Hà Húc không về nhà, đi theo Tạ Thanh Dao về biệt thự gần đó.
Rốt cuộc đã nhịn không được Hà Húc cứ lắc lư lảng vảng bên cạnh, Tạ Thanh Dao kéo cậu lên giường, chọn tư thế đỡ tổn thương thắt lưng nhất, lăn qua lăn lại đến hơn mười một giờ đêm mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy đi tắm.
Chờ Tạ Thanh Dao từ phòng tắm đi ra, Hà Húc vẫn còn nằm trên giường, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Hắn nhíu mày, đi qua đẩy Hà Húc một cái: “Đi tắm.”
Hà Húc mơ hồ đáp một tiếng, mắt nhắm mắt mở xoay người chống thành giường đứng dậy, rồi lại lập tức ngã xuống.
Tạ Thanh Dao nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, lúc này mới phát hiện trên người cậu nóng đến bỏng da.
Hắn đưa tay sờ trán cậu, chân mày Tạ Thanh Dao nhíu lại càng sâu: “Bị bệnh?”
Hà Húc cả người không có lực, yếu ớt dựa vào Tạ Thanh Dao lắc đầu, “Không sao.”
Tư thế này không giống như không có việc gì, Tạ Thanh Dao chạm vào điện thoại di động liên lạc với bác sĩ tư nhân của mình, ôm Hà Húc đi vào phòng tắm, giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ dấu vết trên người rồi ôm trở về giường.
Hà Húc sốt dữ dội, từ phòng tắm đi ra liền không tỉnh táo nữa, chịu đựng đến khi bác sĩ tới, cả người đã sốt hồ đồ.
Lạc Dương cẩn thận kiểm tra một phen, suy đoán Hà Húc hơn phân nửa là bởi vì vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, cẩn thận rửa sạch vết thương bên hông rồi truyền dịch cho cậu, vì để an tâm còn cho cậu uống vài viên thuốc kháng sinh.
“Ừmm, với tình huống trước mắt của Hà tiên sinh, Tạ tổng mong ngài có thể cố gắng hết sức...” Lạc Dương cân nhắc từ ngữ, làm sao mới có thể uyển chuyển lại không đắc tội Tạ Thanh Dao nói ra lời khuyên của mình, nghẹn nửa ngày nghẹn ra bốn chữ:“ Tiết chế một chút.”
Sắc mặt Tạ Thanh Dao không được tốt lắm.
“Sau khi xăm hình phải tránh vận động kịch liệt, mặt khác cũng tận lực không nên đổ mồ hôi nhiều, nếu không sẽ chậm trễ việc miệng vết thương khép lại, rất ảnh hưởng hiệu quả của thuốc, hơn nữa nhiễm trùng thế này sẽ mất nhiều hơn được.”
Nghe nói sẽ ảnh hưởng đến tác dụng thuốc, thần sắc Tạ Thanh Dao hơi dịu đi, “Được, biết rồi.”
Lạc Dương lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng, may thật còn có thể bù lại được lời nói lúc trước.
Sau khi tiễn Lạc Dương đi, Tạ Thanh Dao ngồi trở lại bên giường, cầm điện thoại di động đang muốn gọi Loan Tụng tới bồi Hà Húc, lơ đãng liếc qua khuôn mặt ốm yếu của cậu, bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Hà Húc đang bệnh hai má ửng đỏ, lông mày khẽ nhíu, Tạ Thanh Dao nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy Tề Nhạc, nhất thời mềm lòng liền không muốn đi, dự định ở lại tự mình chăm sóc.
Tạ Thanh Dao ở bên cậu gần như suốt đêm, cơn sốt của Hà Húc mới từ từ hạ xuống, mở mắt phát hiện Tạ Thanh Dao đang chăm sóc cậu, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại hiểu ra cái gì, nâng khóe miệng kêu một tiếng: “A Dao.”
“Em...tỉnh rồi à?” Tạ Thanh Dao không cảm thấy kỳ quái chút nào, đi tới xoa trán Hà Húc một cái, xác nhận nhiệt độ hạ xuống thì thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu hỏi: “Đói bụng không, muốn ăn cái gì?”
Quả nhiên, Tạ Thanh Dao coi cậu là Tề Nhạc, mới có thể tự mình đến chăm sóc.
