Cô về phòng kí túc một cách ngẩn ngơ, dỗi luôn cả hai đứa bạn. Cô nằm vắt tay lên chán suy nghĩ làm sao để tiếp cận lớp trưởng tiếp bây giờ. Loay hoay mãi mà chưa nghĩ ra cách.
- Này... Có chuyện gì, nói đi, ta nghĩ ra cách giúp con?
Gia Lạc từ đâu mò sang nắm đúng trọng tâm câu truyện và thế là Nhím tuôn ra bằng sạch. Lạc ngồi gật gù ra vẻ như một bậc thầy về tình yêu.
Và Lạc đã nói như này: “Con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là thông qua cái dạ dày!”. Nhím hết sức tôn thờ chân lý đó. Vậy là cô quyết định, mọi giờ ăn sẽ bám theo cậu, rồi gắp đồ ăn cho cậu ăn, cho cậu nhớ, cho cậu thương. Yêu đến chết thì mới thôi.
Vậy là mỗi buổi trưa, người ta lại thấy một cô gái lẽo đẽo theo một chàng trai trong canteen, miệng lúc nào cũng cười tươi, nói liến thoắng, tay thì gắ hết cái nọ tới cái kia cho cậu, bắt cậu ăn, mà toàn thứ ngon thôi nhớ.
Còn cậu chỉ tập chung duy nhất một chuyên môn là ăn... và ăn, chấm hết. Thi thoảng, Hắc lại buông những lời lạnh lùng
- Cậu ăn đi. Đừng gắp cho tôi nữa, tôi không biết ơn vì điều ấy đâu!
Nhím chỉ cười cười, hai mắt nhắm díp lại, lúm đồng tiên trên má lõm sâu xuống rất dễ thương. Cậu đã nhìn thấy, cậu ngượng, quay ngoắt đi làm cô cứ tưởng cậu không thích, mặt ỉu xìu rồi lầm lũi ăn cơm, không gắp cho cậu nữa, trông đến tội. Cậu nhìn thấy hơi động lòng bèn gắp miếng cá chiên tẩm bột vàng ươm vào khay cơm của cô, nói nhỏ
- Tôi không thích ăn cái này... Cậu ăn giùm tôi.
Nhím nhìn Hắc, một cái nhìn ngơ ngác, rồi cô lại nhìn miếng cá, nó như nở ra bông hoa, y như cái lòng của cô lúc bấy giờ. Cô tủm tỉm cười, cậu rõ ràng là thích ăn mà lại nhường miếng cuối cùng cho cô, hì hì, cô biết tỏng rồi nhớ.
Sau khi ăn xong, cô cầm hộp sữa cam mát lạnh dí sát vào má cậu làm cậu giật nảy mình. Cậu quay lại lườm, chân mày cau lại nhưng thấy nụ cười của cô, gương mặt lại dãn ra, tay nhận lấy hộp sữa.
Sau buổi trưa hôm đó, cậu cứ ôm hộp sữa, mãi tới lúc đi tắm mới chịu đặt xuống bàn. Ấy thế mà chớp mắt, khi cậu bước ra thì hộp sữa đã nằm trên tay của Tiểu Bạch – thằng bạn cùng phòng, may mà ra kịp chứ không thì còn nước non gì.
Cầm hộp sữa trong tay, cậu đi lên sân thượng ngồi hóng gió và ngẫm nghĩ cuộc đời. Trong lòng xôn xao khó tả, cậu... hình như là... biết yêu rồi.
Khóa huấn luyện quân sự đầu năm này vô cùng thú vị, được giao lưu, được học hỏi rất nhiều điều, hơn nữa, còn được ngắn cậu trổ tài mình.
Cô cứ say đắm trong mỗi động tác cậu làm, vừa chính xác lại vừa có thẩm mĩ, những bài kiểm tra đều được thông qua một cách dễ dàng. Nhưng cô cũng đâu có kém, cũng luyện tập rất chăm chỉ, cũng cố gắng để có thể đứng ngang với cậu mọt cách đường hoàng. Cô cố gắng để cậu để ý đến cô.
Nhưng những cố gắng của cô hình như cậu chẳng mảy may quan tâm, cô buồn lắm nhưng cô không bỏ cuộc, cô vẫn cứ cố gắng, cố gắng theo đuổi cậu, dành cho cậu những điều tốt nhất.
Rồi bỗng một ngày, cô nhận ra cô yêu cậu mất rồi, không chỉ đơn giản là thích nữa
- Này.... tớ thích cậu thật đấy!
Cô đứng trước mặt cậu, dõng dạc tuyên bố lời trịnh trọng, chẳng một phút lưỡng lự, cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều. Con tim cô bảo rằng nó thích cậu thì miệng nói là thích cậu thôi.
