"Qua!"
Thẩm Dữ từ sau camera đứng dậy, trầm giọng nói.
"Nghỉ ngơi một chút, chỉnh lại trang phục rồi trang điểm lại, lát nữa tiếp tục."
Vương Lượng đứng bên cạnh từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, ông nhìn về phía Thẩm Dữ.
"Đi ra ngoài hút một điếu không?"
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua, lắc đầu cự tuyệt, "Không cần."
Dương Cánh đứng dậy, vỗ bả vai Vương Lượng.
"Ông còn không biết sao, cậu ta không hút thuốc lá."
Vương Lượng cười cười, quay đầu, nói.
"Ông xem trí nhớ của tôi này, thật đúng là đã quên."
"Lão Thẩm, bọn tôi đi trước." Dương Cánh quay lại nói với Thẩm Dữ.
"Đi đi."
Sau khi hai người rời khỏi, Thẩm Dữ vừa lúc nhìn thấy bình giữ nhiệt bên cạnh, duỗi tay cầm liền thấy ly đã hết, anh liền đứng dậy đi về phía phòng nước.
Vừa ra khỏi cửa, anh liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang trong lều nghỉ ngơi cách đó không xa.
Cô mặc nguyên trang phục nằm trên ghế nghỉ mà ngủ.
Lạnh như vậy mà cô cứ thế ngồi đó ngủ?
Nghĩ vậy, lông mày anh nhíu chặt, không nghĩ nhiều liền bước nhanh về phía lều nghỉ.
Vừa vào lều, liền thấy thảm lông rơi dưới chân ghế, trong lòng liền minh bạch.
Lúc cô ngủ rất không thành thật, đặc biệt thích đá chăn, thời điểm anh tỉnh dậy lúc nửa đêm sẽ chỉnh lại chăn cho cô, không nghĩ đến, cô ngay cả cái thảm cũng không thành thật như vậy.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đem bình giữ nhiệt đặt trên mặt bàn, cúi người nhặt thảm lông rơi trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đắp lại thảm lông lên người cô.
Nguyễn Lệ đi về phía lều nghỉ ngơi, còn chưa đến gần, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn, anh ta đang cúi người, như là nhặt cái gì đó lên từ trên mặt đất.
Thời điểm anh ta đứng dậy, Nguyễn Lệ mới thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Thẩm Dữ!!
Nguyễn Lệ cứ như vậy đứng nhìn Thẩm Đư nhẹ nhàng đắp thảm lông lên người đang ngủ trên ghế nghỉ chân.
Mà người đang dựa vào ghế nghỉ chân ngủ kia không phải ai khác, chính là Bạc Kha Nhiễm!
Nguyễn Lệ giật mình trượt chân một cái, thiếu chút nữa không đứng vững, lúc này lại tạo ra âm thanh nho nhỏ.
Thẩm Dữ quay đầu nhìn cô.
"Thẩm Đạo......"
"Suỵt."
Thẩm Dữ vươn ngón trỏ tới gần môi.
Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang ngủ, theo bản năng dùng tay che miệng lại.
Thẩm Dữ vươn tay lấy bình giữ nhiệt, đi về phía Nguyễn Lệ.
"Thẩm Đạo."
"Ừ, cô ấy ngủ rồi, thảm lông rớt trên mặt đất."
Nguyễn Lệ vội vàng gật đầu.
"Tôi đi trước."
"Vâng." Nguyễn Lệ lại lần nữa gật đầu.
Cô nhìn theo bóng dáng Thẩm Dữ đĩnh bạt rời đi.
Cô tuy rằng lớn hơn Thẩm Dữ vài tuổi, nhưng trên người Thẩm Dữ lại phát ra khí chất ổn trọng thành thục hơn người, cô một chút cũng không giống trưởng bối, huống chi anh còn là nhân vật lớn, không giống các cô.
Ánh mắt Nguyễn Lệ bỗng nhiên rơi xuống bình giữ nhiệt màu đên trong tay anh.
Bình giữ nhiệt này, sao nhìn có chút quen?
Hình như là đã nhìn thấy ở đâu đó......
Đang lúc Nguyễn Lệ lao lực trí nhớ suy nghĩ xem ở nơi nào nhìn thấy bình giữ nhiệt này, Bạc Kha Nhiễm liền tỉnh.
