Mặc dù ngoài miệng là nói ăn cái gì, nhưng thật ra trong lòng căn bản là không phải nghĩ đến chuyện này.
Diệp Cô Thâm cầm trong tay máy tính của Đường Tuế Như, mà trong tay của cô là máy tính học trưởng, chỉ cần thao tác đơn giản, liền biết vừa nãy trong thư viện người xâm nhập vào máy tính của mình là anh ta.
"Học trưởng, chúng ta dù sao cũng là cùng một ngành, đồng môn không tương sát, học trưởng thua tôi có phải hay không có chút mất mặt?" Đường Tuế Như cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vị học trưởng đã kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, "Học trưởng tại sao muốn hack máy vi tính của tôi?"
"Tôi chỉ hack chơi thôi, luyện một chút kỹ thuật!" Học trưởng ngượng ngùng cười cười, từ trong tay của Đường Tuế Như lấy lại máy tính, "Cái kia học muội thật lợi hại! Học trưởng thật hổ thẹn không bằng!"
Hack chơi thôi sao?
Lấy cái cớ này...
Đường Tuế Như thật đúng là không có cách nào phản bác được.
"Tôi có thể tố cáo anh? Xâm phạm quyền riêng tư của tôi?" Đường Tuế Như ngửa đầu nhìn anh ta, cặp mắt to tròn, rất đỗi thuần khiết vô hại.
"Không, không được! Không phải tôi cố ý muốn hack máy vi tính của cô đâu! Là cô ta! Cô ta kêu tôi hack!" Tay của vị học trưởng chỉ Nam Ương Ương, "Thật sự là cô ta kêu tôi hack, tôi a chỉ là đi thư viện để học mà thôi! Tôi cái gì cũng không biết! Thật đó!"
Học trưởng nói xong, liền bỏ chạy.
Đường Tuế Như nhìn bóng lưng của anh ta, ngửa đầu nhìn chằm chằm Diệp Cô Thâm, "Em rất đáng sợ sao?"
"Không, em rất đáng yêu." Ánh mắt của Diệp Cô Thâm cưng chiều lại ôn nhu.
"Đúng thế, em cũng cảm thấy em rất đáng yêu, không có chút nào là dọa người!" Cô nghiêng đầu nhìn về phía Nam Ương Ương bị Lý Bất Ngôn cản lại, nụ cười trên mặt liền thu liễm, "Hiện tại Nam Ương Ương cô có phải hay không hẳn là giải thích một chút cho tôi biết là tại sao muốn tìm người hack máy tính của tôi vậy a?"
"Các người thật khôi hài a! Anh ta nói là tôi kêu anh ta hack thì chính là tôi kêu anh ta hack sao? Chứng cứ đâu?" Nam Ương Ương quyết định có chết cũng không thừa nhận.
“Cô ngốc sao! Học trưởng kia cùng Tuế Tuế của chúng ta không thù không oán, vừa nãy tôi đã nhìn thấy hai người các người lén lén lút lút cùng một chỗ đi xuống, rõ ràng chính là cô, còn giảo biện sao!" Lý Bất Ngôn tức giận nói cô ta.
Nam Ương Ương mím môi, vô cùng đáng thương nhìn Diệp Cô Thâm, "Diệp thủ trưởng, tôi không có..."
Đáp lại cô ta chính là Diệp Cô Thâm lạnh lẽo xa cách hỏi lại, "Cô muốn làm cái gì?"
"Tôi không muốn làm cái gì cả, không phải tôi..." Cô thật hận Lý Bất Ngôn, thế mà lại bị nhìn thấy!
"Còn không thừa nhận!" Diệp Cô Thâm ánh mắt lạnh lẽo, "Cô hack máy tính của Tuế Tuế, muốn làm cái gì?"
"Cô cho rằng trong máy vi tính của tôi có cái gì? Cô không phải cho rằng trong máy tính của tôi có ảnh chụp của ông xã tôi chứ, muốn cất giấu! Cô thật..." Đường Tuế Như nhún nhún vai, nói bổ sung, "Không biết xấu hổ!"
