Hà Húc buông điện thoại, đi về chỗ ở, lúc cửa thang máy mở ra cậu theo bản năng lui về phía sau một bước, liên tục xác nhận ở cửa chỉ có Loan Tụng mới yên tâm đi ra ngoài.
“Húc ca, làm sao bây giờ? “Loan Tụng lo lắng bước lên đón cậu.
Hà Húc khẽ cười khổ, nhìn sự lo lắng của đối phương bỗng nhiên cảm thấy nhân gian dường như còn có một điểm đáng giá.
“Chuyển đi, tôi và Tạ tổng chia tay rồi.”
Loan Tụng bối rối, một ngày trước Tạ Thanh Dao còn lòng như lửa đốt gọi người tìm Hà Húc khắp nơi, sao lúc này mới có một ngày đã chia tay?
“Em vừa mới nghỉ phép một ngày, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện dài lắm, dọn đi trước đi.”
Hà Húc mở cửa phòng, không có ảnh chụp kinh người như dự đoán, trong phòng cũng không có dấu vết Hà Vi đã từng tới, giống như đêm hôm đó nhìn thấy Hà Vi, đều chỉ là một giấc mộng.
Thấy Hà Húc đứng bất động, Loan Tụng nghi hoặc thò đầu nhìn vào trong, “Hai ngày trước Tạ tổng bảo tôi tới quét dọn, làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Hà Húc thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy tình cảnh này vừa châm chọc vừa chua xót, sự quan tâm và chăm sóc của Tạ Thanh Dao đối với cậu luôn thể hiện ở những nơi đủ để sưởi ấm cậu, sự động chạm cho cậu là thật, tổn thương cho cậu cũng là thật.
Cậu đổi giày đi vào cửa, không nói lời nào đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, trong ngăn tủ bày hai vali cậu đã sớm chuẩn bị tốt, cậu kéo vali ra, bao bì nhựa của tay cầm cũ đến mức sắp tróc ra.
Ngày đầu tiên xác định quan hệ với Tạ Thanh Dao, cậu đã mua những thứ này, là con người mà, dù sao cũng phải phòng ngừa chu đáo.
Loan Tụng đi theo cậu vào sửa sang lại, phát hiện đồ đạc của cậu ít đến thái quá, tủ quần áo to như vậy chỉ trống rỗng treo vài bộ quần áo mùa này, quần áo mùa còn lại đều xếp ngay ngắn ở phía dưới, số lượng cũng không có nhiều, so với tủ quần áo của nam minh tinh trong ấn tượng kém khá xa.
“Húc ca, quần áo của anh cũng quá ít.”
Loan Tụng cảm khái, đưa tay giúp cậu lấy áo khoác ngoài, ngoài ý muốn phát hiện phía dưới quần áo chất đống mấy chồng bài giảng trung học, còn có rất nhiều bút ký viết tay.
“Cậu giúp tôi sửa sang lại quần áo đi, những sách này tôi tới thu.”
Hà Húc cầm quyển sách đã lâu không mở ra, trong tay nặng đến ngàn cân. Cậu thật sự đã không còn trẻ, không có nhiều thời gian lãng phí, nếu như không thể thay đổi hiện trạng, nhân sinh sau này cũng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến điểm cuối cùng.
“Húc ca, anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.”
Hà Húc nhanh chóng cất kỹ tài liệu học tập, toàn bộ vali gần như đã đầy, nặng đến mức một tay thậm chí không nhấc nổi.
Loan Tụng cũng vừa lúc giúp cậu thu dọn xong quần áo, nhìn hành lý còn lại trống gần một nửa không gian, đứng thẳng dậy hỏi Hà Húc: “Húc ca, còn muốn thu dọn cái gì nữa không?”
“Không có, những thứ khác nếu Tạ tổng ngại chướng mắt, cứ để hắn tìm người ném đi.”
