Vừa rồi bọn họ còn hoài nghi Liễu Văn Nhân có liên quan đến cái chết của Chúc Cẩm Trình hay không, kết quả chỉ hai ba câu, Liễu Văn Nhân đã khẩn cầu quan phủ điều tra.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự hoài nghi sai người rồi sao?
Tạ Cát Tường dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy, lại chưa nhìn thấy nghi hoặc trên mặt hắn.
"Nếu ngươi nói muốn quan phủ điều tra rõ nguyên nhân tôn phu chết, như vậy tức khắc sẽ khai quan nghiệm thi," Triệu Thụy nói, "Liễu phu nhân, nếu ngươi có thể nghĩ đến bất luận người bị tình nghi nào, cứ nói rõ ra, bản quan nhất định điều tra, trả lại công đạo cho tôn phu."
Mặt Liễu Văn Nhân lập tức đỏ lên.
Cả người nàng đều run run, dường như cả người chìm trong nước sông lạnh giá, run thành con tôm đang ở trong sông băng.
"Đại nhân thật sự có thể giải oan cho phu quân ta?" Liễu Văn Nhân nhẹ giọng hỏi.
Triệu Thụy trầm ngâm nhìn nàng, không trả lời.
Liễu Văn Nhân tựa như đã được hứa hẹn, nàng rũ đôi mắt xuống thả lỏng người, chính xác hơn là ngồi bệch dưới đất.
Kể từ đó, cái bụng cao ngất của nàng càng lộ rõ hơn.
"Thật không dám giấu giếm, trong lòng ta vẫn luôn có người hoài nghi," Liễu Văn Nhân cười khổ nói, "Nhưng trong cái nhà này, nhiều nhất ta chỉ được xem như một người ngoài, ban đầu khi phu quân ta còn sống, ta còn có thể quan tâm cái nhà này một chút, hiện giờ mặc dù trong lòng có nghi hoặc, cũng không dám nói rõ."
"Phu quân ta chết vô cùng oan uổng a!" Liễu Văn Nhân nói, lại ô ô nghẹn ngào khóc nấc lên.
Triệu Thụy vừa nghe, vừa vẫy tay với Hình Cửu Niên bên ngoài linh đường
Lần này tới Chúc gia, hắn đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn, Bạch Đồ đi ra ngoài điều tra Trương quản gia cùng Chúc Phượng Nghi, mà Hình Cửu Niên vẫn luôn yên lặng đi theo sau các giáo úy, chỉ chờ Triệu Thụy ra lệnh một tiếng.
Nếu Chúc gia không chịu cáo quan, Triệu Thụy sẽ tìm cớ điều tra nguyên nhân Chúc Cẩm Trình chết, nếu Chúc gia biết chuyến này tránh không khỏi, thoải mái báo quan, như vậy lập tức có thể nghiệm thi.
Quả nhiên, mặc kệ Chúc gia có thái độ gì, Liễu Văn Nhân lại chủ động cầu quan phủ.
Nàng là thê tử ở góa của Chúc Cẩm Trình, lời nàng nói dùng được nhất.
Cho nên, Triệu Thụy dứt khoát lưu loát gọi Hình Cửu Niên, khai quan nghiệm thi.
Chờ nắp quan tài đóng đinh kín mít được mở, lộ ra gương mặt xanh tím trắng vàng của Chúc Cẩm Trình bên trong, ngay cả người kiến thức rộng rãi như Hình Cửu Niên cũng nhịn không được sách một tiếng.
"Tiểu tử này chết quá thảm."
Hình Cửu Niên nói chưa dứt lời, hắn vừa nói như vậy, Liễu Văn Nhân khóc càng thê lương hơn.
Triệu Thụy đưa mắt ra hiệu với Hình Cửu Niên, rồi đưa Liễu Văn Nhân ra ngoài linh đường, trực tiếp dò hỏi ngay tại chỗ núi giả trong sân: "Người Liễu phu nhân hoài nghi là ai?"
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy vẫn luôn đi theo án này, cũng rất hiểu biết vụ án, nếu chân tướng đúng như lời Chúc Cẩm Trình nói, như vậy người Liễu Văn Nhân hoài nghi nhất định là Chúc Phượng Nghi.
Trừ người này ra, Chúc gia cũng không còn người nào có động cơ.
Nhưng Liễu Văn Nhân lại nói ra một cái tên xa lạ: "Trương Trung."
Triệu Thụy hơi có chút mê mang, nhưng ngược lại Tạ Cát Tường hơi suy tư, kinh ngạc nói: "Phu nhân nói Trương Trung là Trương quản gia?"
