Nhân viên giao hàng thấy cô thất thần thì lên tiếng nhắc nhở: “Cô gì ơi?”
Cô được nhắc thì nhanh chóng quay đầu: “Không sao, đều ổn cả, cảm ơn anh.”
Nhân viên giao hàng xác định không có vấn đề gì xong xuôi, đưa tờ nhận hàng cho cô ký tên, đợi sau khi Yến Nhuỵ Tiêu vỗ nhẹ tờ giấy ký vào ngực đối phương ngẩng đầu lên lần nữa thì cánh cửa của Diệp Lang Đình cũng vừa khép lại.
“Rầm” một tiếng rồi chẳng có động tĩnh nào khác.
Nhưng tất cả khác hẳn với mọi thứ của hai tuần trước, Diệp Lang Đình ở bên trong và cô biết điều đó.
Không chỉ có vậy, vừa rồi bọn họ còn đối mắt. Dù rằng chỉ là một cái thôi nhưng lại khiến cô muốn dùng hai chân kẹp chặt eo của anh và còn muốn sờ một chút, kiểu không mặc quần áo ấy.
Yến Nhuỵ Tiêu nghĩ thế nào phải làm được như thế.
Khi Diệp Lang Đình đang ngồi trên sô pha nhận điện thoại công việc thì nghe thấy tiếng đập cửa không chút khách sáo. Anh nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, Yến Nhuỵ Tiêu vẫn mặc chiếc váy ngắn liền bó sát màu xanh ngọc ban nãy. Vừa rồi ngồi xuống cô không có chủ ý gì nhưng nhìn như vậy lại có thể thấy được đường cong tinh tế.
Anh úp điện thoại vào tai nhẹ nhàng đáp lời của đối phương, hai người chỉ cách nhau một tấm ván cửa, cô nghe thấy rất rõ. Đợi một lúc lâu thế nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Cô như có cảm giác, được nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn vào bên trong, sau mấy giây thì lặng lẽ di chuyển ánh mắt nhưng tay lại chuyển hướng tới góc cửa ấn chuông, tư thế không bỏ cuộc.
Tay cô giơ lên trên vì thế cả người lộ ra trước mặt anh. Anh nhìn từ bên trong ra, khẽ cúp điện thoại, bàn tay tức thời sờ lên tay nắm cửa, tiếng “cạch” vang lên không hề báo trước. Không có hành động tiếp theo nhưng lại dừng được động tác của cô, cánh cửa mở ra.
Yến Nhuỵ Tiêu hơi nghiêng người, anh lại mở rộng cánh cửa ra một chút. Thế nhưng chắn ở cửa, rõ ràng là không muốn cô đi vào.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt ở khoảng cách gần thế này kể từ sau kết thúc ở sòng bài lần trước, lần trước ở bệnh viện cũng chỉ nhìn từ xa, hai người không hề tiếp xúc chút nào. Anh cắt tóc rồi, có lẽ vì vết thương ở thái dương, cạo thành kiểu tóc một tấc.
Bộ dạng thế này ngược lại để lộ ra đôi mắt vốn giấu dưới mái tóc, so với ban đầu càng thâm sâu hơn. Tinh thần của anh thoải mái hơn sau lần gặp trước, ánh mắt vốn đã áp lực giờ đây trông cũng bị che khuất bởi nếp nhăn của mắt hai mí, khiến cô nhớ tới đôi mắt lông vàng mấy ngày trước lướt instagram thấy. Ướt át làm người ta muốn hôn.
Người đàn ông Diệp Lang Đình này, mỗi tấc trên người đều dẫn dụ cô muốn tới gần, bọn họ mới chỉ gặp có mấy lần. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy sườn mặt cụp mắt châm thuốc của anh bên bờ biển thì Yến Nhuỵ Tiêu đã quyết định. Cô là người thiếu nước đi trên sa mạc, cho dù biết rõ là rượu độc cũng vẫn muốn uống, uống rượu độc giải khát mà thôi. .
||||| Truyện đề cử: Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh |||||
“Có chuyện gì?” Diệp Lang Đình bị nhìn quá lâu nên hơi mất kiên nhẫn, anh phá bỏ sự thoải mái trong nhận thức mới nãy của Yến Nhuỵ Tiêu, anh vẫn rất lời ít ý nhiều.
