Bánh xe ngựa lăn lộc cộc trên đường, Tạ Cát Tường ngược lại cũng không bận tâm đôi trâm hoa kia nhiều, suy nghĩ của nàng lập tức chuyển đến vụ án.
"Có tìm thấy Ngô Đại Lượng không?" Tạ Cát Tường hỏi.
Triệu Thụy lắc lắc đầu, thần sắc bình tĩnh: "Chưa được, đêm qua Tô Thần đã tự mình đi tìm, toàn bộ bến tàu vùng Nam Giao, chợ ven bờ, khu lều trại đều không có bóng dáng hắn, hôm nay Tô Thần đã gửi bồ câu đưa thư đến Phụng Thiên Phủ cùng Lê phủ, để Hộ Thành Tư hai nơi hỗ trợ tăng cường truy tìm."
Bến tàu vùng Nam Giao không thuộc về Yến Kinh, nếu qua lại nơi này, tự nhiên không có ghi chép, hôm qua Ngô Đại Lượng và Ngô Đại Quang đến bến tàu phụ việc, Hộ Thành Tư Yến Kinh căn bản không có ghi chép ra vào.
Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, nàng hỏi: "Huynh nói Ngô Đại Lượng có thể đã chết rồi hay không?"
Ngoài thành Yến Kinh tuy rằng chưa đến mức hoang sơ, nhưng cũng có đất hoang và núi rừng, nếu có người chết ở những nơi đó, trừ phi ngẫu nhiên, nếu không vài thập niên không tìm thấy tung tích là điều bình thường.
Triệu Thụy nói: "Cũng có khả năng này, nhưng chỉ có một mình hắn nên không cần làm lớn chuyện, đành phải điều tra trước thôi."
Ngô Đại Lượng không phải quan to hiển quý, vụ án cũng không liên quan đến hoàng thân quốc thích, vì một mình hắn điều động Nghi Loan Tư tự nhiên không thể, càng không thể đi lục soát trong núi hoặc lục soát khắp các thôn.
Tạ Cát Tường đành phải thở dài, "Đi Ngũ Lí Bảo kiểm tra xem Ngô trạch còn manh mối gì không trước đã."
Hôm qua bọn họ cho rằng Chu Tử Quyên bị người trong thôn giết chết, cho nên cũng không huy động nhân lực, chỉ tra soát khắp nơi trong thôn, rồi phong tỏa mấy phòng ngủ trong Ngô gia, cuối cùng là phái giáo úy âm thầm trông coi.
Chờ đoàn người tới được Ngũ Lí Bảo, trời đã sáng hẳn, mặt trời lên cao giữa bầu trời, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi trên thôn xóm cũ kĩ, phản chiếu khói bếp lượn lờ trên mái từng nhà, lộ ra một loại tĩnh mịch như có như không.
Nhưng mà, khi xe ngựa tiến vào trong thôn, lại có thể nghe được tiếng người ồn ào khắp nơi, gà gáy chó sủa, nối liền không dứt.
Tạ Cát Tường xốc màn xe lên, phát hiện có tốp năm tốp ba trẻ nhỏ đi theo ngoài xe, chơi đùa chạy nháo.
Triệu Thụy không thích ồn ào, giờ phút này hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng chưa từng nhiều lời.
Trong nháy mắt, xe ngựa đã ngừng trước Ngô gia (nhamy111: Ngô gia này là nhà chồng của nạn nhân thứ nhất nhen).
Mấy giáo úy vẫn luôn canh giữ trong thôn giáo tiến lên, giáo úy cầm đầu tiến lên bẩm báo: "Đại nhân, hôm qua Ngô gia sau khi trở về liền đóng cửa không ra ngoài, do nhà kề đã bị phong tỏa, cũng không người nào dám ra vào, người Ngô gia hôm qua ngoại trừ ăn cơm cũng không hề ra khỏi cửa phòng."
Nhà Ngô gia giống với rất nhiều nhà bình thường khác, nhà chính ở giữa do Ngô Trường Phát cùng Ngô Hàn thị ở, sương phòng bên phải đặt một cái giường nhỏ, là nơi ở cho tiểu nữ nhi.
Trái phải trong viện có hai nhà kề, bên trái là nơi ở cho phu thê Ngô Đại Quang, còn bên phải cho phu thê Ngô Đại Lượng làm phòng ngủ, bởi vì người trong nhà cũng không nhiều, ngược lại cũng có vẻ rất rộng rãi thoáng đãng.