Liễu Văn Nhân cúi đầu lau nước mắt, thở dài thật sâu: "Ta vẫn luôn không dám nói, chỉ vì sợ người khác không tin."
Nàng nói: "Lúc trước phu quân ta ra ngoài nhận hàng, bị sơn tặc đánh cướp gây thương tổn chân, sau khi về nhà tinh thần liền suy sụp, ta tưởng bởi vì chân bị thương làm tâm tư hắn không ổn, sau đó lại nghe hắn trong mộng nói mê sảng, mới biết có người nói lời thị phi bên tai hắn."
Liễu Văn Nhân nói tới việc này, cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu không phải hắn ta không ngừng nói những lời này với phu quân ta, dẫn tới tính tình phu quân đại biến, ai nói đều không nghe, phu quân ta sao có thể thiếu niên chết sớm."
Chúc Cẩm Trình tính đâu ra đấy còn chưa tròn 25, nói thiếu niên chết sớm cũng không phải nói quá.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, Tạ Cát Tường nói: "Người không ngừng xúi giục Chúc đại thiếu gia chính là Trương quản gia sao? Nhưng không phải hắn đã chết?"
Liễu Văn Nhân cắn cắn môi, vẻ mặt hoảng hốt: "Ta cũng cho rằng hắn đã chết, người trong nhà đều biết hắn đã nhảy xuống hồ sen, không có khả năng còn sống. Nhưng ta nghe lời phu quân nói trong lúc mê sảng, mới biết Trương Trung xác thật còn sống."
Liễu Văn Nhân khẳng định nói: "Hắn còn lén nói với phu quân ta những chuyện không đứng đắn, làm bệnh tình phu quân càng thêm nặng, cho nên vốn dĩ chân đã có thể tốt hơn, nhưng lại hoàn toàn không khỏe lên được."
Tạ Cát Tường thấy đôi mắt nàng đỏ rực, khăn lụa trong tay bị vò nát, cũng có thể cảm nhận được nội tâm nàng oán hận.
"Vị Trương quản gia này, rốt cuộc đã nói gì với Chúc đại thiếu gia? Di thư Chúc đại thiếu gia để lại, người ngoài chúng ta xem không hiểu lắm, phu nhân hẳn là biết rõ hơn chúng ta."
Liễu Văn Nhân cúi đầu, nàng do dự một lát, vẫn không mở miệng.
Tạ Cát Tường ôn nhu khuyên bảo: "Liễu phu nhân, chỉ khi ngươi nói hết mọi việc, chúng ta mới có thể điều tra rõ ràng nguyên nhân tôn phu chết, đồng thời cũng biết vị Trương quản gia này thật sự còn tồn tại không, rồi có phải tôn phu bị hắn hại không."
Bờ vai vốn đã nhu nhược của Liễu Văn Nhân, trong nháy mắt liền sụp xuống.
"Trương Trung nói cùng phu quân ta, bà bà chết có liên quan đến phụ thân, lời này của hắn quả thực là nói hươu nói vượn!"
Tạ Cát Tường nghe lời nàng nói, trong đầu càng thêm sáng tỏ.
Giọng nói Liễu Văn Nhân thực nhẹ, tựa hồ sợ người khác nghe được, nàng nói cũng rất mập mờ: "Trương Trung nói, phụ thân..... dan díu với người khác, không muốn bị ai biết, kết quả bà bà vô tình biết chân tướng, cho nên phụ thân liền giết người diệt khẩu, vì vậy vu oan giá họa, bức hắn phải nhảy xuống hồ."
Từ "hắn" này, chính là chỉ Trương Trung.
Nàng nói mập mờ, nhưng Tạ Cát Tường đều có thể hiểu, đây cơ hồ trùng khớp với di thư Chúc Cẩm Trình để lại, cũng giải thích cho bọn họ biết, rốt cuộc ai là người nói chân tướng này cho Chúc Cẩm Trình biết.
Lại là nhân vật mọi người đều cho rằng đã chết, Trương Trung.
Liễu Văn Nhân tiếp tục nói: "Nhưng phu quân ta đã bệnh đến hồ đồ, trước không đề cập tới Trương Trung có phải đã từng là Trương quản gia không, chỉ nghe qua chuyện này đã thấy không thể tưởng tượng nổi rồi. Trương Trung chính là thấy phu quân ta tâm tình không tốt, mới lừa gạt hắn như vậy, cho nên phu quân ta nằm triền miên trên giường bệnh, sau đó bị Trì thị chọc tức, nên mới lập tức liền trúng gió qua đời."
Nói tới đây, Liễu Văn Nhân đột nhiên dừng lại.
