Yêu chiều em.

Chương 4.

/5


Chương 4.

Cô ngồi xem tivi trong phòng khách, ngôi nhà này thiết kế theo phong cách Châu Âu, chủ yếu phối ba màu: trắng, xanh, đen. Ngôi nhà thoáng mát, rộng rãi nhưng thật hiu quạnh, cho dù mỗi lúc rảnh rỗi cô đều đến đây chơi. Cô lười nhác nằm ườn lên ghế sofa.

"Não nề quá, Shino." Nhìn bộ dạng như mèo lười phơi nắng liên tục thở dài của cô, cha nuôi Hoàng không khỏi lắc đầu. Con bé này được giáo dục từ nhỏ, mọi thứ đều đã được học qua, rất thông minh, cái gì cũng biết thành ra lại chẳng có niềm thích thú đặc biệt với bất cứ điều gì.

Ông cầm một tập hồ sơ đưa tới chỗ cô, thứ này chứa toàn bộ thông tin về Future. Future là một tập đoàn kinh doanh - thiết kế nổi tiếng nhất hiện nay, không chỉ có hệ thống buôn bán dày đặc trong nước mà ngay cả ở nước ngoài, số lượng mặt hàng được đưa ra thị trường cũng không hề ít. Sản phẩm có chất lượng cao, chủ yếu là quần áo, mĩ phẩm, trang sức và bên cạnh đó còn có cả nhà ở, biệt thự. Chính vì vậy, Future có quy mô vô cùng lớn, trải rộng khắp các nước trên thế giới.

"Ủa tổng giám đốc là ai?" Cô nhíu mày. Thiếu thông tin à? Đây là lần đầu tiên đó.

"Cha không thể tìm thấy tin tức của người này." Ông lúc đó cũng rất kinh ngạc, thông tin của người này đã bị phong tỏa hoàn toàn giống như chưa từng tồn tại. Với năng suất làm việc của Sakura, bao nhiêu lâu nay chưa từng gặp phải trường hợp nào như thế này. Có khả năng chặn mọi đường tìm hiểu của ông, tổng giám đốc của Future chắc hẳn là người không dễ đụng vào.

"Ừm có chút kì lạ. Con sẽ thử tìm hiểu. Hồ sơ ở đây đã có đủ, vậy thì con xin phép trở về nhà." Cô gập tập hồ sơ lại rồi quay sang nói với Hoàng Vũ.

"Shino, mấy ngày này hãy ở lại đi. Căn nhà mà không có con sẽ rất lạnh lẽo." Hoàng Vũ cụp mi. Sự thật đúng là như vậy. Khi cô bước vào đây, mọi thứ dường như tràn đầy sức sống một cách kì lạ. Có tiếng tivi, tiếng nói hay ngay cả tiếng nghịch ngợm hàng ngày của cô cũng góp phần làm căn nhà như bừng sáng. Đứa con gái này, ông thực sự không muốn nó sống ở bên ngoài một chút nào.

Hôm sau không phải đến trường, cô và Ngọc Thủy hẹn nhau cùng đi nộp hồ sơ thực tập ở Future. Tám giờ sáng, chuông điện thoại của cô reo không ngừng.

"Mày đang ở đâu thế? Tao qua chở đi." Giọng nói lanh lảnh của Ngọc Thủy vang lên trong điện thoại.

"Ở nhà cha nuôi Hoàng. Tao đang thay quần áo." Nói thế chứ cô còn đang nằm trên giường ngáp ngủ. Nghe thấy tiếng ngáp của cô, Ngọc Thủy liền than vãn: "Lại ngủ quên? Mày quên hôm nay phải đi đâu rồi à?"

"Đi tới 'tương lai'. Tao nhớ mà. Vậy nhé, qua đón tao." Thanh Đan nói xong liền cúp máy làm Ngọc Thủy phồng mang trợn má vì tức giận.

