Yến Nhuỵ Tiêu giơ cánh tay khoá cổ Clinton, nhanh chóng lùi về sau tựa sát xe của Lý Côn. Tay súng đứng ở trên cao hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào, tất cả vị trí quan trọng của Yến Nhuỵ Tiêu đều bị chặn lại. Mặc dù Diệp Lang Đình luôn ngồi trong xe nhưng có thể lái xe vào nhà xưởng, có nghĩa là tất cả những người kiểm soát bên ngoài đã ngã xuống rồi.
Trong sự tĩnh lặng như tờ, người ra tay đầu tiên là Lý Côn. Anh ấy bắn trúng cánh tay phải của Clinton, kỹ thuật bắn súng của Lý Côn là do ngài Diệp dạy nên không trượt phát nào giống ngài Diệp.
Người vốn đang chết lặng cuối cùng cũng có phản ứng, chiếm điểm cao nhất nhấn động cơ xe. Thế này là ép Diệp Lang Đình xuống xe nhưng hoả lực quá lớn, chưa đợi được anh xuống xe thì Yến Nhuỵ Tiêu đã bị mắc kẹt giữa chừng.
Cô quay đầu nhìn người trong xe rồi lại nhìn tên điên vẫn đang nổ súng ở phía trên, người đứng ở tầng này đã đi lên trên trong sự hỗn loạn, bây giờ đang chỉ vào chiếc xe. Tấm tôn phát ra tiếng động vì đạn bắn làm đầu Yến Nhuỵ Tiêu ong ong cả lên. Cô quá rõ ý của Diệp Lang Đình, anh đã lái xe qua đây rồi thì làm gì có chuyện anh xuống xe đón người nữa.
Chỉ còn cách kiên trì đến cùng giơ súng lên bắn lại, nhưng đối phương quá đông, bên này chỉ có cô và Lý Côn, dù rằng Clinton vẫn đang chắn. Chỉ là hành động vừa rồi đã chọc tức chúng, chúng nổ súng về phía chân cô như phát điên muốn để cô dừng bước lùi lại phía sau. Bỗng chốc Yến Nhuỵ Tiêu nhếch nhác làm sao.
Ban đầu Diệp Lang Đình luôn ngồi trong xe, dù có gặp phải cuộc chiến năm người trong không gian kín nhưng chưa từng có trường hợp nào cần anh đứng dậy. Hôm nay là ngoại lệ, anh mở cửa trong cảnh đốm lửa đầy đất.
Steve đứng trên cao thảnh thơi huýt sáo, xem ra người phụ nữ này không nói điêu. Thế nên không quan tâm hành động của anh, bị hoả lực của Lý Côn áp chế tới sau container, nổ súng quanh Yến Nhuỵ Tiêu. Miễn là cô không đi thì chúng có thể thắng Diệp Lang Đình.
Người ở phía trên quá nhiều, Lý Côn không thể tùy tiện xông lên. Vừa rồi lúc Louis gọi tới, họ đang trên đường tới sòng bạc, chỉ có hai người họ, Diệp Lang Đình trực tiếp ra lệnh tới bên này, không dẫn thêm người nào. Bây giờ đối phó với mấy tên xung kích này lại còn ở địa bàn của người ta dù sao cũng hơi mất sức.
Một người thì không đánh được, một người xoay vòng quanh Yến Nhuỵ Tiêu, Diệp Lang Đình nhất thời như bị người ta đặt lên bàn trò chơi, buộc phải lựa chọn.
Nhưng anh không hề do dự, bước chân không dừng lại đi về phía bên cạnh Yến Nhuỵ Tiêu. Ngay trước một giây Steve giơ tay lên nổ súng thì anh giơ súng nhắm chuẩn vào tay phải của gã. Lý Côn nhanh chóng phối hợp, áp chế hỏa lực bên cạnh vẫn còn muốn báo thù cho đầu sỏ.
Chỉ mười mấy bước, anh đã tới bên cạnh Yến Nhuỵ Tiêu đem người che chở ở phía sau lùi về xe. Thù cũ nợ mới của Steve cùng nhau bùng phát, nghiêng người đổi tay bắn súng, chỉ là ngay khi đầu thò ra ngắm chuẩn thì bị Lý Côn trực tiếp bắn trúng đầu.
Clinton vốn đang gào đau, bây giờ hoàn toàn chết lặng bởi tình hình này: “A Đình, không cần thiết phải làm tới bước này đâu.”
“Tôi chỉ tới đón người về nhà thôi.” Đúng là hôm nay ngài Diệp không có suy nghĩ gì khác, chẳng có hứng với mạng sống của ai. Bước chân của anh không ngừng lại còn mấy bước là lên xe.
Nếu như để họ lên xe vậy cũng có nghĩa là nhiệm vụ Hawley giao lại thất bại. Quân định tuyến tháo chạy tán loạn đã không còn hy vọng gì. Diệp Lang Đình đã dẫn người tới cạnh xe, nghiêng người sang một bên tỏ ý để cô lên trước.
Yến Nhuỵ Tiêu sững người mất một giây, hôm nay ngài Diệp làm quá nhiều chuyện vốn không thuộc về thân phận của anh, nhưng lúc này cô không kịp chần chừ, cúi người lên xe. Chân trái vừa đứng vững thì nghe thấy hai phát súng ở đằng sau.
Có một viên bắn vào eo trái của cô ở cự ly gần, cô quay đầu nhìn thấy Diệp Lang Đình đang cất súng, Clinton đã ngã xuống đất. Anh không quay đầu lại, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô.
“Mẹ kiếp, đi theo anh mà cũng có thể bị thương à?” Yến Nhuỵ Tiêu chịu đựng cơn đau ở eo, nhíu mày khó thở phàn nàn.
