Chu trướng phòng này nhìn nhát như thỏ.
Nhưng người như vậy lại rất dễ thẩm vấn, cơ hồ không cần bọn họ hỏi mấy câu, chính hắn đã không đánh mà khai.
Từ miệng Chu trướng phòng, bọn họ đại khái đã biết Trương Hữu Đức là dạng người gì.
Nhà Chu trướng phòng ở hẻm Ngẫu Liên, một nhà đều là ngưòi địa phương Yến Kinh, thời trẻ hắn khổ công đọc sách, cũng không có thiên phú gì, hai mươi mấy tuổi mới trúng đồng sinh, từ đây lại chưa đi lên bước nào nữa.
Chu trướng phòng cũng là người thiết thực, thấy thi không đậu, cũng không học tiếp nữa, tìm một sư phụ học tính sổ, ngược lại cũng có thể nuôi sống một nhà già trẻ, lại thành thân có hài tử, cuộc sống này liền ổn định.
Chỉ là không nghĩ tới, phụ thân mẫu thân hai người lại bệnh nặng, tiêu hết tiền tích lũy trong nhà, thê tử hắn sinh đứa thứ ba khó sinh, hài tử gầy yếu không nói, người còn bệnh tật, cần phải dưỡng bệnh.
Chu trướng phòng ban ngày ở hẻm Ngô Đồng, làm ở phòng thu chi cho mấy cửa hàng nhỏ, việc không tính bận, nhưng thu vào cũng không ít.
Kết quả trong nhà xảy ra chuyện, lập tức như trứng chọi đá, nếu không kiếm thêm chút bạc, tiền thuốc tháng sau của thê tử không biết lấy từ đâu.
Đúng lúc này, Trương Hữu Đức nhà bên cạnh lại giới thiệu việc cho hắn.
Vẻ mặt Chu trướng phòng thất bại: "Trương Hữu Đức mới chuyển đến bên cạnh hơn hai năm, bình thường cũng không ra cửa, tay chân ngược lại cũng hào phóng, ta chỉ biết hắn làm việc ở Hồng Chiêu Lâu, rất nhiều chuyện cũng không hỏi nhiều."
Nếu không phải Trương Hữu Đức tìm tới hắn, hắn cũng không biết đối phương cũng làm ở phòng thu chi.
Chu trướng phòng thở dài: "Hắn nói với ta, trong nhà xảy ra chuyện, cần phải về quê một chuyến, nhưng công việc trong Hồng Chiêu Lâu hắn lại không bỏ được, muốn cho ta làm thay công việc của hắn, mỗi tháng đi ba lần, đầu tháng giữa tháng cuối tháng là được, tiền công nhiều hơn hai lần ta muốn trước đó, ta nghĩ làm một tháng là có thể kiếm được thêm một tháng nên đồng ý đi."
"Chỉ là không nghĩ tới, Hồng Chiêu Lâu rốt cuộc vẫn là một thanh lâu, thật sự là...... Thật sự là làm cả người khó chịu."
Thư sinh khắc khổ như Chu trướng phòng, chính trực đến làm người kính nể, hắn không thể chịu đựng thanh lâu như vậy tồn tại, nhưng cũng cần cúi đầu vì gia đình.
Triệu Thụy hỏi hắn: "Hồng Chiêu Lâu rốt cuộc như thế nào?"
Bọn họ chỉ biết Hồng Chiêu Lâu là thanh lâu ngợp trong vàng son ngõ Yên Hoa Liễu, lại không biết trong đó rốt cuộc như thế nào.
Nghi Loan Tư vĩnh viễn chỉ có câu chữ lạnh băng trên hồ sơ, nhìn không ra nền tảng, bọn họ lại không thể rút dây động rừng, hiện giờ vị Chu trướng phòng này, lại là cửa đột phá tốt nhất.
Sắc mặt Chu trướng phòng khẽ biến: "Hồng Chiêu Lâu, không phải địa phương tốt, thật sự, ta......"
"Ta thật sự không biết, có nơi dọa người như vậy."
Nhưng phòng thu chi này cũng đã vào làm, Trương Hữu Đức vẫn mãi chưa trở về, hắn vì tiền, chỉ có thể căng da đầu làm tiếp.
"Rốt cuộc như thế nào, ngươi cứ nói," Triệu Thụy dừng một chút, "Nếu thực sự có chuyện, bản quan có thể bảo về ngươi"
Trên mặt Chu trướng phòng khó được có chút vui mừng: "Quan gia, ngài nói thật sự?"