Cậu vẫn cứ lạnh lùng, đôi mắt tưởng vô tâm ấy không nhìn cô, cậu nhìn ra cửa sổ, nơi có nắng và gió lồng lộng. Hôm nay, một buổi chiều lộng gió, cô đã đem hết lòng mình bày tỏ với cậu.
Cậu không trả lời....
Năm đầu kết thúc, năm hai cấp ba vội vã bắt đầu. Năm nay, cô quyết định phải làm cậu gục ngã trước cô.
Nhím quyết tâm lắm, trưa nào cũng bám theo và gắp đồ cho lớp trưởng, cô lẽo đẽo theo cậu xuống thư viện, cậu xem sách gì, cô xem sách ấy, chỉ đơn giản, cô muốn mình có thể trở thành một người nói chuyện tâm đầu ý hợp với cậu thôi. Hai người, cùng ngồi cùng nhau trong thư viện, nghiên cứu về bom và thuốc nổ.
Rồi dần dần, cô thích chúng, lại càng hăng tìm hiểu luôn. Đến một ngày, cô phát hiện ra, mình yêu bom và thuốc nổ như cậu ấy. Bùm.... mạnh mẽ.
Mua đông nhanh chóng đến bên thềm cửa sổ, những chiếc áo bông lấp ló trên đường, mùa đông năm nay, lạnh quá. Cô đan một chiếc khăn tặng cậu, một chiếc khăn xấu nhất cậu từng thấy, xấu đến nỗi cho cũng chẳng ai thèm lấy. Nhưng đó là tình cảm của cô, nó là công sức, là hy vọng, là tình yêu là sức mạnh mà cậu rất trân trọng. Cậu nhận lấy, nở một nụ cười mỉm làm cô sung sướng đến mất ngủ nhưng sau đó chẳng bao giờ thấy cậu đeo
- Cậu chê khăn xấu nên không mang à?
Mặt cô buồn thiu, ủ rũ hỏi cậu. Cậu vẫn cứ chăm chú vào quyền sách dày cộp mà lắc đầu
- Cất rồi!
Cô chẳng hiểu ý cậu, cô nghĩ là cậu chê nên cất đi, không mang ra dùng, nhưng ý cậu khác, cậu không muốn dùng vì những sợ len lỏng lẻo ấy có thể rơi ra bất cứ lúc nào, cậu sợ làm hỏng nó nên đã cất đi, thi thoảng lôi ra ngắm nghía, vuốt bông cho mượt.
Một hôm, cô nằm ườn ra bàn, cô bị đau bụng, mặt mũi nhăn nhó. Mày cau lại, cơn đau từng hồi từng hồi hành hạ. Cậu nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, dùng cánh tay chắc khẻo dựng cô lên rồi đưa cho cô một chai trà gừng. Cô cố cười, cầm lấy, chai còn ấm hơi, cô ôm vào lòng
- Uống đi... cho bớt đau.
Cậu chỉ nói nhiêu đó rồi lại lôi sách ra ôn bài. Cô uống. Trà gừng vừa ấm, ngọt ngọt lại cay cay, làm cho cô đỡ đau, làm tim cô ấm nữa. Cô đâu biết rằng, chai trà gừng này, cậu đã ấp trong lòng cậu từ đầu tiết tới tiết bốn, ấp bằng cả tình cảm của một người khô khan.
Vừa uống xong, cô ngay lập tức thấy đỡ, công hiệu thật ấy, đúng là nước lớp trưởng cho, như nước thần. Cậu thấy vậy cũng chỉ cười tủm tỉm. Đây là lần thứ hai cô thấy cậu cười, làm cho cậu mở mồm đã khó, cười lại càng khó hơn. Ấy thế mà cô có diễm phúc được chiêm ngượng tới hai lần, làm tim đập chân run.
Mùa xuân đến, trường Tân Lập tổ chức Đại hội Thể dục thể thao. Mỗi lớp sẽ phân chia các học sinh phân chia thi theo những môn mà mình yêu thích. Nhím chọn thi bắn cung. Ban đầu chỉ có ý định đó thôi nhưng năm nay lại có thêm mục chạy điền kinh đôi. Nhím không ngần ngừ đăng kí ngay một xuất với lớp trưởng. Khi cậu biết, cậu cứ lườm mãi nhưng về sau đành chịu vì đơn đã đăng kí rồi, không thể rút lại được. Còn cô, cứ cười hi hí suốt từ đó đến hôm thi.
Ngày hội diễn ra rất tấp nập, phông bạt, loa đài và dụng cụ được chuẩn bị từ chiều hôm trước. Phần thi bắn cung không phải quá khó với cô. Tiếp cận với cánh cung từ khi lên 10, cô đã có những kinh nghiệm cơ bản, tuy chưa phải xuất sắc nhưng rất có tố chất.
