- Ách…đó đều là thói xấu của chủ nghĩa tư bản, chúng ta không thể bị lây nhiễm đâu!
Tùy Qua thấm thía nói.
- Bỏ đi, nói chuyện với loại người như anh thật vô ích.
An Vũ Đồng nói:
- Anh vĩnh viễn sẽ không lý giải được tâm tư của chúng tôi!
- Có lẽ đi, ngay cả tâm tư của phụ nữ tôi còn không hiểu được, huống chi là nữ đồng tính như các cô.
Tùy Qua thở dài:
- Nhưng cô dám vỗ ngực tự hỏi bản thân cô, cô thật sự trời sinh đồng tính sao? Trời sinh không thích đàn ông sao?
An Vũ Đồng nghe được lời này, giống như bị người đâm trúng tử huyệt, nhất thời sắc mặt biến thành trắng bệch.
Nhưng Tùy Qua không chút thương tiếc, lập tức kích thích nàng:
- Nếu cô không phải trời sinh, như vậy chính là…cô có bệnh!
- Anh…anh mới là có bệnh!
An Vũ Đồng mắng, vốn định xoay người bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới Tùy Qua đã sớm hơn nàng xoay người bỏ đi, chỉ lưu lại nàng đứng tại chỗ rơi nước mắt thương tâm.
- Tùy Qua, anh đúng là vương bát đản! Xứng đáng cho anh không tìm được nữ nhân!
An Vũ Đồng nhìn theo bóng lưng hắn mắng to.
Nhưng chỉ vô ích, bởi vì tiểu tử kia đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tin tức Độc Giao bang thất bại lan nhanh trong Đông Giang.
Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, nguyên bản thế cục đang bấp bênh tạm thời ngừng lại. Rất nhiều người nghĩ đến sau khi Sơn Hùng đi vắng, Cuồng Hùng bang chỉ là lão hổ không răng nanh. Ai biết cho dù là lão hổ không răng nanh, nhưng vẫn là lão hổ, mà còn là một đầu lão hổ hung mãnh. Ngay cả Độc Giao bang cũng có hại, những thế lực khác trong Đông Giang tạm thời không dám đi tìm rủi ro.
Nhưng Tùy Qua thật rõ ràng, tình huống sóng êm gió lặng này chỉ là hình tượng mặt ngoài, một hồi nguy cơ càng lớn hơn đang chuẩn bị tiến đến.
Hơn nữa hai ngày này Tùy Qua luôn có cảm giác kinh hoàng bất an, linh giác nói cho hắn biết có lẽ có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Ngay ngày thứ ba sau buổi quyết đấu với Mục Ngọc Giao, Tùy Qua nhận được tin tức trọng đại từ chỗ Nhãn Kính.
Sơn Hùng đã trở lại!
Sau khi nhận được tin tức, Tùy Qua vội vàng đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh.
Sơn Hùng vẫn còn sống trở về.
Nhưng hai cánh tay đã mất.
Hai ống tay áo trống rỗng, đầu tóc râu ria rối bời, sắc mặt cực kém, thoạt nhìn cực kỳ thất hồn lạc phách.
Khi Tùy Qua chạy tới, Sơn Hùng đang điên cuồng uống rượu với Nhãn Kính cùng Đao tử, có cảm giác anh hùng lạc mịch.
Quả thật cho dù là quyền sư nội gia, không còn hai tay, chẳng khác nào bị phế hơn phân nửa công phu.
Hơn nữa nhân vật hỗn đen như Sơn Hùng, khẳng định kết thù oán không ít, hiện tại mất hai tay, ngày sau nhất định sẽ bị người trả thù thậm chí đuổi giết, tình huống như thế nào có thể nghĩ.
- Tùy huynh đệ mau tới, theo giúp tôi cạn ly!
Sơn Hùng nhìn thấy Tùy Qua, nhìn hắn nói. Nhưng tư thế uống rượu của hắn có chút khó khăn, hắn chỉ có thể sử dụng miệng cắn ly mà uống, khiến toàn thân dính đầy rượu.
Lúc này Sơn Hùng đã say ngà ngà.
Tùy Qua ngồi xuống cùng ba người uống hai ly, Sơn Hùng nhìn Đao tử nói:
- Uống rượu chay thật không ý nghĩa! Đao tử, mau gọi mấy cô gái tới đây, dù không có tay lão tử vẫn có thể cùng các nàng đại chiến mấy trăm hiệp!