Giờ phút này đại khái nghe được tiếng xe ngựa, người Ngô gia cũng đều vội vàng ra nghênh đón, nhìn sắc mặt bọn họ, đều rất khó xem.
Riêng Ngô Hàn thị mí mắt sưng to, vừa thấy bóng dáng Triệu Thụy liền muốn bổ nhào lên phía trước.
Giáo úy vội ngăn cản nàng, không cho nàng tới gần Triệu Thụy.
"Đại nhân, con dâu ta đã chết, nhi tử cũng mất tích, xin đại nhân khai ân, tìm nhi tử ta trở về."
Cả ngày hôm qua Ngô Đại Lượng cũng chưa về nhà, Ngô Hàn thị nhiều lần dò hỏi, giáo úy toàn im miệng không nói lời nào, lúc này Ngô Hàn thị mới thấy sợ hãi.
Con dâu tuy là cháu ngoại gái bà con xa, nhưng rốt cuộc cũng không phải do mình sinh ra, cho dù đã mất mạng, ngược lại cũng không cần bao nhiêu bi thương. Nhưng nhi tử tóm lại là khúc ruột của mình, nếu cũng chết, vậy làm sao nàng sống nổi?
Suốt đêm hôm qua, Ngô Hàn thị đều khóc, khóc đến mức sắc mặt Ngô Trường Phát cũng rất khó coi.
Triệu Thụy không nói chuyện, Tạ Cát Tường liền ôn nhu mở miệng: "Đại thẩm, quan phủ vẫn chưa xác định được hành tung Ngô Đại Lượng, ngài không nên quá kích động, quan phủ vẫn đang tận lực tìm kiếm, tạm thời đừng quá nóng nảy."
Ngô Chu thị khóc đến mức giọng nói khàn đặc, nghiêm túc lắng nghe mới biết nàng đang nói: "Còn sống thì tốt rồi"
Trong nhà đã có người chết, người nào cũng không thể có bộ dáng vui vẻ, Tạ Cát Tường đều có thể nhìn ra, khuôn mặt người Ngô gia đều nặng nề, đôi mắt cũng đều có chút sưng đỏ.
Triệu Thụy để giáo úy trấn an Ngô Hàn thị trước, sau đó liền cùng Tạ Cát Tường đi vào nhà kề bên trái.
Đất đai trong thôn rộng lớn, nhà Ngô gia đang ở lại do tổ tiên truyền xuống, thoạt nhìn xác thật có chút cũ nát, nhưng rất rộng rãi, huynh đệ hai người mỗi người một bên nhà kề, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.
Nhà kề bên trái cũng có ba gian, một gian sảnh chính cùng hai gian phòng ngủ, chỉ có gian phòng ngủ dựa vào sảnh chính mới có người ở, còn gian kia đã bị khóa, hiển nhiên đã lâu không có ai ở.
Tạ Cát Tường đứng ở giữa sảnh chính, nhìn bàn ghế bày biện chỉnh tề ngay ngắn, nói: "Chu Tử Quyên là người rất tháo vát."
Gia đình nhà nông, kỳ thật không chú ý nhiều như vậy, sảnh chính và phòng kế thường được dùng để chất mấy thứ linh tinh, hoặc đổi thành phòng tắm hoặc giường đất có thể nhóm lửa, nhưng Chu Tử Quyên lại bày bàn ghế, trên bàn còn bày một bộ trà cụ bằng sứ thô.
Trong phòng ngoài phòng, bài trí hợp quy tắc, trên đồ dùng gia đình hay trên mặt đất cũng không có một hạt bụi.
Có thể thấy được, đối với cái nhà này, Chu Tử Quyên rất dụng tâm.
Sảnh chính không đồ vật nào cần xem, Tạ Cát Tường trực tiếp quẹo vào phòng ngủ bên trái, đứng trong phòng ngủ đánh giá khắp nơi.
Đồ dùng trong gia đình nhà nông đều rất đơn giản, ngoại trừ giường đất và tủ trên giường mọi nhà đều có, còn có một cái tủ y phục dựa vào tường, cùng hai cái rương.
Cạnh giường đất đặt một cái bàn vuông, trên bàn bày một ít vật hay dùng, cũng không còn gì khác.
Sạch sẽ ngăn nắp, sáng bóng thông thoáng.
Tạ Cát Tường chỉ nhìn một cái, đã hiểu đại khái được tính cách Chu Tử Quyên.
