Vào tháng ba năm sau, “Bước đường cùng’’ đã được phát hành rộng rãi trên toàn quốc.
Việc công chiếu bộ phim này không thể nghi ngờ gì nữa đã đưa sự nghiệp diễn viên của Bạc Kha Nhiễm lên một đỉnh cao mới.
Tháng tư, Bạc Kha Nhiễm lần nữa tiếp tục tham gia vào một đoàn làm phim mới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tháng tám, những người bận rộn trong ngành giải trí cũng từ từ chậm lại, bởi vì tháng tám này sẽ có một sự kiện lớn được khai mạc, đó chính là lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Ninh Hạ.
Giá trị của lễ trao giải vô cùng được coi trọng, nếu như có thể nâng được một chiếc cúp trong lễ trao giải này, đối với người diễn viên mà nói chẳng có gì có thể vinh dự hơn được nữa, chiếc cúp này đại diện cho những nỗ lực trong một năm qua của bọn họ, đồng thời khẳng định được thực lực của mình trong nghề.
Không biết bao nhiêu người trong giới giải trí này chỉ vì mục tiêu được khen thưởng trong Liên hoan phim này mà dốc sức làm việc mỗi ngày.
Cuối tuần, hai con người hiếm khi có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi ở bên nhau đang làm ổ trên chiếc ghế sofa, Bạc Kha Nhiễm gối đầu lên đùi anh cùng nhau xem chương trình tạp kỹ.
Chính là chương trình mà Bạc Kha Nhiễm đang tham gia.
Từ mình xem chương trình của mình, thật sự có chút không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng cái này chính miệng Thẩm Dữ yêu cầu, Bạc Kha Nhiễm cũng không có quyền bác bỏ, không còn cách nào khác chỉ có thể cùng xem với anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thú vị không?’’
Cô xoay người lại, ngước mắt lên hỏi Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mộc mạc, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ thẫm bởi vì đang nói chuyện khẽ đóng mở, mái tóc dài mượt mà xõa trên đùi anh, cảm xúc kia khiến anh không thể nào quên được.
Nhìn như vậy, ánh mắt Thẩm Dữ không khỏi tối đi mấy phần, ý tứ bên trong không rõ ràng.
“Đẹp.’’ Anh khàn khàn giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm đang hỏi về chương trình*, còn anh trả lời về người.
Bạc Kha Nhiễm cau mày một chút.
Cũng không biết đây có phải chỉ là ảo giác của cô hay không, sao cô cảm thấy câu trả lời của anh có chút không ăn nhập với câu hỏi của cô nhỉ?
Bạc Kha Nhiễm không nói chuyện ngay lập tức, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt có chút biến đổi.
Bọn họ đã ở bên cạnh lâu như vậy, đối với đối phương hiểu rõ đến tận xương tủy, cho nên chỉ cần một cái liếc mắt cũng có chỉ biết được người còn lại đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Dữ đưa tay xoa xoa đôi môi mềm mại của Bạc Kha Nhiễm.
Đôi môi vốn đỏ thẫm, bị anh xoa như vậy càng trở nên kiều diễm hơn mấy phần.
Anh một bay giữ lấy một bên mặt cô, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Hơi thở của Thẩm Dữ nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân cô, Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được hơi thở mát lạnh trên người anh, theo bản năng nhắm mắt lại.
Ngay khi đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau vài cm thì một tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên.
Có lẽ vừa rồi quá mức nhập tâm nên khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên như vậy, Bạc Kha Nhiễm bị dọa cho giật mình, vô thức run lên một cái rồi nhấc người lên.
Vốn sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng ai bảo lúc này Thẩm Dữ lại đang dựa sát vào người cô vì vậy ngay khi cô vừa nhấc người lên đã lập tức đụng phải sống mũi của anh.
Thẩm Dữ cũng bị bất ngờ không kịp đề phòng, một trận đau xót xông thẳng lên đầu.
Anh chắc hẳn chưa bao giờ chật vật như lúc này.
Bạc Kha Nhiễm vốn có chút áy náy, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ chật vật của anh lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thẩm Dữ che che sống mũi, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.
