Buổi tối cô tự mình lái xe ra ngoài , trên đường cô còn ghé vào cửa hàng mua một bó hoa cúc trắng.
Trong đêm nghĩa trang vắng vẻ, một cô gái nhát gan như cô thế nhưng giờ đây lại không biết sợ hãi là gì. Lần đầu tiên đến nên cô không biết phần mộ bố mình ở đâu.
Cô lấy điện thoại di động rọi vào nhìn từng khu mộ, cuối cùng cũng tìm thấy ảnh của bố mình.
Cô quỳ xuống trước mộ, ngơ ngẩn nhìn vào tấm ảnh nhỏ trên tấm bia. Bóng tối bao trùm cả không gian, ánh sáng hiu hắt từ điện thoại rọi vào giúp cô nhìn rõ khuôn mặt bố.
Cô nói: “Bố, xin lỗi, con đã đến muộn, chắc chắn bố rất nhớ con phải không? Hôm nay em bé vừa tròn đầy tháng, lớn lên nó nhất định sẽ giống con rất đáng yêu. Bố từng nói muốn nhìn mặt cháu, đáng tiếc đã không kịp… Bố con biết là bố trách con cho nến mới bỏ lại con một mình. Bố cực khổ nuôi con khôn lớn, thế nhưng con lại bất hiếu đi yêu người đã hại bố, không chỉ yêu mà con sinh cho anh ta một đứa nhỏ. Mẹ nói rất đúng, con chính là tai họa của gia đình. Nếu không có con bố có thể vui vẻ sống tiếp, mẹ và Y Trạch cũng không phải vất vả…”
Mái tóc đen dài bay phất phới trong gió, cô nghẹn ngào khóc.
Cô cúi đầu nói tiếp: “Con biết thù giết cha không đợi trời chung, cả đời này con phải nên oán hận anh ấy, tìm cơ hội để đưa anh ấy vào chỗ chết. Nhưng bố ơi con làm không được, con yêu anh ấy, con cũng hận chính mình. Con thật sự không còn cách nào cả bố ạ. Bố, những gì anh ấy nợ bộ con không thể đòi lại được, con sẽ đi cùng bố, con biết bố chắc chắn đang rất nhớ con….”
Cô cười vuốt ve tấm ảnh, những giọt lệ rơi xuống. Cô lấy lọ thuốc từ trong túi đổ vào tay, chậm rãi uống từng viên…
Đêm nay biệt thự Trần gia vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều rất tò mò đối với đứa cháu gái của Trần gia. Trần Mặc Dương nổi tiếng là phong lưu, đến khi nghe tin anh làm bố mọi người vẫn không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy anh bế con xuất hiện, tươi cười giới thiệu, họ mới tiếp nhận sự thật này.
Nhưng tất cả vẫn cảm thấy khó hiểu khi không nhìn thấy mẹ đứa bé đâu, cũng chẳng ai dám hỏi.
Đứa bé nhìn thấy nhiều người, giương đôi mắt đen tròn chớp chớp, thỉnh thoảng lại còn ngáp một cái, rất đáng yêu. Ngay cả Trần Chính Quốc nhìn thấy cháu nội cũng luyến tiếc không muốn cách rời.
Anh thừa dịp mọi người đang vây quanh bên đứa nhỏ, liền ra ngoài gọi cho Y Khả. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn không ai nhận máy. Anh lại gọi về nhà, bác Trương bảo là Từ Y Khả trong phòng, không nghe tiếng chuông có lẽ là đã ngủ rồi.
Anh cũng nghĩ hay là do anh qua nhạy cảm, di động cô thường xuyên để chế độ rung, nếu cô không nghe cũng là chuyện bình thường, anh hỏi: “Cô ấy đã ăn tối chưa?.”
“Ăn rồi, lúc nãy cô ấy đã xuống ăn.”
Anh nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì không ổn, nói tiếp: “Hình như trời sắp mưa bác hãy đi đóng cửa sổ lại đi, cô ấy sợ sấm sét, nếu làm cô ấy tỉnh, bác hãy nói chuyện cũng cô ấy.”
Bác Trương hỏi anh tối nay có chở em bé về không.
Anh nói để coi đã.
Anh cúp máy, không biết Triệu Vịnh Oái đã đứng đó từ lúc nào. Anh cũng chẳng mời cô ta nhưng không biết sao cô ta lại biết được tin tức, từ sớm đã đến. May mà cô ta cũng không tìm anh nói chuyện, chỉ lủi thủi một mình trong góc tối.
Triệu Vịnh Oái nói: “Đứa bé rất đáng yêu, nét mặt đều rất giống anh.”
Anh khách sáo nói: “Cảm ơn cô đã đến đây, cô cứ tự nhiên.”
Anh lướt qua người cô bước lên trước, Triệu Vịnh Oái chạy lên chặn trước mặt anh: “Sao Từ Y Khả lại không đến?”
Anh khó chịu ra mặt: “Chuyện này không đến lượt cô hỏi, Triệu Vịnh Oái, tôi và cô chỉ có quan hệ trong công việc, tôi hy vọng sau này cô không đến quấy rầy Y Khả nữa, bằng không đừng trách tôi.”
Triệu Vịnh Oái không hề lùi bước: “Trần Mặc Dương em yêu anh, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, em cũng có thể sinh cho anh, em có thể từ bỏ sự nghiệp để ở nhà chăm sóc con cái. Em có thể như cô ấy chiều chuộng anh, anh muốn con cái em sẽ sinh cho anh vài đứa.”
Anh cười lạnh đẩy cô ta ra: “Phụ nữ muốn sinh con cho tôi nhiều không đếm xuể, nhưng người có tư cách chỉ có mình cô ấy.”
Triệu Vịnh Oái gào lên: “Trần Mặc Dương, hai người sẽ không hạnh phúc đâu , anh là hung thủ giết bố cô ta! Cô ta sao có thể yêu anh, chắc chắn cô ta đang báo thù nên mới ở lại bên cạnh anh !”
