Lý Côn nhìn thấy Diệp Lang Đình tự mình xách túi đồ siêu thị sải bước ra thì giật mình sững người trên ghế ngồi. Anh ấy đã theo Diệp Lang Đình năm năm và đã thấy anh từng cầm đủ các loại súng, từng nắm giữ biết bao tài liệu minh bạch và không minh bạch cùng với mạng người, chứ chưa từng thấy dáng vẻ xách hai túi đồ, dùng hõm vai kẹp điện thoại nói chuyện của anh bao giờ.
Thời gian anh ấy thất thần thì người phía trước đã sắp đi tới trước xe rồi. Lý Côn xuống xe chạy tới đón.
Diệp Lang Đình đưa đồ cho Lý Côn, tay phải cầm điện thoại tiếp tục đáp: “Tôi biết rồi.” Sau đó ngắt điện thoại, quay người nhìn người chậm rãi đi tới ở đằng xa.
Nói là được bảo vệ nhưng Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề có cảm giác vội vã nào. Vệ sĩ tay sai cho cô xách túi đồ ở đằng trước không hề quay đầu lại còn cô ở đằng sau nhãn nhã vô tư mua khoai lang ăn. Tới khi ngẩng đầu lên, cô liền đối mắt với người đang nhìn về phía cô đứng ở trước xe một cái.
Ánh mắt nhìn nhau không hề có cảm xúc, Diệp Lang Đình không thúc giục, Yến Nhuỵ Tiêu lại càng không vội vã. Cô vừa xếp gọn vỏ khoai lang vào trong túi vừa thong thả đi về phía họ.
Sau khi Lý Côn xếp đồ xong xuôi, anh ấy nhìn người bên cạnh không hề có ý định lên xe nhưng cũng không dám làm gì, chỉ đứng mở cửa xe ở bên cạnh chờ đợi một lúc lâu. Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu cũng tới gần, Diệp Lang Đình mới đi sang bên kia tự mở cửa lên xe, để lại bên còn lại cho cô.
Đi từ siêu thị về Bích Quế Viên mất một đoạn, Diệp Lang Đình ngồi ở ghế sau, anh chỉ bảo Lý Côn đưa tài liệu qua sau đó bắt đầu bận rộn với công việc, không nói năng gì nữa. Yến Nhuỵ Tiêu chẳng nghỉ ngơi, cô cầm điện thoại chơi game kinh doanh nhà hàng, co cả người trên ghế da, cánh tay đặt trên tay vịn, chân phải gác lên đầu gối trái nhàn nhã chơi game. Thỉnh thoảng, âm thanh nhận thưởng kết hợp với thành công phát ra từ điện thoại, tạo nên một sự mâu thuẫn kì lạ với sự tĩnh lặng trong không khí, thấp thoáng xung quanh khoang xe.
Người luôn thích sự im lặng, trừ tiếng của điện thoại trên ô tô ra thì không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác như ngài Diệp lại cứ để mặc cô làm ồn cả đường đi. Sau đó lúc cô xuống xe, anh kêu Lý Côn đưa cô lên.
“Anh không về à?” Yến Nhuỵ Tiêu vốn dĩ đã xuống xe rồi nhưng nghe lời ra lệnh thì xoay người lại, đặt tay trên cửa xe cúi đầu xuống hỏi.
Diệp Lang Đình không trả lời cô, tiện tay đóng tài liệu lại rồi cũng xuống xe. Anh muốn về nhưng chỉ là không muốn tiếp tục làm tay sai xách túi tới tận cửa thôi.
Cô có lý do để nghi ngờ rằng đây là sự trả thù do bị làm ồn cả đường đi của anh nên cũng không nhờ Lý Côn giúp đỡ mà tự mình xách túi đồ lên tầng. Lý Côn vừa giật mình vừa vội vàng, lời khuyên can lọt hết vào tai Diệp Lang Đình, đầu óc Yến Nhuỵ Tiêu không tiếp nhận được một chút nào. Chẳng ai thèm để ý tới anh ấy.
Yến Nhuỵ Tiêu vội vã cầm chai rượu vừa mới mua ở siêu thị hỏi: “Tối nay có thể sử dụng phòng ăn của nhà anh một lát không?”
Đây là lần đầu tiên có người hỏi mượn phòng ăn trong nhà anh, anh liếc nhìn sang một cái, nhìn thấy rượu Mao Đài trong tay cô thì đổi chủ đề: “Tuần sau mở phiên toà đấy.”
Chẳng hề có nguyên nhân kết quả gì, Diệp Lang Đình vô duyên vô cớ để lại một câu nói như thế, anh nói ra chuyện ở tòa án đơn giản cứ như đi họp vậy.
Đương nhiên cô biết nguyên nhân, hai người đang yên đang lành tới Hằng Sâm nói chuyện, cuối cùng chỉ nhận được một tin nhắn, là ai khi bị bắt nạt như thế thì cũng nổi giận thôi. Chỉ để cô đi tới tòa án chứ không phải bị đưa thẳng tới nơi khác, xem ra đám người Kanye cũng cố gắng đấy.
Thang máy “Tinh” một tiếng rồi mở ra. Diệp Lang Đình đi thẳng không hề quay đầu lại, Yến Nhuỵ Tiêu xách đồ nên không thể đi nhanh được, cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh trút giận. Mắt thấy anh đi tới cửa, cúi đầu quét vân tay mở cửa rồi ngay sau đó đẩy cửa đi vào.
