“Cố Lam Duệ, cậu định ở chỗ vợ chồng chúng tôi đến bao giờ vậy?”
Tần Mặc Sâm khoanh tay trước ngực, bộ dạng có chút khó ở liếc nhìn nữ nhân đang ngồi cắn hạt dưa đối diện anh, bộ dáng thư thái giống như đang ở nhà.
“Bao giờ tôi thấy chán thì tôi đi, cậu keo kiệt đến mức thêm cả một cái miệng cũng không nuôi được à?”
Cố Lam Duệ vẫn ung dung cắn hạt dưa, không kém cạnh phản bác lại cậu bạn nào đó, cô mới thèm quan tâm đến tâm trạng của tên keo kiệt Tần Mặc Sâm nhé. Chỉ cần có tiểu Ân Ân ở đây cậu ta dám đuổi cô đi sao, chắc chắn là không rồi, bởi vì cậu ta đích thực là một “thê nô”.
“Không được!” Anh nhíu mày lạnh lùng đáp, “Tôi nuôi một mình bà xã của tôi là đủ rồi.”
“Này, tôi nói cho cậu biết nhé quỷ keo kiệt, cậu dám đối xử với người đã giúp mình theo đuổi vợ thế à?!” Cố Lam Duệ bỏ đống hạt dưa xuống bàn, không chịu yếu thế bắt đầu đấu võ mồm.
Con mẹ nó, bà đây cất công điều tra tin tức của Tần Tố Ân cho Tần Mặc Sâm, ấy vậy mà giờ cậu ta có được rồi lại lật lọng. Tức chết cô rồi mà, đúng là cậu bạn già đáng ghét, biết trước như vậy cô đã không giúp rồi.
“Cậu không thấy mình là bóng đèn cản trở không gian riêng tư của gia đình người khác à?”
Tần Mặc Sâm khó chịu ra mặt, anh biết cô bạn này đến đây là vì tránh mặt tên Jay nào đó, nhưng có nhất thiết phải ở lâu như vậy không, đã ba ngày rồi.
Anh sắp không thể chịu nổi nữa rồi, sự có mặt của Cố Lam Duệ khiến Ân Ân nhà anh không thèm ngó ngàng tới anh, đã vậy còn bắt anh ngủ phòng khách. Còn Cố Lam Duệ thì ngủ với Ân Ân, ôi không thể chấp nhận được cái cảnh tượng này nữa, anh không muốn bị thất sủng.
“Bóng đèn sao?” Cô rơi vào suy tư một lúc, “Ồ…cũng không tệ nha.”
Sau đó cười cười nhìn Tần Mặc Sâm, cô phải trêu chọc anh mới được, dám nhân cơ hội tiểu Ân Ân không có ở nhà mà đuổi cô đi sao, không dễ đâu.
“Cố, Lam, Duệ…” Anh nghiến răng gọi tên cô, đầu đã bốc khói.
Hiển nhiên Tần Mặc Sâm đã bị Cố Lam Duệ chọc tức, nhưng lại chẳng thể làm gì cô, anh sắp phát điên lên rồi.
“Tôi biết tên tôi đẹp rồi, cậu không cần nhấn mạnh như vậy đâu. Hehe…tôi ngại đó!”
Cố Lam Duệ che miệng mỉm cười khiêu khích, sau đó còn nháy mắt với Tần Mặc Sâm một cái khiến anh nổi hết cả da gà, cô bạn này của anh quá lố rồi. Chẳng trách hơn 30 rồi mà vẫn chẳng có ai rước, tên nam nhân nào rước phải đúng là thảm họa.
“…” Tần Mặc Sâm á khẩu.
Đối với sự trêu chọc của Cố Lam Duệ, Tần Mặc Sâm chỉ có thể ngồi kia đen mặt nhìn đối phương, hiển nhiên anh không động thủ được. Anh chịu thua, chịu thua cái tính cách ngang ngược thích trêu đùa người khác của Cố Lam Duệ, anh bội phục rồi.
“Haha…tôi đùa cậu thôi, chờ Ân Ân về tôi sẽ đi, không làm phiền hai người ân ái nữa đâu.”
Thấy sắc mặt đen kịt của ai đó, cô lấy lại thần thái, nghiêm túc nói. Cô đã ở đây ba ngày rồi, cũng đã suy nghĩ thông suốt, cô không nên trốn tránh Jay, vẫn là cần mặt đối mặt giải quyết vấn đề giữa cả hai.