Bạc Kha Nhiễm vừa tỉnh, liền nhìn thấy Nguyễn Lệ đứng cách cô không xa, theo bản năng xoa mắt.
Không phải là cô xuất hiện ảo giác chứ?
Sao giờ này Lệ tỷ lại xuất hiện ở phim trường?
"Lệ tỷ?" Cô cẩn thận gọi nhỏ.
Nguyễn Lệ đang suy nghĩ bị thanh âm của Bạc Kha Nhiễm thình lình đánh gãy.
Thân ảnh Thẩm Dữ đã sớm không thấy, Nguyễn Lệ liền đi tới chỗ Bạc Kha Nhiễm.
"Tỉnh?"
"Không phải ảo giác a?"
"Một lúc nữa mới đến thời gian quay phim, chị mang canh gà đến cho em, lại đây uống đi."
Nguyễn Lệ vừa mở nắp bình giữ ấm vừa nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Em tới đây."
Bạc Kha Nhiễm nhận lấy canh gà từ trong tay Nguyễn Lệ, mới vừa uống một ngụm liền nghe Nguyễn Lệ nói.
"Vừa rồi Thẩm Đạo đắp lại thảm lông cho em."
"Khụ khụ...... Khụ......"
Nghe những lời này, Bạc Kha Nhiễm thật bất hạnh sặc nước canh.
Nguyễn Lệ liếc mắt nhìn cô, tùy tay đưa cho cô một tờ khắn giấy.
Bạc Kha Nhiễm lập tức lau sạch miệng.
Nguyễn Lệ ngồi bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, nghiêm túc nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm trọng của Nguyễn Lệ dọa sợ, cô ngượng ngùng mở miệng hỏi, "Lệ...... Lệ tỷ, sao chị nhìn em như vậy?"
"Kha Nhiễm."
"Dạ?"
"Em có cảm thấy......"
"Cảm thấy cái gì?"
"Thẩm Đạo......"
Trái tim Bạc Kha Nhiễm lập tức hoảng sợ.
"Thẩm Đạo dường như không có đáng sợ giống như đồn đại đúng không?"
"Sao ạ?"
Nguyễn Lệ sờ sờ cằm, "Thảm lông của diễn viên trong đoàn phim bị rớt, hắn có thể thuận tay nhặt lên, điều này liền chứng minh thật ra tính tình hắn không tồi, có phải hay không?"
"Vâng............ Đúng vậy......" Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng cười.
Nguyễn Lệ vỗ bả vai cô nói, "Nhìn bộ dạng của em này, thật không có tiền đồ, được rồi, em uống nhanh lên, để người ấm áp còn quay phim."
Bạc Kha Nhiễm vội vàng gật đầu, cúi đầu tiếp tục uống canh gà.
Mới vừa uống xong một chén canh gà, người phụ trách liền bắt đầu lại đây thúc giục cô.
"Lão Thẩm."
Thẩm Dữ từ sau camera ngẩng lên, nhìn Vương Lượng đang đi tới cạnh mình.
"Làm sao vậy?"
"Chính là....."
"Có chuyện gì?"
"Vừa rồi người đại diện của Lục Hi Hòa tìm tôi, nói là trưa mai Lục Hi Hòa có một cái đại ngôn, muốn đi Thượng Hải, hỏi tôi có thể đem cảnh quay của cô ta lùi lại không, tôi còn chưa trả lời, ông thấy thế nào?"
Thẩm Dữ không vội vã trả lời, gõ nhẹ tay trên mặt bàn.
Qua một lúc lâu, lúc này anh mới mở miệng.
"Có thể."
"Có thể?" Vương Lượng có chút không thể tin được.
Thẩm Dữ vậy mà đồng ý?
Anh đối với công việc rất nghiêm túc, vậy mà có thể thoải mái thả Lục Hi Hoà đi?
"Bất quá...... Không lùi lại được, đẩy lên trước thì có thể."
"Quay trước?" Vương Lượng không hiểu ý của anh.
"Ừ, chính là cảnh quay buổi trưa của Lục Hi Hoà đổi thành quay buổi sáng."
"Buổi sáng không phải có cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm và Cố Hựu sao?"
