Cuối cùng Diệp Lang Đình đứng thẳng nhìn người tới gần nhưng không đáp lại, sau đó cụp mắt quay đầu nhắc nhở Hawley: “Tao nói lại lần nữa kêu người của mày bỏ súng xuống.”
Rõ ràng tình hình không mấy khả quan lắm, nhưng ngài Diệp lại không nhường bước. Khi nghe thấy tiếng động người đằng sau cuối cùng mới cầm súng trên tay. Anh thành thạo lấy băng đạn ra, chặn báng súng đập lên bàn, cuối cùng chỉ còn lại một viên đạn thì đẩy băng đạn lại.
“Cạch” một tiếng, khẩu súng được nạp đạn tự động. Một tay Diệp Lang Đình cầm báng súng đưa cho Hawley tỏ ý để anh ta làm trước.
Phát đầu tiên, Hawley nhắm mắt bắn súng, rỗng. Anh ta nhướng mày đưa súng cho Yến Nhuỵ Tiêu.
Phát thứ hai, Yến Nhuỵ Tiêu nhanh gọn dứt khoát, dưới ánh mắt của Diệp Lamg Đình cô không hề do dự nhắm vào thái dương bắn, rỗng.
Phát thứ ba, rõ ràng Hawley đã căng thẳng hơn một chút, vẻ mặt chết lặng, ngón tay làm động tác mấy lần mới đưa ra quyết định, rỗng.
Anh ta thở dài rồi lại đưa súng cho Yến Nhuỵ Tiêu.
Cùng lúc nhận lấy khẩu súng, người đàn ông luôn giữ im lặng ở bên cạnh bình tĩnh liếc nhìn sang. Sau đó nhanh chóng rời mắt nhưng tay lại từ từ sờ ra sau eo, gần như là ngay khoảnh khắc Yến Nhuỵ Tiêu giơ súng lên thì tay trái của anh đã nổ súng nhắm chuẩn vào giữa trán Hawley, bàn tay trống không giơ lên ngắm bắn xa một trong các vệ sĩ từ lúc đi vào đã như pho tượng.
Hành động của anh quá nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt. Ngay sau đó, Yến Nhuỵ Tiêu hiểu ý, rút khẩu súng của mình ra nhắm vào người sống sót đang giơ súng lên định bắn lại. Diệp Lang Đình hợp tác ăn ý, sau khi nổ súng thì nhanh chóng ngã xuống đất lăn một vòng tránh những viên đạn bắn về phía anh.
Theo tiếng ngã “bịch” cuối cùng từ kẻ địch, Diệp Lang Đình chống tay phải trên đất rồi nhảy lên vừa dắt khẩu súng lên sau eo, vừa quay lại, nắm bàn tay hơi run rẩy. Bàn tay anh cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng nhưng bắt đầu ấm lên sau khi tiếp xúc với lòng bàn tay cô.
Diệp Lang Đình kéo chặt tay cô, dắt cô đi tìm những người khác đã đợi ở cửa. Họ nán lại một lúc ở bên trong, Lý Côn không để ý người xung quanh, nhảy xuống xe đón họ chạy lên: “Ngài Diệp, hai người có bị thương không?”
Diệp Lang Đình bỏ bàn tay luôn nắm chặt ra, tăng tốc bước chân lên xe: “Không.” Anh không muốn nói nhiều: “Lý Côn sắp xếp đường hàng không, chuẩn bị quay lại Úc sau bốn mươi phút nữa. Booker, tiếp tục can thiệp vào lộ trình quay về của người khác đi.” Anh nói ít ý nhiều sắp xếp, dù nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi nhưng vẫn mang theo khí áp thấp nặng nề chèn ép trong khoang xe.
Người được sắp xếp khác chỉ dám cúi đầu đáp lại, không nói chuyện phiếm nữa. Chỉ còn lại tiếng chơi game tinh tinh phát ra trong góc ghế sau, từng dây thần kinh nhạy cảm trong xe đang giật loạn lên. Lý Côn liếc mắt vào trong góc, mặt Yến Nhuỵ Tiêu được ánh đèn từ di động chiếu sáng.
