Đây là lần đầu tiên Giang Văn Thao gặp Từ Y Khả, vì phụ nữ đối với Mẫn Chính Hàn luôn chỉ là “cưỡi ngưa xem hoa” (1) , cho nên không có gì ngạc nhiên khi Giang Văn Thao chỉ nhìn cười cười xem như là chào hỏi
(1). chỉ lướt qua một cách đại khái chứ không đi sâu vào chi tiết trong khi thực chất việc đó đòi hỏi phải xem xét, tìm hiểu kỹ. Giống như khi xem một đóa hoa đẹp, người ta phải lại gần, nâng niu và từ từ ngắm thưởng thì bạn lại ngồi trên ngựa mà ngó xuống, thử hỏi như vậy làm sao thấy hết đc vẻ đẹp của bông hoa?
Lúc vào nghe Mẫn Chính Hàn gọi tên Giang Văn Thao, Y Khả lập tức cũng liền hiểu được, xem ra cô đã gặp được bộ ba “tam công tử Giang thành” rồi .
Bỗng nhiên nhớ lại câu nói của Đinh Tĩnh, cô nói: “ Những người đó là truyền thuyết, người bình thường như chúng ta chỉ đứng xa nhìn thôi, bị lọt vào mắt bọn họ thì thật là xui xẻo.”
Mà bây giờ chính cô lại ngồi bên cạnh những vị huyền thoại này, cô không biết sau này sẽ xảy ra chuyện không hay gì, nhưng cô biết hiện tại cô muốn ngồi ở đây, chỉ vì người trước mặt này.
Trần Mặc Dương thấy Mẫn Chính Hàn đến cùng Từ Y Khả, cũng không có kinh ngạc, giống như đem theo cô gái lẳng lơ khác, mắt anh ta hơi nhướng lên, liếc mắt nhìn Y Khả một cái rồi tiếp tục uống rượu.
Có bao nhiêu chuyện xưa đều vô tình như thế này mà bắt đầu, lúc chính bản thân vẫn chưa nhận ra thì nó đã ăn sâu vào trong tim. Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Thật ra tất cả đều là những khát vọng trong thâm tâm của họ, một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói đều ngấm vào trong tim.
Chỉ là bản thân không muốn thừa nhận thôi.
Nhưng là, hiện tại Từ Y Khả nhìn Trần Mặc Dương trước măt, cô biết rốt cuộc cô không lừa được chính mình, cô đến đây chỉ vì muốn gặp Trần Mặc Dương một lát thôi, nhưng sự thật anh ta cũng chả để ý đến cô, người phu nữ bên cạnh anh ta thật đẹp, thật diễm lệ. Trong khi cô đối với anh mà nói cũng chẳng qua chỉ là người mới gặp qua hai ba lần mà thôi, chả ấn tượng, có khi còn không nhớ đến cô là ai.
Nhưng cô thật không biết xấu hổ, không biết trời cao đất rộng lại vào đây , ngay cả cô cũng cảm thấy mình buồn cười, cảm thấy mình điên rồi.
Hai mươi mây năm qua luôn sống theo nguyên tắc của mình, cô sao có thể để bản thân mình lạc vào những chuyên tình nguy hiểm như vậy, cô và anh là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, anh ta không phải la người đàn ông tôt, thậm chí là người đàn ông tồi tệ, những đều này cô đều biết, nhưng đáng sợ nhất là, tất cả cô đều rõ ràng, nhận thức của cô vẫn luôn tỉnh táo nhưng vẫn cứ lao đầu vào, cô không thể ngăn lại bản thân cứ muốn nhìn vào anh ta. Đáng sợ cỡ nào, cô thậm chí cảm thấy bản thân ngàn lần không thể quay đầu được,sẽ bị thịt nát xương tan.
Ba người đàn ông vừa nói chuyện vừa uống rượu, những cô gái bên cạnh ra sức phục vụ, Trần Mặc Dương có bạn gái, Mẫn Chính Hàn ngồi cạnh Từ Y Khả. Hai cô gái kia tận tụy chăm sóc Giang Văn Thao, một người dựa vào lòng Giang Văn Thao , anh ta rất hưởng thụ, đầu tựa vào vai cô gái, vui vẻ chờ đợi các em chăm sóc.
