Yến Nhụy Tiêu đi ra khỏi bệnh viện sang siêu thị bên cạnh mua chai nước, cô đứng ở cửa uống như không có việc gì. Màn kịch hôm nay đúng là đã kết thúc rồi. Cơn sóng ngầm xung quanh cuộn trào, tình hình thay đổi chóng mặt, sinh mệnh vốn chẳng được để tâm tới và nguy hiểm đến mức Diệp Lang Đình cũng phải liều mạng. Đôi mắt anh nói muốn nghỉ, cho dù đã rời khỏi bệnh viện nhưng vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Nhưng điều càng khiến cô cảnh giác hơn là lúc thế này ngài Diệp đều sẽ để người khác thấy được vẻ làm người ta thấy đau lòng, thế cô phải dựa vào cái gì để chống đỡ qua địa ngục này?
Người trong bệnh viện từ từ rút đi theo trật tự, bầu không khí giương súng sẵn sàng cũng từ từ tan biến. Yến Nhụy Tiêu cầm chai nước đi tới cạnh xe, vì để không gây chú ý tới người của Kanye mà lúc tới, cô cố ý đỗ xe trong bãi đỗ của một khu thương mại đối diện.
Kanye. Yến Nhụy Tiêu bỗng nhiên khựng lại, màn kịch hôm nay chưa xem hết.
Hai ngày trước, tin tức mà bên Vương Dĩnh nhận được là anh ta đang bận rộn hợp tác với Diệp Lang Đình nhưng hôm nay tới tới lui lui nhiều người như thế, hôm nay anh ta lại khiêm tốn trái hẳn bình thường, thậm chí trong khung cảnh lộn xộn lúc đó, mặt cũng chẳng lộ. Anh ta có thể ngang nhiên cạy góc tường của cô ở chỗ Diệp Lang Đình, dám sai người theo sát cô, lúc này lại đột nhiên cẩn thận dè dặt.
Điều này là không thể nào.
Người đó mời cô xem kịch, cô cũng không phải con ngốc. Quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay cô, nếu sợ thì rời đi. Nếu không sợ, cô phải quay lại bệnh viện để bắt lấy hướng dây của Kanye.
Yến Nhụy Tiêu thấy xe của mình sau đó xoay người nhìn bảng hiệu “bệnh viện Nhân Tâm” được ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh ánh kim. Cô tiện tay vứt chai nước khoáng vào thùng rác, quay trở lại đường cũ. Bước cuối cùng này biết rõ là kịch nhưng cô cũng phải nhập cuộc.
Biết rõ là địa ngục cũng phải trở lại vì bố và những người được phủ vải trắng đã bộc phát hết giá trị cuối cùng của bản thân. Hơn nữa, cô muốn biết người có thể gây chú ý được tầm mắt của cô từ trong đám người đi ra.
Khu thương mại chín giờ sáng vẫn chưa tấp nập nhưng có hai ba người cùng nhau đi qua. Bước chân vội vã, nhìn quanh góc phố, trong ánh mắt hơi căng thẳng. Yến Nhụy Tiêu quay bước đi xuống bậc thang. Đi theo hướng tầm mắt của họ, chưa tới 200m đã nhìn thấy một nhóm người đuổi về phía trước, người đi đầu là Kanye. Mái tóc bạch kim của anh ta rất dễ nhận ra vào lúc này.
Tình cảnh của anh ta bây giờ cũng chẳng khác Diệp Lang Đình ban nãy là mấy, máu chỗ xương bả vai phải đã thấm đỏ cả âu phục. Có khoảng năm người trong tay cầm súng đang đuổi theo anh ta. Hình như không hẳn muốn giết anh ta, chỉ là hy vọng ép anh ta dừng lại thông qua việc bị thương.
Kanye xoay người đi vào một con hẻm nhỏ, trong đó có đủ các ngách, một lựa chọn đúng đắn để ẩn náu. Yến Nhụy Tiêu nhìn bảng chỉ dẫn phố thương mại ở bên cạnh, trên đó có một ký hiệu thể hiện vị trí của họ. Con hẻm nhỏ vừa rồi Kanye đi vào có hình chữ “H”, hai bên thông nhau.
Cô chọn lối rẽ ở đầu khác có thể đi thẳng vào, lúc tới gần thì nghe thấy tiếng súng dồn dập ở bên trong, không có âm thanh nào khác, mọi người đều đang nín thở. Yến Nhụy Tiêu giơ khẩu súng lên đi vào trong, xung quanh từ từ im lặng sau đó là một loạt tiếng bước chân, cô bèn nấp vào phía sau tấm bảng hiệu của cửa hàng bên cạnh.