Nàng đanh đá, sảng khoái, nhưng cũng tháo vát.
Triệu Thụy hỏi: "Phòng ngủ có thể tìm được gì không?"
Tạ Cát Tường trầm tư một lát, khom lưng sờ soạng trên cạnh giường đất một hồi, sờ một đường từ cạnh cửa đến trước bàn, đôi mắt Tạ Cát Tường sáng ngời, nhẹ nhàng cạy, một viên gạch liền bị nàng rút ra.
"Phụ thân đã từng nói, gia đình nhà nông cất tiền đều rất cẩn thận, sẽ không cất ở chỗ thấy được, gạch ở mép giường đất, chỗ trũng trên mặt giường đất, đều có khả năng cất giấu."
Khi nàng nói như thế, đôi mắt sáng lấp lánh, như chú sóc con vừa mới nhìn thấy quả tùng, đáng yêu lại vui vẻ.
Triệu Thụy hơi hơi nhếch khóe môi, thanh âm cũng mềm mại: "Ừhm, Tạ bá phụ rất lợi hại, Cát Tường cũng thực thông tuệ."
Tạ Cát Tường sờ sờ trong lỗ trống, lấy ra hai cái bao nhỏ, một cái cất chút tiền đồng bạc vụn bên trong, hẳn là bạc Chu Tử Quyên tích góp, cái còn lại cất một cái khóa trường mệnh không được tinh xảo mấy.
Tạ Cát Tường cầm khóa trường mệnh trong tay, nháy mắt có chút hoảng hốt.
Trong nắng sớm lờ mờ, trên khóa trường mệnh được dập nổi bốn chữ khoẻ mạnh vinh quang, ánh mặt trời chiếu vào khóa, chiết xạ ra ánh sáng lóa mắt.
Tạ Cát Tường theo bản năng nheo nheo mắt, chờ khi nàng mở mắt ra lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi thô ráp tay.
Nàng kia tựa hồ như đang ngồi dựa bên cửa sổ, cẩn thận sờ soạng cái khóa bằng bạc có vẻ vô cùng quý giá đối với nhà nông.
"Thật là đẹp mắt," Tạ Cát Tường nghe được giọng nữ trong trẻo cứ nỉ non như thế, "Vẫn là đồ trong thành tốt, về sau nhất định hài rử sẽ rất thích."
Nàng nói như thế, lại tiếp tục sờ soạng khóa trường mệnh kia, quả thực có thể nói là yêu thích không buông tay.
"Ta phải đi đặt thêm thứ gì đó thôi." Chu Tử Quyên đột nhiên ra quyết định.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào rống của Ngô Hàn thị: "Ai ô ô ta gây nghiệt gì chứ, cái gì ngươi cũng không làm được, Đại Quang cưới ngươi thật đúng là xui xẻo."
Ngô Hàn thị cả ngày chửi bới Lý Tố Mai, Chu Tử Quyên đã sớm nghe đến phiền, bất quá hôm nay tâm tình nàng tốt, ngược lại có thể nhường nhịn.
"Ngốc bà nương, thật đáng thương nga."
Ngữ khí của nàng tràn đầy trào phúng cùng đắc ý, khiến Tạ Cát Tường nghe xong hết sức không thích.
Ngô Hàn thị mắng con dâu cả một hồi, quay đầu lại tìm con dâu thứ: "Tử Quyên đâu rồi? Tử Quyên đang làm gì vậy hả? Làm xong cơm tối chưa."
Tay Chu Tử Quyên run lên, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy nàng nhét khóa trường mệnh vào lại trong túi, cất giấu kỹ càng vào trong gạch.
Không biết vì sao, Tạ Cát Tường cảm thấy một cảm xúc không vui rất nhỏ.
Nàng nghe được Chu Tử Quyên nói: "Nương, con đang làm xiêm y cho Đại Lượng, tới liền đây."
Chu Tử Quyên nói xong, dùng thanh âm không ai nghe được nói thầm: "Cái nhà này, về sau đều là của ta."
"Cát Tường, Cát Tường?!" Trong lúc hoảng hốt, Tạ Cát Tường cảm thấy có người đang lắc lắc cánh tay mình.
Nàng lẩm bẩm nói: "Nhẹ một chút, đau quá."
Những lời này buột miệng thốt ra, chớp mắt một cái nàng thoát ra khỏi cảnh kỳ quái trong mơ, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nôn nóng của Triệu Thụy.
