Dĩ nhiên, cử động lần này có thể đắc tội với Bùi gia, nhưng Thẩm Thái Sùng, Thẩm gia còn muốn sau này nhận được chỗ tốt, đôi khi còn cần mạo hiểm một chút.
Nhìn lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa lên xe rời đi, trong lòng Tùy Qua thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần hai người bọn họ an toàn, Tùy Qua có thể buông tay hành động.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Bùi Thường Phong lại nói:
- Ta đã cho thấy thành ý. Hiện tại, ngươi cũng nên biểu thị thành ý đi!
- Chờ bọn họ đến thành phố Đông Giang, các ngươi cần cái gì, ta đương nhiên sẽ đưa cho các ngươi .
Tùy Qua tính toán trì hoãn thời gian.
- Hừ!
Bùi Thường Phong đột nhiên phát ra một tiếng tức giận:
- Ngươi không lừa gạt được lão phu đâu!
- Sinh tử của ta đã nằm trong tay các ngươi, làm sao còn dám lừa gạt các ngươi.
Tùy Qua vội vàng nói, trong lòng thầm nghĩ xem ra lão già này cũng không dễ lừa gạt. Kế hoãn binh này có lẽ không diễn nổi nữa. Nhưng, đối phương chịu để lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa rời đi, đối với Tùy Qua mà nói, đã là vượt quá dự liệu rồi.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Thần sắc Bùi Thường Phong hơi hòa hoãn:
- Lão phu đương nhiên không thể ở đây chờ người của ngươi bình yên tới thành phố Đông Giang. Cho nên, hiện tại tốt nhất ngươi nên biểu thị thành ý . Bằng không, người của ngươi, rất có thể không tới nổi thành phố Đông Giang!
- Trước tiên nói một chút về suy nghĩ của các ngươi đi?
Tùy Qua nói, bắt đầu biểu hiện tương đối phối hợp, trên thực tế lại bắt đầu dùng nói nhảm để trì hoãn thời gian:
- Các ngươi muốn ta ở đây làm nông phu trồng linh thảo cho các ngươi, còn cần ta làm gì khác? Hơn nữa, ta có quyền lợi gì? Cho dù làm công cho các ngươi, ta nghĩ cũng nên có nhân quyền, tiền lương đãi ngộ tối thiểu nhất? Nói đơn giản, chính là chỗ tốt, ta rút cuộc có thể có được chỗ tốt gì? Dĩ nhiên, nếu như ngươi không cho ta chỗ tốt, ta cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng tính tích cực lao động khẳng định cũng không cao. . .
Bùi Thường Phong nghe không hiểu ra sao, nhưng lại cảm thấy Tùy Qua đích xác đang "phối hợp", đành phải nhẫn nại lắng nghe, nhưng càng nghe hắn lại càng hồ đồ, rốt cục không nhịn được cắt đứt lời của Tùy Qua:
- Chớ nói nhảm nhiều như vậy! Tóm lại, nếu ngươi phục vụ cho Bùi gia chúng ta, chỗ tốt khẳng định không thể thiếu ngươi. Hơn nữa, nếu như ngươi nghe lời, chúng ta có thể cho ngươi làm khách khanh của Bùi gia chúng ta, địa vị cao cả, ngươi còn cái gì không hài lòng!
- Khách khanh, khách khanh là cái gì?
Tùy Qua ra vẻ rất động tâm, đồng thời thầm khen tài nghệ biểu diễn của mình thật đúng là không tệ.
- Khách khanh, chính là khách nhân tôn quý nhất của Bùi gia chúng ta, địa vị cao cả, có thể ngồi ngang hàng với Tiên Thiên cao thủ. Dĩ nhiên, chỉ có ngươi tận tâm tận lực làm việc cho Bùi gia chúng ta, chúng ta mới có thể thừa nhận địa vị khách khanh của ngươi.
Trong lòng Bùi Thường Phong rất phiền não, nhưng lại không ngại giải thích cho Tùy Qua, tránh cho tiểu tử này thay lòng.
- Thế nào, cảm giác đãi ngộ này thật sự không tệ đúng không.
Tùy Qua ra vẻ suy nghĩ nói:
- Ngài đừng nóng vội, ta cảm giác thật sự động tâm. Khách khanh, nghe rất uy phong. Như vậy, nếu như ta làm khách khanh, có phải cũng có thể sai sử người của Bùi gia các ngươi hay không?
- Dĩ nhiên, Tiên Thiên kỳ trở xuống, đến lúc đó mặc cho ngươi sai khiến!
Bùi Thường Phong vội vàng nói, muốn Tùy Qua hoàn toàn tâm động.
- Rất tốt.
