Sau khoảng hơn một tháng, sức khỏe Cố Hạo Thần dần dần hồi phục, anh có thể xử lý vài công việc của Cố thị. Triệu Mạn Di cũng vất vả chuyện Triệu Thế Vương. Thì chuyện hai người ném hết cho các vị trưởng bối là kết hôn cũng rất bình thường.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ khoản mua nhẫn và thử váy cô dâu thì cô và anh không hề làm thêm việc gì khác. Hai nhà cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi hai người kết hôn.
Có một điều Triệu Mạn Di cảm thấy xấu hổ đó là khi hai người đi Pháp để mua váy cưới của Vera Wang, lúc vào phòng thử đồ, anh kiên quyết tự mình mặc cho cô. Khiến bao ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ.
Cũng may có Diêu Giai Mẫn đi cùng, nếu không, cô sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Thế nhưng, có một điều khiến mọi người cùng Diêu Giai Mẫn thấy lạ là, họ ở trong đó thực sự lâu lắm, thỉnh thoảng cũng nghe thấy vài âm thanh kì dị. Nhưng chẳng ai dám quan tâm, cũng không muốn nhắc đến khi nghĩ lại.
Chọn váy cưới xong xuôi, chỉ vì một câu bông đùa của Diêu Giai Mẫn mà Triệu Mạn Di đã lặng lẽ cùng Cố Hạo Thần ra sân bay và đi phi cơ riêng về, làm Diêu Giai Mẫn khóc cạn cả nước mắt ở sân bay.
Động chạm đến Triệu tổng, sống đã khó, chết còn khó hơn…
Về Đài Bắc, hai người vốn định chỉ dành ra một quãng thời gian ít ỏi để chụp ảnh cưới, bởi công việc cũng quá bận rộn, nhưng sau đó hai người lại quyết định tiêu tốn thời gian vào việc sang tận California, New York và Paris để chụp ảnh cưới. Khi về thì biết bao công việc dồn đến. Cố Hạo Thần nhìn Triệu Mạn Di mệt mỏi vì công việc cũng rất thương cô nhưng không biết làm thế nào.
Hai nhà chuẩn bị đặt tiệc, xong xuôi mọi thứ thì ấn định nửa tháng sau sẽ tổ chức đám cưới làm Cố Hạo Thần bực đến phát điên.
“Anh chờ lâu lắm mới đến được bây giờ, xong xuôi mọi thứ mà lại để nửa tháng sau cưới là sao?”
Triệu Mạn Di tay vẫn kí văn kiện, kệ cho Cố Hạo Thần than thở, cô nhàn nhạt.
“Bây giờ anh háo hức như vậy, không chừng chỉ tầm mấy ngày sau cưới sẽ chán thôi mà.”
Cố Hạo Thần nghe xong, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cô nghĩ anh là người như vậy sao? Nhưng anh cũng rất biết suy nghĩ mà đi tới ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô, cuồng nhiệt thế nào mà làm đổ ly cà phê ra đầy bàn.
“Cố Hạo Thần, anh lại làm chuyện tốt…”- Triệu Mạn Di giọng lạnh băng, cô trân trối nhìn đống văn kiện vừa kí duyệt và phê bình xong bị dính đầy cà phê.
Cố Hạo Thần nhìn thấy hậu quả, vội vàng cười mấy cái rồi chạy lại sofa, ánh ánh mắt đầy tội lỗi nhìn cô.
Triệu Mạn Di thầm bực dọc trong lòng.
Đêm nay lại tăng ca…
Rốt cục thì cái ngày Cố Hạo Thần mong chờ đã đến. hai người tổ chức vào giữa tháng hai, đúng vào ngày lần đầu tiên hai người gặp nhau. Mà theo như lời Cố Hạo Thần nói thì, đêm tân hôn của năm nay sẽ giống như “đêm tiền tân hôn” của năm ngoái.
