Văn Chính Thành khẳng định như thế, khiến Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều rất ngoài ý muốn.
Hai người trầm mặc nhìn về phía Văn Chính Thành, chờ hắn giải thích.
Văn Chính Thành lại rất hoảng hốt.
Tựa hồ như thật sự nhận định Tôn quản gia đã giết hại thê tử mình, trong ánh mắt hắn mang theo hối hận vô biên: "Lúc ấy nếu ta tự mình ra mặt thì tốt rồi."
Văn Chính Thành dùng sức đánh vào đầu, thanh âm đều mang theo nghẹn ngào: "Một tháng trước, công việc trong nha môn rất nhiều, ta cũng không kiên nhẫn, lúc ấy nội tử trao đổi với ta, nói Tôn quản gia tham ô thu hoạch trong nhà hàng năm, từ lúc bắt đầu chỉ có mấy lượng bạc một tháng, tới bây giờ lên đến mấy chục mấy trăm, mấy năm nay, hắn đã lấy ít nhất mấy ngàn lượng, số tiền lớn như vậy, nàng thật không dám làm chủ."
Gia đình quan lại như bọn họ, bổng lộc một năm cũng không được nhiều, toàn bộ đều dựa vào thôn trang cùng buôn bán của cửa hàng, mỗi năm Văn gia có thể bị quản gia tham ô nhiều tiền bạc như vậy, chứng tỏ việc vặt trong nhà này xử lý rất thỏa đáng, doanh thu rất sung túc.
Mặc dù vậy, gia chủ cũng sẽ không cho phép trong nhà có người tham ô.
Lá gan của vị Tôn quản gia này xác thật quá lớn.
Văn Chính Thành nức nở nói: "Lúc ấy ta rất bận cũng rất mệt, nên nói lại với nàng ráng chờ hai tháng nữa, ta bận việc trong nha môn xong rồi, ta sẽ tự mình xử trí chuyện Tôn quản gia, mấy ngàn lượng bạc không phải số lượng nhỏ, nếu hắn chịu trả về, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm, cũng không giải hắn tới quan phủ, nếu hắn không chịu, đừng trách ta không lưu tình."
"Ta trị gia luôn luôn nghiêm khắc, nếu không phải mấy năm nay chuyện quan phủ quá mức bận rộn quá mức mệt mỏi, cũng không đến mức tạo điều kiện cho Tôn quản gia chui chỗ trống. Lúc ấy thấy ta nổi nóng, nội tử mới nói để nàng nói chuyện với Tôn quản gia trước đã, để xem Tôn quản gia có ý gì, nên ta cũng không hỏi nhiều."
Văn Chính Thành cắn răng nói: "Không nghĩ tới...... Không nghĩ tới một lần ta lơ là, hậu quả lại nghiêm trọng như thế."
Triệu Thụy thấy hắn ảo não đến nỗi cơ hồ muốn hộc máu, thanh âm cũng có chút nhu hòa: "Văn đại nhân, xin hỏi hôm qua phát hiện không thấy lệnh chính, ngươi có lệnh cho vị Tôn quản gia này tìm kiếm không?"
Văn Chính Thành sửng sốt.
Nhưng rất mau, hắn lập tức phản ứng lại: "Ta...... Lúc ấy hạ quan lệnh cho hắn dẫn người hầu tìm kiếm trong nhà, hắn lục soát khắp nơi trong nhà, vẫn không nhìn thấy phu nhân, bởi vậy ta mới báo quan vào sáng sớm hôm nay."
Nói tới đây, Văn Chính Thành bụm mặt, suýt nữa khóc trước mặt Triệu Thụy.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, đều không biết phải nói gì mới tốt, trong nhà có một người như vậy, hắn còn yên tâm lệnh cho hắn ta đi tìm phu nhân của mình, cũng không biết rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào.
Trầm ngâm một lát, Triệu Thụy nói: "Văn đại nhân, bản quan thấy ngươi cũng mệt lắm rồi, không bằng đi nghỉ ngơi trước, mấy người còn lại, bản quan sẽ tự mình thẩm vấn, đại nhân không cần phiền lòng."
Văn Chính Thành ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng chắp tay nói với Triệu Thụy: "Làm phiền Triệu đại nhân, nếu...... Nếu nội tử thật sự gặp bất trắc, cũng xin đại nhân có thể tìm được hung phạm, lấy lại công đạo cho nội tử."