Hai người một trước một sau kéo vali rời đi, lúc đi tới phòng khách Hà Húc dừng bước nhìn về phía sofa, búp bê gỗ im lặng ngồi ở rìa sofa, đang lẳng lặng nhìn cậu.
Hà Húc do dự mãi, vẫn đi tới ôm lấy con búp bê đã làm bạn với cậu gần hai mươi năm, lúc này mới xách vali cười với Loan Tụng, “Đi thôi.”
Loan Tụng lái xe của Hà Húc tới, Hà Húc lấy chìa khóa xe trong túi ra, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cười chua xót hỏi Loan Tụng, “Tạ tổng có nói chiếc xe này xử lý thế nào không?”
“Cái này Tạ tổng không nói.”
Cũng đúng, một chiếc xe rách nát như vậy, phỏng chừng trong mắt Tạ Thanh Dao thậm chí cũng không tính là tài sản, chỉ là một đống đồng nát sắt vụn đi.
*Wattpad: LinhLam1301*
Cơn đau dạ dày của Hà Húc càng ngày càng rõ ràng, vừa rồi lấy hành lý từ trên lầu xuống đã miễn cưỡng chống đỡ, liền trực tiếp ngồi vào hàng sau cuộn mình nằm xuống, bảo Loan Tụng lái xe đến khách sạn cậu ở tạm.
“Húc ca, anh không sao chứ? Vừa rồi đã cảm thấy hình như anh không thoải mái.”
“Không có việc gì, có chút đau dạ dày, nằm một lát là tốt rồi.”
Hà Húc ôm dạ dày, mồ hôi lạnh theo gò má chảy xuống, cậu cố sức sờ thẻ phòng khách sạn trong túi, giao cho Loan Tụng bảo cậu ấy đi trả phòng, còn mình thì ở lại trong xe chờ.
Loan Tụng thấy trạng thái cậu kém như vậy, cũng không truy hỏi, theo ý cậu đi vào trong phòng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng, khi trở lại trong xe lại thấy Hà Húc đã hôn mê.
Loan Tụng không dám trì hoãn, vội vàng đưa Hà Húc đến bệnh viện, làm xong thủ tục lập tức thông báo tin tức cho Tạ Thanh Dao.
Bởi vì đã lâu không ăn cơm lại ăn quá nhiều thịt sống như vậy, Hà Húc bị viêm dạ dày cấp tính, hơn nữa vốn có chút phát sốt, bệnh này chồng lên bệnh kia, từ phòng cấp cứu đi ra lại mê man mấy giờ mới tỉnh lại.
Hà Húc cố sức nâng mí mắt nặng nề lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh, liền khàn khàn gọi hắn: “Loan Tụng, tôi muốn uống nước.”
Nhưng là nửa ngày, bên người đều không có một chút động tĩnh, trong tầm mắt bóng người kia thậm chí không nhúc nhích một chút.
Hà Húc nghiêng đầu nhìn qua, hình ảnh chậm rãi rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên là quần tây cao cấp, trên đó là áo sơ mi nhãn hiệu xa xỉ, nghĩ cũng biết đây không thể nào là trình độ tiêu dùng của Loan Tụng.
Ánh mắt Hà Húc dừng lại trên mặt Tạ Thanh Dao, cậu gần như theo bản năng thu lại bộ dáng suy yếu, giống như thường ngày mỉm cười gọi Tạ Thanh Dao: “Tạ tổng.”
“Vì làm ra khổ nhục kế này, em thật đúng là bất chấp tất cả.”
Câu đầu tiên Tạ Thanh Dao mở miệng chính là châm chọc, Hà Húc nghe xong chỉ cười nhạt, cũng không cãi lại.
Nếu không có chuyện cần thiết, cậu cũng không có ý định lãng phí miệng lưỡi của mình.
“Sao không nói lời nào, bình thường không phải rất biết nói lại sao?”
Sắc mặt Tạ Thanh Dao âm trầm, nhận được điện thoại của Loan Tụng hắn vốn rất lo lắng, nhưng vừa nghe nói cậu là bởi vì ăn quá nhiều thịt sống mới như vậy, nhất thời trong lòng liền nổi giận.