Anh quay đầu hung dữ cảnh cáo: “Câm miệng! Triệu Vịnh Oái, đừng bao giờ nghĩ là tôi nương tay với cô thì cô có thể ăn nói hàm hồ! Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, bằng không tôi sẽ hủy hợp đồng với cô ngay lập tức.”
Triệu Vịnh Oái vẫn điên cuồng kéo tay anh: “Em biết hai người không thể ở cùng nhau, bằng không sao hai người đến bây giờ vẫn không kết hôn…Em có thể, có thể chăm sóc con gái cho anh, anh hãy tin tưởng em. Sau này em cũng luôn coi cô bé như con gái mình, anh không thích gì ở em em đều có thể sửa được, được không…”
Anh chỉ coi như là cô ta đang nói nhảm mà thôi, người phụ nữ trước mắt rõ ràng giống điên.
Anh nói: “Triệu Vịnh Oái, cô không hề bình thường, tôi nghĩ cô nên đến bác sĩ tâm lí đi.”
Từ ngày làm bố anh đã trở nên nhân từ đi nhiều , nếu đổi lại là trước kia anh chắc chắn sẽ không để cô ta nói thêm một câu.
Anh tuyệt tình bước đi, Triệu Vịnh Oái ngã xuống đất, khóc gào: “Trần Mặc Dương, anh đợi đấy, rồi một ngày nào đó em sẽ làm Trần phu nhân …”
Trần Mặc Dương trở lại tiệc, tâm trạng bực dọc.
Đằng kia cô bé tự nhiên khóc òa lên, bà Trân hỏi: “Có phải là vì nhiều người nên con bé sợ không?”
Trần Mặc Dương giang tay bế cô bé: “Có thể là con bé đã đói bụng .” Anh dỗ đứa bé rồi gọi bác Vương đi pha sữa.
Nhưng đứa bé không chịu uống chỉ há miệng khóc oa oa. Bác Vương kiểm tra khắp người bé, không có bị tiểu dầm, cũng không đói bụng, không hiểu sao cứ khóc nháo lên không ngừng.
Bác Vương nói: “Hôm nay con bé làm sao vậy nhỉ bình thường ngoan lắm mà , có phải nhớ mẹ rồi không .”
Anh nghe xong thì nói: “Con yêu, con nhớ mẹ ư, đừng khóc đừng khóc để bố đưa con về với mẹ nhé.”
Bà Trần nói: “Bên ngoài đã sắp mưa, hay hôm nay ở lại đây đi dù sao cũng có bác Vương rồi.”
Anh lắc đầu bảo bác Vương đi thu dọn mọi thứ rồi quay sang bà Trần: “Con bé nhớ mẹ, nếu đêm nay không về sợ nó sẽ khóc không ngừng mất, mẹ giúp con tiếp đãi họ hàng đi.” Thật ra trong lòng anh rất sốt ruột không hiểu sao anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngay bây giờ.
Điện thoại trong túi vang lên, anh bắt máy.
Giọng bác Trương lo lắng truyền đến: “Trần tiên sinh, không ổn rồi , Y Khả nàng không có trong phòng, không biết cô ấy đã đi đâu rồi …”
Trong điện thoại còn nói gì đó nữa nhưng anh nghe không rõ, liền giao lại đứa bé cho bà Trần sau đó chạy như điên ra khỏi cổng. Giây phút ấy anh cảm thấy trái tim dường như bị bóp nghẹn
Không phải là như những gì anh nghĩ, tuyệt đối không phải! Cô chẳng qua chỉ ra ngoài một lát thôi, có lẽ đi đến nhà bạn mà chưa kịp nói với bác Trương.
Nhưng anh lại nhớ đến những lời nói trước khi anh ra khỏi nhà. Cô nói, con yêu, không có mẹ bên cạnh con phải nghe lời bố đấy!
Anh an ủi bản thân, chỉ là cô vu vơ nói vậy thôi, nhất định là vậy!
Trần Mặc Dương chạy nhanh về, vào nhà liền chạy lên phòng ngủ, trên giường chăn gối vẫn rất gọn gàng, trong tủ quần áo cũng không có thiếu bộ nào, kể cả giấy chứng minh, tiền, thẻ tín dụng cũng vẫn còn đấy.
Anh hỏi bác Trương: “Thế lần cuối cùng bác nhìn thấy cô ấy là lúc nào?”
“Cô ấy ăn tối xong còn ngồi lại nói chuyện với tôi một lúc, khoảng gần tám giờ cô ấy nói mệt muốn đi ngủ, sau đó tôi cũng không nhìn thấy cô ấy đi xuống nữa nên tôi cứ nghĩ là cô ấy ở trong phòng. Lúc nãy tôi sợ cô ấy ngủ quên đóng cửa sổ lại nên mới gõ cửa vào, kết quả là không thấy người đâu cả…”
Bà thật không hiểu, một cô gái sao có thể biến mất ở ngay trước mắt mình hai lần được. Cũng đã sinh con rồi, bà sao có thể ngờ Từ Y Khả lại vẫn còn dày vò bản thân thế chứ! Đúng là nghiệp chướng mà.
Trần Mặc Dương cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, từ lúc cô bỏ đi đến giờ vẫn chưa đến hai tiếng, trước tiên anh gọi điện thoại cho Đinh Tĩnh.
Đinh tĩnh nói: “Đã mấy ngày nay tôi chưa gặp Y Khả rồi , nhưng thật ra lúc sáng cô ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, lúc ấy tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại những lời cô ấy nói rất kỳ lạ. Cô ấy nói tôi nhất định phải sống hạnh phúc, còn có… nếu tôi có rãnh thì hãy qua thăm con gái giúp cô ấy.”