Một gái kia cho nho vào miệng, nhẹ nhàng cắn, dùng răng lột vỏ, sau đó dùng miệng đút nho vào miêng của Vẳn Thao, một người đưa, một người vui vẻ tiếp nhận nó.
Có đôi khi nước chảy xuống theo khóe miệng của cô gái kia, làm cho của môi cô thoạt nhìn càng thêm đỏ tươi, quyến rũ, nhất là ánh mắt, lim dim, rất có sức cuốn hút.
Từ Y Khả mặt đỏ rực, cô không nghĩ sẽ xảy ra môt màn như vậy trước mặt mình. Một lần, quả nho rơi từ miệng cô lăn xuống ngực, cô yêu kiều cười một tiếng, Giang Văn Thao liền đè cô xuống, ngậm quả nho kia vào miệng, còn nhân tiện liếm liếm, cô gái kia ban vốn chỉ mặt chiếc áo mỏng, bị anh ta kéo xuống, toàn bộ nửa người trên gần như trần truồng trước tất cả mọi người.
Từ Y Khả làm sao chịu được môt màn nóng bỏng như vậy, chỉ cảm thấy giống như đang vào hang sói. Lúc trước cô đã nghe qua cuộc sống của những kẻ này rất thối nát, nhưng dùng ngôn từ để hình dung cũng không thể so được với những gì chình mắt mình nhìn thấy, cô muốn tìm cái cớ để rời đi.
Mẫn Chính Hàn bưng chén rượu, uống một ngụm, cười như không cười, đặt hai ly rượu xuống, tựa vào cô gái ăn nho thì thầm
-”Cô tên gì?”
Cô ta quay đầu, môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra:
-”Lộ Lộ.”
Từ Y Khả tưởng tượng không nổi, rõ ràng chỉ là một cái tên, nhưng thốt ra từ miệng cô gái này lại giống như tán tỉnh, phụ nữ ở đây đều thật bài bản, trách không được bây giờ đàn ông đều có hoa ghẹ bên ngoài.
Mẫn Chính Hàn lại thì thầm vào tai cô gái kia:
-”Lộ Lộ…” Anh ta liếc qua Trần Mặc Dương bên kia một cái,có ý xấu nói:
-”Đêm nay nếu cô có bản lĩnh khơi dậy hứng thú của Trần tổng tôi cho cô mười vạn, thế nào?”
Cô gái kia nhìn thoáng qua Trần Mặc Dương, sau đó cười cười, liền mang ly rượu bương qua.
Cô ta giống như con rắn uốn quanh người Trần Mặc Dương, từng xíu từng xíu xà vào, trong đầu Từ Y Khả chợt lóe lên một hình ảnh. Lúc cô còn nhỏ thích xem phim bạch xà, bạch xà quấn quanh đại thụ như thế nào thì màn trước mắt cũng như vậy .cái eo mềm mại như thế, đọng tác mê hoặc như thế, ánh mắt quyến rũ như vậy, đầu lưỡi linh hoat như thế, thật sự giống xà yêu. Một chân nhấc lên cao, lộ ra mắc cá chân tinh tế trắng trẻo, cọ lên có xuống trên người Trần Mặc Dương, động tác gợi cảm, nóng bỏng, táo bạo.
Bộ móng tay dài thanh mãnh màu đỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, bàn tay đã luồn vào cổ áo somi Trần Mặc Dương, sờ soạng khiêu khích trước ngực anh. Vải áo so mi che tay cô gái, chỉ có thể nhìn thấy được bàn tay di động nhấp nhô theo đường cong, cứ như vậy như ẩn như hiện càng thêm làm cho người ta khao khát. Dù cho Từ Y Khả từ nhỏ đã đơn thuần, trong đầu cũng hiện lên hai chữ “ tuyệt phẩm”.
Chỉ lạ là ở đây ngoại trừ Y Khả , mọi người ai cũng bình tĩnh, ngay cả Trần Mặc Dương và bạn gái anh ta cũng chả có cảm xúc gì, chỉ mới là phần mở màn, tay bắt đầu di chuyển đến nhiểu nơi khác.
Cô gái quấn quanh Trần Mặc Dương ngày càng táo bạo, đầu lưỡi đảo xuống cổTrần Mặc Dương, bàn tay đang di chuyển kia sờ xuống thắt lưng, một tiếng “tách” của kim loại thắt lưng mở ra.