"Trước tiên quay cảnh của Lục Hi Hòa cùng Đường Trí Lăng, cảnh quay của bọn Cố Hựu lùi đến giữa trưa."
"Cái này......" Vương Lượng do dự một hồi,
Thẩm Dữ nói vậy đã là nhượng bộ rồi.
"Vậy được, trước tiên cứ sắp xếp vậy đi."
"Được."
Thời điểm cảnh quay này kết thúc đã gần 1 giờ sáng.
Bốn phía như bị miếng vải đen lớn bao phủ, thời tiết vẫn lạnh như trước, hít vào thở ra đều là hơi lạnh.
Sáng hôm sau còn có công việc nên Nguyễn Lệ đưa canh gà xong liền rời đi.
Bạc Kha Nhiễm nhắm mắt lại ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý Miniu tháo trang sức cho cô.
Điện thoại đặt trên mặt bàn đột nhiên vang lên.
"Kha Nhiễm, có điện thoại." Miniu nhắc nhở cô.
Bạc Kha Nhiễm mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy tên người gọi đến, mê mang trong mắt lập tức thanh tỉnh.
Trên màn hình hiển thị chính là.
Chú nhỏ.
Bạc Kha Nhiễm vội vàng ngồi thẳng người, duỗi tay lấy điện thoại trên mặt bàn.
Miuin vừa tháo trang sức cho cô vừa nói:
"Chú nhỏ của em trễ thế này còn gọi điện thoại cho em sao?"
Bạc Kha Nhiễm cười nói: "Vâng, có thể là có việc gì đó gấp."
Nói xong, cô liền quơ quơ điện thoại trong tay về phía Miniu, ý bảo cô muốn đi ra ngoài nghe điện thoại.
Miniu dừng động tác tháo trang sức, để cô tuỳ ý rời đi.
Bạc Kha Nhiễm cầm di động, đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ, vừa đi vừa nhận điện thoại.
"Alo?" Cô cẩn thận đáp một tiếng.
Đầu kia điện thoại thực mau truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Đã xong rồi sao?"
Bạc Kha Nhiễm nhấp miệng đáp, "Mới vừa tháo trang sức, lập tức sẽ xong, anh thì sao?"
"Anh chưa xong, lát nữa còn vài cảnh quay nữa.."
Bạc Kha Nhiễm do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
"Vậy đêm nay anh không trở về sao?"
Đầu kia truyền đến tiếng cười của Thẩm Dữ, "Anh nghe giọng này của em, có chút thất vọng sao?"
Cách màn hình, trên mặt Bạc Kha Nhiễm một mảnh ửng đỏ.
"Em...... em mới không có, anh đừng nói bừa." Cô nói năng lộn xộn giải thích.
Thẩm Dữ biết Bạc Kha Nhiễm da mặt mỏng, cũng không tiếp tục trêu cô.
"Ừ, anh chính là muốn nghe giọng nói của em."
Bạc Kha Nhiễm ngạc nhiên trố mắt.
Người này sao lại có thể nói ngọt như vậy?
Cô trước kia sao không phát hiện, kỳ thật Thẩm Dữ cũng là một cao thủ nịnh nọt, loại này lời nói từ miệng anh nói ra, đại khái cô cảm thấy là một loại ảo giác.
"Vậy hiện tại nghe xong thì sao?"
"Ừ, nghe được liền thỏa mãn, em cũng kết thúc rồi, nhanh về khách sạn đi, 11 giờ sáng mai rồi đến."
"11 giờ?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng lặp lại câu hỏi.
"Không phải 6 giờ phải đến phim trường sao?"
"Xem ra trợ lý của em còn chưa nói với em, cảnh quay ngày mai của em được sắp xếp lại, 11 giờ ngày mai mới bắt đầu quay."
Bạc Kha Nhiễm, "........."
"Được rồi, không nói nữa, bên này anh còn có công việc, em nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon."
"Vâng...... Ngủ ngon......"
Cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đi về phòng nghỉ, trên đường trở về vừa lúc đụng phải A Miên đang chạy về phía cô.
"Nhiễm tỷ, Nhiễm tỷ, ngày mai chị không cần sớm tới phim trường."
