Vào lúc này, Tiên Bối đang kinh ngạc nhìn đông xem tây trên lầu.
Cô sống riêng một mình đã hai năm rồi và đây là lần đầu tiên cô thuê được một nơi xinh đẹp thế này…
Cả ngôi nhà như một bản mẫu, mang phong cách trắng thuần rất đơn giản. Ví dụ như phòng của cô nhé, có một tủ quần áo gỗ màu trắng ngà vintage, bên trên đặt ba khung tranh chim thước màu nước. Giường rất là to, khung gỗ thô, chăn và nệm cứ như những đám mây trắng xà xuống vậy.
Cửa sổ trong phòng không lớn nhưng cũng đủ để ánh sáng chiếu vào. Trước cửa sổ là bộ bàn trà xám xanh và hai cái ghế xếp. Một chậu cây tươi tốt đặt trên bàn, cô có thể nghỉ ngơi thưởng thức trà ngay tại đây.
Tiên Bối dùng tay quạt quạt, mở cửa phòng ra, bên ngoài không có một bóng người. Vì mới đến nên cô còn chưa dám… chạy loạn khắp nơi. Mặc dù trước khi đi Trần Chước có nói cô có thể tùy ý đi thăm thú khắp nơi.
Tiên Bối đóng cửa lại, ngồi trước bàn sách, mở wacom ra chuẩn bị làm việc. Nhưng cô không thể nào tĩnh tâm nổi, đành thôi. Cô đeo tai nghe nằm lên giường, tiếng âm nhạc nhẹ nhàng du dương, cô từ từ nhắm mắt vào.
…..
——
Tới chiều tối, Trần Chước mới lên lầu.
Trong cửa hàng có rất nhiều việc, và anh cũng luôn lo lắng trong lòng, nghĩ xem cô bé con trên lầu đang làm gì.
Lên đến tầng hai, trong phòng khách tối đen như mực, không thấy đèn được bật lên.
Trần Chước cũng không thấy bất ngờ, anh vươn tay bật đèn và sau đó nhìn ngay qua một hướng khác ——
Cửa phòng ngủ mà anh nhường cho Tiên Bối ngủ đóng chặt, không thấy một tia sáng nào lọt ra.
Trần Chước liếc nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi. Anh đi tới cửa phòng cô, đưa tay ra rồi lại ngừng. Cứ thế giữ tay cách ván cửa mấy cm một lúc, cuối cùng anh cũng gõ cửa.
Cốc cốc.
Không có động tĩnh di.
Trần Chước nhíu mày, gõ mấy cái mạnh hơn.
Lúc này, từ trong phòng mới ‘rầm’ một phát, sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt.
Từ từ thôi.
Trần Chước nói trong lòng, còn khóe môi thì đã nở nụ cười.
Tiếng loẹt quẹt ngày càng gần cửa và ngừng lại hẳn… Sau đó, cửa được kéo ra một khe rất nhỏ. Hình ảnh quen thuộc như thế lại được tái hiện.
Trần Chước nhìn qua khe cửa: “Em đói chưa, buổi tối muốn ăn gì?”
Trong cửa không có chút động tĩnh gì, và rồi tiếng rất nhỏ của cô vang lên: “Không đói bụng….”
Dừng một lát: “Tôi có thể tự mua đồ ăn ngoài…”
“Đồ ăn mua ngoài có sạch sẽ không?” Trần Chước đáp lại vô thức, rồi sau đó tự giác thêm vào một câu hình dung: “Hợp ý rất sạch sẽ.”
Cô bé không nói gì.
“Em đang vẽ à?” Trần Chước lại hỏi.
Tiên Bối lại đáp ‘vâng’ một câu rồi không nói gì.
Trần Chước cũng không ép cô phải nói chuyện với mình. Từ lâu anh đã biết cô bé mắc chứng tự bế, tính cách hướng nội.
Nhưng anh mất hai ngày xem hết truyện tranh cô vẽ, không nói đến nét vẽ phóng khoáng vượt qua dự đoán của anh, mà trí tưởng tượng tuyệt vời của cô, thế giới quan giả tưởng được khắc họa trực rỡ, mà ngay cả nội dung cuốn truyện phức tạp trầm bổng cũng đều khiến anh cảm thấy thán phục.
