Thấm thoắt đã một tuần trôi qua từ khi nó đảm nhiệm chức vụ bí thư chi đoàn này. Quãng thời gian ấy cũng là lúc nó bị mọi người tẩy chay. Còn lí do gì khác ngoài hot-boy Anh Phong trong lòng tụi ả. Bây giờ trừ Minh Khiết là bạn, tất cả mọi người ai cũng xem nó cón hơn virut cả. Dù chuyện ấy đã quá quen là thế nhưng sao trong lòng nó có một chút khó chịu. Tránh rắc rối, Ái Ngọc quên hết chuyện cũ, làm mặt lạnh với hắn. Dù ngạc nhiên lắm nhưng vì sĩ diện đàn ông, hắn cũng lơ đẹp. Thế là hai anh chị cả tuần chẳng thèm nói chữ nào hết, còn hơn cả người lạ nữa.( t/g:Hai anh chị này khùng như nhau. N&P: Gì? Nghỉ diễn à!T/g: Cho em xin. Truyện em chưa mở đầu mà đã hết đọc giả quánh chết. Bớt giận diễn tiếp hen!T.T)
– Lớp các em mới vào nổi tiếng là lớp giỏi nhất khối 10. Cô có bài toán này để thử thực lực của các em. Ai biết làm thì viết vào vở nộp cho cô.- Tiếng cô chủ nhiệm kiêm dạy toán lớp nó lanh lảnh trên bục giảng.
Nhìn những dòng phấn trắng, hắn khẽ nhếch mép cười. Quá dễ! Quay xuống bàn áp chót, hắn thấy nó đang đau đầu bứt tóc, vật lộn với đống giấy nháp chi chít chữ. Còn anh bạn kia vẫn đang gặm bút, lâu lâu được vài dòng. Nhìn khuôn mặt nó lúc này thật buồn cười. Lúc thì chun mũi. Lúc thì nhăn mặt. Lại còn lầm bầm một mình nữa.Cứ y như tự kỉ ấy! Chợt mặt nó sáng rỡ như bắt được vàng, ngước lên nhìn,vô tình bắt gặp ngay ánh mắt của hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, hai trái tim liền lỗi một nhịp mà chủ nhân chưa hề hay biết. Cả hai lại bối rối cúi xuống làm bài.
*5 phút sau*
– Xong rồi!- Nó vui vẻ, tung tăng cầm tập lên trình cho cô. Quên luôn chuyện ban nãy.
-Tại sao lại ra được? Dựa vào đâu? @*%*&
-Dạ…Tại…- Ái Ngọc ấp úng trả lời trước những câu hỏi của cô. Đừng hiểu lầm là nó photocopy nhé! Chỉ là do nó không biết giải thích như thế nào thôi!
-Em cầm về đi. Khi nào nói được thì lên- cô phũ phàng tạt một gáo nước lạnh vào người nó
Nhận lại cuốn tập, nó lủi thủi quay gót trở về. Khuôn mặt như tắc kè chuyển từ trắng sang xanh rồi đỏ gay vì giận. Ngay khi ngang qua bàn hắn thì…
– Thật thảm hại
Một giọng nói thì thầm vang lên. Còn ai khác ngoài Anh Phong nhà ta. Liền sau đó là những tiếng cười khúc khích đầy khinh miệt của tụi con gái dành cho nó.Ái Ngọc to mắt nhìn hắn đầy uất ức, bực bội. Nơi khoé mi chực tuôn trào một thứ nước trong suốt. Khẽ cười nửa miệng, Ái Ngọc đi một mạch về chỗ. Đến lượt hắn nộp bài, lần này thì…
– Giỏi. Bài làm tốt. Em lên sửa cho các bạn đi.
Cô chỉ vừa dứt lời, cả lớp liền vỗ tay rần rần. Hắn thì vênh váo cầm viên phấn hí hoáy trên bảng. Nó căng mắt dò từng chữ một xem mình sai chỗ nào nhưng… nhưng… Y hệt. Không dư không thiếu lấy một chữ, kết quả cũng đúng. Vậy tại sao chỉ mình nó bị hỏi vặt vẹo còn hắn thì không. Chợt nó nghe Tú Diệp và một con nhỏ gần đó tám chuyện:
– Cậu ấy giỏi thật hen! Ngưỡng mộ quá đi!
– Uhm! Ai như con nhỏ kia. Vừa xấu xí, ngu mà còn bày đặt. Thật mặt dày, âm thầm đi dụ dỗ đàn ông không biết ngượng- Tú Diệp nói với giọng đầy cay độc
– Bộ có chuyện gì à?
