Không chỉ như thế, ánh đèn trong nhà kính cũng được bật sáng lên.
Đây là đèn cảm ứng, khi xây dựng lại trụ sở đào tạo thực vật, Ninh Bội đã tốn không ít tâm tư trong chuyện này, chính vì muốn lưu lại cho Tùy Qua một ấn tượng tốt, sau này chiếu cố cho hai người bọn họ. Cho dù không nhiều, ít nhất có thể bảo đảm cho Dương Chấn Thanh thân thể cường tráng, cuộc sống ban đêm hài hòa. Chỉ cần như vậy, cũng đã đủ rồi.
Dưới ánh đèn, mọi vật trong nhà kính lộ ra vẻ mộng ảo.
Sương khói bay lên, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, trong không khí tựa hồ cũng tràn đầy một loại khí tức linh hoạt kỳ ảo, làm cho người ta có một loại cảm giác lọt vào trong tiên cảnh.
Hơn nữa, thực vật trong nhà kính này, Lam Lan cũng không nhận ra, nàng giống như lạc vào một không gian xa lạ.
Nhưng sau giây phút kinh ngạc, Lam Lan cố gắng trấn định, sau đó nói:
- Vừa rồi là người nào nói chuyện với tôi?
- Là tôi.
Một thanh âm vang lên, nhưng Lam Lan không nhìn thấy bóng người.
Nếu là bình thường, Lam Lan thậm chí sẽ sợ hãi. Nhưng hiện tại, bởi vì lo lắng cho an nguy của Tùy Qua, lá gan của Lam Lan cũng lớn thêm không ít, nói:
- Ngươi là ai, ra ngoài đi!
- Tôi đang ở dưới chân cô.
Thanh âm của Tiểu Ngân Trùng lại vang lên.
Lam Lan rốt cục hoảng sợ, sau đó đánh bạo nhìn xuống dưới chân, dưới chân không có người nào, chỉ có một con giun lớn bằng ngón tay út.
Con giun màu ngân bạc.
Một loại giống chưa từng thấy.
- Chẳng lẽ, người nói chuyện chính là con giun này hay sao?
Lam Lan tựa hồ không thể tin.
- Đúng vậy, người nói chuyện chính là tôi.
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Làm sao ngươi có thể nói chuyện?
Lam Lan cảm thấy đầu óc mình tựa hồ có vấn đề, làm sao lại thấy một con giun có thể nói chuyện.
- Tôi là linh thú, không phải con giun!
Tiểu Ngân Trùng cải chính:
- Tùy Qua là lão đại của tôi, hiện tại hắn đang bế quan, cho nên không cho phép có người quấy rầy. Vừa rồi không cho ngươi đi vào, hi vọng cô không tức giận.
- Ta không tức giận.
Lam Lan nói:
- Hắn đang bế quan, bế quan bao lâu?
- Không biết.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Hắn không nói, nhưng sau khi thành công sẽ ra thôi.
- Vậy nếu không thành công thì sao?
Lam Lan hỏi.
- Vậy không thể đi ra.
Tiểu Ngân Trùng nói, sau đó nhận thấy lời này có chút không ổn, vội vàng bổ sung:
- Dĩ nhiên, lão đại nhất định sẽ ra, bởi vì hắn là lão đại của tôi, hắn nhất định sẽ thành công.
- Hắn bế quan ở đâu?
Lam Lan nhìn xung quanh, tựa hồ thấy trong nhà kính này thật sự không có chỗ nào có thể bế quan .
- Là ở chỗ này.
Tiểu Ngân Trùng quay đầu chỉ về phía gốc cây Bão Phúc đan mộc.
- Hắn ở bên trong cây!
Lam Lan cảm thấy nàng sắp nổi điên rồi.
Đầu tiên là gặp phải một con giun có thể nói, tiếp theo biết được Tùy Qua đang bế quan trong cây khô, nàng thật sự không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không. Nếu không tại sao lại gặp chuyện ly kỳ như vậy.
- Đúng vậy.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lão đại đang tu hành Thảo Mộc Quan pháp, hi vọng có thể đột phá Hậu Thiên bình cảnh, bước vào Tiên Thiên bí cảnh.
- Hắn đi vào bao lâu rồi?
Lam Lan hỏi.
- Ba ngày rồi.
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Ba ngày? Đó là thời gian tôi rời khỏi phòng giải phẩu.
Lam Lan tự nhủ:
- Tùy Qua, tại sao anh phải lựa chọn bế quan lúc này? Anh rút cuộc đang làm cái gì, rút cuộc đang suy nghĩ gì?
- Tỷ tỷ, cô không cần lo lắng.
Tiểu Ngân Trùng khuyên lơn.