Chờ Văn Chính Thành đi xuống nghỉ ngơi, Triệu Thụy mới lệnh cho Tô Thần đi tìm Tôn quản gia lại đây.
Bất quá chỉ khoảng một khắc (15p), vị Tôn quản gia dáng vẻ đường đường đã vội vàng chạy tới.
Nhìn tuổi tác hắn dường như cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Văn Chính Thành, hẳn là thời trẻ đã đi theo bên cạnh Văn Chính Thành, xem như tâm phúc của hắn.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên hắn phạm vào tội lỗi lớn như thế, Văn Chính Thành cũng không lập tức đưa hắn lên quan, vẫn còn muốn tiếp tục cho hắn một cơ hội.
Tôn quản gia tựa hồ hoàn toàn không biết mình đã bị Văn Chính Thành bán đứng, hắn vẫn cung kính giữ lễ, mới vừa tiến vào sảnh chính liền hành lễ với Triệu Thụy và Tạ Cát Tường: "Triệu đại nhân, Tạ đại nhân."
Triệu Thụy chỉ chỉ về phía ghế dựa, cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Ngay từ đầu tự nhiên là do Triệu Thụy lên tiếng dò hỏi trước: "Vừa rồi Văn đại nhân mới nói, sáng sớm hôm qua khi phát hiện không thấy Phan phu nhân, đã lệnh cho Tôn quản gia ngươi đi tìm, xin hỏi ngươi đã tìm như thế nào?"
Sắc mặt Tôn Tam Lang như thường, hắn nói: "Hồi bẩm đại nhân, sau khi phu nhân mất tích, lão gia lập tức lệnh cho thảo dân tìm kiếm trong nhà, ngoại trừ chủ viện, viện thiếu gia tiểu thư đang ở, các nơi còn lại thảo dân đều dẫn người tìm kiếm, xác thật không tìm được bóng dáng phu nhân."
Triệu Thụy cúi đầu nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lại mang theo vô biên uy nghi.
"Tôn quản gia, sương phòng phía sau cùng phòng chứa củi, ngươi có kiểm tra không?"
Tôn Tam Lang tựa hồ có chút sợ hãi ánh mắt lạnh băng của Triệu Thụy, hắn theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Hồi bẩm đại nhân, thảo dân...... Thảo dân có lục soát sương phòng cùng phòng chứa củi, thậm chí ngay cả phòng bếp, phòng tắm cũng đã lục soát, chắc chắn không nhìn thấy phu nhân."
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt phảng phất như chứa hàn băng, khiến người nhịn không được rùng mình.
Tôn quản gia không nhìn hắn, nhưng cũng biết ánh mắt của Triệu Thụy rốt cuộc có bao nhiêu rợn người.
Mặc dù vậy, hắn vẫn cắn răng nói: "Triệu đại nhân, thảo dân xác thật không tìm thấy phu nhân, nếu lời nói ra có nửa câu nói dối, cam nguyện chịu hình phạt thiên lôi đánh xuống."
Triệu Thụy hơi hơi nhướng mày, hắn không hề lên tiếng, ngược lại để cho Tạ Cát Tường tiến hành tiếp tục dò hỏi thay hắn.
Tạ Cát Tường hắng hắng giọng, ôn nhu mở miệng: "Tôn quản gia, nếu ngươi chịu thề, đại nhân tất nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là......"
Nàng có chút ngập ngừng, giống như đang rất đắn đo, nhỏ giọng nói: "Chỉ là vừa rồi Văn đại nhân mới lộ ra một tin tức, khiến cho đại nhân chúng ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng ngươi, trong lòng ngươi có nghĩ tới việc gì không?"
Sắc mặt Tôn Tam Lang hơi đổi.
Bình tĩnh và chắc chắn vừa có vụt bay trong nháy mắt, hắn nắm chặt bàn tay nói: "Ta...... Thảo dân biết, là lão gia nhà ta nói phu nhân hoài nghi thảo dân tham ô doanh thu trong nhà?"
Tạ Cát Tường nói: "Đúng là như thế, cho nên đại nhân mới muốn dò hỏi ngươi, nhưng việc này là thật?"
