Edit: Tam Sinh & Beta: Phong VũMục Quý Hòa siết chặt tay, nói xong những lời này, cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống dưới. Lúc đi qua người Lý Đan Như, ánh mắt sắt như dao.Lý Đan Như bị ông trừng mắt, đầu càng cúi thấp xuống.Mục Quý Hòa đã rời đi, sao Mục Khải và Mục Thiên Thiên cũng chẳng có lý do để phải ở lại.Mục Thiên Thiên bình tĩnh đứng đó, chứng kiến tất thảy mọi chuyện, nội tâm cô ta cũng rối rắm, không nói nên lời. Nhưng nhìn Lý Lương Tân và Lý Đan Như, cô ta vẫn cảm thấy hai kẻ này đúng là quá ngu ngốc.Cô ta lắc lắc đầu, quay người rời đi. Mục Khải oán hận trừng mắt liếc nhìn hai anh em nhà này, cũng quay người đi theo.Một bữa cơm sum họp gia đình vui vẻ lại kết thúc không mấy tốt đẹp.Mục Ảnh Sanh không biết chuyện xảy ra lúc sau, cô ra đến cửa chính của Lý gia, cảm thấy không khí trong lành hơn không ít. Tuy rằng không thể trừng phạt Lý Lương Tân và Lý Đan Như, nhưng dù sao cô cũng đã đạt được mục đích của mình.Về đến nhà, Mục Quý Hòa nhìn cô vài lần, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi. Bộ dạng áy náy kia của ông làm Mục Ảnh Sanh có chút không đành lòng.Nhưng cho dù như thế, cô cũng không có ý định nói ra chuyện cô đã sớm biết ý định của anh em nhà họ Lý, cô chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.Sau khi sống lại, cô phát hiện ra lòng mình đã lạnh đi không ít. Mục Quý Hòa càng cảm thấy áy này với cô, sau này lại càng tránh xa hai anh em nhà họ Lý. Cái này đối với cô mà nói, đúng là chuyện tốt.Cũng vì chuyện này mà Tết năm nay, nhà họ Mục không có một chút không khí nào.Mục Ảnh Sanh không bị ảnh hưởng chút nào. Cô vẫn giống như thường ngày, mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, rèn luyện, nỗ lực nâng cao thể lực của mình.Tết âm lịch vừa qua, cô liền đặt vé tàu, quyết định quay về trường sớm. Cô không phải là không muốn ở nhà nhiều hơn, chẳng qua là cô còn có chuyện cần phải làm.Nói với Mục Quý Hòa một tiếng, Mục Quý Hòa biết rõ tính cô, không muốn ở lại lâu, cũng biết cô còn tiền, nên chỉ dặn cô cố gắng chăm sóc mình thật tốt.Mục Ảnh Sanh cứ thế trở về thành phố Nam. Nhưng không lập tức trở về trường luôn, mà đi đến một quán rượu.Kiếp trước, cô cũng không chú ý đến giá nhà đất là mấy. Nhưng cô biết rõ, thành phố Nam đã bắt đầu khai phá rồi. Khái niệm nhà thương phẩm còn mới. Hơn nữa còn cải cách chế độ nhà ở.Mục Ảnh Sanh dự tính mua một căn nhà có ba phòng. Thế nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy giá phòng thời điểm đó lại chỉ thấy hoảng sợ.Mười mấy năm sau, Mục Ảnh Sanh tuy chỉ đóng vai phụ, cũng kiếm được một ít tiền. Nhưng tất cả đều gửi về nhà họ Mục cho Mục Quý Hòa trả nợ rồi, tiền trên người còn lại thật sự không nhiều lắm.Khi đó các mỗi quan hệ trong công ty của cô cũng không tốt, chỉ có thể ở trong ký túc xá của công ty.Cô cũng muốn có thể mua một căn nhà cho riêng mình. Nhưng lúc ấy, giá nhà ở thành phố Nam đã lên đến sáu bảy vạn, bảy tám vạn một căn. Với chút tiền gửi ngân hàng ít ỏi kia của cô, hoàn toàn không mua nổi.Nhưng bây giờ không giống như vậy, giá nhà ở thành phố Nam mới chỉ ba nghìn tệ một căn. Vừa qua tết nên có tăng thêm chút ít.Nếu đến xem hồi cuối năm trước thì đến ba nghìn tệ cũng chưa tới.Mục Ảnh Sanh thoáng cái liền nảy ra một ý. Có lẽ, cô không nên mua nhà, mà nên mua đất? Cái ý nghĩ này có chút điên cuồng, nhưng không phải là không được.Khu trung tâm thành phố Nam không có khu đất nào, nhưng những nơi khác xa hơn một chút lại có không ít. Sau này khu Trữ Giang và Bắc Thành đều sẽ là khu vực trọng điểm phát triển. Nơi đó có nhiều lán lớn đang sửa chữa và nhiều khu nhà trệt cũ.Với số tiền hiện có của cô, có thể mua được không ít. Chờ đén lúc những nơi này bị phá bỏ và dời đi nơi khác ——Mục Ảnh Sanh bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ. Nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất khả thi.Nếu như cô có tham vọng, trực tiếp cầm lấy số tiền này mở công ty bất động sản, cũng không phải là không thể được. Nhưng quân nhân thì không được phép kinh doanh, cô rất rõ quy định này.Lần thứ hai sống lại, cô không muốn lại lặp lại sai lầm lần nữa, chỉ muốn bình yên trở thành một quân nhân.Vì vậy, biện pháp tốt nhất vẫn là mua đất, còn những ý định khác tính sau, Mục Ảnh Sanh bắt đầu lên kế hoạch, làm sao để mua được nhiều đất mà không để lại dấu vết gì, như thế nào mới không thu hút sự chú ý?Dù thế nào thì đó cũng là một số tiền lớn, trong khi hiện tại cô cũng chỉ là một sinh viên. Nghĩ tới những điều này, cô đột nhiên có chút đau đầu.Hết chương 79:
/146
|