Cô ngồi cuộn lại trên chiếc sô pha, sau khi gọi điện thoại về nhà, nhàm chán lấy di động chơi trò chơi. Cô nghĩ thầm cứ ngồi như vậy chờ cho đến sáng mai rồi về luôn, dù sao cô cũng không dám đi chọc giận cái tên bạo quân kia nữa.
Trong lòng không yên , chơi trò chơi, không biết con chuột đã bị con mèo kia đạp chết bao nhiều lần rồi, máu chảy đầm đìa, thịt bay tứ tung. Cô cảm thấy dường như cô và con chuột này giống nhau, dù cô có chạy nhanh cỡ nào, cuối cùng vẫn bị rơi vào tay của anh ta.
Trong bóng đêm, cô nghe được tiếng anh ta mở cửa phòng, sau đó một hình ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt.
Cô không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình di động, con chuột lại bị con mèo đuổi kịp, cô tức giận bấm mạnh vào điện thoại.
Trần Mặc Dương ngồi xuống bên cạnh ôm lấy vai cô, cô giận lẫy hất ra.
Anh lại ôm, cô lại hất. Trần Mặc Dương cảm thấy có chút buồn cười, giật lấy điện thoại trên tay cô.
Cô trợn mắt kêu lên: “Làm gì thế! Đưa cho em!”
Anh giống như đang dỗ một đứa nhỏ, ôm lấy cô, nói: “Được rồi, náo loạn cả buổi tối, em không buồn ngủ ư?”
Cô đẩy anh ta ra, quay lưng lại, mặt xuay về hướng sô pha, nói: “Anh không cần lo, anh không phải chê em phiền sao? Mở cửa ra đi, em đi rồi sẽ không phiền anh nữa .”
Anh cũng ngồi chen vào sô pha, ôm cô chặt vào lòng, cười nói: “Được rồi, đừng giận nữa , em xem đã một giờ rồi, em dù sao cũng không về nhà bây giờ nữa, không ngủ thì mai làm sao em có thể đi almf.”
Cô không nói lời nào, cũng không thèm nhìn anh, ngực anh dán chặt vào lưng cô, cô không có đường luì, lại không thể dùng biện pháp bạo lực.
Anh xoay mặt cô lại, nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, hơi thở của anh ấm áp, anh hôn xuống môi cô thì thầm, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Nghe lời, đi ngủ nhé, anh bế em vào. Anh hứa chỉ ngủ thôi, cái gì cũng không làm…”
Giọng anh ta nhẹ nhàng, đuôi lông mày khóe mắt đều nhu tình mật ý, đôi mắt thâm thúy lay láy tựa như ánh trăng trên mặt hồ tĩnh nước. Từ Y Khả cảm thấy bản thân có thể chết đuối trong sự dịu dàng đó.
Cô không hiểu, có đôi lúc anh tàn nhẫn có thể đẩy bạn xuống địa ngục, nhưng cũng có những lúc nhẹ nhàng ôn nhu làm cho bạn tan chảy. Tựa như làn gió nhẹ khẽ vỗ về lên tâm hồn bạn. Ánh mắt của anh, lời nói của anh sẽ cho bạn một ảo giác, cho bạn cảm thấy chính mình đối với anh ta mà nói chính là bảo vật. Người đàn ông này là số kiếp của cô, cô không thể chạy trốn khỏi kiếp số này.
Trần Mặc Dương thấy thái độ cô có chút dịu đi, không chần chừ ôm cô về phòng ngủ.
Cô ngồi ở mép giường, vẫn là do dự có nên hất chăn lên không, không biết lời anh ta nói có thể tin tưởng không.
Trần Mặc Dương nói: “Ngủ đi, anh nói không đụng là sẽ không đụng vào em.”
Cô nhìn vẻ mặt anh ta, đúng thành khẩn, không giống như là nói dối, Cô thật sự cũng hơi mệt, trong lòng chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn là cởi áo khoác ra, nằm vào lòng anh ta.
