Tạ Cát Tường biết hiện tại thời gian gấp gáp, có thể sớm tra ra tình hình hung thủ là tốt nhất, nếu không thể, cũng phải tranh thủ trước khi Ngô Đại Lượng mất mạng tìm được bóng dáng hắn.
Bởi vậy nàng cũng không dài dòng, trực tiếp vào phòng ngủ Kim nhị cô nương, mới vừa đi vào, nàng liền nhìn thấy trong phòng ngủ bày một tấm bình phong 4 cánh.
Trên bình phong tổng cộng có bốn mặt thêu, thêu chính là mai lan trúc cúc thường thấy nhất, nhưng tay nghề thêu tinh xảo, đồ án phức tạp, vừa thấy liền biết là vật không tầm thường.
Cho dù gia đình phú quý như Kim gia, đại khái cũng sẽ không tùy tiện lấy ra, cho một cô nương chưa xuất giá làm vật bài trí trong khuê phòng.
Tuệ Trân thấy nàng vừa bước vào đã để ý tấm bình phong này, liền tiến lên nói: “Đây là lễ gặp mặt Thế tử gia tặng cho cô nương chúng ta, vì trong nhà không có vật bài trí đặc biệt nào, rốt cuộc không thỏa đáng lắm.”
Tạ Cát Tường líu lưỡi, Định Quốc Công thế tử này, kiểu cách nghe ra còn lớn hơn Triệu Vương thế tử một chút.
Trong nhà vị hôn thê chưa thành thân không có bình phong thêu, thì không đủ thể diện?
Bất quá bên này người vừa mới chết bên kia lập tức tới đây cắt tình đoạn nghĩa, loại gia phong này, xác thật cũng không phải Triệu Vương phủ là có thể so sánh được.
Đương nhiên, trong lòng Tạ Cát Tường, cái Triệu Vương phủ này chỉ có riêng Triệu Thụy, Triệu Vương gia và Triệu Vương Phi không hề có liên quan.
Nghe nói bình phong này cũng không phải vật cũ của Kim gia, Tạ Cát Tường cũng không nhìn nhiều, nàng nhanh chóng nhìn lướt qua các vật bài trí tại phòng trong, cuối cùng lại nhìn thấy trên bàn trang điểm, đang bày một lọ Ngọc Trang Đài nàng vừa giao cho Thanh Thủy trai mấy ngày trước.
Thật không ngờ, vị Kim nhị cô nương này còn rất thưởng thức tay nghề của nàng.
Tuệ Trân nhìn thấy ánh mắt nàng, lại nói: “Đây cũng do Thế tử gia đưa qua, nói người đời đều tán dương Ngọc Trang Đài này, người khác đều có, cô nương chúng ta cũng phải có.”
Tạ Cát Tường: “……”
Sao nàng cứ cảm thấy, tuy rằng bởi vì ân cứu mạng nên hai nhà mới kết thân, nhưng Định Quốc Công phủ cũng không có bao nhiêu nguyện ý, hành vi xử sự có chút ý xét nét xoi mói.
Tạ Cát Tường tùy ý gật gật đầu, xem nhẹ rất nhiều bút tích của “Thế tử gia” trong căn phòng này, trực tiếp kêu Tuệ Trân mang các đồ vật của Kim nhị cô nương ra ngoài.
Tuệ Trân cũng không hề do dự.
Từ ngăn bí mật trên giường nàng lấy ra một hộp gỗ táo, sau đó lại sờ sờ phía dưới bàn trang điểm một hồi, lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng, đặt tráp lên bàn trang điểm, cạch cạch một tiếng mở ra.
Tạ Cát Tường hỏi nàng: “Ngoại trừ ngươi cùng nhị cô nương, còn có ai biết hộp này mở ra như thế nào không?”
Tuệ Trân lắc đầu: “Cũng không còn ai khác, nhưng nô tỳ cũng không biết rốt cuộc Thư ma ma có biết không.”
Thư ma ma tuy là lão nhân bên cạnh Kim nhị cô nương, nhưng nàng vẫn trung thành với Kim phủ và Kim đại phu nhân hơn, đối với nhị tiểu thư tuy cung kính có thừa nhưng không đủ trung thành, rất nhiều chuyện, chắc hẳn Kim nhị cô nương cũng sẽ không để qua tay nàng.
Tạ Cát Tường đi qua khom lưng xuống, cẩn thận xem xét đồ chứa trong hộp.
Bên trong phần lớn là đồ vàng đồ ngọc cha mẹ trưởng bối ban thưởng trước đó, còn lại chính là mấy phong thư cùng một cái ngọc bội uyên ương bằng phỉ thúy xanh biếc.
