Lớn đến bằng này rồi nhưng thật ra Tên Bối rất sợ khi có tiếp xúc tay chân với người khác, thế nhưng được anh ôm vào ngực, lồng ngực ấm áp dán lên lưng cô, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng yên ôm, nước mắt từ từ ngừng lại, giống như đây là nơi cô thuộc về.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc.
Trên đỉnh đầu là cằm anh, hơi thở của anh cũng rất gần, khuôn mặt Tiên Bối cũng từ từ ửng đỏ.
Là anh nhận lời thổ lộ của cô sao?
Ngại quá…
Hai cánh tay thả bên người, bởi vì những điều đó mà kéo căng lên.
Trần Chước phát giác được cô thay đổi, biết rõ là cô đang khẩn trương, nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra, ngược lại càng ôm chặt lấy cô hơn.
Động tác và sức anh dùng, Tiên Bối không đề phòng nên kêu lên một tiếng.
Trần Chước tưởng mình làm đau cô nên lập tức thả tay ra.
Nhưng mà vừa thả ra, cô bé trong ngực lập tức phi về phòng, đóng sập cửa lại.
Từ đầu đến cuối không quay đầu lại, không nhìn đi đâu.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình Trần Chước, dáng người cao cao cô đơn đứng đó.
Trần Chước cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi cong lên.
——
Tiên Bối dựa vào ván cửa, khom lưng há mồm thở dốc.
Qua một hồi lâu, cô mới ngồi trượt xuống sàn nhà, hai cánh tay nâng lên, vùi mặt vào đó.
Khuôn mặt vốn đã đỏ rồi, bây giờ lại càng như châm lửa vào.
Cô không phải cố ý chạy trốn đâu….
Được rồi, cô chạy trốn, nhưng mà hết cách rồi… nếu cô còn ở bên cạnh người đó thêm một giây nữa thì trái tim cô sẽ nổ tung mất, bởi vì anh đáp lại, và cả những hành động liên tiếp của anh, những điều đó dù ở trong mộng cô cũng không dám nghĩ đến.
Mười năm qua, với Tiên Bối, bày tỏ tình cảm với người khác và nhận được hồi báo tương đương, đều là sân si vọng tưởng, còn khó hơn lên trời.
Người trong lòng, cũng thích mình, còn chuyện nào mang đến cảm giác thành tựu hơn chuyện này sao?
Với người như cô…. Dù có tốn công tìm cả người cũng không kiếm được chút ưu điểm nào…
Cô sợ tự nhiên mình lại ngất trước mặt anh. Nhưng mà, vui quá… Cảm giác như muốn rơi những giọt nước mắt vui vẻ… Từ giữa ngón tay, một giọt lệ nóng chảy ra, nhưng đột nhiên cánh cửa sau lưng bị người ta gõ nhẹ.
Tiên Bối kinh ngạc quay đầu lại, bên kia đã dịu dàng gọi tên cô. Nhưng mà lần này hơi khác một chút, có thêm tiền tố thân mật đáng yêu: “Tiểu Tiên Bối.”
Niềm vui tràn ra từ trong giọng nói: “Ngủ ngon.”
Anh thân thiết tự nhiên, làm cho đồng hoa trong lòng cô nở rộ.
Tiên Bối cũng muốn đáp lại anh một câu ‘ngủ ngon’ nhưng vừa rồi cô đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, cố gắng há miệng mấy lần nhưng phát hiện ra mình đã trở lại trạng thái cũ.
Mở miệng nói chuyện trở thành một vấn đề không nhỏ.
Tiên Bối cảm thấy khó hăn, nhưng sau đó cô thấy điện thoại đang nằm trên bàn. Cô chạy vội đến cầm lấy nõ, chạy về cạnh cửa, Tiên Bối gõ nhanh: “Ngủ ngon ——”
Chỉ một từ ‘ngủ ngon’ à?
Có chán không?
Cắn ngón tay, Tiên Bối thêm mặt cười: “Ngủ ngon >▽<.” Sau đó cô gửi đi.
Em cũng đang cười, cũng như anh, hi vọng anh sẽ biết.
Ngoài cửa có tiếng tin nhắn vang lên.
Tiên Bối nghĩ thầm, a, anh còn ở đây sao!
Tiên Bối cẩn thận dán lỗ tai lên cửa, có lẽ do cách âm quá tốt nên nín thở thế nào cũng không nghe thấy chút gì.
Một lát sau, di động của cô vang lên.
Tiên Bối vội vàng mở ra xem: “Đi ngủ sớm một chút.”
