Từ khoảnh khắc bị bắt lấy kia, Hàn Lục liền biết hết thảy đều kết thúc.
Mười mấy năm thời gian sống như trộm, hắn có thể ở chỗ này an an tĩnh tĩnh trồng hoa mười năm, đã có lời rồi.
Hàn Lục bị Tô Thần kéo đứng lên, đôi tay bị trói sau người, trong miệng cũng bị nhét vải mềm, làm hắn không thể động thủ cũng không thể tự sát.
Hàn Lục tuy rằng nhìn qua ngây ngốc, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở ruộng hoa phía sau, Tô Thần kéo hắn một chút hắn mới bước về trước một bước, thoạt nhìn đặc biệt khó chịu.
Tô Thần nhíu mày nói: “Thành thật chút đi.”
Hàn Lục căn bản không để ý tới hắn.
Tạ Cát Tường tiến lên hai bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Lục.
Hàn Lục năm nay đã ba mươi mấy tuổi, vì hàng năm sống xa rời nơi có người, chỉ chăm sóc hoa cỏ, nhìn qua lại hết sức trẻ.
Trên người hắn tựa hồ còn nhiễm chút mùi hoa Cỏ Đoạt Mạng, một chút cũng không giống hung thủ tàn nhẫn phạm phải án giết người liên hoàn.
Tạ Cát Tường bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên nói: “Hàn Lục, ngươi luyến tiếc đám hoa này chứ.”
Nghe nàng nhắc tới hoa, ánh mắt Hàn Lục mới từ ruộng hoa thu hồi về, rơi xuống trên người Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi phối hợp Cao Đào Tư tra án, kể ra hết thảy chi tiết ngươi biết, ta có thể suy xét cho ngươi mang một chậu hoa vào nhà tù.”
Hàn Lục nao nao.
Hắn đại khái không nghĩ tới, cô nương trẻ tuổi trước mặt này lại nói ra chuẩn xác suy nghĩ trong lòng mình, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tạ Cát Tường vẫn thực bình đạm.
Nàng tiếp tục nói: “Nếu ngươi có thể để cho Cao Đào Tư vừa lòng, có thể kể ra chi tiết gây án, ta thậm chí có thể suy xét, giúp ngươi giữ lại hai mẫu ruộng hoa này.”
Lúc này đây, Hàn Lục cơ hồ không nghĩ nữa, trực tiếp liền gật đầu.
“Được, cái gì ta cũng nói,” Hàn Lục lắp bắp nói, “Không cần, không cần thương tổn hoa của ta.”
Thái độ Tạ Cát Tường thực ôn hòa: “Được.”
Chờ Tô Thần ép buộc hắn đi xa, Hạ Uyển Thu mới hỏi: “Tạ thôi quan, hoa này không thể giữ……”
Tạ Cát Tường quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển Thu, thấy trên mặt nàng khó khi có chút rối rắm, không khỏi giương khóe môi, hướng nàng cười cười.
“Uyển Thu tỷ tỷ, vừa rồi bất quá chỉ là lừa hắn,” Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, thu hồi nụ cười trên mặt, “Loại người như Hàn Lục không thể suy đoán theo lẽ thường, muốn cho hắn nói ra chi tiết vụ án, cần phải làm hắn buông bỏ đề phòng.”
“Hoa này giống như củ cải treo trước mắt con lừa, chỉ cần củ cải vẫn còn, con lừa sẽ vẫn luôn chạy về phía trước, cho đến khi nó mệt chết, cũng không ăn được một miếng củ cải nào.”
Tạ Cát Tường ngày thường luôn luôn nói cười vui vẻ, cũng chưa bao giờ nói lạnh nhạt như thế, nhưng tại núi sâu rừng già, phía sau chính là Cỏ Đoạt Mạng có thể lấy mạng người, nàng rốt cuộc lại lạnh mặt.
Hạ Uyển Thu nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Tạ Cát Tường vỗ vỗ tay nàng, ánh mắt nhìn ruộng hoa lay động xa xa: “Hoa này, tương lai sẽ không còn nữa.”
Lên núi dễ xuống núi khó, đợi cho bọn họ thật vất vả đi xuống chân núi, đã là lúc chạng vạng.