“Hừ! Không tiễn.” Anh lạnh giọng đáp, sắc mặt ảm đạm hơn.
“Đồ keo kiệt, cậu tuyệt tình hơn tôi nghĩ đấy!” Cố Lam Duệ bĩu môi khinh bỉ đáp.
Sau đó cầm theo đống hạt dưa quay về phòng dọn đồ, cô chẳng thèm ở kia đôi co với Tần Mặc Sâm làm gì, tốt nhất là nên đi thôi.
Nhìn theo bóng lưng của cô bạn nào đó khuất dần, Tần Mặc Sâm khẽ rơi vào suy tư, nói thật thì những lời khi nãy cũng chỉ là chiêu khích tướng mà thôi. Là anh đã cố ý nói vậy, mục đích là muốn Cố Lam Duệ trở về, cũng như tự đối mặt với chuyện của bản thân.
Tần Mặc Sâm biết chuyện của quá khứ đã khiến Cố Lam Duệ khép lòng lại, không những vậy còn khiến một cô gái đáng lẽ phải vô tư, hoạt bát trở nên ít nói, lạnh lùng như hiện tại.
Vốn dĩ tất cả không nên như vậy, tất cả cũng do Tần gia chủ mà ra, chính cha anh đã nhúng tay vào chuyện năm xưa.
Anh không có cách nào để bù đắp hết thảy mọi thứ cho Cố Lam Duệ, nhưng anh nguyện giúp cô vượt qua tất cả, gieo nhân nào gặp quả ấy, chuyện cha anh đã gây nên anh tin ông ta sẽ bị quả báo.
Khép lại suy nghĩ, Tần Mặc Sâm khẽ day day huyền thái dương, sau đó đứng dậy rời đi, anh phải đi đón bà xã rồi.
Khu biệt thự “Lam Uyển”, chiếc Ferrari bạc dừng lại trước cổng, thân ảnh một nữ nhân bước xuống, ánh mắt ảm đạm liếc nhìn vào bên trong.
Cũng hơn một tháng cô mất tích, nơi này vẫn không có gì thay đổi cả, vẫn xa hoa lộng lẫy như trước. Âu Nam Diệp nở một nụ cười, đi từng bước vào bên trong, còn Tư Đồ Hoằng chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô khuất dần.
Bàn tay nắm chặt vô lăng dần dần thả lỏng, anh đã thật sự buông tay rồi, cuối cùng thì anh đã hiểu, tình yêu không nhất thiết phải ở cạnh người đó. Chỉ cần người đó hạnh phúc thôi là đã đủ rồi, cuộc sống này phải học cách chấp nhận, đối mặt với những hiện thực đắng lòng.
Bên trong phòng khách, bầu không khí có chút quỷ dị, Mạc Thiên Kỳ đang ngồi kia nhìn Lucas Thanh Điệp trước mặt, tâm trạng rất không vui. Từ khi biết tin Âu Nam Diệp mất tích, nữ nhân này thường xuyên lui tới đây, muốn tiếp cận anh.
Anh thật sự rất khó chịu, cô ta bám người quá dai, nếu không phải không thích hợp thì anh đã ra tay với cô ta rồi.
“Thiên Kỳ à, anh không vui sao? Hôm nay em có mang canh gà nhân sâm đến cho anh tẩm bổ này, anh mau uống thử khi còn nóng đi.”
Lucas Thanh Điệp nhận thấy sắc mặt không mấy tốt của Mạc Thiên Kỳ thì bắt đầu thao thao bất tuyệt về món canh, từ khi biết tin Âu Nam Diệp mất tích cô ta luôn tìm cơ hội tiếp cận anh, hòng muốn lên giường cùng anh.
Nhưng Mạc Thiên Kỳ quá cảnh giác, cô ta không có cách nào tiếp cận được, bằng mọi giá hôm nay cô ta phải có được anh.
“Hết chuyện thì cô đi đi. Tôi không rảnh để tiếp cô, còn nữa, canh gà mang luôn đi!”
Mạc Thiên Kỳ không cho Lucas Thanh Điệp mặt mũi, trực tiếp đuổi người, nhìn mặt cô ta thôi anh đã chán ghét rồi. Làm gì còn tâm trạng mà ăn uống chứ!
“Thiên Kỳ, em vất vả lắm mới hầm được đó… Anh không thể nể mặt em mà ăn một chút sao?” Cô ta ủy khuất nói, ánh mắt rưng rưng muốn khóc.
“Không thể!”