Sao cô ngủ được chứ, Tiên Bối gãi đầu, chột dạ lại đáp ứng anh: “Vâng.”
Tiếng chuông vẫn vang lên bên ngoài, anh còn chưa đi hả.
Ngay cả Tiên Bối cũng cảm giác mình quá mức, tỏ tình xong thì nhốt anh ở ngoài, nhưng… ít nhất đêm nay cô không thể nhìn anh được nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện thổ lộ, Tiên Bối đột nhiên nghĩ ra, hình như… câu nói ‘Em thích anh’, cô cũng chưa nói xong….
Mà anh làm nhiều chuyện như vậy, có vẻ không công bằng lắm thì phải.
Tiên Bối lại mở khung tin nhắn ra, từng chữ đều khiến cô kích động, dù không đọc ra khỏi miệng, nhưng những chữ đó cũng nóng như nham thạch, có thể nướng cháy cô.
Sợ anh ở ngoài cửa đợi lâu, cô vội vàng đánh xong chữ, cũng không kiểm tra lại mà vội vàng gửi đi.——
Thật ra Trần Chước đang định bước về phòng ngủ, nhưng điện thoại vừa rung lên anh đã dừng lại mở ra xem.
“Em thích anh… vừa rồi còn chưa nói xong, xin lỗi, xin lỗi anh [dập đầu]”
Đọc xong tin nhắn, anh cười khẽ, cuối cùng thở dài một hơi, giống như muốn nhớ lại dư vị trên tay.
Vừa rồi anh buông tay sớm quá, có lẽn nên ôm lâu một chút, lâu chút nữa mới không làm cô bé đáng yêu này thất vọng.
——
Sáng sớm hôm sau, Trần Chước ra ngoài mua bữa sáng. Không phải mỗi ngày anh đều nấu cơm, thỉnh thoảng anh cũng sẽ lười, ví dụ như sau một đêm không ngủ.
Vừa dọn café đen và bánh mì lên bàn ăn, liếc mắt thấy một bóng người nho nhỏ ăn mặc chỉnh tề, nhút nhát ló ra từ phòng.
Ba trăm năm không thấy mà không nay lại dậy sớm thật.
Trần Chước nhìn sang, kinh ngạc: “Chào buổi sáng.”
Tiên Bối gật đầu, nghe ra ân cần và hỏi thăm trong lời anh nói.
Cả đêm cô chưa ngủ, đứng ngồi trong phòng không yên suốt cả đêm, gần bảy giờ thì Tiên Bối áp vào cửa nghe lén, cô biết rõ Trần Chước toàn dạy lúc bảy giờ, bên ngoài sẽ vang lên tiếng anh rửa mặt đánh răng, và anh đi phòng bếp… A, không phải, hình như hôm nay anh ra ngoài.
Nửa tiếng tiếp theo cô giống như chú cún ngồi đợi chủ về, cô đang ngồi xếp bằng dựa vào cửa buồn ngủ, nghe tiếng cửa mở ra thì giật mình tỉnh dậy.
Vươn tay ra rồi lại rụt tay về, rối rắm ts nhất cũng phải mười lần, cuối cùng Tiên Bối cắn chặt răng, mở cửa.
Cô muốn gặp anh.
Cô nghĩ đến anh cả đêm, không thể tin nổi một người đàn ông sẽ thích cô. Nhưng cô không dám, cũng không thể biểu hiện niềm vui vẻ tung tăng, sợ điều đó sẽ làm người ta ghét.
Đến khi ra ngoài rồi thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của anh, Tiên Bối hối hận không thôi, xong đời, nhất định anh sẽ không hiểu vì sao cô gái mỗi ngày đều ngủ đến trưa mà lại dậy sớm như thế, quấy rầy đến cuộc sống bình thường của anh, ngày đầu tiên biết được người ta thích mình đã làm chuyện sai lầm rồi, huhu, sợ quá…
Trong lòng còn đang lảm nhảm thì Trần Chước nói: “Đứng đây làm gì, em mau ra ăn sáng đi.”
Tiên Bối sửng sốt một chút, những rối rắm trong lòng biến mất không còn sót lại chút gì, cô bước chân nhanh hơn và ngồi xuống đối diện với anh.
Cô vẫn… không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Trong tầm mắt, một bàn tay đẩy ly trà sữa nóng hổi tới. và một đĩa sandwich chân giò hun khói và phomai.
“Anh vừa pha dưới lầu.” Anh nói từ từ: “Nguyên vị, ngọt ba phần.”
Danh từ này lại thành điểm mẫn cảm của Tiên Bối, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, cả lỗ tai cũng đo đỏ.