Vệ sinh cá nhân xong cô mở tủ chọn quần áo. Cô lấy cho mình một chiếc váy xòe trắng trẻ trung, bên ngoài khoác một chiếc áo bò kiểu dáng ngắn. Vì da trắng nên cô mặc đồ cũng khá dễ dàng. Chân xỏ một đôi giày thể thao cùng màu với chiếc váy. Mái tóc đen uốn sóng được vén sang một bên vai. Đeo thêm chiếc túi quai chéo vừa vặn để đựng hồ sơ, trông cô vừa tươi tắn, năng động lại rất xinh đẹp, dịu dàng.

Chừa đầy 30 phút sau, Ngọc Thủy đứng trước cổng nhà cha nuôi Hoàng làm loạn.

"Cha nuôi Hoàng. Cha nuôi Hoàng. Trả lại Thanh Đan cho con!" Ngọc Thủy hét lớn vọng vào tận trong nhà. Người thì bé mà giọng thì to không tả nổi. Cha nuôi Hoàng ngồi đọc báo trong phòng khách không khỏi nhíu mày, cô nhóc Ngọc Thủy này rất thân với con ông, lại tốt tính nên ông không ghét nhưng ông không ưa nổi cái tính nghịch ngợm của nó.

"Con không nhắc nhở nó, cứ mỗi lần thế này cha sẽ cho người đuổi đánh nó." Cha nuôi Hoàng nói khi thấy Thanh Đan đi từ tầng trên xuống. Điện thoại để làm gì mà mỗi lần đến đây đều phải làm loạn? Ông thở dài, chắc phải gắn định vị vào người cô nhóc nghịch ngợm này quá.

"Tính nó là thế, cha biết mà. Con đi đây, tối con về. Chào cha." Cô cười, tạm biệt cha nuôi Hoàng rồi đi ra cửa. Trông thấy Ngọc Thủy đang đỗ xe máy đứng chờ ngoài cổng, cô ngạc nhiên. Hôm nay Ngọc Thủy cũng chọn tông đồ màu sáng giống cô. Mái tóc nổi bật được búi cao khoe ra chiếc cô thon gọn, trắng ngần. Áo sơ mi xanh dương cách điệu, kết hợp với quần legging trắng, Ngọc Thủy rất thu hút ánh mắt của người khác, cho dù đó là nam hay nữ.

"Mỹ nhân, ngắm ta ít thôi. Lên xe ta chở đi du ngoại khắp giang hồ." Ngọc Thủy đưa mũ bảo hiểm, giả giọng đàn ông để trêu cô.

"Vì ngươi đẹp nên ta ngắm." Cô bật cười, quả nhiên ở cạnh Ngọc Thủy lúc nào cũng vui.

Đi đến một ngã tư, đèn đỏ bật sáng, Ngọc Thủy liền dừng xe lại ở vạch an toàn. Hai người bàn kế hoạch sau khi nộp hồ sơ xong thì làm gì? Ngọc Thủy nói muốn đi khu mua sắm ở trung tâm thành phố, cô cũng có ý tưởng đó. Dù sao côcungxg muốn đến đó mua một chiếc vòng đeo tay.

Đang bàn luận nên mua gì cho Ngọc Thủy thì đột nhiên cô dừng lại. Ở phía kia, có một đứa bé tầm 2-3 tuổi dang chạy ra lòng đường, bên đó đang là đèn xanh, xe cộ vẫn hoạt động bình thường.Thấy đứa nhỏ dừng giữa đường, ngay trước hướng đi của một chiếc xe tải lớn, cô không khỏi nhớ đến vụ tai nạn sớm hôm qua.

"Chết rồi, có đứa bé đang đứng đằng kia kìa." " Sao xe tải không dừng lại?" "Mẹ của nó đâu rồi?"... Những người đỗ xe gần cô xì xào lên tiếng, chứng kiến cảnh tượng như vậy nhưng không hề có một ai chạy đến để cứu đứa bé.