Tuệ Trân nhìn thấy ngọc bội này, lập tức đỏ hốc mắt: “Đây cũng là thứ được đưa tới cùng hôn thư, nghe nói ngọc bội này có một đôi, một cái cho cô nương, chờ sau khi thành thân, lập tức sẽ hợp thành một đôi kim ngọc lương duyên.”
Tạ Cát Tường cũng không biết Thế tử gia này rốt cuộc có phải thật sự để ý Kim nhị cô nương hay không, nhưng dù sao những chuyện liên quan đến mặt mũi, xác thật làm rất đầy đủ.
Nàng cũng không có ý kiến về những việc này, chỉ tùy ý lật lật mấy bức thư trong hộp, xem lạc khoản cùng bìa thư, liền biết đều là bút tích của Định Quốc Công thế tử.
Tạ Cát Tường không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nàng hỏi Tuệ Trân: “Định Quốc Công thế tử thường xuyên viết thư cho nhị cô nương các ngươi sao?”
Tuệ Trân nói: “Thật ra cũng không phải thường xuyên, chẳng qua ngẫu nhiên sẽ có thư từ lui tới, đều là nhờ các ca ca trong nhà đưa lại đây, đều là thông qua con đường chân chính.”
Nam nữ chưa thành thân đều như nhau, cũng chỉ có thể thông qua đại cữu ca (anh vợ) hoặc cô em chồng linh tinh liên lạc cảm tình với nhau, ngược lại cũng không tính khác người.
Tạ Cát Tường như suy tư gì nhìn bức thư này, rốt cuộc hỏi vấn đề cuối cùng: “Cô nương các ngươi, có động chân tình với Định Quốc Công thế tử không?”
Hốc mắt Tuệ Trân lập tức đỏ lên.
Từ lúc định hôn, lời nào huynh đệ tỷ muội cũng đều nói hết, có nịnh bợ nhị cô nương, có xóc xỉa nhị cô nương bộ dáng không được đẹp như đại cô nương, cũng có người ganh ghét, luôn nói nhị cô nương ích kỷ, nhưng Tuệ Trân rất rõ ràng, thật ra nhị cô nương rất ái mộ Định Quốc Công thế tử.
“Vẫn là đại nhân thông tuệ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ chân tướng,” Tuệ Trân cúi đầu gạt lệ, “Cô nương chúng ta thật sự ái mộ Thế tử gia, đúng hơn là nhất kiến chung tình với hắn, nếu không phải như thế, cũng không thể mạo danh thay thế, đoạt đi ân cứu mạng của đại cô nương.”
Lời này nói ra vô cùng bất công, nhưng có lẽ vì tình yêu trong lòng, cho nên hết thảy ích kỷ lại có thể đúng lý hợp tình.
Nhưng Tạ Cát Tường lại không có bình luận nào đối với việc này, nàng lại hỏi: “Nếu thế tử có mời nàng ra cửa, cho dù mưa to gió lớn, chắc hẳn nhị cô nương vẫn sẽ đi?”
Tuệ Trân khẳng định gật gật đầu: “Đúng vậy, nhị cô nương rất quan tâm thế tử gia, phàm là chuyện có liên quan đến hắn đều rất để ý.”
Được tin tức quan trọng này, Tạ Cát Tường cũng không nấn ná thêm ở khuê phòng Kim nhị cô nương, nơi này đại khái sẽ không còn thêm manh mối nào, nàng trực tiếp ra khỏi nội trạch, đi đến nhã thất ở ngoại trạch Kim gia.
Đợi cho đến nhã thất, Triệu Thụy đã chờ sẵn, Kim tam lão gia và Thất thiếu gia đều ở đó, còn có mấy vị thiếu gia chưa từng gặp mặt, cũng đang được Triệu Thụy hỏi chuyện ở nhã thất.
Thấy Tạ Cát Tường lại đây, Triệu Thụy vừa nhìn ánh mắt nàng, liền biết khẳng định nàng đã có manh mối, nên cũng không dong dài, trực tiếp nói với Kim tam lão gia: “Nếu hai vị cô nương quý phủ từ ngoài thành trở về, xin lập tức phái người đi Cao Đào Tư thông báo, bản quan sẽ cùng Tạ thôi quan lại đây dò hỏi.”
Hắn đặc biệt nhắc đến Tạ thôi quan, chính là vì để Kim gia không có lý do cự tuyệt.
Quả nhiên, Kim tam lão gia chỉ có thể cười khổ nói: "Được, đại nhân cứ yên tâm.”