Anh tiến lại gần hơn, tay kéo váy của cô lên, đụng đến trên đùi cô vẫn còn mang tất chân, không chịu, nói: “Em mặc như thế này làm sao ngủ được?”
Từ Y Khả kinh ngạc “a” lên một tiếng, liền chụp lại tay anh đang dặt trên đùi cô, không hề nhẹ nhàng nói: “Lấy ta ra…”
Anh giữ tay cô lại, đem kéo tay cô vào lòng mình, dùng cặp chân áp chế cô, anh vén sợi tóc dính trên môi cô qua, giọng nói cực kỳ quyến rũ, gợi cảm: “Chưa nhìn thấy qua đàn ông bao giờ sao?”
Anh liền kéo tay cô thẳng từ trên ngực đi xuống, cô rốt cục đã hiểu được ý trong lời nói của anh ta, nhận ra ý đồ của anh ta, cô kiên quyết rút tay về, nhưng anh ta nhanh chóng nắm chặt tay cô. Cả mặt cô đều đỏ lên, nhưng anh ta mạnh quá, tay bị anh ta kéo xuống bụng, đè vào nơi đấy. Bàn tay cảm nhận được sức nóng, cô xấu hổ và giận dữ, thét lên thành tiếng, tay kia đánh vào người anh.
Anh quay nửa người lại đè lên cô, chỉ dùng một chút sức đã chế ngự được sự khảng khán của cô, tay anh đặt lên tay cô, bắt cô cầm vuốt lên vuốt xuống.
Đầu cô “oang” một tiếng nổ tung, trống rỗng, tất cả nhiệt khí chảy lên trên.
Anh hỏi cô, đã nhìn thấy của đàn ông hay chưa.
Lúc học đại học các cô gái trong ký túc xa đóng cửa cùng nhau xem phim người lớn, nhìn đến như vậy màn ảnh người người mặt đỏ tai hồng kia, cảm thấy cái kia thật xấu xí, nhưng bây giờ cái xấu xí ấy đang ở trong lòng bàn tay cô.
Giọng nói của cô đã nức nở, ở trong lòng anh ta giãy dụa cầu xin: “Thả ra… Thả ra…”
“Đừng nhúc nhích…” giọng của anh khàn khàn, anh ép chặt thân mình vào người cô, không hề có khe hở nào.
Động tác trên tay càng nhanh hơn, lát sau nằm trên thân thể cô, thân mình run rẩy gầm nhẹ.
Từ Y Khả cảm thấy bị sỉ nhục, cảm thấy rất bẩn.
Anh ngừng thở dốc, im lặng đứng lên, rút mấy tờ giấy trên đầu giường lau sạch của mình, Đôi tất màu đen của cô cũng bị dính. Anh đưa tay giúp cô cởi ra.
Từ Y Khả liền đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm, dùng xà phòng rửa đi rửa lại hai tay, khóc thảm thiết. Cô đã biết anh vốn không phải là dạng đàn ông ngây thơ gì, cũng biết anh ở phương diện này rất phóng đãng. Chuyện vừa rồi đối với anh mà nói không đáng kể là gì, nhưng cô vẫn rất khó chấp nhận, khó có thể thuyết phục bản thân. Vì sao anh không nghĩ cho cô .
Ở trong phòng tắm chà chà kì kì , lúc ra ngoài anh đã tắm rửa xong, đôi tất của cô trông giống như cái giẻ lau vứt trên sàn nhà. Anh ta tựa vào đầu giường hút thuốc, nhã ra những làn khói, nhìn chằm chằm cô, trên mặt nhìn không ra cảm xúc đặc biệt nào, Từ Y Khả cảm nhận được lúc này anh ta lại trở nên xa lạ, là xa lạ như lần cô gặp anh ở trong nhà hàng đấy. Nhẹ nhàng vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Cô xốc lên chăn, đưa lưng về phía anh ta, không cần nghĩ anh ta rốt cục muốn cái gì nữa.