– Chẳng có gì đặc biệt đâu. Nhắc tới ai người đó tự biết nhột-Vừa nói Tú Diệp vừa nhếch mép khinh bỉ, liếc mắt về phía Ái Ngọc đầy thách thức
– Xấu? Ngu? Dụ dỗ đàn ông?- Nó khẽ nói kèm một nụ cười chua xót. Tay tức giận siết chặt thành nấm đấm. Nó khinh bỉ loài người. Khinh bỉ cái xã hội này. Đối với họ lúc nào mình cũng tốt cả. Họ theo đuổi, hâm mộ những người họ cho là hoàn hảo và thầm khao khát. Họ nhẫn tâm chà đạp, loại bỏ những thứ họ thấy xấu xí, ghê tởm. Họ không giờ chịu nhìn nhận những người ấy là đồng loại mình. Nó chực khóc, buồn tủi cho chính mình.
Nhìn thấy Ái Ngọc như vậy,Minh Khiết chợt đau lòng. Cậu nhẹ an ủi
– Kệ tụi nó đừng quan tâm chi cho thêm mệt
– Uhm!- Nó buồn bã gật đầu
– Vậy cười lên đi
Thế là cả hai tíu tít với nhau đến khi ra về. Nó cố tình nặn nụ cười thật tươi cho tụi kia xem nhưng nụ cười ấy nhìn kĩ như mếu ấy.”Ra đây”Minh Khiết nắm chặt cổ tay nó kéo đi. Bỏ mặt bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía mình. Họ không hề biết rằng hắn đang theo dõi từ đằng sau.Tới gốc cây bò cạp quen thuộc, cậu nhìn nó bằng con mắt đầy quan tâm, giọng nói cũng chan chứa sự lo lắng:
– Ở đây chẳng có ai cả! Khóc cho thoải mái đi
– Sao tôi phải khóc vì cái chuyện bé tí ấy chứ!- nó cố gắng gượng. Dù đã quen nhưng sao lần này nó lại thấy khó chịu thế kia.
– Chắc là bé tí? Vụ hồi nãy cũng thấy lớp ghét cậu chừng nào.
Ái Ngọc chưa kịp trả lời thoạt một bóng đen đi tới. Là Anh Phong. Khuôn mặt hắn hôm nay hơi khác mọi khi. Ngạo nghễ, kiêu căng hơn. Nhìn là thấy muốn quánh cho vài cái hơn rồi. Nhìn khuôn mặt ấy,câu nói của hắn lại xoáy vào tim nó. Thật khó thở mà nó chẳng hiểu tại sao
-Hai người có vẻ thân quá nhỉ?
– Chẳng liên quan đến anh- nó cố tỏ ra lạnh lùng rồi quay lưng bỏ đi. Được vài bước thì…
– Lại trốn. Không thấy hèn à?
– Sao tôi phải trốn? Tôi trốn khi nào?
– Cô nói sẽ dạy tôi bài học sao hoài chẳng thấy?
– Anh có biết bao người bảo vệ, sao tôi dám? Tôi muốn cấp III này được yên ổn
– Yên ổn???Hahaha- hắn đột nhiên phá lên cười- Dù cô không làm gì tôi thì cũng như thế mà thôi.Vì cô quá xấu xí, quá lập dị.
Nó tức giận, giơ tay chuẩn bị giáng một bạt tay lên mặt hắn.1s…2s…3s… Không một tiếng động gì cả, nó khẽ bỏ tay xuống. Thay vào đó là những giọt nước như pha lê khẽ rơi .
– Có lẽ anh nói đúng.
Nói rồi nó quay gót bỏ đi, che đi những giọt nước mắt. Tại sao ông trời bất công vậy chứ. Người khác ai cũng có thời cắp sách đáng nhớ với những kỉ niệm vui tươi. Còn nó. Tình bạn là gì ư? Nó chưa bao giờ được biết tới.
– Mày đang làm cái quái gì thế Phong?- Khiết tức giận ném một ánh nhìn nảy lửa lên hắn rồi đuổi theo nó.Nhìn bóng dáng Ái Ngọc từ từ khuất sau những tán hoa bò cạp, hắn thấy hơi hối hận, có lỗi với nó. Hắn như khẽ nói với chính mình:
– Tao còn chẳng biết mình đang làm gì nữa, Khiết à!