Chờ ra khỏi Kim gia, hai người cùng nhau ngồi lại trên xe ngựa, Triệu Thụy lập tức lấy khăn lau tay, lại đốc thúc Tạ Cát Tường lau mặt.
Chờ lau mặt sạch sẽ, Triệu Thụy mới lấy một ấm trà sứ men xanh mới tinh ra, châm trà vào chung trà nhỏ.
Hôm nay hắn chuẩn bị chính là trà Tước Thiệt hương lan, thanh mát giải nhiệt.
Tạ Cát Tường uống hết ba chén nhỏ, mới cảm thấy đỡ hơn một ít: “Kim nhị cô nương đối với Định Quốc Công thế tử nhất kiến chung tình, cũng rất quan tâm đến chuyện của hắn, để có thể gả cho hắn, đắc tội từng người tỷ tỷ muội muội trong nhà, bởi vậy, ta suy đoán lý do có thể dụ được nàng lẻn ra khỏi Phật đường, tám chín phần có liên quan đến Định Quốc Công thế tử.”
“Không phải Định Quốc Công thế tử tự mình tới mời, mà có người biết nàng động tâm, dựa vào việc này lấy cớ lừa nàng ra ngoài.”
Manh mối này quá trọng yếu, theo tính tình cẩn trọng của Kim nhị cô nương, tùy tiện lấy đại cái cớ nào đó, thật đúng là không lừa được nàng.
Hiểu biết của Triệu Thụy đối với các thiếu nữa khuê các, giới hạn trong Tạ Cát Tường cùng muội muội do Phùng Hiểu Nhu sinh.
Tiểu nha đầu kia mới 6 tuổi, tuổi tác nhỏ như vậy, thật sự không có biện pháp nghiền ngẫm.
Nhưng còn Tạ Cát Tường, hắn vẫn có chút ít hiểu biết.
Nếu người xa lạ tới nói chuyện cùng nàng, sợ là chưa đi được đến trước mặt đã bị nha đầu bà tử đuổi đi, càng không cần phải nói có thể lừa nàng ra khỏi phòng, nhưng nếu là hắn leo tường kêu nàng ra ngoài chơi, Tạ Cát Tường nhất định đáp ứng không chút nghĩ ngợi, tuyệt đối sẽ không hàm hồ.
Đây là tín nhiệm do từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Cân nhắc như thế, Triệu Thụy đã rõ ý Tạ Cát Tường.
Ý nghĩ nàng thực rõ ràng, người lừa Kim nhị cô nương ra ngoài, nếu không phải Định Quốc Công thế tử, thì chính là người nhà rất hiểu biết nàng, người xa lạ sẽ không biết suy nghĩ sâu trong nội tâm nàng, cũng sẽ không biết làm sao để dụ hoặc nàng.
Như vậy tên sát nhân này có ở trong Kim gia không?
Hai người liếc nhau, Triệu Thụy cúi đầu xoa xoa giữa mày: “Luôn cảm thấy chút người này ở Cao Đào Tư, thật không đủ dùng.”
Hắn mới vừa phái một đội đi Nam Giao tìm Ngô Đại Lượng, bên chỗ Ngũ Lí Bảo cũng để lại một đội, hiện tại ở Kim gia cũng để một đội lại trông coi, thường xuyên như thế, sợ rằng phải dùng tới đội thân vệ thế tử của mình.
Nhưng mà, tuy rằng phiền toái, nhưng tâm tình Triệu Thụy còn tính không tồi.
Có phương hướng điều tra, cũng có vị trí của người bị tình nghi, tốt xấu gì hắn cũng không cần nôn nóng, cũng không cần lo lắng trong khoảng thời gian ngắn lại xảy ra án mạng.
Tiếp cận Kim gia, là có thể tiếp cận kẻ sát nhân.
Hai người trực tiếp trở về hẻm Thanh Mai, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Cơm tối hôm nay có chút trễ, bất quá Hà Mạn Nương biết các nàng đi ra ngoài phá án, nên cũng không chuẩn bị thức ăn đặc biệt phức tạp.
Nàng chần sơ sẵn một đĩa lớn sợi khoai tây, sợi củ cải cùng sợi đậu que, lại dùng rau hẹ chiên một đĩa lớn trứng gà, rồi làm một đĩa thịt muối, bày đầy cả một bàn.
Hai người trở về vội vàng rửa mặt, nàng bên này dùng nồi nước trụng mì, trực tiếp gấp cho Triệu Thụy hơn nửa chén trước.
“Mì sợi là ta mới vừa làm hồi chiều,” Hà Mạn Nương lại làm cho Tạ Cát Tường một chén mì, “Thế tử nếm thử xem có vừa miệng không.”
