- Tuyệt đối là đồ bỏ đi!
Giang Đào phụ họa:
- Nhưng chân trái của La Bối thật sự sắp tàn phế sao? Nếu không tại sao Tống thị không tìm La Bối làm người phát ngôn, mà lại tìm người khác?
- Mình làm sao biết được!
Cao Phong buồn bực nói:
- Hiện tại mình chỉ muốn biết La Bối có phải thật sự bị như vậy hay không.
- Không được thì làm thế nào?
Tùy Qua chen vào một câu:
- Hai người các cậu có biện pháp gì?
Cao Phong, Giang Đào đồng thời ngạc nhiên.
Đúng là, cho dù La Bối thật sự biến thành phế vật, hai người bọn họ ngoại trừ đập bàn phím, con chuột, còn có thể làm gì?
Nhưng chỉ chốc lát sau, Cao Phong và Giang Đào cùng đưa mắt nhìn Tùy Qua.
Ý của bọn hắn rất rõ ràn: mặc dù bọn họ không thể làm gì, nhưng Tùy Qua lại có thể!
Đúng là, Tùy Qua chế tạo ra Đế Ngọc cao số 2, có công hiệu khôi phục gân cốt, theo lý mà nói, đích xác là có thể trợ giúp La Bối .
Nhưng Tùy Qua lại nói:
- Nhìn mình cũng vô dụng, mình vẫn đối xử bình đẳng! Sẽ không vì hắn là cầu thủ ngôi sao, thần tượng của các cậu mà trị liệu miễn phí cho hắn....
- Ai kêu cậu miễn phí, chẳng lẽ La Bối không có tiền?
Cao Phong khó chịu nói:
- Mấu chốt là, thuốc cao da chó của cậu có thể giúp được hắn hay không!
- Nói nhảm.
Tùy Qua nói:
- Thuốc cao da chó của mình rất bình đẳng, cũng không kỳ thị biên giới, hiệu quả khẳng định cũng đối xử bình đẳng .
- Vậy thì tốt!
Cao Phong nói:
- Vậy mình sẽ gửi email cho La Bối, nói cho hắn biết chuyện này.
- Tỉnh lại đi, cậu cho rằng người ta thật sự có thời gian xem email sao?
Liễu Tiểu Đồng đả kích Cao Phong:
- Không chừng, người ta còn chưa mở cái email trước kia của cậu.
- Bớt lải nhải đi, không cố gắng làm sao có thu hoạch!
Cao Phong nói.
- Đúng!
Lần này Giang Đào và Cao Phong nhất định đứng cùng trận tuyến:
- Cậu viết, mình giúp cậu tra từ!
Vừa nói, tiểu tử Giang Đào đặt mông lên giường, quả nhiên dùng từ điển điện tử trợ giúp Cao Phong tra từ.
Dùng ít nhất hơn hai mươi phút, Cao Phong mới viết xong một email tiếng anh.
Sau đó, Cao Phong xoa xoa đôi bàn tay, thấp giọng cầu khẩn:
- Nhất định phải cấp lực, để cho La Bối nhìn thấy email này.
Sau đó, Cao Phong trịnh trọng nhấn con chuột, gửi email đi.
Chỉ chốc lát sau, Giang Đào đột nhiên nói:
- Cao Phong, cậu nói La Bối một ngày nhận được bao nhiêu email? Ít nhất không dưới mấy ngàn cái? Nếu quả thật như vậy, email của chúng ta, sợ rằng không dễ được nhìn thấy.
- Vậy phải làm sao?
Cao Phong hiển nhiên cũng ý thức được đây là một vấn đề.
- Gửi thêm mấy cái! Tỷ lệ sẽ lớn hơn!
Giang Đào nói.
- Đúng!
Cao Phong gật đầu, phục chế lại nội dung của email trước đó, sau đó một hơi gửi luôn mấy chục cái.