Sau đấy Trần Mặc Dương dường như “ ư” lên môt tiếng, rốt cục cũng buông ly rượu trên tay xuống, một tay nắm lấy ót, đáp lai nụ hôn khiêu khích nóng bỏng kia, động tác không nhanh không chậm..
Lúc Trần Mặc Dương đè lên người cô “Lộ Lộ” đó, Từ Y Khả rõ ràng thấy được trong mắt bạn gái Trần Mặc Dương có bi thương cùng bất đắc dĩ, thậm chí là tuyệt vọng.
Từ Y Khả có lẽ đến giờ phút này mới bắt đầu thật sự hiểu được người phụ nữ ở bên canh Trần Mặc Dương phải mạnh mẽ kiên cường đến thế nào, anh ta trong nháy mắt có thể khiến cho cô ta xuống địa ngục, anh ta có thể làm cho cô ta khóc không ra nước mắt, thống khổ, nếu yêu người đàn ông như vậy, kết cục duy nhất chính là tự chuốc lấy thất bại.
Đôi mắt thống khổ của bạn gái Trần Mặc Dương tựa như một chậu nước đá đổ lên đầu Từ Y Khả, làm cho cảm xúc không thể diễn tả lúc khi vào lạnh đi. Những ý nghĩ ngu xuẩn, chui từ dưới đất lên cứ như vậy bị dập tắt đi.。
Cô còn có ý nghĩ cực kì sợ hãi, may mắn cô vẫn chưa kịp cho đi quá nhiều, may mắn cô vẫn kịp thu hồi ý nghĩ đó.
Loại cảm giác này tựa như, khi bạn bị một bong hoa trên vách núi mê hoặc , mà con người ta luôn tồn tại một ý nghĩ có thể không chừng chúng ta không cần phải trả giá cả sinh mệnh cũng có thể ngắt đươc nó, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, cẩn thận một chút. Nhưng là trước mặt mặt so với người cẩn thận muốn đi hái hoa kia thi đã bị rơi xuống vách núi sâu thẳm kia rồi. Lúc tan xương nát thịt, sau đó mới bắt đầu sợ hãi, cũng bắt đầu cố gắng buột chính mình tỉnh lại, May thay cô đúng lúc quay đầu , từ nay về sau có gặp lại bông hoa dụ hoặc kia, tim có đập nhanh, cũng chỉ có thể che đậy trái tim không dám hành đông thiếu suy nghĩ nữa.
(1). chỉ lướt qua một cách đại khái chứ không đi sâu vào chi tiết trong khi thực chất việc đó đòi hỏi phải xem xét, tìm hiểu kỹ. Giống như khi xem một đóa hoa đẹp, người ta phải lại gần, nâng niu và từ từ ngắm thưởng thì bạn lại ngồi trên ngựa mà ngó xuống, thử hỏi như vậy làm sao thấy hết đc vẻ đẹp của bông hoa?
Lúc vào nghe Mẫn Chính Hàn gọi tên Giang Văn Thao, Y Khả lập tức cũng liền hiểu được, xem ra cô đã gặp được bộ ba “tam công tử Giang thành” rồi .
Bỗng nhiên nhớ lại câu nói của Đinh Tĩnh, cô nói: “ Những người đó là truyền thuyết, người bình thường như chúng ta chỉ đứng xa nhìn thôi, bị lọt vào mắt bọn họ thì thật là xui xẻo.”
Mà bây giờ chính cô lại ngồi bên cạnh những vị huyền thoại này, cô không biết sau này sẽ xảy ra chuyện không hay gì, nhưng cô biết hiện tại cô muốn ngồi ở đây, chỉ vì người trước mặt này.
Trần Mặc Dương thấy Mẫn Chính Hàn đến cùng Từ Y Khả, cũng không có kinh ngạc, giống như đem theo cô gái lẳng lơ khác, mắt anh ta hơi nhướng lên, liếc mắt nhìn Y Khả một cái rồi tiếp tục uống rượu.
Có bao nhiêu chuyện xưa đều vô tình như thế này mà bắt đầu, lúc chính bản thân vẫn chưa nhận ra thì nó đã ăn sâu vào trong tim. Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Thật ra tất cả đều là những khát vọng trong thâm tâm của họ, một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói đều ngấm vào trong tim.
Chỉ là bản thân không muốn thừa nhận thôi.