Ngày hè ngồi trong nhà trộn mì, luôn có một hương vị gia đình, món ăn trộn kèm với mì không câu nệ bài bản gì cả, cũng không cần tay nghề đặc biệt cao siêu gì, chỉ cần đều là món ăn người trong nhà thích ăn, thì đó chính là món mì trộn ngon miệng nhất.
Lấy một cái tô bự ra, gắp các loại đồ ăn lên trên mì, phủ một tầng kín mít, sau đó lại tưới một muỗng lớn tương mè hương thơm nồng đậm, dùng đũa trộn đều, ập vào trước mặt chính là một mùi hương tươi mới ngon lành. (nhamy11: ác nhơn thiệt, đang đói bụng, tui ngửi được mùi mè luôn, má ưi)
Tạ Cát Tường trộn trộn mì, chính mình cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, còn người bận rộn cả một buổi trưa chưa kịp ăn uống như Triệu Thụy bụng càng thêm trống trơn, mì chưa được trộn đều đã lập tức ăn một miệng to.
“Ừhm, ăn ngon.” Triệu Thụy thỏa mãn thở dài một tiếng.
Tạ gia không có quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện, lúc ăn cơm người một nhà đều rất tùy ý, bất quá Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều rất đói bụng, một người một chén mì ăn hết vào bụng cũng chưa kịp nói chuyện, đợi cho Tạ Cát Tường lau miệng lại đi múc một chén canh tiêu thực, lúc này Triệu Thụy mới hòa hoãn tốc độ ăn mì, thong thả ung dung trộn chén mì thứ hai.
Lần này, hắn thêm vào một muỗng sa tế Hà Mạn Nương vừa làm buổi chiều.
“Tối nay nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai dậy sớm ta lại đến đón muội,” Triệu Thụy nói, “Ngày mai đi Ngũ Lí Bảo trước hả?”
Tạ Cát Tường cầm chén gật đầu như gà con mổ thóc, có vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Cơ mặt kéo căng cả ngày của Triệu Thụy rốt cuộc cũng được buông lỏng, hắn giãn giữa mày ra, cả người đều lộ ra lười biếng cùng thoải mái.
Một miếng mì sợi không nóng không lạnh, rồi lại cay tê cả răng xuống bụng, hắn cảm thấy dạ dày trống rỗng lúc này mới được thoải mái.
“Nhất định phải đi Ngũ Lí Bảo, phòng ngủ Chu Tử Quyên còn chưa kiểm tra, Ngô Hổ và tức phụ hắn bên cạnh cũng chưa có dò hỏi.”
Triệu Thụy vừa ăn vừa gật đầu, thoạt nhìn rất là tán đồng phương hướng điều tra của thôi quan nhà mình.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh mắt nhìn về khay bạc lộng lẫy phía chân trời, từ từ lưu lại một quầng sáng nhợt nhạt.
“Hy vọng trước mười lăm trăng tròn, có thể phá được án này.”
Triệu Thụy cũng ngẩng đầu, cùng nàng nhìn bầu trời.
Vào lúc chạng vạng ngày mùa hè, ráng chiều phía chân trời trong vắt, từng cụm mây như từng đóa hoa thơm, khiến người tò mò muốn được thăm dò.
Tâm tư của Triệu Thụy, theo cái tiểu viện yên tĩnh này, cùng với đám mây phiêu tán trên không, dần dần an tĩnh lại.
Hắn nhẹ giọng nói: “Được mà, hết thảy đều sẽ ổn.”
Không riêng gì vụ án này, tất cả oan khuất cùng bất công hiện hữu, đều sẽ được phơi bày bằng nỗ lực của hai người bọn họ.
Trà Tước Thiệt: Trà Tước Thiệt còn có tên Mi Đàm Thúy Nha, có hình dạng giống lưỡi chim sẻ. Mùi hương độc đáo, đậm đà, được chế biến từ chồi non thượng hạng, chủ yếu sản xuất tại Quý Châu, là nơi có lục trà ngon nhất Trung Quốc.. Vì là trà búp lại được làm theo phương pháp xao khô của trà xanh nên giữ được độ non của trà ( 1 kg trà bao gồm khoảng 150 nghìn búp nên khi pha trà ta chỉ cần pha một lượng rất nhỏ) hương vị thơm tươi thanh mát của trà xanh, ngọt hậu hương lưu giữ lâu, màu nước trà có mầu vàng xanh. Búp trà xanh non đều mầu.
▫️ Tước Thiệt là một trong những loại hiếm có, quý giá, hương vị độc đáo của lục trà.