Đột nhiên, trong hộp thư xuất hiện email mới.
- Cha mẹ nó, nhanh như vậy đã trở về rồi? Vận khí của chúng ta thật tốt !
Cao Phong vui mừng vô hạn nói:
- Tùy Qua, Liễu Tiểu Đồng, lần này hai người các cậu không thể nói mát được nữa! Nhìn người ta xem, một chút kiêu ngạo cũng không có, nhanh như vậy đã gửi thư trả lời!
Liễu Tiểu Đồng thấy vậy cũng rời giường, tiến lên nhìn email của Cao Phong, đột nhiên nói:
- Có cái gì không đúng, mình phiên dịch nội dung email, hình như là “không gửi đi được”.
- Cha mẹ nó!
Cao Phong chợt vỗ con chuột:
- Hòm thư chết tiệt này! Chẳng lẽ không thể gửi ra nước ngoài!
- Có lẽ gửi nhiều quá, cho nên bị xem là thư rác.
Liễu Tiểu Đồng nói.
- Khốn khiếp!
Giang Đào mắng:
- Xem ra cũng chỉ biết nghe theo mệnh trời!
----------------------------
Phòng tổng thống khách sạn Đông Châu.
La Bối thoạt nhìn có chút tiều tụy, ánh mắt nhìn màn hình máy tính, tức giận nói:
- Tại sao! Rút cuộc là tại sao!
Rất hiển nhiên, hiện giờ trên internet tin tức về thương thế của La Bối đã lan truyền khắp nơi, nhất là “Chân trái hoàng kim” được gọi là “Chân phế
hoàng kim”, càng làm cho La Bối tức giận.
Hán Khắc ngồi bên cạnh lại càng tức giận nói:
- Nhất định là tên trung y kia để lộ ra! Không ngờ người này lại hoàn toàn không có y đức như vậy, cố ý để lộ bệnh tình của bệnh nhân, thật sự rất đáng hận!
- Hắn là có nguyên nhân đấy!
La Bối nói:
- Anh xem tin tức này đi, bọn họ đã chính thức tuyên bố mời Khắc Lý làm người phát ngôn rồi.
- Khắc Lý?
Hán Khắc kêu ầm lên:
- Đây chính là một âm mưu! La Bối, chúng ta rời đi thôi, trở về Châu Âu, tôi sẽ cố hết sức tìm bệnh viện và bác sĩ tốt nhất cho cậu, nhất định có thể làm cho chân trái của cậu hoàn toàn khôi phục ngày xưa! Người của quốc gia này thật sự quá âm hiểm, không có tín ngưỡng, cũng không có đạo đức. . .
La Bối lắc đầu, nói:
- Người không có đạo đức và tín ngưỡng chỉ là số ít, vẫn có không ít người thiện lương.
- La Bối tiên sinh, đại sự không ổn rồi!
Ngay vào lúc này, Phan Minh bối rối xông vào phòng:
- Hiện tại trên internet xuất hiện lời đồn đãi bất lương về ngài, các ngài cũng đã biết sao?
Phan Minh nhìn tin tức trên màn hình máy tính, câu nói kế tiếp cũng không cần nói.
- Mẹ kiếp, người của hãng dược Tống thị đúng là không phải người!
Lúc này Phan Minh cũng chửi ầm lên. Chuyện La Bối làm người phát ngôn bị hủy bỏ, phần trăm nghiệp vụ của Phan Minh đương nhiên cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
- Phan, đừng mắng chửi người, không có ý nghĩa gì.
La Bối nói:
- Quan trọng là ..., làm sao bây giờ?
- Trở về Châu Âu thôi.
Hán Khắc nói:
- Nhanh chóng chữa khỏi chân trái của cậu, để những người chất vấn và công kích cậu đều câm miệng!
- Không. Theo tôi thấy, nên tìm trung y khác, Hoa Hạ Thần Châu đầm rồng hang hổ, còn có rất nhiều trung y lợi hại.
