Sau khi cuộc làm tình này kết thúc, rất lâu sau Yến Nhụy Tiêu cũng chưa thể hoàn hồn. Trong hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống, cô chưa từng có thời khắc mất khống chế như thế này, làm tình cùng với người đàn ông mà ngày nhớ đêm mơ. Sau khi kết thúc, Diệp Lang Đình nghiêng người nằm xuống ôm chặt người trong lòng, anh không đi ra.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh, cả người Yến Nhụy Tiêu cuộn tròn trong lòng Diệp Lang Đình. Tay trái của anh đặt dưới cổ cô, tay phải che sau đầu của cô, đầu anh tựa phía trước cô cực kỳ thả lỏng và thân mật.
Từ trước tới giờ anh đã ít nói, hiện tại Yến Nhụy Tiêu mơ màng muốn ngủ do vừa rồi quá kịch liệt.
Nhưng cảm giác trong cơ thể quá rõ ràng, cô khó chịu, uốn éo eo bảo anh đi ra. Vốn dĩ từ chối không có chút tình dục nào nhưng lại khiến Diệp Lang Đình nhíu mày: “Đừng có làm loạn.” Anh biết đây là lần đầu của cô nên có ý che chở nhưng không có nghĩa là có thể bỏ qua sự quyến rũ của cô.
“Em khó chịu.” Yến Nhụy Tiêu không thở nổi, lời nói ra hơi có chút than vãn giống như làm nũng.
Cô nói như vậy giống như cuối cùng cũng nhắc nhở được anh, từ từ đi ra, sự cọ xát giữa bắp thịt mang theo một loạt cảm giác tê rần khiến Diệp Lang Đình kéo người xuống phía dưới hôn một lúc mới bỏ ra. Sau đó lúc này mới đứng dậy ôm người vào nhà tắm tắm rửa, vì động tác đó làm hai chân cọ sát vào nhau, Yến Nhuỵ Tiêu đỏ cả mặt bởi cảm giác dinh dính phía dưới, cô vùi mặt vào hõm cổ của anh.
Tâm trạng tối nay của ngài Diệp rất vui, bị hành động này của cô chọc cười, anh đặt cô dưới vòi hoa sen, bàn tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc trước trán cô.
Yến Nhuỵ Tiêu vừa ngước mắt lên đã trông thấy đuôi mắt cong cong vì cười của người đàn ông. Cô bị bắt nạt tới mức không vui: “Anh cười cái gì?”
Bị lờ đi như trong dự đoán. Động tác tay của anh cũng không dừng lại, tay thò vào giữa chân cô vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ khiến Yến Nhuỵ Tiêu vừa mới cao trào lại đỏ bừng mặt, kêu lên một tiếng rên không thể kiềm chế được.
Tiếng rên này quá rối bời càng làm cô kẹp chặt theo bản năng khiến tay Diệp Lang Đình chạm vào phía bên trong vừa chặt vừa ướt: “Tối nay còn muốn ngủ thì đừng có kẹp, thả lỏng ra để anh rửa sạch bên trong.” Giọng nói anh hơi khàn xen lẫn với vẻ oai phong do quanh năm ở địa vị cao, tiếng vang trên vách tường trong nhà tắm tạo nên tiếng vang tuyệt vời. Bàn tay phục vụ cho cô chưa ngừng lại một phút nào, nhưng câu nói không giận tự uy* vừa không đàng hoàng này lại làm cô chảy nước.
*không giận tự uy: chỉ người không giận nhưng vẫn tỏ ra uy phong.
Diệp Lang Đình biết rõ nước dịch dinh dính nóng ấm trên tay này là gì, nhìn thấy khuôn mặt người trong ngực xấu hổ không biết là do nhiệt độ trong nhà tắm hay là phản ứng sinh lý, bèn hỏi: “Sao em nhiều nước thế, hả?”
Anh cố ý, âm cuối kéo ra vừa chậm vừa nhẹ, câu nói rõ ràng là không đàng hoàng này lại được anh nói ra, thậm chí còn có chút dịu dàng.
Yến Nhuỵ Tiêu làm gì đã từng được đối xử như thế. Cuối cùng thẹn quá hóa giận ngẩng đầu lên trợn mắt với anh.
Người bị trừng mắt vẫn đang cười, đèn sưởi nhà tắm treo sau lưng anh, chân mày cong của anh đều là hơi nước ấm áp và ý cười, giờ phút này đại dương tĩnh lặng trong mắt anh cũng xuất hiện gợn sóng, trông đẹp cực kỳ.