Lý Bất Ngôn ở bên cạnh cười trộm, nếu như hack máy tính của Tuế Tuế liền có ảnh chụp của Diệp Cô Thâm, cô ấy cũng muốn hack a!
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cô Thâm lạnh lúng, cô vợ nhỏ có hay không suy nghĩ qua cảm nhận của anh, đương nhiên nếu như anh muốn giữ ảnh chụp, tiện cho việc cô lấy ra xem những lúc nhớ về anh, anh cũng sẽ không ngại.
"Cô mới không biết mất mặt! Tôi cũng không phải muốn xem ảnh chụp của Diệp thủ trưởng, cô không nên oan uổng tôi!" Nam Ương Ương gấp gáp.
Đường Tuế Như lại là một mặt nhẹ nhõm, "Xem đi xem đi, chính mình cũng đã thừa nhận, không phải là vì nhìn ảnh chụp, là vì cái gì mà hack máy tính của tôi chứ? Có bệnh sao!"
"Cô mới có bệnh!" Nam Ương Ương nói xong cũng chú ý tới khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cô Thâm càng ngày càng lạnh lùng.
Đường Tuế Như đúng là ghê gớm!
Khiến hình tượng của cô ta ở trước mặt của Diệp Cô Thâm trở nên càng ngày càng kém.
"Nam tiểu thư thật sự là được giáo dục rất tốt." Diệp Cô Thâm lạnh lùng mở miệng.
"Cô ấy cũng đã nói lời thô tục, chẳng lẽ anh cũng chỉ nghe thấy tôi thôi sao?" Nam Ương Ương trong lòng bất mãn, nói ra miệng.
"Tuế Tuế nói lời thô tục, về nhà tôi sẽ giáo dục lại cô ấy, nhưng là Namm tiểu thư cô tìm người hack máy tính của cô ấy, cô làm sao giải thích đây?"
Đường Tuế Như ngửa đầu nhìn Diệp Cô Thâm, về nhà giáo dục là cái quỷ gì chứ?
Diệp Cô Thâm cầm trong tay máy tính của Đường Tuế Như, mà trong tay của cô là máy tính học trưởng, chỉ cần thao tác đơn giản, liền biết vừa nãy trong thư viện người xâm nhập vào máy tính của mình là anh ta.
"Học trưởng, chúng ta dù sao cũng là cùng một ngành, đồng môn không tương sát, học trưởng thua tôi có phải hay không có chút mất mặt?" Đường Tuế Như cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vị học trưởng đã kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, "Học trưởng tại sao muốn hack máy vi tính của tôi?"
"Tôi chỉ hack chơi thôi, luyện một chút kỹ thuật!" Học trưởng ngượng ngùng cười cười, từ trong tay của Đường Tuế Như lấy lại máy tính, "Cái kia học muội thật lợi hại! Học trưởng thật hổ thẹn không bằng!"
Hack chơi thôi sao?
Lấy cái cớ này...
Đường Tuế Như thật đúng là không có cách nào phản bác được.
"Tôi có thể tố cáo anh? Xâm phạm quyền riêng tư của tôi?" Đường Tuế Như ngửa đầu nhìn anh ta, cặp mắt to tròn, rất đỗi thuần khiết vô hại.
"Không, không được! Không phải tôi cố ý muốn hack máy vi tính của cô đâu! Là cô ta! Cô ta kêu tôi hack!" Tay của vị học trưởng chỉ Nam Ương Ương, "Thật sự là cô ta kêu tôi hack, tôi a chỉ là đi thư viện để học mà thôi! Tôi cái gì cũng không biết! Thật đó!"
Học trưởng nói xong, liền bỏ chạy.
Đường Tuế Như nhìn bóng lưng của anh ta, ngửa đầu nhìn chằm chằm Diệp Cô Thâm, "Em rất đáng sợ sao?"
"Không, em rất đáng yêu." Ánh mắt của Diệp Cô Thâm cưng chiều lại ôn nhu.