Phan Minh đề nghị nói. Lúc này tình huống hoàn toàn không đúng, nếu như La Bối lập tức trở về Châu Âu, lương bổng Phan Minh lấy được sẽ ít đi rất nhiều. Cho nên, hiện tại Phan Minh cũng không đề nghị La Bối trở về Châu Âu. Trong mắt Phan Minh, La Bối chính là thần tài của hắn.
- Tôi cũng tin tưởng trung y Hoa Hạ rất lợi hại, nhưng y đức của bọn họ quá kém.
Hán Khắc nói.
- Chỉ có những người của Tống gia mới không có y đức như vậy.
Phan Minh tiếp tục khuyên:
- Thật ra phần lớn trung y đều rất tốt . Hơn nữa, còn có rất nhiều trung y cao minh hơn Tống gia, tin tôi đi. Nếu đã tới Hoa Hạ, làm sao không thử một lần nữa? Huống chi, trước mắt tin đồn cũng bay đầy trời rồi, đừng quan tâm đến nữa, chuyên tâm đi trị thương là được.
La Bối nghe lời này, cuối cùng gật đầu:
- Nếu đã tới đây cũng nên thử lần nữa, cho dù lúc đó đi du lịch dị quốc cũng được. Ai, thật không ngờ, quốc gia thần bí này lại khiến tôi thất vọng như vậy.
Ngay vào lúc này, điện thoại trong phòng chợt vang lên.
Người gọi đến là thư ký của La Bối.
Nàng nói với La Bối, sau khi tin tức thương thế chân trái của hắn chuyển biến xấu lan xa, bên Châu Âu cũng đang sôi sùng sục, điều này làm cho các đại lão của câu lạc bộ rất không thoải mái, giá trị con người của La Bối cũng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Tóm lại, bởi vì lời đồn đãi này, sự nghiệp của La Bối thoáng cái hạ xuống đáy cốc.
Giang Đào phụ họa:
- Nhưng chân trái của La Bối thật sự sắp tàn phế sao? Nếu không tại sao Tống thị không tìm La Bối làm người phát ngôn, mà lại tìm người khác?
- Mình làm sao biết được!
Cao Phong buồn bực nói:
- Hiện tại mình chỉ muốn biết La Bối có phải thật sự bị như vậy hay không.
- Không được thì làm thế nào?
Tùy Qua chen vào một câu:
- Hai người các cậu có biện pháp gì?
Cao Phong, Giang Đào đồng thời ngạc nhiên.
Đúng là, cho dù La Bối thật sự biến thành phế vật, hai người bọn họ ngoại trừ đập bàn phím, con chuột, còn có thể làm gì?
Nhưng chỉ chốc lát sau, Cao Phong và Giang Đào cùng đưa mắt nhìn Tùy Qua.
Ý của bọn hắn rất rõ ràn: mặc dù bọn họ không thể làm gì, nhưng Tùy Qua lại có thể!
Đúng là, Tùy Qua chế tạo ra Đế Ngọc cao số 2, có công hiệu khôi phục gân cốt, theo lý mà nói, đích xác là có thể trợ giúp La Bối .
Nhưng Tùy Qua lại nói:
- Nhìn mình cũng vô dụng, mình vẫn đối xử bình đẳng! Sẽ không vì hắn là cầu thủ ngôi sao, thần tượng của các cậu mà trị liệu miễn phí cho hắn....
- Ai kêu cậu miễn phí, chẳng lẽ La Bối không có tiền?
Cao Phong khó chịu nói:
- Mấu chốt là, thuốc cao da chó của cậu có thể giúp được hắn hay không!
- Nói nhảm.
Tùy Qua nói:
- Thuốc cao da chó của mình rất bình đẳng, cũng không kỳ thị biên giới, hiệu quả khẳng định cũng đối xử bình đẳng .