Tôn Tam Lang dừng một chút, hắn vẫn nói: "Việc này tuy thật nhưng cũng là giả...... Trước mặt Triệu đại nhân, thảo dân không dám lừa gạt, mấy năm nay thảo dân xác thật có tham ô, chỉ là......"
"Chỉ là bạc thảo dân tham ô cũng không có nhiều như lão gia nói, kỳ thật phu nhân không am hiểu công việc vặt cho lắm, trước đây khi tiên phu nhân còn sống, cửa hàng cùng đồng ruộng trong nhà đều thu lợi rất nhiều, phu nhân cho rằng thảo dân tham ô, cũng do căn cứ vào doanh thu trước đây, nhưng mấy năm gần đây, bất luận là doanh thu ở cửa hàng hay thu hoạch trên đồng ruộng, kỳ thật đều đã giảm, thật sự không đuổi theo kịp con số trước đây."
Thanh âm Tôn quản gia nghẹn ngào, nhưng vẫn nói: "Tiên phu nhân am hiểu kinh doanh, trước kia một năm trong nhà thu được hơn ngàn lượng, hiện tại một năm bất quá chỉ hơn 500, phu nhân chỉ căn cứ vào cái này, mới nói với lão gia thảo dân tham ô."
"Nhưng kỳ thật, thảo dân chỉ lấy một ít tiền vất vả trong đó, nhiều năm như vậy, bất quá cũng chỉ tầm mấy chục đến một trăm lượng, số lượng thật sự không nhiều lắm."
Tính toán như thế, xác thật thiếu không ít doanh thu.
Vừa rồi lời nói của Văn Chính Thành là lời nói của một bên, đến bây giờ, bất quá lời Tôn Tam Lang nói cũng chỉ như thế.
Trong lòng Tạ Cát Tường hiểu rõ, trong khẩu cung vốn có của các nhân chứng đều cần cân nhắc nghiền ngẫm tới lui, mới có thể tìm được manh mối từ trong đống tin tức vô dụng.
Nghe Tôn Tam Lang khẳng định như thế, Tạ Cát Tường liền hỏi: "Một khi đã như vậy, khi Phan phu nhân nói chuyện với ngươi, ngươi có phản bác, hoặc là cãi vã với nàng không?"
Tôn Tam Lang hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: "Thảo dân bất quá chỉ là một nô bộc, làm thế nào dám xảy ra tranh chấp với phu nhân? Nhưng khi phu nhân nói chuyện cùng thảo dân, thảo dân cũng đem hết sổ sách bên ngoài ra, thẩm tra đối chiếu từng cái cho phu nhân, hơn nữa còn mời chưởng quầy ở cửa hàng làm chứng cho thảo dân, phu nhân nhìn thấy nhiều người làm chứng cho thảo dân như vậy, cho nên cũng tin thảo dân trong sạch, nói chờ khi lão gia đỡ bận thì giải thích cho lão gia nghe."
Nói như thế, vị quản gia này và phu nhân tựa hồ cũng không có hiềm khích gì lớn.
Tạ Cát Tường lại hỏi: "Việc này phát sinh khi nào?"
Tôn quản gia suy tư một lát, nói: "Đã có khoảng mười ngày, những lúc này lão gia vẫn dựa vào thảo dân, ngay cả nha môn phía trước cũng kêu thảo dân đi quét tước, đổi hương thay lão gia, thảo dân liền cho rằng phu nhân đã nói rõ với lão gia, không nghĩ tới......"
Không nghĩ tới Phan phu nhân cái gì cũng chưa nói với Văn Chính Thành, còn Văn Chính Thành tựa hồ như vẫn cho rằng Tôn Tam Lang tham ô một khoảng doanh thu kếch xù trong nhà.
Nói đến nơi đây, tựa hồ như toàn bộ sự việc chỉ là một hiểu lầm bé nhỏ không đáng kể, Tôn Tam Lang không đến mức chỉ vì chút bạc ít ỏi đi giết người.
Tôn Tam Lang thật cẩn thận nhìn nhìn Tạ Cát Tường, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, nên cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá vẫn nói thêm: "Lão gia thật sự rất tín nhiệm thảo dân, không dối gạt đại nhân, lão gia chúng ta rất là mẫn cảm với mùi hương, phàm là muốn đi canh gác ở nha môn phía trước, khẳng định phải cho thảo dân quét tước, đổi hương mới, đến nay vẫn không thay đổi, cho nên thảo dân tuyệt đối không có khả năng phản bội lão gia, làm ra chuyện khiến ngài ấy thương."