- Không cần lo lắng?
Lam Lan nói:
- Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, hiện tại bị giam trong cái cây đáng chết này, không ăn không uống, hắn có thể duy trì được bao lâu? Ngươi nói cho ta biết, hắn không cần ăn cái gì sao? Hắn là người máy sao?
- Không phải, lão đại cần ăn, nhưng nhịn đói mấy ngày cũng không sao.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lo lắng thật sự chính là bên trong cây khô hoàn toàn kín gió, không ăn không uống thì thôi, nhưng không thể hô hấp. . .
- Cái gì, ở trong đó không thể hô hấp?
Lam Lan kinh hô:
- Vậy ngươi còn không mau đem hắn ra?
- Không thể.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lần này lão đại bế quan, chính là vì đoạn tuyệt phương thức hô hấp Hậu Thiên, lĩnh ngộ phương pháp hô hấp thổ nạp Tiên Thiên, nếu hiện tại đưa hắn ra, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, khiến hắn thất bại trong gang tấc .
- Vậy rút cuộc phải làm sao?
Lam Lan quả thực muốn nổi điên rồi.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Chỉ có thể đợi!
- Đợi?
- Đúng vậy. Chỉ có thể chờ lão đại phá quan ra.
- Nếu như hắn không thể phá quan ra ngoài thì sao?
- Vậy cũng không thể đưa ra . Huống chi, nếu như hắn thật sự thất bại, vậy thì sớm đã…….Ài….
- . . .
Tiểu Ngân Trùng không ngờ Lam Lan lại chờ ở chỗ này thật.
Cứ như vậy ngồi chờ, ngây người nhìn gốc cây Bão Phúc đan mộc.
Điện thoại di động của nàng đã vang lên nhiều lần, nhưng Lam Lan vẫn không nghe máy.
Qua một hồi, điện thoại của Lam Lan lại một lần nữa vang lên.
Lúc này, Lam Lan sờ soạng tìm điện thoại, Tiểu Ngân Trùng còn tưởng Lam Lan muốn nghe điện thoại, kết quả nhìn thấy nàng lấy điện thoại di động ra, sau đó hung hăng ném vào ống thép trong nhà kính.
Bốp!
Nhất thời, điện thoại di động của nàng rơi lả tả thành một đống linh kiện.
Tiểu Ngân Trùng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ nữ nhân này thật không hổ là nữ nhân của lão đại, tác phong làm việc có chút tương tự như lão đại. Chẳng qua, không biết lúc nào lão đại có thể xuất quan.
Lần này Lam Lan đợi chính là ba ngày.
Trong ba ngày này, Lam Lan tựa hồ không rời khỏi chỗ, nàng cũng không liên lạc với bất cứ người nào, cũng không nói chuyện với Tiểu Ngân Trùng, chỉ ngồi nhìn gốc cây Bão Phúc đan mộc, cũng không biết nàng rút cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Ba ngày sau, Lam Lan rốt cục mở miệng nói một câu:
- Không thể đợi thêm nữa rồi!
- Cái gì không thể đợi thêm nữa rồi?
Tiểu Ngân Trùng mờ mịt nói.
- Nhất định phải đưa hắn ra.
Lam Lan nói:
- Đã sáu ngày trôi qua rồi, cho dù hắn không phải người bình thường, ở bên trong cây khô này, cũng không thể chống đở thời gian lâu như vậy.
- Lan tỷ tỷ, cô có cách nào đưa lão đại ra sao?
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Đây là linh mộc, đao rìu khó làm thương tổn!
- Tôi mặc kệ nó là cái gì, tôi chỉ muốn đưa Tùy Qua ra ngoài.
Lam Lan giống như phát điên nói:
- Tôi muốn hắn còn sống! Bình an sống là được, tôi bất kể hắn bế quan, tu hành cái gì!
Thật ra, Tiểu Ngân Trùng cũng có chút bận tâm về tình trạng của Tùy Qua, là linh thú cấp ba, cảm giác của Tiểu Ngân Trùng nhạy cảm hơn Lam Lan rất nhiều. Nhưng nó rõ ràng cảm giác được khí tức sinh mệnh của Tùy Qua càng ngày càng yếu, nhất là hai ngày này, có lẽ đã không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
- Lan tỷ tỷ, lão đại là một người tu hành, hắn tu hành Thảo Mộc Quan pháp, chứng minh hắn đã có giác ngộ đối mặt với sinh tử. Nếu cô là bằng hữu của hắn, nên ủng hộ hắn. . .
- Tôi không biết giác ngộ gì hết, tôi chỉ muốn hắn bình an!
Lam Lan lớn tiếng nói, đột nhiên nước mắt trào ra.
