Còn, còn, còn, còn muốn gặp cô sao?
Nhịp tim Tiên Bối tăng nhanh bất ngờ, thình thịch thình thịch, rung cả tới màng nhĩ.
Não như ngừng hoạt động, Tiên Bối chớp chớp mắt liên tục, nhìn đi nhìn lại ba dòng tin nhắn ngắn ngủn này.
Sau khi tốt nghiệp, cô co đầu rụt cổ trong phòng đã lâu, nhưng chưa bao giờ có ai chủ động nói muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô.
Cũng bởi vì nói chuyện với cô tốn quá nhiều sức, mãi cũng không nói được chữ nào, mà nói thì giọng cũng như muỗi kêu.
Theo như lời Viên Viên nói, vì cần cho công việc, chứ một lần đến ký hợp đồng với cô mà chẳng khác gì đi độ kiếp.
Cho nên….
Khó quá đi mất…
Cô nên trả lời anh thế nào đây?
Anh nói xin lỗi, cô trả lời ‘không sao đâu’ chắc?
Anh nói anh muốn gặp cô, chẳng lẽ cô trả lời tôi cũng thế??
Có phải nếu đồng ý nghĩa là sau này, ngày nào anh cũng sẽ qua đây?
Nếu như, nếu như anh không ngại khi phải trao đổi qua cách viết…, thì cô có thể, có thể….
Nói chuyện cùng anh…
Nhưng mà cuối tháng này cô phải trả phòng rồi…
Cũng không biết sẽ ở đâu, còn uống trà sữa ‘Hợp ý’ nữa hay không…
Đột nhiên ngày nào đó, cô lại không đặt hàng nữa, biến mất không thấy đâu.
Hoặc là dọn nhà đi thật….
Bởi vì lần đầu anh đến đây cũng vì nửa tháng cô không đặt mua trà sữa..
Nếu anh lại đến đây thì anh sẽ phải thất vọng, và có khi nào sẽ cảm thấy… bị… lừa không?
Hơn nữa nếu như mình không uống trà sữa nhà đó…. Cũng đâu còn là vị khách gì quan trọng đâu…
Khi đó với anh mà nói, sự tồn tại của cô có còn cần thiết không?
Hình như câu trả lời là không, ôi……
…..
Tiên Bối lo lắng suy nghĩ, trái tim hoảng hốt, loạn thành một mớ bòng bong.
Cô không biết phải trả lời tin nhắn thế nào.
Tại sao lại có nhiều tình huống khó đoán trước như vậy?
Thật khó suy nghĩ quá đi.
Hay là…. Cắt đứt hoàn toàn đi.
Nghĩ tới đây, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, mở danh bạ tìm số Viên Viên.
Gõ chữ: Ngày mai không cần….
Xóa đi.
“Ngày mai tôi không uống trà sữa nữa, cô không cần phải đặt giúp tôi….”
Tiên Bối cúi đầu xuống, không sao ấn nút gửi đi được.
Như vậy giống như đang trốn tránh vấn đề, lấy người khác làm lá chắn cho mình.
Mệt mỏi quá.
Tiên Bối tắt khung trò chuyện với biên tập, trở lại phần tin nhắn.
Cô suy nghĩ có nên nói tình huống thật cho đối phương không.
“Có thể tôi sẽ….”
Ngón tay trắng bệch, dừng một chút.
“Sẽ rất lâu sau không gọi trà sữa nữa, bởi vì một vài nguyên nhân.”
Mắt mở to, một tay che nửa mặt, không dám nhìn, ấn nút gửi đi.
Gửi đi rồi!
Gửi mất rồi, trời ạ!
Tiên Bối đạp góc bàn, làm ghế xoay bắn ra thật ra khỏi bàn.
Cũng là để rời xa, cái điện thoại trên bàn….
Nhưng, chỉ trong chớp mắt, Tiên Bối trông thầy màn hình sáng lên.