Người này là vợ anh thật sao?
Không phải là một người giả mạo chứ?
“Không còn cách nào, ai bảo sống mũi anh cao như vậy chứ?’’ Bạc Kha Nhiễm vừa cười vừa tìm lý do chối bỏ trách nhiệm.
Thẩm Dữ thế mà lại vô cùng yêu thích dáng vẻ này của cô.
Khôn vặt.
Bầu không khí mờ ám lúc nãy cũng tan biến đi không ít.
Anh dứt khoát nhéo nhéo hai gò má của cô.
“Điện thoại đã reo rất lâu rồi.’’
Bạc Kha Nhiễm lúc này khó khăn lắm mới ngưng cười, sau đó từ trong túi móc điện thoại di động ra.
Nhìn cái trên gọi đến hiển thị trên màn hình, cô không khỏi nghi ngờ.
Chị Lệ gọi cho cô vào giờ này làm gì?
Chắc không phải là chuyện công việc đâu, cô vừa mới hoàn thành xong một bộ phim chưa đầy một tuần cơ mà.
“Chị Lệ, sao vậy?’’
“Kha Nhiễm…’’
Bạc Kha Nhiễm vừa nghe giọng điệu này của Nguyễn Lệ liền cảm thấy có chút không đúng lắm, cô sao có thể nghe ra một tiếng nức nở chứ.
Cô chợt từ trên đùi Thẩm Dữ ngồi dậy, quen biết cô ấy đã nhiều năm như vậy, trước mặt cô Nguyễn Lệ luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy cô ấy khóc lần nào, lần này…
Bạc Kha Nhiễm hơi luống cuống.
“Chị… Chị Lệ, chị sao vậy, đừng làm em sợ.’’
Từ khi Bạc Kha Nhiễm từ trên đùi anh bật dậy, Thẩm Dữ cũng cảm giấy có điều gì đó không đúng, anh buông cánh tay đang xoa xoa sống mũi, tiến tới bên người cô.
“Chuyện gì vậy?’’ Anh đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
“Kha Nhiễm, chị bây giờ… Chị bây giờ…’’
“Bây giờ thế nào?’’ Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nói.
“Thật hạnh phúc!’’
“A?’’ Bạc Kha Nhiễm mờ mịt.
Hạnh phúc?
Nguyễn Lệ ở đầu dây bên kia điều chỉnh lại tâm trạng một chút, mấy giây sau, cô mới tiếp tục nói với Bạc Kha Nhiễm: “ Kha Nhiễm, danh sách đề cử Bạch Kim đã được công bố ra ngoài.’’
Bạc Kha Nhiễm dĩ nhiên biết giải thưởng Bạch Kim, đây chính là giải thưởng vàng của Liên hoan phim quốc tế Ninh Hạ được đưa vào lần này, người nào nhận được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Bạch Kim đồng nghĩa với việc sẽ được trao vòng nguyệt quế ảnh hậu.
“Sau… Sau đó thì sao?’’ Bạc Kha Nhiễm cũng không nhận ra được chính mình bây giờ đã bắt đầu nói lắp.
“Em được đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất trong giải thưởng Bạch Kim!’’
Bạc Kha Nhiễm nhất thời đầu óc trống rỗng.
Nguyễn Lệ đang nói gì vậy?
Cô được đề cử?
Nữ diễn viên xuất sắc nhất trong giải thưởng Bạch Kim?
“Chị Lệ, chị đang nói thật sao?’’ Giọng nói của Bạc Kha Nhiễm có chút run rẩy.
“Sao lại không thật, chị còn có thể đem chuyện này ra gạt em sao?’’ Nói đến đây, Nguyễn Lệ cũng muốn khóc, nói thế nào cô cũng đã từng lại người đại diện cho ảnh đế, nhưng cho đến bây giờ, cô thật sự chưa bao giờ kích động như thế này.
Bởi vì Bạc Kha Nhiễm.
Hốc mắt Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt đỏ ửng, sau khi cúp điện thoại, cô cũng trầm mặc thật lâu.