"Cảnh quay ngày mai của chị thay đổi, 11 giờ ngày mai có mặt ở phim trường, chị có thể nghỉ ngơi nhiều thêm mấy giờ."
A Miên thoạt nhìn còn hưng phấn hơn Bạc Kha Nhiễm.
"Ừ, chị đã biết."
"Sao em cảm thấy chị một chút cũng không bất ngờ, đã biết trước sao?"
"Không có a." Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu cười với A Miên, tiện đà nói sang chuyện khác,
"Em nhanh chóng đi thu thập đồ đạc đi, một lât nữa chúng ta đi về."
A Miên cũng cười, "Em đi thu thập một chút."
"Ừ."
Khoé miệng Bạc Kha Nhiễm đầy ý cười không khép lại, ngay cả Miniu cũng nhịn không được hỏi cô.
"Chú nhỏ em nói chuyện gì vui sao, chị nhìn em cười không khép miệng kìa."
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay sờ sờ khóe miệng, "vâng, rất vui."
Miuin giúp cô tẩy trang, "xem ra từ nhỏ tình cảm giữa em và chú nhỏ thật tốt nha."
Bạc Kha Nhiễm trầm mặc một lát.
Tình cảm từ nhỏ của cô và Thẩm Dữ rất tốt sao?
Cũng không giống như vậy.
Kỳ thật cô cũng không rõ, tình cảm giữa bọn họ là tốt hay không tốt.
Khi còn nhỏ Thẩm Dữ khiến cô cảm thấy rất khó tiếp cận, tuy rằng anh chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng anh lại không giống như tuổi của mình, làm việc rất thành thục lưu loát.
Đặc biệt là cặp mắt kia, thời điểm anh nhìn cô, dường như mọi bị mật đều không thể che dấu.
"Kha Nhiễm, nghĩ gì vậy?"
Thanh âm của Miuin lôi Bạc Kha Nhiễm đang chìm trong suy nghĩ trở lại.
Bạc Kha Nhiễm lập tức phục hồi tinh thần.
"Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, đưa em về khách sạn nghỉ ngơi." Miniu hướng cô nói, cũng nhanh chóng thu thập đồ trang điểm trên mặt bàn.
"Đi thôi."
Thẩm Dữ từ sau camera đứng dậy, trầm giọng nói.
"Nghỉ ngơi một chút, chỉnh lại trang phục rồi trang điểm lại, lát nữa tiếp tục."
Vương Lượng đứng bên cạnh từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, ông nhìn về phía Thẩm Dữ.
"Đi ra ngoài hút một điếu không?"
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua, lắc đầu cự tuyệt, "Không cần."
Dương Cánh đứng dậy, vỗ bả vai Vương Lượng.
"Ông còn không biết sao, cậu ta không hút thuốc lá."
Vương Lượng cười cười, quay đầu, nói.
"Ông xem trí nhớ của tôi này, thật đúng là đã quên."
"Lão Thẩm, bọn tôi đi trước." Dương Cánh quay lại nói với Thẩm Dữ.
"Đi đi."
Sau khi hai người rời khỏi, Thẩm Dữ vừa lúc nhìn thấy bình giữ nhiệt bên cạnh, duỗi tay cầm liền thấy ly đã hết, anh liền đứng dậy đi về phía phòng nước.
Vừa ra khỏi cửa, anh liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang trong lều nghỉ ngơi cách đó không xa.
Cô mặc nguyên trang phục nằm trên ghế nghỉ mà ngủ.
Lạnh như vậy mà cô cứ thế ngồi đó ngủ?
Nghĩ vậy, lông mày anh nhíu chặt, không nghĩ nhiều liền bước nhanh về phía lều nghỉ.
Vừa vào lều, liền thấy thảm lông rơi dưới chân ghế, trong lòng liền minh bạch.
Lúc cô ngủ rất không thành thật, đặc biệt thích đá chăn, thời điểm anh tỉnh dậy lúc nửa đêm sẽ chỉnh lại chăn cho cô, không nghĩ đến, cô ngay cả cái thảm cũng không thành thật như vậy.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đem bình giữ nhiệt đặt trên mặt bàn, cúi người nhặt thảm lông rơi trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đắp lại thảm lông lên người cô.