Nét mặt cô giống ngày thường, động tác tay khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Trong khoang xe tĩnh lặng khác thường chỉ có nhạc nền của cô là “first blood”. Vang lên liên tiếp năm lần, không bao lâu sau điện thoại vang lên tiếng nhạc giành được thắng lợi.
Lúc này Yến Nhuỵ Tiêu mới thở phào, vứt điện thoại vào trong lòng rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại lướt qua bờ biển đi qua lúc tới, bây giờ mặt biển im lìm phủ sắc trăng, trăng bạc sà xuống mặt biển toả ra sắc lạnh. Nhìn từ ngoài cửa sổ xe, ánh sáng bạc dâng lên, loài chim biển không rõ tên ở phía xa cất lên những tiếng kêu rồi biến mất theo tiếng sóng xa dần, tất cả được rửa sạch như chưa từng xuất hiện. Nhưng vào chu kỳ sau lại vang lên theo quy luật.
“Có thuốc lá không?” Yến Nhuỵ Tiêu lên tiếng hỏi, giọng nói ồm ồm có một chút căng thẳng, cũng chẳng biết là đang hỏi ai. Đầu ngài Diệp không hề quay lại, người trong xe không dám đáp trước. Cô hắng giọng giống như được gột qua nước biển, vừa lạnh lùng vừa thẳng thắn điểm tên: “Lý Côn, có thuốc lá không?”
“Hả?” Lý Côn bị điểm tên đột nhiên ngồi thẳng, nhất thời không biết nên đáp thế nào, sau đó quay đầu nhìn người ngồi trong góc. Mặc dù giọng cô rất lạnh lùng nhưng nhìn cả người lại rất thoải mái, thả lỏng cơ thể dựa vào ghế sau.
Ánh biển bạc ngoài cửa sổ được cô gối ra đằng sau. Mái tóc buộc túm lên để tiện làm nhiệm vụ, bây giờ có vài cọng rớt ra sau tai, biển xanh bao trùm lấy người cô khiến cô càng dịu dàng sáng sủa, ngay cả mái tóc cũng tỏa ra ánh sáng trắng.
Cảnh này quá đẹp khiến Lý Côn thất thần, không trả lời nhưng đã đưa thuốc lá qua. Anh ấy không thể nói không.
Yến Nhuỵ Tiêu lại bắt đầu tìm lửa, cô vỗ vào gối phó lái: “Booker, đưa bật lửa cậu vừa dùng cho tôi đi.” Điếu thuốc của Booker vẫn chưa tắt, tay đang xoay bật lửa. Anh ta quay đầu sang, lựa chọn mạo hiểm lờ đi áp suất không khí ngày càng thấp trong xe giống Lý Côn, một tay cầm bật lửa, một tay khác đã phủ lên. Bốn ngón hơi gập, tiến lên trước châm lửa cho cô.
Trong ánh sáng bạc, cô nhướng mày bật cười. Sau đó cánh môi nhẹ nhàng ngậm lấy điếu thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chắc, cô cụp mắt tiến về phía trước tới gần ngọn lửa.
Đỏ và xanh, ánh bạc và nụ cười, phóng túng cùng tự nhiên.
Yến Nhuỵ Tiêu rất biết cách làm thế nào thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, rõ ràng cô nói rất ít nhưng lại làm ánh mắt tất cả mọi người dừng tại đây, không dời đi nữa. Ngọn lửa in trên gương mặt trắng trẻo, khi điếu thuốc và ngọn lửa tiếp xúc nhau, điếu thuốc trong tay cô đã bị rút mất.
“Đỗ xe sát bên đường, những người khác ở trên xe đợi hai mươi phút.” Trong giọng nói của Diệp Lang Đình đè nén một ngọn lửa, muốn bốc cháy trong nước biển. Anh ngậm điếu thuốc chờ xe đỗ lại thì lập tức xuống xe, tiện tay kéo theo người tạo lửa bên cạnh.