Nhưng là, hiện tại Từ Y Khả nhìn Trần Mặc Dương trước măt, cô biết rốt cuộc cô không lừa được chính mình, cô đến đây chỉ vì muốn gặp Trần Mặc Dương một lát thôi, nhưng sự thật anh ta cũng chả để ý đến cô, người phu nữ bên cạnh anh ta thật đẹp, thật diễm lệ. Trong khi cô đối với anh mà nói cũng chẳng qua chỉ là người mới gặp qua hai ba lần mà thôi, chả ấn tượng, có khi còn không nhớ đến cô là ai.
Nhưng cô thật không biết xấu hổ, không biết trời cao đất rộng lại vào đây , ngay cả cô cũng cảm thấy mình buồn cười, cảm thấy mình điên rồi.
Hai mươi mây năm qua luôn sống theo nguyên tắc của mình, cô sao có thể để bản thân mình lạc vào những chuyên tình nguy hiểm như vậy, cô và anh là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, anh ta không phải la người đàn ông tôt, thậm chí là người đàn ông tồi tệ, những đều này cô đều biết, nhưng đáng sợ nhất là, tất cả cô đều rõ ràng, nhận thức của cô vẫn luôn tỉnh táo nhưng vẫn cứ lao đầu vào, cô không thể ngăn lại bản thân cứ muốn nhìn vào anh ta. Đáng sợ cỡ nào, cô thậm chí cảm thấy bản thân ngàn lần không thể quay đầu được,sẽ bị thịt nát xương tan.
Ba người đàn ông vừa nói chuyện vừa uống rượu, những cô gái bên cạnh ra sức phục vụ, Trần Mặc Dương có bạn gái, Mẫn Chính Hàn ngồi cạnh Từ Y Khả. Hai cô gái kia tận tụy chăm sóc Giang Văn Thao, một người dựa vào lòng Giang Văn Thao , anh ta rất hưởng thụ, đầu tựa vào vai cô gái, vui vẻ chờ đợi các em chăm sóc.
Một gái kia cho nho vào miệng, nhẹ nhàng cắn, dùng răng lột vỏ, sau đó dùng miệng đút nho vào miêng của Vẳn Thao, một người đưa, một người vui vẻ tiếp nhận nó.
Có đôi khi nước chảy xuống theo khóe miệng của cô gái kia, làm cho của môi cô thoạt nhìn càng thêm đỏ tươi, quyến rũ, nhất là ánh mắt, lim dim, rất có sức cuốn hút.
Từ Y Khả mặt đỏ rực, cô không nghĩ sẽ xảy ra môt màn như vậy trước mặt mình. Một lần, quả nho rơi từ miệng cô lăn xuống ngực, cô yêu kiều cười một tiếng, Giang Văn Thao liền đè cô xuống, ngậm quả nho kia vào miệng, còn nhân tiện liếm liếm, cô gái kia ban vốn chỉ mặt chiếc áo mỏng, bị anh ta kéo xuống, toàn bộ nửa người trên gần như trần truồng trước tất cả mọi người.
Từ Y Khả làm sao chịu được môt màn nóng bỏng như vậy, chỉ cảm thấy giống như đang vào hang sói. Lúc trước cô đã nghe qua cuộc sống của những kẻ này rất thối nát, nhưng dùng ngôn từ để hình dung cũng không thể so được với những gì chình mắt mình nhìn thấy, cô muốn tìm cái cớ để rời đi.
Mẫn Chính Hàn bưng chén rượu, uống một ngụm, cười như không cười, đặt hai ly rượu xuống, tựa vào cô gái ăn nho thì thầm
-”Cô tên gì?”
Cô ta quay đầu, môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra:
-”Lộ Lộ.”
Từ Y Khả tưởng tượng không nổi, rõ ràng chỉ là một cái tên, nhưng thốt ra từ miệng cô gái này lại giống như tán tỉnh, phụ nữ ở đây đều thật bài bản, trách không được bây giờ đàn ông đều có hoa ghẹ bên ngoài.
Mẫn Chính Hàn lại thì thầm vào tai cô gái kia:
-”Lộ Lộ…” Anh ta liếc qua Trần Mặc Dương bên kia một cái,có ý xấu nói:
-”Đêm nay nếu cô có bản lĩnh khơi dậy hứng thú của Trần tổng tôi cho cô mười vạn, thế nào?”
Cô gái kia nhìn thoáng qua Trần Mặc Dương, sau đó cười cười, liền mang ly rượu bương qua.
