Vương Dĩnh uống với Yến Nhuỵ Tiêu tới nửa đêm rồi gọi xe cùng đưa cô về. Đúng là cô đã uống rất nhiều, cả đường đi liên tục muốn xuống xe nôn tới tận khi đến dưới nhà, Vương Dĩnh vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô chai nước lạnh thì cô mới tựa vào tường từ từ bình tĩnh lại.
Cơn gió đêm tháng năm đã mang theo sự dịu dàng của mùa hè cuốn bay mái tóc dài của cô lên, quấn một vòng quanh cô rồi lại từ từ rơi xuống. Đèn đường phía xa chiếu vào sườn mặt của cô, bóng râm khắc hoạ ra đường nét ngũ quan, đan xen giữa sáng và tối. Cô vén tóc giống như cảnh quay theo phong cách Hồng Kông những năm 90, đủ kiểu cử chỉ, sợi tóc say theo gió đêm. . ngôn tình tổng tài
Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi khoác cánh tay Vương Dĩnh lên người, xoay người vào hành lang. Ở cửa hành lang, cô giơ tay ngăn Vương Dĩnh định tiếp tục đi cùng. Hiếm khi chui vào lòng Vương Dĩnh, đầu vùi trong hõm cổ của cô ấy, người như không xương.
Với mùi rượu nồng nặng và vài hơi thở, cô mở miệng: “Chị Vương, có chút chuyện nhỏ phiền chị nói với anh ấy, đừng có cứ như biến mất nhưng lại luôn lợi dụng mọi cơ hội nữa.” Cô thở phập phồng mấy lần: “Cứ xem như là vì để em sống tốt đi.”
Lời vừa dứt, cô bèn quay người kéo cửa đi vào trong, vẫy tay nhưng đầu không quay lại: “Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon nhé Tiểu Yến.” Vương Dĩnh đứng tại chỗ, chờ cửa thang máy đóng lại hoàn toàn mới lẩm bẩm thành tiếng. Cô ấy không dám to tiếng, mấy năm nay của họ mọi thứ đều phải làm cẩn thận. Tất cả chuyện này rơi vào người cô gái nhỏ này, nói không đau lòng là điêu, nhất là khi cô ấy nhìn thấy bàn tay giơ lên của Yến Nhuỵ Tiêu thả xuống, lau khoé mắt đầu tiên.
Những người như họ muốn sống tốt là giấc mộng xa vời.
Tới khi nhìn thấy đèn trong nhà Yến Nhuỵ Tiêu sáng lên, cô ấy mới thở phào, vừa chậm rãi bước ra khỏi chung cư vừa cầm điện thoại lên định gọi xe. Nhưng mà vừa đứng ven đường thì nghe thấy một tiếng còi ngắn ngủi, cô ấy ngẩng đầu lên thì đó là Diệp Lang Đình.
“Tới bao lâu rồi?” Cô ấy không thấy bất ngờ khi gặp anh ở đây, chỉ chậm rãi hỏi với giọng nói hơi say.
Diệp Lang Đình gõ tàn thuốc hỏi ngược lại: “Uống rượu à?”
Vương Dĩnh gật đầu, nghe thấy lời mời của anh: “Lên xe đi, tôi đưa chị về.”
Chuyện này liều lĩnh quá, Vương Dĩnh nhìn xung quanh theo bản năng rồi từ chối: “Thôi.” Gần đây rất nhiều dự án của họ đều đang tới công đoạn hoàn thiện, làm việc càng cần phải khiêm nhường.
Diệp Lang Đình mở cửa xe ra: “Không sao, lúc đi ra đã xử lý rồi, không có đuôi đâu.”
Lúc này Vương Dĩnh mới yên tâm lên xe nhưng lại bật cười thành tiếng. Cô ấy vừa thắt dây an toàn vừa cười: “Được đấy, đến lớp nguỵ trang hoàn hảo nhất vẫn chưa bị người ta nhìn thấu nhỉ? Vừa rồi còn bảo tôi chuyển lời cho cậu là đừng theo cô ấy nữa”
“Cô ấy” là ai không cần nói rõ, người bị trêu chọc không động đậy nhưng nhìn sang: “Cô ấy còn nói gì nữa không?”