Bỗng một giọng nói vừa lạnh lùng vừa quen thuộc truyền tới, khiến cả hai người trong phòng khách giật mình quay người nhìn giọng nói kia, ánh mắt đều mở to hết cỡ vì ngạc nhiên.
Sự vui mừng lan tỏa trên khuôn mặt Mạc Thiên Kỳ, hai mắt anh vô thức đỏ hoe, cư nhiên vì cảm động mà rơi lệ. Không nói nhiều bật dậy lao nhanh về phía Âu Nam Diệp, ôm trầm lấy cô vào lòng, tất cả sự nhớ nhung tích tụ lại cái ôm đầy yêu thương.
“Tiểu Diệp…” Anh nghẹn ngào gọi tên cô, nước mắt theo đó chảy dài trên gò má của nam nhân.
“Ừ, em trở về rồi… Kỳ, em nhớ anh nhiều lắm!” Cô cũng nghẹn ngào đáp lại anh, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Cứ như vậy hai người họ ôm nhau rất lâu, như muốn thỏa mãn lòng nhớ nhung những tháng ngày dài đằng đẵng bị chia cách kia, chỉ có hai người họ đắm chìm trong thế giới riêng.
Bỏ lại tất cả phía sau, bao gồm phớt lờ cả Lucas Thanh Điệp đứng ngơ ngác ở kia, ánh mắt tức tối nhìn hai người ôm nhau trước mặt. Đúng là tức chết cô ta rồi, cứ ngỡ Âu Nam Diệp đã chết rồi, ấy vậy mà còn có thể trở về.
Cô ta hận không thể giết chết nữ nhân chết tiệt trước mắt kia, thật là chói mắt, cớ gì cô ta làm mọi cách mà không chiếm được trái tim Mạc Thiên Kỳ. Nhưng chỉ cần Âu Nam Diệp xuất hiện là anh ấy lại vui vẻ, hạnh phúc như vậy, thật không cam tâm.
“Hai người…” Lucas Thanh Điệp không cam tâm lên tiếng.
Lúc này đây hai người kia mới nhớ ra còn có một vị khách không mời mà đến ở đây, Mạc Thiên Kỳ khẽ điều chỉnh lại cảm xúc, buông Âu Nam Diệp ra.
Lạnh lùng liếc nhìn về phía Lucas Thanh Điệp, “Tôi không có kiên nhẫn nhắc lại lần hai, mời cô đi cho!”
“Thiên Kỳ…” Cô ta không cam tâm nhìn Mạc Thiên Kỳ, sau đó lại nhìn Âu Nam Diệp bằng ánh mắt căm phẫn.
“Lucas Thanh Điệp, bộ cô không hiểu tiếng người sao? Hay là nói sống lâu quá trong bộ dạng trà xanh nên quên mất cách làm người rồi?!”
Âu Nam Diệp tiến lại gần phía cô ta, mở miệng châm chọc, cô ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lườm cô, không thể phản bác.
“Cô…” Lắp bắp mãi không nói nên lời.
“Tôi không có kiên nhẫn với thể loại trà xanh như cô, cũng như không nhượng bộ như Kỳ, nếu còn bám lấy anh ấy không buông… Tôi không ngại cho cô biến mất đâu!”
Ánh mắt cô đằng đằng sát khí nhìn Lucas Thanh Điệp khiến cô ta sợ hãi tột cùng, người như Âu Nam Diệp sao có thể dễ dãi với tình địch được. Trải qua rất nhiều chuyện, cô đã học được rất nhiều bài học quý giá, người đàn ông của cô tuyệt đối không cho bất kì kẻ nào có cơ hội dòm ngó.
“Cô…cô đợi đấy cho tôi!”
Lucas Thanh Điệp tức giận dậm chân tại chỗ, sau đó đạp giày cao gót rời đi, nhìn thấy bóng đèn cản trở đã rời đi, Mạc Thiên Kỳ tiếp tục ôm lấy cô.
“Tiểu Diệp, anh tưởng mình không còn được gặp lại em nữa…” Mạc Thiên Kỳ tựa đầu vào hõm vai cô, nỉ non từng câu từng chữ, “Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.”
Nói đến đây, đáy lòng anh dâng lên một cảm giác chua xót, sự ân hận dường như muốn chiếm chọn trái tim.
“Kỳ…anh không cần phải xin lỗi, em đã không sao rồi mà.”
Cô ôm chặt lấy cơ thể có chút run rẩy của Mạc Thiên Kỳ, hạnh phúc đến rơi lệ, an ủi anh, tất cả đã ổn rồi.