Bất quá có thể mượn ánh sáng của Tề Nhạc để sai khiến Tạ Thanh Dao, Hà Húc cũng không cảm thấy có chỗ nào thua thiệt, vì thế suy nghĩ một hồi, loại trừ những thứ mình không thể ăn, nói ra hai thứ bản thân muốn ăn.
Tạ Thanh Dao đứng dậy đi chuẩn bị, Hà Húc chờ hắn quay lưng lại mới thu hồi ý cười trên mặt, che cái trán vẫn đau nhức xoa bóp, điện thoại di động bên cạnh bỗng nhiên vang lên vài tiếng.
Hà Húc dùng giọng nói tìm được điện thoại di động, còn chưa kịp nhìn xem là ai gửi tin nhắn, điện thoại đã lập tức có cuộc gọi tới.
Nhìn thấy tên trên đó, vẻ mặt Hà Húc cứng đờ, một lúc lâu sau mới nhấn nút nghe máy.
“Hai ngày trước không phải tôi vừa mới chuyển tiền sao?”
Không đợi đối diện mở miệng, Hà Húc đã cau mày đặt câu hỏi.
Đầu bên kia điện thoại không phải giọng nữ trong dự đoán của cậu, đối phương nói mấy câu, Hà Húc liền lập tức xốc chăn lên đứng dậy đi mặc quần áo, bất chấp việc chưa chào Tạ Thanh Dao liền vội vàng chạy đi.
Lúc chạy tới trại tạm giam, mặt trời mới vừa ló dạng.
Hà Húc ôm một thân khí lạnh vào cửa, gió lạnh thổi qua khiến đầu cậu càng thêm choáng váng, sau khi đi vào giữ chặt một cảnh sát hỏi: “Xin hỏi, Từ Phượng Chi ở đâu?”
Viên cảnh sát bị giữ chặt nhìn anh từ trên xuống dưới, “Anh là gì của bà ấy?”
“Con trai.” Hà Húc dừng lại một chút rồi trả lời.
“Ở bên trong, làm xong thủ tục là có thể đưa người đi, bất quá đi ra ngoài nhớ rõ làm một người mẹ cho tốt, còn có đằng kia, là em trai cậu sao? cũng khuyên nhủ cậu ta nhiều một chút, đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, bằng không chỉ cần tội tấn công cảnh sát đã đủ tạm giam bọn họ rồi.”
“Vâng, vâng, tôi nhất định chú ý, gây thêm phiền toái cho các vị rồi.”
Hà Húc liên tục xin lỗi, đi theo cảnh sát làm xong thủ tục, ở phòng thẩm vấn bên trong thấy được Từ Phượng Chi còn đang bực bội, cùng với Đỗ Minh Vũ bắt chéo chân bên cạnh, vẻ mặt thờ ơ.
Thấy Hà Húc đi vào, hai người giương mắt liếc về phía cửa, lại không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng.
Hà Húc làm như không thấy, không nói một lời cúi đầu ký tên, sau đó gõ bàn xoay người rời đi, hai người phía sau sửng sốt một chút, dưới sự ra hiệu của cảnh sát cũng nhanh chóng đi theo.
Bên ngoài gió buổi sáng sớm hơi lạnh, Hà Húc vừa đưa tay chạm chìa khóa xe, Tạ Thanh Dao đã gọi điện thoại tới.
“Tạ tổng.” Hà Húc lập tức nhận máy, cúi đầu gọi.
“Em đi đâu?”
“Đột nhiên xảy ra chút chuyện, xin lỗi, không có cùng ngài chào hỏi liền tự tiện rời đi.”
Hà Húc còn chưa nói xong, Tạ Thanh Dao đã cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại khôi phục lại trang chủ, Hà Húc đứng tại chỗ một hồi, phiền lòng xoa xoa mi tâm.
Tạ Thanh Dao tức giận, nhưng hiện tại cậu không rảnh đi dỗ dành hắn.
Vừa rồi từ chỗ Tạ Thanh Dao nhận được điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói Từ Phượng Chi và Đỗ Minh Vũ cản trở chấp pháp, bị tình nghi chống đối cảnh sát nên phải tạm giam, cậu không cần nghĩ cũng biết là bởi vì Đỗ Nguyên Giang đánh bạc lại bị bắt.
Hà Húc đã vô số lần nhắc nhở Từ Phượng Chi, hoặc là rời khỏi Đỗ Nguyên Giang, hoặc là khuyên ông ta đừng đánh bạc, hoặc là lần sau thành thật ở bên cạnh nhìn cảnh sát bắt ông ta đi.
