Thấy cô từ chối, Hàn Kiêu cũng không miễn cưỡng cô nữa. Chỉ cần cô còn làm việc ở đây, anh sẽ tìm cách để gặp cô thường xuyên.
Lại nói về Lâm Quân Phong, anh đã đến huyện Thuận Thành để tìm Triệu Đoan Mẫn nhưng cô không có ở đây, Lâm Quân Phong rất thất vọng, anh lại lái xe đi tìm Châu Mạn Đình, anh biết Châu Mạn Đình chơi thân với Triệu Đoan Mẫn, nhất định cô ấy sẽ biết được tin tức gì đó của Triệu Đoan Mẫn.
Thực ra Triệu Đoan Mẫn sau khi rời đi cũng chỉ liên lạc với Châu Mạn Đình một lần,cô cũng kể cho Châu Mạn Đình nghe chuyện cô và Lâm Quân Phong yêu nhau. Cô cũng chỉ nói cho Châu Mạn Đình biết cô đã đến một thành phố khác để sinh sống nhưng cô không nói rõ là thành phố nào. Cô đã hứa với Trịnh Nhã Lam sẽ không để cho Lâm Quân Phong tìm được cô nên ngay đến cả Châu Mạn Đình cô cũng không dám nói.
Nhận được câu trả lời bên phía Châu Mạn Đình, Lâm Quân Phong buồn rầu không thôi.
Thời gian sau đó anh vẫn không ngừng từ bỏ ý định tìm kiếm Triệu Đoan Mẫn. Lâm Quân Phong có phần giận Trịnh Nhã Lam nên sau hôm đó anh cũng không về nhà mà sống tại biệt thự riêng của anh. Lâm Quân Phong cũng tiếp quản công ty của mình từ tay bạn thân La Chí Tường, anh không ở trong quân ngũ nữa nên sẽ tập trung vào sự nghiệp, đợi anh tìm được Triệu Đoan Mẫn anh sẽ dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Đầu tháng tám, Lâm Quân Phong đến thành phố S công tác, vừa đặt chân đến sân bay anh đã nhận được điện thoại của Hàn Kiêu.
- Này, Quân Phong, cậu đã đến nơi chưa?
- Tôi vừa xuống sân bay.
Lâm Quân Phong cao 1m87, anh đeo kính đen che lấp đôi mắt thâm thúy, kéo va li đi ra khỏi sân bay, khuôn mặt đẹp trai không góc chết, trong bộ vest lịch lãm, phong thái của anh đã không còn vẻ cấm dục của người lính nữa mà thong dong, trầm ổn của một tổng tài đầy quyền lực.
- Vậy cậu về khách sạn của tôi nghỉ ngơi đi, tối mai chúng ta làm một chầu sau nhé.
Hàn Kiêu ở đầu dây bên này vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn đồng hồ.
- Tôi tưởng hôm nay sinh nhật cậu, thì nên là tối nay chúng ta tụ họp mới phải chứ?
Lâm Quân Phong ngồi lên một chiếc taxi ra khỏi sân bay, anh hơi nhướn mày khi nghe Hàn Kiêu nói.
- Tối nay tôi có hẹn với người đẹp rồi, tôi đang theo đuổi cô ấy, đành lỡ hẹn với cậu rồi.
- Ồ, cậu đúng là thấy sắc quên bạn, được rồi hẹn cậu tối mai vậy.
Lâm Quân Phong cúp máy rồi lắc đầu cười một cái, Hàn Kiêu này cuối cùng cũng có người yêu rồi.
Lâm Quân Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thành phố S mùa này đang ngập tràn sắc hoa phượng đỏ khắp các con đường, không khí ở đây gần biển nên cũng khá trong lành. Anh lại chợt cảm thấy nhớ Triệu Đoan Mẫn vô cùng.
Mẫn Mẫn, rốt cuộc em đang ở đâu?
Triệu Đoan Mẫn được Hàn Kiêu mời đi ăn tối, cô định từ chối nhưng Hàn Kiêu lại nói hôm nay là sinh nhật của anh, anh có chuyện muốn nói với cô, Triệu Đoan Mẫn cũng không tiện khước từ nên đã nhận lời.