Đoàn người đều có chút mệt mỏi, Tạ Cát Tường cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững, cẳng chân run lập cập.
Tô Thần nhét Hàn Lục vào xe ngựa trước, để hai giáo úy canh hắn, sau đó mới nói với Tạ Cát Tường: “Tạ thôi quan, hôm nay chạy trở về ngay sợ là quá sức, tới lúc chúng ta đến cửa thành, gần như cũng đã là thời gian cấm đi lại ban đêm.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, khó được có chút nôn nóng.
“Chỉ là trong thành Yến Kinh……”
Nàng và Triệu Thụy tách ra, hắn ở Yến Kinh, nàng thì ở Lưu Li trang, trong lòng luôn cảm giác không thỏa đáng lắm.
Đặc biệt là nàng đoán ra hôm nay trong Yến Kinh khẳng định có chuyện lớn phát sinh, càng không thể an tâm.
Tô Thần dừng một chút, cuối cùng thấp giọng nói: “Tạ thôi quan, đây là ý đại nhân.”
“Chờ đến ngày mai, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lập tức về kinh.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, cuối cùng thấp giọng thở dài: “Ta không thể trở về thêm phiền, nhưng nếu cái gì cũng không làm, ta cũng không thể an tâm, hôm nay liền mượn đại lao Hộ Thành Tư, thẩm vấn toàn bộ khẩu cung của Hàn Lục.”
Tô Thần và Hạ Uyển Thu liếc nhìn nhau, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, rất mau đã tiến vào Hộ Thành Tư Lưu Li trang.
Giáo úy Hộ Thành Tư nơi này sau khi trải qua vụ án Văn gia, đã hoàn toàn đổi người, đô úy Hộ Thành Tư hiện tại là người quen cũ của Triệu Thụy, vừa nghe nói Cao Đào Tư muốn phá án, lập tức cấp nhà lao trống, cũng an bài phòng cho khách.
Bôn ba cả ngày như thế, cho dù là các giáo úy cũng chịu đựng không nổi, Tạ Cát Tường liền để mọi người đi dùng cơm trước, mỗi người ăn một chén lớn mì nước, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.
Đợi cho đèn rực rỡ mới lên, toàn bộ Lưu Li trang đều an tĩnh lại, Tạ Cát Tường và Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu mới cùng nhau vào nhà lao, thẳng bước đến nhà lao đang giam giữ Hàn Lục.
Hàn Lục đang ngơ ngác ngồi trên đầm lầy giữa nhà tù, trước người bày một chén bánh bao, hắn chỉ ăn nửa cái, tựa như không ăn uống gì.
Tạ Cát Tường trực tiếp đi đến trước nhà tù, để giáo úy dọn bàn ghế lại đây, vừa thẩm vấn vừa ghi khẩu cung thành hồ sơ.
“Hàn Lục.” Tạ Cát Tường kêu tên của hắn.
Hàn Lục không có phản ứng, tựa hồ không nghe được lời nàng nói.
Tạ Cát Tường cũng không giận, nàng nhìn thẳng về phía Hàn Lục, nhàn nhạt hỏi: “Hàn Lục, ngươi còn muốn hoa của ngươi không?”
Giống như lúc trên núi, chỉ cần nhắc tới hoa, Hàn Lục liền có phản ứng.
“Muốn,” Hàn Lục lúc này mới nhìn về phía Tạ Cát Tường, nhận ra nàng, “Ngươi đồng ý với ta, không thể thương tổn hoa của ta.”
Tạ Cát Tường gật đầu, thanh âm ôn hòa: “Ta đồng ý với ngươi, ngươi cứ yên tâm.”
Hàn Lục không thể không nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Cát Tường mở hồ sơ ra, nói: “Chúng ta không ngại thì nói từ mười ba năm trước, cũng chính là năm Thiên Bảo thứ mười.”
Mười ba năm trước, thật sự là quá mức xa xăm.
Nhưng trên mặt Hàn Lục lại không có bao nhiêu mờ mịt, hắn trầm mặc gật gật đầu, tựa hồ rất rõ ràng Tạ Cát Tường muốn hỏi cái gì.
Tạ Cát Tường nói: “Hàn Lục, tự ngươi nói đi, nếu ngươi có thể biết gì nói nấy, ta có thể mang cho ngươi càng nhiều hoa.”