Lát sau anh dập điếu thuốc, tắt đèn nằm xuống sát cô. Cô dịch ra phía ngoài chút, anh cũng dịch theo sau lưng cô ôm lấy cô.
Từ Y Khả dùng khủy tay đánh anh ta, oán hận nói: “Anh đã nói cái gì cũng sẽ không làm mà.”
Anh ta nói: “Chẳng nhẽ cái này cũng tính là làm? Em có muốn thử xem “LÀM” thật sự là như thế nào không?”
Từ Y Khả tức giận đến không thèm cãi lại, lại sợ anh ta bắt đầu muốn chứng minh “Làm” thật sự là như thế nào. Đành phải nhắm mắt ngủ.
Anh cũng không để cô khó xử, chỉ an phận ôm cô ngủ.
Cô vừa mới chợp mắt, tiếng di động bên tai không ngừng vang lên , làm cô bực mình, mơ mơ màng màng không để ý đến có phải là tiếng chuông điện thoại cô hay không, đưa tay với lấy nhấn nút nghe.
Giọng cô trả lời còn mang theo tiếng ngái ngủ làm đầu bên kia điện thoại ngẩn người, hỏi: “Cô là?”
Từ Y Khả nói: “Cô tìm ai thế?”
Đầu bên kia giọng nữ the thé kiên trì hỏi: “Cô là?”
Bị quấy giấc ngủ Từ Y khả không kiên nhẫn, nói: “Tôi là Từ Y Khả, xin hỏi cô tìm ai.”
Đối phương dường như ẩn nhẫn gì đấy, nói: “Tôi tìm Trần Mặc Dương, anh ấy có ở đấy chứ?”
“Anh ta đang ngủ, Cô đợi một lát.” Đầu óc không tỉnh táo Từ Y Khả căn bản không ý thức được bản thân đang nói gì, gọi Trần Mặc Dương dậy, ném điện thoại cho anh ta, nghiêng người tiếp tục ngủ.
Trong lòng không yên , chơi trò chơi, không biết con chuột đã bị con mèo kia đạp chết bao nhiều lần rồi, máu chảy đầm đìa, thịt bay tứ tung. Cô cảm thấy dường như cô và con chuột này giống nhau, dù cô có chạy nhanh cỡ nào, cuối cùng vẫn bị rơi vào tay của anh ta.
Trong bóng đêm, cô nghe được tiếng anh ta mở cửa phòng, sau đó một hình ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt.
Cô không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình di động, con chuột lại bị con mèo đuổi kịp, cô tức giận bấm mạnh vào điện thoại.
Trần Mặc Dương ngồi xuống bên cạnh ôm lấy vai cô, cô giận lẫy hất ra.
Anh lại ôm, cô lại hất. Trần Mặc Dương cảm thấy có chút buồn cười, giật lấy điện thoại trên tay cô.
Cô trợn mắt kêu lên: “Làm gì thế! Đưa cho em!”
Anh giống như đang dỗ một đứa nhỏ, ôm lấy cô, nói: “Được rồi, náo loạn cả buổi tối, em không buồn ngủ ư?”
Cô đẩy anh ta ra, quay lưng lại, mặt xuay về hướng sô pha, nói: “Anh không cần lo, anh không phải chê em phiền sao? Mở cửa ra đi, em đi rồi sẽ không phiền anh nữa .”
Anh cũng ngồi chen vào sô pha, ôm cô chặt vào lòng, cười nói: “Được rồi, đừng giận nữa , em xem đã một giờ rồi, em dù sao cũng không về nhà bây giờ nữa, không ngủ thì mai làm sao em có thể đi almf.”
Cô không nói lời nào, cũng không thèm nhìn anh, ngực anh dán chặt vào lưng cô, cô không có đường luì, lại không thể dùng biện pháp bạo lực.
