Diệp Cô Thâm nhìn cô, yên tĩnh nghe cô nói tiếp.“Tôi mới không cần một người chồng, vài ngày, mấy tháng, mấy năm mới có thể gặp mặt. Lúc gặp chuyện không may, ngay cả bóng dáng đều không thấy! Nói như vậy, tôi còn không bằng tự mình làm, tôi cần chồng để làm cái gì!” Cô phồng má quay người: “Sau khi diễu hành xong, chúng ta trở về nói rõ ràng! Tôi sẽ nói là nguyên nhân tôi không muốn kết hôn, cùng anh không có vấn đề gì!”“Nhuyễn Nhuyễn.” Anh giữ chặt cổ tay cô, tiến lên một bước, kéo cô vào trong ngực anh. Cơ thể nhỏ mềm nhũn mang theo mùi mồ hôi.Cô đang run rẩy.Lòng của anh càng đau.Thực xin lỗi, là lỗi của anh, anh không bảo vệ em tốt!” Diệp Cô Thâm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ hồng của cô: “Không thể mọi lúc ở cạnh em, anh là quân nhân, không thể phụ lòng quốc gia.”Cô hiểu rồi.Cho nên mới chịu giải trừ hôn ước!“Anh cũng sẽ không phụ Nhuyễn Nhuyễn.” Khuôn mặt anh sát vào lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn, tràn đầy thu hút: “Không cho anh một cơ hội? Đã phán tử hình sao?”“Tôi đối với một nửa khác của mình yêu cầu chính là luôn luôn bên tôi, gọi sẽ đến, thời khắc nguy hiểm sẽ xuất hiện. Chú Diệp, anh quanh năm ở trong quân khu, lúc cần, anh không thể làm được.” Bàn tay bé nhỏ của cô dãy dụa, dứt khoát rút ra, thoát khỏi lồng ngực của anh: “Mà tôi không thể đi theo anh đến cái nơi cứt chim cũng không có, vượt qua quang đời còn lại.”Đêm nay, sau khi Đường Tuệ Như tắm rửa, ngay cả chăn đệm dưới đất cũng không chuẩn bị ngủ, ôm chăn đi ra ngoài ghế sô pha.“Chú Diệp, anh không định dùng sức mạnh đấy chứ?” Cô thình lình mở miệng nói.Đã xảy ra chuyện như vậy, cô làm sao có thể nhanh ngủ được.Thân hình Diệp Cô Thâm cao lớn ngồi xổm xuống bên cạnh: “Em thật sự muốn giải trừ hôn ước sao? Không lo lắng nữa sao?”“Ừ. Tôi cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến sẽ kết hôn với anh, bây giờ chúng ta vẫn chưa có cảm tình, sớm giải thoát thì tốt hơn. Hơn nữa việc này là ông nội của tôi không đúng, tôi chỉ là một cô gái nghịch ngợm gây sự, không thể xứng với chú Diệp. Về sau anh nhất định sẽ gặp người tốt, thích hợp với anh hơn.”Trong phòng đen kịt, âm thanh thanh thúy của cô gái vang lên, từng chữ từng chữ đi vào trong lòng anh.“Nếu không tôi giới thiệu chị Đường cho anh? Cô ấy là bác sĩ chuyện nghiệp, làm quân y trong quân khu cũng không tệ. Hai người có thể như hình với bóng, chống tung vợ hứng nha.” Cô tiếp tục nối.Trán của cô bỗng nhiên bị bàn tay bao trùm, cô lập tức không dám động đậy.Sẽ không thật sự dùng mạnh đối với cô chứ?Cô đánh không lại Diệp Cô Thâm nha.Cô không có phát sốt!Diệp Cô Thâm thu tay lại, giống như tan nát coi lòng.Thật ra anh đã biết rõ Nhuyễn Nhuyễn là vị hôn thê của anh từ lâu. Trước đó cô còn nhỏ, anh bận rộn nhiều việc trong quân khu. Khi cô mười tám tuổi, anh chấp hành nhiệp vụ trở về mới gặp mặt.Không nghĩ tới, trong vòng nửa tháng, Nhuyễn Nhuyễn một anht cũng không thích anh.“Em ngủ trên giường đi, anh đến thư phòng. Sau khi diễu hành xong, anh và em trở về.”Cô muốn từ chối nhưng nghĩ đến Diệp Cô Thâm mãnh mẽ áp chế, cô còn không bằng ngoan ngoãn nghe anh nói.Vỗn không ngủ được, trong phòng đều là hơi thở Diệp Cô Thâm, cô càng không ngủ được.Ngày hôm sau, ngủ tới tận mặt trời lên cao mới rời giường.Cô đi ra ngoài nhìn thấy Lâm Thượng, còn có bữa sáng phong phú.“Chị dâu, ba thằng ranh con định thu thập thế nào?”“Đào lỗ, chôn xuống.” Cô thuận miệng nói.“Cái này…” Cũng quá độc ác mà.“Chị dâu, có phải tối qua chị cùng thủ trưởng cãi nhau không?” Sáng sớm anh ấy đã mặt lạnh, toàn thân tản ra hơi thở người quen chớ đến gần, vừa mang tân binh đi huấn luyện. Nắm trúng người nào chỉ có gào khóc tham thiết thôi.” Lâm Thượng cười tủm tỉm nhìn cô: “Làm cho gọn gàng vào nha.”“Nếu không thể chôn cũng có thể thu lại công cụ gây án. Miễn tai họa về sau cho những cô gái khác.” Đường Tuệ Như cùng anh ta căn bản không một đường.
/248
|