Cô kinh ngạc, anh trả lời nhanh thật đó. Cô chần chờ một lát, sau đó dùng chân tạo lực, nhích từng chút một để về tới vị trí cũ.
Cô nhấc điện thoại lên, khi cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi nguyên nhân cụ thể ——
Thì anh chỉ nhắn một câu:
“Ngày mai có đặt không?”
Tiên Bối ngẩn người, trả lời lại: “Có.”
Viên Viên nói sẽ đặt cho cô trong một tuần.
“Vậy ngày mai gặp, nghỉ sớm một chút đi.”
Tiên Bối đỡ đầu, hơi choáng váng với phản ứng bất ngờ của anh, trả lời lại một từ ‘được’.
Đồng thời khi đó trong lòng cô, trái tim cũng lên tiếng.
——
Trần Chước hỏi như vậy, không phải là không có nguyên nhân.
So với việc chất vấn trực tiếp ‘Vì sao lại không đặt nữa’, cách hỏi quanh co lòng vòng này lại càng có kết quả mà anh cần hơn.
Sau khi biết rằng ngày mai vẫn phải gặp nhau, cô bé con vẫn cho phép anh ship trà sữa đến cho cô. Như vậy thì những lời không thể nói ra được, không bao gồm cả anh trong đó.
Thế là đủ để Trần Chước yên tâm rồi.
Anh lau khô tóc, lót gối ngồi dựa đầu giường, cầm lấy quyển sách, lật qua vài trang.
Trần Chước lại cầm điện thoại lên, tìm ‘Cô Tiên’ trong danh bạ, chỉnh sửa danh bạ.
Anh suy nghĩ một lát rồi xóa tên trên danh bạ.Con trỏ chớp động vài giây, lúc này cái tên khác đã chiếm vào đó.
Con sò nhỏ.
Chú sò nhỏ thích khép mình.
——
Không biết vì sao người cuồng thức đêm như Tiên Bối cũng ngoan ngoãn ngủ vào lúc 11 giờ, cho nên… hôm sau cô dậy rất sớm.
Có được buổi sáng, nghĩa là có rất nhiều thời gian để làm rất nhiều chuyện.
Cô dọn dẹp nhà cửa, soạn ra ba túi đồ vô dụng.
Nhiều quá rồi….
Chuột đồng qua mùa đông chắc….
Cô tự châm chọc mình, và chuyển dần từng túi ra cửa.
Đi từ từ tới gần cửa, hơi vén rèm lên dò ra ngoài.
Trời xầm xì, giống như bị che bởi một lớp bụi mỏng.
A, phải là trời đầy mây…
Ca ngợi trời đầy mây, ca ngợi mùa mưa, làm thơ cho màn đêm.
Tiên Bối vui vẻ đi về cửa trước, thay đôi giày, cảm thấy điện thoại rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Viên Viên: Công ty tổ chức chơi xuân, có việc gấp mời điện.
Có thể là…. Gửi cho group vẽ?
Trả lời ‘OK’, thả điện thoại về túi quần, Tiên Bối trùm mũ áo qua đỉnh đầu.
Trước tiên là nhìn dò qua mắt mèo, sau đó mở một kẽ rất nhỏ ở cửa, nghiêng tai nghe xem lúc này có ai đi trên hành lang không.
Sau khi xác nhận xong rồi Tiên Bối mới mở to cửa ra, đi ra ngoài.
Rồi sau đó xoay người đưa mục tiêu nhiệm vụ hôm nay là túi rác, rời từng túi một ra ngoài.
Danh tác thành công của cô, nội dung khoảng giữa của ‘Thành phố biến mất’ không khác gì lúc này.
Khu tập thể của nam chính bị Zombie vây quanh, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ đạc đều giống như cô bây giờ, lúc nào cũng phải đề phòng cao độ.
Chỉ có thể nói, nơi phát ra nghệ thuật chính là cuộc sống.
Bỏ ba túi đồ ra ngoài, Tiên Bối thở dài một hơi, vỗ vỗ tay, đứng dậy móc chìa khóa.