Đao tử đang định làm theo, lại bị Tùy Qua ngăn cản lại.
Tùy Qua nhìn Sơn Hùng, thành khẩn nói:
- Hùng ca, anh đang trách tôi sao?
- Tuyệt không có!
Sơn Hùng nói:
- Tôi đâu phải đàn bà, sao có thể lề mề như thế, oán trời trách đất! Hỗn trên đường, có một câu nói thật tốt, “đi ra hỗn sớm hay muộn phải trả về”. Tôi cũng không phải thiện nam tín nữ, trước kia từng làm một ít chuyện xấu, mẹ nó lần này chỉ là báo ứng mà thôi, tôi làm sao trách huynh đệ!
- Tốt.
Tùy Qua nói:
- Anh đã không lề mề, oán trời trách đất. Như vậy tôi sẽ nói cho anh biết hai chuyện: thứ nhất, tuy tay anh phế bỏ, nhưng tôi có biện pháp cho anh mọc lại một đôi…
- Thật sự?
Ánh mắt giống như cá chết của Sơn Hùng đột nhiên toát ra tinh quang nhìn chằm chằm Tùy Qua.
Nhãn Kính cùng Đao tử cũng buông ly rượu xuống, nhìn chăm chú vào Tùy Qua như đang chờ đợi lời tuyên án.
Nếu như là người khác nói ra lời này, chỉ sợ ba người đều cảm thấy đối phương thúi lắm, nhưng bổn sự của Tùy Qua ba người đều rất rõ ràng. Chỉ cần là Tùy Qua nói được lời này, như vậy ít nhất có năm thành nắm chắc!
- Thật sự! Nhưng mà…
Lời của Tùy Qua vừa chuyển:
- Nhưng tạm thời chỉ sợ không được.
- Có hi vọng thì đủ rồi.
Sơn Hùng nói:
- Tôi tin tưởng Tùy huynh đệ đã nói như vậy, tất nhiên sẽ có biện pháp.
Tùy Qua gật gật đầu.
Hai tay Sơn Hùng bị chém, muốn khôi phục thật có chút khó khăn. Loại linh thảo có thể “sinh ra xương thịt” không phải không có, nhưng hiện tại trong tay hắn chưa tìm được mà thôi. Chỉ cần tìm được loại linh thảo kia, Tùy Qua sẽ có biện pháp tạo ra đôi tay mới cho Sơn Hùng.
- Như vậy tôi nói chuyện thứ hai.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Mối thù này tôi nhất định sẽ giúp anh báo trở về!
Sơn Hùng, Nhãn Kính cùng Đao tử đều cảm kích.
Biết rõ thực lực của đối phương mạnh mẽ như thế, Tùy Qua còn nói ra lời như vậy, đích xác đủ nghĩa khí.
- Tốt!
Sơn Hùng quát một tiếng:
- Có được huynh đệ như Tùy huynh đệ, quả thật là vinh hạnh của tôi!
- Hãy bớt nói nhảm, uống rượu đi.
Tùy Qua nói, cùng Sơn Hùng cạn một ly.
Lúc này Sơn Hùng tựa hồ nhớ ra một việc, nói:
- Không xong! Tôi thế này làm sao về nhà gặp mẹ tôi đây?
Đích xác Quách lão thái chỉ có một đứa con trai, nếu nhìn thấy hình dạng này của hắn, sẽ thật thương tâm khó sống.
Đối với chuyện này Tùy Qua cũng bất lực, đành phải nói:
- Nhãn Kính là quân sư của anh, vấn đề này anh tìm hắn giải quyết đi.
- Lão bản, anh làm vậy không phải hại tôi sao.
Nhãn Kính khó xử nói:
- Tôi có biện pháp nào giải quyết.
Nhưng Sơn Hùng lại nói:
- Tùy huynh đệ nói rất đúng, cậu dù gì cũng là quân sư quạt mo của lão tử, nhanh chóng nghĩ biện pháp cho lão tử!
- Tôi có thể nghĩ biện pháp gì…để tôi nghĩ xem.
Nhãn Kính gãi đầu nói.
Nhãn Kính suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục trong đầu chợt lóe linh quang, nói:
- Có biện pháp. Tuy rằng biện pháp này vẫn có thể làm cho dì đau lòng, nhưng không đến nỗi làm cho dì khó chấp nhận.
- Nói nhanh!