Tần Mặc Sâm khoanh tay trước ngực, bộ dạng có chút khó ở liếc nhìn nữ nhân đang ngồi cắn hạt dưa đối diện anh, bộ dáng thư thái giống như đang ở nhà.
“Bao giờ tôi thấy chán thì tôi đi, cậu keo kiệt đến mức thêm cả một cái miệng cũng không nuôi được à?”
Cố Lam Duệ vẫn ung dung cắn hạt dưa, không kém cạnh phản bác lại cậu bạn nào đó, cô mới thèm quan tâm đến tâm trạng của tên keo kiệt Tần Mặc Sâm nhé. Chỉ cần có tiểu Ân Ân ở đây cậu ta dám đuổi cô đi sao, chắc chắn là không rồi, bởi vì cậu ta đích thực là một “thê nô”.
“Không được!” Anh nhíu mày lạnh lùng đáp, “Tôi nuôi một mình bà xã của tôi là đủ rồi.”
“Này, tôi nói cho cậu biết nhé quỷ keo kiệt, cậu dám đối xử với người đã giúp mình theo đuổi vợ thế à?!” Cố Lam Duệ bỏ đống hạt dưa xuống bàn, không chịu yếu thế bắt đầu đấu võ mồm.
Con mẹ nó, bà đây cất công điều tra tin tức của Tần Tố Ân cho Tần Mặc Sâm, ấy vậy mà giờ cậu ta có được rồi lại lật lọng. Tức chết cô rồi mà, đúng là cậu bạn già đáng ghét, biết trước như vậy cô đã không giúp rồi.
“Cậu không thấy mình là bóng đèn cản trở không gian riêng tư của gia đình người khác à?”
Tần Mặc Sâm khó chịu ra mặt, anh biết cô bạn này đến đây là vì tránh mặt tên Jay nào đó, nhưng có nhất thiết phải ở lâu như vậy không, đã ba ngày rồi.
Anh sắp không thể chịu nổi nữa rồi, sự có mặt của Cố Lam Duệ khiến Ân Ân nhà anh không thèm ngó ngàng tới anh, đã vậy còn bắt anh ngủ phòng khách. Còn Cố Lam Duệ thì ngủ với Ân Ân, ôi không thể chấp nhận được cái cảnh tượng này nữa, anh không muốn bị thất sủng.
“Bóng đèn sao?” Cô rơi vào suy tư một lúc, “Ồ…cũng không tệ nha.”
Sau đó cười cười nhìn Tần Mặc Sâm, cô phải trêu chọc anh mới được, dám nhân cơ hội tiểu Ân Ân không có ở nhà mà đuổi cô đi sao, không dễ đâu.
“Cố, Lam, Duệ…” Anh nghiến răng gọi tên cô, đầu đã bốc khói.
Hiển nhiên Tần Mặc Sâm đã bị Cố Lam Duệ chọc tức, nhưng lại chẳng thể làm gì cô, anh sắp phát điên lên rồi.
“Tôi biết tên tôi đẹp rồi, cậu không cần nhấn mạnh như vậy đâu. Hehe…tôi ngại đó!”
Cố Lam Duệ che miệng mỉm cười khiêu khích, sau đó còn nháy mắt với Tần Mặc Sâm một cái khiến anh nổi hết cả da gà, cô bạn này của anh quá lố rồi. Chẳng trách hơn 30 rồi mà vẫn chẳng có ai rước, tên nam nhân nào rước phải đúng là thảm họa.
“…” Tần Mặc Sâm á khẩu.
Đối với sự trêu chọc của Cố Lam Duệ, Tần Mặc Sâm chỉ có thể ngồi kia đen mặt nhìn đối phương, hiển nhiên anh không động thủ được. Anh chịu thua, chịu thua cái tính cách ngang ngược thích trêu đùa người khác của Cố Lam Duệ, anh bội phục rồi.
“Haha…tôi đùa cậu thôi, chờ Ân Ân về tôi sẽ đi, không làm phiền hai người ân ái nữa đâu.”
Thấy sắc mặt đen kịt của ai đó, cô lấy lại thần thái, nghiêm túc nói. Cô đã ở đây ba ngày rồi, cũng đã suy nghĩ thông suốt, cô không nên trốn tránh Jay, vẫn là cần mặt đối mặt giải quyết vấn đề giữa cả hai.
“Hừ! Không tiễn.” Anh lạnh giọng đáp, sắc mặt ảm đạm hơn.