Cô lắc lư chiếc túi đồ dùng cá nhân trong tay cho anh nhìn: “Nhân viên giao hàng vừa rồi cứ canh ở bên ngoài rồi nhìn chằm chằm vào căn nhà này. Tôi cần tắm rửa nhưng mà hơi sợ, mượn phòng tắm của anh một lát.”
Cái cớ của người trường thành hầu như không cần dùng não, kỹ năng của cô còn có thể khiến Lý Côn rơi vào thế bất lợi nhưng lúc này lại thốt lên mình sợ.
“Nhà tôi cắt nước rồi.”
Yến Nhuỵ Tiêu chỉ vào ấm nước đang đun ở phía sau anh: “Tôi lấy nước nóng lau rửa một lượt cũng được.”
Không hề nao núng biết cách ứng phó đùa giỡn anh, Diệp Lang Đình không lên tiếng, từ trên xuống quan sát người trước mặt. Cô không bao giờ keo kiệt với cơ thể mình, chiếc váy bó màu xanh ngọc phác hoạ ra đường nét eo và ngực của cô, làn váy chỉ miễn cưỡng che được phần đùi, xuống dưới là đôi chân vừa dài vừa trắng nõn. Cô không phải một cô gái rất xương xẩu nhưng thịt chỗ nào cũng vừa vặn hợp lý, thu hút ánh nhìn của người khác.
Anh không nói gì, Yến Nhuỵ Tiêu không nắm bắt được tình hình nên tiếp tục nói thêm: “Tầng này chỉ có hai nhà chúng ta, Trung Quốc có câu châm ngôn, bán anh em xa mua láng giềng gần, làm phiền A Đình rồi.”
Cô tiến lên một chút, nghiêng người áp ngực kề lên cánh tay đang chống ở cửa của anh. Diệp Lang Đình vốn cao hơn cô nhiều, bây giờ chỉ cần cúi đầu thì nửa vùng tròn trịa sẽ lộ ra do cô hơi đè ép, và còn có mùi nước hoa cô thường xịt ở cổ áo.
Anh lùi về phía sau một bước, thuận thế rụt cánh tay lại. Vừa định nói thì Yến Nhuỵ Tiêu đã nắm lấy cơ hội tiến lên trước một bước đi vào trong nhà.
“Nhanh lắm, đừng keo kiệt thế mà.” Kiểu căn hộ của hai căn giống hệt nhau, cô đi thẳng vào nhà tắm như đang ở nhà mình.
Diệp Lang Đình đặt điện thoại lên bàn trà trong phòng khách rồi tiện tay đút vào túi quần, giương giọng hỏi: “Phải tắm à?” Câu hỏi không cần thiết, trang trí phòng tắm đều là trong suốt, lúc vào nhà tắm không đóng cửa cũng chẳng né tránh, vừa hay từ phòng khách nhìn cái cũng có thể thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Mỗi thời gian đặt điện thoại thôi mà Yến Nhuỵ Tiêu đã đứng thẳng người cởi váy từ trên xuống lộ ra đồ lót đồng bộ. Quần chữ T màu đen cùng với áo lót ren, thị lực của Diệp Lang Đình rất tốt, vừa nhìn đã thấy rõ hết.
Anh đi lên đóng cửa nhà tắm lại nhưng lần này không cần tới anh cánh cửa đã bị người bên trong kéo ra. Anh nhìn chính diện áo ngực ren đen ở khoảng cách gần, nó được buộc lại thành một cái nơ bướm bằng dây trắng, có lẽ là thứ nhô lên anh vừa mới cảm nhận được.
Động tác mở cửa của Yến Nhuỵ Tiêu lớn, bộ ngựa còn hơi rung lắc nhưng mặt đã nở một nụ cười vô hại: “Không tắm không được.”
“Nhà của tôi chưa chắc đã an toàn bằng nhà cô đâu.”
Cô vẫn đang cười, bàn tay cởi bỏ sự gò bó giữa ngực mà không hề dừng lại. Có một cọng tóc lướt từ hõm vai mảnh mai trượt ra phía trước, cô tiện tay vén ra sau rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Chắc hẳn ngài Diệp không đến nỗi ngay cả tôi cũng không bảo vệ được.”
Diệp Lang Đình ngồi xuống ghế sô pha, không nhìn mà cũng không lên tiếng nữa.