Triệu Thụy đưa lệnh bài trên eo cho hắn nhìn thoáng qua, thực kiên định nói: "Thật sự."
Lúc này Chu trướng phòng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ta cũng vừa nói, quan gia cứ tùy tiện nghe một chút."
Hắn nói: "Ta vốn cũng không biết thanh lâu có bộ dáng gì, trước nay chưa từng thấy qua, cho rằng bất quá là đưa đẩy đẩy đưa, mà khi ta đi vào, mới phát hiện sổ sách của Hồng Chiêu Lâu rất có vấn đề, hơn nữa......"
"Hơn nữa, các cô nương trong Hồng Chiêu Lâu nhìn không thích hợp lắm."
Các nàng quá nhiệt tình với khách, nhiệt tình đến mức hận không thể treo trên thân người ta, Chu trướng phòng ngẫu nhiên gặp qua một lần, trường hợp kia thật là ký ức hãy còn mới mẻ, muốn quên mà quên không được.
"Ta biết rất nhiều cô nương đều là bất đắc dĩ mới vào thanh lâu, làm chuyện như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện? Tánh mạng bản thân các nàng đều không ở trong tay mình, mỗi ngày đon đả chào mời, tuyệt đối không thể cao hứng như vậy," Chu trướng phòng rốt cuộc không hồ đồ, "Nhưng ta ngẫu nhiên thấy một lần nọ, xác thật không quá thích hợp, cả đám các nàng đều vui mừng hớn hở, phảng phất như khách đi vào là thần tiên hạ phàm, đến để cứu vớt các nàng thoát khỏi cực khổ."
Kỹ nữ thanh lâu hành sự như vậy, vốn là thực khác thường.
Triệu Thụy rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tạ Cát Tường một cái, hắn và Tạ Cát Tường liền hiểu được, chỉ sợ các cô nương Hồng Chiêu Lâu, khả năng cũng bị khống chế bởi loại thuốc nào đó.
Chu trướng phòng tiếp tục nói: "Đây còn chưa tính, thanh lâu người ta buôn bán như thế nào, làm việc gì không liên quan đến ta, nhưng sổ sách của bọn họ quá có vấn đề, mấy tháng nay ta lo lắng hãi hùng, chính là bởi vì các sổ sách đó."
Chu trướng phòng mở túi trên người ra, từ bên trong móc ra bàn tính cũ, đặt trên tay trực tiếp khảy.
"Tiền thu của một thanh lâu mỗi ngày, ta không rõ ràng lắm, nhưng mỗi tuần Hồng Chiêu Lâu hoạt động, tiền thu vượt qua hai ngàn lượng."
Hai ngàn lượng a!
Chu trướng phòng càng nói càng kích động: "Quan gia, cũng không phải tiểu nhân chưa hiểu việc đời, hai ngàn lượng thật sự quá nhiều, đặc biệt đây chỉ là tiền thu một tuần, ta nhìn riêng danh mục một chút, chỉ đơn giản mục tiền thưởng, còn lại đều không, như vậy xuống dưới, tiền thu một tháng ít nhất vạn lượng."
Dù cho trước kia Chu trướng phòng chưa làm qua chỗ nào như phòng thu chi, nhưng lượng tiền thu vào này cũng thật sự quá mức phong phú, hắn sao có thể không nổi lòng nghi ngờ?
Chu trướng phòng thấp giọng nói: "Bởi vì số tiền này quá nhiều, ta tìm hỏi riêng mấy phòng thu chi quen, mới biết các thanh lâu khác cũng chưa nhiều như vậy, một tháng có được hai ba ngàn lượng đã rất không tồi."
Hồng Chiêu Lâu khác biệt quá lớn với các thanh lâu khác, làm Chu trướng phòng kinh hồn táng đảm.
"Đại khái là thấy ta cả ngày lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, tú bà còn nhắc riêng ta, nói có thể cho ta thêm tiền công, chỉ cần ta câm miệng thành thành thật thật làm sổ sách, là được rồi."
Chu trướng phòng ôm đầu, vô cùng buồn rầu: "Khen thưởng nhiều như vậy, lại suy nghĩ tới những cô nương quá không bình thường đó, trong lòng ta liền rất không thoải mái."
Chỉ là hắn không có cách nào.
Tiền công làm một lần sổ sách cho Hồng Chiêu Lâu, còn nhiều hơn mấy lần tiền công hắn đi làm một tuần ở hẻm Ngô Đồng, từ khi đến Hồng Chiêu Lâu làm, hắn đã có thể mua cho thê tử và hài tử chút đồ bổ, khí sắc người trong nhà cũng tốt hơn trước kia không ít.