▫️ Màu sắc sợi trà trong xanh có vàng, nhiều lông tơ trắng, nước trà ngọt, hương thanh mát.
Bởi vậy nàng cũng không dài dòng, trực tiếp vào phòng ngủ Kim nhị cô nương, mới vừa đi vào, nàng liền nhìn thấy trong phòng ngủ bày một tấm bình phong 4 cánh.
Trên bình phong tổng cộng có bốn mặt thêu, thêu chính là mai lan trúc cúc thường thấy nhất, nhưng tay nghề thêu tinh xảo, đồ án phức tạp, vừa thấy liền biết là vật không tầm thường.
Cho dù gia đình phú quý như Kim gia, đại khái cũng sẽ không tùy tiện lấy ra, cho một cô nương chưa xuất giá làm vật bài trí trong khuê phòng.
Tuệ Trân thấy nàng vừa bước vào đã để ý tấm bình phong này, liền tiến lên nói: “Đây là lễ gặp mặt Thế tử gia tặng cho cô nương chúng ta, vì trong nhà không có vật bài trí đặc biệt nào, rốt cuộc không thỏa đáng lắm.”
Tạ Cát Tường líu lưỡi, Định Quốc Công thế tử này, kiểu cách nghe ra còn lớn hơn Triệu Vương thế tử một chút.
Trong nhà vị hôn thê chưa thành thân không có bình phong thêu, thì không đủ thể diện?
Bất quá bên này người vừa mới chết bên kia lập tức tới đây cắt tình đoạn nghĩa, loại gia phong này, xác thật cũng không phải Triệu Vương phủ là có thể so sánh được.
Đương nhiên, trong lòng Tạ Cát Tường, cái Triệu Vương phủ này chỉ có riêng Triệu Thụy, Triệu Vương gia và Triệu Vương Phi không hề có liên quan.
Nghe nói bình phong này cũng không phải vật cũ của Kim gia, Tạ Cát Tường cũng không nhìn nhiều, nàng nhanh chóng nhìn lướt qua các vật bài trí tại phòng trong, cuối cùng lại nhìn thấy trên bàn trang điểm, đang bày một lọ Ngọc Trang Đài nàng vừa giao cho Thanh Thủy trai mấy ngày trước.
Thật không ngờ, vị Kim nhị cô nương này còn rất thưởng thức tay nghề của nàng.
Tuệ Trân nhìn thấy ánh mắt nàng, lại nói: “Đây cũng do Thế tử gia đưa qua, nói người đời đều tán dương Ngọc Trang Đài này, người khác đều có, cô nương chúng ta cũng phải có.”
Tạ Cát Tường: “……”
Sao nàng cứ cảm thấy, tuy rằng bởi vì ân cứu mạng nên hai nhà mới kết thân, nhưng Định Quốc Công phủ cũng không có bao nhiêu nguyện ý, hành vi xử sự có chút ý xét nét xoi mói.
Tạ Cát Tường tùy ý gật gật đầu, xem nhẹ rất nhiều bút tích của “Thế tử gia” trong căn phòng này, trực tiếp kêu Tuệ Trân mang các đồ vật của Kim nhị cô nương ra ngoài.
Tuệ Trân cũng không hề do dự.
Từ ngăn bí mật trên giường nàng lấy ra một hộp gỗ táo, sau đó lại sờ sờ phía dưới bàn trang điểm một hồi, lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng, đặt tráp lên bàn trang điểm, cạch cạch một tiếng mở ra.
Tạ Cát Tường hỏi nàng: “Ngoại trừ ngươi cùng nhị cô nương, còn có ai biết hộp này mở ra như thế nào không?”
Tuệ Trân lắc đầu: “Cũng không còn ai khác, nhưng nô tỳ cũng không biết rốt cuộc Thư ma ma có biết không.”
Thư ma ma tuy là lão nhân bên cạnh Kim nhị cô nương, nhưng nàng vẫn trung thành với Kim phủ và Kim đại phu nhân hơn, đối với nhị tiểu thư tuy cung kính có thừa nhưng không đủ trung thành, rất nhiều chuyện, chắc hẳn Kim nhị cô nương cũng sẽ không để qua tay nàng.
Tạ Cát Tường đi qua khom lưng xuống, cẩn thận xem xét đồ chứa trong hộp.
Bên trong phần lớn là đồ vàng đồ ngọc cha mẹ trưởng bối ban thưởng trước đó, còn lại chính là mấy phong thư cùng một cái ngọc bội uyên ương bằng phỉ thúy xanh biếc.