Cô được nhắc thì nhanh chóng quay đầu: “Không sao, đều ổn cả, cảm ơn anh.”
Nhân viên giao hàng xác định không có vấn đề gì xong xuôi, đưa tờ nhận hàng cho cô ký tên, đợi sau khi Yến Nhuỵ Tiêu vỗ nhẹ tờ giấy ký vào ngực đối phương ngẩng đầu lên lần nữa thì cánh cửa của Diệp Lang Đình cũng vừa khép lại.
“Rầm” một tiếng rồi chẳng có động tĩnh nào khác.
Nhưng tất cả khác hẳn với mọi thứ của hai tuần trước, Diệp Lang Đình ở bên trong và cô biết điều đó.
Không chỉ có vậy, vừa rồi bọn họ còn đối mắt. Dù rằng chỉ là một cái thôi nhưng lại khiến cô muốn dùng hai chân kẹp chặt eo của anh và còn muốn sờ một chút, kiểu không mặc quần áo ấy.
Yến Nhuỵ Tiêu nghĩ thế nào phải làm được như thế.
Khi Diệp Lang Đình đang ngồi trên sô pha nhận điện thoại công việc thì nghe thấy tiếng đập cửa không chút khách sáo. Anh nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, Yến Nhuỵ Tiêu vẫn mặc chiếc váy ngắn liền bó sát màu xanh ngọc ban nãy. Vừa rồi ngồi xuống cô không có chủ ý gì nhưng nhìn như vậy lại có thể thấy được đường cong tinh tế.
Anh úp điện thoại vào tai nhẹ nhàng đáp lời của đối phương, hai người chỉ cách nhau một tấm ván cửa, cô nghe thấy rất rõ. Đợi một lúc lâu thế nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Cô như có cảm giác, được nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn vào bên trong, sau mấy giây thì lặng lẽ di chuyển ánh mắt nhưng tay lại chuyển hướng tới góc cửa ấn chuông, tư thế không bỏ cuộc.
Tay cô giơ lên trên vì thế cả người lộ ra trước mặt anh. Anh nhìn từ bên trong ra, khẽ cúp điện thoại, bàn tay tức thời sờ lên tay nắm cửa, tiếng “cạch” vang lên không hề báo trước. Không có hành động tiếp theo nhưng lại dừng được động tác của cô, cánh cửa mở ra.
Yến Nhuỵ Tiêu hơi nghiêng người, anh lại mở rộng cánh cửa ra một chút. Thế nhưng chắn ở cửa, rõ ràng là không muốn cô đi vào.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt ở khoảng cách gần thế này kể từ sau kết thúc ở sòng bài lần trước, lần trước ở bệnh viện cũng chỉ nhìn từ xa, hai người không hề tiếp xúc chút nào. Anh cắt tóc rồi, có lẽ vì vết thương ở thái dương, cạo thành kiểu tóc một tấc.
Bộ dạng thế này ngược lại để lộ ra đôi mắt vốn giấu dưới mái tóc, so với ban đầu càng thâm sâu hơn. Tinh thần của anh thoải mái hơn sau lần gặp trước, ánh mắt vốn đã áp lực giờ đây trông cũng bị che khuất bởi nếp nhăn của mắt hai mí, khiến cô nhớ tới đôi mắt lông vàng mấy ngày trước lướt instagram thấy. Ướt át làm người ta muốn hôn.
Người đàn ông Diệp Lang Đình này, mỗi tấc trên người đều dẫn dụ cô muốn tới gần, bọn họ mới chỉ gặp có mấy lần. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy sườn mặt cụp mắt châm thuốc của anh bên bờ biển thì Yến Nhuỵ Tiêu đã quyết định. Cô là người thiếu nước đi trên sa mạc, cho dù biết rõ là rượu độc cũng vẫn muốn uống, uống rượu độc giải khát mà thôi. .
||||| Truyện đề cử: Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh |||||
“Có chuyện gì?” Diệp Lang Đình bị nhìn quá lâu nên hơi mất kiên nhẫn, anh phá bỏ sự thoải mái trong nhận thức mới nãy của Yến Nhuỵ Tiêu, anh vẫn rất lời ít ý nhiều.