Đúng là vừa rồi ngài Diệp có hơi mất kiểm soát, nghiêm túc tắm rửa mấy lượt mới xem như xong chuyện. Anh đưa tay cầm lấy chiếc khăn bọc quanh người vì nhìn anh mà thất thần rồi ôm lên giường. Anh giơ tay che mắt cô: “Bây giờ tốt nhất là em đừng làm gì với anh, cũng đừng nói chuyện, đi ngủ đi.”
Câu nói này quá ngang ngược cũng chẳng có lý do gì: “Diệp Lang Đình, anh tự nghe xem yêu cầu này có quá đáng không? Tại sao?” Yến Nhuỵ Tiêu vừa tắm rửa xong đã lấy lại tinh thần, miệng bắt đầu không bỏ qua cho người khác.
“Vì anh vẫn còn muốn làm em.” Diệp Lang Đình không hề lưỡng lự, nhắm mắt trả lời.
Dường như đêm nay hai người làm tình đã kích hoạt công tắc nào đó của Diệp Lang Đình, anh hoàn toàn chẳng kiêng kị gì khi nói tới chuyện này, trong mắt Yến Nhụy Tiêu được gọi là không biết xấu hổ. Tuy nhiên cô thật sự không dám lên tiếng nữa, cúi đầu định đi ngủ.
Ngài Diệp kéo chỗ gáy cô vào trong lòng, đập vào lồng ngực anh. Cuối cùng bỏ tay xuống đánh chiêng thu hồi quân, nghe thấy tiếng điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên. Anh ấn nghe một cách không do dự.
“Ừ.” Chỉ đáp lại đơn giản vậy thôi nhưng tình cảm vừa rồi đã tan biến hết, anh lại trở thành ngài Diệp.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, anh rút tay vốn đang ở dưới người Yến Nhụy Tiêu ra, cơ thể trần truồng đi tìm đồ gì đó trong đống quần áo rải rác khắp mặt đất, miệng bình tĩnh nói: “Làm ăn thua lỗ.”
Cuối cùng cũng tìm được cái quần, anh lấy thuốc lá và bật lửa ở trong ra rồi châm lửa “cạch” một tiếng. Đèn trong phòng ngủ vẫn luôn tắt, ngọn lửa này là ánh sáng duy nhất chiếu vào mặt anh. Mặc dù giống với ánh đèn ấm áp vừa rồi trong nhà tắm nhưng chẳng thấy một chút dịu dàng trên mặt anh. Yến Nhụy Tiêu bị ép rời khỏi cơ thể ấm áp thì nhìn theo anh, rõ ràng vẫn là người đó nhưng mọi thứ trong phòng đã lạnh ngắt.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh, cả người Yến Nhụy Tiêu cuộn tròn trong lòng Diệp Lang Đình. Tay trái của anh đặt dưới cổ cô, tay phải che sau đầu của cô, đầu anh tựa phía trước cô cực kỳ thả lỏng và thân mật.
Từ trước tới giờ anh đã ít nói, hiện tại Yến Nhụy Tiêu mơ màng muốn ngủ do vừa rồi quá kịch liệt.
Nhưng cảm giác trong cơ thể quá rõ ràng, cô khó chịu, uốn éo eo bảo anh đi ra. Vốn dĩ từ chối không có chút tình dục nào nhưng lại khiến Diệp Lang Đình nhíu mày: “Đừng có làm loạn.” Anh biết đây là lần đầu của cô nên có ý che chở nhưng không có nghĩa là có thể bỏ qua sự quyến rũ của cô.
“Em khó chịu.” Yến Nhụy Tiêu không thở nổi, lời nói ra hơi có chút than vãn giống như làm nũng.
Cô nói như vậy giống như cuối cùng cũng nhắc nhở được anh, từ từ đi ra, sự cọ xát giữa bắp thịt mang theo một loạt cảm giác tê rần khiến Diệp Lang Đình kéo người xuống phía dưới hôn một lúc mới bỏ ra. Sau đó lúc này mới đứng dậy ôm người vào nhà tắm tắm rửa, vì động tác đó làm hai chân cọ sát vào nhau, Yến Nhuỵ Tiêu đỏ cả mặt bởi cảm giác dinh dính phía dưới, cô vùi mặt vào hõm cổ của anh.
Tâm trạng tối nay của ngài Diệp rất vui, bị hành động này của cô chọc cười, anh đặt cô dưới vòi hoa sen, bàn tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc trước trán cô.
Yến Nhuỵ Tiêu vừa ngước mắt lên đã trông thấy đuôi mắt cong cong vì cười của người đàn ông. Cô bị bắt nạt tới mức không vui: “Anh cười cái gì?”