"Muội lại rơi vào mộng!." Triệu Thụy khẳng định nói.
Trước đó ở linh đường Chúc gia cũng từng có một lần, biểu tình Tạ Cát Tường hoảng hốt, kêu thế nào cũng không tỉnh, sau đó lại nói với hắn là tinh thần bị rối loạn, thấy được cảnh Chúc Cẩm Trình trước khi chết.
Lúc ấy Triệu Thụy cảm thấy không ổn lắm, rồi lại không muốn cho người khác biết, chỉ kêu đại phu Triệu Vương phủ thăm khám một chút, đại phu nói thân thể Tạ Cát Tường khoẻ mạnh không hề có vấn đề, lúc này mới hơi yên tâm.
Nhưng hai người cũng không ngờ, chuyện tinh thần bị rối loạn còn có thể phát sinh lần thứ hai.
Tạ Cát Tường chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Thụy ca ca, ta không có việc gì."
Chỉ khi ở nơi hoàn toàn vắng lặng, Tạ Cát Tường mới có thể gọi hắn một tiếng Thụy ca ca, giờ phút này gọi như thế, bất quá chỉ vì để hắn an tâm.
Triệu Thụy khó có khi trầm mặc trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Cát Tường, muội lại bị rối loạn tinh thần sao?"
Tạ Cát Tường sờ soạng khóa trường mệnh trong tay, khẽ thở dài một cái: "Có khả năng chấp niệm trên khóa này quá nặng, cho nên lúc này ta mới thấy được cảnh lúc Chu Tử Quyên còn sống."
Triệu Thụy cũng không tin mấy việc thần quỷ này, nếu trên trời thực sự có thần tiên, vì sao người lương thiện lại uổng mạng, người xấu lại kiêu ngạo, vì sao người tốt không thọ, còn tai họa lại kéo dài ngàn năm?
Mấy việc này, Triệu Thụy đều không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ.
Nhưng chuyện phát sinh trên người Tạ Cát Tường, Triệu Thụy không thể không tin, không thể không nghe, cũng không thể không suy nghĩ.
"Cát Tường, chờ vụ án này chấm dứt, chúng ta đi chùa Hoàng Giác lạy Phật đi."
Khổ Hải đại sư trong chùa Hoàng Giác tinh thông Phật pháp, ngầm được xem là quốc sư nước Đại Tề, người khác không thể tùy tiện gặp mặt.
Nhưng vì Tạ Cát Tường, Triệu Thụy cũng không thể không cầu người.
Tạ Cát Tường mím môi, ngược lại không cảm thấy có gì không tốt: "Chắc là do ta có chấp niệm quá sâu với vụ án, cho nên mới có cộng hưởng với người chết hoặc di vật người chết để lại, việc này không phải rất tốt sao?"
Nếu không phải như thế, làm sao Tạ Cát Tường biết Chu Tử Quyên là dạng người nào? Sao biết được rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào?
Triệu Thụy không cho là đúng nhìn nàng, chỉ nhíu mày không nói thêm gì nữa, an tĩnh nghe nàng kể lại chuyện trong mộng vừa rồi.
Chờ Tạ Cát Tường nói xong, Triệu Thụy mới nói: "Lúc trước người trong thôn Ngũ Lí Bảo đều nói, Chu Tử Quyên thấy Lý Tố Mai đáng thương, nói muốn đưa hài tử của mình cho đại bá làm con thừa tự, về sau để đại bá đại tẩu dưỡng lão."
Nhưng sâu thẫm trong nội tâm Chu Tử Quyên, nàng căn bản không tính đưa hài tử chưa ra đời cho Lý Tố Mai nuôi, trong lòng nàng chán ghét Lý Tố Mai, cũng chán ghét Ngô Hàn thị, căn bản sẽ không buông tay hài tử.
Điệu bộ như vậy, xác thật khiến người khinh thường.
Nhưng tình mẫu tử, vất vả mang thai mười tháng thật không dễ, luyến tiếc cũng hợp tình hợp lý.
Triệu Thụy lại nói: "Nàng biết mình có thai?"
Toàn bộ Ngô gia đều không biết nàng đã mang thai, nhưng nàng lại rất rõ ràng, thậm chí còn lén đi làm khóa trường mệnh, chuẩn bị có thừa.
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên: "Nàng nói trong mộng, nàng còn muốn làm cho hài tử thứ gì đó tốt trong thành, có phải chứng tỏ......"