Rất nhiều tác giả có thế giới cô đơn, cũng không thích xã giao, sợ phải nói chuyện, nhưng dưới ngòi bút của họ lại là cả vũ trụ.
Những người này trong tâm luôn rộng lớn, có lẽ còn to lỡn hùng vĩ hơn so với những người hay nói trong xã hội như anh.
Cho nên anh chỉ nói: “Vậy em cứ làm đi, tôi chỉ đến hỏi thế thôi.” Và rồi quay đầu đi.
——
Tiên Bối đóng cửa lại, nhưng vẫn cầm vào tay nắm cửa, mãi không đi vào trong phòng.
Sao cô lại lờ mờ ngửi thấy mùi không vui trong câu nói vừa rồi của anh nhỉ?
Tiên Bối cảm thấy mình đã từng thấy điều này ở đâu rồi, cô cầm di động mở Baidu hỏi xem ‘Em cứ làm đi’ có nghĩa gì?
Đến khi một loạt kết quả nhảy ra thì cô liếc nhìn một cái, đập đầu vô cửa mấy lần.
Quả nhiên cô làm chủ nhà mất hứng rồi.
Tiên Bối xoay vòng vòng trong phòng. Cô cứ lo lắng thì tâm trạng sẽ biểu lộ ra ngoài, hoàn toàn kiểm chứng cho câu nói —— “Kiến bò trên chảo lửa, xoay vòng vòng”
Tiên Bối suy nghĩ, cô có nên nhắn một tin qua rằng ‘Tôi không bận làm gì’.
Hay là xông ra khỏi phòng, nói một câu ‘Tôi không bận làm gì’, tốt nhất nên nở một nụ cười nữa.
Mới ăn nhờ ở đậu ngày đầu, cô không muốn bị mất điểm chút nào. Nhưng mà điều này khó làm quá, sao lại khó thế nhỉ.
Cô cứ rối rắm hồi lâu, sau đó cửa lại bị gõ hai cái.
Tiên Bối giật mình nhìn cửa. Tiếng anh vang lên: “Tôi nấu bát mì cho em, đặt ở cửa nhé.”
Dừng lại một giây, anh lại nói: “Và một cốc trà sữa, ngày đầu tiên đến tôi không chuẩn bị được gì cho em, trà sữa coi như để bồi tội.”
Sau đó, tiếng bước chân anh dần đi xa….
TAT….
Người ta tốt như thế, mình lại chẳng được tích sự gì. Cô mới là người nên bồi tội mới phải cuhws…
Tiên Bối bĩu môi bước rì rì ra cửa. Chần chừ một lát rồi cô lấy hết dũng khí kéo cửa phòng ra.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, phòng khách lại sáng rỡ.
Hương nến thơm bay khắp phòng, nhưng chỉ tập trung ở phòng khách, mùi trà sữa lại ngọt ngào thấm vào mũi. Tiên Bối hơi híp mắt lại, cúi đầu xuống nhìn khay gỗ đặt trên sàn nhà.
Trong khay, một ly trà sữa đậm đà, tỏa ra làn khói lờ mờ. Bên cạnh là bát mì nấu, đũa và thìa đặt trên một cái khăn tay.
Một bát mì, màu sắc hay hương vị đều rất tốt, rau xanh biếc, xâu thịt nướng non mềm, trứng chần trong nước sôi, cô như có thể nhìn thấy cả lòng đỏ đang khẽ động. Nước súp có thể là canh gì đó, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy rất thơm rồi.
Tiên Bối nuốt một ngụm nước bọt, ọc ọc, bụng cô đang réo ầm ĩ. Có một loại thử nghiệm gọi là giây đói, thức ăn ngon ở ngay trước mặt, thì dạ dày luôn không thể chịu nổi một đòn mà đầu hàng lập tức.
Tiên Bối cắn cắn ngón tay, đứng dậy nhấc cả khay lên. Và cô sợ hãi ngẩng đầu tìm Trần Chước.
Anh đang quay lưng lại phía cô, đứng trước bồn rửa bát, phòng bếp là dạng mở, có lẽ là anh đang chăm chú vào chén bát của mình nên cũng không để ý bên này lắm.