Nhưng công việc này nguy hiểm quá lớn, hơn nữa còn trái lương tâm, trong lòng Chu trướng phòng không qua được ải này.
Triệu Thụy thấy hắn xác thật kinh hồn táng đảm, vô cùng khổ sở, liền nói: "Manh mối của ngươi rất hữu ích, đa tạ."
Chu trướng phòng hơi hơi sửng sốt.
"Quan gia...... Ta...... Ta cũng không phải là người tham tài, nếu có thể giải cứu các cô nương đó, ngược lại cũng coi như là làm một chuyện tốt, coi như làm việc thiện tích đức cho thê tử nhà ta."
Chu trướng phòng mím môi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cho dù không còn việc làm, cùng lắm thì buổi tối ta đi bến tàu dọn hàng, không tin không thể nuôi sống già trẻ trong nhà."
Chu trướng phòng xác thật ngập ngừng, nhát như chuột, nhưng vì vợ con già trẻ một nhà, nên cũng có thể co có thể duỗi, phải đi ra ngoài, nhưng cũng không đánh mất lương tâm.
Triệu Thụy rũ mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi biết Trương Hữu Đức có lai lịch ra sao không? Có chi tiết nào cứ cẩn thận nói ra."
Chu trướng phòng giải quyết xong cọc tâm sự, sắc mặt cũng đẹp lên.
"Trương Hữu Đức không phải người địa phương Yến Kinh, dù sao thì ta nghe giọng cũng không giống lắm," Chu trướng phòng nhớ lại nói, "Hai năm trước hắn chuyển đến cạnh nhà ta, trong nhà không có thân thích, chỉ có một mình hắn, hắn cũng chưa bao giờ nói chuyện trước kia, cho dù có uống rượu, miệng cũng kín như bưng, nhưng ta biết, hắn làm ở Hồng Chiêu Lâu nhiều năm như vậy, chắc chắn có không ít lợi nhuận."
Trương Hữu Đức không giống hắn, hắn là làm thay, còn Trương Hưu Đức chính là người làm sổ sách cho Hồng Chiêu Lâu, rất nhiều chuyện đều phải thông qua tay hắn đi làm, tiền công của hắn khẳng định không chỉ gấp Chu trướng phòng vài lần.
"Nga đúng rồi, ta mới nhớ ra, lần trước lúc uống rượu hắn đã từng nói, thì ra trước kia hắn ở tại Lưu Li trang, chỉ là công việc làm ăn ở Lưu Li trang không được suôn sẻ, thành ra hắn mới đến Yến Kinh."
Lưu Li trang?
Trong lòng Tạ Cát Tường vừa động.
"Hắn ở Lưu Li trang làm cái gì, hắn có nói không?"
Chu trướng phòng lắc lắc đầu: "Quanh năm suốt tháng ta không nói được mấy câu với hắn, nếu không phải lần này hắn có việc nhờ ta, mới mời ta uống rượu, bằng không ngay cả việc này ta cũng không biết."
Hắn xác thật không biết gì thêm.
Cuối cùng Tạ Cát Tường hỏi hắn: "Trương Hữu Đức này bao nhiêu tuổi, vóc dáng cao không?"
Chu trướng phòng đáp: "Hắn đại khái khoảng chừng 27-28 tuổi. Nhìn nhỏ hơn ta vài tuổi, vóc dáng xấp xỉ ta, đều là nhỉnh hơn năm thước* một chút, là một người rất bình thường."
*1 thước = 0.33m, 5 thước = 1.65m
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, trong lòng đều có đáp án.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn về phía Chu trướng phòng: "Chu trướng phòng, hiện có một chuyện cần ngươi đi làm, sau khi chuyện thành bản quan sẽ không bạc đãi ngươi."
Hắn ngưng trọng, dừng một chút lại nói: "Sẽ không khiến ngươi làm việc trái lương tâm, quan phủ tra án, ngươi hẳn là hiểu rõ."
Đôi mắt Chu trướng phòng lập tức sáng lên.
Hắn cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn hỏi: "Sẽ không liên lụy đến vợ con trong nhà tiểu nhân chứ?"
Triệu Thụy nhàn nhạt cười: "Sẽ không, nhưng ngươi đáp ứng việc này, mới là bảo vệ tốt nhất với bọn họ."
Tuy rằng thoạt nhìn rất trẻ, tựa hồ như vẫn còn chưa đến nhược quán, nhưng trên người Triệu Thụy đã có một cổ uy nghi.