Tiên Bối vươn tay muốn lấy cốc trà sữa trước mặt.
Người đối diện lại gọi cô: “Em đợi chút.”
Cánh tay cô dừng lại, nghe anh nói: “Đưa tay cho anh.”
Giọng nói rất nghiêm túc.
Dù là thấy khó hiểu nhưng Tiên Bối vẫn nghe lời đưa tay tới, nhưng mà đầu thì vẫn cúi gằm xuống, giống như cô đang ngồi với một bác sĩ, cầm ống tiêm muốn chích máu của cô,
Cô nơm nớp lo sợ, chỉ dám liếc trộm.
Nhưng mà, anh lại không làm gì nhiều, không nắm cũng không kéo, vẻ mặt không đổi xắn ống tay áo của cô lên hai nấc.
ống tay kéo được kéo lên, với độ dài thích hợp, anh vừa vuốt vừa nói: “Để tay áo dài vậy, lát nữa em cầm bánh mì iểu gì.”
Câu nói như vặn hỏi lại như quan tâm làm Tiên Bối lại càng đỏ mặt hơn.”
“Tay kia nào.” Anh nói.
Tiên Bối ngoan ngoãn đưa tay trái tới.
Tiếp tục xắn tay áo lên cho cô, giống như một ông anh trai cẩn thận.
Tiên Bối thấy làm xong hết rồi nên định rút tay về, không ngờ Trần Chước không cho, anh giữ nó nguyên tại chỗ.
Một bàn tay nho nhỏ trăng trắng, dễ dàng nằm gọn trong bàn tay anh, chỉ hơi dùng sức một chút thì khó mà rút ra được.
Tiên Bối sợ tới mức hồn muốn bắn ra, không dám làm gì.
Có lẽ nhận ra cô lại cứng ngắc, ngón tay của anh đột nhiên thay đổi vị trí, từ trước là vây quanh, đổi thành đan vào giữa những ngón tay cô.
Mười ngón đan vào nhau.
Cảm xúc chạm vào nhau không có đường lùi, kích thích đến từng đốt xương sống của Tiên Bối, cả người như bị điện giật tê tê.
“Em từng nắm tay bạn trai nào chưa?” Người nào đó cười hỏi.
Vấn đề này… mặt Tiên Bối như muốn cháy sạch, cô cắn chặt răng, lắc đầu.
“Vậy thì tốt quá.” Nụ cười sâu hơn, có lẽ đây mới là mục đích thực sự khi anh xắn tay áo, ai mà biết được.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc.
Trên đỉnh đầu là cằm anh, hơi thở của anh cũng rất gần, khuôn mặt Tiên Bối cũng từ từ ửng đỏ.
Là anh nhận lời thổ lộ của cô sao?
Ngại quá…
Hai cánh tay thả bên người, bởi vì những điều đó mà kéo căng lên.
Trần Chước phát giác được cô thay đổi, biết rõ là cô đang khẩn trương, nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra, ngược lại càng ôm chặt lấy cô hơn.
Động tác và sức anh dùng, Tiên Bối không đề phòng nên kêu lên một tiếng.
Trần Chước tưởng mình làm đau cô nên lập tức thả tay ra.
Nhưng mà vừa thả ra, cô bé trong ngực lập tức phi về phòng, đóng sập cửa lại.
Từ đầu đến cuối không quay đầu lại, không nhìn đi đâu.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình Trần Chước, dáng người cao cao cô đơn đứng đó.
Trần Chước cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi cong lên.
——
Tiên Bối dựa vào ván cửa, khom lưng há mồm thở dốc.
Qua một hồi lâu, cô mới ngồi trượt xuống sàn nhà, hai cánh tay nâng lên, vùi mặt vào đó.
Khuôn mặt vốn đã đỏ rồi, bây giờ lại càng như châm lửa vào.
Cô không phải cố ý chạy trốn đâu….
Được rồi, cô chạy trốn, nhưng mà hết cách rồi… nếu cô còn ở bên cạnh người đó thêm một giây nữa thì trái tim cô sẽ nổ tung mất, bởi vì anh đáp lại, và cả những hành động liên tiếp của anh, những điều đó dù ở trong mộng cô cũng không dám nghĩ đến.
Mười năm qua, với Tiên Bối, bày tỏ tình cảm với người khác và nhận được hồi báo tương đương, đều là sân si vọng tưởng, còn khó hơn lên trời.
Người trong lòng, cũng thích mình, còn chuyện nào mang đến cảm giác thành tựu hơn chuyện này sao?