Thấy vậy, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn của Thẩm Dữ cũng trở nên hoảng hốt.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?’’
Bạc Kha Nhiễm xoay đầu lại nhìn về phía anh, mím chặt đôi môi sau đó nói:
“Thẩm Dữ, em nằm trong danh sách đề cử của nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Bạch Kim.’’
Nghe cô nói vậy, Thẩm Dữ nhất thời không thể phản ứng kịp, sửng sốt hai giây.
Được đề cử cho giải thưởng Bạch kim, không phải là một chuyện rất tốt sao?
Qua mấy giây, anh mới hồi phục lại tinh thần, lúc này trái tim cũng dần buông lỏng.
Dáng vẻ kia của cô làm anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì?
Thẩm Dữ đưa tay ra ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô vào trong lồng ngực ấm áp của mình, xoa xoa mái tóc dài mềm mượt.
“Được đề cử, đó là một chuyện rất tốt.’’
“Nhiễm Nhiễm của anh giỏi như vậy, được đề cử cũng là chuyện đương nhiên.’’
Chuyện Bạc Kha Nhiễm lọt vào danh sách đề cử này, cũng không nằm ngoài suy đoán của anh.
Bởi vì cô bây giờ đã không còn là Bạc Kha Nhiễm trước kia nữa rồi.
Cô bây giờ có thể xem là tiểu hoa đán nổi tiếng nhất trong giới giải trí, đã hoàn toàn khẳng định được vị trí vững vàng của bản thân trong sự nghiệp của mình.
Hơn nữa năm nay cô cũng tham gia hai bộ phim, còn có các chương trình tạp kỹ, ngược lại là điều vô cùng tốt.
Cô có thể được đề cử, anh không ngạc nhiên chút nào.
Sau khi nghe những lời của Thẩm Dữ, trong lòng Bạc Kha Nhiễm không khỏi trào dâng một chút ngọt ngào, nhưng sau đó lại hơi phiền muộn.
Đề cử cũng chỉ là đề cử, có thể được chọn hay không còn chưa chắc chắn, dẫu sao cũng còn có hai diễn viên khác cùng được đề cử với cô.
Hai diễn viên này đều là những tiền bối của cô, hiển nhiên đã mang về cho mình rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ, người hâm mộ cũng rất đông đảo, sức ảnh hưởng của họ là không khinh thường.
Thẩm Dữ từ trong ánh mắt của Bạc Kha Nhiêm có thể nhìn thấu sự phiền muộn của cô.
Anh càng ôm chặt người lòng lồng ngực mình hơn một chút nữa.
“Người khác muốn được đề cử cũng cũng có cơ hội đâu.’’
“Em có thể được lọt vào danh sách đề cử này, điều đó có nghĩa là đã mạnh hơn rất nhiệt so với bọn họ, như vậy đã đủ không phải sao?’’
“Ngay cả khi chúng ra không được nhận giải thưởng này thì sao chứ, ít nhất chúng ta cũng đã khẳng định được chính mình, đúng không nào?’’
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ, trên khuôn mặt cương nghị của anh tràn ngập sự dịu dàng, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trong mấy giây trước lập tức tan tiến thành hư không.
Đúng vậy, cô được đề cử, năng lực nhất định đã được thừa nhận, cho nên ngay cả khi không nhận được cúp cũng đã đáng giá lắm rồi.
Nghĩ tới đây, sự phiền muộn trong lòng Bạc Kha Nhiễm phai nhạt đi rất nhiều.
Cô đưa tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Vâng, đúng vậy.’’
Khóe miệng của Thẩm Dữ tạo thành một vòng cung rõ rệt.
“Cho nên em đừng suy nghĩ ngẩn ngơ nữa, chỉ cần chờ đến ngày diễn ra lễ trao giải được rồi, có được chọn hay không thì đến ngày đó sẽ biết.’’
“Vâng.’’
- --------------------
*Trong câu trên Bạc Kha Nhiễm nhà ta đã hỏi “好看吗?’’ có thể hiểu theo hai nghĩa:
“ Hay ( thú vị) không?’’ Hoặc “ Đẹp mắt không?’’