- Này... Có chuyện gì, nói đi, ta nghĩ ra cách giúp con?
Gia Lạc từ đâu mò sang nắm đúng trọng tâm câu truyện và thế là Nhím tuôn ra bằng sạch. Lạc ngồi gật gù ra vẻ như một bậc thầy về tình yêu.
Và Lạc đã nói như này: “Con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là thông qua cái dạ dày!”. Nhím hết sức tôn thờ chân lý đó. Vậy là cô quyết định, mọi giờ ăn sẽ bám theo cậu, rồi gắp đồ ăn cho cậu ăn, cho cậu nhớ, cho cậu thương. Yêu đến chết thì mới thôi.
Vậy là mỗi buổi trưa, người ta lại thấy một cô gái lẽo đẽo theo một chàng trai trong canteen, miệng lúc nào cũng cười tươi, nói liến thoắng, tay thì gắ hết cái nọ tới cái kia cho cậu, bắt cậu ăn, mà toàn thứ ngon thôi nhớ.
Còn cậu chỉ tập chung duy nhất một chuyên môn là ăn... và ăn, chấm hết. Thi thoảng, Hắc lại buông những lời lạnh lùng
- Cậu ăn đi. Đừng gắp cho tôi nữa, tôi không biết ơn vì điều ấy đâu!
Nhím chỉ cười cười, hai mắt nhắm díp lại, lúm đồng tiên trên má lõm sâu xuống rất dễ thương. Cậu đã nhìn thấy, cậu ngượng, quay ngoắt đi làm cô cứ tưởng cậu không thích, mặt ỉu xìu rồi lầm lũi ăn cơm, không gắp cho cậu nữa, trông đến tội. Cậu nhìn thấy hơi động lòng bèn gắp miếng cá chiên tẩm bột vàng ươm vào khay cơm của cô, nói nhỏ
- Tôi không thích ăn cái này... Cậu ăn giùm tôi.
Nhím nhìn Hắc, một cái nhìn ngơ ngác, rồi cô lại nhìn miếng cá, nó như nở ra bông hoa, y như cái lòng của cô lúc bấy giờ. Cô tủm tỉm cười, cậu rõ ràng là thích ăn mà lại nhường miếng cuối cùng cho cô, hì hì, cô biết tỏng rồi nhớ.
Sau khi ăn xong, cô cầm hộp sữa cam mát lạnh dí sát vào má cậu làm cậu giật nảy mình. Cậu quay lại lườm, chân mày cau lại nhưng thấy nụ cười của cô, gương mặt lại dãn ra, tay nhận lấy hộp sữa.
Sau buổi trưa hôm đó, cậu cứ ôm hộp sữa, mãi tới lúc đi tắm mới chịu đặt xuống bàn. Ấy thế mà chớp mắt, khi cậu bước ra thì hộp sữa đã nằm trên tay của Tiểu Bạch – thằng bạn cùng phòng, may mà ra kịp chứ không thì còn nước non gì.
Cầm hộp sữa trong tay, cậu đi lên sân thượng ngồi hóng gió và ngẫm nghĩ cuộc đời. Trong lòng xôn xao khó tả, cậu... hình như là... biết yêu rồi.
Khóa huấn luyện quân sự đầu năm này vô cùng thú vị, được giao lưu, được học hỏi rất nhiều điều, hơn nữa, còn được ngắn cậu trổ tài mình.
Cô cứ say đắm trong mỗi động tác cậu làm, vừa chính xác lại vừa có thẩm mĩ, những bài kiểm tra đều được thông qua một cách dễ dàng. Nhưng cô cũng đâu có kém, cũng luyện tập rất chăm chỉ, cũng cố gắng để có thể đứng ngang với cậu mọt cách đường hoàng. Cô cố gắng để cậu để ý đến cô.
Nhưng những cố gắng của cô hình như cậu chẳng mảy may quan tâm, cô buồn lắm nhưng cô không bỏ cuộc, cô vẫn cứ cố gắng, cố gắng theo đuổi cậu, dành cho cậu những điều tốt nhất.
Rồi bỗng một ngày, cô nhận ra cô yêu cậu mất rồi, không chỉ đơn giản là thích nữa
- Này.... tớ thích cậu thật đấy!
Cô đứng trước mặt cậu, dõng dạc tuyên bố lời trịnh trọng, chẳng một phút lưỡng lự, cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều. Con tim cô bảo rằng nó thích cậu thì miệng nói là thích cậu thôi.