Nàng chần chờ một lát, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, lập tức phẫn hận nói: "Trì Tiểu Hà này, có phải cũng do Trương Trung mời đến không, dùng để bức tử phu quân ta?"
Nghĩ thông suốt điều này, Liễu Văn Nhân lập tức không chịu nổi đả kích, chân nàng mềm nhũn, ngửa đầu ngã vào trong lòng ngực Tôn ma ma.
"Là ta," Liễu Văn Nhân đau khóc thành tiếng, "Do ta hại chết phu quân, nếu ta không nạp nữ nhân kia vào cửa thì làm gì xảy ra chuyện, phu quân cũng không phải chết."
Tiếng khóc Liễu Văn Nhân quanh quẩn trong linh đường âm lãnh, giờ phút này rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng Tạ Cát Tường lại cảm thấy quanh thân rét lạnh.
Liễu Văn Nhân vừa nói như thế, hết thảy tựa hồ đều rõ ràng hơn.
Nhưng Tạ Cát Tường vẫn cảm thấy, trong những lời này có chút vấn đề.
Nàng hỏi: "Trương Trung vì sao phải hại chết Chúc Cẩm Trình? Trì Tiểu Hà lại do ai hại chết?"
Cho dù Trương Trung thật đúng là Trương quản gia, hắn đại nạn không chết, vì sao lại phải trở về xâm nhập vào Chúc gia, chẳng lẽ chỉ là vì không cam lòng khi bị người vu oan hãm hại?
Liễu Văn Nhân khóc đến cơ hồ nói không ra lời, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên: "Các ngươi vì sao phải khi dễ tẩu tẩu! Tẩu tẩu có thai trong người, không thể chịu nổi đả kích!"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chạy như bay đến, là Chúc đại tiểu thư Chúc Thuyền Quyên.
Liễu Văn Nhân nghe được giọng nói Chúc Thuyền Quyên, tựa hồ tìm được người tâm phúc, lao thẳng qua người nàng: "Thuyền Quyên, đều là ta sai, đều là ta sai."
Nàng khóc lóc kể lể.
Chúc Thuyền Quyên ôm chặt lấy trưởng tẩu, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Triệu Thụy:
"Vì sao các ngươi năm lần bảy lượt tới cửa, Chúc gia chúng ta còn chưa đủ thảm sao?"
Triệu Thụy không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Hình Cửu Niên trong linh đường.
Có lẽ thật lâu không gặp được người chết quá thảm như vậy, hôm nay Hình Cửu Niên đặc biệt hưng phấn, kiểm tra thi thể đặc biệt cẩn thận.
Triệu Thụy không để ý tới ai, Tạ Cát Tường chỉ đành nói với Chúc Thuyền Quyên: "Chúc tiểu thư, lần này là phu nhân quý phủ báo án, để Cao Đào Tư điều tra tường tận chuyện lệnh huynh bị giết."
Chúc Thuyền Quyên ngây ngẩn cả người.
"Ngươi nói cái gì?" Nàng thậm chí còn nói lắp, "Ca ca ta là bị sát hại?"
Tạ Cát Tường nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, phát hiện nàng thật sự hoàn toàn không biết gì cả, nên ôn nhu giải thích vài câu.
Nghe Tạ Cát Tường nói xong, Chúc Thuyền Quyên như bị sét đánh.
"Ca ca ta là bị hại chết? Trương quản gia cùng nữ nhân Trì Tiểu Hà kia liên thủ hại chết ca ca ta?" Chúc Thuyền Quyên lẩm bẩm tự nói.
Tạ Cát Tường an tĩnh nhìn nàng, lại nhìn nhìn Liễu Văn Nhân trong lòng ngực nàng thất thanh khóc rống lên, không giải thích thêm.
Mấy câu nói đó, đều do Liễu Văn Nhân tự mình phân tích, Tạ Cát Tường chỉ kể lại nguyên văn lời nói, không hề thêm thắt.
Ngay khi Tạ Cát Tường cho rằng Chúc Thuyền Quyên sẽ kinh ngạc thật lâu không thể hoàn hồn lại ngay, Chúc Thuyền Quyên lại mở miệng: "Không thể nào, Trương quản gia xác thật đã chết rồi, ta có thể khẳng định."
Tạ Cát Tường hỏi: "Vì sao ngươi chắc chắn như vậy?"
Chúc Thuyền Quyên cắn chặt môi dưới, ánh mắt nàng dao động, cuối cùng vẫn nói: "Ta tận mắt nhìn thấy hắn nhảy xuống hồ sen, thật lâu sau cũng chưa đi lên, lúc ấy ta tuổi còn nhỏ quá mức sợ hãi, thế cho nên đã bỏ lỡ cơ hội cứu người."