Gió biển thổi mạnh vào trong xe, mang lại khí oxy cho mấy người khác tự nhiên nín thở. Diệp Lang Đình bị gió biển kích thích híp mắt lại rít điếu thuốc, anh quay đầu nói trong làn khói: “Không nghe lời, về nhà phải nhận phạt.”
Gió cuốn mái tóc anh lên, mang đến một tên lưu manh. Vì thế dưới cái nhìn của người trên xe, ngài Diệp rảo bước dẫn người qua đường cái, giẫm thẳng giày da lên cát. Cả người trên của Yến Nhuỵ Tiêu bị anh kéo về phía trước, chân ở đằng sau sắp cưỡi gió bay lên, bước chân của anh vừa lớn vừa nhanh, cô bước theo hơi mất sức, nhưng Yến Nhuỵ Tiêu không chịu thua, chẳng thèm ậm ừ.
Đến lúc đi tới chỗ sâu nhất của bãi cát, ngài Diệp trực tiếp kéo người tới chỗ đá ngầm, một tay kéo hai tay cô qua đầu giữ chắc. Đẩy người lên đá cứng ngắc, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, nghiêng đầu đổ ập xuống hôn môi.
Hoặc có lẽ không được gọi là hôn mà là cắn.
Anh ngậm lấy bờ môi vừa ngậm thuốc lá của cô, mùi thuốc bay ra từ lưỡi anh, đó đáng lẽ vốn là vị của cô. Hành động không nể nang gì và sự tiếp xúc mạnh mẽ của anh khiến Yến Nhuỵ Tiêu kêu lên một tiếng rên. Anh nhân cơ hội chui vào, răng nhọn cũng chen vào theo, lướt qua từng tấc trên môi cô.
“Lát nữa anh còn phải quay lại xe đấy.” Anh phải nghĩ cho kỹ chứ Diệp Lang Đình. Yến Nhuỵ Tiêu rụt cổ về bên cạnh, né tránh anh gặm cắn.
Anh không để ý, tay ôm eo cô, kéo mạnh về phía trước rồi cúi đầu tiếp tục.
“Mẹ kiếp.” Lòng Yến Nhuỵ Tiêu tức giận, cũng đáp lại nụ hôn dưới sự dung túng của anh. Môi răng hai người quấn quýt, chiếc lưỡi thâm nhập cuồng nhiệt và điên loạn như cuốn theo cả trận bão.
Như vậy vẫn chưa đủ, Diệp Lang Đình dùng răng cắn một cái tàn nhẫn vào môi dưới của cô. Anh nhanh chóng nhận được phản kích của cô, tới khi giữa môi hai người tràn ra mùi tanh thì anh mới hoàn hồn. Anh lùi ra phía sau, giơ tay lau vết son bóng lộn xộn và vết máu không biết của ai trên khoé môi cô.
Lồng ngực Yến Nhụy Tiêu thở gấp kịch liệt, nhíu mày nói chuyện không đâu vào đâu: “Anh vừa phá quy tắc.” Đây là câu trần thuật, cô vẫn tiếp tục: “Nếu vừa rồi em chết thì anh sẽ thế nào?”
Anh không lên tiếng mà chỉ nhìn người phía trước đã rất nhếch nhác. Mái tóc bị gió thổi tung, đôi mắt vừa mờ mịt rưng rưng nước mang theo chút hờn dỗi, anh lại muốn hôn nhưng cô đã tránh đi: “Em hỏi anh, vừa rồi em chết thì anh sẽ thế nào?”
Tiếng nói của cô hoà vào gió biển, cô hỏi một cách lạnh lùng, cố tình không nhìn thấy điếu thuốc đang run rẩy trên đầu ngón tay của Diệp Lang Đình.
“Em nói vừa rồi nếu như em chết thì anh sẽ thế nào!” Yến Nhụy tiêu gần như gào lên đối chất với anh, không bỏ qua cho anh.
Sóng biển đập vào chân họ, cơn ớn lạnh lan từ mắt cá chân của Yến Nhuỵ Tiêu đi lên, cô không khỏi rùng mình một cái. Diệp Lang Đình xê dịch người lên ôm vào trong lòng, trong mắt chứa một dòng chảy còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả biển ở phía sau: “Trong súng của anh còn giữ lại một viên đạn cho mình.”