"Chết tiệt. Các người có nhân tính không vậy?" Cô chửi thầm trong lòng, lập tức nhảy xuống xe lao đến chỗ đứa nhỏ. Tiếng còi kêu vang trời, cô không quan tâm. Điều cô để ý bây giờ chính là chiếc xe tải cỡ lớn kia chỉ cách đứa bé chưa đầy 4m nhưng không hề có dấu hiệu phanh lại. Cô tăng tốc, dùng cả cơ thể mình phi đến ôm đứa nhỏ vào lòng. Theo quán tính khi cô chạy, cả hai người bị đẩy ra vỉa hè, an toàn tránh được chiếc xe tải đang chạy với tộc độ cao kia nhưng lại chuẩn bị va đập xuống đất. Nhưng lâu sau, cơ thể cô đang bảo vệ đứa nhóc trong lòng không hề cảm thấy đau mà ngược lại, thậm chí còn cảm thấy thoải mái.

"Cô gái, em có vẻ thích làm anh hùng nhỉ?" Giọng nói trầm thấp nam tính vang lên trên đỉnh đầu cô. Thanh Đan ngước lên, gương mặt lạnh lùng có chút quen thuộc. Nhưng cô chưa nhớ ra mình đã gặp anh ở đâu rồi? Sau đó, anh đỡ cô và đứa nhỏ dậy.

"Ôi con tôi, con không sao chứ? Không bị gì ở đâu chứ? Có thấy đau ở đâu không?" Một người phụ nữ từ siêu thị gần đó chạy nhanh tới ôm chầm lấy, liên tục kiểm tra khắp người đứa bé. Nhìn thấy mẹ, nhóc con lúc này mới khóc toáng lên, cơ bản lúc nãy đã bị dọa sợ rồi.

"Em ấy không sao đâu ạ." Cô nói với mẹ đứa bé.

"Cháu à, cảm ơn cháu. Thực sự cảm ơn cháu rất nhiều. Lúc cô đang mua đồ trong siêu thị, không nhìn thấy con mình đâu đâu, cô liền chạy ở trong đó tìm nhưng lại tìm không ra. Khi thấy tiếng còi xe, cô rất sợ và chạy ra ngoài này..." Người phụ nữ nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa. Đây là lỗi của bà, không trông nom con mình cẩn thận để nó chạy ra ngoài gặp nguy hiểm. Nếu không gặp cô gái này thì con bà biết làm sao đây?

"Không sao rồi cô. Không có chuyện gì xảy ra nữa rồi. Cô đừng khóc nữa, cháu khó xử quá." Nhìn người phụ nữ ôm con mình khóc, cô luống cuống không biết phải làm sao. Quay sang bên cạnh, người đàn ông kia đã biến mất. Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu nhưng lại không hề ngại ngần làm đệm đỡ lấy trước khi cô ngã xuống đất. Cô còn chưa kịp cảm ơn anh nữa. Chợt cô tự hỏi, sao nhìn anh lại có cảm giác kì lạ vậy nhỉ?

"Thanh Đan. Thanh Đan." Ngọc Thủy đỗ xe gần nơi cô đứng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

"Không sao. Tao không sao. Chúng mình cũng nên đi thôi." Cô trả lời rồi nói tạm biệt với hai mẹ con. Người phụ nữ kia cứ níu lấy cô muốn trả ơn nhưng thấy cô đang vội nên thôi, mặc rất biết ơn cô. Người phụ nữ ấy cảm ơn cô lần nữa rồi mới dắt tay con mình trở về nhà. Cô và Ngọc Thủy lại tiếp tục đi đến tập đoàn Future.

Thật buồn cười, hai ngày hôm nay cô đã vinh dự trở thành anh hùng hai lần rồi. Cơ mà mắt cô vẫn giật giật, chẳng lẽ còn điều gì nữa sao? Hay cô bị bệnh rồi nhỉ?

Thôi kệ, tương lai mà...đâu ai có thể nói trước được điều gì...


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status