"Chứng tỏ nửa đêm nàng ra ngoài, chính là vì mấy thứ này?" Tạ Cát Tường nói.
"Có tìm thấy Ngô Đại Lượng không?" Tạ Cát Tường hỏi.
Triệu Thụy lắc lắc đầu, thần sắc bình tĩnh: "Chưa được, đêm qua Tô Thần đã tự mình đi tìm, toàn bộ bến tàu vùng Nam Giao, chợ ven bờ, khu lều trại đều không có bóng dáng hắn, hôm nay Tô Thần đã gửi bồ câu đưa thư đến Phụng Thiên Phủ cùng Lê phủ, để Hộ Thành Tư hai nơi hỗ trợ tăng cường truy tìm."
Bến tàu vùng Nam Giao không thuộc về Yến Kinh, nếu qua lại nơi này, tự nhiên không có ghi chép, hôm qua Ngô Đại Lượng và Ngô Đại Quang đến bến tàu phụ việc, Hộ Thành Tư Yến Kinh căn bản không có ghi chép ra vào.
Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, nàng hỏi: "Huynh nói Ngô Đại Lượng có thể đã chết rồi hay không?"
Ngoài thành Yến Kinh tuy rằng chưa đến mức hoang sơ, nhưng cũng có đất hoang và núi rừng, nếu có người chết ở những nơi đó, trừ phi ngẫu nhiên, nếu không vài thập niên không tìm thấy tung tích là điều bình thường.
Triệu Thụy nói: "Cũng có khả năng này, nhưng chỉ có một mình hắn nên không cần làm lớn chuyện, đành phải điều tra trước thôi."
Ngô Đại Lượng không phải quan to hiển quý, vụ án cũng không liên quan đến hoàng thân quốc thích, vì một mình hắn điều động Nghi Loan Tư tự nhiên không thể, càng không thể đi lục soát trong núi hoặc lục soát khắp các thôn.
Tạ Cát Tường đành phải thở dài, "Đi Ngũ Lí Bảo kiểm tra xem Ngô trạch còn manh mối gì không trước đã."
Hôm qua bọn họ cho rằng Chu Tử Quyên bị người trong thôn giết chết, cho nên cũng không huy động nhân lực, chỉ tra soát khắp nơi trong thôn, rồi phong tỏa mấy phòng ngủ trong Ngô gia, cuối cùng là phái giáo úy âm thầm trông coi.
Chờ đoàn người tới được Ngũ Lí Bảo, trời đã sáng hẳn, mặt trời lên cao giữa bầu trời, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi trên thôn xóm cũ kĩ, phản chiếu khói bếp lượn lờ trên mái từng nhà, lộ ra một loại tĩnh mịch như có như không.
Nhưng mà, khi xe ngựa tiến vào trong thôn, lại có thể nghe được tiếng người ồn ào khắp nơi, gà gáy chó sủa, nối liền không dứt.
Tạ Cát Tường xốc màn xe lên, phát hiện có tốp năm tốp ba trẻ nhỏ đi theo ngoài xe, chơi đùa chạy nháo.
Triệu Thụy không thích ồn ào, giờ phút này hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng chưa từng nhiều lời.
Trong nháy mắt, xe ngựa đã ngừng trước Ngô gia (nhamy111: Ngô gia này là nhà chồng của nạn nhân thứ nhất nhen).
Mấy giáo úy vẫn luôn canh giữ trong thôn giáo tiến lên, giáo úy cầm đầu tiến lên bẩm báo: "Đại nhân, hôm qua Ngô gia sau khi trở về liền đóng cửa không ra ngoài, do nhà kề đã bị phong tỏa, cũng không người nào dám ra vào, người Ngô gia hôm qua ngoại trừ ăn cơm cũng không hề ra khỏi cửa phòng."
Nhà Ngô gia giống với rất nhiều nhà bình thường khác, nhà chính ở giữa do Ngô Trường Phát cùng Ngô Hàn thị ở, sương phòng bên phải đặt một cái giường nhỏ, là nơi ở cho tiểu nữ nhi.
Trái phải trong viện có hai nhà kề, bên trái là nơi ở cho phu thê Ngô Đại Quang, còn bên phải cho phu thê Ngô Đại Lượng làm phòng ngủ, bởi vì người trong nhà cũng không nhiều, ngược lại cũng có vẻ rất rộng rãi thoáng đãng.