Nhưng mà bà chính là không nghe, nhất định muốn lôi kéo con trai út một lần lại một lần cản trở bắt người, động một chút là cùng nhau nháo đến cục cảnh sát.
Lần này còn kinh khủng hơn, đã không phải là cục cảnh sát ở dưới quê, mà là ở Dung Thành, xem ra lần này một nhà ba người bọn họ ngay từ đầu mục đích chính là tới tìm cậu.
Chẳng qua ở giữa xảy ra sự cố, Đỗ Nguyên Giang lại đi đánh bạc, mới làm một khúc nhạc đệm như vậy.
Hà Húc trong lòng bật cười, tìm cậu đơn giản là đòi tiền, cũng không phải là nhớ cậu, nên cố ý tới tìm cậu đoàn tụ.
Vứt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu, Hà Húc mở cửa lên xe, nói với hai người câu đầu tiên sau khi gặp mặt: “Lên xe.”
Từ Phượng Chi mắng chửi gì đó, ngồi vào ghế sau dùng sức đóng sầm cửa xe lại. Đỗ Minh Vũ ở bên kia lên xe, sau khi đi vào ghét bỏ chép miệng: “Bám vào kim chủ còn lái cái xe rách nát như vậy, mông của anh sao lại rẻ thế?”
Hà Húc ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn: “Không ngồi thì đi xuống.”
“Chậc, nói hai câu cũng không được.” Đỗ Minh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ,“ Anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?”
“Trở về nơi tôi ở.”
“Anh muốn chúng tôi chết đói à? Về chuồng chó của anh thì có ích gì, tôi và mẹ đều chưa ăn đó. “Đỗ Minh Vũ ở hàng sau sủa loạn.
Hà Húc từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Từ Phượng Chi ngồi ở hàng ghế sau, người phụ nữ miệng luôn chửi rủa đứa con trai của mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt trước sau như một lạnh lùng chán ghét.
Vẻ mặt này cậu nhìn hai mươi năm, đã thành thói quen, nhìn đến chán rồi.
“Được, vậy dẫn hai người đi ăn cơm.”
Rốt cuộc đã nhịn không được Hà Húc cứ lắc lư lảng vảng bên cạnh, Tạ Thanh Dao kéo cậu lên giường, chọn tư thế đỡ tổn thương thắt lưng nhất, lăn qua lăn lại đến hơn mười một giờ đêm mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy đi tắm.
Chờ Tạ Thanh Dao từ phòng tắm đi ra, Hà Húc vẫn còn nằm trên giường, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Hắn nhíu mày, đi qua đẩy Hà Húc một cái: “Đi tắm.”
Hà Húc mơ hồ đáp một tiếng, mắt nhắm mắt mở xoay người chống thành giường đứng dậy, rồi lại lập tức ngã xuống.
Tạ Thanh Dao nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, lúc này mới phát hiện trên người cậu nóng đến bỏng da.
Hắn đưa tay sờ trán cậu, chân mày Tạ Thanh Dao nhíu lại càng sâu: “Bị bệnh?”
Hà Húc cả người không có lực, yếu ớt dựa vào Tạ Thanh Dao lắc đầu, “Không sao.”
Tư thế này không giống như không có việc gì, Tạ Thanh Dao chạm vào điện thoại di động liên lạc với bác sĩ tư nhân của mình, ôm Hà Húc đi vào phòng tắm, giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ dấu vết trên người rồi ôm trở về giường.
Hà Húc sốt dữ dội, từ phòng tắm đi ra liền không tỉnh táo nữa, chịu đựng đến khi bác sĩ tới, cả người đã sốt hồ đồ.
Lạc Dương cẩn thận kiểm tra một phen, suy đoán Hà Húc hơn phân nửa là bởi vì vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, cẩn thận rửa sạch vết thương bên hông rồi truyền dịch cho cậu, vì để an tâm còn cho cậu uống vài viên thuốc kháng sinh.
“Ừmm, với tình huống trước mắt của Hà tiên sinh, Tạ tổng mong ngài có thể cố gắng hết sức...” Lạc Dương cân nhắc từ ngữ, làm sao mới có thể uyển chuyển lại không đắc tội Tạ Thanh Dao nói ra lời khuyên của mình, nghẹn nửa ngày nghẹn ra bốn chữ:“ Tiết chế một chút.”