Hắn nói như thế, lại rũ mắt nói: "Kỳ thật...... Trong lòng thảo dân có hoài nghi một người."
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: "Tôn quản gia mời nói."
Tôn Tam Lang do dự một lát, vẫn nói: "Kỳ thật...... Kỳ thật tính tình phu nhân cũng không tốt như lời đồn, người ngoài đều không biết, kỳ thật nàng có chút hung bạo."
Vị Phan phu nhân này bên cạnh Văn đại nhân nhậm chức ở Lưu Li trang đã có ba năm, ngày lễ ngày tết sẽ phát cháo, tiếp tế bá tánh nghèo khổ.
Bởi vậy, từ lúc mới tới đây, Tạ Cát Tường cho rằng Phan phu nhân là một người rất hiền hoà.
Nhưng xem biểu tình của Tôn quản gia, tựa hồ cũng không phải như thế.
Có lẽ vì để rửa sạch hiềm nghi của mình, Tôn quản gia cũng không hề che giấu, hắn đơn giản nói: "Hai vị đại nhân có điều không biết, trước kia phu nhân sống cũng không được như ý lắm, mấy năm nay mới dần dần tốt hơn, cho nên tính tình cũng không hề nhẫn nại, nàng rất dễ tức giận, rất nhiều chuyện đều không thể kiềm chế, chỉ cần ngày thường có chút không hài lòng, liền sẽ xì hơi với người bên cạnh."
Tôn quản gia theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, sau đó mới rũ xuống đôi mắt nói: "Nhiều năm như vậy, người hầu hạ bên cạnh phu nhân thời gian lâu nhất, chính là nha hoàn Xảo Tư, phu nhân không đánh thì là mắng nàng, thường xuyên giận lên liền vung bạt tay qua, trên mặt Xảo Tư từ trước đến nay, chưa lúc nào có vẻ lành lặn."
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày: "Tôn quản gia, ngươi nói thật chứ?"
Tôn Tam Lang thở dài: "Thật, nếu có một câu giả dối, liền để thảo dân bị thiên lôi đánh đi."
Tựa hồ như hắn rất thích thề, bất quá tới tới lui lui đều là mấy chữ bị thiên lôi đánh, cũng không có ý gì mới.
"Nha đầu Xảo Tư này là thảo dân nhìn lớn lên, nàng là người hầu Văn gia, chỉ là phụ mẫu mất sớm, trong nhà không còn thân nhân, phu nhân giữ khế ước bán mình của nàng trong tay, cũng biết nàng không nơi cầu khổ, cho nên càng ngày càng tùy ý động đến nàng, không chỉ trực tiếp động thủ đánh chửi, còn thích nhục nhã nàng trước mặt người ngoài, Xảo Tư đã từng cầu xin thảo dân, nhờ thảo dân đổi công việc khác cho nàng, thả cho nàng một con đường sống."
Tôn Tam Lang thở dài: "Nhưng thảo dân bất quá chỉ là hạ nhân, nơi nào có thể làm chủ việc trong nhà, nên chỉ nhắc nhở nàng đi cầu lão gia, xem lão gia có thể khai ân hay không."
Nhưng mà nhìn bộ dáng Văn Chính Thành, đối với Phan phu nhân hiển nhiên sủng ái có thừa, căn bản sẽ không vì một nô tỳ khiến thê tử không vui.
Tôn Tam Lang nói: "Nếu nói có ai ghi hận phu nhân trong lòng, vậy ngoài Xảo Tư ra thì còn có thể là ai, hằng ngày Xảo Tư hầu hạ bên người phu nhân, hiểu rõ nhất việc ăn, mặc, đi lại của phu nhân, cũng...... cũng tiện xuống tay nhất."
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, trao đổi một ánh mắt với Triệu Thụy.
Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, Phan phu nhân hiền hoà, thanh danh lưu truyền bên ngoài, lúc trong nhà lại thô bạo như thế.
Hơn nữa, tựa hồ như người muốn giết nàng, còn nhiều hơn tưởng tượng.
Xảo Tư này sẽ biện minh như thế nào?
