Anh không ngắm biển, Diệp Lang Đình đang nhìn cô.
Anh không có cảm xúc gì, Yến Nhụy Tiêu cũng thẳng thắn không né tránh. Trong lòng biết rõ khoảng cách quá xa muốn nhìn rõ cũng không dễ. Thế là một người trầm lặng, một người thì chẳng sợ gì.
Chiếc xe của Diệp Lang Đình nhanh chóng lái đi, Yến Nhụy Tiêu thu tầm mắt cũng bắt đầu khởi động xe, thuận tay gọi điện: “Bị phát hiện rồi.”
“Vậy tôi chuẩn bị thư mời cho cô nhé?” Đối phương đang làm bữa tối, tiếng xào rán lèo xèo bùm bụp phát ra từ tai nghe khiến tai cô đau nhức. Cô điều chỉnh âm lượng Bluetooth nhỏ xuống một chút rồi đáp lại: “Không cần.” Xoay vô lăng lên đường cái, vì cô đạp ga nên chiếc xe Jeep cũ kỹ phát ra một tiếng vang: “Cậu xử lý tốt chuyện vừa rồi đi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách.”
Lý Côn cầm máy theo dõi này chạy mấy ngày, mặt đã tái nhợt cả đi. Từ sau khi họ cầm được thứ đồ này về, đối phương đã im hơi lặng tiếng cắt đứt tất cả tín hiệu, cũng chưa từng đăng nhập lại. Họ theo địa chỉ IP ban đầu tra ra một vùng hoang vu hẻo lánh ở Iceland. Càng đừng nói tới CCTV, chỉ thấy được một cô gái đến gần khoang xe, sau đó lùi tới điểm mù của CCTV nên chẳng quay được cái gì.
Việc làm ăn của Diệp Lang Đình bình thường khó tránh khỏi việc gây thù chuốc oán. Lần này kỳ lạ như thế khiến anh ấy không thể yên tâm. Ngài Diệp chỉ cầm CCTV nhìn mấy cái rồi đi bận chuyện của mình. Có thể đặt đồ vào xe của anh, còn dựa vào anh phát hiện được người, có thể dễ dàng tìm ra mới là kỳ lạ.
Vì vậy nên ăn cơm thì ăn cơm, nên họp thì họp, tới giờ thì chỉnh trang gọn gàng chuẩn bị tới cuộc hẹn. Cuộc hẹn tối nay được tổ chức bởi một cậu ấm con nhà giàu đời thứ hai ở Úc tổ chức. Một mặt để chúc mừng Diệp Lang Đình khai trương Ngân Bạch thuận lợi, bên cạnh đó là muốn mượn danh tiếng của anh để quảng cáo cho hộp đêm mới mở của mình. Kiểu thuận nước đẩy thuyền này thường thì Diệp Lang Đình đều sẽ bỏ qua, ấy thế nhưng bây giờ Lý Côn cảm thấy dưới tình huống địa thế không rõ ràng, tội gì phải khăng khăng làm những điều không có lợi cho mình mà lại có ích cho người khác.
Diệp Lang Đình xoay người chọn cà vạt, thuận miệng đáp: “Phải đi. Đi gặp cô ấy.”
“Anh, anh muốn gặp ai?” Lý Côn không hiểu được ý của anh, trong ấn tượng của anh ấy, ngài Diệp không có giao tình sâu đậm với Carl.
Anh tìm được một chiếc cà vạt màu bạc rồi thắt lên, thong thả ung dung nói: “Ai muốn gặp tôi thì tôi gặp người đó.”
Carl đợi ngài Diệp hai tiếng đồng hồ ở outer space.
Anh ta biết ngài Diệp bận rộn nhiều công việc. Cho dù là chuyện chính cũng sẽ có thay đổi tạm thời, huống chi ‘cuộc ăn mừng’ ngày hôm nay. Nhưng ngay khoảnh khắc DJ làm bầu không khí náo nhiệt lên thì người đàn ông này lại cùng Lý Côn đi vào dưới ánh nhìn chằm chằm và tiếng la hét ầm ĩ.
Carl thở phào, tới đón người dẫn vào phòng bao VIP. Nơi khác thì không rõ nhưng hộp đêm mới mở này chỉ mất một tiếng đã nháo nhào cả lên, cho dù đã qua nửa đêm cũng vẫn có người tới đây.