Những lời này của nàng, khiến Triệu Thụy một lần nữa dời tầm mắt về lại trên người nàng.
Chúc Thuyền Quyên lại không chú ý tới Triệu Thụy, nàng theo bản năng nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, tựa hồ ánh mắt bình tĩnh của Tạ Cát Tường tiếp thêm dũng khí cho nàng.
"Lúc ấy Trương quản gia hoảng hốt chạy bừa rớt vào trong hồ sen, khi đang vào đông, nước trong hồ lạnh thấu xương, mặc dù hắn có thể bơi tới bờ đối diện, cũng không có khả năng còn sức lực lên bờ."
Hồ nước vào đông có thể trực tiếp lạnh chết người.
Chúc Thuyền Quyên cuối cùng nói: "Bởi vì lúc ấy ta đã biết chuyện mẫu thân, trong lòng có oán hận với Trương Trung, cho nên ta vẫn không để lộ ra, cứ như vậy nhìn hắn chìm xuống đáy hồ chết."
Tạ Cát Tường chỉ gặp mặt Chúc Thuyền Quyên ba lần, hai lần trước Chúc Thuyền Quyên đều là đại tiểu thư rất thẳng thắn bộc trực, nhưng lúc này đây, Tạ Cát Tường thấy được hận ý sâu sắc từ trên mặt nàng.
Có lẽ, trong lòng nàng, Trương Trung hẳn đã chết.
Tạ Cát Tường dừng một chút, hỏi: "Chúc tiểu thư, vì sao ngươi lại nói như thế? Căn cứ chúng ta điều tra trong nhiều ngày qua...... Lệnh đường chết có lẽ không hề liên quan đến Trương quản gia, mà do nguyên nhân khác mới bộc phát bệnh nặng qua đời."
Tạ Cát Tường nhấn cụm chữ bộc phát bệnh nặng thật mạnh, ám chỉ với Chúc Thuyền Quyên bọn họ đã tra được chân tướng.
Nhưng Chúc Thuyền Quyên lại lắc lắc đầu.
Đôi mắt nàng nhẹ nhàng xuyên qua tầng tầng sương mù, rơi thẳng xuống trên quan tài trong linh đường.
Nơi đó, có huynh trưởng đã mất sớm của nàng đang nằm.
"Các ngươi sai rồi, bất luận các ngươi tra được cái gì, hoặc là tẩu tẩu nói cái gì, đều là giả."
"Lúc ấy cô cô bệnh nặng, tẩu tẩu về nhà chăm sóc cô cô, cũng không biết trong nhà đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Chúc Thuyền Tuyên nắm tay thật chặt, trên mặt lại càng thêm lãnh đạm.
Người trước mặt với đại tiểu thư sang sảng bộc trực mấy ngày trước, như hai người khác nhau.
"Đều do tên Trương Trung này, thừa dịp phụ thân quan tâm cô cô, không thường ở nhà cố ý dụ dỗ mẫu thân, sau đó mẫu thân phát hiện hắn chỉ lừa mình lấy bạc, lúc này mới tức giận công tâm, bộc phát bệnh nặng qua đời."
Môi Chúc Thuyền Quyên khẽ chạm, trong thanh âm nhẹ nhàng, một câu chuyện khác từ từ được kể ra.
"Ta vĩnh viễn không quên được ngày đó, chính tai ta nghe mẫu thân cùng Trương Trung đang cãi nhau, mẫu thân nói hắn gạt người, nói hắn gài bẫy phụ thân, mà Trương Trung nói hắn là vì mẫu thân, không muốn để nàng tiếp tục bị lừa gạt," giọng nói Chúc Thuyền Quyên run run, "Đây là lần đầu tiên ta nghe mẫu thân tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên, biết được quá khứ của mẫu thân cùng Trương Trung."
Chúc Thuyền Quyên nói như thế, nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Mẫu thân ta là bị Trương Trung làm cho tức chết, lúc ấy Trương Trung từ trong Mặc Trúc Hiên ra ngoài, nhìn thấy ta ở bên ngoài nghe lén, trong hoảng loạn tháo chạy đến hồ sen, rồi vô ý rơi xuống nước."
"Cho nên, ta có thể khẳng định người chết lúc ấy chính là Trương Trung, tẩu tẩu nói có người dùng lời mê hoặc ca ca rồi hại chết ca ca, khẳng định là một người khác."
Chúc Thuyền Quyên lau lau nước mắt trên mặt.
"Ta chỉ biết có nhiêu đây, còn người này rốt cuộc là ai, ta thật sự không biết."