Anh xoay mặt cô lại, nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, hơi thở của anh ấm áp, anh hôn xuống môi cô thì thầm, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Nghe lời, đi ngủ nhé, anh bế em vào. Anh hứa chỉ ngủ thôi, cái gì cũng không làm…”
Giọng anh ta nhẹ nhàng, đuôi lông mày khóe mắt đều nhu tình mật ý, đôi mắt thâm thúy lay láy tựa như ánh trăng trên mặt hồ tĩnh nước. Từ Y Khả cảm thấy bản thân có thể chết đuối trong sự dịu dàng đó.
Cô không hiểu, có đôi lúc anh tàn nhẫn có thể đẩy bạn xuống địa ngục, nhưng cũng có những lúc nhẹ nhàng ôn nhu làm cho bạn tan chảy. Tựa như làn gió nhẹ khẽ vỗ về lên tâm hồn bạn. Ánh mắt của anh, lời nói của anh sẽ cho bạn một ảo giác, cho bạn cảm thấy chính mình đối với anh ta mà nói chính là bảo vật. Người đàn ông này là số kiếp của cô, cô không thể chạy trốn khỏi kiếp số này.
Trần Mặc Dương thấy thái độ cô có chút dịu đi, không chần chừ ôm cô về phòng ngủ.
Cô ngồi ở mép giường, vẫn là do dự có nên hất chăn lên không, không biết lời anh ta nói có thể tin tưởng không.
Trần Mặc Dương nói: “Ngủ đi, anh nói không đụng là sẽ không đụng vào em.”
Cô nhìn vẻ mặt anh ta, đúng thành khẩn, không giống như là nói dối, Cô thật sự cũng hơi mệt, trong lòng chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn là cởi áo khoác ra, nằm vào lòng anh ta.
Anh tiến lại gần hơn, tay kéo váy của cô lên, đụng đến trên đùi cô vẫn còn mang tất chân, không chịu, nói: “Em mặc như thế này làm sao ngủ được?”
Từ Y Khả kinh ngạc “a” lên một tiếng, liền chụp lại tay anh đang dặt trên đùi cô, không hề nhẹ nhàng nói: “Lấy ta ra…”
Anh giữ tay cô lại, đem kéo tay cô vào lòng mình, dùng cặp chân áp chế cô, anh vén sợi tóc dính trên môi cô qua, giọng nói cực kỳ quyến rũ, gợi cảm: “Chưa nhìn thấy qua đàn ông bao giờ sao?”
Anh liền kéo tay cô thẳng từ trên ngực đi xuống, cô rốt cục đã hiểu được ý trong lời nói của anh ta, nhận ra ý đồ của anh ta, cô kiên quyết rút tay về, nhưng anh ta nhanh chóng nắm chặt tay cô. Cả mặt cô đều đỏ lên, nhưng anh ta mạnh quá, tay bị anh ta kéo xuống bụng, đè vào nơi đấy. Bàn tay cảm nhận được sức nóng, cô xấu hổ và giận dữ, thét lên thành tiếng, tay kia đánh vào người anh.
Anh quay nửa người lại đè lên cô, chỉ dùng một chút sức đã chế ngự được sự khảng khán của cô, tay anh đặt lên tay cô, bắt cô cầm vuốt lên vuốt xuống.
Đầu cô “oang” một tiếng nổ tung, trống rỗng, tất cả nhiệt khí chảy lên trên.
Anh hỏi cô, đã nhìn thấy của đàn ông hay chưa.
Lúc học đại học các cô gái trong ký túc xa đóng cửa cùng nhau xem phim người lớn, nhìn đến như vậy màn ảnh người người mặt đỏ tai hồng kia, cảm thấy cái kia thật xấu xí, nhưng bây giờ cái xấu xí ấy đang ở trong lòng bàn tay cô.