- Vậy thì tốt!
Cao Phong nói:
- Vậy mình sẽ gửi email cho La Bối, nói cho hắn biết chuyện này.
- Tỉnh lại đi, cậu cho rằng người ta thật sự có thời gian xem email sao?
Liễu Tiểu Đồng đả kích Cao Phong:
- Không chừng, người ta còn chưa mở cái email trước kia của cậu.
- Bớt lải nhải đi, không cố gắng làm sao có thu hoạch!
Cao Phong nói.
- Đúng!
Lần này Giang Đào và Cao Phong nhất định đứng cùng trận tuyến:
- Cậu viết, mình giúp cậu tra từ!
Vừa nói, tiểu tử Giang Đào đặt mông lên giường, quả nhiên dùng từ điển điện tử trợ giúp Cao Phong tra từ.
Dùng ít nhất hơn hai mươi phút, Cao Phong mới viết xong một email tiếng anh.
Sau đó, Cao Phong xoa xoa đôi bàn tay, thấp giọng cầu khẩn:
- Nhất định phải cấp lực, để cho La Bối nhìn thấy email này.
Sau đó, Cao Phong trịnh trọng nhấn con chuột, gửi email đi.
Chỉ chốc lát sau, Giang Đào đột nhiên nói:
- Cao Phong, cậu nói La Bối một ngày nhận được bao nhiêu email? Ít nhất không dưới mấy ngàn cái? Nếu quả thật như vậy, email của chúng ta, sợ rằng không dễ được nhìn thấy.
- Vậy phải làm sao?
Cao Phong hiển nhiên cũng ý thức được đây là một vấn đề.
- Gửi thêm mấy cái! Tỷ lệ sẽ lớn hơn!
Giang Đào nói.
- Đúng!
Cao Phong gật đầu, phục chế lại nội dung của email trước đó, sau đó một hơi gửi luôn mấy chục cái.
Đột nhiên, trong hộp thư xuất hiện email mới.
- Cha mẹ nó, nhanh như vậy đã trở về rồi? Vận khí của chúng ta thật tốt !
Cao Phong vui mừng vô hạn nói:
- Tùy Qua, Liễu Tiểu Đồng, lần này hai người các cậu không thể nói mát được nữa! Nhìn người ta xem, một chút kiêu ngạo cũng không có, nhanh như vậy đã gửi thư trả lời!
Liễu Tiểu Đồng thấy vậy cũng rời giường, tiến lên nhìn email của Cao Phong, đột nhiên nói:
- Có cái gì không đúng, mình phiên dịch nội dung email, hình như là “không gửi đi được”.
- Cha mẹ nó!
Cao Phong chợt vỗ con chuột:
- Hòm thư chết tiệt này! Chẳng lẽ không thể gửi ra nước ngoài!
- Có lẽ gửi nhiều quá, cho nên bị xem là thư rác.
Liễu Tiểu Đồng nói.
- Khốn khiếp!
Giang Đào mắng:
- Xem ra cũng chỉ biết nghe theo mệnh trời!
----------------------------
Phòng tổng thống khách sạn Đông Châu.
La Bối thoạt nhìn có chút tiều tụy, ánh mắt nhìn màn hình máy tính, tức giận nói:
- Tại sao! Rút cuộc là tại sao!
Rất hiển nhiên, hiện giờ trên internet tin tức về thương thế của La Bối đã lan truyền khắp nơi, nhất là “Chân trái hoàng kim” được gọi là “Chân phế
hoàng kim”, càng làm cho La Bối tức giận.
Hán Khắc ngồi bên cạnh lại càng tức giận nói:
- Nhất định là tên trung y kia để lộ ra! Không ngờ người này lại hoàn toàn không có y đức như vậy, cố ý để lộ bệnh tình của bệnh nhân, thật sự rất đáng hận!
- Hắn là có nguyên nhân đấy!