Tiên Bối không bưng khay vào phòng mình mà cô bước chậm rãi tới trước bàn ăn và ngồi xuống.
Bàn ăn được thiết kế giống như quầy bar. Ghế ngồi chân cao, Tiên Bối cái chống tay mới đỡ được cả người ngồi lên được ghế và chân thì cứ lủng lẳng giữa không trung.
Cô nhấp một ngụm trà sữa, trong nháy mắt, lệ trào rưng rưng nơi đáy lòng. Hu hu, chính là hương vị này… là vị này… Mềm mại như tơ, ngào ngạt đắm say….Vị trà sữa thuần ngọt ba phần của cô, người tình cũ của cô, bà bạn già của cô.
Đúng lúc này, Trần Chước quay người lại, nhìn trên bàn ăn xuất hiện thêm một người, anh hơi ngẩn ra nhưng cũng mỉm cười.
Cô bé con, đi mà cũng yên lặng không chút tiếng động nào, anh chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng mà, xem ra… phô mai, à không, cái bẫy trà sữa của anh thí nghiệm lần đầu đã có chút hiệu quả rồi, ít nhất cũng đã dụ được chú chuột con nhút nhát co người trong tổ ló đầu ra ngoài.
Tiên Bối vừa ăn mì vừa say đắm trong cốc trà sữa. Thiên đường nhân gian chính là đây chứ đâu.
Cho đến khi có một bóng dài xuất hiện ở đối diện, Tiên Bối mới giật mình nhìn lên trước.
Nhìn vào đôi mắt biết cười của anh, cô như bị điện giật, vội vàng vùi đầu vào trong bát mì.
“Ăn ngon không?” Anh ngồi xuống trước mặt.
Cô vùi mặt vào bát mì, gật gật cái đầu.
“Có đủ no không?” Trần Chước tiếp tục hỏi.
Cô lại gật đầu.
Trần Chước nhìn cô rồi bắt đầu ăn phần mình. Anh sẽ để cho cô ăn xong bữa tối, đang ăn mà phân tâm thì sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa lắm.
Bên này, xõa tóc mái xuống che khuôn mặt, Tiên Bối lại he hé mắt nhìn lén anh.
Anh cúi đầu xuống, hàng mi đậm thẳng, sống mũi cao, hai má thon gầy, cũng ăn một bát mì giống của cô.
Thấy anh dường như phát hiện ra thì cô lập tức cụp đầu xuống, xua mì vào trong miệng.
Nuốt những sợi mì vào bụng, Tiên Bối vui vẻ cười. Lén lút vui vẻ. Cố để mím môi nhưng cũng không ngừng lại được. Cười gì cô cũng không biết nữa.
Một bữa cơm hoàn thành xong trong im lặng.
Tiên Bối dùng giấy ăn lau mồm, đứng lên định dọn dẹp. Nhưng Trần Chước nhìn cô và nói: “Để đó cho tôi.”
Tiên Bối dừng tay lại, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, cuối cùng nói nhỏ: “… Tôi không vội….”
Trời mới biết, để nói được ba chữ này cô đã tốn bao nhiêu là sức lực.
Không vội? Trần Chước nhíu mày, nhất thời không hiểu ra.
Nhưng sau đó anh giật mình, bật cười, cố ý trêu cô: “Em muốn giúp tôi rửa bát hả?”
Tiếng trả lời còn nhỏ hơn tiếng muỗi: “… Cũng có thể….”
“Không cần đâu.” Trần Chước càng buồn cười hơn, cuối cùng anh nghiêm mặt: “Lúc này em không bận, thế lát nữa thì sao?”
Lát nữa còn phải vẽ bản thảo, Tiên Bối vô thức gật đầu, tỉnh lại thì lại lắc đầu nhiệt tình, tóc mái cũng lắc lư rối bù.
Trần Chước thấy thế thì cười, chỉ nói: “Xem ra là bận rồi, tôi có chuyện cần em giúp, nhưng bây giờ muốn xuống tầng một lát, em chờ tôi vài phút được không?”
Tiên Bối ngoan ngoãn gật đầu.