Vụ ân tra được tới đây, lại lần nữa rơi vào sương mù.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự hoài nghi sai người rồi sao?
Tạ Cát Tường dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy, lại chưa nhìn thấy nghi hoặc trên mặt hắn.
"Nếu ngươi nói muốn quan phủ điều tra rõ nguyên nhân tôn phu chết, như vậy tức khắc sẽ khai quan nghiệm thi," Triệu Thụy nói, "Liễu phu nhân, nếu ngươi có thể nghĩ đến bất luận người bị tình nghi nào, cứ nói rõ ra, bản quan nhất định điều tra, trả lại công đạo cho tôn phu."
Mặt Liễu Văn Nhân lập tức đỏ lên.
Cả người nàng đều run run, dường như cả người chìm trong nước sông lạnh giá, run thành con tôm đang ở trong sông băng.
"Đại nhân thật sự có thể giải oan cho phu quân ta?" Liễu Văn Nhân nhẹ giọng hỏi.
Triệu Thụy trầm ngâm nhìn nàng, không trả lời.
Liễu Văn Nhân tựa như đã được hứa hẹn, nàng rũ đôi mắt xuống thả lỏng người, chính xác hơn là ngồi bệch dưới đất.
Kể từ đó, cái bụng cao ngất của nàng càng lộ rõ hơn.
"Thật không dám giấu giếm, trong lòng ta vẫn luôn có người hoài nghi," Liễu Văn Nhân cười khổ nói, "Nhưng trong cái nhà này, nhiều nhất ta chỉ được xem như một người ngoài, ban đầu khi phu quân ta còn sống, ta còn có thể quan tâm cái nhà này một chút, hiện giờ mặc dù trong lòng có nghi hoặc, cũng không dám nói rõ."
"Phu quân ta chết vô cùng oan uổng a!" Liễu Văn Nhân nói, lại ô ô nghẹn ngào khóc nấc lên.
Triệu Thụy vừa nghe, vừa vẫy tay với Hình Cửu Niên bên ngoài linh đường
Lần này tới Chúc gia, hắn đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn, Bạch Đồ đi ra ngoài điều tra Trương quản gia cùng Chúc Phượng Nghi, mà Hình Cửu Niên vẫn luôn yên lặng đi theo sau các giáo úy, chỉ chờ Triệu Thụy ra lệnh một tiếng.
Nếu Chúc gia không chịu cáo quan, Triệu Thụy sẽ tìm cớ điều tra nguyên nhân Chúc Cẩm Trình chết, nếu Chúc gia biết chuyến này tránh không khỏi, thoải mái báo quan, như vậy lập tức có thể nghiệm thi.
Quả nhiên, mặc kệ Chúc gia có thái độ gì, Liễu Văn Nhân lại chủ động cầu quan phủ.
Nàng là thê tử ở góa của Chúc Cẩm Trình, lời nàng nói dùng được nhất.
Cho nên, Triệu Thụy dứt khoát lưu loát gọi Hình Cửu Niên, khai quan nghiệm thi.
Chờ nắp quan tài đóng đinh kín mít được mở, lộ ra gương mặt xanh tím trắng vàng của Chúc Cẩm Trình bên trong, ngay cả người kiến thức rộng rãi như Hình Cửu Niên cũng nhịn không được sách một tiếng.
"Tiểu tử này chết quá thảm."
Hình Cửu Niên nói chưa dứt lời, hắn vừa nói như vậy, Liễu Văn Nhân khóc càng thê lương hơn.
Triệu Thụy đưa mắt ra hiệu với Hình Cửu Niên, rồi đưa Liễu Văn Nhân ra ngoài linh đường, trực tiếp dò hỏi ngay tại chỗ núi giả trong sân: "Người Liễu phu nhân hoài nghi là ai?"
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy vẫn luôn đi theo án này, cũng rất hiểu biết vụ án, nếu chân tướng đúng như lời Chúc Cẩm Trình nói, như vậy người Liễu Văn Nhân hoài nghi nhất định là Chúc Phượng Nghi.
Trừ người này ra, Chúc gia cũng không còn người nào có động cơ.
Nhưng Liễu Văn Nhân lại nói ra một cái tên xa lạ: "Trương Trung."
Triệu Thụy hơi có chút mê mang, nhưng ngược lại Tạ Cát Tường hơi suy tư, kinh ngạc nói: "Phu nhân nói Trương Trung là Trương quản gia?"
Liễu Văn Nhân cúi đầu lau nước mắt, thở dài thật sâu: "Ta vẫn luôn không dám nói, chỉ vì sợ người khác không tin."