Giờ phút này đại khái nghe được tiếng xe ngựa, người Ngô gia cũng đều vội vàng ra nghênh đón, nhìn sắc mặt bọn họ, đều rất khó xem.
Riêng Ngô Hàn thị mí mắt sưng to, vừa thấy bóng dáng Triệu Thụy liền muốn bổ nhào lên phía trước.
Giáo úy vội ngăn cản nàng, không cho nàng tới gần Triệu Thụy.
"Đại nhân, con dâu ta đã chết, nhi tử cũng mất tích, xin đại nhân khai ân, tìm nhi tử ta trở về."
Cả ngày hôm qua Ngô Đại Lượng cũng chưa về nhà, Ngô Hàn thị nhiều lần dò hỏi, giáo úy toàn im miệng không nói lời nào, lúc này Ngô Hàn thị mới thấy sợ hãi.
Con dâu tuy là cháu ngoại gái bà con xa, nhưng rốt cuộc cũng không phải do mình sinh ra, cho dù đã mất mạng, ngược lại cũng không cần bao nhiêu bi thương. Nhưng nhi tử tóm lại là khúc ruột của mình, nếu cũng chết, vậy làm sao nàng sống nổi?
Suốt đêm hôm qua, Ngô Hàn thị đều khóc, khóc đến mức sắc mặt Ngô Trường Phát cũng rất khó coi.
Triệu Thụy không nói chuyện, Tạ Cát Tường liền ôn nhu mở miệng: "Đại thẩm, quan phủ vẫn chưa xác định được hành tung Ngô Đại Lượng, ngài không nên quá kích động, quan phủ vẫn đang tận lực tìm kiếm, tạm thời đừng quá nóng nảy."
Ngô Chu thị khóc đến mức giọng nói khàn đặc, nghiêm túc lắng nghe mới biết nàng đang nói: "Còn sống thì tốt rồi"
Trong nhà đã có người chết, người nào cũng không thể có bộ dáng vui vẻ, Tạ Cát Tường đều có thể nhìn ra, khuôn mặt người Ngô gia đều nặng nề, đôi mắt cũng đều có chút sưng đỏ.
Triệu Thụy để giáo úy trấn an Ngô Hàn thị trước, sau đó liền cùng Tạ Cát Tường đi vào nhà kề bên trái.
Đất đai trong thôn rộng lớn, nhà Ngô gia đang ở lại do tổ tiên truyền xuống, thoạt nhìn xác thật có chút cũ nát, nhưng rất rộng rãi, huynh đệ hai người mỗi người một bên nhà kề, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.
Nhà kề bên trái cũng có ba gian, một gian sảnh chính cùng hai gian phòng ngủ, chỉ có gian phòng ngủ dựa vào sảnh chính mới có người ở, còn gian kia đã bị khóa, hiển nhiên đã lâu không có ai ở.
Tạ Cát Tường đứng ở giữa sảnh chính, nhìn bàn ghế bày biện chỉnh tề ngay ngắn, nói: "Chu Tử Quyên là người rất tháo vát."
Gia đình nhà nông, kỳ thật không chú ý nhiều như vậy, sảnh chính và phòng kế thường được dùng để chất mấy thứ linh tinh, hoặc đổi thành phòng tắm hoặc giường đất có thể nhóm lửa, nhưng Chu Tử Quyên lại bày bàn ghế, trên bàn còn bày một bộ trà cụ bằng sứ thô.
Trong phòng ngoài phòng, bài trí hợp quy tắc, trên đồ dùng gia đình hay trên mặt đất cũng không có một hạt bụi.
Có thể thấy được, đối với cái nhà này, Chu Tử Quyên rất dụng tâm.
Sảnh chính không đồ vật nào cần xem, Tạ Cát Tường trực tiếp quẹo vào phòng ngủ bên trái, đứng trong phòng ngủ đánh giá khắp nơi.
Đồ dùng trong gia đình nhà nông đều rất đơn giản, ngoại trừ giường đất và tủ trên giường mọi nhà đều có, còn có một cái tủ y phục dựa vào tường, cùng hai cái rương.
Cạnh giường đất đặt một cái bàn vuông, trên bàn bày một ít vật hay dùng, cũng không còn gì khác.
Sạch sẽ ngăn nắp, sáng bóng thông thoáng.
Tạ Cát Tường chỉ nhìn một cái, đã hiểu đại khái được tính cách Chu Tử Quyên.
Nàng đanh đá, sảng khoái, nhưng cũng tháo vát.