——
Trần Chước thu dọn đồ mang vào phòng bếp. Tiên Bối thì vẫn ngồi chỗ cũ ngẩn người chờ anh.
Nói vài phút thì đúng chỉ có mấy phút. Một lát thôi, Trần Chước đã đi lên, đặt một vật trước mặt cô.
Tiên Bối nhìn xuống, hở, là một cốc đồ uống sao? Vàng óng, ngập hương ngọt ngán của xoài, lớp milk foam mềm dày, nhìn vô cùng thích mắt.
Anh bắt đầu giới thiệu: “Lần trước loại sữa dâu tây bán rất tốt, và đây là sản phẩm mới, vị milk foam là chính, bên trong là xoài và trà xanh, vị trà rất nhạt.”
Anh hơi hất cằm: “Em uống một chút xem thế nào?”
Lại muốn cô thử và đánh giá sao…
Tiên Bối được yêu thương mà thấy sợ hãi, áp lực hơi cao. Vừa ăn cơm nhà người ta rồi, rất định phải làm cho tốt.
Tiên Bối cúi đầu xuống, vô thức tìm ống hút nhưng trước mặt chỉ là một cốc đồ uống đơn giản, không hề có đạo cụ để uống.
Trần Chước chú ý thấy động tác của cô thì hỏi: “Em tìm gì vậy?”
Tiên Bối duỗi hai ngón trỏ, múa múa vẽ vẽ trong không khí ra hình một đồ vật dài.
“Ống hút sao?”
Tiên Bối gật đầu.
Trần Chước dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu khó hiểu: “Em dùng ống hút để uống sữa hả?”
Không phải thế sao? Tiên Bối chớp chớp mắt.
Anh hơi nghiêng người qua trước, hai tay đặt lên bàn, anh cầm cốc lên, mở nắp ra: “Uống trà sữa, tốt nhất nên uống trực tiếp.”
Anh hơi vặn cổ tay: “Giống như thế này, nghiêng chén qua, sau đó là vị milk foam, rồi là miếng hoa quả, cuối cùng là vị trà thoang thoảng.”
Trần Chước lại để cốc xuống: “Uống bằng ống hút thì khó để uống được lớp milk foam, không được được hương vị tốt nhất.
Như sấm đánh bên tai.
Thì ra cô vẫn luôn uống sai cách sao? Đây mới là cách uống trà chính xách nhất?
Vậy lần trước cốc sữa dâu tây… Cô nhất định đã đánh giá không được tốt….
Tiên Bối xấu hổ khi bị phê bình tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Đúng… xin lỗi…”
“Em sao lại xin lỗi?” Trần Chước cũng hiểu được đại khái ý của cô: “Bình thường em hay uống trà sữa thuần, nên không rõ phải uống milk foam thế nào, bình thường thôi mà.”
Trần Chước khẽ cười: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối, em thích thế nào thì cứ uống như vậy.”
Tiên Bối vẫn hoảng hốt không dám cầm vào cốc sữa xoài kia.
Trần Chước nhìn cô một lát rồi hỏi: “Em có cần tôi làm mẫu không?”
Tiên Bối phản ứng hơi ngố, làm mẫu á? Làm mẫu cái gì?
Chưa nói đáp lại thì Trần Chước đã cầm cốc sữa xoài trước mặt cô: “Tôi sẽ uống một ngụm trước? Sau đó tới lượt em?” Là giọng điệu suồng sã mang theo cười đùa.
Khuôn mặt Tiên Bối rất dễ bị ngữ điệu đó đốt cháy. Không chỉ khuôn mặt mà cả tai và đầu cũng nóng phừng phừng…. Ý của anh là … muốn uống cùng một cốc với cô? Như vậy… có phải là thân mật quá rồi không…
Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ, cũng nhìn thấy anh đặt cốc sữa xuống, cô cảm thấy anh đứng dậy, như muốn rời khỏi bữa tiệc.
Nhưng không, chỉ giây lát sau, lưng cô cũng thẳng tưng không dám nhúc nhích.
Bởi vì đầu và tóc cô, bị một bàn tay xoa xoa hai cái.
Chủ nhân của bàn tay đó đang cười, giọng nói trầm thấp: “Đùa em thôi.”