Mắt Hàn Lục sáng rực lên một chút.
Hắn không hề chần chờ, trực tiếp nói: “Năm Thiên Bảo thứ mười…… Ta đã giết người.”
Tạ Cát Tường không nói gì, nàng nhìn thoáng qua giáo úy ghi chép bên cạnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Hàn Lục.
Hàn Lục cũng không cần người khác hỏi hắn, bản thân hắn lại dần dần bắt đầu hưng phấn lên.
“Năm Thiên Bảo thứ mười, ta còn ở trong nhà, đi theo cha mẹ đệ đệ cùng nhau trồng hoa, bất quá trong nhà vẫn cứ trồng mấy loại hoa đó, chẳng thú vị chút nào.”
Biểu tình Hàn Lục sinh động lên.
“Sau đó, nhà chúng ta nhận được vụ làm ăn với một tửu lầu trong thành Yến Kinh, bắt đầu cấp hoa cho nơi đó,” Hàn Lục dừng một chút, “Ta không nhớ nơi đó gọi là gì, có một lần đưa hoa qua đó, không cẩn thận lấy sai một chậu, mang về nhà ta mới phát hiện là một loại hoa ta chưa bao giờ gặp.”
Tạ Cát Tường nói: “Hồng Chiêu Lâu?”
Hàn Lục cẩn thận nhớ lại một chút, cuối cùng nói: “Có thể là vậy, ta hoàn toàn không chú ý tên.”
“Chậu hoa kia sau khi mang về nhà, có chút ủ rũ héo úa, ta liền dụng tâm chăm sóc nó, thật vất vả mới nuôi sống được nó, lại phân ra một chậu, chờ nó nở hoa.”
“Bất quá ta không nghĩ tới chính là, hai bồn hoa vừa mới mọc ra nụ hoa, một đóa hoa trong đó đã bị con chó nhỏ nhà nuôi ăn mất.”
Chuyện đã qua sau đó, Tạ Cát Tường đại khái có thể đoán được.
Con chó nhỏ sau khi ăn không thể chống cự dược tính, điên cuồng chết đi, Hàn Lục mới đem chôn, qua một thời gian, không cẩn thận lại lần nữa tìm ra, thấy được trên xương cốt con chó nhỏ có hoa văn mẫu đơn.
Vẻ mặt Hàn Lục kích động: “Ngươi không biết đâu, hoa văn kia rốt cuộc đẹp như thế nào, xương trắng như tuyết, hoa văn diễm lệ, là đóa hoa đẹp nhất thế gian.”
Tạ Cát Tường xác thật không biết, hoặc là nói, thế gian này sợ rằng chỉ có hắn, mới có thể si mê đóa hoa yêu dị như vậy.
Si mê đến mức điên cuồng vì hoa, lạnh nhạt tàn nhẫn, uổng giết mạng người.
Tạ Cát Tường không thảo luận với hắn việc này, chỉ hỏi: “Nói về Chương Diễm Nương.”
Nói đến tên Chương Diễm Nương, trên mặt Hàn Lục mang theo chút hoài niệm.
“Nàng là người trong thôn, thật xinh đẹp, cũng thực đáng yêu.”
Trước đó bọn người Tạ Cát Tường đã từng điều tra vụ án cũ của Chương Diễm Nương, nói nàng như thế này như thế kia đều có, chỉ là không ai nói nàng đáng yêu.
Hàn Lục còn đang nói: “Ta cảm thấy nàng thật xinh đẹp, giống như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, làm người luôn nhịn không được muốn xem, chỉ là ta đưa hoa cho nàng, nàng lại không chịu, chỉ nói hoa không đáng giá tiền.”
“Hoa sao lại không đáng giá tiền? Tất cả các loài hoa đều là vật báu vô giá.”
Hàn Lục hơi hơi nhíu mày, bất quá ngay sau đó liền cười ngây ngô: “Sau đó ta đi tửu lầu kia đưa hoa, vừa lúc thấy Chương Diễm Nương, mới biết nàng cũng từng ăn thần tiên dược.”