Cả người Vương Dĩnh mềm nhũn chỉnh lại tư thế ngồi một lúc, miệng hờ hững đáp lại: “Còn nói gì được nữa, nói rằng hai đứa đang yêu chỉ có mình biết được chưa, bảo chúng tôi đừng lo lắng. Tôi nói này, cậu cũng thật là, cô gái tốt như thế sao cậu nỡ lòng nào chứ? Tôi thấy tới khi đó sao lại…”
“Không phải nói về cái này, là chuyện có người theo cô ấy cơ.” Diệp Lang Đình hiếm khi ngắt lời cô ấy, hỏi tới cùng.
“À, lúc ôm tôi cô ấy nói một câu như thế.” Vương Dĩnh cảm thấy không đúng: “Cậu đừng dọa tôi, không phải cậu đi theo à?”
“Không phải.” Diệp Lang Đình không khởi động xe mà nhanh chóng sờ lấy điện thoại gọi đi, mấy hôm nay thật sự anh không ở Úc. Hôm cũng vì tình hình đặc biệt nên mới cố tình quay về.
Lý Côn vừa rảnh rang nằm xuống nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại của Diệp Lang Đình, anh ấy hắng giọng: “Anh.”
“Dạo này cậu có kêu người đi theo Vivian không?” Diệp Lang Đình mở cửa xe nhìn núi.
Lý Côn ngây ra trước câu hỏi bối rối này: “Không ạ, không phải anh nói không được làm phiền cô ấy sao? Hơn nữa tình hình dạo này anh cũng biết mà, anh em bận tối mắt, sau khi vệ sĩ phía Kanye đi theo thì chúng ta cũng không theo dõi nữa.”
Lời anh ấy vừa dứt thì đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu. Lòng Lý Côn bắt đầu sợ hãi trong sự tĩnh lặng này: “Anh?”
Không lý nào người của Kanye thì cô cô sẽ không nói là anh theo được. Cho dù chắc chắn là anh thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới với Vương Dĩnh vào tối nay. Có lẽ tối qua cô khó chịu, theo tính cách của cô chắc chắn sẽ nói rõ với anh chứ không đến mức mượn lời người khác được. Diệp Lang Đình suy nghĩ về chuyện này trong đầu một lượt, chân đạp ga, Lý Côn nghe thấy mệnh lệnh của anh trong tiếng ù ù: “Bây giờ cậu đi kiểm tra máy giám sát ở nhà Vivian kể từ nửa tháng trước rồi kêu người đi tra tên nào dạo này làm ăn với chúng ta, những tên nào gần đây mới tới Úc!”
Lý Côn nhanh chóng hiểu ý, điện thoại bị cắt đứt, Vương Dĩnh cũng hiểu rõ tình hình bây giờ, nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi dần ngoài cửa sổ, lòng anh nhận định rằng gần đây không yên bình lắm nên phải tự mình đưa người về tận nhà mới yên tâm.
Sự lo lắng cho Yến Nhuỵ Tiêu, sự phiền nhiễu hiện tại đều khiến lòng Vương Dĩnh loạn cả lên: “Tôi nói với cậu này chúng ta đều lệ thuộc cả. Nếu như Tiểu Yến xảy ra chuyện gì, vậy thì thứ chúng ta nợ nhà họ Yến căn bản không thể trả hết được đâu.”
Diệp Lang Đình chỉ để tâm tới việc tăng tốc, không nghe lời cô ấy nói. Vương Dĩnh gấp gáp, sợ anh vẫn đang nghĩ tới toàn cục: “Tiểu Yến rất đặc biệt, không phải là đồng nghiệp đâu! Đây là mệnh lệnh, đầu óc cậu phải tỉnh táo lên cho tôi! Cho dù cậu phải đánh đổi cái gì thì vào thời khắc quan trọng chỉ được bảo vệ cô ấy thôi!”
Bỗng lục này đường xuất hiện một cái đèn đỏ, Diệp Lang Đình đạp phanh, nặng nề thở ra: “Vương Dĩnh, bỏ qua chuyện tình cảm đồng nghiệp thì chị thấy tôi là một người thế nào?”
Đèn đỏ vẫn đang tiếp tục đếm ngược số như thể thời gian thất thoát của họ. Vương Dĩnh nói ra vài tính từ: “Đáng tin, thông minh, lý trí.” Cô ấy dừng lại một lúc: “Thậm chí là hơi lạnh lùng.”
Đèn xanh vừa sáng thì chiếc xe phóng như một mũi tên sau khi dừng ở vạch, Diệp Lang Đình chẳng nói gì về câu trả lời của cô ấy. Sau khi nhìn thấy toà nhà quen thuộc thì từ từ giảm tốc rồi đánh lái đỗ bên đường. Anh định nói gì đó nhưng lại cười trước: “Buổi sáng tôi vừa cầm dây buộc tóc của cô ấy đi chỉ vì để cô ấy liên lạc với tôi đấy.”