Việc công chiếu bộ phim này không thể nghi ngờ gì nữa đã đưa sự nghiệp diễn viên của Bạc Kha Nhiễm lên một đỉnh cao mới.
Tháng tư, Bạc Kha Nhiễm lần nữa tiếp tục tham gia vào một đoàn làm phim mới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tháng tám, những người bận rộn trong ngành giải trí cũng từ từ chậm lại, bởi vì tháng tám này sẽ có một sự kiện lớn được khai mạc, đó chính là lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Ninh Hạ.
Giá trị của lễ trao giải vô cùng được coi trọng, nếu như có thể nâng được một chiếc cúp trong lễ trao giải này, đối với người diễn viên mà nói chẳng có gì có thể vinh dự hơn được nữa, chiếc cúp này đại diện cho những nỗ lực trong một năm qua của bọn họ, đồng thời khẳng định được thực lực của mình trong nghề.
Không biết bao nhiêu người trong giới giải trí này chỉ vì mục tiêu được khen thưởng trong Liên hoan phim này mà dốc sức làm việc mỗi ngày.
Cuối tuần, hai con người hiếm khi có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi ở bên nhau đang làm ổ trên chiếc ghế sofa, Bạc Kha Nhiễm gối đầu lên đùi anh cùng nhau xem chương trình tạp kỹ.
Chính là chương trình mà Bạc Kha Nhiễm đang tham gia.
Từ mình xem chương trình của mình, thật sự có chút không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng cái này chính miệng Thẩm Dữ yêu cầu, Bạc Kha Nhiễm cũng không có quyền bác bỏ, không còn cách nào khác chỉ có thể cùng xem với anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thú vị không?’’
Cô xoay người lại, ngước mắt lên hỏi Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mộc mạc, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ thẫm bởi vì đang nói chuyện khẽ đóng mở, mái tóc dài mượt mà xõa trên đùi anh, cảm xúc kia khiến anh không thể nào quên được.
Nhìn như vậy, ánh mắt Thẩm Dữ không khỏi tối đi mấy phần, ý tứ bên trong không rõ ràng.
“Đẹp.’’ Anh khàn khàn giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm đang hỏi về chương trình*, còn anh trả lời về người.
Bạc Kha Nhiễm cau mày một chút.
Cũng không biết đây có phải chỉ là ảo giác của cô hay không, sao cô cảm thấy câu trả lời của anh có chút không ăn nhập với câu hỏi của cô nhỉ?
Bạc Kha Nhiễm không nói chuyện ngay lập tức, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt có chút biến đổi.
Bọn họ đã ở bên cạnh lâu như vậy, đối với đối phương hiểu rõ đến tận xương tủy, cho nên chỉ cần một cái liếc mắt cũng có chỉ biết được người còn lại đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Dữ đưa tay xoa xoa đôi môi mềm mại của Bạc Kha Nhiễm.
Đôi môi vốn đỏ thẫm, bị anh xoa như vậy càng trở nên kiều diễm hơn mấy phần.
Anh một bay giữ lấy một bên mặt cô, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Hơi thở của Thẩm Dữ nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân cô, Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được hơi thở mát lạnh trên người anh, theo bản năng nhắm mắt lại.
Ngay khi đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau vài cm thì một tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên.
Có lẽ vừa rồi quá mức nhập tâm nên khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên như vậy, Bạc Kha Nhiễm bị dọa cho giật mình, vô thức run lên một cái rồi nhấc người lên.
Vốn sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng ai bảo lúc này Thẩm Dữ lại đang dựa sát vào người cô vì vậy ngay khi cô vừa nhấc người lên đã lập tức đụng phải sống mũi của anh.
Thẩm Dữ cũng bị bất ngờ không kịp đề phòng, một trận đau xót xông thẳng lên đầu.
Anh chắc hẳn chưa bao giờ chật vật như lúc này.
Bạc Kha Nhiễm vốn có chút áy náy, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ chật vật của anh lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thẩm Dữ che che sống mũi, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.
