Sau đó, hắn lại nói:
- Rút cuộc là ai lại phí của trời, đem linh dược chữa bệnh cho người bình thường ? Nhưng, Bùi Nguyên Chí cũng thật là đáng chết, chuyện trọng yếu như vậy, lại không báo cáo với gia tộc!
- Vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Người nọ xin chỉ thị của Bùi Thế Minh nói.
- Đương nhiên là đi điều tra rõ ràng....Được rồi, chuyện này ta sẽ tìm người khác đi làm.
Bùi Thế Minh nói:
- Mặc dù Bùi Nguyên Chí chết rồi, ông chủ than đá cũng đã chết, nhưng trước khi chết ông chủ than đá đã chữa khỏi chân. Cho nên, số tiền còn lại vẫn phải thu hồi! Thu hồi lại toàn bộ! Nếu như con gái hắn không biết quy củ, vậy cho bọn hắn một chút giáo huấn!
- Vâng!
Người nọ vội cung kính nói.
- Ngươi ra ngoài đi, thuận tiện gọi Nhuế Cường vào cho ta.
Bùi Thế Minh nói. Nhuế Cường là nghĩa tử của Bùi Thế Minh, thiên phú võ học rất cao, từ nhỏ lại được Bùi Thế Minh đích thân chỉ điểm, cho nên phàm là chuyện trọng yếu, Bùi Thế Minh đều giao cho Nhuế Cường đi làm.
Mà chuyện này, theo Bùi Thế Minh thấy không phải chuyện đùa.
Chỉ chốc lát sau, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đi vào phòng làm việc của Bùi Thế Minh, thanh niên này để tóc dài, tướng mạo rất tuấn tú, nhưng lại mang theo một luồng khí tà lệ, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết người này nhất định là người có rắp tâm tà ác.
- Nghĩa phụ, có phải có phế vật gì đó muốn ta đi bóp chết đúng không?
Nhuế Cường cười hỏi.
- Đúng là có chuyện muốn ngươi đi làm, nhưng không phải đi giết người.
Bùi Thế Minh nói:
- Có một việc, ta muốn ngươi điều tra rõ ràng.
Nghe thấy không phải đi giết người, Nhuế Cường giảm bớt hứng thú nói:
- Nghĩa phụ, loại chuyện thăm dò tin tức này cũng muốn ta tự mình xuất thủ, có phải giết gà dùng đao mổ trâu hay không?
- Nói nhảm!
Bùi Thế Minh nói, thay đổi đề tài:
- Nghĩa phụ biết tâm ý của ngươi, ngươi vẫn muốn cưới Nguyệt Di làm vợ, đúng không
- Xin nghĩa phụ thành toàn!
Nhuế Cường đột nhiên quỳ rạp trên đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Rất khó tưởng tượng, một người có tâm địa ác độc như vậy, lại có thể yêu sâu sắc như thế.
- Nguyệt Di là con gái của ta, cũng là muội muội của ngươi.
Bùi Thế Minh khẽ thở dài.
- Chỉ là muội muội trên danh nghĩa.
Nhuế Cường vội vàng nói.
- Nghĩa phụ cũng biết.
Bùi Thế Minh nói:
- Nghĩa phụ cũng không phải người cổ hủ, nhưng ngươi cũng biết, mặc dù nghĩa phụ là nhất mạch dòng chính của Bùi gia, nhưng cũng không phải là người nắm quyền chân chính. Chuyện này cho dù nghĩa phụ đáp ứng ngươi, sợ rằng người ra mặt cũng sẽ không đáp ứng, những người khác còn có thể lấy cái này làm nhược điểm công kích ta. Điểm này, ngươi cũng biết rõ.
- Chỉ cần nghĩa phụ thành toàn, Tiểu Cường tất nhiên sẽ máu chảy đầu rơi cống hiến cho nghĩa phụ.
Nhuế Cường kiên định nói.
- Chuyện này, nói khó khăn thì khó khăn, nói đơn giản cũng đơn giản.
Bùi Thế Minh nói:
- Nếu như quyền lực của gia tộc rơi vào trong tay ta, như vậy chuyện này dễ dàng hơn nhiều. Đến lúc đó, việc khó cũng chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi.
Ánh mắt Nhuế Cường sáng lên, đứng dậy nói:
- Nghĩa phụ, xin ngài phân phó!
- Nghĩa phụ hiện giờ trông coi việc làm ăn thuốc men của gia tộc, vốn là ... có tương lai. Chẳng qua là, gần đây bất động sản trong nước của chúng tôi phát triển quá mạnh mẽ, dẫn đến địa vị của ta trong gia tộc có điều giảm xuống. Nhưng, hiện tại chúng ta có một cơ hội, nếu như cơ hội này thành công, hơn nữa có thể nắm chặt..., như vậy địa vị của nghĩa phụ ở gia tộc sẽ không có người nào có thể rung chuyển. Đến lúc đó, chuyện giữa ngươi và Nguyệt Di, nghĩa phụ có thể hoàn toàn làm chủ rồi!