Đây là đèn cảm ứng, khi xây dựng lại trụ sở đào tạo thực vật, Ninh Bội đã tốn không ít tâm tư trong chuyện này, chính vì muốn lưu lại cho Tùy Qua một ấn tượng tốt, sau này chiếu cố cho hai người bọn họ. Cho dù không nhiều, ít nhất có thể bảo đảm cho Dương Chấn Thanh thân thể cường tráng, cuộc sống ban đêm hài hòa. Chỉ cần như vậy, cũng đã đủ rồi.
Dưới ánh đèn, mọi vật trong nhà kính lộ ra vẻ mộng ảo.
Sương khói bay lên, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, trong không khí tựa hồ cũng tràn đầy một loại khí tức linh hoạt kỳ ảo, làm cho người ta có một loại cảm giác lọt vào trong tiên cảnh.
Hơn nữa, thực vật trong nhà kính này, Lam Lan cũng không nhận ra, nàng giống như lạc vào một không gian xa lạ.
Nhưng sau giây phút kinh ngạc, Lam Lan cố gắng trấn định, sau đó nói:
- Vừa rồi là người nào nói chuyện với tôi?
- Là tôi.
Một thanh âm vang lên, nhưng Lam Lan không nhìn thấy bóng người.
Nếu là bình thường, Lam Lan thậm chí sẽ sợ hãi. Nhưng hiện tại, bởi vì lo lắng cho an nguy của Tùy Qua, lá gan của Lam Lan cũng lớn thêm không ít, nói:
- Ngươi là ai, ra ngoài đi!
- Tôi đang ở dưới chân cô.
Thanh âm của Tiểu Ngân Trùng lại vang lên.
Lam Lan rốt cục hoảng sợ, sau đó đánh bạo nhìn xuống dưới chân, dưới chân không có người nào, chỉ có một con giun lớn bằng ngón tay út.
Con giun màu ngân bạc.
Một loại giống chưa từng thấy.
- Chẳng lẽ, người nói chuyện chính là con giun này hay sao?
Lam Lan tựa hồ không thể tin.
- Đúng vậy, người nói chuyện chính là tôi.
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Làm sao ngươi có thể nói chuyện?
Lam Lan cảm thấy đầu óc mình tựa hồ có vấn đề, làm sao lại thấy một con giun có thể nói chuyện.
- Tôi là linh thú, không phải con giun!
Tiểu Ngân Trùng cải chính:
- Tùy Qua là lão đại của tôi, hiện tại hắn đang bế quan, cho nên không cho phép có người quấy rầy. Vừa rồi không cho ngươi đi vào, hi vọng cô không tức giận.
- Ta không tức giận.
Lam Lan nói:
- Hắn đang bế quan, bế quan bao lâu?
- Không biết.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Hắn không nói, nhưng sau khi thành công sẽ ra thôi.
- Vậy nếu không thành công thì sao?
Lam Lan hỏi.
- Vậy không thể đi ra.
Tiểu Ngân Trùng nói, sau đó nhận thấy lời này có chút không ổn, vội vàng bổ sung:
- Dĩ nhiên, lão đại nhất định sẽ ra, bởi vì hắn là lão đại của tôi, hắn nhất định sẽ thành công.
- Hắn bế quan ở đâu?
Lam Lan nhìn xung quanh, tựa hồ thấy trong nhà kính này thật sự không có chỗ nào có thể bế quan .
- Là ở chỗ này.
Tiểu Ngân Trùng quay đầu chỉ về phía gốc cây Bão Phúc đan mộc.
- Hắn ở bên trong cây!
Lam Lan cảm thấy nàng sắp nổi điên rồi.
Đầu tiên là gặp phải một con giun có thể nói, tiếp theo biết được Tùy Qua đang bế quan trong cây khô, nàng thật sự không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không. Nếu không tại sao lại gặp chuyện ly kỳ như vậy.
- Đúng vậy.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lão đại đang tu hành Thảo Mộc Quan pháp, hi vọng có thể đột phá Hậu Thiên bình cảnh, bước vào Tiên Thiên bí cảnh.
- Hắn đi vào bao lâu rồi?
Lam Lan hỏi.
- Ba ngày rồi.
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Ba ngày? Đó là thời gian tôi rời khỏi phòng giải phẩu.
Lam Lan tự nhủ:
- Tùy Qua, tại sao anh phải lựa chọn bế quan lúc này? Anh rút cuộc đang làm cái gì, rút cuộc đang suy nghĩ gì?
- Tỷ tỷ, cô không cần lo lắng.
Tiểu Ngân Trùng khuyên lơn.
- Không cần lo lắng?