Nguyễn Lệ đi về phía lều nghỉ ngơi, còn chưa đến gần, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn, anh ta đang cúi người, như là nhặt cái gì đó lên từ trên mặt đất.
Thời điểm anh ta đứng dậy, Nguyễn Lệ mới thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Thẩm Dữ!!
Nguyễn Lệ cứ như vậy đứng nhìn Thẩm Đư nhẹ nhàng đắp thảm lông lên người đang ngủ trên ghế nghỉ chân.
Mà người đang dựa vào ghế nghỉ chân ngủ kia không phải ai khác, chính là Bạc Kha Nhiễm!
Nguyễn Lệ giật mình trượt chân một cái, thiếu chút nữa không đứng vững, lúc này lại tạo ra âm thanh nho nhỏ.
Thẩm Dữ quay đầu nhìn cô.
"Thẩm Đạo......"
"Suỵt."
Thẩm Dữ vươn ngón trỏ tới gần môi.
Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang ngủ, theo bản năng dùng tay che miệng lại.
Thẩm Dữ vươn tay lấy bình giữ nhiệt, đi về phía Nguyễn Lệ.
"Thẩm Đạo."
"Ừ, cô ấy ngủ rồi, thảm lông rớt trên mặt đất."
Nguyễn Lệ vội vàng gật đầu.
"Tôi đi trước."
"Vâng." Nguyễn Lệ lại lần nữa gật đầu.
Cô nhìn theo bóng dáng Thẩm Dữ đĩnh bạt rời đi.
Cô tuy rằng lớn hơn Thẩm Dữ vài tuổi, nhưng trên người Thẩm Dữ lại phát ra khí chất ổn trọng thành thục hơn người, cô một chút cũng không giống trưởng bối, huống chi anh còn là nhân vật lớn, không giống các cô.
Ánh mắt Nguyễn Lệ bỗng nhiên rơi xuống bình giữ nhiệt màu đên trong tay anh.
Bình giữ nhiệt này, sao nhìn có chút quen?
Hình như là đã nhìn thấy ở đâu đó......
Đang lúc Nguyễn Lệ lao lực trí nhớ suy nghĩ xem ở nơi nào nhìn thấy bình giữ nhiệt này, Bạc Kha Nhiễm liền tỉnh.
Bạc Kha Nhiễm vừa tỉnh, liền nhìn thấy Nguyễn Lệ đứng cách cô không xa, theo bản năng xoa mắt.
Không phải là cô xuất hiện ảo giác chứ?
Sao giờ này Lệ tỷ lại xuất hiện ở phim trường?
"Lệ tỷ?" Cô cẩn thận gọi nhỏ.
Nguyễn Lệ đang suy nghĩ bị thanh âm của Bạc Kha Nhiễm thình lình đánh gãy.
Thân ảnh Thẩm Dữ đã sớm không thấy, Nguyễn Lệ liền đi tới chỗ Bạc Kha Nhiễm.
"Tỉnh?"
"Không phải ảo giác a?"
"Một lúc nữa mới đến thời gian quay phim, chị mang canh gà đến cho em, lại đây uống đi."
Nguyễn Lệ vừa mở nắp bình giữ ấm vừa nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Em tới đây."
Bạc Kha Nhiễm nhận lấy canh gà từ trong tay Nguyễn Lệ, mới vừa uống một ngụm liền nghe Nguyễn Lệ nói.
"Vừa rồi Thẩm Đạo đắp lại thảm lông cho em."
"Khụ khụ...... Khụ......"
Nghe những lời này, Bạc Kha Nhiễm thật bất hạnh sặc nước canh.
Nguyễn Lệ liếc mắt nhìn cô, tùy tay đưa cho cô một tờ khắn giấy.
Bạc Kha Nhiễm lập tức lau sạch miệng.
Nguyễn Lệ ngồi bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, nghiêm túc nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm trọng của Nguyễn Lệ dọa sợ, cô ngượng ngùng mở miệng hỏi, "Lệ...... Lệ tỷ, sao chị nhìn em như vậy?"
"Kha Nhiễm."
"Dạ?"
"Em có cảm thấy......"
"Cảm thấy cái gì?"
"Thẩm Đạo......"
Trái tim Bạc Kha Nhiễm lập tức hoảng sợ.
"Thẩm Đạo dường như không có đáng sợ giống như đồn đại đúng không?"