Là ba người da đen, xem ra trong đó quá nhiều ngõ ngách, Kanye đã cắt đuôi được một số. Chúng đuổi ra ngoài con hẻm, Yến Nhụy Tiêu tiếp tục đi sâu vào bên trong. Sau đó cô nghe thấy tiếng một viên đạn bắn ra rồi tiếp theo là tiếng rên của Kanye và sau cùng là tiếng đám người kia gọi đồng bọn quay lại qua bộ đàm.
Yến Nhụy Tiêu nhìn vào đó từ góc tường, lúc này chỉ còn lại hai người tạo thành bức tường người trước người sau, đang căng thẳng mải mê đề phòng Kanye phản kích giương súng chờ đồng bọn quay lại, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác phía sau.
Cô nương theo hai bên tường đạp lên sau đó dùng sức đập khẩu súng về phía một người trong đó. Trong khoảnh khắc người phía trước kia xoay đầu bóp cò thì cô kéo người bị đập ngất ra chắn đạn. Giây phút đối phương kinh sợ khi bắn súng về phía đồng bọn, Yến Nhụy Tiêu nắm lấy cơ hội giơ khẩu súng từ dưới nách của anh ta ngắm trúng giữa trán đối phương.
Kanye vốn nằm trên mặt đất, đang cầm khẩu súng không còn đạn chuẩn bị theo chúng trở về thì đột nhiên Yến Nhụy Tiêu xuất hiện trước mắt quá bất ngờ: “Vivian?”
Yến Nhụy Tiêu ngồi xuống kiểm tra vết thương của anh ta, có tổng cộng hai vết súng, đầu gối chân trái và chỗ xương bả vai. Hai người vừa rồi chúng thông báo có lẽ cũng sắp tới rồi, họ không còn thời gian lãng phí ở đây nữa, cô không có tự tin có thể đánh thắng ba người da đen đâu.
Cô khiêng nửa người trên của Kanye lên vai phải làm cái nạng cho anh ta, dìu anh ta đi tới xe của mình. Vết thương ở vai trái của Kanye đã được một lúc, máu vẫn chậm rãi chảy ra ngoài, cũng vì vừa rồi vận động mạnh và mất máu quá nhiều nên sắc môi đã lộ rõ vẻ trắng bệch. Anh ta được dìu lên ghế lái phụ, chân mềm nhũn, cả người ngồi bẹp trên ghế.
Nhưng điều càng khiến cô cảnh giác hơn là lúc thế này ngài Diệp đều sẽ để người khác thấy được vẻ làm người ta thấy đau lòng, thế cô phải dựa vào cái gì để chống đỡ qua địa ngục này?
Người trong bệnh viện từ từ rút đi theo trật tự, bầu không khí giương súng sẵn sàng cũng từ từ tan biến. Yến Nhụy Tiêu cầm chai nước đi tới cạnh xe, vì để không gây chú ý tới người của Kanye mà lúc tới, cô cố ý đỗ xe trong bãi đỗ của một khu thương mại đối diện.
Kanye. Yến Nhụy Tiêu bỗng nhiên khựng lại, màn kịch hôm nay chưa xem hết.
Hai ngày trước, tin tức mà bên Vương Dĩnh nhận được là anh ta đang bận rộn hợp tác với Diệp Lang Đình nhưng hôm nay tới tới lui lui nhiều người như thế, hôm nay anh ta lại khiêm tốn trái hẳn bình thường, thậm chí trong khung cảnh lộn xộn lúc đó, mặt cũng chẳng lộ. Anh ta có thể ngang nhiên cạy góc tường của cô ở chỗ Diệp Lang Đình, dám sai người theo sát cô, lúc này lại đột nhiên cẩn thận dè dặt.
Điều này là không thể nào.
Người đó mời cô xem kịch, cô cũng không phải con ngốc. Quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay cô, nếu sợ thì rời đi. Nếu không sợ, cô phải quay lại bệnh viện để bắt lấy hướng dây của Kanye.
Yến Nhụy Tiêu thấy xe của mình sau đó xoay người nhìn bảng hiệu “bệnh viện Nhân Tâm” được ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh ánh kim. Cô tiện tay vứt chai nước khoáng vào thùng rác, quay trở lại đường cũ. Bước cuối cùng này biết rõ là kịch nhưng cô cũng phải nhập cuộc.