Trên chùm chìa khóa là móc chuông đinh đinh đang đang.
Vừa định mở cửa thì Tiên Bối nghe thấy có người đang gọi cô.
Hai chữ rõ ràng.
“Tiên Bối.”
Là ai?!
Giống như có cục băng đặt sau gáy, cả người cô cứng ngắc.
Có thể ngửi được mùi hương người nọ đang lại gần.
Trên người anh ta có vị ngọt ngào quen thuộc, là trà sữa sao?
Phải là người thường xuyên ở đó mới có thể lưu lại mùi như vậy…
Quả nhiên, một lát sau người đó lại hỏi: “Em phải đi à?”
Tiếng nói của anh, Tiên Bối đương nhiên nhớ rất rõ, aizzzz, tại sao lại là anh?
Sao hôm nay anh lại tới sớm vậy?
Tiên Bối như bị đóng đinh tại chỗ, suy nghĩ trong lòng.
Là vì Viên Viên sắp đi chơi nên cô ấy đặt trước à…?
Tiên Bối nhanh chóng cúi đầu xuống, cong người, bày ra tư thế phòng vệ.
Phải tốn rất nhiều công sức mới ép mình quay người lại được, nhưng ánh mắt thì không dám tiếp xúc với người vừa tới.
Khuôn mặt cúi gằm, như chôn vào cổ, Tiên Bối gật gật vài cái.
Có thể là để ý đến đồ vật trên đất, anh lại hỏi: “Em xuống lầu đổ rác à?”
Tiên Bối tiếp tục gật đầu, tay không biết đặt ở đâu, cuối cùng chỉ có thể giấu vào trong túi áo.
Anh chàng nở nụ cười rất tươi: “Hôm nay đặt sớm như vậy, tôi còn tưởng rằng em muốn thấy tôi sớm nên đi ra đón tôi nữa cơ.”
Đôi tai nóng lên, khuôn mặt cô nhất định cũng hồng lắm cho xem, Tiên Bối lại càng cúi đầu sâu hơn, thấp hơn.
Trần Chước nhìn xuống, thấy cô bé con như muốn ép cái đầu nhỏ vào ngực, bả vai cô cũng co rúm lại, quanh người như có một cái khiên vô hình.
Trần Chước nhìn cô một lúc lâu, chẳng biết tại sao, anh lại không thể ngừng vui vẻ.
Anh hỏi: “Chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ cho tôi thấy một cái ót thôi sao?”
Anh đứng rất gần, giọng nói trầm thấp, phảng phất như đang rất vui vẻ.
Tiên Bối nghe thấy cả da đầu cũng run lên, ngón chân cuộn cong lại, cả người không biết làm sao càng co cụm hơn.
Trái tim đập thật nhanh trong lồng ngực, đôi mắt đảo toán loạn dưới lớp mũ trùm đầu, không biết nên đi về đâu.
Một giây sau, ánh mắt Tiên Bối cứng đờ lại.
Bởi vì, người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống.
Sau đó giương mắt nhìn cô, lông mày hơi nhướn, nghiêm túc dò xét.
Ánh mắt giao nhau mấy giây, anh mới nhếch miệng, đôi mắt cũng cong cong.
aa!
Lúc này Tiên Bối mới giật mình phản ứng lại!
Cô bị nhìn thấy rồi!!
Khuôn mặt đỏ bừng như nhúng vào chảo dầu sôi.
Nhưng anh đã đứng dậy, nhẹ nhàng trở lại tư thế ban đầu.
Nhìn xuống cô bé con chỉ đến ngực mình, đang không biết nên xoay chuyển cổ thế nào, và anh vẫn cảm thấy rất muốn cười.
Ngay sau đó, Tiên Bối nghe thấy giọng nói anh ở trên cao, rất tự nhiên giới thiệu bản thân mình: “Lần đầu gặp, tôi tên là Trần Chước, Trần trong nhĩ đông, Chước trong thiêu cháy.”