Cơn gió đêm tháng năm đã mang theo sự dịu dàng của mùa hè cuốn bay mái tóc dài của cô lên, quấn một vòng quanh cô rồi lại từ từ rơi xuống. Đèn đường phía xa chiếu vào sườn mặt của cô, bóng râm khắc hoạ ra đường nét ngũ quan, đan xen giữa sáng và tối. Cô vén tóc giống như cảnh quay theo phong cách Hồng Kông những năm 90, đủ kiểu cử chỉ, sợi tóc say theo gió đêm. . ngôn tình tổng tài
Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi khoác cánh tay Vương Dĩnh lên người, xoay người vào hành lang. Ở cửa hành lang, cô giơ tay ngăn Vương Dĩnh định tiếp tục đi cùng. Hiếm khi chui vào lòng Vương Dĩnh, đầu vùi trong hõm cổ của cô ấy, người như không xương.
Với mùi rượu nồng nặng và vài hơi thở, cô mở miệng: “Chị Vương, có chút chuyện nhỏ phiền chị nói với anh ấy, đừng có cứ như biến mất nhưng lại luôn lợi dụng mọi cơ hội nữa.” Cô thở phập phồng mấy lần: “Cứ xem như là vì để em sống tốt đi.”
Lời vừa dứt, cô bèn quay người kéo cửa đi vào trong, vẫy tay nhưng đầu không quay lại: “Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon nhé Tiểu Yến.” Vương Dĩnh đứng tại chỗ, chờ cửa thang máy đóng lại hoàn toàn mới lẩm bẩm thành tiếng. Cô ấy không dám to tiếng, mấy năm nay của họ mọi thứ đều phải làm cẩn thận. Tất cả chuyện này rơi vào người cô gái nhỏ này, nói không đau lòng là điêu, nhất là khi cô ấy nhìn thấy bàn tay giơ lên của Yến Nhuỵ Tiêu thả xuống, lau khoé mắt đầu tiên.
Những người như họ muốn sống tốt là giấc mộng xa vời.
Tới khi nhìn thấy đèn trong nhà Yến Nhuỵ Tiêu sáng lên, cô ấy mới thở phào, vừa chậm rãi bước ra khỏi chung cư vừa cầm điện thoại lên định gọi xe. Nhưng mà vừa đứng ven đường thì nghe thấy một tiếng còi ngắn ngủi, cô ấy ngẩng đầu lên thì đó là Diệp Lang Đình.
“Tới bao lâu rồi?” Cô ấy không thấy bất ngờ khi gặp anh ở đây, chỉ chậm rãi hỏi với giọng nói hơi say.
Diệp Lang Đình gõ tàn thuốc hỏi ngược lại: “Uống rượu à?”
Vương Dĩnh gật đầu, nghe thấy lời mời của anh: “Lên xe đi, tôi đưa chị về.”
Chuyện này liều lĩnh quá, Vương Dĩnh nhìn xung quanh theo bản năng rồi từ chối: “Thôi.” Gần đây rất nhiều dự án của họ đều đang tới công đoạn hoàn thiện, làm việc càng cần phải khiêm nhường.
Diệp Lang Đình mở cửa xe ra: “Không sao, lúc đi ra đã xử lý rồi, không có đuôi đâu.”
Lúc này Vương Dĩnh mới yên tâm lên xe nhưng lại bật cười thành tiếng. Cô ấy vừa thắt dây an toàn vừa cười: “Được đấy, đến lớp nguỵ trang hoàn hảo nhất vẫn chưa bị người ta nhìn thấu nhỉ? Vừa rồi còn bảo tôi chuyển lời cho cậu là đừng theo cô ấy nữa”
“Cô ấy” là ai không cần nói rõ, người bị trêu chọc không động đậy nhưng nhìn sang: “Cô ấy còn nói gì nữa không?”
Cả người Vương Dĩnh mềm nhũn chỉnh lại tư thế ngồi một lúc, miệng hờ hững đáp lại: “Còn nói gì được nữa, nói rằng hai đứa đang yêu chỉ có mình biết được chưa, bảo chúng tôi đừng lo lắng. Tôi nói này, cậu cũng thật là, cô gái tốt như thế sao cậu nỡ lòng nào chứ? Tôi thấy tới khi đó sao lại…”
“Không phải nói về cái này, là chuyện có người theo cô ấy cơ.” Diệp Lang Đình hiếm khi ngắt lời cô ấy, hỏi tới cùng.