Bùi Thế Minh nói:
- Nhưng, chuyện này ngươi cần phải cẩn thận. Đầu tiên, ngươi phải điều tra rõ ràng linh dược của tiểu tử kia có thật hay không; Ngoài ra, ngươi phải làm rõ có gia tộc khác nhằm vào hay không. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nóng vội! Hừ, càng không thể để những người còn lại của "nghiệp đoàn" nhận thấy chuyện này.
- Nghĩa phụ xin yên tâm.
Nhuế Cường nói:
- Mặc dù ta thật sự thích dùng phương thức bạo lực máu tanh giải quyết vấn đề, nhưng cũng không có nghĩa ta không biết dùng đầu óc.
- Ngươi biết động não là tốt rồi.
Bùi Thế Minh lại dặn dò:
- Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể nóng vội, ngàn vạn lần cẩn thận.
- Nghĩa phụ yên tâm, vì Nguyệt Di, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ .
Nhuế Cường đồng ý.
Bùi Thế Minh gật đầu, ý bảo Nhuế Cường có thể ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tòa nhà mưa bụi lất phất, không nhìn rõ phía xa.
- ...
Biệt thự của Hứa Hành Sơn, ban công lầu 2.
Thời tiết hơi có chút rét lạnh.
Tùy Qua và Đường Vũ Khê, đang cầm một chén trà nóng, tựa vào lan can nói chuyện phiếm.
- Cái gì? Em lặp lại lần nữa xem.
Tùy Qua kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê nói.
- Em nói, em quyết định giúp anh thực hiện nguyện vọng để người trong thiên hạ đều được khám bệnh !
Đường Vũ Khê nhắc lại một lần nữa, sau đó rất kinh ngạc nhìn Tùy Qua:
- Làm sao, quyết định của em khiến anh kinh ngạc như vậy sao?
- Không phải là kinh ngạc, mà là vấn đề thời cơ.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Em đại khái còn không biết, công ty thuốc của anh đã đóng cửa rồi.
- Chuyện gì xảy ra?
Đường Vũ Khê nói:
- Em nhớ trước kia thuốc dán của anh rõ ràng bán rất tốt mà.
- Đúng vậy, nhưng đó là lúc trước.
Tùy Qua nói:
- Sau thì không được. Hàng nhái quá nhiều, cạnh tranh lại lớn, căm tức hơn chính là còn có người muốn thu "phí bảo hộ", công ty thuốc của anh làm sao có thể chống lại hành hạ như thế.
- Tại sao anh không nói sớm cho em biết?
Đường Vũ Khê có chút trách móc nói.
- Thời gian trước không phải em bị bệnh sao.
Tùy Qua nói.
Nghe lời này, ánh mắt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ buồn bã, áy náy nói:
- Có phải vì chữa bệnh cho em, khiến sự nghiệp của anh cũng hoang phế? Thật xin lỗi.
- Không liên quan đến chuyện của em, chỉ là kinh nghiệm làm ăn của anh còn nhiều thiếu sót mà thôi.
Tùy Qua xem thường nói.
- Anh không cần an ủi em, em biết mà.
Đường Vũ Khê uống một hớp trà nóng, tiếp tục nói:
- Tên ngốc như anh, luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Hiện tại, quan hệ của chúng ta đã không giống như lúc trước, cho dù có chuyện gì không tốt, anh cũng có thể nói cho em biết, để chúng ta cùng nhau đối mặt, biết không?
Nhìn Đường Vũ Khê nói trịnh trọng như thế, Tùy Qua đành phải gật đầu.
- Hiện tại, nói tiếp chuyện của công ty dược đi.
Nói Vũ Khê nói:
- Nói cặn kỹ cho em biết rút cuộc là gặp phải khó khăn gì. Có lẽ, em có thể giúp anh một tay thì sao? Cũng có thể nghĩ kế cho anh.....
- Được rồi.
Cho nên, Tùy Qua cũng không giấu diếm, kể lại chuyện của nghiệp đoàn y dược Hoa Hạ.
Đường Vũ Khê nghe xong, cảm giác có chút khó hiểu, một lát sau mới nói:
- Tùy Qua, anh nói nghiệp đoàn y dược Hoa Hạ rút cuộc có địa vị gì, mà lại ngang ngược như vậy? Hơn nữa tổ chức hò hét khoác lác đó, tại sao trước kia em chưa từng nghe người ta nói tới? Không phải là giả chứ? Bằng không, em cho người đi thăm dò bọn hắn?