Đây không phải cố ý làm khổ nhục kế thì là cái gì? Bốn năm, Tạ Thanh Dao cho rằng Hà Húc ít nhất là một người tiêu sái, lại không nghĩ tới con người cậu cũng không gì hơn cái này, thậm chí thủ đoạn còn thấp kém như thế.
“Bị vạch trần, không biết nên nói gì.” Hà Húc cũng không phủ nhận, thậm chí còn cười thừa nhận, nhưng thái độ này ngược lại chứng tỏ cậu căn bản không nghĩ như vậy.
Sắc mặt Tạ Thanh Dao dịu đi vài phần, cúi người thăm dò trán Hà Húc, Hà Húc nghiêng đầu né tránh, tay Tạ Thanh Dao cứng lại giữa không trung, một lúc lâu sau sắc mặt trầm xuống thu hồi tay.
“Giận dỗi?”
“Không có, chỉ là cảm thấy ngài không nên có hành động thân mật gì với tôi.” Hà Húc sờ trán, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ngài có thể không quan tâm cảm nhận của tôi, nhưng phải bận tâm Tề tiên sinh đi.”
Tạ Thanh Dao không hé răng.
“Nghe Loan Tụng nói em đã dọn đồ đi rồi, tìm được chỗ ở mới chưa?”
“Ừm, tạm thời tìm được rồi.” Hà Húc nói, lảng ánh mắt đi nơi khác.
“Tôi đang nghiêm túc hỏi em.”
“Cảm ơn Tạ tổng đã quan tâm, tìm được chỗ ở mới tôi sẽ báo cáo với công ty, đến lúc đó ngài hỏi chị Ava là được rồi.”
“Hà Húc!” Tạ Thanh Dao cau mày thật sâu, niệm tình vì cậu sinh bệnh nên không so đo với cậu, đè nén cơn giận nói: “Nếu như không tìm được chỗ ở mới, em có thể dọn về trước.”
“Không cần, Tạ tổng, không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”
*Wattpad: LinhLam1301*
*Có một chút lời muốn tâm sự với mọi người:
Thật ra thì ở những chương trước đã có một số tình tiết cho thấy sự thay đổi của Tạ Thanh Dao là có lý do. Anh có tình cảm với Hà Húc và cũng đã thật sự định sẽ nghiêm túc nâng cấp mối quan hệ này.
Hà Húc là một đứa nhỏ không nhận được tình yêu thương từ bất cứ ai nên em luôn cố để bám víu lấy cái gọi là tình thân, đừng trách em vì nếu dứt khoát cắt đứt em sẽ không còn ai cả. Em coi đó là trách nhiệm là bổn phận. Hà Húc có tổn thương tâm lý và cũng có khuynh hướng tự làm đau chính mình, em đã quen với việc bản thân không được yêu thương nên em trân trọng những người ở xung quanh lắm, dù không cứu được chính mình nhưng cứu được người khác thì vẫn sẽ cố hết sức. Nhân vật trong truyện cũng giống như đời thật vậy, sẽ có người thế này người thế kia, có người cường ngạnh đấu tranh nhưng cũng có người ẩn nhẫn chịu đựng. Hà Húc rất thiện lương dù bên trong em gần như đã tan nát hết thảy, ai cũng biết nếu quyết định theo hướng này hướng kia có lẽ mọi chuyện sẽ có thể tốt hơn, nhưng mình chỉ muốn mọi người hiểu không chỉ nhân vật Hà Húc này mà còn những nhân vật khác nữa, sẽ có người như họ ở trên cuộc đời này, không hoàn hảo đôi lúc ngốc nghếch tự mình nhận lấy thiệt thòi, chấp nhận số phận vùi dập nhưng không làm chuyện trái với lương tâm. Một nhân vật được xây dựng nên để thấy được nhiều dạng người khác nhau. Người đọc sẽ lựa chọn những nhân vật bản thân muốn đọc.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi bộ này nha. Chờ ngày nhỏ Húc và Tạ tổng về bên nhau nào!!!*
“Húc ca, làm sao bây giờ? “Loan Tụng lo lắng bước lên đón cậu.