Tùy Qua nói, ánh mắt nhìn về phía Nhuế Cường:
- Sau này, cả ngày ta sẽ sai khiến ngươi! Hắc. . .
Trong lòng Nhuế Cường chợt trầm xuống, thầm kêu một tiếng "chán nản".
Nếu quả thật để cho tiểu tử này trở thành khách khanh của Bùi gia, như vậy sợ là hắn không còn cách nào lăn lộn tiếp nữa ở Bùi gia. Đến lúc đó tiểu tử này tùy tiện tìm một lý do, chỉ sợ có thể đày ải hắn, thậm chí tìm cơ hội cạo chết hắn.
Nhưng Nhuế Cường không khỏi nghĩ quá xa. Đầu tiên, Tùy Qua còn chưa có ý định gia nhập vào Bùi gia; tiếp theo, cho dù gia nhập, muốn trở thành khách khanh, sợ rằng cũng cần con đường rất dài phải đi.
Nhưng Nhuế Cường nhất thời không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ lo lắng đến lúc đó sẽ bị Tùy Qua cạo chết. Thương hại hắn tính toán cả đời, không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông, nếu tiểu tử này thật sự trở thành khách khanh của Bùi gia, đương nhiên sẽ báo mối thù "bắt cóc" hôm nay.
- Ngươi còn muốn nói cái gì?
Bùi Thường Phong hỏi:
- Nếu không còn nghi vấn nào khác thì lấy linh dược ra đi.
Kế hoãn binh, đã sắp diễn không nổi nữa.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Tùy Qua chợt vang lên, xuất hiện một dòng tin nhắn.
Là Thẩm Quân Lăng gửi tin tới!
Nội dung tin nhắn chỉ có bốn chữ:
- Đã nhận được người.
Tùy Qua nhất thời vui mừng.
Thẩm Quân Lăng à Thẩm Quân Lăng, thật không hổ là một nữ nhân thông minh, thật là có chút hiểu lòng hắn.
Trong thời điểm giành giật từng giây này, nàng không chỉ có hiểu tâm tư của Tùy Qua, hơn nữa còn đi trước một bước thay Tùy Qua hoàn thành công việc.
Nhận được người!
Vậy Tùy Qua có thể đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng rồi!
Với tâm tính của Tùy Qua, đương nhiên không thể ở lại Bùi gia, làm "nông dân" cho bọn hắn.
Nhưng thần sắc của Tùy Qua vẫn không biến hóa, lấy từ cabin xe tải ra một ống thủy tinh hình tròn dài hơn một thước, cẩn thận dùng hai tay nâng lên, sau đó nhẹ nhàng ném cho Bùi Thường Phong, cười nói:
- Đây là linh dược dùng bào tử phấn của linh thảo Ngũ Hành bổ thiên chi luyện chế mà thành, kỳ danh là "Mỉm cười thăng thiên tán:, ngài có thể xem một chút.
- Mỉm cười thăng thiên tán?
Bùi Thường Phong cau mày nói:
- Đây là linh dược gì?
- Chính là sau khi dùng, có thể làm cho người nhanh chóng thăng thiên.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Dược hiệu kinh người, hơn nữa còn có thể nổ tung.
- Nổ tung?
Bùi Thường Phong mới vừa sửng sốt, đã nhìn thấy trong tay ánh lửa chợt lóe, ống thủy tinh đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh sống như sấm rền.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, linh dược trong tay Bùi Thường Phong đột nhiên nổ tung.
Hơn nữa uy lực bạo tạc cực lớn, hết sức kinh người.
Xung quanh người Bùi Thường Phong, nhất thời bị tạc ra một hố tròn cực đại.
Cát bay đá chạy, mùi thuốc súng tràn ngập.
Không thể không nói, bom hiện nay đúng là làm rất khá. Thể tích nhỏ, uy lực lớn, hơn nữa nổ tung cực kỳ dễ dàng.
Cái gọi là "linh dược", chỉ chớp mắt đã biến thành bom.
Hơn nữa, lời nói của Tùy Qua là nửa thật nửa giả. Đúng là, trong ống thủy tinh đựng bào tử phấn Ngũ Hành bổ thiên chi, nhưng không phải là linh dược, mà là độc dược, thậm chí còn đáng sợ hơn độc dược. Đây là bào tử phấn Tùy Qua đặc biệt thu thập, từng thí nghiệm trên người Tà lang trung Bùi Nguyên Chí, sau này được Tùy Qua "cải biến", sinh mệnh lực càng trở nên tràn đầy, càng thêm
cuồng bạo.
Về phần mô hình quả bom nhỏ, là thông qua con đường của Sơn Hùng mua được.
