Triệu Đoan Mẫn thấy cả người dính dớp, trời nắng nóng, cô lại vừa đánh nhau với Lục Hi Duyệt nên cô muốn về phòng tắm rửa.
Lâm Quân Phong thấy Triệu Đoan Mẫn đi lên lầu không để ý đến mình anh liền hỏi:
- Mẫn Mẫn, em đi đâu vậy?
- Em về phòng tắm rửa, vừa đánh nhau với cô nàng Tiểu Duyệt của anh, người em toàn là mồ hôi.
- Cái gì mà Tiểu Duyệt của anh? Em đang nói cái gì vậy?
- Ồ, cô ta không phải là người ông nội anh muốn làm mai cho anh sao? Ngày nào anh và cô ta cũng ở trong quân doanh gặp nhau, cô ta có địch ý với em như vậy không phải từ anh mà ra sao?
Lâm Quân Phong thầm kêu không xong, chắc chắn cô nàng này đang ghen rồi. Cô còn biết cả chuyện ông nội anh muốn gán ghép anh và Lục Hi Duyệt kia nữa chứ.
- Mẫn Mẫn, em nghe anh nói, anh và Lục Hi Duyệt không có gì cả, anh chỉ coi cô ta là một cấp dưới bình thường thôi. Em đừng hiểu lầm.
Lâm Quân Phong đi theo sau Triệu Đoan Mẫn giải thích cho cô nghe. Triệu Đoan Mẫn không nói gì nữa cô đi về phòng rồi đóng sầm cửa lại để Lâm Quân Phong đứng bên ngoài. Anh bất đắc dĩ đưa tay lên day trán.
Cô nàng này thù dai thật, để một bụng từ quân doanh về đây bây giờ mới chất vấn anh.
Triệu Đoan Mẫn đi vào phòng tắm rửa, đúng là cô đã nhịn một bụng tức từ khi thấy Lục Hi Duyệt ở trong phòng làm việc của Lâm Quân Phong.
Triệu Đoan Mẫn ngâm mình trong bồn tắm, thanh tẩy đi một thân mệt mỏi. Cô đứng dậy quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm.
- A, sao anh ở đây?
Lâm Quân Phong không biết đã vào phòng cô từ lúc nào, anh còn đang ngồi trên giường của cô nữa.
- Anh vào từ lúc em đang trong phòng tắm.
- Em đã cho phép anh vào đây chưa? Mau ra ngoài cho em.
- Mẫn Mẫn, đừng giận nữa, nếu anh có ý gì với Lục Hi Duyệt thì đã có từ lâu rồi, nếu em nghe được cuộc trò chuyện của anh và ông nội hôm đó chắc em cũng nghe thấy anh nói với ông anh đã có người trong lòng rồi. Anh chờ theo đuổi được em sẽ dẫn em đến gặp ông.
Triệu Đoan Mẫn hơi cúi đầu suy nghĩ, đúng là cô hôm đó không nghe được đoạn sau anh nói, không ngờ anh lại nói với ông như vậy, cũng là gián tiếp từ chối Lục Hi Duyệt.
Cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Triệu Đoan Mẫn ngẩng đầu lên, chủ nhân của ánh mắt đó đang nhìn xoáy sâu vào khe rãnh trước ngực cô, rồi sau đó lại lia xuống đùi cô. Chiếc khăn tắm cô quấn chỉ vừa dài trùm mông nên đôi chân dài trắng nõn, bờ vai thon, toàn bộ những nơi không được khăn che chắn anh đều không bỏ sót.
- Lâm Quân Phong, anh nhìn đi đâu vậy? Em vì anh mà ngày hôm nay đánh nhau với Lục Hi Duyệt, anh không lo lắng cho em một chút nào sao?
- Anh lo chứ, nhưng anh biết trình độ của Lục Hi Duyệt, cô ta sẽ không đánh lại em. Dù gì thì cũng còn có anh ở đó, anh sẽ không để cô ta đả thương được em đâu. Ngoan, đừng giận anh nữa nhé.
- Ừm, muốn người ta không giận cũng được, vậy anh bóp chân cho người ta đi.
Triệu Đoan Mẫn tru mỏ, cô ngồi luôn lên giường rồi gác chân lên đùi Lâm Quân Phong.
Lâm Quân Phong chỉ cảm thấy các tế bào trong người như đang xôn xao kêu gào. Anh khẽ chuyển động yết hầu, cô lại kêu anh bóp chân cho cô, không phải anh đang mơ đấy chứ.