"Sao ạ?"
Nguyễn Lệ sờ sờ cằm, "Thảm lông của diễn viên trong đoàn phim bị rớt, hắn có thể thuận tay nhặt lên, điều này liền chứng minh thật ra tính tình hắn không tồi, có phải hay không?"
"Vâng............ Đúng vậy......" Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng cười.
Nguyễn Lệ vỗ bả vai cô nói, "Nhìn bộ dạng của em này, thật không có tiền đồ, được rồi, em uống nhanh lên, để người ấm áp còn quay phim."
Bạc Kha Nhiễm vội vàng gật đầu, cúi đầu tiếp tục uống canh gà.
Mới vừa uống xong một chén canh gà, người phụ trách liền bắt đầu lại đây thúc giục cô.
"Lão Thẩm."
Thẩm Dữ từ sau camera ngẩng lên, nhìn Vương Lượng đang đi tới cạnh mình.
"Làm sao vậy?"
"Chính là....."
"Có chuyện gì?"
"Vừa rồi người đại diện của Lục Hi Hòa tìm tôi, nói là trưa mai Lục Hi Hòa có một cái đại ngôn, muốn đi Thượng Hải, hỏi tôi có thể đem cảnh quay của cô ta lùi lại không, tôi còn chưa trả lời, ông thấy thế nào?"
Thẩm Dữ không vội vã trả lời, gõ nhẹ tay trên mặt bàn.
Qua một lúc lâu, lúc này anh mới mở miệng.
"Có thể."
"Có thể?" Vương Lượng có chút không thể tin được.
Thẩm Dữ vậy mà đồng ý?
Anh đối với công việc rất nghiêm túc, vậy mà có thể thoải mái thả Lục Hi Hoà đi?
"Bất quá...... Không lùi lại được, đẩy lên trước thì có thể."
"Quay trước?" Vương Lượng không hiểu ý của anh.
"Ừ, chính là cảnh quay buổi trưa của Lục Hi Hoà đổi thành quay buổi sáng."
"Buổi sáng không phải có cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm và Cố Hựu sao?"
"Trước tiên quay cảnh của Lục Hi Hòa cùng Đường Trí Lăng, cảnh quay của bọn Cố Hựu lùi đến giữa trưa."
"Cái này......" Vương Lượng do dự một hồi,
Thẩm Dữ nói vậy đã là nhượng bộ rồi.
"Vậy được, trước tiên cứ sắp xếp vậy đi."
"Được."
Thời điểm cảnh quay này kết thúc đã gần 1 giờ sáng.
Bốn phía như bị miếng vải đen lớn bao phủ, thời tiết vẫn lạnh như trước, hít vào thở ra đều là hơi lạnh.
Sáng hôm sau còn có công việc nên Nguyễn Lệ đưa canh gà xong liền rời đi.
Bạc Kha Nhiễm nhắm mắt lại ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý Miniu tháo trang sức cho cô.
Điện thoại đặt trên mặt bàn đột nhiên vang lên.
"Kha Nhiễm, có điện thoại." Miniu nhắc nhở cô.
Bạc Kha Nhiễm mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy tên người gọi đến, mê mang trong mắt lập tức thanh tỉnh.
Trên màn hình hiển thị chính là.
Chú nhỏ.
Bạc Kha Nhiễm vội vàng ngồi thẳng người, duỗi tay lấy điện thoại trên mặt bàn.
Miuin vừa tháo trang sức cho cô vừa nói:
"Chú nhỏ của em trễ thế này còn gọi điện thoại cho em sao?"
Bạc Kha Nhiễm cười nói: "Vâng, có thể là có việc gì đó gấp."
Nói xong, cô liền quơ quơ điện thoại trong tay về phía Miniu, ý bảo cô muốn đi ra ngoài nghe điện thoại.
Miniu dừng động tác tháo trang sức, để cô tuỳ ý rời đi.
Bạc Kha Nhiễm cầm di động, đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ, vừa đi vừa nhận điện thoại.
"Alo?" Cô cẩn thận đáp một tiếng.
Đầu kia điện thoại thực mau truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Đã xong rồi sao?"
Bạc Kha Nhiễm nhấp miệng đáp, "Mới vừa tháo trang sức, lập tức sẽ xong, anh thì sao?"