Nghe xong trong lòng Trần Mặc Dương lạnh run, anh không dám chần chừ chạy nhanh xuống lầu xem camera theo dõi, quả nhiên cô đã lái xe đi khỏi . Anh vừa mới mua cho cô một chiếc mini cooper, anh biết kỹ thuật lái xe của cô ấy cho nên có đánh chết anh cũng không cho cô lái. Cô còn nói sau này sẽ để anh ngồi bên cạnh chỉ dạy cô. Nhưng hình ảnh trong camera kia rõ ràng là cô, tốc độ lái còn rất nhanh… thẳng một đường chạy ra khỏi gara.
Anh giật mình, cô ấy muốn chết sao?
Anh lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát để truy tìm tung tích chiếc xe. Rất nhanh sau đó người bên cục cảnh sát đã gọi lại bảo là chiếc xe đã đi theo hướng quốc lộ Bắc Hán, bọn họ vẫn đang tiếp tục tìm.
Trần Mặc Dương cố gắng tỉnh táo suy nghĩ, quốc lộ Bắc Hán chính là đi ra ngoại ô , hơn nữa nếu đi thẳng nữa thì chính là… nghĩa trang! Sao anh không nghĩ ra là cô đi đến nghĩa trang thăm bố cô chứ.
Anh sực tỉnh liền lấy chìa khóa lên xe, lái như bay , tay cầm vô lăng hơi run run. Có lẽ là cô ấy nhớ bố cho nên muốn đến thăm thôi, nhưng vì sao cô ấy lại chọn buổi tối một mình lén lút đi chứ. Anh không dám nghĩ nhiều, cũng không có gì để nghĩ.
Quả nhiên xe của cô đậu trước nghĩa trang, anh xuống xe chạy vào trong. Nghĩa trang tối đen, không một tiếng động, anh lấy điện thoại gọi vào số cô. Tiếng chuông ríu rít trong không gian bao la, anh theo âm thanh đi tìm. Điện thoại của cô rơi trước bia mộ, mà cô nằm gục cách anh không xa! Mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt cô. Điện thoại trong tay anh rớt xuống. Trong nháy mắt anh sững người, qua một hai giây sau mới thất tha thất thểu chạy đến, toàn thân cô mềm nhũn, anh gào to gọi tên cô nhưng cô vẫn không phản ứng. Anh run run vươn tay ghé sát vào mũi cô, chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh. Anh nhìn thấy một bình thuốc, chính là bình vitamin màu trắng, bên cạnh còn có một vài viên thuốc trắng rải rác.
Anh như phát điên nhưng theo bản năng vẫn biết lúc này cần phải làm gì. Anh nhặt viên thuốc, sau đó liền bế cô chạy vào xe.
Trên xe, anh cố gắng để bản thân hết sức bình tĩnh, gọi điện thoại cho bệnh viện bảo họ lập tức chuẩn bị phòng cấp cứu.
Đến nơi cô bị đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Anh kiệt sức dựa vào hành lang bệnh viện…từ từ trượt xuống.
Trái tim anh lạnh tanh, toàn thân đờ đẫn. Anh nghĩ rằng cô đã tha thứ cho bản thân, đã dần quên đi… thì ra cô lại đang ôm một suy nghĩ khác.
Mỗi ngày cô vẫn ngủ bên cạnh anh, cười với anh, tốt với anh, ở ngoài dường như không có việc gì nhưng trong lòng lại tính toán vĩnh viễn rời xa anh và con, cô sao có thể tàn nhẫn như thế chứ!
Anh ngồi bệt dưới đất, không dám nghĩ đến nếu đêm nay anh không phát hiện… có lẽ cô đã chết. Vậy anh sẽ thế nào, vì con anh sẽ không chết, nhưng từ nay về sau cũng chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi. Cô vì sao không thể nghĩ cho anh dù chỉ một ít, cô hận anh đến vậy sao?
Anh lại cảm thấy nếu cô có được cứu sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mặc kệ là cô đã chết hay vẫn còn sống. Kết cục là anh vẫn phải mất đi cô. Cái gọi là bên nhau trọn đợi, hạnh phúc mãi mãi chỉ là một giấc mơ. Anh không dám ép buộc cô nữa rồi. Bây giờ anh thừa nhận, không phải tất cả mọi thứ anh đều có thể làm được.
Cửa phòng cấp cửu mở ra, anh thấy bác sĩ đi ra nhưng vẫn không đến hỏi..
Bác sĩ mở khẩu trang đi đến: “Chúng tôi đã tẩy ruột cho cô ấy, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Anh có thể vào thăm cô ấy, hãy khuyên nhủ cô ấy, sinh mệnh rất quý giá.”
Trần Mặc Dương vẫn suy sụp ngồi dưới đất, bác sĩ nhíu mày: “Trần tiên sinh, anh không sao chứ.”
Anh mở miệng: “Cô ấy đã uống thuốc gì?” Giọng nói khàn khàn, anh cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, ngay cả thốt ra một chữ cũng rất khó khăn.
Bác sĩ nói: “Là một loại thuốc ngủ, bởi vì thuốc mạnh cho nên bình thường bác sĩ rất ít khi dễ dàng cấp cho bệnh nhân, cô ấy đã uống không ít, may là đã đưa đến kịp thời.”
Anh đờ đẫn nói: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ đi rồi, anh vẫn còn ngồi dưới đất. Xem ra cô ấy đã dự tính từ lâu…nhưng là từ bao giờ? Có lẽ là từ khi bố cô ấy qua đời, ý niệm ấy đã tồn tại trong đầu cô. Nhưng cô vẫn giả vờ rất tốt. Anh đúng là một thằng ngốc, còn mở tưởng một gia đình ba người hạnh phúc, sẽ cùng anh sống đến đầu bạc răng long.
Trên đời này không ai có thể khiến cô lưu luyến, anh và con cũng không giữ được cô. Bàn tay anh ướt lạnh, dĩ nhiên chính là nước mắt.