Rõ ràng tình hình không mấy khả quan lắm, nhưng ngài Diệp lại không nhường bước. Khi nghe thấy tiếng động người đằng sau cuối cùng mới cầm súng trên tay. Anh thành thạo lấy băng đạn ra, chặn báng súng đập lên bàn, cuối cùng chỉ còn lại một viên đạn thì đẩy băng đạn lại.
“Cạch” một tiếng, khẩu súng được nạp đạn tự động. Một tay Diệp Lang Đình cầm báng súng đưa cho Hawley tỏ ý để anh ta làm trước.
Phát đầu tiên, Hawley nhắm mắt bắn súng, rỗng. Anh ta nhướng mày đưa súng cho Yến Nhuỵ Tiêu.
Phát thứ hai, Yến Nhuỵ Tiêu nhanh gọn dứt khoát, dưới ánh mắt của Diệp Lamg Đình cô không hề do dự nhắm vào thái dương bắn, rỗng.
Phát thứ ba, rõ ràng Hawley đã căng thẳng hơn một chút, vẻ mặt chết lặng, ngón tay làm động tác mấy lần mới đưa ra quyết định, rỗng.
Anh ta thở dài rồi lại đưa súng cho Yến Nhuỵ Tiêu.
Cùng lúc nhận lấy khẩu súng, người đàn ông luôn giữ im lặng ở bên cạnh bình tĩnh liếc nhìn sang. Sau đó nhanh chóng rời mắt nhưng tay lại từ từ sờ ra sau eo, gần như là ngay khoảnh khắc Yến Nhuỵ Tiêu giơ súng lên thì tay trái của anh đã nổ súng nhắm chuẩn vào giữa trán Hawley, bàn tay trống không giơ lên ngắm bắn xa một trong các vệ sĩ từ lúc đi vào đã như pho tượng.
Hành động của anh quá nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt. Ngay sau đó, Yến Nhuỵ Tiêu hiểu ý, rút khẩu súng của mình ra nhắm vào người sống sót đang giơ súng lên định bắn lại. Diệp Lang Đình hợp tác ăn ý, sau khi nổ súng thì nhanh chóng ngã xuống đất lăn một vòng tránh những viên đạn bắn về phía anh.
Theo tiếng ngã “bịch” cuối cùng từ kẻ địch, Diệp Lang Đình chống tay phải trên đất rồi nhảy lên vừa dắt khẩu súng lên sau eo, vừa quay lại, nắm bàn tay hơi run rẩy. Bàn tay anh cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng nhưng bắt đầu ấm lên sau khi tiếp xúc với lòng bàn tay cô.
Diệp Lang Đình kéo chặt tay cô, dắt cô đi tìm những người khác đã đợi ở cửa. Họ nán lại một lúc ở bên trong, Lý Côn không để ý người xung quanh, nhảy xuống xe đón họ chạy lên: “Ngài Diệp, hai người có bị thương không?”
Diệp Lang Đình bỏ bàn tay luôn nắm chặt ra, tăng tốc bước chân lên xe: “Không.” Anh không muốn nói nhiều: “Lý Côn sắp xếp đường hàng không, chuẩn bị quay lại Úc sau bốn mươi phút nữa. Booker, tiếp tục can thiệp vào lộ trình quay về của người khác đi.” Anh nói ít ý nhiều sắp xếp, dù nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi nhưng vẫn mang theo khí áp thấp nặng nề chèn ép trong khoang xe.
Người được sắp xếp khác chỉ dám cúi đầu đáp lại, không nói chuyện phiếm nữa. Chỉ còn lại tiếng chơi game tinh tinh phát ra trong góc ghế sau, từng dây thần kinh nhạy cảm trong xe đang giật loạn lên. Lý Côn liếc mắt vào trong góc, mặt Yến Nhuỵ Tiêu được ánh đèn từ di động chiếu sáng.