Hà Húc khẽ cười khổ, nhìn sự lo lắng của đối phương bỗng nhiên cảm thấy nhân gian dường như còn có một điểm đáng giá.
“Chuyển đi, tôi và Tạ tổng chia tay rồi.”
Loan Tụng bối rối, một ngày trước Tạ Thanh Dao còn lòng như lửa đốt gọi người tìm Hà Húc khắp nơi, sao lúc này mới có một ngày đã chia tay?
“Em vừa mới nghỉ phép một ngày, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện dài lắm, dọn đi trước đi.”
Hà Húc mở cửa phòng, không có ảnh chụp kinh người như dự đoán, trong phòng cũng không có dấu vết Hà Vi đã từng tới, giống như đêm hôm đó nhìn thấy Hà Vi, đều chỉ là một giấc mộng.
Thấy Hà Húc đứng bất động, Loan Tụng nghi hoặc thò đầu nhìn vào trong, “Hai ngày trước Tạ tổng bảo tôi tới quét dọn, làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Hà Húc thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy tình cảnh này vừa châm chọc vừa chua xót, sự quan tâm và chăm sóc của Tạ Thanh Dao đối với cậu luôn thể hiện ở những nơi đủ để sưởi ấm cậu, sự động chạm cho cậu là thật, tổn thương cho cậu cũng là thật.
Cậu đổi giày đi vào cửa, không nói lời nào đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, trong ngăn tủ bày hai vali cậu đã sớm chuẩn bị tốt, cậu kéo vali ra, bao bì nhựa của tay cầm cũ đến mức sắp tróc ra.
Ngày đầu tiên xác định quan hệ với Tạ Thanh Dao, cậu đã mua những thứ này, là con người mà, dù sao cũng phải phòng ngừa chu đáo.
Loan Tụng đi theo cậu vào sửa sang lại, phát hiện đồ đạc của cậu ít đến thái quá, tủ quần áo to như vậy chỉ trống rỗng treo vài bộ quần áo mùa này, quần áo mùa còn lại đều xếp ngay ngắn ở phía dưới, số lượng cũng không có nhiều, so với tủ quần áo của nam minh tinh trong ấn tượng kém khá xa.
“Húc ca, quần áo của anh cũng quá ít.”
Loan Tụng cảm khái, đưa tay giúp cậu lấy áo khoác ngoài, ngoài ý muốn phát hiện phía dưới quần áo chất đống mấy chồng bài giảng trung học, còn có rất nhiều bút ký viết tay.
“Cậu giúp tôi sửa sang lại quần áo đi, những sách này tôi tới thu.”
Hà Húc cầm quyển sách đã lâu không mở ra, trong tay nặng đến ngàn cân. Cậu thật sự đã không còn trẻ, không có nhiều thời gian lãng phí, nếu như không thể thay đổi hiện trạng, nhân sinh sau này cũng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến điểm cuối cùng.
“Húc ca, anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.”
Hà Húc nhanh chóng cất kỹ tài liệu học tập, toàn bộ vali gần như đã đầy, nặng đến mức một tay thậm chí không nhấc nổi.
Loan Tụng cũng vừa lúc giúp cậu thu dọn xong quần áo, nhìn hành lý còn lại trống gần một nửa không gian, đứng thẳng dậy hỏi Hà Húc: “Húc ca, còn muốn thu dọn cái gì nữa không?”
“Không có, những thứ khác nếu Tạ tổng ngại chướng mắt, cứ để hắn tìm người ném đi.”
Hai người một trước một sau kéo vali rời đi, lúc đi tới phòng khách Hà Húc dừng bước nhìn về phía sofa, búp bê gỗ im lặng ngồi ở rìa sofa, đang lẳng lặng nhìn cậu.