Lam Lan nói:
- Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, hiện tại bị giam trong cái cây đáng chết này, không ăn không uống, hắn có thể duy trì được bao lâu? Ngươi nói cho ta biết, hắn không cần ăn cái gì sao? Hắn là người máy sao?
- Không phải, lão đại cần ăn, nhưng nhịn đói mấy ngày cũng không sao.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lo lắng thật sự chính là bên trong cây khô hoàn toàn kín gió, không ăn không uống thì thôi, nhưng không thể hô hấp. . .
- Cái gì, ở trong đó không thể hô hấp?
Lam Lan kinh hô:
- Vậy ngươi còn không mau đem hắn ra?
- Không thể.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lần này lão đại bế quan, chính là vì đoạn tuyệt phương thức hô hấp Hậu Thiên, lĩnh ngộ phương pháp hô hấp thổ nạp Tiên Thiên, nếu hiện tại đưa hắn ra, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, khiến hắn thất bại trong gang tấc .
- Vậy rút cuộc phải làm sao?
Lam Lan quả thực muốn nổi điên rồi.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Chỉ có thể đợi!
- Đợi?
- Đúng vậy. Chỉ có thể chờ lão đại phá quan ra.
- Nếu như hắn không thể phá quan ra ngoài thì sao?
- Vậy cũng không thể đưa ra . Huống chi, nếu như hắn thật sự thất bại, vậy thì sớm đã…….Ài….
- . . .
Tiểu Ngân Trùng không ngờ Lam Lan lại chờ ở chỗ này thật.
Cứ như vậy ngồi chờ, ngây người nhìn gốc cây Bão Phúc đan mộc.
Điện thoại di động của nàng đã vang lên nhiều lần, nhưng Lam Lan vẫn không nghe máy.
Qua một hồi, điện thoại của Lam Lan lại một lần nữa vang lên.
Lúc này, Lam Lan sờ soạng tìm điện thoại, Tiểu Ngân Trùng còn tưởng Lam Lan muốn nghe điện thoại, kết quả nhìn thấy nàng lấy điện thoại di động ra, sau đó hung hăng ném vào ống thép trong nhà kính.
Bốp!
Nhất thời, điện thoại di động của nàng rơi lả tả thành một đống linh kiện.
Tiểu Ngân Trùng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ nữ nhân này thật không hổ là nữ nhân của lão đại, tác phong làm việc có chút tương tự như lão đại. Chẳng qua, không biết lúc nào lão đại có thể xuất quan.
Lần này Lam Lan đợi chính là ba ngày.
Trong ba ngày này, Lam Lan tựa hồ không rời khỏi chỗ, nàng cũng không liên lạc với bất cứ người nào, cũng không nói chuyện với Tiểu Ngân Trùng, chỉ ngồi nhìn gốc cây Bão Phúc đan mộc, cũng không biết nàng rút cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Ba ngày sau, Lam Lan rốt cục mở miệng nói một câu:
- Không thể đợi thêm nữa rồi!
- Cái gì không thể đợi thêm nữa rồi?
Tiểu Ngân Trùng mờ mịt nói.
- Nhất định phải đưa hắn ra.
Lam Lan nói:
- Đã sáu ngày trôi qua rồi, cho dù hắn không phải người bình thường, ở bên trong cây khô này, cũng không thể chống đở thời gian lâu như vậy.
- Lan tỷ tỷ, cô có cách nào đưa lão đại ra sao?
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Đây là linh mộc, đao rìu khó làm thương tổn!
- Tôi mặc kệ nó là cái gì, tôi chỉ muốn đưa Tùy Qua ra ngoài.
Lam Lan giống như phát điên nói:
- Tôi muốn hắn còn sống! Bình an sống là được, tôi bất kể hắn bế quan, tu hành cái gì!
Thật ra, Tiểu Ngân Trùng cũng có chút bận tâm về tình trạng của Tùy Qua, là linh thú cấp ba, cảm giác của Tiểu Ngân Trùng nhạy cảm hơn Lam Lan rất nhiều. Nhưng nó rõ ràng cảm giác được khí tức sinh mệnh của Tùy Qua càng ngày càng yếu, nhất là hai ngày này, có lẽ đã không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
- Lan tỷ tỷ, lão đại là một người tu hành, hắn tu hành Thảo Mộc Quan pháp, chứng minh hắn đã có giác ngộ đối mặt với sinh tử. Nếu cô là bằng hữu của hắn, nên ủng hộ hắn. . .
- Tôi không biết giác ngộ gì hết, tôi chỉ muốn hắn bình an!
Lam Lan lớn tiếng nói, đột nhiên nước mắt trào ra.
/1780
|