Bên ngoài căn nhà giam giữ các cô gái, có hai tên côn đồ đang đứng canh cửa. Triệu Đoan Mẫn thì thầm với mấy cô gái điều gì đó, mấy cô gái đó liền gật đầu. Triệu Đoan Mẫn bắt đầu đứng lên gõ cửa:
- Anh gì ơi, em muốn ra ngoài đi vệ sinh, em mót quá rồi.
Một tên canh cửa đang đứng gặm đùi gà liền quát tháo:
- Mẹ kiếp, đám đàn bà phiền phức, làm ông đây mất cả ngon, cố mà nhịn đi cho ông.
Triệu Đoan Mẫn lại tiếp tục nài nỉ:
- Nhưng em mót lắm rồi, chắc các anh cũng không muốn lát nữa em phục vụ các anh lại đi ra thì không hay tí nào đâu.
Hai tên lính canh lại chửi thề một tiếng rồi mở cửa cho Triệu Đoan Mẫn ra ngoài.
- Nhanh lên đó, lề mề ông đây bắn vỡ sọ.
Một lính canh cửa quát lên rồi đi theo Triệu Đoan Mẫn ra nhà xí.
Ra đến nhà xí thấy không có ai, Triệu Đoan Mẫn bất ngờ quay người lại gót một chân vào cổ tên côn đồ khiến hắn ngất xỉu không kịp kêu câu nào. Cô kéo hắn vào một góc rồi lấy súng trên người của hắn, rồi lấy bật lửa trên người hắn đốt nhà xí.
Thôn dân ở đây cũng khá nghèo, nhà chủ yếu đều lợp mái tranh nên rất dễ cháy, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên thu hút sự chú ý của đám côn đồ.
- A, cháy rồi, sao lại cháy nhà thế kia, mau đi dập lửa không chúng ta chết cháy hết bây giờ.
Đám người nhốn nháo lo đi dập lửa. Mấy cô gái bị nhốt trong nhà tranh thủ lúc hỗn loạn liền phá cửa xông ra ngoài chạy trốn.
Triệu Đoan Mẫn trốn một góc, cô lấy súng ra nhắm bắn từng tên một. Cô thầm cảm ơn Lâm Quân Phong trước đó đã dạy cô bắn súng, bây giờ xem như luyện tập đi.
Pằng …
Pằng …
- A, chết người rồi, đứa nào bắn đấy. Có kẻ phục kích chúng ta rồi. Truyện Linh Dị
Mỗi một phát súng Triệu Đoan Mẫn lại chạy đến đổi một vị trí, nên bọn côn đồ lúc này nhất thời không phát hiện được cô. Khi cô hạ được tên thứ năm đang định tiếp tục đổi chỗ thì phía sau đầu một khẩu súng đã dí ngay đầu của cô.
Triệu Đoan Mẫn đứng im không dám cử động.
- Giỏi lắm cô bé, dám giết người của tôi, cô có biết cái giá phải trả là như thế nào không? Mau bỏ súng xuống rồi quay người lại đây.
Joseph lúc này đã đến, theo sau anh ta còn có thêm hai mươi thuộc hạ nữa. Triệu Đoan Mẫn bỏ súng xuống xoay người lại, nhìn đám người trước mặt này lòng cô bỗng trùng xuống.
Joseph ngây người kinh ngạc, cô gái này thực sự rất xinh đẹp,rất hợp khẩu vị của anh ta lại còn trẻ như vậy mà đã gan lớn dám một mình chống lại người của anh.
Triệu Đoan Mẫn cũng quan sát Joseph, anh ta là người lai, có lẽ cũng chạc tuổi Lâm Quân Phong, nụ cười của hắn ẩn chứa ham muốn cùng chút gì đó giống như biến thái khiến Triệu Đoan Mẫn có chút kinh hãi.
- Cô gái, em đúng là lớn gan, nếu em đã thích chơi trò đuổi bắt ném đá giấu tay vậy thì tôi sẽ chơi cùng với em.
Thuộc hạ của hắn lúc này cũng đã dập lửa xong, chúng đều tập hợp lại đây nhìn chằm chằm Triệu Đoan Mẫn. Nói không sợ là giả, một cô gái mười tám tuổi như cô bị một đám đàn ông trong tay đều có vũ khí nhìn thế này ai mà không sợ chứ. Nhưng cô đã quyết định rồi, dù hôm nay cô có chết, cô cũng không hối tiếc.
Lâm Quân Phong, em muốn giúp anh nhưng sức lực có hạn, em không thể giết hết đám người muốn hại anh này, xin lỗi anh, em biết em có lẽ đã yêu anh mất rồi.
Triệu Đoan Mẫn nhắm mắt lại, rồi mở ra,trong mắt cô lúc này chỉ còn lại sự kiên định.