Tuệ Trân nhìn thấy ngọc bội này, lập tức đỏ hốc mắt: “Đây cũng là thứ được đưa tới cùng hôn thư, nghe nói ngọc bội này có một đôi, một cái cho cô nương, chờ sau khi thành thân, lập tức sẽ hợp thành một đôi kim ngọc lương duyên.”
Tạ Cát Tường cũng không biết Thế tử gia này rốt cuộc có phải thật sự để ý Kim nhị cô nương hay không, nhưng dù sao những chuyện liên quan đến mặt mũi, xác thật làm rất đầy đủ.
Nàng cũng không có ý kiến về những việc này, chỉ tùy ý lật lật mấy bức thư trong hộp, xem lạc khoản cùng bìa thư, liền biết đều là bút tích của Định Quốc Công thế tử.
Tạ Cát Tường không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nàng hỏi Tuệ Trân: “Định Quốc Công thế tử thường xuyên viết thư cho nhị cô nương các ngươi sao?”
Tuệ Trân nói: “Thật ra cũng không phải thường xuyên, chẳng qua ngẫu nhiên sẽ có thư từ lui tới, đều là nhờ các ca ca trong nhà đưa lại đây, đều là thông qua con đường chân chính.”
Nam nữ chưa thành thân đều như nhau, cũng chỉ có thể thông qua đại cữu ca (anh vợ) hoặc cô em chồng linh tinh liên lạc cảm tình với nhau, ngược lại cũng không tính khác người.
Tạ Cát Tường như suy tư gì nhìn bức thư này, rốt cuộc hỏi vấn đề cuối cùng: “Cô nương các ngươi, có động chân tình với Định Quốc Công thế tử không?”
Hốc mắt Tuệ Trân lập tức đỏ lên.
Từ lúc định hôn, lời nào huynh đệ tỷ muội cũng đều nói hết, có nịnh bợ nhị cô nương, có xóc xỉa nhị cô nương bộ dáng không được đẹp như đại cô nương, cũng có người ganh ghét, luôn nói nhị cô nương ích kỷ, nhưng Tuệ Trân rất rõ ràng, thật ra nhị cô nương rất ái mộ Định Quốc Công thế tử.
“Vẫn là đại nhân thông tuệ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ chân tướng,” Tuệ Trân cúi đầu gạt lệ, “Cô nương chúng ta thật sự ái mộ Thế tử gia, đúng hơn là nhất kiến chung tình với hắn, nếu không phải như thế, cũng không thể mạo danh thay thế, đoạt đi ân cứu mạng của đại cô nương.”
Lời này nói ra vô cùng bất công, nhưng có lẽ vì tình yêu trong lòng, cho nên hết thảy ích kỷ lại có thể đúng lý hợp tình.
Nhưng Tạ Cát Tường lại không có bình luận nào đối với việc này, nàng lại hỏi: “Nếu thế tử có mời nàng ra cửa, cho dù mưa to gió lớn, chắc hẳn nhị cô nương vẫn sẽ đi?”
Tuệ Trân khẳng định gật gật đầu: “Đúng vậy, nhị cô nương rất quan tâm thế tử gia, phàm là chuyện có liên quan đến hắn đều rất để ý.”
Được tin tức quan trọng này, Tạ Cát Tường cũng không nấn ná thêm ở khuê phòng Kim nhị cô nương, nơi này đại khái sẽ không còn thêm manh mối nào, nàng trực tiếp ra khỏi nội trạch, đi đến nhã thất ở ngoại trạch Kim gia.
Đợi cho đến nhã thất, Triệu Thụy đã chờ sẵn, Kim tam lão gia và Thất thiếu gia đều ở đó, còn có mấy vị thiếu gia chưa từng gặp mặt, cũng đang được Triệu Thụy hỏi chuyện ở nhã thất.
Thấy Tạ Cát Tường lại đây, Triệu Thụy vừa nhìn ánh mắt nàng, liền biết khẳng định nàng đã có manh mối, nên cũng không dong dài, trực tiếp nói với Kim tam lão gia: “Nếu hai vị cô nương quý phủ từ ngoài thành trở về, xin lập tức phái người đi Cao Đào Tư thông báo, bản quan sẽ cùng Tạ thôi quan lại đây dò hỏi.”
Hắn đặc biệt nhắc đến Tạ thôi quan, chính là vì để Kim gia không có lý do cự tuyệt.
Quả nhiên, Kim tam lão gia chỉ có thể cười khổ nói: "Được, đại nhân cứ yên tâm.”
Chờ ra khỏi Kim gia, hai người cùng nhau ngồi lại trên xe ngựa, Triệu Thụy lập tức lấy khăn lau tay, lại đốc thúc Tạ Cát Tường lau mặt.