Biết rõ là địa ngục cũng phải trở lại vì bố và những người được phủ vải trắng đã bộc phát hết giá trị cuối cùng của bản thân. Hơn nữa, cô muốn biết người có thể gây chú ý được tầm mắt của cô từ trong đám người đi ra.
Khu thương mại chín giờ sáng vẫn chưa tấp nập nhưng có hai ba người cùng nhau đi qua. Bước chân vội vã, nhìn quanh góc phố, trong ánh mắt hơi căng thẳng. Yến Nhụy Tiêu quay bước đi xuống bậc thang. Đi theo hướng tầm mắt của họ, chưa tới 200m đã nhìn thấy một nhóm người đuổi về phía trước, người đi đầu là Kanye. Mái tóc bạch kim của anh ta rất dễ nhận ra vào lúc này.
Tình cảnh của anh ta bây giờ cũng chẳng khác Diệp Lang Đình ban nãy là mấy, máu chỗ xương bả vai phải đã thấm đỏ cả âu phục. Có khoảng năm người trong tay cầm súng đang đuổi theo anh ta. Hình như không hẳn muốn giết anh ta, chỉ là hy vọng ép anh ta dừng lại thông qua việc bị thương.
Kanye xoay người đi vào một con hẻm nhỏ, trong đó có đủ các ngách, một lựa chọn đúng đắn để ẩn náu. Yến Nhụy Tiêu nhìn bảng chỉ dẫn phố thương mại ở bên cạnh, trên đó có một ký hiệu thể hiện vị trí của họ. Con hẻm nhỏ vừa rồi Kanye đi vào có hình chữ “H”, hai bên thông nhau.
Cô chọn lối rẽ ở đầu khác có thể đi thẳng vào, lúc tới gần thì nghe thấy tiếng súng dồn dập ở bên trong, không có âm thanh nào khác, mọi người đều đang nín thở. Yến Nhụy Tiêu giơ khẩu súng lên đi vào trong, xung quanh từ từ im lặng sau đó là một loạt tiếng bước chân, cô bèn nấp vào phía sau tấm bảng hiệu của cửa hàng bên cạnh.
Là ba người da đen, xem ra trong đó quá nhiều ngõ ngách, Kanye đã cắt đuôi được một số. Chúng đuổi ra ngoài con hẻm, Yến Nhụy Tiêu tiếp tục đi sâu vào bên trong. Sau đó cô nghe thấy tiếng một viên đạn bắn ra rồi tiếp theo là tiếng rên của Kanye và sau cùng là tiếng đám người kia gọi đồng bọn quay lại qua bộ đàm.
Yến Nhụy Tiêu nhìn vào đó từ góc tường, lúc này chỉ còn lại hai người tạo thành bức tường người trước người sau, đang căng thẳng mải mê đề phòng Kanye phản kích giương súng chờ đồng bọn quay lại, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác phía sau.
Cô nương theo hai bên tường đạp lên sau đó dùng sức đập khẩu súng về phía một người trong đó. Trong khoảnh khắc người phía trước kia xoay đầu bóp cò thì cô kéo người bị đập ngất ra chắn đạn. Giây phút đối phương kinh sợ khi bắn súng về phía đồng bọn, Yến Nhụy Tiêu nắm lấy cơ hội giơ khẩu súng từ dưới nách của anh ta ngắm trúng giữa trán đối phương.
Kanye vốn nằm trên mặt đất, đang cầm khẩu súng không còn đạn chuẩn bị theo chúng trở về thì đột nhiên Yến Nhụy Tiêu xuất hiện trước mắt quá bất ngờ: “Vivian?”
Yến Nhụy Tiêu ngồi xuống kiểm tra vết thương của anh ta, có tổng cộng hai vết súng, đầu gối chân trái và chỗ xương bả vai. Hai người vừa rồi chúng thông báo có lẽ cũng sắp tới rồi, họ không còn thời gian lãng phí ở đây nữa, cô không có tự tin có thể đánh thắng ba người da đen đâu.
Cô khiêng nửa người trên của Kanye lên vai phải làm cái nạng cho anh ta, dìu anh ta đi tới xe của mình. Vết thương ở vai trái của Kanye đã được một lúc, máu vẫn chậm rãi chảy ra ngoài, cũng vì vừa rồi vận động mạnh và mất máu quá nhiều nên sắc môi đã lộ rõ vẻ trắng bệch. Anh ta được dìu lên ghế lái phụ, chân mềm nhũn, cả người ngồi bẹp trên ghế.
/96
|