- Rút cuộc là ai lại phí của trời, đem linh dược chữa bệnh cho người bình thường ? Nhưng, Bùi Nguyên Chí cũng thật là đáng chết, chuyện trọng yếu như vậy, lại không báo cáo với gia tộc!
- Vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Người nọ xin chỉ thị của Bùi Thế Minh nói.
- Đương nhiên là đi điều tra rõ ràng....Được rồi, chuyện này ta sẽ tìm người khác đi làm.
Bùi Thế Minh nói:
- Mặc dù Bùi Nguyên Chí chết rồi, ông chủ than đá cũng đã chết, nhưng trước khi chết ông chủ than đá đã chữa khỏi chân. Cho nên, số tiền còn lại vẫn phải thu hồi! Thu hồi lại toàn bộ! Nếu như con gái hắn không biết quy củ, vậy cho bọn hắn một chút giáo huấn!
- Vâng!
Người nọ vội cung kính nói.
- Ngươi ra ngoài đi, thuận tiện gọi Nhuế Cường vào cho ta.
Bùi Thế Minh nói. Nhuế Cường là nghĩa tử của Bùi Thế Minh, thiên phú võ học rất cao, từ nhỏ lại được Bùi Thế Minh đích thân chỉ điểm, cho nên phàm là chuyện trọng yếu, Bùi Thế Minh đều giao cho Nhuế Cường đi làm.
Mà chuyện này, theo Bùi Thế Minh thấy không phải chuyện đùa.
Chỉ chốc lát sau, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đi vào phòng làm việc của Bùi Thế Minh, thanh niên này để tóc dài, tướng mạo rất tuấn tú, nhưng lại mang theo một luồng khí tà lệ, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết người này nhất định là người có rắp tâm tà ác.
- Nghĩa phụ, có phải có phế vật gì đó muốn ta đi bóp chết đúng không?
Nhuế Cường cười hỏi.
- Đúng là có chuyện muốn ngươi đi làm, nhưng không phải đi giết người.
Bùi Thế Minh nói:
- Có một việc, ta muốn ngươi điều tra rõ ràng.
Nghe thấy không phải đi giết người, Nhuế Cường giảm bớt hứng thú nói:
- Nghĩa phụ, loại chuyện thăm dò tin tức này cũng muốn ta tự mình xuất thủ, có phải giết gà dùng đao mổ trâu hay không?
- Nói nhảm!
Bùi Thế Minh nói, thay đổi đề tài:
- Nghĩa phụ biết tâm ý của ngươi, ngươi vẫn muốn cưới Nguyệt Di làm vợ, đúng không
- Xin nghĩa phụ thành toàn!
Nhuế Cường đột nhiên quỳ rạp trên đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Rất khó tưởng tượng, một người có tâm địa ác độc như vậy, lại có thể yêu sâu sắc như thế.
- Nguyệt Di là con gái của ta, cũng là muội muội của ngươi.
Bùi Thế Minh khẽ thở dài.
- Chỉ là muội muội trên danh nghĩa.
Nhuế Cường vội vàng nói.
- Nghĩa phụ cũng biết.
Bùi Thế Minh nói:
- Nghĩa phụ cũng không phải người cổ hủ, nhưng ngươi cũng biết, mặc dù nghĩa phụ là nhất mạch dòng chính của Bùi gia, nhưng cũng không phải là người nắm quyền chân chính. Chuyện này cho dù nghĩa phụ đáp ứng ngươi, sợ rằng người ra mặt cũng sẽ không đáp ứng, những người khác còn có thể lấy cái này làm nhược điểm công kích ta. Điểm này, ngươi cũng biết rõ.
- Chỉ cần nghĩa phụ thành toàn, Tiểu Cường tất nhiên sẽ máu chảy đầu rơi cống hiến cho nghĩa phụ.
Nhuế Cường kiên định nói.
- Chuyện này, nói khó khăn thì khó khăn, nói đơn giản cũng đơn giản.
Bùi Thế Minh nói:
- Nếu như quyền lực của gia tộc rơi vào trong tay ta, như vậy chuyện này dễ dàng hơn nhiều. Đến lúc đó, việc khó cũng chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi.
Ánh mắt Nhuế Cường sáng lên, đứng dậy nói:
- Nghĩa phụ, xin ngài phân phó!
- Nghĩa phụ hiện giờ trông coi việc làm ăn thuốc men của gia tộc, vốn là ... có tương lai. Chẳng qua là, gần đây bất động sản trong nước của chúng tôi phát triển quá mạnh mẽ, dẫn đến địa vị của ta trong gia tộc có điều giảm xuống. Nhưng, hiện tại chúng ta có một cơ hội, nếu như cơ hội này thành công, hơn nữa có thể nắm chặt..., như vậy địa vị của nghĩa phụ ở gia tộc sẽ không có người nào có thể rung chuyển. Đến lúc đó, chuyện giữa ngươi và Nguyệt Di, nghĩa phụ có thể hoàn toàn làm chủ rồi!