Cô sống riêng một mình đã hai năm rồi và đây là lần đầu tiên cô thuê được một nơi xinh đẹp thế này…
Cả ngôi nhà như một bản mẫu, mang phong cách trắng thuần rất đơn giản. Ví dụ như phòng của cô nhé, có một tủ quần áo gỗ màu trắng ngà vintage, bên trên đặt ba khung tranh chim thước màu nước. Giường rất là to, khung gỗ thô, chăn và nệm cứ như những đám mây trắng xà xuống vậy.
Cửa sổ trong phòng không lớn nhưng cũng đủ để ánh sáng chiếu vào. Trước cửa sổ là bộ bàn trà xám xanh và hai cái ghế xếp. Một chậu cây tươi tốt đặt trên bàn, cô có thể nghỉ ngơi thưởng thức trà ngay tại đây.
Tiên Bối dùng tay quạt quạt, mở cửa phòng ra, bên ngoài không có một bóng người. Vì mới đến nên cô còn chưa dám… chạy loạn khắp nơi. Mặc dù trước khi đi Trần Chước có nói cô có thể tùy ý đi thăm thú khắp nơi.
Tiên Bối đóng cửa lại, ngồi trước bàn sách, mở wacom ra chuẩn bị làm việc. Nhưng cô không thể nào tĩnh tâm nổi, đành thôi. Cô đeo tai nghe nằm lên giường, tiếng âm nhạc nhẹ nhàng du dương, cô từ từ nhắm mắt vào.
…..
——
Tới chiều tối, Trần Chước mới lên lầu.
Trong cửa hàng có rất nhiều việc, và anh cũng luôn lo lắng trong lòng, nghĩ xem cô bé con trên lầu đang làm gì.
Lên đến tầng hai, trong phòng khách tối đen như mực, không thấy đèn được bật lên.
Trần Chước cũng không thấy bất ngờ, anh vươn tay bật đèn và sau đó nhìn ngay qua một hướng khác ——
Cửa phòng ngủ mà anh nhường cho Tiên Bối ngủ đóng chặt, không thấy một tia sáng nào lọt ra.
Trần Chước liếc nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi. Anh đi tới cửa phòng cô, đưa tay ra rồi lại ngừng. Cứ thế giữ tay cách ván cửa mấy cm một lúc, cuối cùng anh cũng gõ cửa.
Cốc cốc.
Không có động tĩnh di.
Trần Chước nhíu mày, gõ mấy cái mạnh hơn.
Lúc này, từ trong phòng mới ‘rầm’ một phát, sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt.
Từ từ thôi.
Trần Chước nói trong lòng, còn khóe môi thì đã nở nụ cười.
Tiếng loẹt quẹt ngày càng gần cửa và ngừng lại hẳn… Sau đó, cửa được kéo ra một khe rất nhỏ. Hình ảnh quen thuộc như thế lại được tái hiện.
Trần Chước nhìn qua khe cửa: “Em đói chưa, buổi tối muốn ăn gì?”
Trong cửa không có chút động tĩnh gì, và rồi tiếng rất nhỏ của cô vang lên: “Không đói bụng….”
Dừng một lát: “Tôi có thể tự mua đồ ăn ngoài…”
“Đồ ăn mua ngoài có sạch sẽ không?” Trần Chước đáp lại vô thức, rồi sau đó tự giác thêm vào một câu hình dung: “Hợp ý rất sạch sẽ.”
Cô bé không nói gì.
“Em đang vẽ à?” Trần Chước lại hỏi.
Tiên Bối lại đáp ‘vâng’ một câu rồi không nói gì.
Trần Chước cũng không ép cô phải nói chuyện với mình. Từ lâu anh đã biết cô bé mắc chứng tự bế, tính cách hướng nội.
Nhưng anh mất hai ngày xem hết truyện tranh cô vẽ, không nói đến nét vẽ phóng khoáng vượt qua dự đoán của anh, mà trí tưởng tượng tuyệt vời của cô, thế giới quan giả tưởng được khắc họa trực rỡ, mà ngay cả nội dung cuốn truyện phức tạp trầm bổng cũng đều khiến anh cảm thấy thán phục.