Mọi người đến dự rất đông, biết bao nhiêu các tập đoàn lớn đều cố gắng đến hết chỉ tiêu có thể. Thứ hôn lễ huyền thoại này có thể kiếm ở đâu ra? Tất cả các phóng viên báo đài cũng tụ tập ở đây, rỉ tai nhau lát nữa phải chụp thật nhiều ảnh mà càng khoảnh khắc hiếm thì càng tốt.
Thế nhưng Triệu Mạn Di đã lệnh cho chỉ có một người chụp ảnh và một người quay phim lễ cưới là được vào, còn đâu không ai được vào hết.
Tất cả phóng viên đều thầm nghĩ Triệu tổng chính là trả thù chuyện ngày trước sao? Cũng không khỏi khóc thầm trong lòng.
Bên ngoài lễ đường là một tấm ảnh cưới rất lớn để tên hai người hai bên, giữa là ảnh hai người đang đứng trên đại lộ Hoàng Hôn ở Beverly Hills, California, hai người hạnh phúc nắm tay nhau, tựa như ý nghĩa sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Lễ đường trang trí theo kiến trúc Phương Tây mà Cố Hạo Thần phải nhờ bạn thân Nhật Viễn Phong vừa đi Mĩ về thiết kế giúp.
Tới giờ, nhạc đám cưới vang lên, nhưng vẫn chưa thấy Triệu Mạn Di đi đến.
Cố Hạo Thần lo lắng nhìn đồng hồ, lẽ ra giờ này cô phải đến nơi rồi chứ. Chợt nhận được điện của Dương Nhậm Vũ, Cố Hạo Thần không biết nên cười hay khóc. Anh ấy nói Triệu Mạn Di sẽ muộn một chút vì chuyện trang phục.
Mọi người sau khi biết cô dâu vẫn yên ổn thì cũng không lo lắng nữa, thay vào đó, lại cùng nhau ngồi bàn tán về cô dâu chú rể, về hai tập đoàn, rồi đến an ninh Thế Giới đến chuyện người ngoài hành tinh có thật hay không.
Triệu Mạn Di nghĩ đi nghĩ lại thấy mình thật ngốc, từ khi nào thì cô quên mình là phụ nữ có thai cơ chứ? Lần đi mua váy cưới, cũng quên mất bụng có thể to ra.
Giờ thì vui rồi, cái bụng gần bốn tháng của cô. Tuy rằng nhìn qua cũng không quá lớn, nhưng chính là không kéo được khóa.
Lần đó cô nghĩ sao mà không chọn loại buộc dây cơ chứ?
Sau mọi nỗ lực của người giúp thay đồ, cuối cùng họ cũng phản bội nhà thiết kế Vera Wang mà cho ra lò mẫu quây ngực buộc dây sau. Cho dù phải may lại khiến tốn một chút thời gian, nhưng Triệu Mạn Di mặc được là tốt rồi.
Nhanh nhanh chóng chóng mọi người cùng lên xe hướng lễ đường tổ chức đám cưới đi đến.
Nhạc lễ đường một lần nữa vang lên, “cô dâu đến muộn nửa tiếng” xuất hiện trong sự trầm trồ của mọi người.
Cô thật xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, đính những viên kim cương nhỏ nhắn mà tinh tế. Trên cổ là chiếc vòng do chính Cố Hạo Thần chọn, kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cha Triệu vui vẻ mang cô đến bên Cố Hạo Thần. Anh nhìn cô dịu dàng, Triệu Mạn Di chợt nhớ tới lễ cưới trong mơ của cô.
Thật hạnh phúc, cô nở nụ cười với anh.
Anh mặc bộ vest trắng, mỉm cười với cô, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô trong niềm thương yêu vô hạn.
Hai người nắm tay nhau, cùng nhắc lại lời chủ hôn, cùng thề nguyện. Ở ngay thời khắc Cố Hạo Thần trao nhẫn cho Triệu Mạn Di, cô đột nhiên mở lời.
“Cố Hạo Thần, em yêu anh.”