Tạ Cát Tường biết bọn họ gọi Cỏ Đoạt Mạng là thần tiên dược, nhưng cũng không sửa đúng hắn, chỉ hỏi: “Cho nên ngươi động tâm?”
Trao đổi cùng loại người này, cần nói chuyện theo ý bọn họ, mới có thể hiểu được rốt cuộc bọn họ suy nghĩ cái gì.
Quả nhiên, Hàn Lục thực tán đồng gật gật đầu: “Ta tự nhiên là động tâm, bản thân Chương Diễm Nương đã giống như đóa mẫu đơn kiều diễm, thêm việc nàng đã ăn thần tiên dược, sau khi chết nhất định sẽ hóa thành đóa hoa mỹ lệ nhất, cho nên, ta liền dẫn nàng đi ra sau thôn, vì nàng cử hành một nghi thức cực kỳ long trọng.”
Tạ Cát Tường nhàn nhạt hỏi: “Ngươi giết nàng?”
Hàn Lục thực thẳng thắn: “Có thể nói như vậy, nhưng ta là vì tốt cho nàng, chỉ cần nàng trở thành thần tiên hoa, tự nhiên sẽ lưu danh muôn đời.”
Lời này nói ra làm người không rét mà run.
Sau đó Tạ Cát Tường lại hỏi hắn chi tiết giết Chương Diễm Nương, lời hắn nói toàn bộ giống hồ sơ, nên cũng không hỏi nhiều.
Chờ nói xong vụ án Chương Diễm Nương, Tạ Cát Tường mới hỏi: “Vì sao ngươi phải giết Mạnh Kế Tổ? Hắn lại nhiễm phải cái ngươi gọi là thần tiên dược lúc nào?”
Hàn Lục không hề xa lạ với cái tên Mạnh Kế Tổ, ngược lại, hắn còn rất quen thuộc.
“Ta rất thưởng thức Mạnh đại ca,” Hàn Lục nói, “Một mình hắn nuôi cả gia đình thực không dễ dàng, cũng thường xuyên đi tửu lầu hỗ trợ, thường xuyên qua lại, chúng ta liền quen biết.”
Tửu lầu hắn nói chính là Hồng Chiêu Lâu, có thể thấy được lúc ấy Mạnh Kế Tổ xác thật có tới Hồng Chiêu Lâu.
Nhưng Hàn Lục quen biết Mạnh Kế Tổ, cái này ai trong bọn họ cũng chưa nghĩ đến.
“Quen biết?”
Hàn Lục gật gật đầu: “Mạnh đại ca phẩm hạnh đoan chính, người người khen ngợi, ta thực thưởng thức hắn, cho nên khi biết hắn cũng ăn thần tiên dược, ta liền hạ quyết tâm, muốn giúp hắn trở thành đóa hoa ưu tú nhất.”
Mọi người ở đây, nhìn điên cuồng trong mắt hắn, đều cảm thấy không rét mà run.
Tạ Cát Tường nhíu mày nói: “Làm sao ngươi biết hắn từng ăn thần tiên dược?”
Hàn Lục nói: “Ăn thần tiên dược, dù chỉ một lần đã không dừng được, lúc ấy Mạnh đại ca thực buồn rầu, than vãn với ta rất nhiều lần. Cụ thể rốt cuộc là vì sao, ta không nhớ rõ, đại khái là có liên quan đến tửu lầu kia.”
Đã qua mười mấy năm, chuyện năm đó Hàn Lục cũng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ đại khái.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, không miệt mài theo đuổi, chỉ để giáo úy ghi lại hết lời Hàn Lục nói.
Nói xong hết những việc này, Tạ Cát Tường mới hỏi: “Nói tới hai năm trước, vụ án mạng hai thư sinh đi.”
Hàn Lục hơi hơi sửng sốt: “Thư sinh nào?”
Tạ Cát Tường nhàn nhạt nhìn hắn: “Năm Thiên Bảo thứ 21, có hai thư sinh trẻ lên Thiên Nam Sơn, phát hiện ruộng hoa của ngươi, vì thế ngươi liền giết bọn họ, đúng không?”
Hàn Lục suy nghĩ hơn nửa ngày, tựa hồ mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng hắn lại lắc lắc đầu.
“Không, người không phải do ta giết, là…… Ta nghĩ lại, là Tô đại ca giết.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: “Tô đại ca?”
