Lâm Quân Phong buông tuýt thuốc trong tay xuống, vội vã đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
- Ngồi đấy chờ anh một lát.
Lâm Quân Phong cúi đầu xuống bồn rửa mặt vã nước lạnh lên mặt, anh nhìn mình trong gương nở một nụ cười khổ.
Sau vài phút Lâm Quân Phong đi ra đã thấy Triệu Đoan Mẫn cài lại cúc áo, cô ngồi ngay ngắn trên giường đợi anh.
- Em học võ ở đâu vậy?
Lâm Quân Phong có rất nhiều điều thắc mắc, cô gái này không biết còn giấu anh những chuyện gì?
- Em học của một ông thầy gần nhà dưới quê.
- Em thích võ thuật hả?
- Ừm, cũng thích ạ, em học võ cũng vì để bảo vệ mẹ và bản thân em. Em đã lén mẹ học, em không có tiền để trả học phí, cũng may ông thầy ấy tốt bụng không có lấy tiền học của em, còn truyền thụ cho em rất nhiều môn võ.
Cô bé của anh thật đáng thương, anh biết gia đình mất đi trụ cột là người đàn ông sẽ rất khó khăn. Với hoàn cảnh của cô,cô buộc phải trở nên mạnh mẽ.
- Hôm nào dẫn anh đi gặp ông ấy được không?
Anh muốn cảm ơn ông ấy đã truyền thụ võ nghệ cho Triệu Đoan Mẫn nếu không hôm trước, với những sát chiêu mà Hứa San San ra tay,chưa chắc cô đã sống nổi. Hứa San San này thật sự rất khả nghi,anh đã cho người điều tra cô ta rồi.
Triệu Đoan Mẫn lắc đầu.
- Năm ngoái ông ấy đã chuyển đi rồi, em cũng không biết là ông ấy chuyển đi đâu nữa.
Nghĩ đến Hứa San San, Triệu Đoan Mẫn liền nói tiếp.
- Quân Phong, anh phải điều tra Hứa San San, em thấy cô ta không giống một sinh viên đại học bình thường.
Lâm Quân Phong gật đầu.
- Ừm, anh đã cho người đi điều tra cô ta rồi, em cứ nói ra những suy nghĩ của em đi.
Triệu Đoan Mẫn cũng không giấu giếm.
- Chiêu thức của cô ta rất liều mạng,giống như là lính đánh thuê hơn. Nếu không có sự rèn luyện lâu ngày sẽ không đánh tốt được như vậy. Giày cô ta đi thoạt nhìn giống giày của bọn em đi nhưng kì thực nó đã được cải tiến lại,giống như được chế tạo đặc biệt. Phải rồi,em còn nghi ngờ cô ta tập cả boxing, em nhìn thấy tay cô ta toàn là cơ bắp.
- Ừm, em quan sát rất tốt. Anh chưa xử phạt cô ta là vì chưa muốn đánh rắn động cỏ, anh nhất định sẽ trả thù cho em. Thời gian này em hãy cẩn thận một chút.
Anh sẽ không để cho cô bị thương vô ích đâu, anh nhất định hoàn lại cho Hứa San San gấp bội.
- Vâng, em biết rồi.
Triệu Đoan Mẫn đứng lên.
- Không còn chuyện gì nữa thì em về đây.
- Ừm, mai lại đến đây anh thoa thuốc giúp em.
Cái người này còn muốn thoa thuốc cho cô nữa sao?
- Không cần đâu, anh đưa thuốc em về tự bôi được mà.
Lâm Quân Phong cầm lấy tuýt thuốc trên giường nhét vào túi.
- Không được, thuốc này của bạn anh cho mượn, nó rất quý, trên thế giới này cũng chỉ có 5 tuýt mà thôi, dùng xong anh phải trả cho cậu ấy. Hơn nữa với độ lười của em chưa chắc đã chịu bôi thường xuyên, anh muốn đích thân bôi cho em anh mới yên tâm.