Rất nhiều tác giả có thế giới cô đơn, cũng không thích xã giao, sợ phải nói chuyện, nhưng dưới ngòi bút của họ lại là cả vũ trụ.
Những người này trong tâm luôn rộng lớn, có lẽ còn to lỡn hùng vĩ hơn so với những người hay nói trong xã hội như anh.
Cho nên anh chỉ nói: “Vậy em cứ làm đi, tôi chỉ đến hỏi thế thôi.” Và rồi quay đầu đi.
——
Tiên Bối đóng cửa lại, nhưng vẫn cầm vào tay nắm cửa, mãi không đi vào trong phòng.
Sao cô lại lờ mờ ngửi thấy mùi không vui trong câu nói vừa rồi của anh nhỉ?
Tiên Bối cảm thấy mình đã từng thấy điều này ở đâu rồi, cô cầm di động mở Baidu hỏi xem ‘Em cứ làm đi’ có nghĩa gì?
Đến khi một loạt kết quả nhảy ra thì cô liếc nhìn một cái, đập đầu vô cửa mấy lần.
Quả nhiên cô làm chủ nhà mất hứng rồi.
Tiên Bối xoay vòng vòng trong phòng. Cô cứ lo lắng thì tâm trạng sẽ biểu lộ ra ngoài, hoàn toàn kiểm chứng cho câu nói —— “Kiến bò trên chảo lửa, xoay vòng vòng”
Tiên Bối suy nghĩ, cô có nên nhắn một tin qua rằng ‘Tôi không bận làm gì’.
Hay là xông ra khỏi phòng, nói một câu ‘Tôi không bận làm gì’, tốt nhất nên nở một nụ cười nữa.
Mới ăn nhờ ở đậu ngày đầu, cô không muốn bị mất điểm chút nào. Nhưng mà điều này khó làm quá, sao lại khó thế nhỉ.
Cô cứ rối rắm hồi lâu, sau đó cửa lại bị gõ hai cái.
Tiên Bối giật mình nhìn cửa. Tiếng anh vang lên: “Tôi nấu bát mì cho em, đặt ở cửa nhé.”
Dừng lại một giây, anh lại nói: “Và một cốc trà sữa, ngày đầu tiên đến tôi không chuẩn bị được gì cho em, trà sữa coi như để bồi tội.”
Sau đó, tiếng bước chân anh dần đi xa….
TAT….
Người ta tốt như thế, mình lại chẳng được tích sự gì. Cô mới là người nên bồi tội mới phải cuhws…
Tiên Bối bĩu môi bước rì rì ra cửa. Chần chừ một lát rồi cô lấy hết dũng khí kéo cửa phòng ra.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, phòng khách lại sáng rỡ.
Hương nến thơm bay khắp phòng, nhưng chỉ tập trung ở phòng khách, mùi trà sữa lại ngọt ngào thấm vào mũi. Tiên Bối hơi híp mắt lại, cúi đầu xuống nhìn khay gỗ đặt trên sàn nhà.
Trong khay, một ly trà sữa đậm đà, tỏa ra làn khói lờ mờ. Bên cạnh là bát mì nấu, đũa và thìa đặt trên một cái khăn tay.
Một bát mì, màu sắc hay hương vị đều rất tốt, rau xanh biếc, xâu thịt nướng non mềm, trứng chần trong nước sôi, cô như có thể nhìn thấy cả lòng đỏ đang khẽ động. Nước súp có thể là canh gì đó, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy rất thơm rồi.
Tiên Bối nuốt một ngụm nước bọt, ọc ọc, bụng cô đang réo ầm ĩ. Có một loại thử nghiệm gọi là giây đói, thức ăn ngon ở ngay trước mặt, thì dạ dày luôn không thể chịu nổi một đòn mà đầu hàng lập tức.
Tiên Bối cắn cắn ngón tay, đứng dậy nhấc cả khay lên. Và cô sợ hãi ngẩng đầu tìm Trần Chước.
Anh đang quay lưng lại phía cô, đứng trước bồn rửa bát, phòng bếp là dạng mở, có lẽ là anh đang chăm chú vào chén bát của mình nên cũng không để ý bên này lắm.
