Lâm Hải không thể không nghi ngờ, dù sao bây giờ không có sinh viên nào có thể làm bác sĩ được, không phải một mình Lâm Hải không tin, bất cứ ai không tận mắt chứng kiến cũng sẽ không tin.
“Hai người yên tâm đi, chú ý nghỉ ngơi thật tốt.
”
Ninh Vũ Phi rời bệnh viện trở về biệt thự đúng tám giờ, bốn người phụ nữ đang ăn cơm.
“Vũ Phi, anh về rồi sao, em còn tưởng hôm nay anh về trễ chứ?” Giang Vị Noãn nói.
“Tình trạng của bệnh nhân ổn rồi nên anh về, để anh đoán xem hôm nay là tay nghề của ai nào?”
Nói xong, Ninh Vũ Phi định dùng tay cầm lấy một cái đùi gà để nếm thử xem.
Lăng Bảo Châu đập đũa vào tay anh: “Chú ý vệ sinh đi, đi rửa tay rồi lấy đũa đi.
”
“Được được.
” Ninh Vũ Phi chạy nhanh vào bếp, quả nhiên họ vẫn chừa đồ ăn cho anh.
Sau đó anh mang ra cùng mọi người ăn cơm, Ninh Vũ Phi nếm một miếng: “Món thịt xào này là do chị Bảo Châu nấu, canh gà này là Tố Nga làm, cơm là Vị Noãn nấu, đồ ăn còn lại là do Tư Đồ Y Nhạn nấu.
”
Những người phụ nữ thể hiện sự hài lòng và tiếp tục ăn.
Ninh Vũ Phi nghĩ, vừa rồi rất nguy hiểm, nếu chỉ khen một người, ba người kia nhất định sẽ ghen tị, cho nên mới khen từng người một.
Quả nhiên đã bị anh đoán trúng, xem như tránh được một kiếp nạn, bốn người này, không thể đắc tội với ai được.
“Vũ Phi, hôm nay cậu đi đâu vậy?” Tư Đồ Y Nhạn hỏi.
Bởi vì sau trận đấu hôm nay, Ninh Vũ Phi đã chạy mất hút không thấy bóng dáng đâu.
Ninh Vũ Phi nói: “Tôi không thích bị phỏng vấn nên đã về sớm.
”
Tuy rằng Ninh Vũ Phi không ghi được nhiều điểm trong trận đấu, nhưng bất cứ ai am hiểu bóng rổ đều biết rằng Ninh Vũ Phi đóng vai trò rất quan trọng trong hiệp một và hiệp hai.
“Chơi bóng rổ, người như Ninh Vũ Phi sẽ không bị ép dẹp chứ?”
Lăng Bảo Châu nói, làm Ninh Vũ Phi tối sầm mặt mũi, phản bác: “Chị Bảo Châu, chị cũng không thể nói như vậy, đừng nhìn tôi gầy mà nói vậy, toàn bộ đều là cơ bắp.
”
“Thôi đi, người cậu có mấy lạng thịt chẳng lẽ tôi không biết sao?”
“Nếu chị không tin, đêm nay tôi để cửa, chị vào trong kiểm tra thử xem sao?” Ninh Vũ Phi cười nói.
“Đồ lưu manh!”
Lăng Bảo Châu trợn mắt, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi.
“Vũ Phi, anh dám đùa giỡn chị Bảo Châu, anh chết chắc rồi!”
“Anh chết chắc rồi.
” Ba người họ cười nói.
“Sợ cái gì chứ, thật sự là vậy, hay đêm nay cả ba người tới kiểm tra nhé?” Ninh Vũ Phi nói mà không biết xấu hổ.
Kết quả, ba người phụ nữ trợn mắt, cuối cùng vẫn để bát cho Ninh Vũ Phi rửa.
Ngày hôm sau!
Ninh Vũ Phi nhận được thông báo về việc hủy bỏ cuộc phẫu thuật, làm Ninh Vũ Phi vừa tan học liền chạy nhanh tới bệnh viện để xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Trong bệnh viện, Ninh Vũ Phi gặp được viện trưởng, kinh ngạc hỏi: “Viện trưởng, cuộc giải phẫu này tôi chắc chắn có thể làm, sao đột nhiên lại bị hủy bỏ?”
Viện trưởng Triệu nói: “Vũ Phi, xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ phát sinh chuyện này, bây giờ tôi không còn quyền hành để xử lý.
”
Ninh Vũ Phi nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
“Bởi vì bây giờ ông ta đã không phải là viện trưởng, đương nhiên sẽ không có tư cách.
” Một giọng nói truyền đến.
.
/800
|