Nàng nói: "Lúc trước phu quân ta ra ngoài nhận hàng, bị sơn tặc đánh cướp gây thương tổn chân, sau khi về nhà tinh thần liền suy sụp, ta tưởng bởi vì chân bị thương làm tâm tư hắn không ổn, sau đó lại nghe hắn trong mộng nói mê sảng, mới biết có người nói lời thị phi bên tai hắn."
Liễu Văn Nhân nói tới việc này, cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu không phải hắn ta không ngừng nói những lời này với phu quân ta, dẫn tới tính tình phu quân đại biến, ai nói đều không nghe, phu quân ta sao có thể thiếu niên chết sớm."
Chúc Cẩm Trình tính đâu ra đấy còn chưa tròn 25, nói thiếu niên chết sớm cũng không phải nói quá.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, Tạ Cát Tường nói: "Người không ngừng xúi giục Chúc đại thiếu gia chính là Trương quản gia sao? Nhưng không phải hắn đã chết?"
Liễu Văn Nhân cắn cắn môi, vẻ mặt hoảng hốt: "Ta cũng cho rằng hắn đã chết, người trong nhà đều biết hắn đã nhảy xuống hồ sen, không có khả năng còn sống. Nhưng ta nghe lời phu quân nói trong lúc mê sảng, mới biết Trương Trung xác thật còn sống."
Liễu Văn Nhân khẳng định nói: "Hắn còn lén nói với phu quân ta những chuyện không đứng đắn, làm bệnh tình phu quân càng thêm nặng, cho nên vốn dĩ chân đã có thể tốt hơn, nhưng lại hoàn toàn không khỏe lên được."
Tạ Cát Tường thấy đôi mắt nàng đỏ rực, khăn lụa trong tay bị vò nát, cũng có thể cảm nhận được nội tâm nàng oán hận.
"Vị Trương quản gia này, rốt cuộc đã nói gì với Chúc đại thiếu gia? Di thư Chúc đại thiếu gia để lại, người ngoài chúng ta xem không hiểu lắm, phu nhân hẳn là biết rõ hơn chúng ta."
Liễu Văn Nhân cúi đầu, nàng do dự một lát, vẫn không mở miệng.
Tạ Cát Tường ôn nhu khuyên bảo: "Liễu phu nhân, chỉ khi ngươi nói hết mọi việc, chúng ta mới có thể điều tra rõ ràng nguyên nhân tôn phu chết, đồng thời cũng biết vị Trương quản gia này thật sự còn tồn tại không, rồi có phải tôn phu bị hắn hại không."
Bờ vai vốn đã nhu nhược của Liễu Văn Nhân, trong nháy mắt liền sụp xuống.
"Trương Trung nói cùng phu quân ta, bà bà chết có liên quan đến phụ thân, lời này của hắn quả thực là nói hươu nói vượn!"
Tạ Cát Tường nghe lời nàng nói, trong đầu càng thêm sáng tỏ.
Giọng nói Liễu Văn Nhân thực nhẹ, tựa hồ sợ người khác nghe được, nàng nói cũng rất mập mờ: "Trương Trung nói, phụ thân..... dan díu với người khác, không muốn bị ai biết, kết quả bà bà vô tình biết chân tướng, cho nên phụ thân liền giết người diệt khẩu, vì vậy vu oan giá họa, bức hắn phải nhảy xuống hồ."
Từ "hắn" này, chính là chỉ Trương Trung.
Nàng nói mập mờ, nhưng Tạ Cát Tường đều có thể hiểu, đây cơ hồ trùng khớp với di thư Chúc Cẩm Trình để lại, cũng giải thích cho bọn họ biết, rốt cuộc ai là người nói chân tướng này cho Chúc Cẩm Trình biết.
Lại là nhân vật mọi người đều cho rằng đã chết, Trương Trung.
Liễu Văn Nhân tiếp tục nói: "Nhưng phu quân ta đã bệnh đến hồ đồ, trước không đề cập tới Trương Trung có phải đã từng là Trương quản gia không, chỉ nghe qua chuyện này đã thấy không thể tưởng tượng nổi rồi. Trương Trung chính là thấy phu quân ta tâm tình không tốt, mới lừa gạt hắn như vậy, cho nên phu quân ta nằm triền miên trên giường bệnh, sau đó bị Trì thị chọc tức, nên mới lập tức liền trúng gió qua đời."
Nói tới đây, Liễu Văn Nhân đột nhiên dừng lại.
Nàng chần chờ một lát, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, lập tức phẫn hận nói: "Trì Tiểu Hà này, có phải cũng do Trương Trung mời đến không, dùng để bức tử phu quân ta?"