Hắn nói lời hứa hẹn, luôn làm người tin phục tận đáy lòng.
Người nhát gan như Chu trướng phòng cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, ta làm!" Chu trướng phòng cắn răng nói.
Triệu Thụy gật gật đầu, nói với hắn: "Chuyện thứ nhất, chính là cần ngươi đi Cao Đào Tư nhận thi."
Nói như thế xong, trong lòng Chu trướng phòng liền không còn áp lực, lại biết sẽ có giáo úy âm thầm bảo hộ mình và người nhà, lập tức như sống lại.
Hắn vẫn dựa theo thời gian tan làm mỗi ngày về nhà, nói vài câu cùng thê tử, liền thay đổi áo ngoài, giả vờ đi Hồi Xuân Đường mua thuốc.
Cách mỗi tuần xác thật cũng cần đi bốc thuốc cho thê tử một lần, bởi vậy chuyến này đi cũng rất đường hoàng.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường mới vừa trở lại Cao Đào Tư, hắn đã từ Hồi Xuân Dường mang theo thuốc lại đây.
Mấy ngày nay Hình Cửu Niên đã quá sức mệt, là Ân Tiểu Lục dẫn Chu trướng phòng đi nhận thi.
Tạ Cát Tường ngồi trên bàn đá ở hậu nha (phía sau nha môn), ngược lại rất bình thản.
Triệu Thụy hỏi: "Muội cảm thấy nhất định là Trương Hữu Đức không?"
Tạ Cát Tường gật đầu, nói: "Hẳn là không sai, hơn nữa...... Ta cũng có thể đoán được, trước khi Trương Hữu Đức tới Hồng Chiêu Lâu làm sổ sách, công việc tại Lưu Li trang có lẽ có liên quan đến Tri Hành thư viện."
Triệu Thụy quay đầu nhìn nàng, sắc mặt Tạ Cát Tường bình thản, mang theo vẻ chắc chắn không nói nên lời.
Vụ án tra được tới nơi này, tựa hồ hết thảy đều đã rõ ràng.
Tạ Cát Tường bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Lưu Li trang hai năm trước, hắn nhất định có liên quan đến cái chết của hai thư sinh kia."
Một trận gió thổi tới, đánh rơi lá trúc xuống dưới, Triệu Thụy vừa muốn nói chuyện, lại bị Triệu Hòa Trạch vội vàng đi tới đánh gãy.
Sắc mặt hắn là ngưng trọng xưa nay chưa từng có.
"Thế tử, đại điện hạ cho mời."
Triệu Thụy nhíu mày: "Cái gì?"
Triệu Hòa Trạch cầm trong tay thiệp mời trình lên Triệu Thụy: "Một canh giờ trước, Chiêm Sĩ phủ đại hoàng tử tự mình đi vương phủ, đưa lên thế tử một phong thiệp mời, nói ngày hè ngắm sông, muốn cùng thế tử tụ hợp một chuyến."
Triệu Thụy thở sâu, sắc mặt cũng là ngưng trọng xưa nay chưa từng có.
Đại hoàng tử luôn luôn không hỏi tới chính sự, cũng không giao tiếp quá nhiều với triều thần, vì sao phải mời hắn qua phủ ngắm sông?
Trước không nhắc tới hắn là cận thần bên cạnh thiên tử, hắn vốn cũng là thư đồng của nhị hoàng tử, lại là anh em bà con của nhị hoàng tử, đại hoàng tử như thế nào cũng không có khả năng liên hệ với hắn.
Nhưng phong thiệp mời phỏng tay này, lại vẫn đặt trên tay hắn.
Triệu Thụy suy nghĩ một lát, sắc mặt hơi đổi: "Không tốt, trong triều có việc."
Tạ Cát Tường nắm chặt nắm tay, lại nói: "Nếu không thể, vậy không đi."
Thế tử gia phủ Triệu Vương truyền thừa trăm năm, cũng có tiền vốn khiêu chiến với hoàng tử.
Triệu Thụy mở phong thiệp mời kia ra, chỉ thấy trên mặt giấy là mấy con chữ lịch sự tao nhã: "Mở tiệc chiêu đãi Triệu thế tử và Tạ tiểu thư qua phủ một chuyến, trao đổi chuyện cũ tình xưa."
Tạ Cát Tường nghiêng nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy câu này.
"Còn mời ta?"
Triệu Thụy cười lạnh ra tiếng: "Đúng vậy, còn mời muội."