Sắc mặt Tạ Thanh Dao không được tốt lắm.
“Sau khi xăm hình phải tránh vận động kịch liệt, mặt khác cũng tận lực không nên đổ mồ hôi nhiều, nếu không sẽ chậm trễ việc miệng vết thương khép lại, rất ảnh hưởng hiệu quả của thuốc, hơn nữa nhiễm trùng thế này sẽ mất nhiều hơn được.”
Nghe nói sẽ ảnh hưởng đến tác dụng thuốc, thần sắc Tạ Thanh Dao hơi dịu đi, “Được, biết rồi.”
Lạc Dương lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng, may thật còn có thể bù lại được lời nói lúc trước.
Sau khi tiễn Lạc Dương đi, Tạ Thanh Dao ngồi trở lại bên giường, cầm điện thoại di động đang muốn gọi Loan Tụng tới bồi Hà Húc, lơ đãng liếc qua khuôn mặt ốm yếu của cậu, bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Hà Húc đang bệnh hai má ửng đỏ, lông mày khẽ nhíu, Tạ Thanh Dao nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy Tề Nhạc, nhất thời mềm lòng liền không muốn đi, dự định ở lại tự mình chăm sóc.
Tạ Thanh Dao ở bên cậu gần như suốt đêm, cơn sốt của Hà Húc mới từ từ hạ xuống, mở mắt phát hiện Tạ Thanh Dao đang chăm sóc cậu, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại hiểu ra cái gì, nâng khóe miệng kêu một tiếng: “A Dao.”
“Em...tỉnh rồi à?” Tạ Thanh Dao không cảm thấy kỳ quái chút nào, đi tới xoa trán Hà Húc một cái, xác nhận nhiệt độ hạ xuống thì thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu hỏi: “Đói bụng không, muốn ăn cái gì?”
Quả nhiên, Tạ Thanh Dao coi cậu là Tề Nhạc, mới có thể tự mình đến chăm sóc.
Bất quá có thể mượn ánh sáng của Tề Nhạc để sai khiến Tạ Thanh Dao, Hà Húc cũng không cảm thấy có chỗ nào thua thiệt, vì thế suy nghĩ một hồi, loại trừ những thứ mình không thể ăn, nói ra hai thứ bản thân muốn ăn.
Tạ Thanh Dao đứng dậy đi chuẩn bị, Hà Húc chờ hắn quay lưng lại mới thu hồi ý cười trên mặt, che cái trán vẫn đau nhức xoa bóp, điện thoại di động bên cạnh bỗng nhiên vang lên vài tiếng.
Hà Húc dùng giọng nói tìm được điện thoại di động, còn chưa kịp nhìn xem là ai gửi tin nhắn, điện thoại đã lập tức có cuộc gọi tới.
Nhìn thấy tên trên đó, vẻ mặt Hà Húc cứng đờ, một lúc lâu sau mới nhấn nút nghe máy.
“Hai ngày trước không phải tôi vừa mới chuyển tiền sao?”
Không đợi đối diện mở miệng, Hà Húc đã cau mày đặt câu hỏi.
Đầu bên kia điện thoại không phải giọng nữ trong dự đoán của cậu, đối phương nói mấy câu, Hà Húc liền lập tức xốc chăn lên đứng dậy đi mặc quần áo, bất chấp việc chưa chào Tạ Thanh Dao liền vội vàng chạy đi.
Lúc chạy tới trại tạm giam, mặt trời mới vừa ló dạng.
Hà Húc ôm một thân khí lạnh vào cửa, gió lạnh thổi qua khiến đầu cậu càng thêm choáng váng, sau khi đi vào giữ chặt một cảnh sát hỏi: “Xin hỏi, Từ Phượng Chi ở đâu?”
Viên cảnh sát bị giữ chặt nhìn anh từ trên xuống dưới, “Anh là gì của bà ấy?”
“Con trai.” Hà Húc dừng lại một chút rồi trả lời.
“Ở bên trong, làm xong thủ tục là có thể đưa người đi, bất quá đi ra ngoài nhớ rõ làm một người mẹ cho tốt, còn có đằng kia, là em trai cậu sao? cũng khuyên nhủ cậu ta nhiều một chút, đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, bằng không chỉ cần tội tấn công cảnh sát đã đủ tạm giam bọn họ rồi.”