Lâm Quân Phong đặt bàn tay lên chân của Triệu Đoan Mẫn bắt đầu xoa nắn, từ đầu ngón chân đến bắp chân rồi dịch chuyển lên cao dần. Triệu Đoan Mẫn nhắm mắt tay chống ra sau giường bắt đầu hưởng thụ.
- Mạnh thêm chút nữa.
Cô ra lệnh, Lâm Quân Phong nín thở tăng thêm lực.
- Ưm …hơi mạnh quá rồi, anh nhẹ thêm chút nữa …ưm …
Lâm Quân Phong cắn răng, cô là đang tra tấn anh sao, anh sắp không chịu nổi nữa rồi, đôi chân thon dài trắng nõn, mềm mịn này đã từng quấn chặt lấy hông anh, lúc này anh chỉ được sờ mà không được làm gì, cô còn cố tình rên rỉ thỏa mãn như vậy là đang thách thức sự chịu đựng của anh sao?
- Cao lên chút nữa.
Lâm Quân Phong nghe thấy câu này anh như mở cờ trong bụng, đôi tay lại di chuyển lên bắp đùi cô nhẹ nhàng xoa nắn.
- Ưm … Hơi cao quá rồi, xuống thấp một chút nữa … Ưm …
Đến nước này mà anh còn chịu đựng được nữa thì chắc anh là thần rồi. Người con gái mình yêu nóng bỏng như mời như gọi thế này anh không thể nhẫn lại nổi nữa rồi.
Lâm Quân Phong vừa định đè Triệu Đoan Mẫn xuống giường thì cô đột nhiên mở mắt đạp một chân vào mặt anh, Lâm Quân Phong đưa tay ra bắt lấy cái chân này của Triệu Đoan Mẫn. Cô liền xoay người đánh một đòn vào cổ anh, Lâm Quân Phong liền buông chân cô ra đưa tay đỡ một đòn này.
- Mẫn Mẫn, em là đang muốn mưu sát anh sao?
Hai người phút chốc liền đánh một trận trên giường.
- Em muốn xem xem nếu em là kẻ thù của anh, em thực sự dùng mỹ nhân kế, thiếu tướng Lâm có tránh được hay không?
Lâm Quân Phong thấy Triệu Đoan Mẫn đi lên lầu không để ý đến mình anh liền hỏi:
- Mẫn Mẫn, em đi đâu vậy?
- Em về phòng tắm rửa, vừa đánh nhau với cô nàng Tiểu Duyệt của anh, người em toàn là mồ hôi.
- Cái gì mà Tiểu Duyệt của anh? Em đang nói cái gì vậy?
- Ồ, cô ta không phải là người ông nội anh muốn làm mai cho anh sao? Ngày nào anh và cô ta cũng ở trong quân doanh gặp nhau, cô ta có địch ý với em như vậy không phải từ anh mà ra sao?
Lâm Quân Phong thầm kêu không xong, chắc chắn cô nàng này đang ghen rồi. Cô còn biết cả chuyện ông nội anh muốn gán ghép anh và Lục Hi Duyệt kia nữa chứ.
- Mẫn Mẫn, em nghe anh nói, anh và Lục Hi Duyệt không có gì cả, anh chỉ coi cô ta là một cấp dưới bình thường thôi. Em đừng hiểu lầm.
Lâm Quân Phong đi theo sau Triệu Đoan Mẫn giải thích cho cô nghe. Triệu Đoan Mẫn không nói gì nữa cô đi về phòng rồi đóng sầm cửa lại để Lâm Quân Phong đứng bên ngoài. Anh bất đắc dĩ đưa tay lên day trán.
Cô nàng này thù dai thật, để một bụng từ quân doanh về đây bây giờ mới chất vấn anh.
Triệu Đoan Mẫn đi vào phòng tắm rửa, đúng là cô đã nhịn một bụng tức từ khi thấy Lục Hi Duyệt ở trong phòng làm việc của Lâm Quân Phong.
Triệu Đoan Mẫn ngâm mình trong bồn tắm, thanh tẩy đi một thân mệt mỏi. Cô đứng dậy quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm.
- A, sao anh ở đây?
Lâm Quân Phong không biết đã vào phòng cô từ lúc nào, anh còn đang ngồi trên giường của cô nữa.