Anh… thế nhưng lại giống một đứa nhỏ rơi lệ. Cô dùng phương thức cực đoan như vậy để cách rời anh. Vâng cô đã thành công, thật sự cô đã thành công rồi. Sau này cuộc sống của anh chỉ còn lại một mảnh khô cằn.
Bà Trần gọi điện thoại cho anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, mẹ nghe bác Trương nói không tìm thấy Y Khả, thế bây giờ con đã tìm ra chưa?”
Anh nghe thấy tiếng khóc của con từ đầu kia điện thoại: “Con đang ở bệnh viện, mẹ bế con gái con đến đây đi.”
Bà Trần hỏi địa chỉ, rồi cùng Trần Chính Quốc ôm cháu chạy đến bệnh viện.
Nhìn thấy Trần Mặc Dương, bà Trần nói: “Sao phải đến bệnh viện, Y Khả đâu?”
Trần Mặc Dương không nói lời nào, ôm con đang khóc gào đi vào phòng bệnh, Bà Trần và Trần Chính QUốc nhìn nhau rồi cũng theo sau anh.
Từ Y Khả nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa tỉnh lại, anh ôm đứa nhỏ ngồi ở mép giường, đứa nhỏ trong ngực vẫn khóc không ngừng.
Nhìn một cảnh trước mắt bà Trần đã đoán được sơ sơ. Bà nhìn qua Trần Chính Quốc, hai người hiểu ý đi ra.
Anh kéo lấy tay nhỏ con gái đặt vào bàn tay của Y Khả, anh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái nói: “Con yêu, đừng khóc , bố biết con đang rất đau lòng, con hãy nhìn kỹ mẹ đi nhớ kỹ khuôn mặt mẹ để sau này đừng quên.” Cô bé dường như hiểu được, liền nín lại.
Đôi mắt sáng ngời khẽ chớp, anh ôm chặt con vào lòng: “Con yêu, con đừng sợ còn có bố đây, bố sẽ không bỏ con…”
Từ Y Khả mơ màng nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của con, lòng cô đau như cắt, cô muốn mở miệng dỗ dành con , nhưng không thể nói nên lời, cổ họng đau rát. Tiếng khóc của cô bé ngày càng yếu tựa như kiệt sức, vì sao không ai dỗ con, vì sao không ai bế con. Cô hốt hoảng mở mắt, thấy con gái đang ở ngay trước mặt, lòng cô mới dịu lại, tiếp theo lại nhìn qua Trần Mặc Dương. Cô đảo mắt qua một vòng, là phòng bệnh, trên tay còn đang truyền dịch.
Ý thức chậm rãi quay trở về, những đoạn ký ức không ngừng quay về, nghĩa trang, bố, còn có tiếng di động không ngừng vang lên, cô ngã gục xuống. Tất cả đều rõ rệt trước mắt, đúng vậy, cô tự sát, cô muốn chết ngay trước mộ bố cô, cô nghĩ tất cả đều đã kết thúc, không bao giờ phải chịu dày vò nữa, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.
Thấy cô mở mắt anh lên tiếng: “Em tỉnh rồi à…”
Cô không nói gì, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh nói: “Con gái đã khóc cả tối, ai dỗ cũng không được, bởi vì nó biết mẹ nó không cần nó nữa. Nó mới vừa đầy tháng, mẹ nó đã nhẫn tâm vứt bỏ nó, mặc kệ nó…sao nó có thể không khóc được chứ…”
Khóe mắt cô ướt đẫm: “Anh đừng nói nữa , xin anh đấy , đừng ở trước mắt con nói nữa…”
Cô bé đáng thương vẫy vẫy tay, bàn tay nhỏ bé cuộn lại bỏ vào miệng, ánh mắt nhìn chằm vào bố, không hiểu bố đang nói cái gì.
Bộ dạng của con càng khiến anh đau lòng, giọng anh nghẹn ngào: “Từ Y Khả, em sao có thể như vậy, sao có thể… Anh và con sẽ ra sao, em nói em yêu anh, em như vậy là yêu anh hả !”
Từ Y Khả nói: “Xin lỗi, em chỉ có thể vì anh mà chết, nhưng em không thể vì anh mà sống được ,em không sao quên được, em không thể quên được cái chết của bố, không thể chịu được sự hận thù của mẹ… Sao em lại không muốn cùng anh và con sống một cuộc sống hạnh phúc cơ chứ, nhưng đó là bố em. Trước đây dù ông có đói bụng cũng nhường phần cho em, em tận mắt nhìn thấy bố bị đánh cho tàn phế. Trần Mặc Dương anh hãy nói cho em biết em làm sao để tiếp tục sống đây…” Cô khóc lớn lên: “Em không thể hận được anh, chỉ có thể hận chính bản thân mình…”
Sắc mặt anh trắng bêch, nghe tiếng khóc của cô, lâu sau anh mới tìm được giọng nói của mình: “Em đã nói cho anh tất cả đều có bảo ứng, đúng vậy, là báo ứng…” Anh đặt đứa nhỏ vào lòng cô, anh cũng nằm lên bên cạnh vùi mặt trong cổ cô. Cô cảm nhận được chất lỏng lạnh băng, anh đang khóc. Ngay cả khi giết chết một người anh cũng không nhíu mày, vậy nhưng bây giờ anh lại đang khóc. Lòng cô quặn đau…
Anh nói: “Y Khả, đừng làm những việc ngu xuẩn như vậy nữa, nếu không anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em…”
Anh nói: “Y Khả, anh để em đi, sau này không có anh bên cạnh anh hãy sống thật tốt, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa…”
Cô cuối cùng đã không thể chịu đựng nỗi khóc rống lên, sinh ly tử biệt, sinh ly tử biệt, đến cuối cùng vẫn là kết thúc.