Nhịp tim Tiên Bối tăng nhanh bất ngờ, thình thịch thình thịch, rung cả tới màng nhĩ.
Não như ngừng hoạt động, Tiên Bối chớp chớp mắt liên tục, nhìn đi nhìn lại ba dòng tin nhắn ngắn ngủn này.
Sau khi tốt nghiệp, cô co đầu rụt cổ trong phòng đã lâu, nhưng chưa bao giờ có ai chủ động nói muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô.
Cũng bởi vì nói chuyện với cô tốn quá nhiều sức, mãi cũng không nói được chữ nào, mà nói thì giọng cũng như muỗi kêu.
Theo như lời Viên Viên nói, vì cần cho công việc, chứ một lần đến ký hợp đồng với cô mà chẳng khác gì đi độ kiếp.
Cho nên….
Khó quá đi mất…
Cô nên trả lời anh thế nào đây?
Anh nói xin lỗi, cô trả lời ‘không sao đâu’ chắc?
Anh nói anh muốn gặp cô, chẳng lẽ cô trả lời tôi cũng thế??
Có phải nếu đồng ý nghĩa là sau này, ngày nào anh cũng sẽ qua đây?
Nếu như, nếu như anh không ngại khi phải trao đổi qua cách viết…, thì cô có thể, có thể….
Nói chuyện cùng anh…
Nhưng mà cuối tháng này cô phải trả phòng rồi…
Cũng không biết sẽ ở đâu, còn uống trà sữa ‘Hợp ý’ nữa hay không…
Đột nhiên ngày nào đó, cô lại không đặt hàng nữa, biến mất không thấy đâu.
Hoặc là dọn nhà đi thật….
Bởi vì lần đầu anh đến đây cũng vì nửa tháng cô không đặt mua trà sữa..
Nếu anh lại đến đây thì anh sẽ phải thất vọng, và có khi nào sẽ cảm thấy… bị… lừa không?
Hơn nữa nếu như mình không uống trà sữa nhà đó…. Cũng đâu còn là vị khách gì quan trọng đâu…
Khi đó với anh mà nói, sự tồn tại của cô có còn cần thiết không?
Hình như câu trả lời là không, ôi……
…..
Tiên Bối lo lắng suy nghĩ, trái tim hoảng hốt, loạn thành một mớ bòng bong.
Cô không biết phải trả lời tin nhắn thế nào.
Tại sao lại có nhiều tình huống khó đoán trước như vậy?
Thật khó suy nghĩ quá đi.
Hay là…. Cắt đứt hoàn toàn đi.
Nghĩ tới đây, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, mở danh bạ tìm số Viên Viên.
Gõ chữ: Ngày mai không cần….
Xóa đi.
“Ngày mai tôi không uống trà sữa nữa, cô không cần phải đặt giúp tôi….”
Tiên Bối cúi đầu xuống, không sao ấn nút gửi đi được.
Như vậy giống như đang trốn tránh vấn đề, lấy người khác làm lá chắn cho mình.
Mệt mỏi quá.
Tiên Bối tắt khung trò chuyện với biên tập, trở lại phần tin nhắn.
Cô suy nghĩ có nên nói tình huống thật cho đối phương không.
“Có thể tôi sẽ….”
Ngón tay trắng bệch, dừng một chút.
“Sẽ rất lâu sau không gọi trà sữa nữa, bởi vì một vài nguyên nhân.”
Mắt mở to, một tay che nửa mặt, không dám nhìn, ấn nút gửi đi.
Gửi đi rồi!
Gửi mất rồi, trời ạ!
Tiên Bối đạp góc bàn, làm ghế xoay bắn ra thật ra khỏi bàn.
Cũng là để rời xa, cái điện thoại trên bàn….
Nhưng, chỉ trong chớp mắt, Tiên Bối trông thầy màn hình sáng lên.