Với người như cô…. Dù có tốn công tìm cả người cũng không kiếm được chút ưu điểm nào…
Cô sợ tự nhiên mình lại ngất trước mặt anh. Nhưng mà, vui quá… Cảm giác như muốn rơi những giọt nước mắt vui vẻ… Từ giữa ngón tay, một giọt lệ nóng chảy ra, nhưng đột nhiên cánh cửa sau lưng bị người ta gõ nhẹ.
Tiên Bối kinh ngạc quay đầu lại, bên kia đã dịu dàng gọi tên cô. Nhưng mà lần này hơi khác một chút, có thêm tiền tố thân mật đáng yêu: “Tiểu Tiên Bối.”
Niềm vui tràn ra từ trong giọng nói: “Ngủ ngon.”
Anh thân thiết tự nhiên, làm cho đồng hoa trong lòng cô nở rộ.
Tiên Bối cũng muốn đáp lại anh một câu ‘ngủ ngon’ nhưng vừa rồi cô đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, cố gắng há miệng mấy lần nhưng phát hiện ra mình đã trở lại trạng thái cũ.
Mở miệng nói chuyện trở thành một vấn đề không nhỏ.
Tiên Bối cảm thấy khó hăn, nhưng sau đó cô thấy điện thoại đang nằm trên bàn. Cô chạy vội đến cầm lấy nõ, chạy về cạnh cửa, Tiên Bối gõ nhanh: “Ngủ ngon ——”
Chỉ một từ ‘ngủ ngon’ à?
Có chán không?
Cắn ngón tay, Tiên Bối thêm mặt cười: “Ngủ ngon >▽<.” Sau đó cô gửi đi.
Em cũng đang cười, cũng như anh, hi vọng anh sẽ biết.
Ngoài cửa có tiếng tin nhắn vang lên.
Tiên Bối nghĩ thầm, a, anh còn ở đây sao!
Tiên Bối cẩn thận dán lỗ tai lên cửa, có lẽ do cách âm quá tốt nên nín thở thế nào cũng không nghe thấy chút gì.
Một lát sau, di động của cô vang lên.
Tiên Bối vội vàng mở ra xem: “Đi ngủ sớm một chút.”
Sao cô ngủ được chứ, Tiên Bối gãi đầu, chột dạ lại đáp ứng anh: “Vâng.”
Tiếng chuông vẫn vang lên bên ngoài, anh còn chưa đi hả.
Ngay cả Tiên Bối cũng cảm giác mình quá mức, tỏ tình xong thì nhốt anh ở ngoài, nhưng… ít nhất đêm nay cô không thể nhìn anh được nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện thổ lộ, Tiên Bối đột nhiên nghĩ ra, hình như… câu nói ‘Em thích anh’, cô cũng chưa nói xong….
Mà anh làm nhiều chuyện như vậy, có vẻ không công bằng lắm thì phải.
Tiên Bối lại mở khung tin nhắn ra, từng chữ đều khiến cô kích động, dù không đọc ra khỏi miệng, nhưng những chữ đó cũng nóng như nham thạch, có thể nướng cháy cô.
Sợ anh ở ngoài cửa đợi lâu, cô vội vàng đánh xong chữ, cũng không kiểm tra lại mà vội vàng gửi đi.——
Thật ra Trần Chước đang định bước về phòng ngủ, nhưng điện thoại vừa rung lên anh đã dừng lại mở ra xem.
“Em thích anh… vừa rồi còn chưa nói xong, xin lỗi, xin lỗi anh [dập đầu]”
Đọc xong tin nhắn, anh cười khẽ, cuối cùng thở dài một hơi, giống như muốn nhớ lại dư vị trên tay.
Vừa rồi anh buông tay sớm quá, có lẽn nên ôm lâu một chút, lâu chút nữa mới không làm cô bé đáng yêu này thất vọng.
——
Sáng sớm hôm sau, Trần Chước ra ngoài mua bữa sáng. Không phải mỗi ngày anh đều nấu cơm, thỉnh thoảng anh cũng sẽ lười, ví dụ như sau một đêm không ngủ.
Vừa dọn café đen và bánh mì lên bàn ăn, liếc mắt thấy một bóng người nho nhỏ ăn mặc chỉnh tề, nhút nhát ló ra từ phòng.
Ba trăm năm không thấy mà không nay lại dậy sớm thật.
Trần Chước nhìn sang, kinh ngạc: “Chào buổi sáng.”
Tiên Bối gật đầu, nghe ra ân cần và hỏi thăm trong lời anh nói.