"Anh chưa xong, lát nữa còn vài cảnh quay nữa.."
Bạc Kha Nhiễm do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
"Vậy đêm nay anh không trở về sao?"
Đầu kia truyền đến tiếng cười của Thẩm Dữ, "Anh nghe giọng này của em, có chút thất vọng sao?"
Cách màn hình, trên mặt Bạc Kha Nhiễm một mảnh ửng đỏ.
"Em...... em mới không có, anh đừng nói bừa." Cô nói năng lộn xộn giải thích.
Thẩm Dữ biết Bạc Kha Nhiễm da mặt mỏng, cũng không tiếp tục trêu cô.
"Ừ, anh chính là muốn nghe giọng nói của em."
Bạc Kha Nhiễm ngạc nhiên trố mắt.
Người này sao lại có thể nói ngọt như vậy?
Cô trước kia sao không phát hiện, kỳ thật Thẩm Dữ cũng là một cao thủ nịnh nọt, loại này lời nói từ miệng anh nói ra, đại khái cô cảm thấy là một loại ảo giác.
"Vậy hiện tại nghe xong thì sao?"
"Ừ, nghe được liền thỏa mãn, em cũng kết thúc rồi, nhanh về khách sạn đi, 11 giờ sáng mai rồi đến."
"11 giờ?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng lặp lại câu hỏi.
"Không phải 6 giờ phải đến phim trường sao?"
"Xem ra trợ lý của em còn chưa nói với em, cảnh quay ngày mai của em được sắp xếp lại, 11 giờ ngày mai mới bắt đầu quay."
Bạc Kha Nhiễm, "........."
"Được rồi, không nói nữa, bên này anh còn có công việc, em nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon."
"Vâng...... Ngủ ngon......"
Cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đi về phòng nghỉ, trên đường trở về vừa lúc đụng phải A Miên đang chạy về phía cô.
"Nhiễm tỷ, Nhiễm tỷ, ngày mai chị không cần sớm tới phim trường."
"Cảnh quay ngày mai của chị thay đổi, 11 giờ ngày mai có mặt ở phim trường, chị có thể nghỉ ngơi nhiều thêm mấy giờ."
A Miên thoạt nhìn còn hưng phấn hơn Bạc Kha Nhiễm.
"Ừ, chị đã biết."
"Sao em cảm thấy chị một chút cũng không bất ngờ, đã biết trước sao?"
"Không có a." Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu cười với A Miên, tiện đà nói sang chuyện khác,
"Em nhanh chóng đi thu thập đồ đạc đi, một lât nữa chúng ta đi về."
A Miên cũng cười, "Em đi thu thập một chút."
"Ừ."
Khoé miệng Bạc Kha Nhiễm đầy ý cười không khép lại, ngay cả Miniu cũng nhịn không được hỏi cô.
"Chú nhỏ em nói chuyện gì vui sao, chị nhìn em cười không khép miệng kìa."
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay sờ sờ khóe miệng, "vâng, rất vui."
Miuin giúp cô tẩy trang, "xem ra từ nhỏ tình cảm giữa em và chú nhỏ thật tốt nha."
Bạc Kha Nhiễm trầm mặc một lát.
Tình cảm từ nhỏ của cô và Thẩm Dữ rất tốt sao?
Cũng không giống như vậy.
Kỳ thật cô cũng không rõ, tình cảm giữa bọn họ là tốt hay không tốt.
Khi còn nhỏ Thẩm Dữ khiến cô cảm thấy rất khó tiếp cận, tuy rằng anh chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng anh lại không giống như tuổi của mình, làm việc rất thành thục lưu loát.
Đặc biệt là cặp mắt kia, thời điểm anh nhìn cô, dường như mọi bị mật đều không thể che dấu.
"Kha Nhiễm, nghĩ gì vậy?"
Thanh âm của Miuin lôi Bạc Kha Nhiễm đang chìm trong suy nghĩ trở lại.
Bạc Kha Nhiễm lập tức phục hồi tinh thần.
"Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, đưa em về khách sạn nghỉ ngơi." Miniu hướng cô nói, cũng nhanh chóng thu thập đồ trang điểm trên mặt bàn.
"Đi thôi."
/109
|