Cả lễ đường cùng ồ à xôn xao. Đây chính là một lời tỏ tình có một không hai nha… nói lúc nào chẳng được, tại sao phải nói lúc này? Phải chăng cô dâu trước tới nay chính là chưa từng nói qua với chú rể sao?
Cố Hạo Thần bỗng nhiên cười rất tươi, lồng xong nhẫn cho cô, chưa cần chủ hôn tuyên bố hay cho phép hôn cô dâu, anh đã trực tiếp cúi xuống nâng cô lên hôn thật lâu. Khiến mọi người hết hứng chí đến ngáp ngắn ngáp dài mới buông cô ra. Anh cũng ghé vào tai cô nói một câu.
“Anh cũng yêu em.”
Lời nói mà anh chờ đợi, cuối cùng cô cũng nói ra. Anh thấy mình thật hạnh phúc.
Cố Hạo Thần không biết đón đợi anh còn là một cái kinh hỉ lớn hơn. Hai người vẫn đứng trên bục tuyên thệ, cô tự nhiên nói.
“Cố Hạo Thần, sáng nay em đến muộn.”
“Anh không trách em.”- Cố Hạo Thần lắc đầu, môi vẫn nở nụ cười.
“Là vì váy không vừa.”
“Em có béo anh cũng không bỏ em.”- Cố Hạo Thần vẫn thủy chung lắc đầu, còn cúi xuống cọ trán lên trán cô.
“Em không béo.”- Triệu Mạn Di lắc đầu, mặt đen lại, phụ nữ nào lại thích đi nghe từ béo này?
Cố Hạo Thần bắt đầu nhăn mày khó hiểu.
“Đừng giấu anh, dạo này anh cũng thấy bế em có vẻ nặng.”
Cả hội trường cùng nhau mà khúc khích cười. những lãnh đạo của bên Triệu Thế Vương cũng không ngờ Triệu tổng lạnh lùng lại lấy một Cố tổng không hiểu sự tình như thế. Mà lãnh đạo bên Cố thị cũng nhìn Cố Hạo Thần mà lắc đầu.
“Cố tổng thật chẳng biết cái gì cả. Ý tứ như vậy rồi.”
Hai bên gia đình chỉ biết cười, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: “Đàn ông trong tình yêu càng yêu thì càng ngốc. Triệu Mạn Di chính là lấy phải một kẻ đại ngốc. Cũng chính là yêu cô rất nhiều.
Triệu Mạn Di thở dài. Cô biểu lộ chán chẳng muốn nói chuyện.
“Cố Hạo Thần, em có thai gần bốn tháng rồi.”
Anh ngây ngốc.
“Có thai?”
Anh được làm cha?
Anh cười lớn rồi cúi xuống bế cô lên quay vài vòng, xung quanh cả lễ đường vỗ tay ầm ầm, bên ngoài phóng viên uất ức đến nghẹn cổ vì tò mò.
Cung Dương Á Miên biểu cảm xúc động, cô đặt tay lên ngực cảm giác hâm mộ.
“Thật là hạnh phúc a…”
“Nếu em thích thì chúng ta ngày mai liền cưới.”
Cô quay sang trái, Nam Cung Tư Nghị đã ở bên cạnh cô, mắt xanh xoáy thẳng vào cô.
“Trời ơi…”- Cung Dương Á Miên gầm nhẹ. Cô chính là hết kiếp không thoát mà.
Cố Hạo Thần cùng Triệu Mạn Di hạnh phúc, mọi người cũng hạnh phúc theo.
Người ta cũng nói, phụ nữ ban đầu là sư tử, thì sau khi lấy chồng chính là mèo con được thuần hóa và ngược lại. Đối với người như Triệu Mạn Di, họ chỉ mong sao cô là trường hợp đầu tiên, họ sẽ vô cùng cảm tạ.
Đám cưới kết thúc, tổ chức tiệc mừng xong thì chính là động phòng.
“Cố Hạo Thần, em mệt.”
“Chúng ta chỉ làm một lần.”
“Em đang có thai.”
“Lần thử váy cưới không phải cũng có làm sao? Còn bao nhiêu lần nữa rồi. Anh sẽ thật cẩn thận.”
