Đây không phải là giọng của Lăng Bảo Châu, Ninh Vũ Phi cau mảy hỏi: “Anh là ai, mọi người đâu rồi?”
“Bọn họ vẫn tốt đẹp cả.
Nếu không muốn bọn họ chết, mau đem Hộp Trường Sinh đến La San Cung để đổi lấy bọn họ.
Anh cũng biết mà, chúng tôi không phải người bình thường, anh có báo cảnh sát cũng vô ích thôi.”
“Không phải các người muốn Hộp Trường Sinh thôi sao, đưa cho các người là được chứ gì.”
Tút tút tút!
Đầu dây bên kia dã cúp máy.
Ninh Vũ Phi vội vàng lái xe đi ra ngoài, đi về nơi chôn Hộp Trường Sinh.
Ở đây là một vị trí hẻo lánh trong một công viên, chiếc hộp bị chôn vùi dưới gốc cây.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng đào nó ra, rồi vội vàng chạy đến La San Cung, một khe núi cách khu biệt thự nơi anh ở chỉ vài cây số.
Lúc Ninh Vũ Phi đến đây đã là 1 giờ đêm, xung quanh đều chìm vào bóng tối.
Trên ngọn cây hiện ra một bóng người, lạnh lùng nói: “Anh thật sự đã đến rồi.”
“Đừng nói nhảm nữa, người của tôi đâu?”
“Đừng quá lo lắng như thế, bọn họ đều an toàn.
Chỉ cần anh giao Hộp Trường Sinh cho tôi, chúng tôi sẽ thả họ ra ngay lập tức.”
Ninh Vũ Phi nói: “Anh xem tôi là tên ngốc à?”
“Vậy anh có thể tự mình đi xem sao.
Tôi không có chút hứng thú nào với người của anh đâu, tôi chỉ cần Hộp Trường Sinh trong tay anh là được rồi.”
Nhìn theo hướng tay của đối phương, người đang ở đằng sau lưng thật sự là nhóm người Lăng Bảo Châu.
Chỉ là, bọn họ đều đã bị hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên, anh không nhìn thấy Giang Vị Noãn, Ninh Vũ Phi hỏi: “Thiếu mất một người rồi.”
“Người này không ở chỗ chúng tôi.
Anh mau chóng giao Hộp Trường Sinh ra rồi quên hết chuyện đêm nay đi.” Hắc Sát nói.
“Cầm lấy đi!” Ninh Vũ Phi ném chiếc hộp trong tay ra.
Hắc Sát cầm Hộp Trường Sinh trong tay, sau khi mở ra xem, phát hiện bên trong không phải là Hộp Trường Sinh, anh ta lập tức phẫn nộ: “Anh?”
Thế nhưng anh ta ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng Ninh Vũ Phi đâu nữa mà chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên cạnh.
Hắc Sát nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang cùng Bạch Sát đánh nhau.
Ninh Vũ Phi tung nắm đấm ra, thế nhưng Bạch Sát không thể đỡ được, liên tiếp lùi về phía sau.
“Hắc Sát, tên nhóc này cũng là võ sĩ.”
“Dám chơi chúng tôi hả.
Kể cả có là võ sĩ anh cũng không tránh khỏi cái chết!” Một làn khí đen thoát ra từ trong lòng bàn tay Hắc Sát.
Ninh Vũ Phi vừa nhìn đã biết trong làn khí đó có độc, đối phương đang luyện độc.
Thế nhưng anh không chút do dự, nắm lấy lòng bàn tay của đối phương, Hắc Sát đánh một đấm rồi thu tay lại, cười lạnh lùng: “Thật là ngu ngốc, còn dám nhận nắm đấm độc của tôi.”
“Không chắc thì sao dám nhận chứ?” Ninh Vũ Phi cười nhạt.
“Gì cơ?”
Hắc Sát giật mình, anh ta ngây người, chỉ thấy lòng bàn tay của Ninh Vũ Phi không hề chịu ảnh hưởng gì.
Thế nhưng, rõ ràng vừa rồi...
“Nói nhiều lời vô ích như thế làm gì? Cùng ra tay đi.” Bạch Sát vừa bị tổn thất, nhưng vẫn đằng đằng sát khí tiến lên.
“Hừ!” Ninh Vũ Phi ánh mắt lạnh lùng, một mình đấu với hai người.
Cuộc đụng độ của ba người họ làm nổi lên một làn gió lạnh thấu xương thấu tuỷ, cỏ cây hoa lá xung quanh xào xạc.
Ninh Vũ Phi nắm chặt nắm đấm, mở ra rồi lại đóng lại, trực tiếp đè mạnh hai người kia, gió từ nắm đấm của anh khiến cho nắm đấm độc của Hắc Bạch song sát cũng vô dụng.
“Sao có thể như thế chứ? Tên nhóc này tại sao nắm đấm lại có lực mạnh mẽ như vậy chứ?” Hắc Bạch song sát vô cùng kinh ngạc.
Rầm!
Gió từ nắm đấm của Ninh Vũ Phi vô cùng mạnh mẽ, đến mức Hắc Bạch song sát phải lùi lại đằng sau mấy bước, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, không nói nên lời.
Cho dù đêm nay bọn họ không đánh lại được người mặc đồ đen cũng không sao, đến bây giờ lẽ nào cũng không thể đánh lại một người trẻ tuổi sao?
“Cậu nhóc, còn có một cô gái của anh vẫn trong tay tôi, anh muốn cô ấy chết sao hả?”
“Các người dám động vào cô ấy, tôi sẽ cho các người chết không toàn thây.” Ninh Vũ Phi trả lời.
Hắc Bạch song sát rõ ràng biết mình không phải đối thủ của Ninh Vũ Phi, chỉ có thể đổi một cách khác, vừa hay có thể lợi dụng con bài Giang Vị Noãn vốn dĩ không tồn tại.
“Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến mấy người.
Chỉ cần giao Hộp Trường Sinh ra, tôi sẽ giao người của anh ra, lúc đó nước sông không phạm nước giếng nữa.
Thế nào?”
“Các anh dám lừa tôi thì tự gánh lấy hậu quả.”
Quá bất lực, Ninh Vũ Phi đành phải lấy Hộp Trường Sinh ở phía sau lưng ra, ném về phía bọn họ.
Thế nhưng một sợi chỉ đỏ bỗng nhiên bay ra từ trong bóng tối, giật mất Hộp Trường Sinh đi.
“Là ai?”
Hộp Trường Sinh rơi vào trong tay một người phụ nữ, cô ta cười ranh mãnh: “Thật ngại quá, htp này có thể rơi vào tay bất cứ ai, thế nhưng Hắc Bạch song sát các người không đủ tư cách.”
“Cô tốt nhất nên giao Hộp Trường Sinh ra đây, nếu không hậu quả cô không thể nào gánh vác được đâu.” Hắc Sát uy hiếp.
Người phụ nữ nở nụ cười kinh thường: “Chúng tôi làm việc của mình, không cần các người nhiều lời.”.
/800
|