Bị lờ đi như trong dự đoán. Động tác tay của anh cũng không dừng lại, tay thò vào giữa chân cô vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ khiến Yến Nhuỵ Tiêu vừa mới cao trào lại đỏ bừng mặt, kêu lên một tiếng rên không thể kiềm chế được.
Tiếng rên này quá rối bời càng làm cô kẹp chặt theo bản năng khiến tay Diệp Lang Đình chạm vào phía bên trong vừa chặt vừa ướt: “Tối nay còn muốn ngủ thì đừng có kẹp, thả lỏng ra để anh rửa sạch bên trong.” Giọng nói anh hơi khàn xen lẫn với vẻ oai phong do quanh năm ở địa vị cao, tiếng vang trên vách tường trong nhà tắm tạo nên tiếng vang tuyệt vời. Bàn tay phục vụ cho cô chưa ngừng lại một phút nào, nhưng câu nói không giận tự uy* vừa không đàng hoàng này lại làm cô chảy nước.
*không giận tự uy: chỉ người không giận nhưng vẫn tỏ ra uy phong.
Diệp Lang Đình biết rõ nước dịch dinh dính nóng ấm trên tay này là gì, nhìn thấy khuôn mặt người trong ngực xấu hổ không biết là do nhiệt độ trong nhà tắm hay là phản ứng sinh lý, bèn hỏi: “Sao em nhiều nước thế, hả?”
Anh cố ý, âm cuối kéo ra vừa chậm vừa nhẹ, câu nói rõ ràng là không đàng hoàng này lại được anh nói ra, thậm chí còn có chút dịu dàng.
Yến Nhuỵ Tiêu làm gì đã từng được đối xử như thế. Cuối cùng thẹn quá hóa giận ngẩng đầu lên trợn mắt với anh.
Người bị trừng mắt vẫn đang cười, đèn sưởi nhà tắm treo sau lưng anh, chân mày cong của anh đều là hơi nước ấm áp và ý cười, giờ phút này đại dương tĩnh lặng trong mắt anh cũng xuất hiện gợn sóng, trông đẹp cực kỳ.
Đúng là vừa rồi ngài Diệp có hơi mất kiểm soát, nghiêm túc tắm rửa mấy lượt mới xem như xong chuyện. Anh đưa tay cầm lấy chiếc khăn bọc quanh người vì nhìn anh mà thất thần rồi ôm lên giường. Anh giơ tay che mắt cô: “Bây giờ tốt nhất là em đừng làm gì với anh, cũng đừng nói chuyện, đi ngủ đi.”
Câu nói này quá ngang ngược cũng chẳng có lý do gì: “Diệp Lang Đình, anh tự nghe xem yêu cầu này có quá đáng không? Tại sao?” Yến Nhuỵ Tiêu vừa tắm rửa xong đã lấy lại tinh thần, miệng bắt đầu không bỏ qua cho người khác.
“Vì anh vẫn còn muốn làm em.” Diệp Lang Đình không hề lưỡng lự, nhắm mắt trả lời.
Dường như đêm nay hai người làm tình đã kích hoạt công tắc nào đó của Diệp Lang Đình, anh hoàn toàn chẳng kiêng kị gì khi nói tới chuyện này, trong mắt Yến Nhụy Tiêu được gọi là không biết xấu hổ. Tuy nhiên cô thật sự không dám lên tiếng nữa, cúi đầu định đi ngủ.
Ngài Diệp kéo chỗ gáy cô vào trong lòng, đập vào lồng ngực anh. Cuối cùng bỏ tay xuống đánh chiêng thu hồi quân, nghe thấy tiếng điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên. Anh ấn nghe một cách không do dự.
“Ừ.” Chỉ đáp lại đơn giản vậy thôi nhưng tình cảm vừa rồi đã tan biến hết, anh lại trở thành ngài Diệp.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, anh rút tay vốn đang ở dưới người Yến Nhụy Tiêu ra, cơ thể trần truồng đi tìm đồ gì đó trong đống quần áo rải rác khắp mặt đất, miệng bình tĩnh nói: “Làm ăn thua lỗ.”
Cuối cùng cũng tìm được cái quần, anh lấy thuốc lá và bật lửa ở trong ra rồi châm lửa “cạch” một tiếng. Đèn trong phòng ngủ vẫn luôn tắt, ngọn lửa này là ánh sáng duy nhất chiếu vào mặt anh. Mặc dù giống với ánh đèn ấm áp vừa rồi trong nhà tắm nhưng chẳng thấy một chút dịu dàng trên mặt anh. Yến Nhụy Tiêu bị ép rời khỏi cơ thể ấm áp thì nhìn theo anh, rõ ràng vẫn là người đó nhưng mọi thứ trong phòng đã lạnh ngắt.
/96
|