Hà Húc do dự mãi, vẫn đi tới ôm lấy con búp bê đã làm bạn với cậu gần hai mươi năm, lúc này mới xách vali cười với Loan Tụng, “Đi thôi.”
Loan Tụng lái xe của Hà Húc tới, Hà Húc lấy chìa khóa xe trong túi ra, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cười chua xót hỏi Loan Tụng, “Tạ tổng có nói chiếc xe này xử lý thế nào không?”
“Cái này Tạ tổng không nói.”
Cũng đúng, một chiếc xe rách nát như vậy, phỏng chừng trong mắt Tạ Thanh Dao thậm chí cũng không tính là tài sản, chỉ là một đống đồng nát sắt vụn đi.
*Wattpad: LinhLam1301*
Cơn đau dạ dày của Hà Húc càng ngày càng rõ ràng, vừa rồi lấy hành lý từ trên lầu xuống đã miễn cưỡng chống đỡ, liền trực tiếp ngồi vào hàng sau cuộn mình nằm xuống, bảo Loan Tụng lái xe đến khách sạn cậu ở tạm.
“Húc ca, anh không sao chứ? Vừa rồi đã cảm thấy hình như anh không thoải mái.”
“Không có việc gì, có chút đau dạ dày, nằm một lát là tốt rồi.”
Hà Húc ôm dạ dày, mồ hôi lạnh theo gò má chảy xuống, cậu cố sức sờ thẻ phòng khách sạn trong túi, giao cho Loan Tụng bảo cậu ấy đi trả phòng, còn mình thì ở lại trong xe chờ.
Loan Tụng thấy trạng thái cậu kém như vậy, cũng không truy hỏi, theo ý cậu đi vào trong phòng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng, khi trở lại trong xe lại thấy Hà Húc đã hôn mê.
Loan Tụng không dám trì hoãn, vội vàng đưa Hà Húc đến bệnh viện, làm xong thủ tục lập tức thông báo tin tức cho Tạ Thanh Dao.
Bởi vì đã lâu không ăn cơm lại ăn quá nhiều thịt sống như vậy, Hà Húc bị viêm dạ dày cấp tính, hơn nữa vốn có chút phát sốt, bệnh này chồng lên bệnh kia, từ phòng cấp cứu đi ra lại mê man mấy giờ mới tỉnh lại.
Hà Húc cố sức nâng mí mắt nặng nề lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh, liền khàn khàn gọi hắn: “Loan Tụng, tôi muốn uống nước.”
Nhưng là nửa ngày, bên người đều không có một chút động tĩnh, trong tầm mắt bóng người kia thậm chí không nhúc nhích một chút.
Hà Húc nghiêng đầu nhìn qua, hình ảnh chậm rãi rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên là quần tây cao cấp, trên đó là áo sơ mi nhãn hiệu xa xỉ, nghĩ cũng biết đây không thể nào là trình độ tiêu dùng của Loan Tụng.
Ánh mắt Hà Húc dừng lại trên mặt Tạ Thanh Dao, cậu gần như theo bản năng thu lại bộ dáng suy yếu, giống như thường ngày mỉm cười gọi Tạ Thanh Dao: “Tạ tổng.”
“Vì làm ra khổ nhục kế này, em thật đúng là bất chấp tất cả.”
Câu đầu tiên Tạ Thanh Dao mở miệng chính là châm chọc, Hà Húc nghe xong chỉ cười nhạt, cũng không cãi lại.
Nếu không có chuyện cần thiết, cậu cũng không có ý định lãng phí miệng lưỡi của mình.
“Sao không nói lời nào, bình thường không phải rất biết nói lại sao?”
Sắc mặt Tạ Thanh Dao âm trầm, nhận được điện thoại của Loan Tụng hắn vốn rất lo lắng, nhưng vừa nghe nói cậu là bởi vì ăn quá nhiều thịt sống mới như vậy, nhất thời trong lòng liền nổi giận.