Tạ Cát Tường không khỏi có chút tò mò.
Hai người trầm mặc nhìn về phía Văn Chính Thành, chờ hắn giải thích.
Văn Chính Thành lại rất hoảng hốt.
Tựa hồ như thật sự nhận định Tôn quản gia đã giết hại thê tử mình, trong ánh mắt hắn mang theo hối hận vô biên: "Lúc ấy nếu ta tự mình ra mặt thì tốt rồi."
Văn Chính Thành dùng sức đánh vào đầu, thanh âm đều mang theo nghẹn ngào: "Một tháng trước, công việc trong nha môn rất nhiều, ta cũng không kiên nhẫn, lúc ấy nội tử trao đổi với ta, nói Tôn quản gia tham ô thu hoạch trong nhà hàng năm, từ lúc bắt đầu chỉ có mấy lượng bạc một tháng, tới bây giờ lên đến mấy chục mấy trăm, mấy năm nay, hắn đã lấy ít nhất mấy ngàn lượng, số tiền lớn như vậy, nàng thật không dám làm chủ."
Gia đình quan lại như bọn họ, bổng lộc một năm cũng không được nhiều, toàn bộ đều dựa vào thôn trang cùng buôn bán của cửa hàng, mỗi năm Văn gia có thể bị quản gia tham ô nhiều tiền bạc như vậy, chứng tỏ việc vặt trong nhà này xử lý rất thỏa đáng, doanh thu rất sung túc.
Mặc dù vậy, gia chủ cũng sẽ không cho phép trong nhà có người tham ô.
Lá gan của vị Tôn quản gia này xác thật quá lớn.
Văn Chính Thành nức nở nói: "Lúc ấy ta rất bận cũng rất mệt, nên nói lại với nàng ráng chờ hai tháng nữa, ta bận việc trong nha môn xong rồi, ta sẽ tự mình xử trí chuyện Tôn quản gia, mấy ngàn lượng bạc không phải số lượng nhỏ, nếu hắn chịu trả về, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm, cũng không giải hắn tới quan phủ, nếu hắn không chịu, đừng trách ta không lưu tình."
"Ta trị gia luôn luôn nghiêm khắc, nếu không phải mấy năm nay chuyện quan phủ quá mức bận rộn quá mức mệt mỏi, cũng không đến mức tạo điều kiện cho Tôn quản gia chui chỗ trống. Lúc ấy thấy ta nổi nóng, nội tử mới nói để nàng nói chuyện với Tôn quản gia trước đã, để xem Tôn quản gia có ý gì, nên ta cũng không hỏi nhiều."
Văn Chính Thành cắn răng nói: "Không nghĩ tới...... Không nghĩ tới một lần ta lơ là, hậu quả lại nghiêm trọng như thế."
Triệu Thụy thấy hắn ảo não đến nỗi cơ hồ muốn hộc máu, thanh âm cũng có chút nhu hòa: "Văn đại nhân, xin hỏi hôm qua phát hiện không thấy lệnh chính, ngươi có lệnh cho vị Tôn quản gia này tìm kiếm không?"
Văn Chính Thành sửng sốt.
Nhưng rất mau, hắn lập tức phản ứng lại: "Ta...... Lúc ấy hạ quan lệnh cho hắn dẫn người hầu tìm kiếm trong nhà, hắn lục soát khắp nơi trong nhà, vẫn không nhìn thấy phu nhân, bởi vậy ta mới báo quan vào sáng sớm hôm nay."
Nói tới đây, Văn Chính Thành bụm mặt, suýt nữa khóc trước mặt Triệu Thụy.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, đều không biết phải nói gì mới tốt, trong nhà có một người như vậy, hắn còn yên tâm lệnh cho hắn ta đi tìm phu nhân của mình, cũng không biết rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào.
Trầm ngâm một lát, Triệu Thụy nói: "Văn đại nhân, bản quan thấy ngươi cũng mệt lắm rồi, không bằng đi nghỉ ngơi trước, mấy người còn lại, bản quan sẽ tự mình thẩm vấn, đại nhân không cần phiền lòng."
Văn Chính Thành ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng chắp tay nói với Triệu Thụy: "Làm phiền Triệu đại nhân, nếu...... Nếu nội tử thật sự gặp bất trắc, cũng xin đại nhân có thể tìm được hung phạm, lấy lại công đạo cho nội tử."