Cô kinh ngạc, anh trả lời nhanh thật đó. Cô chần chờ một lát, sau đó dùng chân tạo lực, nhích từng chút một để về tới vị trí cũ.
Cô nhấc điện thoại lên, khi cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi nguyên nhân cụ thể ——
Thì anh chỉ nhắn một câu:
“Ngày mai có đặt không?”
Tiên Bối ngẩn người, trả lời lại: “Có.”
Viên Viên nói sẽ đặt cho cô trong một tuần.
“Vậy ngày mai gặp, nghỉ sớm một chút đi.”
Tiên Bối đỡ đầu, hơi choáng váng với phản ứng bất ngờ của anh, trả lời lại một từ ‘được’.
Đồng thời khi đó trong lòng cô, trái tim cũng lên tiếng.
——
Trần Chước hỏi như vậy, không phải là không có nguyên nhân.
So với việc chất vấn trực tiếp ‘Vì sao lại không đặt nữa’, cách hỏi quanh co lòng vòng này lại càng có kết quả mà anh cần hơn.
Sau khi biết rằng ngày mai vẫn phải gặp nhau, cô bé con vẫn cho phép anh ship trà sữa đến cho cô. Như vậy thì những lời không thể nói ra được, không bao gồm cả anh trong đó.
Thế là đủ để Trần Chước yên tâm rồi.
Anh lau khô tóc, lót gối ngồi dựa đầu giường, cầm lấy quyển sách, lật qua vài trang.
Trần Chước lại cầm điện thoại lên, tìm ‘Cô Tiên’ trong danh bạ, chỉnh sửa danh bạ.
Anh suy nghĩ một lát rồi xóa tên trên danh bạ.Con trỏ chớp động vài giây, lúc này cái tên khác đã chiếm vào đó.
Con sò nhỏ.
Chú sò nhỏ thích khép mình.
——
Không biết vì sao người cuồng thức đêm như Tiên Bối cũng ngoan ngoãn ngủ vào lúc 11 giờ, cho nên… hôm sau cô dậy rất sớm.
Có được buổi sáng, nghĩa là có rất nhiều thời gian để làm rất nhiều chuyện.
Cô dọn dẹp nhà cửa, soạn ra ba túi đồ vô dụng.
Nhiều quá rồi….
Chuột đồng qua mùa đông chắc….
Cô tự châm chọc mình, và chuyển dần từng túi ra cửa.
Đi từ từ tới gần cửa, hơi vén rèm lên dò ra ngoài.
Trời xầm xì, giống như bị che bởi một lớp bụi mỏng.
A, phải là trời đầy mây…
Ca ngợi trời đầy mây, ca ngợi mùa mưa, làm thơ cho màn đêm.
Tiên Bối vui vẻ đi về cửa trước, thay đôi giày, cảm thấy điện thoại rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Viên Viên: Công ty tổ chức chơi xuân, có việc gấp mời điện.
Có thể là…. Gửi cho group vẽ?
Trả lời ‘OK’, thả điện thoại về túi quần, Tiên Bối trùm mũ áo qua đỉnh đầu.
Trước tiên là nhìn dò qua mắt mèo, sau đó mở một kẽ rất nhỏ ở cửa, nghiêng tai nghe xem lúc này có ai đi trên hành lang không.
Sau khi xác nhận xong rồi Tiên Bối mới mở to cửa ra, đi ra ngoài.
Rồi sau đó xoay người đưa mục tiêu nhiệm vụ hôm nay là túi rác, rời từng túi một ra ngoài.
Danh tác thành công của cô, nội dung khoảng giữa của ‘Thành phố biến mất’ không khác gì lúc này.
Khu tập thể của nam chính bị Zombie vây quanh, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ đạc đều giống như cô bây giờ, lúc nào cũng phải đề phòng cao độ.
Chỉ có thể nói, nơi phát ra nghệ thuật chính là cuộc sống.
Bỏ ba túi đồ ra ngoài, Tiên Bối thở dài một hơi, vỗ vỗ tay, đứng dậy móc chìa khóa.