Triệu Thụy hỏi: "Phòng ngủ có thể tìm được gì không?"
Tạ Cát Tường trầm tư một lát, khom lưng sờ soạng trên cạnh giường đất một hồi, sờ một đường từ cạnh cửa đến trước bàn, đôi mắt Tạ Cát Tường sáng ngời, nhẹ nhàng cạy, một viên gạch liền bị nàng rút ra.
"Phụ thân đã từng nói, gia đình nhà nông cất tiền đều rất cẩn thận, sẽ không cất ở chỗ thấy được, gạch ở mép giường đất, chỗ trũng trên mặt giường đất, đều có khả năng cất giấu."
Khi nàng nói như thế, đôi mắt sáng lấp lánh, như chú sóc con vừa mới nhìn thấy quả tùng, đáng yêu lại vui vẻ.
Triệu Thụy hơi hơi nhếch khóe môi, thanh âm cũng mềm mại: "Ừhm, Tạ bá phụ rất lợi hại, Cát Tường cũng thực thông tuệ."
Tạ Cát Tường sờ sờ trong lỗ trống, lấy ra hai cái bao nhỏ, một cái cất chút tiền đồng bạc vụn bên trong, hẳn là bạc Chu Tử Quyên tích góp, cái còn lại cất một cái khóa trường mệnh không được tinh xảo mấy.
Tạ Cát Tường cầm khóa trường mệnh trong tay, nháy mắt có chút hoảng hốt.
Trong nắng sớm lờ mờ, trên khóa trường mệnh được dập nổi bốn chữ khoẻ mạnh vinh quang, ánh mặt trời chiếu vào khóa, chiết xạ ra ánh sáng lóa mắt.
Tạ Cát Tường theo bản năng nheo nheo mắt, chờ khi nàng mở mắt ra lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi thô ráp tay.
Nàng kia tựa hồ như đang ngồi dựa bên cửa sổ, cẩn thận sờ soạng cái khóa bằng bạc có vẻ vô cùng quý giá đối với nhà nông.
"Thật là đẹp mắt," Tạ Cát Tường nghe được giọng nữ trong trẻo cứ nỉ non như thế, "Vẫn là đồ trong thành tốt, về sau nhất định hài rử sẽ rất thích."
Nàng nói như thế, lại tiếp tục sờ soạng khóa trường mệnh kia, quả thực có thể nói là yêu thích không buông tay.
"Ta phải đi đặt thêm thứ gì đó thôi." Chu Tử Quyên đột nhiên ra quyết định.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào rống của Ngô Hàn thị: "Ai ô ô ta gây nghiệt gì chứ, cái gì ngươi cũng không làm được, Đại Quang cưới ngươi thật đúng là xui xẻo."
Ngô Hàn thị cả ngày chửi bới Lý Tố Mai, Chu Tử Quyên đã sớm nghe đến phiền, bất quá hôm nay tâm tình nàng tốt, ngược lại có thể nhường nhịn.
"Ngốc bà nương, thật đáng thương nga."
Ngữ khí của nàng tràn đầy trào phúng cùng đắc ý, khiến Tạ Cát Tường nghe xong hết sức không thích.
Ngô Hàn thị mắng con dâu cả một hồi, quay đầu lại tìm con dâu thứ: "Tử Quyên đâu rồi? Tử Quyên đang làm gì vậy hả? Làm xong cơm tối chưa."
Tay Chu Tử Quyên run lên, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy nàng nhét khóa trường mệnh vào lại trong túi, cất giấu kỹ càng vào trong gạch.
Không biết vì sao, Tạ Cát Tường cảm thấy một cảm xúc không vui rất nhỏ.
Nàng nghe được Chu Tử Quyên nói: "Nương, con đang làm xiêm y cho Đại Lượng, tới liền đây."
Chu Tử Quyên nói xong, dùng thanh âm không ai nghe được nói thầm: "Cái nhà này, về sau đều là của ta."
"Cát Tường, Cát Tường?!" Trong lúc hoảng hốt, Tạ Cát Tường cảm thấy có người đang lắc lắc cánh tay mình.
Nàng lẩm bẩm nói: "Nhẹ một chút, đau quá."
Những lời này buột miệng thốt ra, chớp mắt một cái nàng thoát ra khỏi cảnh kỳ quái trong mơ, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nôn nóng của Triệu Thụy.
"Muội lại rơi vào mộng!." Triệu Thụy khẳng định nói.