Diệp Lang Đình ôm người vào trong lòng, kề sát bên tai cô nói: “Chỉ lần này thôi.” Lời vừa dứt thì hôn lên khóe mắt cô như an ủi rồi đưa cô lên xe.
Trong sự tĩnh lặng như tờ, người ra tay đầu tiên là Lý Côn. Anh ấy bắn trúng cánh tay phải của Clinton, kỹ thuật bắn súng của Lý Côn là do ngài Diệp dạy nên không trượt phát nào giống ngài Diệp.
Người vốn đang chết lặng cuối cùng cũng có phản ứng, chiếm điểm cao nhất nhấn động cơ xe. Thế này là ép Diệp Lang Đình xuống xe nhưng hoả lực quá lớn, chưa đợi được anh xuống xe thì Yến Nhuỵ Tiêu đã bị mắc kẹt giữa chừng.
Cô quay đầu nhìn người trong xe rồi lại nhìn tên điên vẫn đang nổ súng ở phía trên, người đứng ở tầng này đã đi lên trên trong sự hỗn loạn, bây giờ đang chỉ vào chiếc xe. Tấm tôn phát ra tiếng động vì đạn bắn làm đầu Yến Nhuỵ Tiêu ong ong cả lên. Cô quá rõ ý của Diệp Lang Đình, anh đã lái xe qua đây rồi thì làm gì có chuyện anh xuống xe đón người nữa.
Chỉ còn cách kiên trì đến cùng giơ súng lên bắn lại, nhưng đối phương quá đông, bên này chỉ có cô và Lý Côn, dù rằng Clinton vẫn đang chắn. Chỉ là hành động vừa rồi đã chọc tức chúng, chúng nổ súng về phía chân cô như phát điên muốn để cô dừng bước lùi lại phía sau. Bỗng chốc Yến Nhuỵ Tiêu nhếch nhác làm sao.
Ban đầu Diệp Lang Đình luôn ngồi trong xe, dù có gặp phải cuộc chiến năm người trong không gian kín nhưng chưa từng có trường hợp nào cần anh đứng dậy. Hôm nay là ngoại lệ, anh mở cửa trong cảnh đốm lửa đầy đất.
Steve đứng trên cao thảnh thơi huýt sáo, xem ra người phụ nữ này không nói điêu. Thế nên không quan tâm hành động của anh, bị hoả lực của Lý Côn áp chế tới sau container, nổ súng quanh Yến Nhuỵ Tiêu. Miễn là cô không đi thì chúng có thể thắng Diệp Lang Đình.
Người ở phía trên quá nhiều, Lý Côn không thể tùy tiện xông lên. Vừa rồi lúc Louis gọi tới, họ đang trên đường tới sòng bạc, chỉ có hai người họ, Diệp Lang Đình trực tiếp ra lệnh tới bên này, không dẫn thêm người nào. Bây giờ đối phó với mấy tên xung kích này lại còn ở địa bàn của người ta dù sao cũng hơi mất sức.
Một người thì không đánh được, một người xoay vòng quanh Yến Nhuỵ Tiêu, Diệp Lang Đình nhất thời như bị người ta đặt lên bàn trò chơi, buộc phải lựa chọn.
Nhưng anh không hề do dự, bước chân không dừng lại đi về phía bên cạnh Yến Nhuỵ Tiêu. Ngay trước một giây Steve giơ tay lên nổ súng thì anh giơ súng nhắm chuẩn vào tay phải của gã. Lý Côn nhanh chóng phối hợp, áp chế hỏa lực bên cạnh vẫn còn muốn báo thù cho đầu sỏ.
Chỉ mười mấy bước, anh đã tới bên cạnh Yến Nhuỵ Tiêu đem người che chở ở phía sau lùi về xe. Thù cũ nợ mới của Steve cùng nhau bùng phát, nghiêng người đổi tay bắn súng, chỉ là ngay khi đầu thò ra ngắm chuẩn thì bị Lý Côn trực tiếp bắn trúng đầu.
Clinton vốn đang gào đau, bây giờ hoàn toàn chết lặng bởi tình hình này: “A Đình, không cần thiết phải làm tới bước này đâu.”
“Tôi chỉ tới đón người về nhà thôi.” Đúng là hôm nay ngài Diệp không có suy nghĩ gì khác, chẳng có hứng với mạng sống của ai. Bước chân của anh không ngừng lại còn mấy bước là lên xe.
Nếu như để họ lên xe vậy cũng có nghĩa là nhiệm vụ Hawley giao lại thất bại. Quân định tuyến tháo chạy tán loạn đã không còn hy vọng gì. Diệp Lang Đình đã dẫn người tới cạnh xe, nghiêng người sang một bên tỏ ý để cô lên trước.
Yến Nhuỵ Tiêu sững người mất một giây, hôm nay ngài Diệp làm quá nhiều chuyện vốn không thuộc về thân phận của anh, nhưng lúc này cô không kịp chần chừ, cúi người lên xe. Chân trái vừa đứng vững thì nghe thấy hai phát súng ở đằng sau.
Có một viên bắn vào eo trái của cô ở cự ly gần, cô quay đầu nhìn thấy Diệp Lang Đình đang cất súng, Clinton đã ngã xuống đất. Anh không quay đầu lại, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô.
“Mẹ kiếp, đi theo anh mà cũng có thể bị thương à?” Yến Nhuỵ Tiêu chịu đựng cơn đau ở eo, nhíu mày khó thở phàn nàn.
Diệp Lang Đình ôm người vào trong lòng, kề sát bên tai cô nói: “Chỉ lần này thôi.” Lời vừa dứt thì hôn lên khóe mắt cô như an ủi rồi đưa cô lên xe.
/96
|