“Đừng…”
“Muộn rồi vợ yêu.”
Dù sao thì đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, cũng không thể chậm trễ.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ khoản mua nhẫn và thử váy cô dâu thì cô và anh không hề làm thêm việc gì khác. Hai nhà cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi hai người kết hôn.
Có một điều Triệu Mạn Di cảm thấy xấu hổ đó là khi hai người đi Pháp để mua váy cưới của Vera Wang, lúc vào phòng thử đồ, anh kiên quyết tự mình mặc cho cô. Khiến bao ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ.
Cũng may có Diêu Giai Mẫn đi cùng, nếu không, cô sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Thế nhưng, có một điều khiến mọi người cùng Diêu Giai Mẫn thấy lạ là, họ ở trong đó thực sự lâu lắm, thỉnh thoảng cũng nghe thấy vài âm thanh kì dị. Nhưng chẳng ai dám quan tâm, cũng không muốn nhắc đến khi nghĩ lại.
Chọn váy cưới xong xuôi, chỉ vì một câu bông đùa của Diêu Giai Mẫn mà Triệu Mạn Di đã lặng lẽ cùng Cố Hạo Thần ra sân bay và đi phi cơ riêng về, làm Diêu Giai Mẫn khóc cạn cả nước mắt ở sân bay.
Động chạm đến Triệu tổng, sống đã khó, chết còn khó hơn…
Về Đài Bắc, hai người vốn định chỉ dành ra một quãng thời gian ít ỏi để chụp ảnh cưới, bởi công việc cũng quá bận rộn, nhưng sau đó hai người lại quyết định tiêu tốn thời gian vào việc sang tận California, New York và Paris để chụp ảnh cưới. Khi về thì biết bao công việc dồn đến. Cố Hạo Thần nhìn Triệu Mạn Di mệt mỏi vì công việc cũng rất thương cô nhưng không biết làm thế nào.
Hai nhà chuẩn bị đặt tiệc, xong xuôi mọi thứ thì ấn định nửa tháng sau sẽ tổ chức đám cưới làm Cố Hạo Thần bực đến phát điên.
“Anh chờ lâu lắm mới đến được bây giờ, xong xuôi mọi thứ mà lại để nửa tháng sau cưới là sao?”
Triệu Mạn Di tay vẫn kí văn kiện, kệ cho Cố Hạo Thần than thở, cô nhàn nhạt.
“Bây giờ anh háo hức như vậy, không chừng chỉ tầm mấy ngày sau cưới sẽ chán thôi mà.”
Cố Hạo Thần nghe xong, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cô nghĩ anh là người như vậy sao? Nhưng anh cũng rất biết suy nghĩ mà đi tới ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô, cuồng nhiệt thế nào mà làm đổ ly cà phê ra đầy bàn.
“Cố Hạo Thần, anh lại làm chuyện tốt…”- Triệu Mạn Di giọng lạnh băng, cô trân trối nhìn đống văn kiện vừa kí duyệt và phê bình xong bị dính đầy cà phê.
Cố Hạo Thần nhìn thấy hậu quả, vội vàng cười mấy cái rồi chạy lại sofa, ánh ánh mắt đầy tội lỗi nhìn cô.
Triệu Mạn Di thầm bực dọc trong lòng.
Đêm nay lại tăng ca…
Rốt cục thì cái ngày Cố Hạo Thần mong chờ đã đến. hai người tổ chức vào giữa tháng hai, đúng vào ngày lần đầu tiên hai người gặp nhau. Mà theo như lời Cố Hạo Thần nói thì, đêm tân hôn của năm nay sẽ giống như “đêm tiền tân hôn” của năm ngoái.
Mọi người đến dự rất đông, biết bao nhiêu các tập đoàn lớn đều cố gắng đến hết chỉ tiêu có thể. Thứ hôn lễ huyền thoại này có thể kiếm ở đâu ra? Tất cả các phóng viên báo đài cũng tụ tập ở đây, rỉ tai nhau lát nữa phải chụp thật nhiều ảnh mà càng khoảnh khắc hiếm thì càng tốt.
