Ninh Vũ Phi nhìn cách ăn mặc, trang điểm của Lâm Thanh Tiêu ngày hôm nay, một chiếc váy màu xanh với đường viền khoảng 20cm.
“Em trai của chị, có ý nghĩa gì với chị gái không thế?” Lâm Thanh Tiêu cười quyến rũ.
“Thôi nào!”
Ninh Vũ Phi nuốt nước bọt: “Chị gái, chị như thế này là vừa đẹp rồi, nếu còn quyến rũ hơn chút nữa thì có lẽ em sắp ghen rồi đó.”
“Không sao, chị sẽ mãi mãi là của em.
Chỉ cần qua sinh nhật tuồi 21 của em, chị sẽ tự tay gói mình thành món quà đem tặng cho em.” Lâm Thanh Tiêu lại hôn Ninh Vũ Phi một cái.
Điều này làm cho Ninh Vũ Phi cảm thấy xấu hổ, anh ngại ngùng gãi gãi đầu: “Chị gái, chị nói như vậy liệu các chị gái còn lại có đồng ý không?”
“Nhà ở ven hồ thì thưởng thức ánh trăng trước, dù sao thì Sáu Út em cũng chỉ có thể là của chị thôi.”
“Hihi chị Thanh Tiêu, chị như thế có ổn không đó?”
Ninh Vũ Phi đắc ý mỉm cười, khi anh nhìn về phía Lâm Thanh Tiêu, chỉ thấy cô ấy mới chụp một bức ảnh cho mình.
“Chị, chị làm gì thế?”
“Không có gì, chị chỉ gửi cho các chị em xem thôi.
Hơn nữa, chị chuẩn bị phát trực tiếp cho mọi người xem vào bữa tiệc tổ chức sinh nhật của em tối hôm đó nữa.” Lâm Thanh Tiêu mỉm cười, nói.
“Việc này...”
Chị tư thật sự khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy xấu hổ, lời nói của chị thật sự quá mạnh dạn, còn muốn phát trực tiếp cho các chị gái khác xem nữa.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi không dám, anh vô tội, sao có thể làm chuyện kích thích như vậy chứ.
Một lúc sau, các chị gái đột nhiên bùng nổ, người nào người đấy đều muốn xông đến đánh cho Lâm Thanh Tiêu một trận đáng đời.
“Vô dụng thôi.
Các chị em, Sáu Út là của em rồi.
Người phụ nữ đầu tiên của em ấy chắc chắn phải là em.” Lâm Thanh Tiêu nói xong thì vứt điện thoại lên mặt bàn.
“Khụ khụ! Chị tư, chị làm thế không ổn lắm nhỉ, cẩn thận chị ba trực tiếp vác dao đến chém chị đó.”
“Chị sợ gì? Em không đánh được chị cả, lẽ nào không đánh được chị ba của em sao?” Lâm Thanh Tiêu khinh thường.
Năng lực của chị cả đương nhiên không thể nghi ngờ được, Lý Thương Cát luôn nói rằng tương lai 10 năm nữa Ninh Vũ Phi cũng sẽ không phải là đối thủ của chị ấy.
Bởi vì tài năng, thực lực của chị cả quá cao, quá giỏi.
Năm đó, chị cả xuất núi đã có thể đánh tay đôi với sư phụ Vương Chung rồi.
Ninh Vũ Phi xoa mũi, khẽ nói: “Chị tư, chuyện lần trước chị đã giải quyết xong chưa?”
“Chị giải quyết xong rồi, một tên nhà giàu không có mắt nhìn thôi mà, chẳng có nghĩa lý gì.” Lâm Thanh Tiêu gọt vỏ táo, cắt một miếng rồi nói: “A, em trai há miệng ra nào.”
“Không cần đâu, em tự ăn là được rồi.” Ninh Vũ Phi trả lời.
“Là do quả táo chị bổ ra không ngon hay là do em không muốn ăn?”
“Không phải, không phải!” Ninh Vũ Phi vội vàng há miệng ăn miếng táo.
Nếu không thì chị tư cứ như vậy, lát nữa nhất định sẽ bắt anh ăn đến mức không đi được mất.
“Sáu Út, lần này chị gái vì em mà đã chuẩn bị sẵn hai cô gái nước ngoài, tóc vàng xinh đẹp.
Đợi lát nữa chị gọi bọn họ đến, khi chị không ở đây họ sẽ chăm sóc cho em.”
Ninh Vũ Phi ăn một miếng hoa quả xong rồi nói: “Chị tư, không cần đâu, em có thể tự chăm sóc cho em mà.
Chị bảo người khác đến chăm em còn không bằng chị có thể gian thì qua đây một chuyến, mọi người sống cùng nhau thật vui vẻ, không tốt sao?”
“Chuyện này cứ để chị suy nghĩ thêm xem sao đã.
Đến khi mà Sáu Út qua tuổi 21 rồi, chị sẽ sinh cho em thật nhiều con, để cho mấy cô bạn của em và các chị gái phải ghen tị.”
Ninh Vũ Phi thật sự quá xấu hổ, các chị đều muốn được ngủ với anh.
“Sáu Út, đi thôi, chị đưa em đi mua sắm,mua cho em mấy bộ quần áo mới.”
“Không cần đâu chị, em vẫn chưa cao thêm nhiều đâu, em vẫn có quần áo mặc mà.”
“Đi.
Em phải ăn mặc cho thật đẹp trai và thật ngầu, như thế mới là em trai của chị được.”
Lâm Thanh Tiêu ngay lập tức kéo Ninh Vũ Phi ra ngoài, kết quả họ gặp phải Trầm Mặc Như vừa mới đi tới cổng.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tiêu đang ôm tay Ninh Vũ Phi một cách thân mật, Trầm Mặc Như cảm thấy cực kỳ ghen tị.
“Vũ Phi, người phụ nữ này là ai vậy?”.
/800
|