Tiên Bối không bưng khay vào phòng mình mà cô bước chậm rãi tới trước bàn ăn và ngồi xuống.
Bàn ăn được thiết kế giống như quầy bar. Ghế ngồi chân cao, Tiên Bối cái chống tay mới đỡ được cả người ngồi lên được ghế và chân thì cứ lủng lẳng giữa không trung.
Cô nhấp một ngụm trà sữa, trong nháy mắt, lệ trào rưng rưng nơi đáy lòng. Hu hu, chính là hương vị này… là vị này… Mềm mại như tơ, ngào ngạt đắm say….Vị trà sữa thuần ngọt ba phần của cô, người tình cũ của cô, bà bạn già của cô.
Đúng lúc này, Trần Chước quay người lại, nhìn trên bàn ăn xuất hiện thêm một người, anh hơi ngẩn ra nhưng cũng mỉm cười.
Cô bé con, đi mà cũng yên lặng không chút tiếng động nào, anh chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng mà, xem ra… phô mai, à không, cái bẫy trà sữa của anh thí nghiệm lần đầu đã có chút hiệu quả rồi, ít nhất cũng đã dụ được chú chuột con nhút nhát co người trong tổ ló đầu ra ngoài.
Tiên Bối vừa ăn mì vừa say đắm trong cốc trà sữa. Thiên đường nhân gian chính là đây chứ đâu.
Cho đến khi có một bóng dài xuất hiện ở đối diện, Tiên Bối mới giật mình nhìn lên trước.
Nhìn vào đôi mắt biết cười của anh, cô như bị điện giật, vội vàng vùi đầu vào trong bát mì.
“Ăn ngon không?” Anh ngồi xuống trước mặt.
Cô vùi mặt vào bát mì, gật gật cái đầu.
“Có đủ no không?” Trần Chước tiếp tục hỏi.
Cô lại gật đầu.
Trần Chước nhìn cô rồi bắt đầu ăn phần mình. Anh sẽ để cho cô ăn xong bữa tối, đang ăn mà phân tâm thì sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa lắm.
Bên này, xõa tóc mái xuống che khuôn mặt, Tiên Bối lại he hé mắt nhìn lén anh.
Anh cúi đầu xuống, hàng mi đậm thẳng, sống mũi cao, hai má thon gầy, cũng ăn một bát mì giống của cô.
Thấy anh dường như phát hiện ra thì cô lập tức cụp đầu xuống, xua mì vào trong miệng.
Nuốt những sợi mì vào bụng, Tiên Bối vui vẻ cười. Lén lút vui vẻ. Cố để mím môi nhưng cũng không ngừng lại được. Cười gì cô cũng không biết nữa.
Một bữa cơm hoàn thành xong trong im lặng.
Tiên Bối dùng giấy ăn lau mồm, đứng lên định dọn dẹp. Nhưng Trần Chước nhìn cô và nói: “Để đó cho tôi.”
Tiên Bối dừng tay lại, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, cuối cùng nói nhỏ: “… Tôi không vội….”
Trời mới biết, để nói được ba chữ này cô đã tốn bao nhiêu là sức lực.
Không vội? Trần Chước nhíu mày, nhất thời không hiểu ra.
Nhưng sau đó anh giật mình, bật cười, cố ý trêu cô: “Em muốn giúp tôi rửa bát hả?”
Tiếng trả lời còn nhỏ hơn tiếng muỗi: “… Cũng có thể….”
“Không cần đâu.” Trần Chước càng buồn cười hơn, cuối cùng anh nghiêm mặt: “Lúc này em không bận, thế lát nữa thì sao?”
Lát nữa còn phải vẽ bản thảo, Tiên Bối vô thức gật đầu, tỉnh lại thì lại lắc đầu nhiệt tình, tóc mái cũng lắc lư rối bù.
Trần Chước thấy thế thì cười, chỉ nói: “Xem ra là bận rồi, tôi có chuyện cần em giúp, nhưng bây giờ muốn xuống tầng một lát, em chờ tôi vài phút được không?”
Tiên Bối ngoan ngoãn gật đầu.