Về tình nghĩa này, ngài Diệp, người luôn khiêm tốn, đã làm quà còn thắt cả nơ bướm rồi tặng cho anh ta. Carl đương nhiên phải chiêu đãi anh thật chu đáo, đầu tiên gọi quản lý chọn vài cô gái xinh đẹp vào, sau đó lại sai người ra đằng sau chuẩn bị rượu ngon cho anh. Mấy người này có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, Diệp Lang Đình uống vài ly rượu, chống một tay lên lưng ghế sô pha, anh ngước mắt lên nhìn tóc vàng mắt xanh đồng đều, chân dài ngực nở.
Bầu không khí xung quanh bùng lửa hơn bởi nam giới có quyền thế và nữ giới có tâm tư. Tay Carl đã chạm được vào móc áo ngực của người phụ nữ. Diệp Lang Đình vẫn không lên tiếng mà chỉ uống rượu. Cửa phòng bao được mở ra lần nữa, một người mặc đồng phục phục vụ đẩy cửa vào, biết điều không nhìn xung quanh mà chỉ chuyên chú pha rượu. Động tác vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, sau đó tự mình đổ đầy cốc đầu tiên đặt trước mặt anh.
Âm thanh trong phòng bao rất ồn, động tác của cô cũng không lớn nhưng ngay khi vừa giơ tay lên, ngài Diệp vốn đang uống rượu giao bôi với cô người mẫu bên cạnh đúng lúc nhìn sang. Động tác nhanh đến mức khiến bàn tay cầm rượu của cô hơi run lên.
Diệp Lang Đình không động đậy, chỉ nhìn người trước mặt.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở phía trên, cúc cài tới ngực, lúc đưa rượu cho anh thì khom lưng xuống, anh không cần phí sức cũng có thể thấy được da thịt trắng nõn trước ngực và hình dạng vểnh lên thấp thoáng của bộ ngực. Phía dưới mặc quần đùi cạp chun lộ ra cặp đùi vừa thẳng dài vừa thon gọn, hai dây đai lưng bằng da màu đen siết chặt theo dọc hình dáng cơ thể, nhấp nhô theo đường cong. Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen che gần hết khuôn mặt chỉ để lại đầu mũi vừa tròn trịa vừa tinh tế và bờ môi đỏ thẫm. Hàm dưới vừa chắc chắn vừa trắng ngần, hình Vline. Mái tóc đen nhánh được cô buộc bừa thành một búi thấp ở sau gáy, vài sợi tóc trượt ra từ sau tai nhẹ nhàng dính lên mặt càng làm tôn làn da trắng mịn.
“Mời ngài Diệp.” Cô ngẩng đầu nói chuyện với anh, đôi mắt vừa long lanh vừa sáng rực, bờ môi đỏ mọng áp lên nhau, dáng vẻ thanh thoát. Người mẫu vốn đang ngồi bên cạnh anh đã lùi ra sau một chút, không bằng thì tốt hơn hết không nên để mình bẽ mặt.
Nhưng Diệp Lang Đình không nhúc nhích, cô cũng không di chuyển. Sự bế tắc này nhanh chóng làm lạnh bầu không khí xung quanh, Carl nhìn thấy người của mình gây chuyện thì rụt bàn tay đang làm loạn lại, đứng dậy làm bộ muốn đuổi người.
Thân phận và địa vị của ngài Diệp, hơn nữa mặt sắc mày sáng, vai rộng eo thon, mấy năm nay có biết bao phụ nữ tới rồi đi. Nhưng nhân viên của anh ta lại không hiểu chuyện, vả vào mặt anh ta. Carl hùng hổ nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Yến Nhụy Tiêu thì đổi chủ ý, thu lại vẻ kiêu ngạo vừa rồi cầm rượu của cô tới, kéo người vào trong lòng: “Cưng ơi, đút rượu cho anh này.”
Yến Nhụy Tiêu nghiêng người, mỉm cười duyên dáng từ chối: “Tôi chỉ đút cho A Đình thôi.”
A Đình, gần năm năm qua chẳng có một ai dám gọi ngài Diệp như vậy rồi. Carl tỉnh táo hơn một chút, ôm vai người ta hỏi: “Người quen của ngài Diệp à?”
Diệp Lang Đình mặc kệ người trước mặt hư tình giả ý thế nào, động tác chưa từng thay đổi. Nghe thấy câu hỏi này cuối cùng cũng cất lời: “Không quen.” Anh còn muốn nói, xung quanh nín thở tập trung: “Nhưng bé cưng của anh có lẽ quen tôi, mấy ngày trước còn đặt đồ trong xe tôi, tôi đến đúng là định hỏi xem chuyện là thế nào đây.”