Mười mấy năm thời gian sống như trộm, hắn có thể ở chỗ này an an tĩnh tĩnh trồng hoa mười năm, đã có lời rồi.
Hàn Lục bị Tô Thần kéo đứng lên, đôi tay bị trói sau người, trong miệng cũng bị nhét vải mềm, làm hắn không thể động thủ cũng không thể tự sát.
Hàn Lục tuy rằng nhìn qua ngây ngốc, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở ruộng hoa phía sau, Tô Thần kéo hắn một chút hắn mới bước về trước một bước, thoạt nhìn đặc biệt khó chịu.
Tô Thần nhíu mày nói: “Thành thật chút đi.”
Hàn Lục căn bản không để ý tới hắn.
Tạ Cát Tường tiến lên hai bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Lục.
Hàn Lục năm nay đã ba mươi mấy tuổi, vì hàng năm sống xa rời nơi có người, chỉ chăm sóc hoa cỏ, nhìn qua lại hết sức trẻ.
Trên người hắn tựa hồ còn nhiễm chút mùi hoa Cỏ Đoạt Mạng, một chút cũng không giống hung thủ tàn nhẫn phạm phải án giết người liên hoàn.
Tạ Cát Tường bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên nói: “Hàn Lục, ngươi luyến tiếc đám hoa này chứ.”
Nghe nàng nhắc tới hoa, ánh mắt Hàn Lục mới từ ruộng hoa thu hồi về, rơi xuống trên người Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi phối hợp Cao Đào Tư tra án, kể ra hết thảy chi tiết ngươi biết, ta có thể suy xét cho ngươi mang một chậu hoa vào nhà tù.”
Hàn Lục nao nao.
Hắn đại khái không nghĩ tới, cô nương trẻ tuổi trước mặt này lại nói ra chuẩn xác suy nghĩ trong lòng mình, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tạ Cát Tường vẫn thực bình đạm.
Nàng tiếp tục nói: “Nếu ngươi có thể để cho Cao Đào Tư vừa lòng, có thể kể ra chi tiết gây án, ta thậm chí có thể suy xét, giúp ngươi giữ lại hai mẫu ruộng hoa này.”
Lúc này đây, Hàn Lục cơ hồ không nghĩ nữa, trực tiếp liền gật đầu.
“Được, cái gì ta cũng nói,” Hàn Lục lắp bắp nói, “Không cần, không cần thương tổn hoa của ta.”
Thái độ Tạ Cát Tường thực ôn hòa: “Được.”
Chờ Tô Thần ép buộc hắn đi xa, Hạ Uyển Thu mới hỏi: “Tạ thôi quan, hoa này không thể giữ……”
Tạ Cát Tường quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển Thu, thấy trên mặt nàng khó khi có chút rối rắm, không khỏi giương khóe môi, hướng nàng cười cười.
“Uyển Thu tỷ tỷ, vừa rồi bất quá chỉ là lừa hắn,” Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, thu hồi nụ cười trên mặt, “Loại người như Hàn Lục không thể suy đoán theo lẽ thường, muốn cho hắn nói ra chi tiết vụ án, cần phải làm hắn buông bỏ đề phòng.”
“Hoa này giống như củ cải treo trước mắt con lừa, chỉ cần củ cải vẫn còn, con lừa sẽ vẫn luôn chạy về phía trước, cho đến khi nó mệt chết, cũng không ăn được một miếng củ cải nào.”
Tạ Cát Tường ngày thường luôn luôn nói cười vui vẻ, cũng chưa bao giờ nói lạnh nhạt như thế, nhưng tại núi sâu rừng già, phía sau chính là Cỏ Đoạt Mạng có thể lấy mạng người, nàng rốt cuộc lại lạnh mặt.
Hạ Uyển Thu nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Tạ Cát Tường vỗ vỗ tay nàng, ánh mắt nhìn ruộng hoa lay động xa xa: “Hoa này, tương lai sẽ không còn nữa.”
Lên núi dễ xuống núi khó, đợi cho bọn họ thật vất vả đi xuống chân núi, đã là lúc chạng vạng.
Đoàn người đều có chút mệt mỏi, Tạ Cát Tường cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững, cẳng chân run lập cập.