Anh đã vào trong nhưng cánh cửa vẫn còn mở.
Đây là câu trả lời của Diệp Lang Đình.
Thời gian anh ấy thất thần thì người phía trước đã sắp đi tới trước xe rồi. Lý Côn xuống xe chạy tới đón.
Diệp Lang Đình đưa đồ cho Lý Côn, tay phải cầm điện thoại tiếp tục đáp: “Tôi biết rồi.” Sau đó ngắt điện thoại, quay người nhìn người chậm rãi đi tới ở đằng xa.
Nói là được bảo vệ nhưng Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề có cảm giác vội vã nào. Vệ sĩ tay sai cho cô xách túi đồ ở đằng trước không hề quay đầu lại còn cô ở đằng sau nhãn nhã vô tư mua khoai lang ăn. Tới khi ngẩng đầu lên, cô liền đối mắt với người đang nhìn về phía cô đứng ở trước xe một cái.
Ánh mắt nhìn nhau không hề có cảm xúc, Diệp Lang Đình không thúc giục, Yến Nhuỵ Tiêu lại càng không vội vã. Cô vừa xếp gọn vỏ khoai lang vào trong túi vừa thong thả đi về phía họ.
Sau khi Lý Côn xếp đồ xong xuôi, anh ấy nhìn người bên cạnh không hề có ý định lên xe nhưng cũng không dám làm gì, chỉ đứng mở cửa xe ở bên cạnh chờ đợi một lúc lâu. Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu cũng tới gần, Diệp Lang Đình mới đi sang bên kia tự mở cửa lên xe, để lại bên còn lại cho cô.
Đi từ siêu thị về Bích Quế Viên mất một đoạn, Diệp Lang Đình ngồi ở ghế sau, anh chỉ bảo Lý Côn đưa tài liệu qua sau đó bắt đầu bận rộn với công việc, không nói năng gì nữa. Yến Nhuỵ Tiêu chẳng nghỉ ngơi, cô cầm điện thoại chơi game kinh doanh nhà hàng, co cả người trên ghế da, cánh tay đặt trên tay vịn, chân phải gác lên đầu gối trái nhàn nhã chơi game. Thỉnh thoảng, âm thanh nhận thưởng kết hợp với thành công phát ra từ điện thoại, tạo nên một sự mâu thuẫn kì lạ với sự tĩnh lặng trong không khí, thấp thoáng xung quanh khoang xe.
Người luôn thích sự im lặng, trừ tiếng của điện thoại trên ô tô ra thì không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác như ngài Diệp lại cứ để mặc cô làm ồn cả đường đi. Sau đó lúc cô xuống xe, anh kêu Lý Côn đưa cô lên.
“Anh không về à?” Yến Nhuỵ Tiêu vốn dĩ đã xuống xe rồi nhưng nghe lời ra lệnh thì xoay người lại, đặt tay trên cửa xe cúi đầu xuống hỏi.
Diệp Lang Đình không trả lời cô, tiện tay đóng tài liệu lại rồi cũng xuống xe. Anh muốn về nhưng chỉ là không muốn tiếp tục làm tay sai xách túi tới tận cửa thôi.
Cô có lý do để nghi ngờ rằng đây là sự trả thù do bị làm ồn cả đường đi của anh nên cũng không nhờ Lý Côn giúp đỡ mà tự mình xách túi đồ lên tầng. Lý Côn vừa giật mình vừa vội vàng, lời khuyên can lọt hết vào tai Diệp Lang Đình, đầu óc Yến Nhuỵ Tiêu không tiếp nhận được một chút nào. Chẳng ai thèm để ý tới anh ấy.
Yến Nhuỵ Tiêu vội vã cầm chai rượu vừa mới mua ở siêu thị hỏi: “Tối nay có thể sử dụng phòng ăn của nhà anh một lát không?”
Đây là lần đầu tiên có người hỏi mượn phòng ăn trong nhà anh, anh liếc nhìn sang một cái, nhìn thấy rượu Mao Đài trong tay cô thì đổi chủ đề: “Tuần sau mở phiên toà đấy.”
Chẳng hề có nguyên nhân kết quả gì, Diệp Lang Đình vô duyên vô cớ để lại một câu nói như thế, anh nói ra chuyện ở tòa án đơn giản cứ như đi họp vậy.
Đương nhiên cô biết nguyên nhân, hai người đang yên đang lành tới Hằng Sâm nói chuyện, cuối cùng chỉ nhận được một tin nhắn, là ai khi bị bắt nạt như thế thì cũng nổi giận thôi. Chỉ để cô đi tới tòa án chứ không phải bị đưa thẳng tới nơi khác, xem ra đám người Kanye cũng cố gắng đấy.
Thang máy “Tinh” một tiếng rồi mở ra. Diệp Lang Đình đi thẳng không hề quay đầu lại, Yến Nhuỵ Tiêu xách đồ nên không thể đi nhanh được, cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh trút giận. Mắt thấy anh đi tới cửa, cúi đầu quét vân tay mở cửa rồi ngay sau đó đẩy cửa đi vào.
Anh đã vào trong nhưng cánh cửa vẫn còn mở.
Đây là câu trả lời của Diệp Lang Đình.
/96
|