Thực ra anh đang nói dối, tuýt thuốc này là của anh, chỉ là anh muốn tự mình bôi thuốc cho cô mà thôi.
Triệu Đoan Mẫn không biết làm sao với sự bá đạo của người đàn ông này nên chỉ đành đồng ý.
Thế là mấy ngày sau, cứ đến buổi trưa Triệu Đoan Mẫn lại phải đến phòng làm việc của Lâm Quân Phong để anh bôi thuốc. Người đàn ông nào đó hôm nào cũng vui vẻ vừa bôi thuốc vừa thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp lấp ló sau lớp áo.
…
Buổi tối,nhân lúc mọi người không chú ý, Hứa San San lén cầm chiếc điện thoại màu đen ra ngoài liên lạc. Chiếc điện thoại này của cô ta thường tắt máy,chỉ khi thật cần thiết phải liên lạc cô ta mới mở nó lên. Sở dĩ nó không bị tịch thu là vì ngày đầu đến đây huấn luyện viên đi kiểm tra phòng cô ta đã lén giấu nó dưới nách nên không bị ai phát hiện.
- Ngài Joseph là tôi đây.
- Linda, cô thật vô dụng, có một tên Lâm Quân Phong cũng không trừ khử được, không dùng sức được thì cô phải dùng mĩ nhân kế chứ.
- Ngài Joseph, tôi đang điều tra anh ta, tôi cảm thấy anh ta và một nữ sinh ở đây có quan hệ gì đó.
- Không được, cô có một nhược điểm đó là quá kiêu ngạo và tự phụ, cô nghĩ cô có đủ thời gian điều tra anh ta à? Tối nay hành động luôn đi, nếu cô không thành công tôi sẽ thực hiện phương án B.
- Vâng,thưa ngài.
Linda cúp điện thoại ánh mắt lạnh lùng, cô ta nhìn về phía tòa nhà đang sáng đèn rồi lách người biến mất.
- Ngồi đấy chờ anh một lát.
Lâm Quân Phong cúi đầu xuống bồn rửa mặt vã nước lạnh lên mặt, anh nhìn mình trong gương nở một nụ cười khổ.
Sau vài phút Lâm Quân Phong đi ra đã thấy Triệu Đoan Mẫn cài lại cúc áo, cô ngồi ngay ngắn trên giường đợi anh.
- Em học võ ở đâu vậy?
Lâm Quân Phong có rất nhiều điều thắc mắc, cô gái này không biết còn giấu anh những chuyện gì?
- Em học của một ông thầy gần nhà dưới quê.
- Em thích võ thuật hả?
- Ừm, cũng thích ạ, em học võ cũng vì để bảo vệ mẹ và bản thân em. Em đã lén mẹ học, em không có tiền để trả học phí, cũng may ông thầy ấy tốt bụng không có lấy tiền học của em, còn truyền thụ cho em rất nhiều môn võ.
Cô bé của anh thật đáng thương, anh biết gia đình mất đi trụ cột là người đàn ông sẽ rất khó khăn. Với hoàn cảnh của cô,cô buộc phải trở nên mạnh mẽ.
- Hôm nào dẫn anh đi gặp ông ấy được không?
Anh muốn cảm ơn ông ấy đã truyền thụ võ nghệ cho Triệu Đoan Mẫn nếu không hôm trước, với những sát chiêu mà Hứa San San ra tay,chưa chắc cô đã sống nổi. Hứa San San này thật sự rất khả nghi,anh đã cho người điều tra cô ta rồi.
Triệu Đoan Mẫn lắc đầu.
- Năm ngoái ông ấy đã chuyển đi rồi, em cũng không biết là ông ấy chuyển đi đâu nữa.
Nghĩ đến Hứa San San, Triệu Đoan Mẫn liền nói tiếp.