- Bé con, em đang nghĩ gì vậy, có nhìn thấy cánh rừng kia không? Tôi cho em chạy vào đó, tôi ngồi đây nhắm bắn em. Em chạy thoát thì tôi cho em sống, còn nếu em không may bị trúng đạn của tôi nếu em còn sống thì em làm vợ của tôi, còn nếu em chết thì thôi vậy, cũng chỉ trách do số phận em không may mắn mà thôi. Thế nào? Trò này vui chứ?
Đêm nay ánh trăng rất sáng, lại thêm những cây đuốc trong tay thuộc hạ của Joseph khiến chỗ này sáng rực cả một vùng trời. Chơi trò đuổi bắn đúng là cũng không phải không thể.
- Đồ biến thái.
Triệu Đoan Mẫn không nghĩ người đàn ông này lại biến thái như vậy. Nhưng dù sao cô cũng không tránh khỏi cái chết, nếu cô chạy nhanh có lẽ vẫn còn có cơ hội sống sót.
- Em là người đầu tiên dám chửi tôi đấy, hừ, bắt đầu đi.
Triệu Đoan Mẫn bị lôi đến trước cánh rừng.
- Sau khi tôi đếm đến ba, em bắt đầu chạy nhé.
Vừa nói Joseph vừa lên nòng súng, nhìn cảm xúc biến hóa trên mặt Triệu Đoan Mẫn, hắn ta càng hứng thú, hắn rất thích cảm giác săn mồi, nhìn thấy con mồi giãy dụa trước khi chết khiến hắn ta cảm thấy rất hưng phấn.
Triệu Đoan Mẫn hít sâu một hơi chờ đợi, đây là con đường sống duy nhất của cô, dù nó mong manh nhưng cô phải cố gắng hết sức.
- Một … Hai … Ba.
Triệu Đoan Mẫn nghe đến ba cô liều mạng chạy.
- Pằng…
Viên đạn sượt qua bả vai của cô nhanh chóng tạo thành một vệt máu.
- Ô, gần trúng rồi kìa.
Joseph cảm thán một câu, lại tiếp tục nhắm bắn.
Triệu Đoan Mẫn cắn răng tiếp tục chạy, cô không chạy theo đường thẳng mà chạy theo hình zic zắc, cảm nhận viên đạn đang xé gió lao đến cô lại lộn một vòng dưới đất.
- Khá lắm, bé con …
Đã ba viên đạn Joseph đều bắn trượt.
Bọn người của Joseph cũng tụ tập đứng sau lưng Joseph mải xem cuộc vui không để ý chúng đã bị bao vây chặt chẽ.
- Anh gì ơi, em muốn ra ngoài đi vệ sinh, em mót quá rồi.
Một tên canh cửa đang đứng gặm đùi gà liền quát tháo:
- Mẹ kiếp, đám đàn bà phiền phức, làm ông đây mất cả ngon, cố mà nhịn đi cho ông.
Triệu Đoan Mẫn lại tiếp tục nài nỉ:
- Nhưng em mót lắm rồi, chắc các anh cũng không muốn lát nữa em phục vụ các anh lại đi ra thì không hay tí nào đâu.
Hai tên lính canh lại chửi thề một tiếng rồi mở cửa cho Triệu Đoan Mẫn ra ngoài.
- Nhanh lên đó, lề mề ông đây bắn vỡ sọ.
Một lính canh cửa quát lên rồi đi theo Triệu Đoan Mẫn ra nhà xí.
Ra đến nhà xí thấy không có ai, Triệu Đoan Mẫn bất ngờ quay người lại gót một chân vào cổ tên côn đồ khiến hắn ngất xỉu không kịp kêu câu nào. Cô kéo hắn vào một góc rồi lấy súng trên người của hắn, rồi lấy bật lửa trên người hắn đốt nhà xí.
Thôn dân ở đây cũng khá nghèo, nhà chủ yếu đều lợp mái tranh nên rất dễ cháy, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên thu hút sự chú ý của đám côn đồ.
- A, cháy rồi, sao lại cháy nhà thế kia, mau đi dập lửa không chúng ta chết cháy hết bây giờ.
Đám người nhốn nháo lo đi dập lửa. Mấy cô gái bị nhốt trong nhà tranh thủ lúc hỗn loạn liền phá cửa xông ra ngoài chạy trốn.
Triệu Đoan Mẫn trốn một góc, cô lấy súng ra nhắm bắn từng tên một. Cô thầm cảm ơn Lâm Quân Phong trước đó đã dạy cô bắn súng, bây giờ xem như luyện tập đi.
Pằng …
Pằng …
- A, chết người rồi, đứa nào bắn đấy. Có kẻ phục kích chúng ta rồi. Truyện Linh Dị
Mỗi một phát súng Triệu Đoan Mẫn lại chạy đến đổi một vị trí, nên bọn côn đồ lúc này nhất thời không phát hiện được cô. Khi cô hạ được tên thứ năm đang định tiếp tục đổi chỗ thì phía sau đầu một khẩu súng đã dí ngay đầu của cô.