Đây không phải cố ý làm khổ nhục kế thì là cái gì? Bốn năm, Tạ Thanh Dao cho rằng Hà Húc ít nhất là một người tiêu sái, lại không nghĩ tới con người cậu cũng không gì hơn cái này, thậm chí thủ đoạn còn thấp kém như thế.
“Bị vạch trần, không biết nên nói gì.” Hà Húc cũng không phủ nhận, thậm chí còn cười thừa nhận, nhưng thái độ này ngược lại chứng tỏ cậu căn bản không nghĩ như vậy.
Sắc mặt Tạ Thanh Dao dịu đi vài phần, cúi người thăm dò trán Hà Húc, Hà Húc nghiêng đầu né tránh, tay Tạ Thanh Dao cứng lại giữa không trung, một lúc lâu sau sắc mặt trầm xuống thu hồi tay.
“Giận dỗi?”
“Không có, chỉ là cảm thấy ngài không nên có hành động thân mật gì với tôi.” Hà Húc sờ trán, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ngài có thể không quan tâm cảm nhận của tôi, nhưng phải bận tâm Tề tiên sinh đi.”
Tạ Thanh Dao không hé răng.
“Nghe Loan Tụng nói em đã dọn đồ đi rồi, tìm được chỗ ở mới chưa?”
“Ừm, tạm thời tìm được rồi.” Hà Húc nói, lảng ánh mắt đi nơi khác.
“Tôi đang nghiêm túc hỏi em.”
“Cảm ơn Tạ tổng đã quan tâm, tìm được chỗ ở mới tôi sẽ báo cáo với công ty, đến lúc đó ngài hỏi chị Ava là được rồi.”
“Hà Húc!” Tạ Thanh Dao cau mày thật sâu, niệm tình vì cậu sinh bệnh nên không so đo với cậu, đè nén cơn giận nói: “Nếu như không tìm được chỗ ở mới, em có thể dọn về trước.”
“Không cần, Tạ tổng, không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”
*Wattpad: LinhLam1301*
*Có một chút lời muốn tâm sự với mọi người:
Thật ra thì ở những chương trước đã có một số tình tiết cho thấy sự thay đổi của Tạ Thanh Dao là có lý do. Anh có tình cảm với Hà Húc và cũng đã thật sự định sẽ nghiêm túc nâng cấp mối quan hệ này.
Hà Húc là một đứa nhỏ không nhận được tình yêu thương từ bất cứ ai nên em luôn cố để bám víu lấy cái gọi là tình thân, đừng trách em vì nếu dứt khoát cắt đứt em sẽ không còn ai cả. Em coi đó là trách nhiệm là bổn phận. Hà Húc có tổn thương tâm lý và cũng có khuynh hướng tự làm đau chính mình, em đã quen với việc bản thân không được yêu thương nên em trân trọng những người ở xung quanh lắm, dù không cứu được chính mình nhưng cứu được người khác thì vẫn sẽ cố hết sức. Nhân vật trong truyện cũng giống như đời thật vậy, sẽ có người thế này người thế kia, có người cường ngạnh đấu tranh nhưng cũng có người ẩn nhẫn chịu đựng. Hà Húc rất thiện lương dù bên trong em gần như đã tan nát hết thảy, ai cũng biết nếu quyết định theo hướng này hướng kia có lẽ mọi chuyện sẽ có thể tốt hơn, nhưng mình chỉ muốn mọi người hiểu không chỉ nhân vật Hà Húc này mà còn những nhân vật khác nữa, sẽ có người như họ ở trên cuộc đời này, không hoàn hảo đôi lúc ngốc nghếch tự mình nhận lấy thiệt thòi, chấp nhận số phận vùi dập nhưng không làm chuyện trái với lương tâm. Một nhân vật được xây dựng nên để thấy được nhiều dạng người khác nhau. Người đọc sẽ lựa chọn những nhân vật bản thân muốn đọc.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi bộ này nha. Chờ ngày nhỏ Húc và Tạ tổng về bên nhau nào!!!*
/53
|