——
Trần Chước thu dọn đồ mang vào phòng bếp. Tiên Bối thì vẫn ngồi chỗ cũ ngẩn người chờ anh.
Nói vài phút thì đúng chỉ có mấy phút. Một lát thôi, Trần Chước đã đi lên, đặt một vật trước mặt cô.
Tiên Bối nhìn xuống, hở, là một cốc đồ uống sao? Vàng óng, ngập hương ngọt ngán của xoài, lớp milk foam mềm dày, nhìn vô cùng thích mắt.
Anh bắt đầu giới thiệu: “Lần trước loại sữa dâu tây bán rất tốt, và đây là sản phẩm mới, vị milk foam là chính, bên trong là xoài và trà xanh, vị trà rất nhạt.”
Anh hơi hất cằm: “Em uống một chút xem thế nào?”
Lại muốn cô thử và đánh giá sao…
Tiên Bối được yêu thương mà thấy sợ hãi, áp lực hơi cao. Vừa ăn cơm nhà người ta rồi, rất định phải làm cho tốt.
Tiên Bối cúi đầu xuống, vô thức tìm ống hút nhưng trước mặt chỉ là một cốc đồ uống đơn giản, không hề có đạo cụ để uống.
Trần Chước chú ý thấy động tác của cô thì hỏi: “Em tìm gì vậy?”
Tiên Bối duỗi hai ngón trỏ, múa múa vẽ vẽ trong không khí ra hình một đồ vật dài.
“Ống hút sao?”
Tiên Bối gật đầu.
Trần Chước dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu khó hiểu: “Em dùng ống hút để uống sữa hả?”
Không phải thế sao? Tiên Bối chớp chớp mắt.
Anh hơi nghiêng người qua trước, hai tay đặt lên bàn, anh cầm cốc lên, mở nắp ra: “Uống trà sữa, tốt nhất nên uống trực tiếp.”
Anh hơi vặn cổ tay: “Giống như thế này, nghiêng chén qua, sau đó là vị milk foam, rồi là miếng hoa quả, cuối cùng là vị trà thoang thoảng.”
Trần Chước lại để cốc xuống: “Uống bằng ống hút thì khó để uống được lớp milk foam, không được được hương vị tốt nhất.
Như sấm đánh bên tai.
Thì ra cô vẫn luôn uống sai cách sao? Đây mới là cách uống trà chính xách nhất?
Vậy lần trước cốc sữa dâu tây… Cô nhất định đã đánh giá không được tốt….
Tiên Bối xấu hổ khi bị phê bình tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Đúng… xin lỗi…”
“Em sao lại xin lỗi?” Trần Chước cũng hiểu được đại khái ý của cô: “Bình thường em hay uống trà sữa thuần, nên không rõ phải uống milk foam thế nào, bình thường thôi mà.”
Trần Chước khẽ cười: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối, em thích thế nào thì cứ uống như vậy.”
Tiên Bối vẫn hoảng hốt không dám cầm vào cốc sữa xoài kia.
Trần Chước nhìn cô một lát rồi hỏi: “Em có cần tôi làm mẫu không?”
Tiên Bối phản ứng hơi ngố, làm mẫu á? Làm mẫu cái gì?
Chưa nói đáp lại thì Trần Chước đã cầm cốc sữa xoài trước mặt cô: “Tôi sẽ uống một ngụm trước? Sau đó tới lượt em?” Là giọng điệu suồng sã mang theo cười đùa.
Khuôn mặt Tiên Bối rất dễ bị ngữ điệu đó đốt cháy. Không chỉ khuôn mặt mà cả tai và đầu cũng nóng phừng phừng…. Ý của anh là … muốn uống cùng một cốc với cô? Như vậy… có phải là thân mật quá rồi không…
Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ, cũng nhìn thấy anh đặt cốc sữa xuống, cô cảm thấy anh đứng dậy, như muốn rời khỏi bữa tiệc.
Nhưng không, chỉ giây lát sau, lưng cô cũng thẳng tưng không dám nhúc nhích.
Bởi vì đầu và tóc cô, bị một bàn tay xoa xoa hai cái.
Chủ nhân của bàn tay đó đang cười, giọng nói trầm thấp: “Đùa em thôi.”
/21
|