Nét mặt cô giống ngày thường, động tác tay khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Trong khoang xe tĩnh lặng khác thường chỉ có nhạc nền của cô là “first blood”. Vang lên liên tiếp năm lần, không bao lâu sau điện thoại vang lên tiếng nhạc giành được thắng lợi.
Lúc này Yến Nhuỵ Tiêu mới thở phào, vứt điện thoại vào trong lòng rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại lướt qua bờ biển đi qua lúc tới, bây giờ mặt biển im lìm phủ sắc trăng, trăng bạc sà xuống mặt biển toả ra sắc lạnh. Nhìn từ ngoài cửa sổ xe, ánh sáng bạc dâng lên, loài chim biển không rõ tên ở phía xa cất lên những tiếng kêu rồi biến mất theo tiếng sóng xa dần, tất cả được rửa sạch như chưa từng xuất hiện. Nhưng vào chu kỳ sau lại vang lên theo quy luật.
“Có thuốc lá không?” Yến Nhuỵ Tiêu lên tiếng hỏi, giọng nói ồm ồm có một chút căng thẳng, cũng chẳng biết là đang hỏi ai. Đầu ngài Diệp không hề quay lại, người trong xe không dám đáp trước. Cô hắng giọng giống như được gột qua nước biển, vừa lạnh lùng vừa thẳng thắn điểm tên: “Lý Côn, có thuốc lá không?”
“Hả?” Lý Côn bị điểm tên đột nhiên ngồi thẳng, nhất thời không biết nên đáp thế nào, sau đó quay đầu nhìn người ngồi trong góc. Mặc dù giọng cô rất lạnh lùng nhưng nhìn cả người lại rất thoải mái, thả lỏng cơ thể dựa vào ghế sau.
Ánh biển bạc ngoài cửa sổ được cô gối ra đằng sau. Mái tóc buộc túm lên để tiện làm nhiệm vụ, bây giờ có vài cọng rớt ra sau tai, biển xanh bao trùm lấy người cô khiến cô càng dịu dàng sáng sủa, ngay cả mái tóc cũng tỏa ra ánh sáng trắng.
Cảnh này quá đẹp khiến Lý Côn thất thần, không trả lời nhưng đã đưa thuốc lá qua. Anh ấy không thể nói không.
Yến Nhuỵ Tiêu lại bắt đầu tìm lửa, cô vỗ vào gối phó lái: “Booker, đưa bật lửa cậu vừa dùng cho tôi đi.” Điếu thuốc của Booker vẫn chưa tắt, tay đang xoay bật lửa. Anh ta quay đầu sang, lựa chọn mạo hiểm lờ đi áp suất không khí ngày càng thấp trong xe giống Lý Côn, một tay cầm bật lửa, một tay khác đã phủ lên. Bốn ngón hơi gập, tiến lên trước châm lửa cho cô.
Trong ánh sáng bạc, cô nhướng mày bật cười. Sau đó cánh môi nhẹ nhàng ngậm lấy điếu thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chắc, cô cụp mắt tiến về phía trước tới gần ngọn lửa.
Đỏ và xanh, ánh bạc và nụ cười, phóng túng cùng tự nhiên.
Yến Nhuỵ Tiêu rất biết cách làm thế nào thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, rõ ràng cô nói rất ít nhưng lại làm ánh mắt tất cả mọi người dừng tại đây, không dời đi nữa. Ngọn lửa in trên gương mặt trắng trẻo, khi điếu thuốc và ngọn lửa tiếp xúc nhau, điếu thuốc trong tay cô đã bị rút mất.
“Đỗ xe sát bên đường, những người khác ở trên xe đợi hai mươi phút.” Trong giọng nói của Diệp Lang Đình đè nén một ngọn lửa, muốn bốc cháy trong nước biển. Anh ngậm điếu thuốc chờ xe đỗ lại thì lập tức xuống xe, tiện tay kéo theo người tạo lửa bên cạnh.
Gió biển thổi mạnh vào trong xe, mang lại khí oxy cho mấy người khác tự nhiên nín thở. Diệp Lang Đình bị gió biển kích thích híp mắt lại rít điếu thuốc, anh quay đầu nói trong làn khói: “Không nghe lời, về nhà phải nhận phạt.”