Cô ta giống như con rắn uốn quanh người Trần Mặc Dương, từng xíu từng xíu xà vào, trong đầu Từ Y Khả chợt lóe lên một hình ảnh. Lúc cô còn nhỏ thích xem phim bạch xà, bạch xà quấn quanh đại thụ như thế nào thì màn trước mắt cũng như vậy .cái eo mềm mại như thế, đọng tác mê hoặc như thế, ánh mắt quyến rũ như vậy, đầu lưỡi linh hoat như thế, thật sự giống xà yêu. Một chân nhấc lên cao, lộ ra mắc cá chân tinh tế trắng trẻo, cọ lên có xuống trên người Trần Mặc Dương, động tác gợi cảm, nóng bỏng, táo bạo.
Bộ móng tay dài thanh mãnh màu đỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, bàn tay đã luồn vào cổ áo somi Trần Mặc Dương, sờ soạng khiêu khích trước ngực anh. Vải áo so mi che tay cô gái, chỉ có thể nhìn thấy được bàn tay di động nhấp nhô theo đường cong, cứ như vậy như ẩn như hiện càng thêm làm cho người ta khao khát. Dù cho Từ Y Khả từ nhỏ đã đơn thuần, trong đầu cũng hiện lên hai chữ “ tuyệt phẩm”.
Chỉ lạ là ở đây ngoại trừ Y Khả , mọi người ai cũng bình tĩnh, ngay cả Trần Mặc Dương và bạn gái anh ta cũng chả có cảm xúc gì, chỉ mới là phần mở màn, tay bắt đầu di chuyển đến nhiểu nơi khác.
Cô gái quấn quanh Trần Mặc Dương ngày càng táo bạo, đầu lưỡi đảo xuống cổTrần Mặc Dương, bàn tay đang di chuyển kia sờ xuống thắt lưng, một tiếng “tách” của kim loại thắt lưng mở ra.
Sau đấy Trần Mặc Dương dường như “ ư” lên môt tiếng, rốt cục cũng buông ly rượu trên tay xuống, một tay nắm lấy ót, đáp lai nụ hôn khiêu khích nóng bỏng kia, động tác không nhanh không chậm..
Lúc Trần Mặc Dương đè lên người cô “Lộ Lộ” đó, Từ Y Khả rõ ràng thấy được trong mắt bạn gái Trần Mặc Dương có bi thương cùng bất đắc dĩ, thậm chí là tuyệt vọng.
Từ Y Khả có lẽ đến giờ phút này mới bắt đầu thật sự hiểu được người phụ nữ ở bên canh Trần Mặc Dương phải mạnh mẽ kiên cường đến thế nào, anh ta trong nháy mắt có thể khiến cho cô ta xuống địa ngục, anh ta có thể làm cho cô ta khóc không ra nước mắt, thống khổ, nếu yêu người đàn ông như vậy, kết cục duy nhất chính là tự chuốc lấy thất bại.
Đôi mắt thống khổ của bạn gái Trần Mặc Dương tựa như một chậu nước đá đổ lên đầu Từ Y Khả, làm cho cảm xúc không thể diễn tả lúc khi vào lạnh đi. Những ý nghĩ ngu xuẩn, chui từ dưới đất lên cứ như vậy bị dập tắt đi.。
Cô còn có ý nghĩ cực kì sợ hãi, may mắn cô vẫn chưa kịp cho đi quá nhiều, may mắn cô vẫn kịp thu hồi ý nghĩ đó.
Loại cảm giác này tựa như, khi bạn bị một bong hoa trên vách núi mê hoặc , mà con người ta luôn tồn tại một ý nghĩ có thể không chừng chúng ta không cần phải trả giá cả sinh mệnh cũng có thể ngắt đươc nó, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, cẩn thận một chút. Nhưng là trước mặt mặt so với người cẩn thận muốn đi hái hoa kia thi đã bị rơi xuống vách núi sâu thẳm kia rồi. Lúc tan xương nát thịt, sau đó mới bắt đầu sợ hãi, cũng bắt đầu cố gắng buột chính mình tỉnh lại, May thay cô đúng lúc quay đầu , từ nay về sau có gặp lại bông hoa dụ hoặc kia, tim có đập nhanh, cũng chỉ có thể che đậy trái tim không dám hành đông thiếu suy nghĩ nữa.
/94
|