“À, lúc ôm tôi cô ấy nói một câu như thế.” Vương Dĩnh cảm thấy không đúng: “Cậu đừng dọa tôi, không phải cậu đi theo à?”
“Không phải.” Diệp Lang Đình không khởi động xe mà nhanh chóng sờ lấy điện thoại gọi đi, mấy hôm nay thật sự anh không ở Úc. Hôm cũng vì tình hình đặc biệt nên mới cố tình quay về.
Lý Côn vừa rảnh rang nằm xuống nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại của Diệp Lang Đình, anh ấy hắng giọng: “Anh.”
“Dạo này cậu có kêu người đi theo Vivian không?” Diệp Lang Đình mở cửa xe nhìn núi.
Lý Côn ngây ra trước câu hỏi bối rối này: “Không ạ, không phải anh nói không được làm phiền cô ấy sao? Hơn nữa tình hình dạo này anh cũng biết mà, anh em bận tối mắt, sau khi vệ sĩ phía Kanye đi theo thì chúng ta cũng không theo dõi nữa.”
Lời anh ấy vừa dứt thì đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu. Lòng Lý Côn bắt đầu sợ hãi trong sự tĩnh lặng này: “Anh?”
Không lý nào người của Kanye thì cô cô sẽ không nói là anh theo được. Cho dù chắc chắn là anh thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới với Vương Dĩnh vào tối nay. Có lẽ tối qua cô khó chịu, theo tính cách của cô chắc chắn sẽ nói rõ với anh chứ không đến mức mượn lời người khác được. Diệp Lang Đình suy nghĩ về chuyện này trong đầu một lượt, chân đạp ga, Lý Côn nghe thấy mệnh lệnh của anh trong tiếng ù ù: “Bây giờ cậu đi kiểm tra máy giám sát ở nhà Vivian kể từ nửa tháng trước rồi kêu người đi tra tên nào dạo này làm ăn với chúng ta, những tên nào gần đây mới tới Úc!”
Lý Côn nhanh chóng hiểu ý, điện thoại bị cắt đứt, Vương Dĩnh cũng hiểu rõ tình hình bây giờ, nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi dần ngoài cửa sổ, lòng anh nhận định rằng gần đây không yên bình lắm nên phải tự mình đưa người về tận nhà mới yên tâm.
Sự lo lắng cho Yến Nhuỵ Tiêu, sự phiền nhiễu hiện tại đều khiến lòng Vương Dĩnh loạn cả lên: “Tôi nói với cậu này chúng ta đều lệ thuộc cả. Nếu như Tiểu Yến xảy ra chuyện gì, vậy thì thứ chúng ta nợ nhà họ Yến căn bản không thể trả hết được đâu.”
Diệp Lang Đình chỉ để tâm tới việc tăng tốc, không nghe lời cô ấy nói. Vương Dĩnh gấp gáp, sợ anh vẫn đang nghĩ tới toàn cục: “Tiểu Yến rất đặc biệt, không phải là đồng nghiệp đâu! Đây là mệnh lệnh, đầu óc cậu phải tỉnh táo lên cho tôi! Cho dù cậu phải đánh đổi cái gì thì vào thời khắc quan trọng chỉ được bảo vệ cô ấy thôi!”
Bỗng lục này đường xuất hiện một cái đèn đỏ, Diệp Lang Đình đạp phanh, nặng nề thở ra: “Vương Dĩnh, bỏ qua chuyện tình cảm đồng nghiệp thì chị thấy tôi là một người thế nào?”
Đèn đỏ vẫn đang tiếp tục đếm ngược số như thể thời gian thất thoát của họ. Vương Dĩnh nói ra vài tính từ: “Đáng tin, thông minh, lý trí.” Cô ấy dừng lại một lúc: “Thậm chí là hơi lạnh lùng.”
Đèn xanh vừa sáng thì chiếc xe phóng như một mũi tên sau khi dừng ở vạch, Diệp Lang Đình chẳng nói gì về câu trả lời của cô ấy. Sau khi nhìn thấy toà nhà quen thuộc thì từ từ giảm tốc rồi đánh lái đỗ bên đường. Anh định nói gì đó nhưng lại cười trước: “Buổi sáng tôi vừa cầm dây buộc tóc của cô ấy đi chỉ vì để cô ấy liên lạc với tôi đấy.”
/96
|