Nghĩ thông suốt điều này, Liễu Văn Nhân lập tức không chịu nổi đả kích, chân nàng mềm nhũn, ngửa đầu ngã vào trong lòng ngực Tôn ma ma.
"Là ta," Liễu Văn Nhân đau khóc thành tiếng, "Do ta hại chết phu quân, nếu ta không nạp nữ nhân kia vào cửa thì làm gì xảy ra chuyện, phu quân cũng không phải chết."
Tiếng khóc Liễu Văn Nhân quanh quẩn trong linh đường âm lãnh, giờ phút này rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng Tạ Cát Tường lại cảm thấy quanh thân rét lạnh.
Liễu Văn Nhân vừa nói như thế, hết thảy tựa hồ đều rõ ràng hơn.
Nhưng Tạ Cát Tường vẫn cảm thấy, trong những lời này có chút vấn đề.
Nàng hỏi: "Trương Trung vì sao phải hại chết Chúc Cẩm Trình? Trì Tiểu Hà lại do ai hại chết?"
Cho dù Trương Trung thật đúng là Trương quản gia, hắn đại nạn không chết, vì sao lại phải trở về xâm nhập vào Chúc gia, chẳng lẽ chỉ là vì không cam lòng khi bị người vu oan hãm hại?
Liễu Văn Nhân khóc đến cơ hồ nói không ra lời, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên: "Các ngươi vì sao phải khi dễ tẩu tẩu! Tẩu tẩu có thai trong người, không thể chịu nổi đả kích!"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chạy như bay đến, là Chúc đại tiểu thư Chúc Thuyền Quyên.
Liễu Văn Nhân nghe được giọng nói Chúc Thuyền Quyên, tựa hồ tìm được người tâm phúc, lao thẳng qua người nàng: "Thuyền Quyên, đều là ta sai, đều là ta sai."
Nàng khóc lóc kể lể.
Chúc Thuyền Quyên ôm chặt lấy trưởng tẩu, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Triệu Thụy:
"Vì sao các ngươi năm lần bảy lượt tới cửa, Chúc gia chúng ta còn chưa đủ thảm sao?"
Triệu Thụy không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Hình Cửu Niên trong linh đường.
Có lẽ thật lâu không gặp được người chết quá thảm như vậy, hôm nay Hình Cửu Niên đặc biệt hưng phấn, kiểm tra thi thể đặc biệt cẩn thận.
Triệu Thụy không để ý tới ai, Tạ Cát Tường chỉ đành nói với Chúc Thuyền Quyên: "Chúc tiểu thư, lần này là phu nhân quý phủ báo án, để Cao Đào Tư điều tra tường tận chuyện lệnh huynh bị giết."
Chúc Thuyền Quyên ngây ngẩn cả người.
"Ngươi nói cái gì?" Nàng thậm chí còn nói lắp, "Ca ca ta là bị sát hại?"
Tạ Cát Tường nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, phát hiện nàng thật sự hoàn toàn không biết gì cả, nên ôn nhu giải thích vài câu.
Nghe Tạ Cát Tường nói xong, Chúc Thuyền Quyên như bị sét đánh.
"Ca ca ta là bị hại chết? Trương quản gia cùng nữ nhân Trì Tiểu Hà kia liên thủ hại chết ca ca ta?" Chúc Thuyền Quyên lẩm bẩm tự nói.
Tạ Cát Tường an tĩnh nhìn nàng, lại nhìn nhìn Liễu Văn Nhân trong lòng ngực nàng thất thanh khóc rống lên, không giải thích thêm.
Mấy câu nói đó, đều do Liễu Văn Nhân tự mình phân tích, Tạ Cát Tường chỉ kể lại nguyên văn lời nói, không hề thêm thắt.
Ngay khi Tạ Cát Tường cho rằng Chúc Thuyền Quyên sẽ kinh ngạc thật lâu không thể hoàn hồn lại ngay, Chúc Thuyền Quyên lại mở miệng: "Không thể nào, Trương quản gia xác thật đã chết rồi, ta có thể khẳng định."
Tạ Cát Tường hỏi: "Vì sao ngươi chắc chắn như vậy?"
Chúc Thuyền Quyên cắn chặt môi dưới, ánh mắt nàng dao động, cuối cùng vẫn nói: "Ta tận mắt nhìn thấy hắn nhảy xuống hồ sen, thật lâu sau cũng chưa đi lên, lúc ấy ta tuổi còn nhỏ quá mức sợ hãi, thế cho nên đã bỏ lỡ cơ hội cứu người."