Chờ Văn Chính Thành đi xuống nghỉ ngơi, Triệu Thụy mới lệnh cho Tô Thần đi tìm Tôn quản gia lại đây.
Bất quá chỉ khoảng một khắc (15p), vị Tôn quản gia dáng vẻ đường đường đã vội vàng chạy tới.
Nhìn tuổi tác hắn dường như cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Văn Chính Thành, hẳn là thời trẻ đã đi theo bên cạnh Văn Chính Thành, xem như tâm phúc của hắn.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên hắn phạm vào tội lỗi lớn như thế, Văn Chính Thành cũng không lập tức đưa hắn lên quan, vẫn còn muốn tiếp tục cho hắn một cơ hội.
Tôn quản gia tựa hồ hoàn toàn không biết mình đã bị Văn Chính Thành bán đứng, hắn vẫn cung kính giữ lễ, mới vừa tiến vào sảnh chính liền hành lễ với Triệu Thụy và Tạ Cát Tường: "Triệu đại nhân, Tạ đại nhân."
Triệu Thụy chỉ chỉ về phía ghế dựa, cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Ngay từ đầu tự nhiên là do Triệu Thụy lên tiếng dò hỏi trước: "Vừa rồi Văn đại nhân mới nói, sáng sớm hôm qua khi phát hiện không thấy Phan phu nhân, đã lệnh cho Tôn quản gia ngươi đi tìm, xin hỏi ngươi đã tìm như thế nào?"
Sắc mặt Tôn Tam Lang như thường, hắn nói: "Hồi bẩm đại nhân, sau khi phu nhân mất tích, lão gia lập tức lệnh cho thảo dân tìm kiếm trong nhà, ngoại trừ chủ viện, viện thiếu gia tiểu thư đang ở, các nơi còn lại thảo dân đều dẫn người tìm kiếm, xác thật không tìm được bóng dáng phu nhân."
Triệu Thụy cúi đầu nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lại mang theo vô biên uy nghi.
"Tôn quản gia, sương phòng phía sau cùng phòng chứa củi, ngươi có kiểm tra không?"
Tôn Tam Lang tựa hồ có chút sợ hãi ánh mắt lạnh băng của Triệu Thụy, hắn theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Hồi bẩm đại nhân, thảo dân...... Thảo dân có lục soát sương phòng cùng phòng chứa củi, thậm chí ngay cả phòng bếp, phòng tắm cũng đã lục soát, chắc chắn không nhìn thấy phu nhân."
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt phảng phất như chứa hàn băng, khiến người nhịn không được rùng mình.
Tôn quản gia không nhìn hắn, nhưng cũng biết ánh mắt của Triệu Thụy rốt cuộc có bao nhiêu rợn người.
Mặc dù vậy, hắn vẫn cắn răng nói: "Triệu đại nhân, thảo dân xác thật không tìm thấy phu nhân, nếu lời nói ra có nửa câu nói dối, cam nguyện chịu hình phạt thiên lôi đánh xuống."
Triệu Thụy hơi hơi nhướng mày, hắn không hề lên tiếng, ngược lại để cho Tạ Cát Tường tiến hành tiếp tục dò hỏi thay hắn.
Tạ Cát Tường hắng hắng giọng, ôn nhu mở miệng: "Tôn quản gia, nếu ngươi chịu thề, đại nhân tất nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là......"
Nàng có chút ngập ngừng, giống như đang rất đắn đo, nhỏ giọng nói: "Chỉ là vừa rồi Văn đại nhân mới lộ ra một tin tức, khiến cho đại nhân chúng ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng ngươi, trong lòng ngươi có nghĩ tới việc gì không?"
Sắc mặt Tôn Tam Lang hơi đổi.
Bình tĩnh và chắc chắn vừa có vụt bay trong nháy mắt, hắn nắm chặt bàn tay nói: "Ta...... Thảo dân biết, là lão gia nhà ta nói phu nhân hoài nghi thảo dân tham ô doanh thu trong nhà?"
Tạ Cát Tường nói: "Đúng là như thế, cho nên đại nhân mới muốn dò hỏi ngươi, nhưng việc này là thật?"
