Yêu chiều em.

Chương 2

/5


Chương 2

Trò chuyện với Ngọc Thủy, cô nhiều lần bị chọc cho đến nỗi phải lăn ra bãi cỏ mà cười. Ngọc Thủy là bạn thân của cô từ khi học cấp 2 và đối với cô, cô bạn này cũng chính là người nhà của mình. Ngọc Thủy có dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn và khuôn mặt thanh tú, dễ nhìn. Mái tóc được cắt tỉa qua vai, nhuộm màu rất đặc biệt. Phía chân tóc thì có màu đen, xuống đến thân tóc thì dần chuyển sang màu xanh dương và cuối cùng ngọn tóc lại có màu trắng. Quả thực với màu tóc này, Ngọc Thủy vô cùng nổi bật. Nhiều lúc cô còn cảm thấy mái tóc này thực sự rất chói mắt.

"Ngọc Thủy, mày định vào đâu thực tập?" Thanh Đan nằm dưới bãi cỏ ngửa mặt lên nhìn Ngọc Thủy.

"Tao á? Tao muốn thực tập trong tập đoàn Future. Mặc dù khả năng được thông qua là rất thấp." Ngọc Thủy bó gối, mỗi lần bàn đến chuyện này cô đều thấy sợ. Cô sợ mình không thể làm được gì cho chính cuộc sống của mình.

"Ừ. Hay tao với mày, ngày mai đi nộp hồ sơ vào đó đi." Cô ngồi hẳn dậy, mắt sáng lên.

"Tao biết mày với tao đều đứng đầu khoa thiết kế nhưng tập đoàn đó toàn là thiên tài thôi. Tao sợ chúng mình không có cơ hội để bước chân vào đó đâu." Ngọc Thủy không tự tin về bản thân mặc dù ngoài thiết kế thời trang ra cô còn có thể thiết kế thứ khác. Cơ bản, "thứ khác" ấy quá nguy hiểm, không mang lại điều gì tốt đẹp cả. Nhưng cô không hề biết rằng mai sau, chính tài năng thiết kế ấy sẽ cứu mạng cô và những người mà cô yêu thuơng ra khỏi nguy hiểm.

"Lo cái gì? Thiên tài gì thì cũng phải là học sinh, sinh viên xong rồi mới thành thiên tài được chứ. Mai mày với tao đi nộp hồ sơ. Được thông qua thì tốt còn không được thì cũng có chết ai đâu." Thanh Đan nói.

"Mày nói chuẩn nha. Để chiều tao đi làm hồ sơ, mày có đi không để tao làm luôn cho." Ngọc Thủy giơ ngón cái trước mặt cô.

"Tao tự làm được. Mày cứ đi làm của mày đi" Cô cầm khay cơm mang trả cho nhà bếp. Bùng học nửa ngày rồi, bùng nốt luôn cho đỡ lạc đàn.

"Thế tao lên lớp đây. Mày bùng học cẩn thận nhé." Ngọc Thủy chạy đi theo hướng ngược lại, vẫy tay với cô.

Thanh Đan trả khay xong thì cô nhanh chóng chạy đến một góc khuất trong trường. Nhìn bức tường cao hơn 2m, phía sau chính là một con đường lớn, cô không hề mảy may cảm thấy khó khăn. Lùi lại vài bước, cô lấy đà phóng lên, nhảy qua mà không hề phải chạm một chút gì vào bức tường. Và ngay sau đó cô đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng. Lấy điện thoại cảm ứng được thiết kế riêng vừa với lòng bàn tay và có nhiều chức năng hiện đại hơn hẳn những loại bình thường, cô gọi cho một người:

"Cha nuôi, cha có thể giúp con tìm kiếm thông tin về tập đoàn Future được không? Và làm giúp con một bộ hồ sơ xin thực tập vào đó." Ngay khi có người trả lời, cô liền nói.

"Đan Đan à, con chỉ muốn bàn công việc với ta thôi sao." Giọng nói của người đàn ông trung niên mang vẻ hờn dỗi.

"Hì Hì cha nuôi đừng giận. Giờ người có ở khu huấn luyện không? Con qua đó. Hôm nay có chút rảnh rỗi" Cô gãi gãi đầu cười. Quả nhiên cha nuôi sẽ nói chuyện với cái giọng trẻ con đó, ông thực sự không thích cô bàn nhiều về công việc.