Chờ lau mặt sạch sẽ, Triệu Thụy mới lấy một ấm trà sứ men xanh mới tinh ra, châm trà vào chung trà nhỏ.
Hôm nay hắn chuẩn bị chính là trà Tước Thiệt hương lan, thanh mát giải nhiệt.
Tạ Cát Tường uống hết ba chén nhỏ, mới cảm thấy đỡ hơn một ít: “Kim nhị cô nương đối với Định Quốc Công thế tử nhất kiến chung tình, cũng rất quan tâm đến chuyện của hắn, để có thể gả cho hắn, đắc tội từng người tỷ tỷ muội muội trong nhà, bởi vậy, ta suy đoán lý do có thể dụ được nàng lẻn ra khỏi Phật đường, tám chín phần có liên quan đến Định Quốc Công thế tử.”
“Không phải Định Quốc Công thế tử tự mình tới mời, mà có người biết nàng động tâm, dựa vào việc này lấy cớ lừa nàng ra ngoài.”
Manh mối này quá trọng yếu, theo tính tình cẩn trọng của Kim nhị cô nương, tùy tiện lấy đại cái cớ nào đó, thật đúng là không lừa được nàng.
Hiểu biết của Triệu Thụy đối với các thiếu nữa khuê các, giới hạn trong Tạ Cát Tường cùng muội muội do Phùng Hiểu Nhu sinh.
Tiểu nha đầu kia mới 6 tuổi, tuổi tác nhỏ như vậy, thật sự không có biện pháp nghiền ngẫm.
Nhưng còn Tạ Cát Tường, hắn vẫn có chút ít hiểu biết.
Nếu người xa lạ tới nói chuyện cùng nàng, sợ là chưa đi được đến trước mặt đã bị nha đầu bà tử đuổi đi, càng không cần phải nói có thể lừa nàng ra khỏi phòng, nhưng nếu là hắn leo tường kêu nàng ra ngoài chơi, Tạ Cát Tường nhất định đáp ứng không chút nghĩ ngợi, tuyệt đối sẽ không hàm hồ.
Đây là tín nhiệm do từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Cân nhắc như thế, Triệu Thụy đã rõ ý Tạ Cát Tường.
Ý nghĩ nàng thực rõ ràng, người lừa Kim nhị cô nương ra ngoài, nếu không phải Định Quốc Công thế tử, thì chính là người nhà rất hiểu biết nàng, người xa lạ sẽ không biết suy nghĩ sâu trong nội tâm nàng, cũng sẽ không biết làm sao để dụ hoặc nàng.
Như vậy tên sát nhân này có ở trong Kim gia không?
Hai người liếc nhau, Triệu Thụy cúi đầu xoa xoa giữa mày: “Luôn cảm thấy chút người này ở Cao Đào Tư, thật không đủ dùng.”
Hắn mới vừa phái một đội đi Nam Giao tìm Ngô Đại Lượng, bên chỗ Ngũ Lí Bảo cũng để lại một đội, hiện tại ở Kim gia cũng để một đội lại trông coi, thường xuyên như thế, sợ rằng phải dùng tới đội thân vệ thế tử của mình.
Nhưng mà, tuy rằng phiền toái, nhưng tâm tình Triệu Thụy còn tính không tồi.
Có phương hướng điều tra, cũng có vị trí của người bị tình nghi, tốt xấu gì hắn cũng không cần nôn nóng, cũng không cần lo lắng trong khoảng thời gian ngắn lại xảy ra án mạng.
Tiếp cận Kim gia, là có thể tiếp cận kẻ sát nhân.
Hai người trực tiếp trở về hẻm Thanh Mai, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Cơm tối hôm nay có chút trễ, bất quá Hà Mạn Nương biết các nàng đi ra ngoài phá án, nên cũng không chuẩn bị thức ăn đặc biệt phức tạp.
Nàng chần sơ sẵn một đĩa lớn sợi khoai tây, sợi củ cải cùng sợi đậu que, lại dùng rau hẹ chiên một đĩa lớn trứng gà, rồi làm một đĩa thịt muối, bày đầy cả một bàn.
Hai người trở về vội vàng rửa mặt, nàng bên này dùng nồi nước trụng mì, trực tiếp gấp cho Triệu Thụy hơn nửa chén trước.
“Mì sợi là ta mới vừa làm hồi chiều,” Hà Mạn Nương lại làm cho Tạ Cát Tường một chén mì, “Thế tử nếm thử xem có vừa miệng không.”