Tôn Tam Lang dừng một chút, hắn vẫn nói: "Việc này tuy thật nhưng cũng là giả...... Trước mặt Triệu đại nhân, thảo dân không dám lừa gạt, mấy năm nay thảo dân xác thật có tham ô, chỉ là......"
"Chỉ là bạc thảo dân tham ô cũng không có nhiều như lão gia nói, kỳ thật phu nhân không am hiểu công việc vặt cho lắm, trước đây khi tiên phu nhân còn sống, cửa hàng cùng đồng ruộng trong nhà đều thu lợi rất nhiều, phu nhân cho rằng thảo dân tham ô, cũng do căn cứ vào doanh thu trước đây, nhưng mấy năm gần đây, bất luận là doanh thu ở cửa hàng hay thu hoạch trên đồng ruộng, kỳ thật đều đã giảm, thật sự không đuổi theo kịp con số trước đây."
Thanh âm Tôn quản gia nghẹn ngào, nhưng vẫn nói: "Tiên phu nhân am hiểu kinh doanh, trước kia một năm trong nhà thu được hơn ngàn lượng, hiện tại một năm bất quá chỉ hơn 500, phu nhân chỉ căn cứ vào cái này, mới nói với lão gia thảo dân tham ô."
"Nhưng kỳ thật, thảo dân chỉ lấy một ít tiền vất vả trong đó, nhiều năm như vậy, bất quá cũng chỉ tầm mấy chục đến một trăm lượng, số lượng thật sự không nhiều lắm."
Tính toán như thế, xác thật thiếu không ít doanh thu.
Vừa rồi lời nói của Văn Chính Thành là lời nói của một bên, đến bây giờ, bất quá lời Tôn Tam Lang nói cũng chỉ như thế.
Trong lòng Tạ Cát Tường hiểu rõ, trong khẩu cung vốn có của các nhân chứng đều cần cân nhắc nghiền ngẫm tới lui, mới có thể tìm được manh mối từ trong đống tin tức vô dụng.
Nghe Tôn Tam Lang khẳng định như thế, Tạ Cát Tường liền hỏi: "Một khi đã như vậy, khi Phan phu nhân nói chuyện với ngươi, ngươi có phản bác, hoặc là cãi vã với nàng không?"
Tôn Tam Lang hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: "Thảo dân bất quá chỉ là một nô bộc, làm thế nào dám xảy ra tranh chấp với phu nhân? Nhưng khi phu nhân nói chuyện cùng thảo dân, thảo dân cũng đem hết sổ sách bên ngoài ra, thẩm tra đối chiếu từng cái cho phu nhân, hơn nữa còn mời chưởng quầy ở cửa hàng làm chứng cho thảo dân, phu nhân nhìn thấy nhiều người làm chứng cho thảo dân như vậy, cho nên cũng tin thảo dân trong sạch, nói chờ khi lão gia đỡ bận thì giải thích cho lão gia nghe."
Nói như thế, vị quản gia này và phu nhân tựa hồ cũng không có hiềm khích gì lớn.
Tạ Cát Tường lại hỏi: "Việc này phát sinh khi nào?"
Tôn quản gia suy tư một lát, nói: "Đã có khoảng mười ngày, những lúc này lão gia vẫn dựa vào thảo dân, ngay cả nha môn phía trước cũng kêu thảo dân đi quét tước, đổi hương thay lão gia, thảo dân liền cho rằng phu nhân đã nói rõ với lão gia, không nghĩ tới......"
Không nghĩ tới Phan phu nhân cái gì cũng chưa nói với Văn Chính Thành, còn Văn Chính Thành tựa hồ như vẫn cho rằng Tôn Tam Lang tham ô một khoảng doanh thu kếch xù trong nhà.
Nói đến nơi đây, tựa hồ như toàn bộ sự việc chỉ là một hiểu lầm bé nhỏ không đáng kể, Tôn Tam Lang không đến mức chỉ vì chút bạc ít ỏi đi giết người.
Tôn Tam Lang thật cẩn thận nhìn nhìn Tạ Cát Tường, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, nên cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá vẫn nói thêm: "Lão gia thật sự rất tín nhiệm thảo dân, không dối gạt đại nhân, lão gia chúng ta rất là mẫn cảm với mùi hương, phàm là muốn đi canh gác ở nha môn phía trước, khẳng định phải cho thảo dân quét tước, đổi hương mới, đến nay vẫn không thay đổi, cho nên thảo dân tuyệt đối không có khả năng phản bội lão gia, làm ra chuyện khiến ngài ấy thương."