Nhưng người như vậy lại rất dễ thẩm vấn, cơ hồ không cần bọn họ hỏi mấy câu, chính hắn đã không đánh mà khai.
Từ miệng Chu trướng phòng, bọn họ đại khái đã biết Trương Hữu Đức là dạng người gì.
Nhà Chu trướng phòng ở hẻm Ngẫu Liên, một nhà đều là ngưòi địa phương Yến Kinh, thời trẻ hắn khổ công đọc sách, cũng không có thiên phú gì, hai mươi mấy tuổi mới trúng đồng sinh, từ đây lại chưa đi lên bước nào nữa.
Chu trướng phòng cũng là người thiết thực, thấy thi không đậu, cũng không học tiếp nữa, tìm một sư phụ học tính sổ, ngược lại cũng có thể nuôi sống một nhà già trẻ, lại thành thân có hài tử, cuộc sống này liền ổn định.
Chỉ là không nghĩ tới, phụ thân mẫu thân hai người lại bệnh nặng, tiêu hết tiền tích lũy trong nhà, thê tử hắn sinh đứa thứ ba khó sinh, hài tử gầy yếu không nói, người còn bệnh tật, cần phải dưỡng bệnh.
Chu trướng phòng ban ngày ở hẻm Ngô Đồng, làm ở phòng thu chi cho mấy cửa hàng nhỏ, việc không tính bận, nhưng thu vào cũng không ít.
Kết quả trong nhà xảy ra chuyện, lập tức như trứng chọi đá, nếu không kiếm thêm chút bạc, tiền thuốc tháng sau của thê tử không biết lấy từ đâu.
Đúng lúc này, Trương Hữu Đức nhà bên cạnh lại giới thiệu việc cho hắn.
Vẻ mặt Chu trướng phòng thất bại: "Trương Hữu Đức mới chuyển đến bên cạnh hơn hai năm, bình thường cũng không ra cửa, tay chân ngược lại cũng hào phóng, ta chỉ biết hắn làm việc ở Hồng Chiêu Lâu, rất nhiều chuyện cũng không hỏi nhiều."
Nếu không phải Trương Hữu Đức tìm tới hắn, hắn cũng không biết đối phương cũng làm ở phòng thu chi.
Chu trướng phòng thở dài: "Hắn nói với ta, trong nhà xảy ra chuyện, cần phải về quê một chuyến, nhưng công việc trong Hồng Chiêu Lâu hắn lại không bỏ được, muốn cho ta làm thay công việc của hắn, mỗi tháng đi ba lần, đầu tháng giữa tháng cuối tháng là được, tiền công nhiều hơn hai lần ta muốn trước đó, ta nghĩ làm một tháng là có thể kiếm được thêm một tháng nên đồng ý đi."
"Chỉ là không nghĩ tới, Hồng Chiêu Lâu rốt cuộc vẫn là một thanh lâu, thật sự là...... Thật sự là làm cả người khó chịu."
Thư sinh khắc khổ như Chu trướng phòng, chính trực đến làm người kính nể, hắn không thể chịu đựng thanh lâu như vậy tồn tại, nhưng cũng cần cúi đầu vì gia đình.
Triệu Thụy hỏi hắn: "Hồng Chiêu Lâu rốt cuộc như thế nào?"
Bọn họ chỉ biết Hồng Chiêu Lâu là thanh lâu ngợp trong vàng son ngõ Yên Hoa Liễu, lại không biết trong đó rốt cuộc như thế nào.
Nghi Loan Tư vĩnh viễn chỉ có câu chữ lạnh băng trên hồ sơ, nhìn không ra nền tảng, bọn họ lại không thể rút dây động rừng, hiện giờ vị Chu trướng phòng này, lại là cửa đột phá tốt nhất.
Sắc mặt Chu trướng phòng khẽ biến: "Hồng Chiêu Lâu, không phải địa phương tốt, thật sự, ta......"
"Ta thật sự không biết, có nơi dọa người như vậy."
Nhưng phòng thu chi này cũng đã vào làm, Trương Hữu Đức vẫn mãi chưa trở về, hắn vì tiền, chỉ có thể căng da đầu làm tiếp.
"Rốt cuộc như thế nào, ngươi cứ nói," Triệu Thụy dừng một chút, "Nếu thực sự có chuyện, bản quan có thể bảo về ngươi"
Trên mặt Chu trướng phòng khó được có chút vui mừng: "Quan gia, ngài nói thật sự?"