Cô bé bị dọa cũng khóc thét lên, cô hôn khắp mặt con: “Xin lỗi, xin lỗi, là mẹ không tốt…”
Trong đêm nghĩa trang vắng vẻ, một cô gái nhát gan như cô thế nhưng giờ đây lại không biết sợ hãi là gì. Lần đầu tiên đến nên cô không biết phần mộ bố mình ở đâu.
Cô lấy điện thoại di động rọi vào nhìn từng khu mộ, cuối cùng cũng tìm thấy ảnh của bố mình.
Cô quỳ xuống trước mộ, ngơ ngẩn nhìn vào tấm ảnh nhỏ trên tấm bia. Bóng tối bao trùm cả không gian, ánh sáng hiu hắt từ điện thoại rọi vào giúp cô nhìn rõ khuôn mặt bố.
Cô nói: “Bố, xin lỗi, con đã đến muộn, chắc chắn bố rất nhớ con phải không? Hôm nay em bé vừa tròn đầy tháng, lớn lên nó nhất định sẽ giống con rất đáng yêu. Bố từng nói muốn nhìn mặt cháu, đáng tiếc đã không kịp… Bố con biết là bố trách con cho nến mới bỏ lại con một mình. Bố cực khổ nuôi con khôn lớn, thế nhưng con lại bất hiếu đi yêu người đã hại bố, không chỉ yêu mà con sinh cho anh ta một đứa nhỏ. Mẹ nói rất đúng, con chính là tai họa của gia đình. Nếu không có con bố có thể vui vẻ sống tiếp, mẹ và Y Trạch cũng không phải vất vả…”
Mái tóc đen dài bay phất phới trong gió, cô nghẹn ngào khóc.
Cô cúi đầu nói tiếp: “Con biết thù giết cha không đợi trời chung, cả đời này con phải nên oán hận anh ấy, tìm cơ hội để đưa anh ấy vào chỗ chết. Nhưng bố ơi con làm không được, con yêu anh ấy, con cũng hận chính mình. Con thật sự không còn cách nào cả bố ạ. Bố, những gì anh ấy nợ bộ con không thể đòi lại được, con sẽ đi cùng bố, con biết bố chắc chắn đang rất nhớ con….”
Cô cười vuốt ve tấm ảnh, những giọt lệ rơi xuống. Cô lấy lọ thuốc từ trong túi đổ vào tay, chậm rãi uống từng viên…
Đêm nay biệt thự Trần gia vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều rất tò mò đối với đứa cháu gái của Trần gia. Trần Mặc Dương nổi tiếng là phong lưu, đến khi nghe tin anh làm bố mọi người vẫn không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy anh bế con xuất hiện, tươi cười giới thiệu, họ mới tiếp nhận sự thật này.
Nhưng tất cả vẫn cảm thấy khó hiểu khi không nhìn thấy mẹ đứa bé đâu, cũng chẳng ai dám hỏi.
Đứa bé nhìn thấy nhiều người, giương đôi mắt đen tròn chớp chớp, thỉnh thoảng lại còn ngáp một cái, rất đáng yêu. Ngay cả Trần Chính Quốc nhìn thấy cháu nội cũng luyến tiếc không muốn cách rời.
Anh thừa dịp mọi người đang vây quanh bên đứa nhỏ, liền ra ngoài gọi cho Y Khả. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn không ai nhận máy. Anh lại gọi về nhà, bác Trương bảo là Từ Y Khả trong phòng, không nghe tiếng chuông có lẽ là đã ngủ rồi.
Anh cũng nghĩ hay là do anh qua nhạy cảm, di động cô thường xuyên để chế độ rung, nếu cô không nghe cũng là chuyện bình thường, anh hỏi: “Cô ấy đã ăn tối chưa?.”
“Ăn rồi, lúc nãy cô ấy đã xuống ăn.”
Anh nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì không ổn, nói tiếp: “Hình như trời sắp mưa bác hãy đi đóng cửa sổ lại đi, cô ấy sợ sấm sét, nếu làm cô ấy tỉnh, bác hãy nói chuyện cũng cô ấy.”
Bác Trương hỏi anh tối nay có chở em bé về không.
Anh nói để coi đã.
Anh cúp máy, không biết Triệu Vịnh Oái đã đứng đó từ lúc nào. Anh cũng chẳng mời cô ta nhưng không biết sao cô ta lại biết được tin tức, từ sớm đã đến. May mà cô ta cũng không tìm anh nói chuyện, chỉ lủi thủi một mình trong góc tối.
Triệu Vịnh Oái nói: “Đứa bé rất đáng yêu, nét mặt đều rất giống anh.”
Anh khách sáo nói: “Cảm ơn cô đã đến đây, cô cứ tự nhiên.”
Anh lướt qua người cô bước lên trước, Triệu Vịnh Oái chạy lên chặn trước mặt anh: “Sao Từ Y Khả lại không đến?”
Anh khó chịu ra mặt: “Chuyện này không đến lượt cô hỏi, Triệu Vịnh Oái, tôi và cô chỉ có quan hệ trong công việc, tôi hy vọng sau này cô không đến quấy rầy Y Khả nữa, bằng không đừng trách tôi.”
Triệu Vịnh Oái không hề lùi bước: “Trần Mặc Dương em yêu anh, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, em cũng có thể sinh cho anh, em có thể từ bỏ sự nghiệp để ở nhà chăm sóc con cái. Em có thể như cô ấy chiều chuộng anh, anh muốn con cái em sẽ sinh cho anh vài đứa.”
Anh cười lạnh đẩy cô ta ra: “Phụ nữ muốn sinh con cho tôi nhiều không đếm xuể, nhưng người có tư cách chỉ có mình cô ấy.”
Triệu Vịnh Oái gào lên: “Trần Mặc Dương, hai người sẽ không hạnh phúc đâu , anh là hung thủ giết bố cô ta! Cô ta sao có thể yêu anh, chắc chắn cô ta đang báo thù nên mới ở lại bên cạnh anh !”