Anh không có cảm xúc gì, Yến Nhụy Tiêu cũng thẳng thắn không né tránh. Trong lòng biết rõ khoảng cách quá xa muốn nhìn rõ cũng không dễ. Thế là một người trầm lặng, một người thì chẳng sợ gì.
Chiếc xe của Diệp Lang Đình nhanh chóng lái đi, Yến Nhụy Tiêu thu tầm mắt cũng bắt đầu khởi động xe, thuận tay gọi điện: “Bị phát hiện rồi.”
“Vậy tôi chuẩn bị thư mời cho cô nhé?” Đối phương đang làm bữa tối, tiếng xào rán lèo xèo bùm bụp phát ra từ tai nghe khiến tai cô đau nhức. Cô điều chỉnh âm lượng Bluetooth nhỏ xuống một chút rồi đáp lại: “Không cần.” Xoay vô lăng lên đường cái, vì cô đạp ga nên chiếc xe Jeep cũ kỹ phát ra một tiếng vang: “Cậu xử lý tốt chuyện vừa rồi đi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách.”
Lý Côn cầm máy theo dõi này chạy mấy ngày, mặt đã tái nhợt cả đi. Từ sau khi họ cầm được thứ đồ này về, đối phương đã im hơi lặng tiếng cắt đứt tất cả tín hiệu, cũng chưa từng đăng nhập lại. Họ theo địa chỉ IP ban đầu tra ra một vùng hoang vu hẻo lánh ở Iceland. Càng đừng nói tới CCTV, chỉ thấy được một cô gái đến gần khoang xe, sau đó lùi tới điểm mù của CCTV nên chẳng quay được cái gì.
Việc làm ăn của Diệp Lang Đình bình thường khó tránh khỏi việc gây thù chuốc oán. Lần này kỳ lạ như thế khiến anh ấy không thể yên tâm. Ngài Diệp chỉ cầm CCTV nhìn mấy cái rồi đi bận chuyện của mình. Có thể đặt đồ vào xe của anh, còn dựa vào anh phát hiện được người, có thể dễ dàng tìm ra mới là kỳ lạ.
Vì vậy nên ăn cơm thì ăn cơm, nên họp thì họp, tới giờ thì chỉnh trang gọn gàng chuẩn bị tới cuộc hẹn. Cuộc hẹn tối nay được tổ chức bởi một cậu ấm con nhà giàu đời thứ hai ở Úc tổ chức. Một mặt để chúc mừng Diệp Lang Đình khai trương Ngân Bạch thuận lợi, bên cạnh đó là muốn mượn danh tiếng của anh để quảng cáo cho hộp đêm mới mở của mình. Kiểu thuận nước đẩy thuyền này thường thì Diệp Lang Đình đều sẽ bỏ qua, ấy thế nhưng bây giờ Lý Côn cảm thấy dưới tình huống địa thế không rõ ràng, tội gì phải khăng khăng làm những điều không có lợi cho mình mà lại có ích cho người khác.
Diệp Lang Đình xoay người chọn cà vạt, thuận miệng đáp: “Phải đi. Đi gặp cô ấy.”
“Anh, anh muốn gặp ai?” Lý Côn không hiểu được ý của anh, trong ấn tượng của anh ấy, ngài Diệp không có giao tình sâu đậm với Carl.
Anh tìm được một chiếc cà vạt màu bạc rồi thắt lên, thong thả ung dung nói: “Ai muốn gặp tôi thì tôi gặp người đó.”
Carl đợi ngài Diệp hai tiếng đồng hồ ở outer space.
Anh ta biết ngài Diệp bận rộn nhiều công việc. Cho dù là chuyện chính cũng sẽ có thay đổi tạm thời, huống chi ‘cuộc ăn mừng’ ngày hôm nay. Nhưng ngay khoảnh khắc DJ làm bầu không khí náo nhiệt lên thì người đàn ông này lại cùng Lý Côn đi vào dưới ánh nhìn chằm chằm và tiếng la hét ầm ĩ.
Carl thở phào, tới đón người dẫn vào phòng bao VIP. Nơi khác thì không rõ nhưng hộp đêm mới mở này chỉ mất một tiếng đã nháo nhào cả lên, cho dù đã qua nửa đêm cũng vẫn có người tới đây.