“Đồ keo kiệt, cậu tuyệt tình hơn tôi nghĩ đấy!” Cố Lam Duệ bĩu môi khinh bỉ đáp.
Sau đó cầm theo đống hạt dưa quay về phòng dọn đồ, cô chẳng thèm ở kia đôi co với Tần Mặc Sâm làm gì, tốt nhất là nên đi thôi.
Nhìn theo bóng lưng của cô bạn nào đó khuất dần, Tần Mặc Sâm khẽ rơi vào suy tư, nói thật thì những lời khi nãy cũng chỉ là chiêu khích tướng mà thôi. Là anh đã cố ý nói vậy, mục đích là muốn Cố Lam Duệ trở về, cũng như tự đối mặt với chuyện của bản thân.
Tần Mặc Sâm biết chuyện của quá khứ đã khiến Cố Lam Duệ khép lòng lại, không những vậy còn khiến một cô gái đáng lẽ phải vô tư, hoạt bát trở nên ít nói, lạnh lùng như hiện tại.
Vốn dĩ tất cả không nên như vậy, tất cả cũng do Tần gia chủ mà ra, chính cha anh đã nhúng tay vào chuyện năm xưa.
Anh không có cách nào để bù đắp hết thảy mọi thứ cho Cố Lam Duệ, nhưng anh nguyện giúp cô vượt qua tất cả, gieo nhân nào gặp quả ấy, chuyện cha anh đã gây nên anh tin ông ta sẽ bị quả báo.
Khép lại suy nghĩ, Tần Mặc Sâm khẽ day day huyền thái dương, sau đó đứng dậy rời đi, anh phải đi đón bà xã rồi.
Khu biệt thự “Lam Uyển”, chiếc Ferrari bạc dừng lại trước cổng, thân ảnh một nữ nhân bước xuống, ánh mắt ảm đạm liếc nhìn vào bên trong.
Cũng hơn một tháng cô mất tích, nơi này vẫn không có gì thay đổi cả, vẫn xa hoa lộng lẫy như trước. Âu Nam Diệp nở một nụ cười, đi từng bước vào bên trong, còn Tư Đồ Hoằng chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô khuất dần.
Bàn tay nắm chặt vô lăng dần dần thả lỏng, anh đã thật sự buông tay rồi, cuối cùng thì anh đã hiểu, tình yêu không nhất thiết phải ở cạnh người đó. Chỉ cần người đó hạnh phúc thôi là đã đủ rồi, cuộc sống này phải học cách chấp nhận, đối mặt với những hiện thực đắng lòng.
Bên trong phòng khách, bầu không khí có chút quỷ dị, Mạc Thiên Kỳ đang ngồi kia nhìn Lucas Thanh Điệp trước mặt, tâm trạng rất không vui. Từ khi biết tin Âu Nam Diệp mất tích, nữ nhân này thường xuyên lui tới đây, muốn tiếp cận anh.
Anh thật sự rất khó chịu, cô ta bám người quá dai, nếu không phải không thích hợp thì anh đã ra tay với cô ta rồi.
“Thiên Kỳ à, anh không vui sao? Hôm nay em có mang canh gà nhân sâm đến cho anh tẩm bổ này, anh mau uống thử khi còn nóng đi.”
Lucas Thanh Điệp nhận thấy sắc mặt không mấy tốt của Mạc Thiên Kỳ thì bắt đầu thao thao bất tuyệt về món canh, từ khi biết tin Âu Nam Diệp mất tích cô ta luôn tìm cơ hội tiếp cận anh, hòng muốn lên giường cùng anh.
Nhưng Mạc Thiên Kỳ quá cảnh giác, cô ta không có cách nào tiếp cận được, bằng mọi giá hôm nay cô ta phải có được anh.
“Hết chuyện thì cô đi đi. Tôi không rảnh để tiếp cô, còn nữa, canh gà mang luôn đi!”
Mạc Thiên Kỳ không cho Lucas Thanh Điệp mặt mũi, trực tiếp đuổi người, nhìn mặt cô ta thôi anh đã chán ghét rồi. Làm gì còn tâm trạng mà ăn uống chứ!
“Thiên Kỳ, em vất vả lắm mới hầm được đó… Anh không thể nể mặt em mà ăn một chút sao?” Cô ta ủy khuất nói, ánh mắt rưng rưng muốn khóc.
“Không thể!”