Triệu Đoan Mẫn đứng im không dám cử động.
- Giỏi lắm cô bé, dám giết người của tôi, cô có biết cái giá phải trả là như thế nào không? Mau bỏ súng xuống rồi quay người lại đây.
Joseph lúc này đã đến, theo sau anh ta còn có thêm hai mươi thuộc hạ nữa. Triệu Đoan Mẫn bỏ súng xuống xoay người lại, nhìn đám người trước mặt này lòng cô bỗng trùng xuống.
Joseph ngây người kinh ngạc, cô gái này thực sự rất xinh đẹp,rất hợp khẩu vị của anh ta lại còn trẻ như vậy mà đã gan lớn dám một mình chống lại người của anh.
Triệu Đoan Mẫn cũng quan sát Joseph, anh ta là người lai, có lẽ cũng chạc tuổi Lâm Quân Phong, nụ cười của hắn ẩn chứa ham muốn cùng chút gì đó giống như biến thái khiến Triệu Đoan Mẫn có chút kinh hãi.
- Cô gái, em đúng là lớn gan, nếu em đã thích chơi trò đuổi bắt ném đá giấu tay vậy thì tôi sẽ chơi cùng với em.
Thuộc hạ của hắn lúc này cũng đã dập lửa xong, chúng đều tập hợp lại đây nhìn chằm chằm Triệu Đoan Mẫn. Nói không sợ là giả, một cô gái mười tám tuổi như cô bị một đám đàn ông trong tay đều có vũ khí nhìn thế này ai mà không sợ chứ. Nhưng cô đã quyết định rồi, dù hôm nay cô có chết, cô cũng không hối tiếc.
Lâm Quân Phong, em muốn giúp anh nhưng sức lực có hạn, em không thể giết hết đám người muốn hại anh này, xin lỗi anh, em biết em có lẽ đã yêu anh mất rồi.
Triệu Đoan Mẫn nhắm mắt lại, rồi mở ra,trong mắt cô lúc này chỉ còn lại sự kiên định.
- Bé con, em đang nghĩ gì vậy, có nhìn thấy cánh rừng kia không? Tôi cho em chạy vào đó, tôi ngồi đây nhắm bắn em. Em chạy thoát thì tôi cho em sống, còn nếu em không may bị trúng đạn của tôi nếu em còn sống thì em làm vợ của tôi, còn nếu em chết thì thôi vậy, cũng chỉ trách do số phận em không may mắn mà thôi. Thế nào? Trò này vui chứ?
Đêm nay ánh trăng rất sáng, lại thêm những cây đuốc trong tay thuộc hạ của Joseph khiến chỗ này sáng rực cả một vùng trời. Chơi trò đuổi bắn đúng là cũng không phải không thể.
- Đồ biến thái.
Triệu Đoan Mẫn không nghĩ người đàn ông này lại biến thái như vậy. Nhưng dù sao cô cũng không tránh khỏi cái chết, nếu cô chạy nhanh có lẽ vẫn còn có cơ hội sống sót.
- Em là người đầu tiên dám chửi tôi đấy, hừ, bắt đầu đi.
Triệu Đoan Mẫn bị lôi đến trước cánh rừng.
- Sau khi tôi đếm đến ba, em bắt đầu chạy nhé.
Vừa nói Joseph vừa lên nòng súng, nhìn cảm xúc biến hóa trên mặt Triệu Đoan Mẫn, hắn ta càng hứng thú, hắn rất thích cảm giác săn mồi, nhìn thấy con mồi giãy dụa trước khi chết khiến hắn ta cảm thấy rất hưng phấn.
Triệu Đoan Mẫn hít sâu một hơi chờ đợi, đây là con đường sống duy nhất của cô, dù nó mong manh nhưng cô phải cố gắng hết sức.
- Một … Hai … Ba.
Triệu Đoan Mẫn nghe đến ba cô liều mạng chạy.
- Pằng…
Viên đạn sượt qua bả vai của cô nhanh chóng tạo thành một vệt máu.
- Ô, gần trúng rồi kìa.
Joseph cảm thán một câu, lại tiếp tục nhắm bắn.
Triệu Đoan Mẫn cắn răng tiếp tục chạy, cô không chạy theo đường thẳng mà chạy theo hình zic zắc, cảm nhận viên đạn đang xé gió lao đến cô lại lộn một vòng dưới đất.
- Khá lắm, bé con …
Đã ba viên đạn Joseph đều bắn trượt.
Bọn người của Joseph cũng tụ tập đứng sau lưng Joseph mải xem cuộc vui không để ý chúng đã bị bao vây chặt chẽ.
/71
|