Cả đêm cô chưa ngủ, đứng ngồi trong phòng không yên suốt cả đêm, gần bảy giờ thì Tiên Bối áp vào cửa nghe lén, cô biết rõ Trần Chước toàn dạy lúc bảy giờ, bên ngoài sẽ vang lên tiếng anh rửa mặt đánh răng, và anh đi phòng bếp… A, không phải, hình như hôm nay anh ra ngoài.
Nửa tiếng tiếp theo cô giống như chú cún ngồi đợi chủ về, cô đang ngồi xếp bằng dựa vào cửa buồn ngủ, nghe tiếng cửa mở ra thì giật mình tỉnh dậy.
Vươn tay ra rồi lại rụt tay về, rối rắm ts nhất cũng phải mười lần, cuối cùng Tiên Bối cắn chặt răng, mở cửa.
Cô muốn gặp anh.
Cô nghĩ đến anh cả đêm, không thể tin nổi một người đàn ông sẽ thích cô. Nhưng cô không dám, cũng không thể biểu hiện niềm vui vẻ tung tăng, sợ điều đó sẽ làm người ta ghét.
Đến khi ra ngoài rồi thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của anh, Tiên Bối hối hận không thôi, xong đời, nhất định anh sẽ không hiểu vì sao cô gái mỗi ngày đều ngủ đến trưa mà lại dậy sớm như thế, quấy rầy đến cuộc sống bình thường của anh, ngày đầu tiên biết được người ta thích mình đã làm chuyện sai lầm rồi, huhu, sợ quá…
Trong lòng còn đang lảm nhảm thì Trần Chước nói: “Đứng đây làm gì, em mau ra ăn sáng đi.”
Tiên Bối sửng sốt một chút, những rối rắm trong lòng biến mất không còn sót lại chút gì, cô bước chân nhanh hơn và ngồi xuống đối diện với anh.
Cô vẫn… không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Trong tầm mắt, một bàn tay đẩy ly trà sữa nóng hổi tới. và một đĩa sandwich chân giò hun khói và phomai.
“Anh vừa pha dưới lầu.” Anh nói từ từ: “Nguyên vị, ngọt ba phần.”
Danh từ này lại thành điểm mẫn cảm của Tiên Bối, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, cả lỗ tai cũng đo đỏ.
Tiên Bối vươn tay muốn lấy cốc trà sữa trước mặt.
Người đối diện lại gọi cô: “Em đợi chút.”
Cánh tay cô dừng lại, nghe anh nói: “Đưa tay cho anh.”
Giọng nói rất nghiêm túc.
Dù là thấy khó hiểu nhưng Tiên Bối vẫn nghe lời đưa tay tới, nhưng mà đầu thì vẫn cúi gằm xuống, giống như cô đang ngồi với một bác sĩ, cầm ống tiêm muốn chích máu của cô,
Cô nơm nớp lo sợ, chỉ dám liếc trộm.
Nhưng mà, anh lại không làm gì nhiều, không nắm cũng không kéo, vẻ mặt không đổi xắn ống tay áo của cô lên hai nấc.
ống tay kéo được kéo lên, với độ dài thích hợp, anh vừa vuốt vừa nói: “Để tay áo dài vậy, lát nữa em cầm bánh mì iểu gì.”
Câu nói như vặn hỏi lại như quan tâm làm Tiên Bối lại càng đỏ mặt hơn.”
“Tay kia nào.” Anh nói.
Tiên Bối ngoan ngoãn đưa tay trái tới.
Tiếp tục xắn tay áo lên cho cô, giống như một ông anh trai cẩn thận.
Tiên Bối thấy làm xong hết rồi nên định rút tay về, không ngờ Trần Chước không cho, anh giữ nó nguyên tại chỗ.
Một bàn tay nho nhỏ trăng trắng, dễ dàng nằm gọn trong bàn tay anh, chỉ hơi dùng sức một chút thì khó mà rút ra được.
Tiên Bối sợ tới mức hồn muốn bắn ra, không dám làm gì.
Có lẽ nhận ra cô lại cứng ngắc, ngón tay của anh đột nhiên thay đổi vị trí, từ trước là vây quanh, đổi thành đan vào giữa những ngón tay cô.
Mười ngón đan vào nhau.
Cảm xúc chạm vào nhau không có đường lùi, kích thích đến từng đốt xương sống của Tiên Bối, cả người như bị điện giật tê tê.
“Em từng nắm tay bạn trai nào chưa?” Người nào đó cười hỏi.
Vấn đề này… mặt Tiên Bối như muốn cháy sạch, cô cắn chặt răng, lắc đầu.
“Vậy thì tốt quá.” Nụ cười sâu hơn, có lẽ đây mới là mục đích thực sự khi anh xắn tay áo, ai mà biết được.
/21
|