Thế nhưng Triệu Mạn Di đã lệnh cho chỉ có một người chụp ảnh và một người quay phim lễ cưới là được vào, còn đâu không ai được vào hết.
Tất cả phóng viên đều thầm nghĩ Triệu tổng chính là trả thù chuyện ngày trước sao? Cũng không khỏi khóc thầm trong lòng.
Bên ngoài lễ đường là một tấm ảnh cưới rất lớn để tên hai người hai bên, giữa là ảnh hai người đang đứng trên đại lộ Hoàng Hôn ở Beverly Hills, California, hai người hạnh phúc nắm tay nhau, tựa như ý nghĩa sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Lễ đường trang trí theo kiến trúc Phương Tây mà Cố Hạo Thần phải nhờ bạn thân Nhật Viễn Phong vừa đi Mĩ về thiết kế giúp.
Tới giờ, nhạc đám cưới vang lên, nhưng vẫn chưa thấy Triệu Mạn Di đi đến.
Cố Hạo Thần lo lắng nhìn đồng hồ, lẽ ra giờ này cô phải đến nơi rồi chứ. Chợt nhận được điện của Dương Nhậm Vũ, Cố Hạo Thần không biết nên cười hay khóc. Anh ấy nói Triệu Mạn Di sẽ muộn một chút vì chuyện trang phục.
Mọi người sau khi biết cô dâu vẫn yên ổn thì cũng không lo lắng nữa, thay vào đó, lại cùng nhau ngồi bàn tán về cô dâu chú rể, về hai tập đoàn, rồi đến an ninh Thế Giới đến chuyện người ngoài hành tinh có thật hay không.
Triệu Mạn Di nghĩ đi nghĩ lại thấy mình thật ngốc, từ khi nào thì cô quên mình là phụ nữ có thai cơ chứ? Lần đi mua váy cưới, cũng quên mất bụng có thể to ra.
Giờ thì vui rồi, cái bụng gần bốn tháng của cô. Tuy rằng nhìn qua cũng không quá lớn, nhưng chính là không kéo được khóa.
Lần đó cô nghĩ sao mà không chọn loại buộc dây cơ chứ?
Sau mọi nỗ lực của người giúp thay đồ, cuối cùng họ cũng phản bội nhà thiết kế Vera Wang mà cho ra lò mẫu quây ngực buộc dây sau. Cho dù phải may lại khiến tốn một chút thời gian, nhưng Triệu Mạn Di mặc được là tốt rồi.
Nhanh nhanh chóng chóng mọi người cùng lên xe hướng lễ đường tổ chức đám cưới đi đến.
Nhạc lễ đường một lần nữa vang lên, “cô dâu đến muộn nửa tiếng” xuất hiện trong sự trầm trồ của mọi người.
Cô thật xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, đính những viên kim cương nhỏ nhắn mà tinh tế. Trên cổ là chiếc vòng do chính Cố Hạo Thần chọn, kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cha Triệu vui vẻ mang cô đến bên Cố Hạo Thần. Anh nhìn cô dịu dàng, Triệu Mạn Di chợt nhớ tới lễ cưới trong mơ của cô.
Thật hạnh phúc, cô nở nụ cười với anh.
Anh mặc bộ vest trắng, mỉm cười với cô, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô trong niềm thương yêu vô hạn.
Hai người nắm tay nhau, cùng nhắc lại lời chủ hôn, cùng thề nguyện. Ở ngay thời khắc Cố Hạo Thần trao nhẫn cho Triệu Mạn Di, cô đột nhiên mở lời.
“Cố Hạo Thần, em yêu anh.”
Cả lễ đường cùng ồ à xôn xao. Đây chính là một lời tỏ tình có một không hai nha… nói lúc nào chẳng được, tại sao phải nói lúc này? Phải chăng cô dâu trước tới nay chính là chưa từng nói qua với chú rể sao?