Hơn nữa, bom, thuốc nổ không chỉ có một chút như vậy, những thứ Tùy Qua mang đến trong xe tải, tựa hồ cũng là những đồ này.
Nhìn lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa lên xe rời đi, trong lòng Tùy Qua thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần hai người bọn họ an toàn, Tùy Qua có thể buông tay hành động.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Bùi Thường Phong lại nói:
- Ta đã cho thấy thành ý. Hiện tại, ngươi cũng nên biểu thị thành ý đi!
- Chờ bọn họ đến thành phố Đông Giang, các ngươi cần cái gì, ta đương nhiên sẽ đưa cho các ngươi .
Tùy Qua tính toán trì hoãn thời gian.
- Hừ!
Bùi Thường Phong đột nhiên phát ra một tiếng tức giận:
- Ngươi không lừa gạt được lão phu đâu!
- Sinh tử của ta đã nằm trong tay các ngươi, làm sao còn dám lừa gạt các ngươi.
Tùy Qua vội vàng nói, trong lòng thầm nghĩ xem ra lão già này cũng không dễ lừa gạt. Kế hoãn binh này có lẽ không diễn nổi nữa. Nhưng, đối phương chịu để lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa rời đi, đối với Tùy Qua mà nói, đã là vượt quá dự liệu rồi.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Thần sắc Bùi Thường Phong hơi hòa hoãn:
- Lão phu đương nhiên không thể ở đây chờ người của ngươi bình yên tới thành phố Đông Giang. Cho nên, hiện tại tốt nhất ngươi nên biểu thị thành ý . Bằng không, người của ngươi, rất có thể không tới nổi thành phố Đông Giang!
- Trước tiên nói một chút về suy nghĩ của các ngươi đi?
Tùy Qua nói, bắt đầu biểu hiện tương đối phối hợp, trên thực tế lại bắt đầu dùng nói nhảm để trì hoãn thời gian:
- Các ngươi muốn ta ở đây làm nông phu trồng linh thảo cho các ngươi, còn cần ta làm gì khác? Hơn nữa, ta có quyền lợi gì? Cho dù làm công cho các ngươi, ta nghĩ cũng nên có nhân quyền, tiền lương đãi ngộ tối thiểu nhất? Nói đơn giản, chính là chỗ tốt, ta rút cuộc có thể có được chỗ tốt gì? Dĩ nhiên, nếu như ngươi không cho ta chỗ tốt, ta cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng tính tích cực lao động khẳng định cũng không cao. . .
Bùi Thường Phong nghe không hiểu ra sao, nhưng lại cảm thấy Tùy Qua đích xác đang "phối hợp", đành phải nhẫn nại lắng nghe, nhưng càng nghe hắn lại càng hồ đồ, rốt cục không nhịn được cắt đứt lời của Tùy Qua:
- Chớ nói nhảm nhiều như vậy! Tóm lại, nếu ngươi phục vụ cho Bùi gia chúng ta, chỗ tốt khẳng định không thể thiếu ngươi. Hơn nữa, nếu như ngươi nghe lời, chúng ta có thể cho ngươi làm khách khanh của Bùi gia chúng ta, địa vị cao cả, ngươi còn cái gì không hài lòng!
- Khách khanh, khách khanh là cái gì?
Tùy Qua ra vẻ rất động tâm, đồng thời thầm khen tài nghệ biểu diễn của mình thật đúng là không tệ.
- Khách khanh, chính là khách nhân tôn quý nhất của Bùi gia chúng ta, địa vị cao cả, có thể ngồi ngang hàng với Tiên Thiên cao thủ. Dĩ nhiên, chỉ có ngươi tận tâm tận lực làm việc cho Bùi gia chúng ta, chúng ta mới có thể thừa nhận địa vị khách khanh của ngươi.
Trong lòng Bùi Thường Phong rất phiền não, nhưng lại không ngại giải thích cho Tùy Qua, tránh cho tiểu tử này thay lòng.
- Thế nào, cảm giác đãi ngộ này thật sự không tệ đúng không.
Tùy Qua ra vẻ suy nghĩ nói:
- Ngài đừng nóng vội, ta cảm giác thật sự động tâm. Khách khanh, nghe rất uy phong. Như vậy, nếu như ta làm khách khanh, có phải cũng có thể sai sử người của Bùi gia các ngươi hay không?
- Dĩ nhiên, Tiên Thiên kỳ trở xuống, đến lúc đó mặc cho ngươi sai khiến!
Bùi Thường Phong vội vàng nói, muốn Tùy Qua hoàn toàn tâm động.
- Rất tốt.
Tùy Qua nói, ánh mắt nhìn về phía Nhuế Cường:
- Sau này, cả ngày ta sẽ sai khiến ngươi! Hắc. . .