Ngày hè ngồi trong nhà trộn mì, luôn có một hương vị gia đình, món ăn trộn kèm với mì không câu nệ bài bản gì cả, cũng không cần tay nghề đặc biệt cao siêu gì, chỉ cần đều là món ăn người trong nhà thích ăn, thì đó chính là món mì trộn ngon miệng nhất.
Lấy một cái tô bự ra, gắp các loại đồ ăn lên trên mì, phủ một tầng kín mít, sau đó lại tưới một muỗng lớn tương mè hương thơm nồng đậm, dùng đũa trộn đều, ập vào trước mặt chính là một mùi hương tươi mới ngon lành. (nhamy11: ác nhơn thiệt, đang đói bụng, tui ngửi được mùi mè luôn, má ưi)
Tạ Cát Tường trộn trộn mì, chính mình cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, còn người bận rộn cả một buổi trưa chưa kịp ăn uống như Triệu Thụy bụng càng thêm trống trơn, mì chưa được trộn đều đã lập tức ăn một miệng to.
“Ừhm, ăn ngon.” Triệu Thụy thỏa mãn thở dài một tiếng.
Tạ gia không có quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện, lúc ăn cơm người một nhà đều rất tùy ý, bất quá Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều rất đói bụng, một người một chén mì ăn hết vào bụng cũng chưa kịp nói chuyện, đợi cho Tạ Cát Tường lau miệng lại đi múc một chén canh tiêu thực, lúc này Triệu Thụy mới hòa hoãn tốc độ ăn mì, thong thả ung dung trộn chén mì thứ hai.
Lần này, hắn thêm vào một muỗng sa tế Hà Mạn Nương vừa làm buổi chiều.
“Tối nay nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai dậy sớm ta lại đến đón muội,” Triệu Thụy nói, “Ngày mai đi Ngũ Lí Bảo trước hả?”
Tạ Cát Tường cầm chén gật đầu như gà con mổ thóc, có vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Cơ mặt kéo căng cả ngày của Triệu Thụy rốt cuộc cũng được buông lỏng, hắn giãn giữa mày ra, cả người đều lộ ra lười biếng cùng thoải mái.
Một miếng mì sợi không nóng không lạnh, rồi lại cay tê cả răng xuống bụng, hắn cảm thấy dạ dày trống rỗng lúc này mới được thoải mái.
“Nhất định phải đi Ngũ Lí Bảo, phòng ngủ Chu Tử Quyên còn chưa kiểm tra, Ngô Hổ và tức phụ hắn bên cạnh cũng chưa có dò hỏi.”
Triệu Thụy vừa ăn vừa gật đầu, thoạt nhìn rất là tán đồng phương hướng điều tra của thôi quan nhà mình.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh mắt nhìn về khay bạc lộng lẫy phía chân trời, từ từ lưu lại một quầng sáng nhợt nhạt.
“Hy vọng trước mười lăm trăng tròn, có thể phá được án này.”
Triệu Thụy cũng ngẩng đầu, cùng nàng nhìn bầu trời.
Vào lúc chạng vạng ngày mùa hè, ráng chiều phía chân trời trong vắt, từng cụm mây như từng đóa hoa thơm, khiến người tò mò muốn được thăm dò.
Tâm tư của Triệu Thụy, theo cái tiểu viện yên tĩnh này, cùng với đám mây phiêu tán trên không, dần dần an tĩnh lại.
Hắn nhẹ giọng nói: “Được mà, hết thảy đều sẽ ổn.”
Không riêng gì vụ án này, tất cả oan khuất cùng bất công hiện hữu, đều sẽ được phơi bày bằng nỗ lực của hai người bọn họ.
Trà Tước Thiệt: Trà Tước Thiệt còn có tên Mi Đàm Thúy Nha, có hình dạng giống lưỡi chim sẻ. Mùi hương độc đáo, đậm đà, được chế biến từ chồi non thượng hạng, chủ yếu sản xuất tại Quý Châu, là nơi có lục trà ngon nhất Trung Quốc.. Vì là trà búp lại được làm theo phương pháp xao khô của trà xanh nên giữ được độ non của trà ( 1 kg trà bao gồm khoảng 150 nghìn búp nên khi pha trà ta chỉ cần pha một lượng rất nhỏ) hương vị thơm tươi thanh mát của trà xanh, ngọt hậu hương lưu giữ lâu, màu nước trà có mầu vàng xanh. Búp trà xanh non đều mầu.
▫️ Tước Thiệt là một trong những loại hiếm có, quý giá, hương vị độc đáo của lục trà.
▫️ Màu sắc sợi trà trong xanh có vàng, nhiều lông tơ trắng, nước trà ngọt, hương thanh mát.
/175
|