"Qua đây, qua đây. Ta nhờ con kiểm tra khả năng chiến đấu của mấy người mới trong bang." Cha à, con đâu phải cứ đến khu huấn luyện là muốn đánh nhau đâu. Mặc dù đã lâu rồi cô chưa "giãn gân xương cốt".

"Con qua liền. Vậy nhé, con cúp máy đây." Cô tắt máy, nhét trở lại vào túi quần. Vươn vai một cái, cô bắt taxi rồi đi đến khu huấn luyện.

Mọi lời nói, hành động của cô đều bị thu hết vào tầm mắt của một người đàn ông ngồi trên chiếc ô tô đen gần đó. Môi mỏng khẽ nhếch, cặp mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm bóng dáng kiều diễm ấy mãi cho đến lúc chiếc xe taxi đi ra khỏi tầm nhìn. Anh lạnh lùng ra lệnh:

"Trở về khu nhà chính Hắc Long bang."

Cô đội mũ lưỡi trai màu xanh neon, kéo thấp xuống che mất một nửa khuôn mặt. Khuôn mặt ấy rất xinh đẹp, thanh tú. Đôi mắt đen to, trong veo, sinh động; mày liễu nhỏ cong cong; chiếc mũi dọc dừa cao rồi cả cánh môi căng mọng hồng đỏ. Không chỉ là khuôn mặt mà dáng người cô cũng rất dễ nhìn, đó là dáng người khiến cho rất nhiều chị em phụ nữ phải ghen tị, nóng bỏng mà không yếu ớt.

Bị chặn lại trước cổng, hai người cao lớn đứng chắn trước mặt cô, một người lên giọng: "Cô có biết nơi này là nơi nào không mà dám vào?"

"Tại sao tôi lại không được vào?" Cô lạnh giọng hỏi ngược lại.

"Cô phải có thẻ mới được phép vào." Người cao lớn còn lại trả lời. Anh ta không tin một cô gái trông yếu ớt như thế này lại có thể bước chân vào khu huấn luyện.

"Sao ai cũng coi thường tôi thế nhỉ?" Cô than thở, rút từ trong điện thoại của mình ra một tấm thẻ. Nó được làm bằng kim loại quý hiếm, không chỉ là một tấm thẻ bình thường mà sắc bén hơn cả dao găm. Nhìn thấy kí hiệu hoa anh đào được khắc tỉ mỉ đại diện cho bang phó trên mặt thẻ, hai người cao lớn không khỏi giật mình. Đây chỉ là một cô gái, làm sao có chuyện hoang đường này được?

"Đó chính là bang phó của Sakura. Lập tức cho cô ấy vào." Tiếng nói trầm thấp vang lên trong tai nghe, hai người cao lớn lập tức tránh đường, mở cổng cho cô vào.

"Hai anh làm việc rất tốt." Trước khi đi vào sảnh nhà lớn, cô quay lại nói với hai người vừa nãy. Nghe thấy lời khen ngợi của cô, hai người họ không hề thấy vui mừng mà ngược lại, có chút lo sợ. Bất kính với bang phó, không biết hậu quả sẽ như thế nào?

Cô nhảy chân sáo vào trong sân huấn luyện, ở đây có hàng chục người đang tập võ với nhau. Những đường võ vô cùng đẹp mắt, cô tò mò: Nếu như trong cuộc chiến thực sự thì những người ở đây liệu có đấu lại nổi không hay chỉ học những bài võ suông? Chưa kịp nhìn hết xung quanh thì đột nhiên từ phía sau có một lực mạnh đánh đến, cô lập tức xoay người, cúi thấp tránh cú đấm đó rồi lao đến gần người đánh lén mình. Chiếc mũ nổi bật theo lực tránh mà rơi xuống đất, mái tóc đen mượt lượn sóng bung ra. Chỉ trong một khoảnh khắc, ngón tay cô thẳng tắp như lưỡi dao kề sát cổ người kia.

"Bao nhiêu năm nay cha nuôi quả nhiên đã lười luyện tập." Cô cười người vừa tấn công mình. Ai ở dưới sân tập cũng đều quay lên nhìn hai người, họ thấy bất ngờ trước cô gái xinh đẹp kia. Có thể thắng được bang chủ trong nháy mắt thì chắc chắn là một người có lai lịch không nhỏ.

"Không phải lười luyện tập mà trình độ của con đã tiến bộ một cách không tin nổi."


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status