Anh quay đầu hung dữ cảnh cáo: “Câm miệng! Triệu Vịnh Oái, đừng bao giờ nghĩ là tôi nương tay với cô thì cô có thể ăn nói hàm hồ! Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, bằng không tôi sẽ hủy hợp đồng với cô ngay lập tức.”
Triệu Vịnh Oái vẫn điên cuồng kéo tay anh: “Em biết hai người không thể ở cùng nhau, bằng không sao hai người đến bây giờ vẫn không kết hôn…Em có thể, có thể chăm sóc con gái cho anh, anh hãy tin tưởng em. Sau này em cũng luôn coi cô bé như con gái mình, anh không thích gì ở em em đều có thể sửa được, được không…”
Anh chỉ coi như là cô ta đang nói nhảm mà thôi, người phụ nữ trước mắt rõ ràng giống điên.
Anh nói: “Triệu Vịnh Oái, cô không hề bình thường, tôi nghĩ cô nên đến bác sĩ tâm lí đi.”
Từ ngày làm bố anh đã trở nên nhân từ đi nhiều , nếu đổi lại là trước kia anh chắc chắn sẽ không để cô ta nói thêm một câu.
Anh tuyệt tình bước đi, Triệu Vịnh Oái ngã xuống đất, khóc gào: “Trần Mặc Dương, anh đợi đấy, rồi một ngày nào đó em sẽ làm Trần phu nhân …”
Trần Mặc Dương trở lại tiệc, tâm trạng bực dọc.
Đằng kia cô bé tự nhiên khóc òa lên, bà Trân hỏi: “Có phải là vì nhiều người nên con bé sợ không?”
Trần Mặc Dương giang tay bế cô bé: “Có thể là con bé đã đói bụng .” Anh dỗ đứa bé rồi gọi bác Vương đi pha sữa.
Nhưng đứa bé không chịu uống chỉ há miệng khóc oa oa. Bác Vương kiểm tra khắp người bé, không có bị tiểu dầm, cũng không đói bụng, không hiểu sao cứ khóc nháo lên không ngừng.
Bác Vương nói: “Hôm nay con bé làm sao vậy nhỉ bình thường ngoan lắm mà , có phải nhớ mẹ rồi không .”
Anh nghe xong thì nói: “Con yêu, con nhớ mẹ ư, đừng khóc đừng khóc để bố đưa con về với mẹ nhé.”
Bà Trần nói: “Bên ngoài đã sắp mưa, hay hôm nay ở lại đây đi dù sao cũng có bác Vương rồi.”
Anh lắc đầu bảo bác Vương đi thu dọn mọi thứ rồi quay sang bà Trần: “Con bé nhớ mẹ, nếu đêm nay không về sợ nó sẽ khóc không ngừng mất, mẹ giúp con tiếp đãi họ hàng đi.” Thật ra trong lòng anh rất sốt ruột không hiểu sao anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngay bây giờ.
Điện thoại trong túi vang lên, anh bắt máy.
Giọng bác Trương lo lắng truyền đến: “Trần tiên sinh, không ổn rồi , Y Khả nàng không có trong phòng, không biết cô ấy đã đi đâu rồi …”
Trong điện thoại còn nói gì đó nữa nhưng anh nghe không rõ, liền giao lại đứa bé cho bà Trần sau đó chạy như điên ra khỏi cổng. Giây phút ấy anh cảm thấy trái tim dường như bị bóp nghẹn
Không phải là như những gì anh nghĩ, tuyệt đối không phải! Cô chẳng qua chỉ ra ngoài một lát thôi, có lẽ đi đến nhà bạn mà chưa kịp nói với bác Trương.
Nhưng anh lại nhớ đến những lời nói trước khi anh ra khỏi nhà. Cô nói, con yêu, không có mẹ bên cạnh con phải nghe lời bố đấy!
Anh an ủi bản thân, chỉ là cô vu vơ nói vậy thôi, nhất định là vậy!
Trần Mặc Dương chạy nhanh về, vào nhà liền chạy lên phòng ngủ, trên giường chăn gối vẫn rất gọn gàng, trong tủ quần áo cũng không có thiếu bộ nào, kể cả giấy chứng minh, tiền, thẻ tín dụng cũng vẫn còn đấy.
Anh hỏi bác Trương: “Thế lần cuối cùng bác nhìn thấy cô ấy là lúc nào?”
“Cô ấy ăn tối xong còn ngồi lại nói chuyện với tôi một lúc, khoảng gần tám giờ cô ấy nói mệt muốn đi ngủ, sau đó tôi cũng không nhìn thấy cô ấy đi xuống nữa nên tôi cứ nghĩ là cô ấy ở trong phòng. Lúc nãy tôi sợ cô ấy ngủ quên đóng cửa sổ lại nên mới gõ cửa vào, kết quả là không thấy người đâu cả…”
Bà thật không hiểu, một cô gái sao có thể biến mất ở ngay trước mắt mình hai lần được. Cũng đã sinh con rồi, bà sao có thể ngờ Từ Y Khả lại vẫn còn dày vò bản thân thế chứ! Đúng là nghiệp chướng mà.
Trần Mặc Dương cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, từ lúc cô bỏ đi đến giờ vẫn chưa đến hai tiếng, trước tiên anh gọi điện thoại cho Đinh Tĩnh.
Đinh tĩnh nói: “Đã mấy ngày nay tôi chưa gặp Y Khả rồi , nhưng thật ra lúc sáng cô ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, lúc ấy tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại những lời cô ấy nói rất kỳ lạ. Cô ấy nói tôi nhất định phải sống hạnh phúc, còn có… nếu tôi có rãnh thì hãy qua thăm con gái giúp cô ấy.”