"Đúng thế, em cũng cảm thấy em rất đáng yêu, không có chút nào là dọa người!" Cô nghiêng đầu nhìn về phía Nam Ương Ương bị Lý Bất Ngôn cản lại, nụ cười trên mặt liền thu liễm, "Hiện tại Nam Ương Ương cô có phải hay không hẳn là giải thích một chút cho tôi biết là tại sao muốn tìm người hack máy tính của tôi vậy a?"
"Các người thật khôi hài a! Anh ta nói là tôi kêu anh ta hack thì chính là tôi kêu anh ta hack sao? Chứng cứ đâu?" Nam Ương Ương quyết định có chết cũng không thừa nhận.
“Cô ngốc sao! Học trưởng kia cùng Tuế Tuế của chúng ta không thù không oán, vừa nãy tôi đã nhìn thấy hai người các người lén lén lút lút cùng một chỗ đi xuống, rõ ràng chính là cô, còn giảo biện sao!" Lý Bất Ngôn tức giận nói cô ta.
Nam Ương Ương mím môi, vô cùng đáng thương nhìn Diệp Cô Thâm, "Diệp thủ trưởng, tôi không có..."
Đáp lại cô ta chính là Diệp Cô Thâm lạnh lẽo xa cách hỏi lại, "Cô muốn làm cái gì?"
"Tôi không muốn làm cái gì cả, không phải tôi..." Cô thật hận Lý Bất Ngôn, thế mà lại bị nhìn thấy!
"Còn không thừa nhận!" Diệp Cô Thâm ánh mắt lạnh lẽo, "Cô hack máy tính của Tuế Tuế, muốn làm cái gì?"
"Cô cho rằng trong máy vi tính của tôi có cái gì? Cô không phải cho rằng trong máy tính của tôi có ảnh chụp của ông xã tôi chứ, muốn cất giấu! Cô thật..." Đường Tuế Như nhún nhún vai, nói bổ sung, "Không biết xấu hổ!"
Lý Bất Ngôn ở bên cạnh cười trộm, nếu như hack máy tính của Tuế Tuế liền có ảnh chụp của Diệp Cô Thâm, cô ấy cũng muốn hack a!
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cô Thâm lạnh lúng, cô vợ nhỏ có hay không suy nghĩ qua cảm nhận của anh, đương nhiên nếu như anh muốn giữ ảnh chụp, tiện cho việc cô lấy ra xem những lúc nhớ về anh, anh cũng sẽ không ngại.
"Cô mới không biết mất mặt! Tôi cũng không phải muốn xem ảnh chụp của Diệp thủ trưởng, cô không nên oan uổng tôi!" Nam Ương Ương gấp gáp.
Đường Tuế Như lại là một mặt nhẹ nhõm, "Xem đi xem đi, chính mình cũng đã thừa nhận, không phải là vì nhìn ảnh chụp, là vì cái gì mà hack máy tính của tôi chứ? Có bệnh sao!"
"Cô mới có bệnh!" Nam Ương Ương nói xong cũng chú ý tới khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cô Thâm càng ngày càng lạnh lùng.
Đường Tuế Như đúng là ghê gớm!
Khiến hình tượng của cô ta ở trước mặt của Diệp Cô Thâm trở nên càng ngày càng kém.
"Nam tiểu thư thật sự là được giáo dục rất tốt." Diệp Cô Thâm lạnh lùng mở miệng.
"Cô ấy cũng đã nói lời thô tục, chẳng lẽ anh cũng chỉ nghe thấy tôi thôi sao?" Nam Ương Ương trong lòng bất mãn, nói ra miệng.
"Tuế Tuế nói lời thô tục, về nhà tôi sẽ giáo dục lại cô ấy, nhưng là Namm tiểu thư cô tìm người hack máy tính của cô ấy, cô làm sao giải thích đây?"
Đường Tuế Như ngửa đầu nhìn Diệp Cô Thâm, về nhà giáo dục là cái quỷ gì chứ?
/248
|