Trong lòng Nhuế Cường chợt trầm xuống, thầm kêu một tiếng "chán nản".
Nếu quả thật để cho tiểu tử này trở thành khách khanh của Bùi gia, như vậy sợ là hắn không còn cách nào lăn lộn tiếp nữa ở Bùi gia. Đến lúc đó tiểu tử này tùy tiện tìm một lý do, chỉ sợ có thể đày ải hắn, thậm chí tìm cơ hội cạo chết hắn.
Nhưng Nhuế Cường không khỏi nghĩ quá xa. Đầu tiên, Tùy Qua còn chưa có ý định gia nhập vào Bùi gia; tiếp theo, cho dù gia nhập, muốn trở thành khách khanh, sợ rằng cũng cần con đường rất dài phải đi.
Nhưng Nhuế Cường nhất thời không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ lo lắng đến lúc đó sẽ bị Tùy Qua cạo chết. Thương hại hắn tính toán cả đời, không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông, nếu tiểu tử này thật sự trở thành khách khanh của Bùi gia, đương nhiên sẽ báo mối thù "bắt cóc" hôm nay.
- Ngươi còn muốn nói cái gì?
Bùi Thường Phong hỏi:
- Nếu không còn nghi vấn nào khác thì lấy linh dược ra đi.
Kế hoãn binh, đã sắp diễn không nổi nữa.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Tùy Qua chợt vang lên, xuất hiện một dòng tin nhắn.
Là Thẩm Quân Lăng gửi tin tới!
Nội dung tin nhắn chỉ có bốn chữ:
- Đã nhận được người.
Tùy Qua nhất thời vui mừng.
Thẩm Quân Lăng à Thẩm Quân Lăng, thật không hổ là một nữ nhân thông minh, thật là có chút hiểu lòng hắn.
Trong thời điểm giành giật từng giây này, nàng không chỉ có hiểu tâm tư của Tùy Qua, hơn nữa còn đi trước một bước thay Tùy Qua hoàn thành công việc.
Nhận được người!
Vậy Tùy Qua có thể đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng rồi!
Với tâm tính của Tùy Qua, đương nhiên không thể ở lại Bùi gia, làm "nông dân" cho bọn hắn.
Nhưng thần sắc của Tùy Qua vẫn không biến hóa, lấy từ cabin xe tải ra một ống thủy tinh hình tròn dài hơn một thước, cẩn thận dùng hai tay nâng lên, sau đó nhẹ nhàng ném cho Bùi Thường Phong, cười nói:
- Đây là linh dược dùng bào tử phấn của linh thảo Ngũ Hành bổ thiên chi luyện chế mà thành, kỳ danh là "Mỉm cười thăng thiên tán:, ngài có thể xem một chút.
- Mỉm cười thăng thiên tán?
Bùi Thường Phong cau mày nói:
- Đây là linh dược gì?
- Chính là sau khi dùng, có thể làm cho người nhanh chóng thăng thiên.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Dược hiệu kinh người, hơn nữa còn có thể nổ tung.
- Nổ tung?
Bùi Thường Phong mới vừa sửng sốt, đã nhìn thấy trong tay ánh lửa chợt lóe, ống thủy tinh đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh sống như sấm rền.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, linh dược trong tay Bùi Thường Phong đột nhiên nổ tung.
Hơn nữa uy lực bạo tạc cực lớn, hết sức kinh người.
Xung quanh người Bùi Thường Phong, nhất thời bị tạc ra một hố tròn cực đại.
Cát bay đá chạy, mùi thuốc súng tràn ngập.
Không thể không nói, bom hiện nay đúng là làm rất khá. Thể tích nhỏ, uy lực lớn, hơn nữa nổ tung cực kỳ dễ dàng.
Cái gọi là "linh dược", chỉ chớp mắt đã biến thành bom.
Hơn nữa, lời nói của Tùy Qua là nửa thật nửa giả. Đúng là, trong ống thủy tinh đựng bào tử phấn Ngũ Hành bổ thiên chi, nhưng không phải là linh dược, mà là độc dược, thậm chí còn đáng sợ hơn độc dược. Đây là bào tử phấn Tùy Qua đặc biệt thu thập, từng thí nghiệm trên người Tà lang trung Bùi Nguyên Chí, sau này được Tùy Qua "cải biến", sinh mệnh lực càng trở nên tràn đầy, càng thêm
cuồng bạo.
Về phần mô hình quả bom nhỏ, là thông qua con đường của Sơn Hùng mua được.
Hơn nữa, bom, thuốc nổ không chỉ có một chút như vậy, những thứ Tùy Qua mang đến trong xe tải, tựa hồ cũng là những đồ này.
/1780
|