“Anh có thể sử dụng tay của mình được.” Diệp Xán Bạch nở nụ cười: “Thật đấy, gần đây không thể làm được bằng tay.”“Hà…!” Đường Tuế Như khẽ cười một tiếng: “Học trưởng thực ra đến xem náo nhiệt sao?”“Bị vạch trần rồi!” Diệp Xán Bạch lười biếng ngồi thẳng người lên: “Nhàm chán nha.”Nhàm chán mượn bọn họ đến tìm thú vui sao?Đường Tuế Như cúi đầu, nghe chủ tịch câu lạc bộ kịch phát biểu trên sân khấu, cô muốn nhắn tin cho Diệp Cô Thâm.Nhưng mà nói cái gì đây?Nếu cô nhắn tin trước nhất đinh sẽ bị anh cho là cô muốn đi tìm anh nha.Không được không được!Cô không thể chủ động, phải rụt rè một chút.“Muốn ông xã cậu rồi hả? Muốn thì nhắn tin đi, có cái gì không thể gửi. Có muốn tớ giúp cậu một tay hay không?” Lý Bất Ngôn cầm điện thoại đi động của cô: “Tuế Tuế, cậu muốn nói gì với ông xã vậy?”“Lý Tử, tớ không nói gì, tớ mới không muốn anh ta! Đưa điện thoại cho tớ.” Đường Tuế Như lấy lại điện thoại di động.“Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu rõ cậu sao? là dạng người khâu phị tâm phi. Nhất định muốn anh ấy rồi, không thì làm sao lại cầm điện thoại mất hồn như vậy.” Lý Bất Ngôn tự đắc ngồi vào chỗ.Cô ấy gửi rất nhanh biểu tượng nhớ cho Diệp Cô Thâm, sau đó ném điện thoại cho Đường Tuế Như.Đường Tuế Như nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không thấy Diệp Cô Thâm trả lời.Không nhắn lại nhất địn anh đang bận rồi.Cô tắt điện thoại đi.Câu lạc bộ kịch họp nói lại để cho bọn cô làm kịch bản, bốn người một tổ nhỏ, mỗi người làm một phần trong kịch bản.“Thêm tôi nữa nha!” Diệp Xán Bạch quay đàu nhìn bọn họ; “Là đủ bốn người rồi!”Thịnh Kinh ở bên cạnh lập tức há mồm: “Vậy tôi ở đâu?”“Cậu cũng không phải người câu lạc bộ kịch! Cậu sẽ làm gì?’ Diệp Xán Bạch liếc nhìn anh: “Cứ quyết định như vậy đi, haha…nếu như tôi là người tổ cậu, nhớ bảo kê tôi đấy!”“Học trưởng, đại học năm 3 rồi còn chưa chịu rút lui sao? Sao anh vẫn còn ở đây?” Thời Khanh Khanh yếu ớt đặt câu hỏi.“Bởi vì tôi tùy hứng.” Diệp Xán Bách đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú cười yếu ớt, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.Chân mày khẽ nhếch, một đường có biết bao nhiêu bộ dạng hưng phấn.“Học trưởng bá đạo nha! Chúng ta có phải bị ăn vạ không ?” Lúc Lý Bất Ngôn rời phòng học, vẫn còn suy nghĩ linh tinh.“Đại khái…” Đường Tuế Như nhìn chằm chằm điện thoại, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.Diệp Cô Thâm tin lại cho cô![ Rút về cái gì? ][ Nhớ em ][ Đang làm cái gì ]Ba tin nhắn liên tiếp khiến trái tim Đường Tuế Như đập nhộn nhịp.“Đường Tam Tuế.”“Cậu làm cái gì thế! Lý Tử, chúng ta đang đi đường có được không? Cậu đừng dọa tớ!” Tim Đường Tuế Như rung động mãnh liệt: “Tớ đụng cột điện tìm cậu bồi thường.”“Tớ không bồi thường nổi cho cậu, dù sao cậu cùng là vật báu vô giá trong tim thủ trưởng Diệp.” Lý Bất Ngôn cười mập mờ, ánh mắt không ngừng liếc màn hình điện thoại của cô.[ Nhuyễn Nhuyễn, đang bận sao? Chơi game hả? ]“Sao tớ lại cảm thấy người đàn ông đang lo lắng đợi tin nhắn của bà xã nhỉ?” Lý Bất Ngôn ôm lấy bờ vai của cô: “Cậu tưởng tượng một chút, giờ phút này thủ trưởng Diệp vừa từ phòng tắm đi ra, khăn tắm vây quanh, cơ bụng sáu múi trước mặt cậu chói lóa nha chói lóa nha. Nước nhỏ từng giọt trên sợi tóc đen, đột nhiên, hất tóc, những giọt nước rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nha…”Đường Tuế Như giống như gặp ma, thật sự giống như nhìn thấy hình ảnh đấy.“Mà anh một tay cầm khăn lông màu trắng, tay kia cầm điện thoại, đôi mắt đen nhánh đạm bạc, chăm chú nhìn màn hình, tâm tâm niệm niệm chờ tin nhắn của cậu, ah…”“Quá khốc rồi!”
/248
|