Bùi Thế Minh nói:
- Nhưng, chuyện này ngươi cần phải cẩn thận. Đầu tiên, ngươi phải điều tra rõ ràng linh dược của tiểu tử kia có thật hay không; Ngoài ra, ngươi phải làm rõ có gia tộc khác nhằm vào hay không. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nóng vội! Hừ, càng không thể để những người còn lại của "nghiệp đoàn" nhận thấy chuyện này.
- Nghĩa phụ xin yên tâm.
Nhuế Cường nói:
- Mặc dù ta thật sự thích dùng phương thức bạo lực máu tanh giải quyết vấn đề, nhưng cũng không có nghĩa ta không biết dùng đầu óc.
- Ngươi biết động não là tốt rồi.
Bùi Thế Minh lại dặn dò:
- Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể nóng vội, ngàn vạn lần cẩn thận.
- Nghĩa phụ yên tâm, vì Nguyệt Di, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ .
Nhuế Cường đồng ý.
Bùi Thế Minh gật đầu, ý bảo Nhuế Cường có thể ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tòa nhà mưa bụi lất phất, không nhìn rõ phía xa.
- ...
Biệt thự của Hứa Hành Sơn, ban công lầu 2.
Thời tiết hơi có chút rét lạnh.
Tùy Qua và Đường Vũ Khê, đang cầm một chén trà nóng, tựa vào lan can nói chuyện phiếm.
- Cái gì? Em lặp lại lần nữa xem.
Tùy Qua kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê nói.
- Em nói, em quyết định giúp anh thực hiện nguyện vọng để người trong thiên hạ đều được khám bệnh !
Đường Vũ Khê nhắc lại một lần nữa, sau đó rất kinh ngạc nhìn Tùy Qua:
- Làm sao, quyết định của em khiến anh kinh ngạc như vậy sao?
- Không phải là kinh ngạc, mà là vấn đề thời cơ.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Em đại khái còn không biết, công ty thuốc của anh đã đóng cửa rồi.
- Chuyện gì xảy ra?
Đường Vũ Khê nói:
- Em nhớ trước kia thuốc dán của anh rõ ràng bán rất tốt mà.
- Đúng vậy, nhưng đó là lúc trước.
Tùy Qua nói:
- Sau thì không được. Hàng nhái quá nhiều, cạnh tranh lại lớn, căm tức hơn chính là còn có người muốn thu "phí bảo hộ", công ty thuốc của anh làm sao có thể chống lại hành hạ như thế.
- Tại sao anh không nói sớm cho em biết?
Đường Vũ Khê có chút trách móc nói.
- Thời gian trước không phải em bị bệnh sao.
Tùy Qua nói.
Nghe lời này, ánh mắt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ buồn bã, áy náy nói:
- Có phải vì chữa bệnh cho em, khiến sự nghiệp của anh cũng hoang phế? Thật xin lỗi.
- Không liên quan đến chuyện của em, chỉ là kinh nghiệm làm ăn của anh còn nhiều thiếu sót mà thôi.
Tùy Qua xem thường nói.
- Anh không cần an ủi em, em biết mà.
Đường Vũ Khê uống một hớp trà nóng, tiếp tục nói:
- Tên ngốc như anh, luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Hiện tại, quan hệ của chúng ta đã không giống như lúc trước, cho dù có chuyện gì không tốt, anh cũng có thể nói cho em biết, để chúng ta cùng nhau đối mặt, biết không?
Nhìn Đường Vũ Khê nói trịnh trọng như thế, Tùy Qua đành phải gật đầu.
- Hiện tại, nói tiếp chuyện của công ty dược đi.
Nói Vũ Khê nói:
- Nói cặn kỹ cho em biết rút cuộc là gặp phải khó khăn gì. Có lẽ, em có thể giúp anh một tay thì sao? Cũng có thể nghĩ kế cho anh.....
- Được rồi.
Cho nên, Tùy Qua cũng không giấu diếm, kể lại chuyện của nghiệp đoàn y dược Hoa Hạ.
Đường Vũ Khê nghe xong, cảm giác có chút khó hiểu, một lát sau mới nói:
- Tùy Qua, anh nói nghiệp đoàn y dược Hoa Hạ rút cuộc có địa vị gì, mà lại ngang ngược như vậy? Hơn nữa tổ chức hò hét khoác lác đó, tại sao trước kia em chưa từng nghe người ta nói tới? Không phải là giả chứ? Bằng không, em cho người đi thăm dò bọn hắn?
/1780
|