Cậu vẫn cứ lạnh lùng, đôi mắt tưởng vô tâm ấy không nhìn cô, cậu nhìn ra cửa sổ, nơi có nắng và gió lồng lộng. Hôm nay, một buổi chiều lộng gió, cô đã đem hết lòng mình bày tỏ với cậu.
Cậu không trả lời....
Năm đầu kết thúc, năm hai cấp ba vội vã bắt đầu. Năm nay, cô quyết định phải làm cậu gục ngã trước cô.
Nhím quyết tâm lắm, trưa nào cũng bám theo và gắp đồ cho lớp trưởng, cô lẽo đẽo theo cậu xuống thư viện, cậu xem sách gì, cô xem sách ấy, chỉ đơn giản, cô muốn mình có thể trở thành một người nói chuyện tâm đầu ý hợp với cậu thôi. Hai người, cùng ngồi cùng nhau trong thư viện, nghiên cứu về bom và thuốc nổ.
Rồi dần dần, cô thích chúng, lại càng hăng tìm hiểu luôn. Đến một ngày, cô phát hiện ra, mình yêu bom và thuốc nổ như cậu ấy. Bùm.... mạnh mẽ.
Mua đông nhanh chóng đến bên thềm cửa sổ, những chiếc áo bông lấp ló trên đường, mùa đông năm nay, lạnh quá. Cô đan một chiếc khăn tặng cậu, một chiếc khăn xấu nhất cậu từng thấy, xấu đến nỗi cho cũng chẳng ai thèm lấy. Nhưng đó là tình cảm của cô, nó là công sức, là hy vọng, là tình yêu là sức mạnh mà cậu rất trân trọng. Cậu nhận lấy, nở một nụ cười mỉm làm cô sung sướng đến mất ngủ nhưng sau đó chẳng bao giờ thấy cậu đeo
- Cậu chê khăn xấu nên không mang à?
Mặt cô buồn thiu, ủ rũ hỏi cậu. Cậu vẫn cứ chăm chú vào quyền sách dày cộp mà lắc đầu
- Cất rồi!
Cô chẳng hiểu ý cậu, cô nghĩ là cậu chê nên cất đi, không mang ra dùng, nhưng ý cậu khác, cậu không muốn dùng vì những sợ len lỏng lẻo ấy có thể rơi ra bất cứ lúc nào, cậu sợ làm hỏng nó nên đã cất đi, thi thoảng lôi ra ngắm nghía, vuốt bông cho mượt.
Một hôm, cô nằm ườn ra bàn, cô bị đau bụng, mặt mũi nhăn nhó. Mày cau lại, cơn đau từng hồi từng hồi hành hạ. Cậu nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, dùng cánh tay chắc khẻo dựng cô lên rồi đưa cho cô một chai trà gừng. Cô cố cười, cầm lấy, chai còn ấm hơi, cô ôm vào lòng
- Uống đi... cho bớt đau.
Cậu chỉ nói nhiêu đó rồi lại lôi sách ra ôn bài. Cô uống. Trà gừng vừa ấm, ngọt ngọt lại cay cay, làm cho cô đỡ đau, làm tim cô ấm nữa. Cô đâu biết rằng, chai trà gừng này, cậu đã ấp trong lòng cậu từ đầu tiết tới tiết bốn, ấp bằng cả tình cảm của một người khô khan.
Vừa uống xong, cô ngay lập tức thấy đỡ, công hiệu thật ấy, đúng là nước lớp trưởng cho, như nước thần. Cậu thấy vậy cũng chỉ cười tủm tỉm. Đây là lần thứ hai cô thấy cậu cười, làm cho cậu mở mồm đã khó, cười lại càng khó hơn. Ấy thế mà cô có diễm phúc được chiêm ngượng tới hai lần, làm tim đập chân run.
Mùa xuân đến, trường Tân Lập tổ chức Đại hội Thể dục thể thao. Mỗi lớp sẽ phân chia các học sinh phân chia thi theo những môn mà mình yêu thích. Nhím chọn thi bắn cung. Ban đầu chỉ có ý định đó thôi nhưng năm nay lại có thêm mục chạy điền kinh đôi. Nhím không ngần ngừ đăng kí ngay một xuất với lớp trưởng. Khi cậu biết, cậu cứ lườm mãi nhưng về sau đành chịu vì đơn đã đăng kí rồi, không thể rút lại được. Còn cô, cứ cười hi hí suốt từ đó đến hôm thi.
Ngày hội diễn ra rất tấp nập, phông bạt, loa đài và dụng cụ được chuẩn bị từ chiều hôm trước. Phần thi bắn cung không phải quá khó với cô. Tiếp cận với cánh cung từ khi lên 10, cô đã có những kinh nghiệm cơ bản, tuy chưa phải xuất sắc nhưng rất có tố chất.
/23
|