Tô Thần nhét Hàn Lục vào xe ngựa trước, để hai giáo úy canh hắn, sau đó mới nói với Tạ Cát Tường: “Tạ thôi quan, hôm nay chạy trở về ngay sợ là quá sức, tới lúc chúng ta đến cửa thành, gần như cũng đã là thời gian cấm đi lại ban đêm.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, khó được có chút nôn nóng.
“Chỉ là trong thành Yến Kinh……”
Nàng và Triệu Thụy tách ra, hắn ở Yến Kinh, nàng thì ở Lưu Li trang, trong lòng luôn cảm giác không thỏa đáng lắm.
Đặc biệt là nàng đoán ra hôm nay trong Yến Kinh khẳng định có chuyện lớn phát sinh, càng không thể an tâm.
Tô Thần dừng một chút, cuối cùng thấp giọng nói: “Tạ thôi quan, đây là ý đại nhân.”
“Chờ đến ngày mai, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lập tức về kinh.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, cuối cùng thấp giọng thở dài: “Ta không thể trở về thêm phiền, nhưng nếu cái gì cũng không làm, ta cũng không thể an tâm, hôm nay liền mượn đại lao Hộ Thành Tư, thẩm vấn toàn bộ khẩu cung của Hàn Lục.”
Tô Thần và Hạ Uyển Thu liếc nhìn nhau, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, rất mau đã tiến vào Hộ Thành Tư Lưu Li trang.
Giáo úy Hộ Thành Tư nơi này sau khi trải qua vụ án Văn gia, đã hoàn toàn đổi người, đô úy Hộ Thành Tư hiện tại là người quen cũ của Triệu Thụy, vừa nghe nói Cao Đào Tư muốn phá án, lập tức cấp nhà lao trống, cũng an bài phòng cho khách.
Bôn ba cả ngày như thế, cho dù là các giáo úy cũng chịu đựng không nổi, Tạ Cát Tường liền để mọi người đi dùng cơm trước, mỗi người ăn một chén lớn mì nước, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.
Đợi cho đèn rực rỡ mới lên, toàn bộ Lưu Li trang đều an tĩnh lại, Tạ Cát Tường và Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu mới cùng nhau vào nhà lao, thẳng bước đến nhà lao đang giam giữ Hàn Lục.
Hàn Lục đang ngơ ngác ngồi trên đầm lầy giữa nhà tù, trước người bày một chén bánh bao, hắn chỉ ăn nửa cái, tựa như không ăn uống gì.
Tạ Cát Tường trực tiếp đi đến trước nhà tù, để giáo úy dọn bàn ghế lại đây, vừa thẩm vấn vừa ghi khẩu cung thành hồ sơ.
“Hàn Lục.” Tạ Cát Tường kêu tên của hắn.
Hàn Lục không có phản ứng, tựa hồ không nghe được lời nàng nói.
Tạ Cát Tường cũng không giận, nàng nhìn thẳng về phía Hàn Lục, nhàn nhạt hỏi: “Hàn Lục, ngươi còn muốn hoa của ngươi không?”
Giống như lúc trên núi, chỉ cần nhắc tới hoa, Hàn Lục liền có phản ứng.
“Muốn,” Hàn Lục lúc này mới nhìn về phía Tạ Cát Tường, nhận ra nàng, “Ngươi đồng ý với ta, không thể thương tổn hoa của ta.”
Tạ Cát Tường gật đầu, thanh âm ôn hòa: “Ta đồng ý với ngươi, ngươi cứ yên tâm.”
Hàn Lục không thể không nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Cát Tường mở hồ sơ ra, nói: “Chúng ta không ngại thì nói từ mười ba năm trước, cũng chính là năm Thiên Bảo thứ mười.”
Mười ba năm trước, thật sự là quá mức xa xăm.
Nhưng trên mặt Hàn Lục lại không có bao nhiêu mờ mịt, hắn trầm mặc gật gật đầu, tựa hồ rất rõ ràng Tạ Cát Tường muốn hỏi cái gì.
Tạ Cát Tường nói: “Hàn Lục, tự ngươi nói đi, nếu ngươi có thể biết gì nói nấy, ta có thể mang cho ngươi càng nhiều hoa.”