Tại nhà hàng Janny, không khí lúc này có phần nhẹ nhàng và lãng mạn giống như dành cho những cặp tình nhân, trên bàn có nến và rượu vang, bên cạnh còn có nghệ sĩ kéo đàn violon. Triệu Đoan Mẫn ngồi đối diện với Hàn Kiêu, cô cảm thấy không gian này có phần hơi mờ ám, cô lờ mờ cảm nhận được ý định của Hàn Kiêu. Trong phút chốc Triệu Đoan Mẫn lại muốn quay đầu bỏ chạy.
- Mẫn Nhi, hôm nay em thật xinh đẹp.
Triệu Đoan Mẫn hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng trông cô rất xinh đẹp, thanh thuần, làn da non búng giống như được làm từ sữa khiến người ta muốn đưa tay lên chạm vào,ve vuốt.
- Tổng giám đốc, hôm nay anh cũng rất đẹp trai.
Triệu Đoan Mẫn mỉm cười khen lại. Cô đưa món quà nhỏ trong tay cho Hàn Kiêu rồi nói:
- Tổng giám đốc, chúc mừng sinh nhật anh.
Cô không có nhiều tiền để mua những thứ đắt đỏ, quý giá, cô cũng biết với điều kiện của Hàn Kiêu thì anh chẳng thiếu thốn thứ gì cả. Đắn đo cả buổi Triệu Đoan Mẫn quyết định mua cho Hàn Kiêu một chiếc caravat, nó không quá đắt tiền nhưng cũng không phải loại rẻ, nó là tấm lòng của cô, dù sao thì Hàn Kiêu cũng đã giúp đỡ cho cô rất nhiều.
- Mẫn Nhi, em đừng gọi anh là tổng giám đốc nữa, ở đây không phải công ty, em gọi anh là A Kiêu đi có được không?
Dưới ánh mắt có phần van nài của Hàn Kiêu, Triệu Đoan Mẫn cuối cùng cũng gật đầu gọi:
- A Kiêu.
Hai từ này phát ra khiến Hàn Kiêu vui mừng cùng phấn khích không thôi nhưng vào tai người đàn ông đứng gần đó lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng anh.
Lâm Quân Phong không muốn ăn tối tại phòng tổng thống ở khách sạn nên đã ra ngoài đi dạo, anh bước vào nhà hàng Janny này vì thấy không gian ở đây khá yên tĩnh, nhẹ nhàng. Nhưng anh không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng khiến anh cay mắt thế này.
Lại nói về Lâm Quân Phong, anh đã đến huyện Thuận Thành để tìm Triệu Đoan Mẫn nhưng cô không có ở đây, Lâm Quân Phong rất thất vọng, anh lại lái xe đi tìm Châu Mạn Đình, anh biết Châu Mạn Đình chơi thân với Triệu Đoan Mẫn, nhất định cô ấy sẽ biết được tin tức gì đó của Triệu Đoan Mẫn.
Thực ra Triệu Đoan Mẫn sau khi rời đi cũng chỉ liên lạc với Châu Mạn Đình một lần,cô cũng kể cho Châu Mạn Đình nghe chuyện cô và Lâm Quân Phong yêu nhau. Cô cũng chỉ nói cho Châu Mạn Đình biết cô đã đến một thành phố khác để sinh sống nhưng cô không nói rõ là thành phố nào. Cô đã hứa với Trịnh Nhã Lam sẽ không để cho Lâm Quân Phong tìm được cô nên ngay đến cả Châu Mạn Đình cô cũng không dám nói.
Nhận được câu trả lời bên phía Châu Mạn Đình, Lâm Quân Phong buồn rầu không thôi.
Thời gian sau đó anh vẫn không ngừng từ bỏ ý định tìm kiếm Triệu Đoan Mẫn. Lâm Quân Phong có phần giận Trịnh Nhã Lam nên sau hôm đó anh cũng không về nhà mà sống tại biệt thự riêng của anh. Lâm Quân Phong cũng tiếp quản công ty của mình từ tay bạn thân La Chí Tường, anh không ở trong quân ngũ nữa nên sẽ tập trung vào sự nghiệp, đợi anh tìm được Triệu Đoan Mẫn anh sẽ dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Đầu tháng tám, Lâm Quân Phong đến thành phố S công tác, vừa đặt chân đến sân bay anh đã nhận được điện thoại của Hàn Kiêu.
- Này, Quân Phong, cậu đã đến nơi chưa?
- Tôi vừa xuống sân bay.