Triệu Thụy đưa lệnh bài trên eo cho hắn nhìn thoáng qua, thực kiên định nói: "Thật sự."
Lúc này Chu trướng phòng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ta cũng vừa nói, quan gia cứ tùy tiện nghe một chút."
Hắn nói: "Ta vốn cũng không biết thanh lâu có bộ dáng gì, trước nay chưa từng thấy qua, cho rằng bất quá là đưa đẩy đẩy đưa, mà khi ta đi vào, mới phát hiện sổ sách của Hồng Chiêu Lâu rất có vấn đề, hơn nữa......"
"Hơn nữa, các cô nương trong Hồng Chiêu Lâu nhìn không thích hợp lắm."
Các nàng quá nhiệt tình với khách, nhiệt tình đến mức hận không thể treo trên thân người ta, Chu trướng phòng ngẫu nhiên gặp qua một lần, trường hợp kia thật là ký ức hãy còn mới mẻ, muốn quên mà quên không được.
"Ta biết rất nhiều cô nương đều là bất đắc dĩ mới vào thanh lâu, làm chuyện như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện? Tánh mạng bản thân các nàng đều không ở trong tay mình, mỗi ngày đon đả chào mời, tuyệt đối không thể cao hứng như vậy," Chu trướng phòng rốt cuộc không hồ đồ, "Nhưng ta ngẫu nhiên thấy một lần nọ, xác thật không quá thích hợp, cả đám các nàng đều vui mừng hớn hở, phảng phất như khách đi vào là thần tiên hạ phàm, đến để cứu vớt các nàng thoát khỏi cực khổ."
Kỹ nữ thanh lâu hành sự như vậy, vốn là thực khác thường.
Triệu Thụy rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tạ Cát Tường một cái, hắn và Tạ Cát Tường liền hiểu được, chỉ sợ các cô nương Hồng Chiêu Lâu, khả năng cũng bị khống chế bởi loại thuốc nào đó.
Chu trướng phòng tiếp tục nói: "Đây còn chưa tính, thanh lâu người ta buôn bán như thế nào, làm việc gì không liên quan đến ta, nhưng sổ sách của bọn họ quá có vấn đề, mấy tháng nay ta lo lắng hãi hùng, chính là bởi vì các sổ sách đó."
Chu trướng phòng mở túi trên người ra, từ bên trong móc ra bàn tính cũ, đặt trên tay trực tiếp khảy.
"Tiền thu của một thanh lâu mỗi ngày, ta không rõ ràng lắm, nhưng mỗi tuần Hồng Chiêu Lâu hoạt động, tiền thu vượt qua hai ngàn lượng."
Hai ngàn lượng a!
Chu trướng phòng càng nói càng kích động: "Quan gia, cũng không phải tiểu nhân chưa hiểu việc đời, hai ngàn lượng thật sự quá nhiều, đặc biệt đây chỉ là tiền thu một tuần, ta nhìn riêng danh mục một chút, chỉ đơn giản mục tiền thưởng, còn lại đều không, như vậy xuống dưới, tiền thu một tháng ít nhất vạn lượng."
Dù cho trước kia Chu trướng phòng chưa làm qua chỗ nào như phòng thu chi, nhưng lượng tiền thu vào này cũng thật sự quá mức phong phú, hắn sao có thể không nổi lòng nghi ngờ?
Chu trướng phòng thấp giọng nói: "Bởi vì số tiền này quá nhiều, ta tìm hỏi riêng mấy phòng thu chi quen, mới biết các thanh lâu khác cũng chưa nhiều như vậy, một tháng có được hai ba ngàn lượng đã rất không tồi."
Hồng Chiêu Lâu khác biệt quá lớn với các thanh lâu khác, làm Chu trướng phòng kinh hồn táng đảm.
"Đại khái là thấy ta cả ngày lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, tú bà còn nhắc riêng ta, nói có thể cho ta thêm tiền công, chỉ cần ta câm miệng thành thành thật thật làm sổ sách, là được rồi."
Chu trướng phòng ôm đầu, vô cùng buồn rầu: "Khen thưởng nhiều như vậy, lại suy nghĩ tới những cô nương quá không bình thường đó, trong lòng ta liền rất không thoải mái."
Chỉ là hắn không có cách nào.
Tiền công làm một lần sổ sách cho Hồng Chiêu Lâu, còn nhiều hơn mấy lần tiền công hắn đi làm một tuần ở hẻm Ngô Đồng, từ khi đến Hồng Chiêu Lâu làm, hắn đã có thể mua cho thê tử và hài tử chút đồ bổ, khí sắc người trong nhà cũng tốt hơn trước kia không ít.