Cố Hạo Thần bỗng nhiên cười rất tươi, lồng xong nhẫn cho cô, chưa cần chủ hôn tuyên bố hay cho phép hôn cô dâu, anh đã trực tiếp cúi xuống nâng cô lên hôn thật lâu. Khiến mọi người hết hứng chí đến ngáp ngắn ngáp dài mới buông cô ra. Anh cũng ghé vào tai cô nói một câu.
“Anh cũng yêu em.”
Lời nói mà anh chờ đợi, cuối cùng cô cũng nói ra. Anh thấy mình thật hạnh phúc.
Cố Hạo Thần không biết đón đợi anh còn là một cái kinh hỉ lớn hơn. Hai người vẫn đứng trên bục tuyên thệ, cô tự nhiên nói.
“Cố Hạo Thần, sáng nay em đến muộn.”
“Anh không trách em.”- Cố Hạo Thần lắc đầu, môi vẫn nở nụ cười.
“Là vì váy không vừa.”
“Em có béo anh cũng không bỏ em.”- Cố Hạo Thần vẫn thủy chung lắc đầu, còn cúi xuống cọ trán lên trán cô.
“Em không béo.”- Triệu Mạn Di lắc đầu, mặt đen lại, phụ nữ nào lại thích đi nghe từ béo này?
Cố Hạo Thần bắt đầu nhăn mày khó hiểu.
“Đừng giấu anh, dạo này anh cũng thấy bế em có vẻ nặng.”
Cả hội trường cùng nhau mà khúc khích cười. những lãnh đạo của bên Triệu Thế Vương cũng không ngờ Triệu tổng lạnh lùng lại lấy một Cố tổng không hiểu sự tình như thế. Mà lãnh đạo bên Cố thị cũng nhìn Cố Hạo Thần mà lắc đầu.
“Cố tổng thật chẳng biết cái gì cả. Ý tứ như vậy rồi.”
Hai bên gia đình chỉ biết cười, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: “Đàn ông trong tình yêu càng yêu thì càng ngốc. Triệu Mạn Di chính là lấy phải một kẻ đại ngốc. Cũng chính là yêu cô rất nhiều.
Triệu Mạn Di thở dài. Cô biểu lộ chán chẳng muốn nói chuyện.
“Cố Hạo Thần, em có thai gần bốn tháng rồi.”
Anh ngây ngốc.
“Có thai?”
Anh được làm cha?
Anh cười lớn rồi cúi xuống bế cô lên quay vài vòng, xung quanh cả lễ đường vỗ tay ầm ầm, bên ngoài phóng viên uất ức đến nghẹn cổ vì tò mò.
Cung Dương Á Miên biểu cảm xúc động, cô đặt tay lên ngực cảm giác hâm mộ.
“Thật là hạnh phúc a…”
“Nếu em thích thì chúng ta ngày mai liền cưới.”
Cô quay sang trái, Nam Cung Tư Nghị đã ở bên cạnh cô, mắt xanh xoáy thẳng vào cô.
“Trời ơi…”- Cung Dương Á Miên gầm nhẹ. Cô chính là hết kiếp không thoát mà.
Cố Hạo Thần cùng Triệu Mạn Di hạnh phúc, mọi người cũng hạnh phúc theo.
Người ta cũng nói, phụ nữ ban đầu là sư tử, thì sau khi lấy chồng chính là mèo con được thuần hóa và ngược lại. Đối với người như Triệu Mạn Di, họ chỉ mong sao cô là trường hợp đầu tiên, họ sẽ vô cùng cảm tạ.
Đám cưới kết thúc, tổ chức tiệc mừng xong thì chính là động phòng.
“Cố Hạo Thần, em mệt.”
“Chúng ta chỉ làm một lần.”
“Em đang có thai.”
“Lần thử váy cưới không phải cũng có làm sao? Còn bao nhiêu lần nữa rồi. Anh sẽ thật cẩn thận.”
“Đừng…”
“Muộn rồi vợ yêu.”
Dù sao thì đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, cũng không thể chậm trễ.
/55
|