La Bối nói:
- Anh xem tin tức này đi, bọn họ đã chính thức tuyên bố mời Khắc Lý làm người phát ngôn rồi.
- Khắc Lý?
Hán Khắc kêu ầm lên:
- Đây chính là một âm mưu! La Bối, chúng ta rời đi thôi, trở về Châu Âu, tôi sẽ cố hết sức tìm bệnh viện và bác sĩ tốt nhất cho cậu, nhất định có thể làm cho chân trái của cậu hoàn toàn khôi phục ngày xưa! Người của quốc gia này thật sự quá âm hiểm, không có tín ngưỡng, cũng không có đạo đức. . .
La Bối lắc đầu, nói:
- Người không có đạo đức và tín ngưỡng chỉ là số ít, vẫn có không ít người thiện lương.
- La Bối tiên sinh, đại sự không ổn rồi!
Ngay vào lúc này, Phan Minh bối rối xông vào phòng:
- Hiện tại trên internet xuất hiện lời đồn đãi bất lương về ngài, các ngài cũng đã biết sao?
Phan Minh nhìn tin tức trên màn hình máy tính, câu nói kế tiếp cũng không cần nói.
- Mẹ kiếp, người của hãng dược Tống thị đúng là không phải người!
Lúc này Phan Minh cũng chửi ầm lên. Chuyện La Bối làm người phát ngôn bị hủy bỏ, phần trăm nghiệp vụ của Phan Minh đương nhiên cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
- Phan, đừng mắng chửi người, không có ý nghĩa gì.
La Bối nói:
- Quan trọng là ..., làm sao bây giờ?
- Trở về Châu Âu thôi.
Hán Khắc nói:
- Nhanh chóng chữa khỏi chân trái của cậu, để những người chất vấn và công kích cậu đều câm miệng!
- Không. Theo tôi thấy, nên tìm trung y khác, Hoa Hạ Thần Châu đầm rồng hang hổ, còn có rất nhiều trung y lợi hại.
Phan Minh đề nghị nói. Lúc này tình huống hoàn toàn không đúng, nếu như La Bối lập tức trở về Châu Âu, lương bổng Phan Minh lấy được sẽ ít đi rất nhiều. Cho nên, hiện tại Phan Minh cũng không đề nghị La Bối trở về Châu Âu. Trong mắt Phan Minh, La Bối chính là thần tài của hắn.
- Tôi cũng tin tưởng trung y Hoa Hạ rất lợi hại, nhưng y đức của bọn họ quá kém.
Hán Khắc nói.
- Chỉ có những người của Tống gia mới không có y đức như vậy.
Phan Minh tiếp tục khuyên:
- Thật ra phần lớn trung y đều rất tốt . Hơn nữa, còn có rất nhiều trung y cao minh hơn Tống gia, tin tôi đi. Nếu đã tới Hoa Hạ, làm sao không thử một lần nữa? Huống chi, trước mắt tin đồn cũng bay đầy trời rồi, đừng quan tâm đến nữa, chuyên tâm đi trị thương là được.
La Bối nghe lời này, cuối cùng gật đầu:
- Nếu đã tới đây cũng nên thử lần nữa, cho dù lúc đó đi du lịch dị quốc cũng được. Ai, thật không ngờ, quốc gia thần bí này lại khiến tôi thất vọng như vậy.
Ngay vào lúc này, điện thoại trong phòng chợt vang lên.
Người gọi đến là thư ký của La Bối.
Nàng nói với La Bối, sau khi tin tức thương thế chân trái của hắn chuyển biến xấu lan xa, bên Châu Âu cũng đang sôi sùng sục, điều này làm cho các đại lão của câu lạc bộ rất không thoải mái, giá trị con người của La Bối cũng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Tóm lại, bởi vì lời đồn đãi này, sự nghiệp của La Bối thoáng cái hạ xuống đáy cốc.
/1780
|