Người này là vợ anh thật sao?
Không phải là một người giả mạo chứ?
“Không còn cách nào, ai bảo sống mũi anh cao như vậy chứ?’’ Bạc Kha Nhiễm vừa cười vừa tìm lý do chối bỏ trách nhiệm.
Thẩm Dữ thế mà lại vô cùng yêu thích dáng vẻ này của cô.
Khôn vặt.
Bầu không khí mờ ám lúc nãy cũng tan biến đi không ít.
Anh dứt khoát nhéo nhéo hai gò má của cô.
“Điện thoại đã reo rất lâu rồi.’’
Bạc Kha Nhiễm lúc này khó khăn lắm mới ngưng cười, sau đó từ trong túi móc điện thoại di động ra.
Nhìn cái trên gọi đến hiển thị trên màn hình, cô không khỏi nghi ngờ.
Chị Lệ gọi cho cô vào giờ này làm gì?
Chắc không phải là chuyện công việc đâu, cô vừa mới hoàn thành xong một bộ phim chưa đầy một tuần cơ mà.
“Chị Lệ, sao vậy?’’
“Kha Nhiễm…’’
Bạc Kha Nhiễm vừa nghe giọng điệu này của Nguyễn Lệ liền cảm thấy có chút không đúng lắm, cô sao có thể nghe ra một tiếng nức nở chứ.
Cô chợt từ trên đùi Thẩm Dữ ngồi dậy, quen biết cô ấy đã nhiều năm như vậy, trước mặt cô Nguyễn Lệ luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy cô ấy khóc lần nào, lần này…
Bạc Kha Nhiễm hơi luống cuống.
“Chị… Chị Lệ, chị sao vậy, đừng làm em sợ.’’
Từ khi Bạc Kha Nhiễm từ trên đùi anh bật dậy, Thẩm Dữ cũng cảm giấy có điều gì đó không đúng, anh buông cánh tay đang xoa xoa sống mũi, tiến tới bên người cô.
“Chuyện gì vậy?’’ Anh đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
“Kha Nhiễm, chị bây giờ… Chị bây giờ…’’
“Bây giờ thế nào?’’ Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nói.
“Thật hạnh phúc!’’
“A?’’ Bạc Kha Nhiễm mờ mịt.
Hạnh phúc?
Nguyễn Lệ ở đầu dây bên kia điều chỉnh lại tâm trạng một chút, mấy giây sau, cô mới tiếp tục nói với Bạc Kha Nhiễm: “ Kha Nhiễm, danh sách đề cử Bạch Kim đã được công bố ra ngoài.’’
Bạc Kha Nhiễm dĩ nhiên biết giải thưởng Bạch Kim, đây chính là giải thưởng vàng của Liên hoan phim quốc tế Ninh Hạ được đưa vào lần này, người nào nhận được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Bạch Kim đồng nghĩa với việc sẽ được trao vòng nguyệt quế ảnh hậu.
“Sau… Sau đó thì sao?’’ Bạc Kha Nhiễm cũng không nhận ra được chính mình bây giờ đã bắt đầu nói lắp.
“Em được đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất trong giải thưởng Bạch Kim!’’
Bạc Kha Nhiễm nhất thời đầu óc trống rỗng.
Nguyễn Lệ đang nói gì vậy?
Cô được đề cử?
Nữ diễn viên xuất sắc nhất trong giải thưởng Bạch Kim?
“Chị Lệ, chị đang nói thật sao?’’ Giọng nói của Bạc Kha Nhiễm có chút run rẩy.
“Sao lại không thật, chị còn có thể đem chuyện này ra gạt em sao?’’ Nói đến đây, Nguyễn Lệ cũng muốn khóc, nói thế nào cô cũng đã từng lại người đại diện cho ảnh đế, nhưng cho đến bây giờ, cô thật sự chưa bao giờ kích động như thế này.
Bởi vì Bạc Kha Nhiễm.
Hốc mắt Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt đỏ ửng, sau khi cúp điện thoại, cô cũng trầm mặc thật lâu.
Thấy vậy, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn của Thẩm Dữ cũng trở nên hoảng hốt.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?’’