Gió cuốn mái tóc anh lên, mang đến một tên lưu manh. Vì thế dưới cái nhìn của người trên xe, ngài Diệp rảo bước dẫn người qua đường cái, giẫm thẳng giày da lên cát. Cả người trên của Yến Nhuỵ Tiêu bị anh kéo về phía trước, chân ở đằng sau sắp cưỡi gió bay lên, bước chân của anh vừa lớn vừa nhanh, cô bước theo hơi mất sức, nhưng Yến Nhuỵ Tiêu không chịu thua, chẳng thèm ậm ừ.
Đến lúc đi tới chỗ sâu nhất của bãi cát, ngài Diệp trực tiếp kéo người tới chỗ đá ngầm, một tay kéo hai tay cô qua đầu giữ chắc. Đẩy người lên đá cứng ngắc, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, nghiêng đầu đổ ập xuống hôn môi.
Hoặc có lẽ không được gọi là hôn mà là cắn.
Anh ngậm lấy bờ môi vừa ngậm thuốc lá của cô, mùi thuốc bay ra từ lưỡi anh, đó đáng lẽ vốn là vị của cô. Hành động không nể nang gì và sự tiếp xúc mạnh mẽ của anh khiến Yến Nhuỵ Tiêu kêu lên một tiếng rên. Anh nhân cơ hội chui vào, răng nhọn cũng chen vào theo, lướt qua từng tấc trên môi cô.
“Lát nữa anh còn phải quay lại xe đấy.” Anh phải nghĩ cho kỹ chứ Diệp Lang Đình. Yến Nhuỵ Tiêu rụt cổ về bên cạnh, né tránh anh gặm cắn.
Anh không để ý, tay ôm eo cô, kéo mạnh về phía trước rồi cúi đầu tiếp tục.
“Mẹ kiếp.” Lòng Yến Nhuỵ Tiêu tức giận, cũng đáp lại nụ hôn dưới sự dung túng của anh. Môi răng hai người quấn quýt, chiếc lưỡi thâm nhập cuồng nhiệt và điên loạn như cuốn theo cả trận bão.
Như vậy vẫn chưa đủ, Diệp Lang Đình dùng răng cắn một cái tàn nhẫn vào môi dưới của cô. Anh nhanh chóng nhận được phản kích của cô, tới khi giữa môi hai người tràn ra mùi tanh thì anh mới hoàn hồn. Anh lùi ra phía sau, giơ tay lau vết son bóng lộn xộn và vết máu không biết của ai trên khoé môi cô.
Lồng ngực Yến Nhụy Tiêu thở gấp kịch liệt, nhíu mày nói chuyện không đâu vào đâu: “Anh vừa phá quy tắc.” Đây là câu trần thuật, cô vẫn tiếp tục: “Nếu vừa rồi em chết thì anh sẽ thế nào?”
Anh không lên tiếng mà chỉ nhìn người phía trước đã rất nhếch nhác. Mái tóc bị gió thổi tung, đôi mắt vừa mờ mịt rưng rưng nước mang theo chút hờn dỗi, anh lại muốn hôn nhưng cô đã tránh đi: “Em hỏi anh, vừa rồi em chết thì anh sẽ thế nào?”
Tiếng nói của cô hoà vào gió biển, cô hỏi một cách lạnh lùng, cố tình không nhìn thấy điếu thuốc đang run rẩy trên đầu ngón tay của Diệp Lang Đình.
“Em nói vừa rồi nếu như em chết thì anh sẽ thế nào!” Yến Nhụy tiêu gần như gào lên đối chất với anh, không bỏ qua cho anh.
Sóng biển đập vào chân họ, cơn ớn lạnh lan từ mắt cá chân của Yến Nhuỵ Tiêu đi lên, cô không khỏi rùng mình một cái. Diệp Lang Đình xê dịch người lên ôm vào trong lòng, trong mắt chứa một dòng chảy còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả biển ở phía sau: “Trong súng của anh còn giữ lại một viên đạn cho mình.”
/96
|