Trên chùm chìa khóa là móc chuông đinh đinh đang đang.
Vừa định mở cửa thì Tiên Bối nghe thấy có người đang gọi cô.
Hai chữ rõ ràng.
“Tiên Bối.”
Là ai?!
Giống như có cục băng đặt sau gáy, cả người cô cứng ngắc.
Có thể ngửi được mùi hương người nọ đang lại gần.
Trên người anh ta có vị ngọt ngào quen thuộc, là trà sữa sao?
Phải là người thường xuyên ở đó mới có thể lưu lại mùi như vậy…
Quả nhiên, một lát sau người đó lại hỏi: “Em phải đi à?”
Tiếng nói của anh, Tiên Bối đương nhiên nhớ rất rõ, aizzzz, tại sao lại là anh?
Sao hôm nay anh lại tới sớm vậy?
Tiên Bối như bị đóng đinh tại chỗ, suy nghĩ trong lòng.
Là vì Viên Viên sắp đi chơi nên cô ấy đặt trước à…?
Tiên Bối nhanh chóng cúi đầu xuống, cong người, bày ra tư thế phòng vệ.
Phải tốn rất nhiều công sức mới ép mình quay người lại được, nhưng ánh mắt thì không dám tiếp xúc với người vừa tới.
Khuôn mặt cúi gằm, như chôn vào cổ, Tiên Bối gật gật vài cái.
Có thể là để ý đến đồ vật trên đất, anh lại hỏi: “Em xuống lầu đổ rác à?”
Tiên Bối tiếp tục gật đầu, tay không biết đặt ở đâu, cuối cùng chỉ có thể giấu vào trong túi áo.
Anh chàng nở nụ cười rất tươi: “Hôm nay đặt sớm như vậy, tôi còn tưởng rằng em muốn thấy tôi sớm nên đi ra đón tôi nữa cơ.”
Đôi tai nóng lên, khuôn mặt cô nhất định cũng hồng lắm cho xem, Tiên Bối lại càng cúi đầu sâu hơn, thấp hơn.
Trần Chước nhìn xuống, thấy cô bé con như muốn ép cái đầu nhỏ vào ngực, bả vai cô cũng co rúm lại, quanh người như có một cái khiên vô hình.
Trần Chước nhìn cô một lúc lâu, chẳng biết tại sao, anh lại không thể ngừng vui vẻ.
Anh hỏi: “Chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ cho tôi thấy một cái ót thôi sao?”
Anh đứng rất gần, giọng nói trầm thấp, phảng phất như đang rất vui vẻ.
Tiên Bối nghe thấy cả da đầu cũng run lên, ngón chân cuộn cong lại, cả người không biết làm sao càng co cụm hơn.
Trái tim đập thật nhanh trong lồng ngực, đôi mắt đảo toán loạn dưới lớp mũ trùm đầu, không biết nên đi về đâu.
Một giây sau, ánh mắt Tiên Bối cứng đờ lại.
Bởi vì, người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống.
Sau đó giương mắt nhìn cô, lông mày hơi nhướn, nghiêm túc dò xét.
Ánh mắt giao nhau mấy giây, anh mới nhếch miệng, đôi mắt cũng cong cong.
aa!
Lúc này Tiên Bối mới giật mình phản ứng lại!
Cô bị nhìn thấy rồi!!
Khuôn mặt đỏ bừng như nhúng vào chảo dầu sôi.
Nhưng anh đã đứng dậy, nhẹ nhàng trở lại tư thế ban đầu.
Nhìn xuống cô bé con chỉ đến ngực mình, đang không biết nên xoay chuyển cổ thế nào, và anh vẫn cảm thấy rất muốn cười.
Ngay sau đó, Tiên Bối nghe thấy giọng nói anh ở trên cao, rất tự nhiên giới thiệu bản thân mình: “Lần đầu gặp, tôi tên là Trần Chước, Trần trong nhĩ đông, Chước trong thiêu cháy.”
/21
|