Bạc Kha Nhiễm xoay đầu lại nhìn về phía anh, mím chặt đôi môi sau đó nói:
“Thẩm Dữ, em nằm trong danh sách đề cử của nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Bạch Kim.’’
Nghe cô nói vậy, Thẩm Dữ nhất thời không thể phản ứng kịp, sửng sốt hai giây.
Được đề cử cho giải thưởng Bạch kim, không phải là một chuyện rất tốt sao?
Qua mấy giây, anh mới hồi phục lại tinh thần, lúc này trái tim cũng dần buông lỏng.
Dáng vẻ kia của cô làm anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì?
Thẩm Dữ đưa tay ra ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô vào trong lồng ngực ấm áp của mình, xoa xoa mái tóc dài mềm mượt.
“Được đề cử, đó là một chuyện rất tốt.’’
“Nhiễm Nhiễm của anh giỏi như vậy, được đề cử cũng là chuyện đương nhiên.’’
Chuyện Bạc Kha Nhiễm lọt vào danh sách đề cử này, cũng không nằm ngoài suy đoán của anh.
Bởi vì cô bây giờ đã không còn là Bạc Kha Nhiễm trước kia nữa rồi.
Cô bây giờ có thể xem là tiểu hoa đán nổi tiếng nhất trong giới giải trí, đã hoàn toàn khẳng định được vị trí vững vàng của bản thân trong sự nghiệp của mình.
Hơn nữa năm nay cô cũng tham gia hai bộ phim, còn có các chương trình tạp kỹ, ngược lại là điều vô cùng tốt.
Cô có thể được đề cử, anh không ngạc nhiên chút nào.
Sau khi nghe những lời của Thẩm Dữ, trong lòng Bạc Kha Nhiễm không khỏi trào dâng một chút ngọt ngào, nhưng sau đó lại hơi phiền muộn.
Đề cử cũng chỉ là đề cử, có thể được chọn hay không còn chưa chắc chắn, dẫu sao cũng còn có hai diễn viên khác cùng được đề cử với cô.
Hai diễn viên này đều là những tiền bối của cô, hiển nhiên đã mang về cho mình rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ, người hâm mộ cũng rất đông đảo, sức ảnh hưởng của họ là không khinh thường.
Thẩm Dữ từ trong ánh mắt của Bạc Kha Nhiêm có thể nhìn thấu sự phiền muộn của cô.
Anh càng ôm chặt người lòng lồng ngực mình hơn một chút nữa.
“Người khác muốn được đề cử cũng cũng có cơ hội đâu.’’
“Em có thể được lọt vào danh sách đề cử này, điều đó có nghĩa là đã mạnh hơn rất nhiệt so với bọn họ, như vậy đã đủ không phải sao?’’
“Ngay cả khi chúng ra không được nhận giải thưởng này thì sao chứ, ít nhất chúng ta cũng đã khẳng định được chính mình, đúng không nào?’’
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ, trên khuôn mặt cương nghị của anh tràn ngập sự dịu dàng, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trong mấy giây trước lập tức tan tiến thành hư không.
Đúng vậy, cô được đề cử, năng lực nhất định đã được thừa nhận, cho nên ngay cả khi không nhận được cúp cũng đã đáng giá lắm rồi.
Nghĩ tới đây, sự phiền muộn trong lòng Bạc Kha Nhiễm phai nhạt đi rất nhiều.
Cô đưa tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Vâng, đúng vậy.’’
Khóe miệng của Thẩm Dữ tạo thành một vòng cung rõ rệt.
“Cho nên em đừng suy nghĩ ngẩn ngơ nữa, chỉ cần chờ đến ngày diễn ra lễ trao giải được rồi, có được chọn hay không thì đến ngày đó sẽ biết.’’
“Vâng.’’
- --------------------
*Trong câu trên Bạc Kha Nhiễm nhà ta đã hỏi “好看吗?’’ có thể hiểu theo hai nghĩa:
“ Hay ( thú vị) không?’’ Hoặc “ Đẹp mắt không?’’
/109
|