Hắn nói như thế, lại rũ mắt nói: "Kỳ thật...... Trong lòng thảo dân có hoài nghi một người."
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: "Tôn quản gia mời nói."
Tôn Tam Lang do dự một lát, vẫn nói: "Kỳ thật...... Kỳ thật tính tình phu nhân cũng không tốt như lời đồn, người ngoài đều không biết, kỳ thật nàng có chút hung bạo."
Vị Phan phu nhân này bên cạnh Văn đại nhân nhậm chức ở Lưu Li trang đã có ba năm, ngày lễ ngày tết sẽ phát cháo, tiếp tế bá tánh nghèo khổ.
Bởi vậy, từ lúc mới tới đây, Tạ Cát Tường cho rằng Phan phu nhân là một người rất hiền hoà.
Nhưng xem biểu tình của Tôn quản gia, tựa hồ cũng không phải như thế.
Có lẽ vì để rửa sạch hiềm nghi của mình, Tôn quản gia cũng không hề che giấu, hắn đơn giản nói: "Hai vị đại nhân có điều không biết, trước kia phu nhân sống cũng không được như ý lắm, mấy năm nay mới dần dần tốt hơn, cho nên tính tình cũng không hề nhẫn nại, nàng rất dễ tức giận, rất nhiều chuyện đều không thể kiềm chế, chỉ cần ngày thường có chút không hài lòng, liền sẽ xì hơi với người bên cạnh."
Tôn quản gia theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, sau đó mới rũ xuống đôi mắt nói: "Nhiều năm như vậy, người hầu hạ bên cạnh phu nhân thời gian lâu nhất, chính là nha hoàn Xảo Tư, phu nhân không đánh thì là mắng nàng, thường xuyên giận lên liền vung bạt tay qua, trên mặt Xảo Tư từ trước đến nay, chưa lúc nào có vẻ lành lặn."
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày: "Tôn quản gia, ngươi nói thật chứ?"
Tôn Tam Lang thở dài: "Thật, nếu có một câu giả dối, liền để thảo dân bị thiên lôi đánh đi."
Tựa hồ như hắn rất thích thề, bất quá tới tới lui lui đều là mấy chữ bị thiên lôi đánh, cũng không có ý gì mới.
"Nha đầu Xảo Tư này là thảo dân nhìn lớn lên, nàng là người hầu Văn gia, chỉ là phụ mẫu mất sớm, trong nhà không còn thân nhân, phu nhân giữ khế ước bán mình của nàng trong tay, cũng biết nàng không nơi cầu khổ, cho nên càng ngày càng tùy ý động đến nàng, không chỉ trực tiếp động thủ đánh chửi, còn thích nhục nhã nàng trước mặt người ngoài, Xảo Tư đã từng cầu xin thảo dân, nhờ thảo dân đổi công việc khác cho nàng, thả cho nàng một con đường sống."
Tôn Tam Lang thở dài: "Nhưng thảo dân bất quá chỉ là hạ nhân, nơi nào có thể làm chủ việc trong nhà, nên chỉ nhắc nhở nàng đi cầu lão gia, xem lão gia có thể khai ân hay không."
Nhưng mà nhìn bộ dáng Văn Chính Thành, đối với Phan phu nhân hiển nhiên sủng ái có thừa, căn bản sẽ không vì một nô tỳ khiến thê tử không vui.
Tôn Tam Lang nói: "Nếu nói có ai ghi hận phu nhân trong lòng, vậy ngoài Xảo Tư ra thì còn có thể là ai, hằng ngày Xảo Tư hầu hạ bên người phu nhân, hiểu rõ nhất việc ăn, mặc, đi lại của phu nhân, cũng...... cũng tiện xuống tay nhất."
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, trao đổi một ánh mắt với Triệu Thụy.
Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, Phan phu nhân hiền hoà, thanh danh lưu truyền bên ngoài, lúc trong nhà lại thô bạo như thế.
Hơn nữa, tựa hồ như người muốn giết nàng, còn nhiều hơn tưởng tượng.
Xảo Tư này sẽ biện minh như thế nào?
Tạ Cát Tường không khỏi có chút tò mò.
/175
|