Mắt Hàn Lục sáng rực lên một chút.
Hắn không hề chần chờ, trực tiếp nói: “Năm Thiên Bảo thứ mười…… Ta đã giết người.”
Tạ Cát Tường không nói gì, nàng nhìn thoáng qua giáo úy ghi chép bên cạnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Hàn Lục.
Hàn Lục cũng không cần người khác hỏi hắn, bản thân hắn lại dần dần bắt đầu hưng phấn lên.
“Năm Thiên Bảo thứ mười, ta còn ở trong nhà, đi theo cha mẹ đệ đệ cùng nhau trồng hoa, bất quá trong nhà vẫn cứ trồng mấy loại hoa đó, chẳng thú vị chút nào.”
Biểu tình Hàn Lục sinh động lên.
“Sau đó, nhà chúng ta nhận được vụ làm ăn với một tửu lầu trong thành Yến Kinh, bắt đầu cấp hoa cho nơi đó,” Hàn Lục dừng một chút, “Ta không nhớ nơi đó gọi là gì, có một lần đưa hoa qua đó, không cẩn thận lấy sai một chậu, mang về nhà ta mới phát hiện là một loại hoa ta chưa bao giờ gặp.”
Tạ Cát Tường nói: “Hồng Chiêu Lâu?”
Hàn Lục cẩn thận nhớ lại một chút, cuối cùng nói: “Có thể là vậy, ta hoàn toàn không chú ý tên.”
“Chậu hoa kia sau khi mang về nhà, có chút ủ rũ héo úa, ta liền dụng tâm chăm sóc nó, thật vất vả mới nuôi sống được nó, lại phân ra một chậu, chờ nó nở hoa.”
“Bất quá ta không nghĩ tới chính là, hai bồn hoa vừa mới mọc ra nụ hoa, một đóa hoa trong đó đã bị con chó nhỏ nhà nuôi ăn mất.”
Chuyện đã qua sau đó, Tạ Cát Tường đại khái có thể đoán được.
Con chó nhỏ sau khi ăn không thể chống cự dược tính, điên cuồng chết đi, Hàn Lục mới đem chôn, qua một thời gian, không cẩn thận lại lần nữa tìm ra, thấy được trên xương cốt con chó nhỏ có hoa văn mẫu đơn.
Vẻ mặt Hàn Lục kích động: “Ngươi không biết đâu, hoa văn kia rốt cuộc đẹp như thế nào, xương trắng như tuyết, hoa văn diễm lệ, là đóa hoa đẹp nhất thế gian.”
Tạ Cát Tường xác thật không biết, hoặc là nói, thế gian này sợ rằng chỉ có hắn, mới có thể si mê đóa hoa yêu dị như vậy.
Si mê đến mức điên cuồng vì hoa, lạnh nhạt tàn nhẫn, uổng giết mạng người.
Tạ Cát Tường không thảo luận với hắn việc này, chỉ hỏi: “Nói về Chương Diễm Nương.”
Nói đến tên Chương Diễm Nương, trên mặt Hàn Lục mang theo chút hoài niệm.
“Nàng là người trong thôn, thật xinh đẹp, cũng thực đáng yêu.”
Trước đó bọn người Tạ Cát Tường đã từng điều tra vụ án cũ của Chương Diễm Nương, nói nàng như thế này như thế kia đều có, chỉ là không ai nói nàng đáng yêu.
Hàn Lục còn đang nói: “Ta cảm thấy nàng thật xinh đẹp, giống như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, làm người luôn nhịn không được muốn xem, chỉ là ta đưa hoa cho nàng, nàng lại không chịu, chỉ nói hoa không đáng giá tiền.”
“Hoa sao lại không đáng giá tiền? Tất cả các loài hoa đều là vật báu vô giá.”
Hàn Lục hơi hơi nhíu mày, bất quá ngay sau đó liền cười ngây ngô: “Sau đó ta đi tửu lầu kia đưa hoa, vừa lúc thấy Chương Diễm Nương, mới biết nàng cũng từng ăn thần tiên dược.”
Tạ Cát Tường biết bọn họ gọi Cỏ Đoạt Mạng là thần tiên dược, nhưng cũng không sửa đúng hắn, chỉ hỏi: “Cho nên ngươi động tâm?”