Trước đó ở linh đường Chúc gia cũng từng có một lần, biểu tình Tạ Cát Tường hoảng hốt, kêu thế nào cũng không tỉnh, sau đó lại nói với hắn là tinh thần bị rối loạn, thấy được cảnh Chúc Cẩm Trình trước khi chết.
Lúc ấy Triệu Thụy cảm thấy không ổn lắm, rồi lại không muốn cho người khác biết, chỉ kêu đại phu Triệu Vương phủ thăm khám một chút, đại phu nói thân thể Tạ Cát Tường khoẻ mạnh không hề có vấn đề, lúc này mới hơi yên tâm.
Nhưng hai người cũng không ngờ, chuyện tinh thần bị rối loạn còn có thể phát sinh lần thứ hai.
Tạ Cát Tường chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Thụy ca ca, ta không có việc gì."
Chỉ khi ở nơi hoàn toàn vắng lặng, Tạ Cát Tường mới có thể gọi hắn một tiếng Thụy ca ca, giờ phút này gọi như thế, bất quá chỉ vì để hắn an tâm.
Triệu Thụy khó có khi trầm mặc trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Cát Tường, muội lại bị rối loạn tinh thần sao?"
Tạ Cát Tường sờ soạng khóa trường mệnh trong tay, khẽ thở dài một cái: "Có khả năng chấp niệm trên khóa này quá nặng, cho nên lúc này ta mới thấy được cảnh lúc Chu Tử Quyên còn sống."
Triệu Thụy cũng không tin mấy việc thần quỷ này, nếu trên trời thực sự có thần tiên, vì sao người lương thiện lại uổng mạng, người xấu lại kiêu ngạo, vì sao người tốt không thọ, còn tai họa lại kéo dài ngàn năm?
Mấy việc này, Triệu Thụy đều không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ.
Nhưng chuyện phát sinh trên người Tạ Cát Tường, Triệu Thụy không thể không tin, không thể không nghe, cũng không thể không suy nghĩ.
"Cát Tường, chờ vụ án này chấm dứt, chúng ta đi chùa Hoàng Giác lạy Phật đi."
Khổ Hải đại sư trong chùa Hoàng Giác tinh thông Phật pháp, ngầm được xem là quốc sư nước Đại Tề, người khác không thể tùy tiện gặp mặt.
Nhưng vì Tạ Cát Tường, Triệu Thụy cũng không thể không cầu người.
Tạ Cát Tường mím môi, ngược lại không cảm thấy có gì không tốt: "Chắc là do ta có chấp niệm quá sâu với vụ án, cho nên mới có cộng hưởng với người chết hoặc di vật người chết để lại, việc này không phải rất tốt sao?"
Nếu không phải như thế, làm sao Tạ Cát Tường biết Chu Tử Quyên là dạng người nào? Sao biết được rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào?
Triệu Thụy không cho là đúng nhìn nàng, chỉ nhíu mày không nói thêm gì nữa, an tĩnh nghe nàng kể lại chuyện trong mộng vừa rồi.
Chờ Tạ Cát Tường nói xong, Triệu Thụy mới nói: "Lúc trước người trong thôn Ngũ Lí Bảo đều nói, Chu Tử Quyên thấy Lý Tố Mai đáng thương, nói muốn đưa hài tử của mình cho đại bá làm con thừa tự, về sau để đại bá đại tẩu dưỡng lão."
Nhưng sâu thẫm trong nội tâm Chu Tử Quyên, nàng căn bản không tính đưa hài tử chưa ra đời cho Lý Tố Mai nuôi, trong lòng nàng chán ghét Lý Tố Mai, cũng chán ghét Ngô Hàn thị, căn bản sẽ không buông tay hài tử.
Điệu bộ như vậy, xác thật khiến người khinh thường.
Nhưng tình mẫu tử, vất vả mang thai mười tháng thật không dễ, luyến tiếc cũng hợp tình hợp lý.
Triệu Thụy lại nói: "Nàng biết mình có thai?"
Toàn bộ Ngô gia đều không biết nàng đã mang thai, nhưng nàng lại rất rõ ràng, thậm chí còn lén đi làm khóa trường mệnh, chuẩn bị có thừa.
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên: "Nàng nói trong mộng, nàng còn muốn làm cho hài tử thứ gì đó tốt trong thành, có phải chứng tỏ......"
"Chứng tỏ nửa đêm nàng ra ngoài, chính là vì mấy thứ này?" Tạ Cát Tường nói.
/175
|