- Quân Phong, anh phải điều tra Hứa San San, em thấy cô ta không giống một sinh viên đại học bình thường.
Lâm Quân Phong gật đầu.
- Ừm, anh đã cho người đi điều tra cô ta rồi, em cứ nói ra những suy nghĩ của em đi.
Triệu Đoan Mẫn cũng không giấu giếm.
- Chiêu thức của cô ta rất liều mạng,giống như là lính đánh thuê hơn. Nếu không có sự rèn luyện lâu ngày sẽ không đánh tốt được như vậy. Giày cô ta đi thoạt nhìn giống giày của bọn em đi nhưng kì thực nó đã được cải tiến lại,giống như được chế tạo đặc biệt. Phải rồi,em còn nghi ngờ cô ta tập cả boxing, em nhìn thấy tay cô ta toàn là cơ bắp.
- Ừm, em quan sát rất tốt. Anh chưa xử phạt cô ta là vì chưa muốn đánh rắn động cỏ, anh nhất định sẽ trả thù cho em. Thời gian này em hãy cẩn thận một chút.
Anh sẽ không để cho cô bị thương vô ích đâu, anh nhất định hoàn lại cho Hứa San San gấp bội.
- Vâng, em biết rồi.
Triệu Đoan Mẫn đứng lên.
- Không còn chuyện gì nữa thì em về đây.
- Ừm, mai lại đến đây anh thoa thuốc giúp em.
Cái người này còn muốn thoa thuốc cho cô nữa sao?
- Không cần đâu, anh đưa thuốc em về tự bôi được mà.
Lâm Quân Phong cầm lấy tuýt thuốc trên giường nhét vào túi.
- Không được, thuốc này của bạn anh cho mượn, nó rất quý, trên thế giới này cũng chỉ có 5 tuýt mà thôi, dùng xong anh phải trả cho cậu ấy. Hơn nữa với độ lười của em chưa chắc đã chịu bôi thường xuyên, anh muốn đích thân bôi cho em anh mới yên tâm.
Thực ra anh đang nói dối, tuýt thuốc này là của anh, chỉ là anh muốn tự mình bôi thuốc cho cô mà thôi.
Triệu Đoan Mẫn không biết làm sao với sự bá đạo của người đàn ông này nên chỉ đành đồng ý.
Thế là mấy ngày sau, cứ đến buổi trưa Triệu Đoan Mẫn lại phải đến phòng làm việc của Lâm Quân Phong để anh bôi thuốc. Người đàn ông nào đó hôm nào cũng vui vẻ vừa bôi thuốc vừa thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp lấp ló sau lớp áo.
…
Buổi tối,nhân lúc mọi người không chú ý, Hứa San San lén cầm chiếc điện thoại màu đen ra ngoài liên lạc. Chiếc điện thoại này của cô ta thường tắt máy,chỉ khi thật cần thiết phải liên lạc cô ta mới mở nó lên. Sở dĩ nó không bị tịch thu là vì ngày đầu đến đây huấn luyện viên đi kiểm tra phòng cô ta đã lén giấu nó dưới nách nên không bị ai phát hiện.
- Ngài Joseph là tôi đây.
- Linda, cô thật vô dụng, có một tên Lâm Quân Phong cũng không trừ khử được, không dùng sức được thì cô phải dùng mĩ nhân kế chứ.
- Ngài Joseph, tôi đang điều tra anh ta, tôi cảm thấy anh ta và một nữ sinh ở đây có quan hệ gì đó.
- Không được, cô có một nhược điểm đó là quá kiêu ngạo và tự phụ, cô nghĩ cô có đủ thời gian điều tra anh ta à? Tối nay hành động luôn đi, nếu cô không thành công tôi sẽ thực hiện phương án B.
- Vâng,thưa ngài.
Linda cúp điện thoại ánh mắt lạnh lùng, cô ta nhìn về phía tòa nhà đang sáng đèn rồi lách người biến mất.
/71
|