Nghe xong trong lòng Trần Mặc Dương lạnh run, anh không dám chần chừ chạy nhanh xuống lầu xem camera theo dõi, quả nhiên cô đã lái xe đi khỏi . Anh vừa mới mua cho cô một chiếc mini cooper, anh biết kỹ thuật lái xe của cô ấy cho nên có đánh chết anh cũng không cho cô lái. Cô còn nói sau này sẽ để anh ngồi bên cạnh chỉ dạy cô. Nhưng hình ảnh trong camera kia rõ ràng là cô, tốc độ lái còn rất nhanh… thẳng một đường chạy ra khỏi gara.
Anh giật mình, cô ấy muốn chết sao?
Anh lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát để truy tìm tung tích chiếc xe. Rất nhanh sau đó người bên cục cảnh sát đã gọi lại bảo là chiếc xe đã đi theo hướng quốc lộ Bắc Hán, bọn họ vẫn đang tiếp tục tìm.
Trần Mặc Dương cố gắng tỉnh táo suy nghĩ, quốc lộ Bắc Hán chính là đi ra ngoại ô , hơn nữa nếu đi thẳng nữa thì chính là… nghĩa trang! Sao anh không nghĩ ra là cô đi đến nghĩa trang thăm bố cô chứ.
Anh sực tỉnh liền lấy chìa khóa lên xe, lái như bay , tay cầm vô lăng hơi run run. Có lẽ là cô ấy nhớ bố cho nên muốn đến thăm thôi, nhưng vì sao cô ấy lại chọn buổi tối một mình lén lút đi chứ. Anh không dám nghĩ nhiều, cũng không có gì để nghĩ.
Quả nhiên xe của cô đậu trước nghĩa trang, anh xuống xe chạy vào trong. Nghĩa trang tối đen, không một tiếng động, anh lấy điện thoại gọi vào số cô. Tiếng chuông ríu rít trong không gian bao la, anh theo âm thanh đi tìm. Điện thoại của cô rơi trước bia mộ, mà cô nằm gục cách anh không xa! Mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt cô. Điện thoại trong tay anh rớt xuống. Trong nháy mắt anh sững người, qua một hai giây sau mới thất tha thất thểu chạy đến, toàn thân cô mềm nhũn, anh gào to gọi tên cô nhưng cô vẫn không phản ứng. Anh run run vươn tay ghé sát vào mũi cô, chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh. Anh nhìn thấy một bình thuốc, chính là bình vitamin màu trắng, bên cạnh còn có một vài viên thuốc trắng rải rác.
Anh như phát điên nhưng theo bản năng vẫn biết lúc này cần phải làm gì. Anh nhặt viên thuốc, sau đó liền bế cô chạy vào xe.
Trên xe, anh cố gắng để bản thân hết sức bình tĩnh, gọi điện thoại cho bệnh viện bảo họ lập tức chuẩn bị phòng cấp cứu.
Đến nơi cô bị đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Anh kiệt sức dựa vào hành lang bệnh viện…từ từ trượt xuống.
Trái tim anh lạnh tanh, toàn thân đờ đẫn. Anh nghĩ rằng cô đã tha thứ cho bản thân, đã dần quên đi… thì ra cô lại đang ôm một suy nghĩ khác.
Mỗi ngày cô vẫn ngủ bên cạnh anh, cười với anh, tốt với anh, ở ngoài dường như không có việc gì nhưng trong lòng lại tính toán vĩnh viễn rời xa anh và con, cô sao có thể tàn nhẫn như thế chứ!
Anh ngồi bệt dưới đất, không dám nghĩ đến nếu đêm nay anh không phát hiện… có lẽ cô đã chết. Vậy anh sẽ thế nào, vì con anh sẽ không chết, nhưng từ nay về sau cũng chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi. Cô vì sao không thể nghĩ cho anh dù chỉ một ít, cô hận anh đến vậy sao?
Anh lại cảm thấy nếu cô có được cứu sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mặc kệ là cô đã chết hay vẫn còn sống. Kết cục là anh vẫn phải mất đi cô. Cái gọi là bên nhau trọn đợi, hạnh phúc mãi mãi chỉ là một giấc mơ. Anh không dám ép buộc cô nữa rồi. Bây giờ anh thừa nhận, không phải tất cả mọi thứ anh đều có thể làm được.
Cửa phòng cấp cửu mở ra, anh thấy bác sĩ đi ra nhưng vẫn không đến hỏi..
Bác sĩ mở khẩu trang đi đến: “Chúng tôi đã tẩy ruột cho cô ấy, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Anh có thể vào thăm cô ấy, hãy khuyên nhủ cô ấy, sinh mệnh rất quý giá.”
Trần Mặc Dương vẫn suy sụp ngồi dưới đất, bác sĩ nhíu mày: “Trần tiên sinh, anh không sao chứ.”
Anh mở miệng: “Cô ấy đã uống thuốc gì?” Giọng nói khàn khàn, anh cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, ngay cả thốt ra một chữ cũng rất khó khăn.
Bác sĩ nói: “Là một loại thuốc ngủ, bởi vì thuốc mạnh cho nên bình thường bác sĩ rất ít khi dễ dàng cấp cho bệnh nhân, cô ấy đã uống không ít, may là đã đưa đến kịp thời.”
Anh đờ đẫn nói: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ đi rồi, anh vẫn còn ngồi dưới đất. Xem ra cô ấy đã dự tính từ lâu…nhưng là từ bao giờ? Có lẽ là từ khi bố cô ấy qua đời, ý niệm ấy đã tồn tại trong đầu cô. Nhưng cô vẫn giả vờ rất tốt. Anh đúng là một thằng ngốc, còn mở tưởng một gia đình ba người hạnh phúc, sẽ cùng anh sống đến đầu bạc răng long.
Trên đời này không ai có thể khiến cô lưu luyến, anh và con cũng không giữ được cô. Bàn tay anh ướt lạnh, dĩ nhiên chính là nước mắt.