Bỗng một giọng nói vừa lạnh lùng vừa quen thuộc truyền tới, khiến cả hai người trong phòng khách giật mình quay người nhìn giọng nói kia, ánh mắt đều mở to hết cỡ vì ngạc nhiên.
Sự vui mừng lan tỏa trên khuôn mặt Mạc Thiên Kỳ, hai mắt anh vô thức đỏ hoe, cư nhiên vì cảm động mà rơi lệ. Không nói nhiều bật dậy lao nhanh về phía Âu Nam Diệp, ôm trầm lấy cô vào lòng, tất cả sự nhớ nhung tích tụ lại cái ôm đầy yêu thương.
“Tiểu Diệp…” Anh nghẹn ngào gọi tên cô, nước mắt theo đó chảy dài trên gò má của nam nhân.
“Ừ, em trở về rồi… Kỳ, em nhớ anh nhiều lắm!” Cô cũng nghẹn ngào đáp lại anh, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Cứ như vậy hai người họ ôm nhau rất lâu, như muốn thỏa mãn lòng nhớ nhung những tháng ngày dài đằng đẵng bị chia cách kia, chỉ có hai người họ đắm chìm trong thế giới riêng.
Bỏ lại tất cả phía sau, bao gồm phớt lờ cả Lucas Thanh Điệp đứng ngơ ngác ở kia, ánh mắt tức tối nhìn hai người ôm nhau trước mặt. Đúng là tức chết cô ta rồi, cứ ngỡ Âu Nam Diệp đã chết rồi, ấy vậy mà còn có thể trở về.
Cô ta hận không thể giết chết nữ nhân chết tiệt trước mắt kia, thật là chói mắt, cớ gì cô ta làm mọi cách mà không chiếm được trái tim Mạc Thiên Kỳ. Nhưng chỉ cần Âu Nam Diệp xuất hiện là anh ấy lại vui vẻ, hạnh phúc như vậy, thật không cam tâm.
“Hai người…” Lucas Thanh Điệp không cam tâm lên tiếng.
Lúc này đây hai người kia mới nhớ ra còn có một vị khách không mời mà đến ở đây, Mạc Thiên Kỳ khẽ điều chỉnh lại cảm xúc, buông Âu Nam Diệp ra.
Lạnh lùng liếc nhìn về phía Lucas Thanh Điệp, “Tôi không có kiên nhẫn nhắc lại lần hai, mời cô đi cho!”
“Thiên Kỳ…” Cô ta không cam tâm nhìn Mạc Thiên Kỳ, sau đó lại nhìn Âu Nam Diệp bằng ánh mắt căm phẫn.
“Lucas Thanh Điệp, bộ cô không hiểu tiếng người sao? Hay là nói sống lâu quá trong bộ dạng trà xanh nên quên mất cách làm người rồi?!”
Âu Nam Diệp tiến lại gần phía cô ta, mở miệng châm chọc, cô ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lườm cô, không thể phản bác.
“Cô…” Lắp bắp mãi không nói nên lời.
“Tôi không có kiên nhẫn với thể loại trà xanh như cô, cũng như không nhượng bộ như Kỳ, nếu còn bám lấy anh ấy không buông… Tôi không ngại cho cô biến mất đâu!”
Ánh mắt cô đằng đằng sát khí nhìn Lucas Thanh Điệp khiến cô ta sợ hãi tột cùng, người như Âu Nam Diệp sao có thể dễ dãi với tình địch được. Trải qua rất nhiều chuyện, cô đã học được rất nhiều bài học quý giá, người đàn ông của cô tuyệt đối không cho bất kì kẻ nào có cơ hội dòm ngó.
“Cô…cô đợi đấy cho tôi!”
Lucas Thanh Điệp tức giận dậm chân tại chỗ, sau đó đạp giày cao gót rời đi, nhìn thấy bóng đèn cản trở đã rời đi, Mạc Thiên Kỳ tiếp tục ôm lấy cô.
“Tiểu Diệp, anh tưởng mình không còn được gặp lại em nữa…” Mạc Thiên Kỳ tựa đầu vào hõm vai cô, nỉ non từng câu từng chữ, “Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.”
Nói đến đây, đáy lòng anh dâng lên một cảm giác chua xót, sự ân hận dường như muốn chiếm chọn trái tim.
“Kỳ…anh không cần phải xin lỗi, em đã không sao rồi mà.”
Cô ôm chặt lấy cơ thể có chút run rẩy của Mạc Thiên Kỳ, hạnh phúc đến rơi lệ, an ủi anh, tất cả đã ổn rồi.
/57
|