Cô lắc lư chiếc túi đồ dùng cá nhân trong tay cho anh nhìn: “Nhân viên giao hàng vừa rồi cứ canh ở bên ngoài rồi nhìn chằm chằm vào căn nhà này. Tôi cần tắm rửa nhưng mà hơi sợ, mượn phòng tắm của anh một lát.”
Cái cớ của người trường thành hầu như không cần dùng não, kỹ năng của cô còn có thể khiến Lý Côn rơi vào thế bất lợi nhưng lúc này lại thốt lên mình sợ.
“Nhà tôi cắt nước rồi.”
Yến Nhuỵ Tiêu chỉ vào ấm nước đang đun ở phía sau anh: “Tôi lấy nước nóng lau rửa một lượt cũng được.”
Không hề nao núng biết cách ứng phó đùa giỡn anh, Diệp Lang Đình không lên tiếng, từ trên xuống quan sát người trước mặt. Cô không bao giờ keo kiệt với cơ thể mình, chiếc váy bó màu xanh ngọc phác hoạ ra đường nét eo và ngực của cô, làn váy chỉ miễn cưỡng che được phần đùi, xuống dưới là đôi chân vừa dài vừa trắng nõn. Cô không phải một cô gái rất xương xẩu nhưng thịt chỗ nào cũng vừa vặn hợp lý, thu hút ánh nhìn của người khác.
Anh không nói gì, Yến Nhuỵ Tiêu không nắm bắt được tình hình nên tiếp tục nói thêm: “Tầng này chỉ có hai nhà chúng ta, Trung Quốc có câu châm ngôn, bán anh em xa mua láng giềng gần, làm phiền A Đình rồi.”
Cô tiến lên một chút, nghiêng người áp ngực kề lên cánh tay đang chống ở cửa của anh. Diệp Lang Đình vốn cao hơn cô nhiều, bây giờ chỉ cần cúi đầu thì nửa vùng tròn trịa sẽ lộ ra do cô hơi đè ép, và còn có mùi nước hoa cô thường xịt ở cổ áo.
Anh lùi về phía sau một bước, thuận thế rụt cánh tay lại. Vừa định nói thì Yến Nhuỵ Tiêu đã nắm lấy cơ hội tiến lên trước một bước đi vào trong nhà.
“Nhanh lắm, đừng keo kiệt thế mà.” Kiểu căn hộ của hai căn giống hệt nhau, cô đi thẳng vào nhà tắm như đang ở nhà mình.
Diệp Lang Đình đặt điện thoại lên bàn trà trong phòng khách rồi tiện tay đút vào túi quần, giương giọng hỏi: “Phải tắm à?” Câu hỏi không cần thiết, trang trí phòng tắm đều là trong suốt, lúc vào nhà tắm không đóng cửa cũng chẳng né tránh, vừa hay từ phòng khách nhìn cái cũng có thể thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Mỗi thời gian đặt điện thoại thôi mà Yến Nhuỵ Tiêu đã đứng thẳng người cởi váy từ trên xuống lộ ra đồ lót đồng bộ. Quần chữ T màu đen cùng với áo lót ren, thị lực của Diệp Lang Đình rất tốt, vừa nhìn đã thấy rõ hết.
Anh đi lên đóng cửa nhà tắm lại nhưng lần này không cần tới anh cánh cửa đã bị người bên trong kéo ra. Anh nhìn chính diện áo ngực ren đen ở khoảng cách gần, nó được buộc lại thành một cái nơ bướm bằng dây trắng, có lẽ là thứ nhô lên anh vừa mới cảm nhận được.
Động tác mở cửa của Yến Nhuỵ Tiêu lớn, bộ ngựa còn hơi rung lắc nhưng mặt đã nở một nụ cười vô hại: “Không tắm không được.”
“Nhà của tôi chưa chắc đã an toàn bằng nhà cô đâu.”
Cô vẫn đang cười, bàn tay cởi bỏ sự gò bó giữa ngực mà không hề dừng lại. Có một cọng tóc lướt từ hõm vai mảnh mai trượt ra phía trước, cô tiện tay vén ra sau rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Chắc hẳn ngài Diệp không đến nỗi ngay cả tôi cũng không bảo vệ được.”
Diệp Lang Đình ngồi xuống ghế sô pha, không nhìn mà cũng không lên tiếng nữa.
/96
|