Anh… thế nhưng lại giống một đứa nhỏ rơi lệ. Cô dùng phương thức cực đoan như vậy để cách rời anh. Vâng cô đã thành công, thật sự cô đã thành công rồi. Sau này cuộc sống của anh chỉ còn lại một mảnh khô cằn.
Bà Trần gọi điện thoại cho anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, mẹ nghe bác Trương nói không tìm thấy Y Khả, thế bây giờ con đã tìm ra chưa?”
Anh nghe thấy tiếng khóc của con từ đầu kia điện thoại: “Con đang ở bệnh viện, mẹ bế con gái con đến đây đi.”
Bà Trần hỏi địa chỉ, rồi cùng Trần Chính Quốc ôm cháu chạy đến bệnh viện.
Nhìn thấy Trần Mặc Dương, bà Trần nói: “Sao phải đến bệnh viện, Y Khả đâu?”
Trần Mặc Dương không nói lời nào, ôm con đang khóc gào đi vào phòng bệnh, Bà Trần và Trần Chính QUốc nhìn nhau rồi cũng theo sau anh.
Từ Y Khả nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa tỉnh lại, anh ôm đứa nhỏ ngồi ở mép giường, đứa nhỏ trong ngực vẫn khóc không ngừng.
Nhìn một cảnh trước mắt bà Trần đã đoán được sơ sơ. Bà nhìn qua Trần Chính Quốc, hai người hiểu ý đi ra.
Anh kéo lấy tay nhỏ con gái đặt vào bàn tay của Y Khả, anh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái nói: “Con yêu, đừng khóc , bố biết con đang rất đau lòng, con hãy nhìn kỹ mẹ đi nhớ kỹ khuôn mặt mẹ để sau này đừng quên.” Cô bé dường như hiểu được, liền nín lại.
Đôi mắt sáng ngời khẽ chớp, anh ôm chặt con vào lòng: “Con yêu, con đừng sợ còn có bố đây, bố sẽ không bỏ con…”
Từ Y Khả mơ màng nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của con, lòng cô đau như cắt, cô muốn mở miệng dỗ dành con , nhưng không thể nói nên lời, cổ họng đau rát. Tiếng khóc của cô bé ngày càng yếu tựa như kiệt sức, vì sao không ai dỗ con, vì sao không ai bế con. Cô hốt hoảng mở mắt, thấy con gái đang ở ngay trước mặt, lòng cô mới dịu lại, tiếp theo lại nhìn qua Trần Mặc Dương. Cô đảo mắt qua một vòng, là phòng bệnh, trên tay còn đang truyền dịch.
Ý thức chậm rãi quay trở về, những đoạn ký ức không ngừng quay về, nghĩa trang, bố, còn có tiếng di động không ngừng vang lên, cô ngã gục xuống. Tất cả đều rõ rệt trước mắt, đúng vậy, cô tự sát, cô muốn chết ngay trước mộ bố cô, cô nghĩ tất cả đều đã kết thúc, không bao giờ phải chịu dày vò nữa, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.
Thấy cô mở mắt anh lên tiếng: “Em tỉnh rồi à…”
Cô không nói gì, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh nói: “Con gái đã khóc cả tối, ai dỗ cũng không được, bởi vì nó biết mẹ nó không cần nó nữa. Nó mới vừa đầy tháng, mẹ nó đã nhẫn tâm vứt bỏ nó, mặc kệ nó…sao nó có thể không khóc được chứ…”
Khóe mắt cô ướt đẫm: “Anh đừng nói nữa , xin anh đấy , đừng ở trước mắt con nói nữa…”
Cô bé đáng thương vẫy vẫy tay, bàn tay nhỏ bé cuộn lại bỏ vào miệng, ánh mắt nhìn chằm vào bố, không hiểu bố đang nói cái gì.
Bộ dạng của con càng khiến anh đau lòng, giọng anh nghẹn ngào: “Từ Y Khả, em sao có thể như vậy, sao có thể… Anh và con sẽ ra sao, em nói em yêu anh, em như vậy là yêu anh hả !”
Từ Y Khả nói: “Xin lỗi, em chỉ có thể vì anh mà chết, nhưng em không thể vì anh mà sống được ,em không sao quên được, em không thể quên được cái chết của bố, không thể chịu được sự hận thù của mẹ… Sao em lại không muốn cùng anh và con sống một cuộc sống hạnh phúc cơ chứ, nhưng đó là bố em. Trước đây dù ông có đói bụng cũng nhường phần cho em, em tận mắt nhìn thấy bố bị đánh cho tàn phế. Trần Mặc Dương anh hãy nói cho em biết em làm sao để tiếp tục sống đây…” Cô khóc lớn lên: “Em không thể hận được anh, chỉ có thể hận chính bản thân mình…”
Sắc mặt anh trắng bêch, nghe tiếng khóc của cô, lâu sau anh mới tìm được giọng nói của mình: “Em đã nói cho anh tất cả đều có bảo ứng, đúng vậy, là báo ứng…” Anh đặt đứa nhỏ vào lòng cô, anh cũng nằm lên bên cạnh vùi mặt trong cổ cô. Cô cảm nhận được chất lỏng lạnh băng, anh đang khóc. Ngay cả khi giết chết một người anh cũng không nhíu mày, vậy nhưng bây giờ anh lại đang khóc. Lòng cô quặn đau…
Anh nói: “Y Khả, đừng làm những việc ngu xuẩn như vậy nữa, nếu không anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em…”
Anh nói: “Y Khả, anh để em đi, sau này không có anh bên cạnh anh hãy sống thật tốt, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa…”
Cô cuối cùng đã không thể chịu đựng nỗi khóc rống lên, sinh ly tử biệt, sinh ly tử biệt, đến cuối cùng vẫn là kết thúc.
Cô bé bị dọa cũng khóc thét lên, cô hôn khắp mặt con: “Xin lỗi, xin lỗi, là mẹ không tốt…”
/94
|