- Anh vào từ lúc em đang trong phòng tắm.
- Em đã cho phép anh vào đây chưa? Mau ra ngoài cho em.
- Mẫn Mẫn, đừng giận nữa, nếu anh có ý gì với Lục Hi Duyệt thì đã có từ lâu rồi, nếu em nghe được cuộc trò chuyện của anh và ông nội hôm đó chắc em cũng nghe thấy anh nói với ông anh đã có người trong lòng rồi. Anh chờ theo đuổi được em sẽ dẫn em đến gặp ông.
Triệu Đoan Mẫn hơi cúi đầu suy nghĩ, đúng là cô hôm đó không nghe được đoạn sau anh nói, không ngờ anh lại nói với ông như vậy, cũng là gián tiếp từ chối Lục Hi Duyệt.
Cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Triệu Đoan Mẫn ngẩng đầu lên, chủ nhân của ánh mắt đó đang nhìn xoáy sâu vào khe rãnh trước ngực cô, rồi sau đó lại lia xuống đùi cô. Chiếc khăn tắm cô quấn chỉ vừa dài trùm mông nên đôi chân dài trắng nõn, bờ vai thon, toàn bộ những nơi không được khăn che chắn anh đều không bỏ sót.
- Lâm Quân Phong, anh nhìn đi đâu vậy? Em vì anh mà ngày hôm nay đánh nhau với Lục Hi Duyệt, anh không lo lắng cho em một chút nào sao?
- Anh lo chứ, nhưng anh biết trình độ của Lục Hi Duyệt, cô ta sẽ không đánh lại em. Dù gì thì cũng còn có anh ở đó, anh sẽ không để cô ta đả thương được em đâu. Ngoan, đừng giận anh nữa nhé.
- Ừm, muốn người ta không giận cũng được, vậy anh bóp chân cho người ta đi.
Triệu Đoan Mẫn tru mỏ, cô ngồi luôn lên giường rồi gác chân lên đùi Lâm Quân Phong.
Lâm Quân Phong chỉ cảm thấy các tế bào trong người như đang xôn xao kêu gào. Anh khẽ chuyển động yết hầu, cô lại kêu anh bóp chân cho cô, không phải anh đang mơ đấy chứ.
Lâm Quân Phong đặt bàn tay lên chân của Triệu Đoan Mẫn bắt đầu xoa nắn, từ đầu ngón chân đến bắp chân rồi dịch chuyển lên cao dần. Triệu Đoan Mẫn nhắm mắt tay chống ra sau giường bắt đầu hưởng thụ.
- Mạnh thêm chút nữa.
Cô ra lệnh, Lâm Quân Phong nín thở tăng thêm lực.
- Ưm …hơi mạnh quá rồi, anh nhẹ thêm chút nữa …ưm …
Lâm Quân Phong cắn răng, cô là đang tra tấn anh sao, anh sắp không chịu nổi nữa rồi, đôi chân thon dài trắng nõn, mềm mịn này đã từng quấn chặt lấy hông anh, lúc này anh chỉ được sờ mà không được làm gì, cô còn cố tình rên rỉ thỏa mãn như vậy là đang thách thức sự chịu đựng của anh sao?
- Cao lên chút nữa.
Lâm Quân Phong nghe thấy câu này anh như mở cờ trong bụng, đôi tay lại di chuyển lên bắp đùi cô nhẹ nhàng xoa nắn.
- Ưm … Hơi cao quá rồi, xuống thấp một chút nữa … Ưm …
Đến nước này mà anh còn chịu đựng được nữa thì chắc anh là thần rồi. Người con gái mình yêu nóng bỏng như mời như gọi thế này anh không thể nhẫn lại nổi nữa rồi.
Lâm Quân Phong vừa định đè Triệu Đoan Mẫn xuống giường thì cô đột nhiên mở mắt đạp một chân vào mặt anh, Lâm Quân Phong đưa tay ra bắt lấy cái chân này của Triệu Đoan Mẫn. Cô liền xoay người đánh một đòn vào cổ anh, Lâm Quân Phong liền buông chân cô ra đưa tay đỡ một đòn này.
- Mẫn Mẫn, em là đang muốn mưu sát anh sao?
Hai người phút chốc liền đánh một trận trên giường.
- Em muốn xem xem nếu em là kẻ thù của anh, em thực sự dùng mỹ nhân kế, thiếu tướng Lâm có tránh được hay không?
/71
|