Lâm Quân Phong cao 1m87, anh đeo kính đen che lấp đôi mắt thâm thúy, kéo va li đi ra khỏi sân bay, khuôn mặt đẹp trai không góc chết, trong bộ vest lịch lãm, phong thái của anh đã không còn vẻ cấm dục của người lính nữa mà thong dong, trầm ổn của một tổng tài đầy quyền lực.
- Vậy cậu về khách sạn của tôi nghỉ ngơi đi, tối mai chúng ta làm một chầu sau nhé.
Hàn Kiêu ở đầu dây bên này vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn đồng hồ.
- Tôi tưởng hôm nay sinh nhật cậu, thì nên là tối nay chúng ta tụ họp mới phải chứ?
Lâm Quân Phong ngồi lên một chiếc taxi ra khỏi sân bay, anh hơi nhướn mày khi nghe Hàn Kiêu nói.
- Tối nay tôi có hẹn với người đẹp rồi, tôi đang theo đuổi cô ấy, đành lỡ hẹn với cậu rồi.
- Ồ, cậu đúng là thấy sắc quên bạn, được rồi hẹn cậu tối mai vậy.
Lâm Quân Phong cúp máy rồi lắc đầu cười một cái, Hàn Kiêu này cuối cùng cũng có người yêu rồi.
Lâm Quân Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thành phố S mùa này đang ngập tràn sắc hoa phượng đỏ khắp các con đường, không khí ở đây gần biển nên cũng khá trong lành. Anh lại chợt cảm thấy nhớ Triệu Đoan Mẫn vô cùng.
Mẫn Mẫn, rốt cuộc em đang ở đâu?
Triệu Đoan Mẫn được Hàn Kiêu mời đi ăn tối, cô định từ chối nhưng Hàn Kiêu lại nói hôm nay là sinh nhật của anh, anh có chuyện muốn nói với cô, Triệu Đoan Mẫn cũng không tiện khước từ nên đã nhận lời.
Tại nhà hàng Janny, không khí lúc này có phần nhẹ nhàng và lãng mạn giống như dành cho những cặp tình nhân, trên bàn có nến và rượu vang, bên cạnh còn có nghệ sĩ kéo đàn violon. Triệu Đoan Mẫn ngồi đối diện với Hàn Kiêu, cô cảm thấy không gian này có phần hơi mờ ám, cô lờ mờ cảm nhận được ý định của Hàn Kiêu. Trong phút chốc Triệu Đoan Mẫn lại muốn quay đầu bỏ chạy.
- Mẫn Nhi, hôm nay em thật xinh đẹp.
Triệu Đoan Mẫn hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng trông cô rất xinh đẹp, thanh thuần, làn da non búng giống như được làm từ sữa khiến người ta muốn đưa tay lên chạm vào,ve vuốt.
- Tổng giám đốc, hôm nay anh cũng rất đẹp trai.
Triệu Đoan Mẫn mỉm cười khen lại. Cô đưa món quà nhỏ trong tay cho Hàn Kiêu rồi nói:
- Tổng giám đốc, chúc mừng sinh nhật anh.
Cô không có nhiều tiền để mua những thứ đắt đỏ, quý giá, cô cũng biết với điều kiện của Hàn Kiêu thì anh chẳng thiếu thốn thứ gì cả. Đắn đo cả buổi Triệu Đoan Mẫn quyết định mua cho Hàn Kiêu một chiếc caravat, nó không quá đắt tiền nhưng cũng không phải loại rẻ, nó là tấm lòng của cô, dù sao thì Hàn Kiêu cũng đã giúp đỡ cho cô rất nhiều.
- Mẫn Nhi, em đừng gọi anh là tổng giám đốc nữa, ở đây không phải công ty, em gọi anh là A Kiêu đi có được không?
Dưới ánh mắt có phần van nài của Hàn Kiêu, Triệu Đoan Mẫn cuối cùng cũng gật đầu gọi:
- A Kiêu.
Hai từ này phát ra khiến Hàn Kiêu vui mừng cùng phấn khích không thôi nhưng vào tai người đàn ông đứng gần đó lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng anh.
Lâm Quân Phong không muốn ăn tối tại phòng tổng thống ở khách sạn nên đã ra ngoài đi dạo, anh bước vào nhà hàng Janny này vì thấy không gian ở đây khá yên tĩnh, nhẹ nhàng. Nhưng anh không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng khiến anh cay mắt thế này.
/71
|