Nhưng công việc này nguy hiểm quá lớn, hơn nữa còn trái lương tâm, trong lòng Chu trướng phòng không qua được ải này.
Triệu Thụy thấy hắn xác thật kinh hồn táng đảm, vô cùng khổ sở, liền nói: "Manh mối của ngươi rất hữu ích, đa tạ."
Chu trướng phòng hơi hơi sửng sốt.
"Quan gia...... Ta...... Ta cũng không phải là người tham tài, nếu có thể giải cứu các cô nương đó, ngược lại cũng coi như là làm một chuyện tốt, coi như làm việc thiện tích đức cho thê tử nhà ta."
Chu trướng phòng mím môi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cho dù không còn việc làm, cùng lắm thì buổi tối ta đi bến tàu dọn hàng, không tin không thể nuôi sống già trẻ trong nhà."
Chu trướng phòng xác thật ngập ngừng, nhát như chuột, nhưng vì vợ con già trẻ một nhà, nên cũng có thể co có thể duỗi, phải đi ra ngoài, nhưng cũng không đánh mất lương tâm.
Triệu Thụy rũ mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi biết Trương Hữu Đức có lai lịch ra sao không? Có chi tiết nào cứ cẩn thận nói ra."
Chu trướng phòng giải quyết xong cọc tâm sự, sắc mặt cũng đẹp lên.
"Trương Hữu Đức không phải người địa phương Yến Kinh, dù sao thì ta nghe giọng cũng không giống lắm," Chu trướng phòng nhớ lại nói, "Hai năm trước hắn chuyển đến cạnh nhà ta, trong nhà không có thân thích, chỉ có một mình hắn, hắn cũng chưa bao giờ nói chuyện trước kia, cho dù có uống rượu, miệng cũng kín như bưng, nhưng ta biết, hắn làm ở Hồng Chiêu Lâu nhiều năm như vậy, chắc chắn có không ít lợi nhuận."
Trương Hữu Đức không giống hắn, hắn là làm thay, còn Trương Hưu Đức chính là người làm sổ sách cho Hồng Chiêu Lâu, rất nhiều chuyện đều phải thông qua tay hắn đi làm, tiền công của hắn khẳng định không chỉ gấp Chu trướng phòng vài lần.
"Nga đúng rồi, ta mới nhớ ra, lần trước lúc uống rượu hắn đã từng nói, thì ra trước kia hắn ở tại Lưu Li trang, chỉ là công việc làm ăn ở Lưu Li trang không được suôn sẻ, thành ra hắn mới đến Yến Kinh."
Lưu Li trang?
Trong lòng Tạ Cát Tường vừa động.
"Hắn ở Lưu Li trang làm cái gì, hắn có nói không?"
Chu trướng phòng lắc lắc đầu: "Quanh năm suốt tháng ta không nói được mấy câu với hắn, nếu không phải lần này hắn có việc nhờ ta, mới mời ta uống rượu, bằng không ngay cả việc này ta cũng không biết."
Hắn xác thật không biết gì thêm.
Cuối cùng Tạ Cát Tường hỏi hắn: "Trương Hữu Đức này bao nhiêu tuổi, vóc dáng cao không?"
Chu trướng phòng đáp: "Hắn đại khái khoảng chừng 27-28 tuổi. Nhìn nhỏ hơn ta vài tuổi, vóc dáng xấp xỉ ta, đều là nhỉnh hơn năm thước* một chút, là một người rất bình thường."
*1 thước = 0.33m, 5 thước = 1.65m
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, trong lòng đều có đáp án.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn về phía Chu trướng phòng: "Chu trướng phòng, hiện có một chuyện cần ngươi đi làm, sau khi chuyện thành bản quan sẽ không bạc đãi ngươi."
Hắn ngưng trọng, dừng một chút lại nói: "Sẽ không khiến ngươi làm việc trái lương tâm, quan phủ tra án, ngươi hẳn là hiểu rõ."
Đôi mắt Chu trướng phòng lập tức sáng lên.
Hắn cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn hỏi: "Sẽ không liên lụy đến vợ con trong nhà tiểu nhân chứ?"
Triệu Thụy nhàn nhạt cười: "Sẽ không, nhưng ngươi đáp ứng việc này, mới là bảo vệ tốt nhất với bọn họ."
Tuy rằng thoạt nhìn rất trẻ, tựa hồ như vẫn còn chưa đến nhược quán, nhưng trên người Triệu Thụy đã có một cổ uy nghi.
