Mấy ngày sau, Tần vương phái người đưa tới một bộ nữ trang hoa mỹ đến cực điểm.
Nguyên lai phụ mẫu ta đã muốn trở thành tù nhân của hắn. Mẫu thân của ta quỳ cầu Doanh Chính đừng giết ta, cũng đã nói ra chuyện ta là nữ nhi thân.
Ban đêm, Doanh Chính đến trong phòng ta. Mặt có chút vui mừng. Thấy ta chưa mặc nữ trang, hỏi: “Làm sao vậy? Là quả nhân tặng không hợp ý nàng?”
“Đại vương, Diêu Vân mặc nam trang cả đời. Mà nay đại vương lại ban thưởng nữ trang cho Diêu Vân, là muốn làm nhục Diêu Vân sao?”
Doanh Chính thở dài một tiếng: “Thôi thôi… quả nhân sẽ không bắt buộc nàng.”
Từ đó về sau, hắn để ta ở lại bên cạnh người, theo hắn phê duyệt tấu chương. Thỉnh thoảng hắn sẽ nghiêng người hỏi ta cái nhìn đối với triều chính, ta không nói, hắn cũng không giận.
Có khi, hắn có thể nhìn ta cả đêm, mà không nói một câu.
Phụ thân ta ở Hàm Dương hậm hực mà chết, mẫu thân gầy yếu cũng theo người mà đi.
Doanh Chính không cho người nói với ta, mà ta lại đã sớm đoán được.
Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mơ. Thấy Yến Đan ngồi trước giường ta, hát dân dao Yến quốc, dỗ ta đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, nước mắt đã ẩm ướt gối đầu.
Doanh Chính thống nhất Lục quốc, hắn hưng trí bừng bừng nói cho ta biết: “Diêu Vân, thiên hạ này đều là vương thổ, cho dù nàng đi chỗ nào cũng đều không được.”
Nụ cười của hắn tự tin lại tự phụ. Ta đã sớm biết được hùng tài vĩ lược của hắn, cũng hiểu rõ chỉ có nhân tài như hắn mới có thể nắm thiên hạ trong lòng bàn tay.
Ta lẳng lặng hỏi hắn: “Đại vương, ngài nhịn không vất vả sao? Sao không ban thưởng cái chết cho Diêu Vân?”
Nháy mắt Doanh Chính thu lại ý cười, trong mắt đau thương vô tận, quay đầu mà đi, đến trước cửa ngừng lại, như là với ta, hoặc như lầm bầm lầu bầu nói: “Quá muộn, đã muốn quá muộn…”
Mấy ngày sau, Doanh Chính mang theo ta ngồi thuyền du ngoạn trên sông.
Hát hay múa giỏi, cẩm y ngọc thực, cũng không có thể làm ta mở miệng cười.
Một đêm, Doanh Chính đến trong phòng ta, dường như có chút men say.
Hai tay hắn nắm chặt cánh tay ta, ta nghe thấy xương cốt của mình đang khanh khách rung động. Ánh mắt hắn nhìn về phía ta giống như ngọn lửa đang thiêu đốt: “Diêu Vân… là quả nhân rất ngu ngốc. Nàng hận quả nhân như vậy, như thế nào có thể giao mình cho quả nhân đâu?”
Lần đầu tiên ta sợ hãi đến ngay cả hô hấp đều đã quên. Liều mạng giãy dụa, lại bị hắn đè nặng trên tháp, không thể động đậy.
Nguyên lai phụ mẫu ta đã muốn trở thành tù nhân của hắn. Mẫu thân của ta quỳ cầu Doanh Chính đừng giết ta, cũng đã nói ra chuyện ta là nữ nhi thân.
Ban đêm, Doanh Chính đến trong phòng ta. Mặt có chút vui mừng. Thấy ta chưa mặc nữ trang, hỏi: “Làm sao vậy? Là quả nhân tặng không hợp ý nàng?”
“Đại vương, Diêu Vân mặc nam trang cả đời. Mà nay đại vương lại ban thưởng nữ trang cho Diêu Vân, là muốn làm nhục Diêu Vân sao?”
Doanh Chính thở dài một tiếng: “Thôi thôi… quả nhân sẽ không bắt buộc nàng.”
Từ đó về sau, hắn để ta ở lại bên cạnh người, theo hắn phê duyệt tấu chương. Thỉnh thoảng hắn sẽ nghiêng người hỏi ta cái nhìn đối với triều chính, ta không nói, hắn cũng không giận.
Có khi, hắn có thể nhìn ta cả đêm, mà không nói một câu.
Phụ thân ta ở Hàm Dương hậm hực mà chết, mẫu thân gầy yếu cũng theo người mà đi.
Doanh Chính không cho người nói với ta, mà ta lại đã sớm đoán được.
Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mơ. Thấy Yến Đan ngồi trước giường ta, hát dân dao Yến quốc, dỗ ta đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, nước mắt đã ẩm ướt gối đầu.
Doanh Chính thống nhất Lục quốc, hắn hưng trí bừng bừng nói cho ta biết: “Diêu Vân, thiên hạ này đều là vương thổ, cho dù nàng đi chỗ nào cũng đều không được.”
Nụ cười của hắn tự tin lại tự phụ. Ta đã sớm biết được hùng tài vĩ lược của hắn, cũng hiểu rõ chỉ có nhân tài như hắn mới có thể nắm thiên hạ trong lòng bàn tay.
Ta lẳng lặng hỏi hắn: “Đại vương, ngài nhịn không vất vả sao? Sao không ban thưởng cái chết cho Diêu Vân?”
Nháy mắt Doanh Chính thu lại ý cười, trong mắt đau thương vô tận, quay đầu mà đi, đến trước cửa ngừng lại, như là với ta, hoặc như lầm bầm lầu bầu nói: “Quá muộn, đã muốn quá muộn…”
Mấy ngày sau, Doanh Chính mang theo ta ngồi thuyền du ngoạn trên sông.
Hát hay múa giỏi, cẩm y ngọc thực, cũng không có thể làm ta mở miệng cười.
Một đêm, Doanh Chính đến trong phòng ta, dường như có chút men say.
Hai tay hắn nắm chặt cánh tay ta, ta nghe thấy xương cốt của mình đang khanh khách rung động. Ánh mắt hắn nhìn về phía ta giống như ngọn lửa đang thiêu đốt: “Diêu Vân… là quả nhân rất ngu ngốc. Nàng hận quả nhân như vậy, như thế nào có thể giao mình cho quả nhân đâu?”
Lần đầu tiên ta sợ hãi đến ngay cả hô hấp đều đã quên. Liều mạng giãy dụa, lại bị hắn đè nặng trên tháp, không thể động đậy.
/11
|