(Đang ghen chứ sao anh hai. Khờ quá!!! Chậc… Chậc… Chậc)
P/s: Na biết Na viết còn chưa được hay và hợp lý cho lắm! Vẫn còn nhiều chi tiết nhảm. Thế nên không thể thuyết phục mọi người vote truyện của Na. Dù thế Na cũng mặt dày ti xí xin mọi người nếu đón đọc truyện của Na thì vote, cmt cho Na ở mỗi chap nha! ;-) Nó sẽ làm động lực cho Na nhiều lắm á! Một lần nữa xin cảm ơn mọi người. *xoè váy cúi chào*
– Lớp các em mới vào nổi tiếng là lớp giỏi nhất khối 10. Cô có bài toán này để thử thực lực của các em. Ai biết làm thì viết vào vở nộp cho cô.- Tiếng cô chủ nhiệm kiêm dạy toán lớp nó lanh lảnh trên bục giảng.
Nhìn những dòng phấn trắng, hắn khẽ nhếch mép cười. Quá dễ! Quay xuống bàn áp chót, hắn thấy nó đang đau đầu bứt tóc, vật lộn với đống giấy nháp chi chít chữ. Còn anh bạn kia vẫn đang gặm bút, lâu lâu được vài dòng. Nhìn khuôn mặt nó lúc này thật buồn cười. Lúc thì chun mũi. Lúc thì nhăn mặt. Lại còn lầm bầm một mình nữa.Cứ y như tự kỉ ấy! Chợt mặt nó sáng rỡ như bắt được vàng, ngước lên nhìn,vô tình bắt gặp ngay ánh mắt của hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, hai trái tim liền lỗi một nhịp mà chủ nhân chưa hề hay biết. Cả hai lại bối rối cúi xuống làm bài.
*5 phút sau*
– Xong rồi!- Nó vui vẻ, tung tăng cầm tập lên trình cho cô. Quên luôn chuyện ban nãy.
-Tại sao lại ra được? Dựa vào đâu? @*%*&
-Dạ…Tại…- Ái Ngọc ấp úng trả lời trước những câu hỏi của cô. Đừng hiểu lầm là nó photocopy nhé! Chỉ là do nó không biết giải thích như thế nào thôi!
-Em cầm về đi. Khi nào nói được thì lên- cô phũ phàng tạt một gáo nước lạnh vào người nó
Nhận lại cuốn tập, nó lủi thủi quay gót trở về. Khuôn mặt như tắc kè chuyển từ trắng sang xanh rồi đỏ gay vì giận. Ngay khi ngang qua bàn hắn thì…
– Thật thảm hại
Một giọng nói thì thầm vang lên. Còn ai khác ngoài Anh Phong nhà ta. Liền sau đó là những tiếng cười khúc khích đầy khinh miệt của tụi con gái dành cho nó.Ái Ngọc to mắt nhìn hắn đầy uất ức, bực bội. Nơi khoé mi chực tuôn trào một thứ nước trong suốt. Khẽ cười nửa miệng, Ái Ngọc đi một mạch về chỗ. Đến lượt hắn nộp bài, lần này thì…
– Giỏi. Bài làm tốt. Em lên sửa cho các bạn đi.
Cô chỉ vừa dứt lời, cả lớp liền vỗ tay rần rần. Hắn thì vênh váo cầm viên phấn hí hoáy trên bảng. Nó căng mắt dò từng chữ một xem mình sai chỗ nào nhưng… nhưng… Y hệt. Không dư không thiếu lấy một chữ, kết quả cũng đúng. Vậy tại sao chỉ mình nó bị hỏi vặt vẹo còn hắn thì không. Chợt nó nghe Tú Diệp và một con nhỏ gần đó tám chuyện:
– Cậu ấy giỏi thật hen! Ngưỡng mộ quá đi!
– Uhm! Ai như con nhỏ kia. Vừa xấu xí, ngu mà còn bày đặt. Thật mặt dày, âm thầm đi dụ dỗ đàn ông không biết ngượng- Tú Diệp nói với giọng đầy cay độc
– Bộ có chuyện gì à?
– Chẳng có gì đặc biệt đâu. Nhắc tới ai người đó tự biết nhột-Vừa nói Tú Diệp vừa nhếch mép khinh bỉ, liếc mắt về phía Ái Ngọc đầy thách thức
– Xấu? Ngu? Dụ dỗ đàn ông?- Nó khẽ nói kèm một nụ cười chua xót. Tay tức giận siết chặt thành nấm đấm. Nó khinh bỉ loài người. Khinh bỉ cái xã hội này. Đối với họ lúc nào mình cũng tốt cả. Họ theo đuổi, hâm mộ những người họ cho là hoàn hảo và thầm khao khát. Họ nhẫn tâm chà đạp, loại bỏ những thứ họ thấy xấu xí, ghê tởm. Họ không giờ chịu nhìn nhận những người ấy là đồng loại mình. Nó chực khóc, buồn tủi cho chính mình.