Về tình nghĩa này, ngài Diệp, người luôn khiêm tốn, đã làm quà còn thắt cả nơ bướm rồi tặng cho anh ta. Carl đương nhiên phải chiêu đãi anh thật chu đáo, đầu tiên gọi quản lý chọn vài cô gái xinh đẹp vào, sau đó lại sai người ra đằng sau chuẩn bị rượu ngon cho anh. Mấy người này có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, Diệp Lang Đình uống vài ly rượu, chống một tay lên lưng ghế sô pha, anh ngước mắt lên nhìn tóc vàng mắt xanh đồng đều, chân dài ngực nở.
Bầu không khí xung quanh bùng lửa hơn bởi nam giới có quyền thế và nữ giới có tâm tư. Tay Carl đã chạm được vào móc áo ngực của người phụ nữ. Diệp Lang Đình vẫn không lên tiếng mà chỉ uống rượu. Cửa phòng bao được mở ra lần nữa, một người mặc đồng phục phục vụ đẩy cửa vào, biết điều không nhìn xung quanh mà chỉ chuyên chú pha rượu. Động tác vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, sau đó tự mình đổ đầy cốc đầu tiên đặt trước mặt anh.
Âm thanh trong phòng bao rất ồn, động tác của cô cũng không lớn nhưng ngay khi vừa giơ tay lên, ngài Diệp vốn đang uống rượu giao bôi với cô người mẫu bên cạnh đúng lúc nhìn sang. Động tác nhanh đến mức khiến bàn tay cầm rượu của cô hơi run lên.
Diệp Lang Đình không động đậy, chỉ nhìn người trước mặt.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở phía trên, cúc cài tới ngực, lúc đưa rượu cho anh thì khom lưng xuống, anh không cần phí sức cũng có thể thấy được da thịt trắng nõn trước ngực và hình dạng vểnh lên thấp thoáng của bộ ngực. Phía dưới mặc quần đùi cạp chun lộ ra cặp đùi vừa thẳng dài vừa thon gọn, hai dây đai lưng bằng da màu đen siết chặt theo dọc hình dáng cơ thể, nhấp nhô theo đường cong. Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen che gần hết khuôn mặt chỉ để lại đầu mũi vừa tròn trịa vừa tinh tế và bờ môi đỏ thẫm. Hàm dưới vừa chắc chắn vừa trắng ngần, hình Vline. Mái tóc đen nhánh được cô buộc bừa thành một búi thấp ở sau gáy, vài sợi tóc trượt ra từ sau tai nhẹ nhàng dính lên mặt càng làm tôn làn da trắng mịn.
“Mời ngài Diệp.” Cô ngẩng đầu nói chuyện với anh, đôi mắt vừa long lanh vừa sáng rực, bờ môi đỏ mọng áp lên nhau, dáng vẻ thanh thoát. Người mẫu vốn đang ngồi bên cạnh anh đã lùi ra sau một chút, không bằng thì tốt hơn hết không nên để mình bẽ mặt.
Nhưng Diệp Lang Đình không nhúc nhích, cô cũng không di chuyển. Sự bế tắc này nhanh chóng làm lạnh bầu không khí xung quanh, Carl nhìn thấy người của mình gây chuyện thì rụt bàn tay đang làm loạn lại, đứng dậy làm bộ muốn đuổi người.
Thân phận và địa vị của ngài Diệp, hơn nữa mặt sắc mày sáng, vai rộng eo thon, mấy năm nay có biết bao phụ nữ tới rồi đi. Nhưng nhân viên của anh ta lại không hiểu chuyện, vả vào mặt anh ta. Carl hùng hổ nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Yến Nhụy Tiêu thì đổi chủ ý, thu lại vẻ kiêu ngạo vừa rồi cầm rượu của cô tới, kéo người vào trong lòng: “Cưng ơi, đút rượu cho anh này.”
Yến Nhụy Tiêu nghiêng người, mỉm cười duyên dáng từ chối: “Tôi chỉ đút cho A Đình thôi.”
A Đình, gần năm năm qua chẳng có một ai dám gọi ngài Diệp như vậy rồi. Carl tỉnh táo hơn một chút, ôm vai người ta hỏi: “Người quen của ngài Diệp à?”
Diệp Lang Đình mặc kệ người trước mặt hư tình giả ý thế nào, động tác chưa từng thay đổi. Nghe thấy câu hỏi này cuối cùng cũng cất lời: “Không quen.” Anh còn muốn nói, xung quanh nín thở tập trung: “Nhưng bé cưng của anh có lẽ quen tôi, mấy ngày trước còn đặt đồ trong xe tôi, tôi đến đúng là định hỏi xem chuyện là thế nào đây.”
/96
|