Giọng nói của cô đã nức nở, ở trong lòng anh ta giãy dụa cầu xin: “Thả ra… Thả ra…”
“Đừng nhúc nhích…” giọng của anh khàn khàn, anh ép chặt thân mình vào người cô, không hề có khe hở nào.
Động tác trên tay càng nhanh hơn, lát sau nằm trên thân thể cô, thân mình run rẩy gầm nhẹ.
Từ Y Khả cảm thấy bị sỉ nhục, cảm thấy rất bẩn.
Anh ngừng thở dốc, im lặng đứng lên, rút mấy tờ giấy trên đầu giường lau sạch của mình, Đôi tất màu đen của cô cũng bị dính. Anh đưa tay giúp cô cởi ra.
Từ Y Khả liền đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm, dùng xà phòng rửa đi rửa lại hai tay, khóc thảm thiết. Cô đã biết anh vốn không phải là dạng đàn ông ngây thơ gì, cũng biết anh ở phương diện này rất phóng đãng. Chuyện vừa rồi đối với anh mà nói không đáng kể là gì, nhưng cô vẫn rất khó chấp nhận, khó có thể thuyết phục bản thân. Vì sao anh không nghĩ cho cô .
Ở trong phòng tắm chà chà kì kì , lúc ra ngoài anh đã tắm rửa xong, đôi tất của cô trông giống như cái giẻ lau vứt trên sàn nhà. Anh ta tựa vào đầu giường hút thuốc, nhã ra những làn khói, nhìn chằm chằm cô, trên mặt nhìn không ra cảm xúc đặc biệt nào, Từ Y Khả cảm nhận được lúc này anh ta lại trở nên xa lạ, là xa lạ như lần cô gặp anh ở trong nhà hàng đấy. Nhẹ nhàng vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Cô xốc lên chăn, đưa lưng về phía anh ta, không cần nghĩ anh ta rốt cục muốn cái gì nữa.
Lát sau anh dập điếu thuốc, tắt đèn nằm xuống sát cô. Cô dịch ra phía ngoài chút, anh cũng dịch theo sau lưng cô ôm lấy cô.
Từ Y Khả dùng khủy tay đánh anh ta, oán hận nói: “Anh đã nói cái gì cũng sẽ không làm mà.”
Anh ta nói: “Chẳng nhẽ cái này cũng tính là làm? Em có muốn thử xem “LÀM” thật sự là như thế nào không?”
Từ Y Khả tức giận đến không thèm cãi lại, lại sợ anh ta bắt đầu muốn chứng minh “Làm” thật sự là như thế nào. Đành phải nhắm mắt ngủ.
Anh cũng không để cô khó xử, chỉ an phận ôm cô ngủ.
Cô vừa mới chợp mắt, tiếng di động bên tai không ngừng vang lên , làm cô bực mình, mơ mơ màng màng không để ý đến có phải là tiếng chuông điện thoại cô hay không, đưa tay với lấy nhấn nút nghe.
Giọng cô trả lời còn mang theo tiếng ngái ngủ làm đầu bên kia điện thoại ngẩn người, hỏi: “Cô là?”
Từ Y Khả nói: “Cô tìm ai thế?”
Đầu bên kia giọng nữ the thé kiên trì hỏi: “Cô là?”
Bị quấy giấc ngủ Từ Y khả không kiên nhẫn, nói: “Tôi là Từ Y Khả, xin hỏi cô tìm ai.”
Đối phương dường như ẩn nhẫn gì đấy, nói: “Tôi tìm Trần Mặc Dương, anh ấy có ở đấy chứ?”
“Anh ta đang ngủ, Cô đợi một lát.” Đầu óc không tỉnh táo Từ Y Khả căn bản không ý thức được bản thân đang nói gì, gọi Trần Mặc Dương dậy, ném điện thoại cho anh ta, nghiêng người tiếp tục ngủ.
/94
|