Trao đổi cùng loại người này, cần nói chuyện theo ý bọn họ, mới có thể hiểu được rốt cuộc bọn họ suy nghĩ cái gì.
Quả nhiên, Hàn Lục thực tán đồng gật gật đầu: “Ta tự nhiên là động tâm, bản thân Chương Diễm Nương đã giống như đóa mẫu đơn kiều diễm, thêm việc nàng đã ăn thần tiên dược, sau khi chết nhất định sẽ hóa thành đóa hoa mỹ lệ nhất, cho nên, ta liền dẫn nàng đi ra sau thôn, vì nàng cử hành một nghi thức cực kỳ long trọng.”
Tạ Cát Tường nhàn nhạt hỏi: “Ngươi giết nàng?”
Hàn Lục thực thẳng thắn: “Có thể nói như vậy, nhưng ta là vì tốt cho nàng, chỉ cần nàng trở thành thần tiên hoa, tự nhiên sẽ lưu danh muôn đời.”
Lời này nói ra làm người không rét mà run.
Sau đó Tạ Cát Tường lại hỏi hắn chi tiết giết Chương Diễm Nương, lời hắn nói toàn bộ giống hồ sơ, nên cũng không hỏi nhiều.
Chờ nói xong vụ án Chương Diễm Nương, Tạ Cát Tường mới hỏi: “Vì sao ngươi phải giết Mạnh Kế Tổ? Hắn lại nhiễm phải cái ngươi gọi là thần tiên dược lúc nào?”
Hàn Lục không hề xa lạ với cái tên Mạnh Kế Tổ, ngược lại, hắn còn rất quen thuộc.
“Ta rất thưởng thức Mạnh đại ca,” Hàn Lục nói, “Một mình hắn nuôi cả gia đình thực không dễ dàng, cũng thường xuyên đi tửu lầu hỗ trợ, thường xuyên qua lại, chúng ta liền quen biết.”
Tửu lầu hắn nói chính là Hồng Chiêu Lâu, có thể thấy được lúc ấy Mạnh Kế Tổ xác thật có tới Hồng Chiêu Lâu.
Nhưng Hàn Lục quen biết Mạnh Kế Tổ, cái này ai trong bọn họ cũng chưa nghĩ đến.
“Quen biết?”
Hàn Lục gật gật đầu: “Mạnh đại ca phẩm hạnh đoan chính, người người khen ngợi, ta thực thưởng thức hắn, cho nên khi biết hắn cũng ăn thần tiên dược, ta liền hạ quyết tâm, muốn giúp hắn trở thành đóa hoa ưu tú nhất.”
Mọi người ở đây, nhìn điên cuồng trong mắt hắn, đều cảm thấy không rét mà run.
Tạ Cát Tường nhíu mày nói: “Làm sao ngươi biết hắn từng ăn thần tiên dược?”
Hàn Lục nói: “Ăn thần tiên dược, dù chỉ một lần đã không dừng được, lúc ấy Mạnh đại ca thực buồn rầu, than vãn với ta rất nhiều lần. Cụ thể rốt cuộc là vì sao, ta không nhớ rõ, đại khái là có liên quan đến tửu lầu kia.”
Đã qua mười mấy năm, chuyện năm đó Hàn Lục cũng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ đại khái.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, không miệt mài theo đuổi, chỉ để giáo úy ghi lại hết lời Hàn Lục nói.
Nói xong hết những việc này, Tạ Cát Tường mới hỏi: “Nói tới hai năm trước, vụ án mạng hai thư sinh đi.”
Hàn Lục hơi hơi sửng sốt: “Thư sinh nào?”
Tạ Cát Tường nhàn nhạt nhìn hắn: “Năm Thiên Bảo thứ 21, có hai thư sinh trẻ lên Thiên Nam Sơn, phát hiện ruộng hoa của ngươi, vì thế ngươi liền giết bọn họ, đúng không?”
Hàn Lục suy nghĩ hơn nửa ngày, tựa hồ mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng hắn lại lắc lắc đầu.
“Không, người không phải do ta giết, là…… Ta nghĩ lại, là Tô đại ca giết.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: “Tô đại ca?”
/175
|