Hắn nói lời hứa hẹn, luôn làm người tin phục tận đáy lòng.
Người nhát gan như Chu trướng phòng cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, ta làm!" Chu trướng phòng cắn răng nói.
Triệu Thụy gật gật đầu, nói với hắn: "Chuyện thứ nhất, chính là cần ngươi đi Cao Đào Tư nhận thi."
Nói như thế xong, trong lòng Chu trướng phòng liền không còn áp lực, lại biết sẽ có giáo úy âm thầm bảo hộ mình và người nhà, lập tức như sống lại.
Hắn vẫn dựa theo thời gian tan làm mỗi ngày về nhà, nói vài câu cùng thê tử, liền thay đổi áo ngoài, giả vờ đi Hồi Xuân Đường mua thuốc.
Cách mỗi tuần xác thật cũng cần đi bốc thuốc cho thê tử một lần, bởi vậy chuyến này đi cũng rất đường hoàng.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường mới vừa trở lại Cao Đào Tư, hắn đã từ Hồi Xuân Dường mang theo thuốc lại đây.
Mấy ngày nay Hình Cửu Niên đã quá sức mệt, là Ân Tiểu Lục dẫn Chu trướng phòng đi nhận thi.
Tạ Cát Tường ngồi trên bàn đá ở hậu nha (phía sau nha môn), ngược lại rất bình thản.
Triệu Thụy hỏi: "Muội cảm thấy nhất định là Trương Hữu Đức không?"
Tạ Cát Tường gật đầu, nói: "Hẳn là không sai, hơn nữa...... Ta cũng có thể đoán được, trước khi Trương Hữu Đức tới Hồng Chiêu Lâu làm sổ sách, công việc tại Lưu Li trang có lẽ có liên quan đến Tri Hành thư viện."
Triệu Thụy quay đầu nhìn nàng, sắc mặt Tạ Cát Tường bình thản, mang theo vẻ chắc chắn không nói nên lời.
Vụ án tra được tới nơi này, tựa hồ hết thảy đều đã rõ ràng.
Tạ Cát Tường bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Lưu Li trang hai năm trước, hắn nhất định có liên quan đến cái chết của hai thư sinh kia."
Một trận gió thổi tới, đánh rơi lá trúc xuống dưới, Triệu Thụy vừa muốn nói chuyện, lại bị Triệu Hòa Trạch vội vàng đi tới đánh gãy.
Sắc mặt hắn là ngưng trọng xưa nay chưa từng có.
"Thế tử, đại điện hạ cho mời."
Triệu Thụy nhíu mày: "Cái gì?"
Triệu Hòa Trạch cầm trong tay thiệp mời trình lên Triệu Thụy: "Một canh giờ trước, Chiêm Sĩ phủ đại hoàng tử tự mình đi vương phủ, đưa lên thế tử một phong thiệp mời, nói ngày hè ngắm sông, muốn cùng thế tử tụ hợp một chuyến."
Triệu Thụy thở sâu, sắc mặt cũng là ngưng trọng xưa nay chưa từng có.
Đại hoàng tử luôn luôn không hỏi tới chính sự, cũng không giao tiếp quá nhiều với triều thần, vì sao phải mời hắn qua phủ ngắm sông?
Trước không nhắc tới hắn là cận thần bên cạnh thiên tử, hắn vốn cũng là thư đồng của nhị hoàng tử, lại là anh em bà con của nhị hoàng tử, đại hoàng tử như thế nào cũng không có khả năng liên hệ với hắn.
Nhưng phong thiệp mời phỏng tay này, lại vẫn đặt trên tay hắn.
Triệu Thụy suy nghĩ một lát, sắc mặt hơi đổi: "Không tốt, trong triều có việc."
Tạ Cát Tường nắm chặt nắm tay, lại nói: "Nếu không thể, vậy không đi."
Thế tử gia phủ Triệu Vương truyền thừa trăm năm, cũng có tiền vốn khiêu chiến với hoàng tử.
Triệu Thụy mở phong thiệp mời kia ra, chỉ thấy trên mặt giấy là mấy con chữ lịch sự tao nhã: "Mở tiệc chiêu đãi Triệu thế tử và Tạ tiểu thư qua phủ một chuyến, trao đổi chuyện cũ tình xưa."
Tạ Cát Tường nghiêng nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy câu này.
"Còn mời ta?"
Triệu Thụy cười lạnh ra tiếng: "Đúng vậy, còn mời muội."
/175
|