Những lời này của nàng, khiến Triệu Thụy một lần nữa dời tầm mắt về lại trên người nàng.
Chúc Thuyền Quyên lại không chú ý tới Triệu Thụy, nàng theo bản năng nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, tựa hồ ánh mắt bình tĩnh của Tạ Cát Tường tiếp thêm dũng khí cho nàng.
"Lúc ấy Trương quản gia hoảng hốt chạy bừa rớt vào trong hồ sen, khi đang vào đông, nước trong hồ lạnh thấu xương, mặc dù hắn có thể bơi tới bờ đối diện, cũng không có khả năng còn sức lực lên bờ."
Hồ nước vào đông có thể trực tiếp lạnh chết người.
Chúc Thuyền Quyên cuối cùng nói: "Bởi vì lúc ấy ta đã biết chuyện mẫu thân, trong lòng có oán hận với Trương Trung, cho nên ta vẫn không để lộ ra, cứ như vậy nhìn hắn chìm xuống đáy hồ chết."
Tạ Cát Tường chỉ gặp mặt Chúc Thuyền Quyên ba lần, hai lần trước Chúc Thuyền Quyên đều là đại tiểu thư rất thẳng thắn bộc trực, nhưng lúc này đây, Tạ Cát Tường thấy được hận ý sâu sắc từ trên mặt nàng.
Có lẽ, trong lòng nàng, Trương Trung hẳn đã chết.
Tạ Cát Tường dừng một chút, hỏi: "Chúc tiểu thư, vì sao ngươi lại nói như thế? Căn cứ chúng ta điều tra trong nhiều ngày qua...... Lệnh đường chết có lẽ không hề liên quan đến Trương quản gia, mà do nguyên nhân khác mới bộc phát bệnh nặng qua đời."
Tạ Cát Tường nhấn cụm chữ bộc phát bệnh nặng thật mạnh, ám chỉ với Chúc Thuyền Quyên bọn họ đã tra được chân tướng.
Nhưng Chúc Thuyền Quyên lại lắc lắc đầu.
Đôi mắt nàng nhẹ nhàng xuyên qua tầng tầng sương mù, rơi thẳng xuống trên quan tài trong linh đường.
Nơi đó, có huynh trưởng đã mất sớm của nàng đang nằm.
"Các ngươi sai rồi, bất luận các ngươi tra được cái gì, hoặc là tẩu tẩu nói cái gì, đều là giả."
"Lúc ấy cô cô bệnh nặng, tẩu tẩu về nhà chăm sóc cô cô, cũng không biết trong nhà đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Chúc Thuyền Tuyên nắm tay thật chặt, trên mặt lại càng thêm lãnh đạm.
Người trước mặt với đại tiểu thư sang sảng bộc trực mấy ngày trước, như hai người khác nhau.
"Đều do tên Trương Trung này, thừa dịp phụ thân quan tâm cô cô, không thường ở nhà cố ý dụ dỗ mẫu thân, sau đó mẫu thân phát hiện hắn chỉ lừa mình lấy bạc, lúc này mới tức giận công tâm, bộc phát bệnh nặng qua đời."
Môi Chúc Thuyền Quyên khẽ chạm, trong thanh âm nhẹ nhàng, một câu chuyện khác từ từ được kể ra.
"Ta vĩnh viễn không quên được ngày đó, chính tai ta nghe mẫu thân cùng Trương Trung đang cãi nhau, mẫu thân nói hắn gạt người, nói hắn gài bẫy phụ thân, mà Trương Trung nói hắn là vì mẫu thân, không muốn để nàng tiếp tục bị lừa gạt," giọng nói Chúc Thuyền Quyên run run, "Đây là lần đầu tiên ta nghe mẫu thân tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên, biết được quá khứ của mẫu thân cùng Trương Trung."
Chúc Thuyền Quyên nói như thế, nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Mẫu thân ta là bị Trương Trung làm cho tức chết, lúc ấy Trương Trung từ trong Mặc Trúc Hiên ra ngoài, nhìn thấy ta ở bên ngoài nghe lén, trong hoảng loạn tháo chạy đến hồ sen, rồi vô ý rơi xuống nước."
"Cho nên, ta có thể khẳng định người chết lúc ấy chính là Trương Trung, tẩu tẩu nói có người dùng lời mê hoặc ca ca rồi hại chết ca ca, khẳng định là một người khác."
Chúc Thuyền Quyên lau lau nước mắt trên mặt.
"Ta chỉ biết có nhiêu đây, còn người này rốt cuộc là ai, ta thật sự không biết."
Vụ ân tra được tới đây, lại lần nữa rơi vào sương mù.
/175
|