“Vâng, vâng, tôi nhất định chú ý, gây thêm phiền toái cho các vị rồi.”
Hà Húc liên tục xin lỗi, đi theo cảnh sát làm xong thủ tục, ở phòng thẩm vấn bên trong thấy được Từ Phượng Chi còn đang bực bội, cùng với Đỗ Minh Vũ bắt chéo chân bên cạnh, vẻ mặt thờ ơ.
Thấy Hà Húc đi vào, hai người giương mắt liếc về phía cửa, lại không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng.
Hà Húc làm như không thấy, không nói một lời cúi đầu ký tên, sau đó gõ bàn xoay người rời đi, hai người phía sau sửng sốt một chút, dưới sự ra hiệu của cảnh sát cũng nhanh chóng đi theo.
Bên ngoài gió buổi sáng sớm hơi lạnh, Hà Húc vừa đưa tay chạm chìa khóa xe, Tạ Thanh Dao đã gọi điện thoại tới.
“Tạ tổng.” Hà Húc lập tức nhận máy, cúi đầu gọi.
“Em đi đâu?”
“Đột nhiên xảy ra chút chuyện, xin lỗi, không có cùng ngài chào hỏi liền tự tiện rời đi.”
Hà Húc còn chưa nói xong, Tạ Thanh Dao đã cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại khôi phục lại trang chủ, Hà Húc đứng tại chỗ một hồi, phiền lòng xoa xoa mi tâm.
Tạ Thanh Dao tức giận, nhưng hiện tại cậu không rảnh đi dỗ dành hắn.
Vừa rồi từ chỗ Tạ Thanh Dao nhận được điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói Từ Phượng Chi và Đỗ Minh Vũ cản trở chấp pháp, bị tình nghi chống đối cảnh sát nên phải tạm giam, cậu không cần nghĩ cũng biết là bởi vì Đỗ Nguyên Giang đánh bạc lại bị bắt.
Hà Húc đã vô số lần nhắc nhở Từ Phượng Chi, hoặc là rời khỏi Đỗ Nguyên Giang, hoặc là khuyên ông ta đừng đánh bạc, hoặc là lần sau thành thật ở bên cạnh nhìn cảnh sát bắt ông ta đi.
Nhưng mà bà chính là không nghe, nhất định muốn lôi kéo con trai út một lần lại một lần cản trở bắt người, động một chút là cùng nhau nháo đến cục cảnh sát.
Lần này còn kinh khủng hơn, đã không phải là cục cảnh sát ở dưới quê, mà là ở Dung Thành, xem ra lần này một nhà ba người bọn họ ngay từ đầu mục đích chính là tới tìm cậu.
Chẳng qua ở giữa xảy ra sự cố, Đỗ Nguyên Giang lại đi đánh bạc, mới làm một khúc nhạc đệm như vậy.
Hà Húc trong lòng bật cười, tìm cậu đơn giản là đòi tiền, cũng không phải là nhớ cậu, nên cố ý tới tìm cậu đoàn tụ.
Vứt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu, Hà Húc mở cửa lên xe, nói với hai người câu đầu tiên sau khi gặp mặt: “Lên xe.”
Từ Phượng Chi mắng chửi gì đó, ngồi vào ghế sau dùng sức đóng sầm cửa xe lại. Đỗ Minh Vũ ở bên kia lên xe, sau khi đi vào ghét bỏ chép miệng: “Bám vào kim chủ còn lái cái xe rách nát như vậy, mông của anh sao lại rẻ thế?”
Hà Húc ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn: “Không ngồi thì đi xuống.”
“Chậc, nói hai câu cũng không được.” Đỗ Minh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ,“ Anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?”
“Trở về nơi tôi ở.”
“Anh muốn chúng tôi chết đói à? Về chuồng chó của anh thì có ích gì, tôi và mẹ đều chưa ăn đó. “Đỗ Minh Vũ ở hàng sau sủa loạn.
Hà Húc từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Từ Phượng Chi ngồi ở hàng ghế sau, người phụ nữ miệng luôn chửi rủa đứa con trai của mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt trước sau như một lạnh lùng chán ghét.
Vẻ mặt này cậu nhìn hai mươi năm, đã thành thói quen, nhìn đến chán rồi.
“Được, vậy dẫn hai người đi ăn cơm.”
/53
|