Nhìn thấy Ái Ngọc như vậy,Minh Khiết chợt đau lòng. Cậu nhẹ an ủi
– Kệ tụi nó đừng quan tâm chi cho thêm mệt
– Uhm!- Nó buồn bã gật đầu
– Vậy cười lên đi
Thế là cả hai tíu tít với nhau đến khi ra về. Nó cố tình nặn nụ cười thật tươi cho tụi kia xem nhưng nụ cười ấy nhìn kĩ như mếu ấy.”Ra đây”Minh Khiết nắm chặt cổ tay nó kéo đi. Bỏ mặt bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía mình. Họ không hề biết rằng hắn đang theo dõi từ đằng sau.Tới gốc cây bò cạp quen thuộc, cậu nhìn nó bằng con mắt đầy quan tâm, giọng nói cũng chan chứa sự lo lắng:
– Ở đây chẳng có ai cả! Khóc cho thoải mái đi
– Sao tôi phải khóc vì cái chuyện bé tí ấy chứ!- nó cố gắng gượng. Dù đã quen nhưng sao lần này nó lại thấy khó chịu thế kia.
– Chắc là bé tí? Vụ hồi nãy cũng thấy lớp ghét cậu chừng nào.
Ái Ngọc chưa kịp trả lời thoạt một bóng đen đi tới. Là Anh Phong. Khuôn mặt hắn hôm nay hơi khác mọi khi. Ngạo nghễ, kiêu căng hơn. Nhìn là thấy muốn quánh cho vài cái hơn rồi. Nhìn khuôn mặt ấy,câu nói của hắn lại xoáy vào tim nó. Thật khó thở mà nó chẳng hiểu tại sao
-Hai người có vẻ thân quá nhỉ?
– Chẳng liên quan đến anh- nó cố tỏ ra lạnh lùng rồi quay lưng bỏ đi. Được vài bước thì…
– Lại trốn. Không thấy hèn à?
– Sao tôi phải trốn? Tôi trốn khi nào?
– Cô nói sẽ dạy tôi bài học sao hoài chẳng thấy?
– Anh có biết bao người bảo vệ, sao tôi dám? Tôi muốn cấp III này được yên ổn
– Yên ổn???Hahaha- hắn đột nhiên phá lên cười- Dù cô không làm gì tôi thì cũng như thế mà thôi.Vì cô quá xấu xí, quá lập dị.
Nó tức giận, giơ tay chuẩn bị giáng một bạt tay lên mặt hắn.1s…2s…3s… Không một tiếng động gì cả, nó khẽ bỏ tay xuống. Thay vào đó là những giọt nước như pha lê khẽ rơi .
– Có lẽ anh nói đúng.
Nói rồi nó quay gót bỏ đi, che đi những giọt nước mắt. Tại sao ông trời bất công vậy chứ. Người khác ai cũng có thời cắp sách đáng nhớ với những kỉ niệm vui tươi. Còn nó. Tình bạn là gì ư? Nó chưa bao giờ được biết tới.
– Mày đang làm cái quái gì thế Phong?- Khiết tức giận ném một ánh nhìn nảy lửa lên hắn rồi đuổi theo nó.Nhìn bóng dáng Ái Ngọc từ từ khuất sau những tán hoa bò cạp, hắn thấy hơi hối hận, có lỗi với nó. Hắn như khẽ nói với chính mình:
– Tao còn chẳng biết mình đang làm gì nữa, Khiết à!
(Đang ghen chứ sao anh hai. Khờ quá!!! Chậc… Chậc… Chậc)
P/s: Na biết Na viết còn chưa được hay và hợp lý cho lắm! Vẫn còn nhiều chi tiết nhảm. Thế nên không thể thuyết phục mọi người vote truyện của Na. Dù thế Na cũng mặt dày ti xí xin mọi người nếu đón đọc truyện của Na thì vote, cmt cho Na ở mỗi chap nha! ;-) Nó sẽ làm động lực cho Na nhiều lắm á! Một lần nữa xin cảm ơn mọi người. *xoè váy cúi chào*
/45
|