Sơn Hùng có chút không kiên nhẫn nói.
- Lão nhân gia, hi vọng nhất là cái gì? Con cháu cả sảnh đường!
Nhãn Kính nói:
- Cho nên nhất định bắt tay trong chuyện này. Ân, cứ nói thế này, Hùng ca đi công tác ngồi xe lửa, kết quả xảy ra sự cố, gặp phải tai nạn. Lúc đó bên cạnh anh có một cô gái yếu đuối trong lúc nguy cấp anh ôm cô gái trong lòng, dùng thân thể anh bảo hộ nàng. Sau đó hai tay anh vì bảo hộ nàng mà phế. Tiếp tục sau đó cô gái có tài có đức nhân hậu kia bị lòng thiện lương dũng cảm của anh làm cảm động, vì thế quyết định lấy thân báo đáp, đồng ý gả cho anh…
- Nhân họa đắc phúc, chủ ý này hay nha!
Đao tử cười mắng:
- Nhãn Kính không hổ là quân sư, loại chủ ý này cũng nghĩ ra được.
Tùy Qua thấm thía nói.
- Bỏ đi, nói chuyện với loại người như anh thật vô ích.
An Vũ Đồng nói:
- Anh vĩnh viễn sẽ không lý giải được tâm tư của chúng tôi!
- Có lẽ đi, ngay cả tâm tư của phụ nữ tôi còn không hiểu được, huống chi là nữ đồng tính như các cô.
Tùy Qua thở dài:
- Nhưng cô dám vỗ ngực tự hỏi bản thân cô, cô thật sự trời sinh đồng tính sao? Trời sinh không thích đàn ông sao?
An Vũ Đồng nghe được lời này, giống như bị người đâm trúng tử huyệt, nhất thời sắc mặt biến thành trắng bệch.
Nhưng Tùy Qua không chút thương tiếc, lập tức kích thích nàng:
- Nếu cô không phải trời sinh, như vậy chính là…cô có bệnh!
- Anh…anh mới là có bệnh!
An Vũ Đồng mắng, vốn định xoay người bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới Tùy Qua đã sớm hơn nàng xoay người bỏ đi, chỉ lưu lại nàng đứng tại chỗ rơi nước mắt thương tâm.
- Tùy Qua, anh đúng là vương bát đản! Xứng đáng cho anh không tìm được nữ nhân!
An Vũ Đồng nhìn theo bóng lưng hắn mắng to.
Nhưng chỉ vô ích, bởi vì tiểu tử kia đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tin tức Độc Giao bang thất bại lan nhanh trong Đông Giang.
Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, nguyên bản thế cục đang bấp bênh tạm thời ngừng lại. Rất nhiều người nghĩ đến sau khi Sơn Hùng đi vắng, Cuồng Hùng bang chỉ là lão hổ không răng nanh. Ai biết cho dù là lão hổ không răng nanh, nhưng vẫn là lão hổ, mà còn là một đầu lão hổ hung mãnh. Ngay cả Độc Giao bang cũng có hại, những thế lực khác trong Đông Giang tạm thời không dám đi tìm rủi ro.
Nhưng Tùy Qua thật rõ ràng, tình huống sóng êm gió lặng này chỉ là hình tượng mặt ngoài, một hồi nguy cơ càng lớn hơn đang chuẩn bị tiến đến.
Hơn nữa hai ngày này Tùy Qua luôn có cảm giác kinh hoàng bất an, linh giác nói cho hắn biết có lẽ có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Ngay ngày thứ ba sau buổi quyết đấu với Mục Ngọc Giao, Tùy Qua nhận được tin tức trọng đại từ chỗ Nhãn Kính.
Sơn Hùng đã trở lại!
Sau khi nhận được tin tức, Tùy Qua vội vàng đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh.
Sơn Hùng vẫn còn sống trở về.
Nhưng hai cánh tay đã mất.
Hai ống tay áo trống rỗng, đầu tóc râu ria rối bời, sắc mặt cực kém, thoạt nhìn cực kỳ thất hồn lạc phách.
Khi Tùy Qua chạy tới, Sơn Hùng đang điên cuồng uống rượu với Nhãn Kính cùng Đao tử, có cảm giác anh hùng lạc mịch.
Quả thật cho dù là quyền sư nội gia, không còn hai tay, chẳng khác nào bị phế hơn phân nửa công phu.
Hơn nữa nhân vật hỗn đen như Sơn Hùng, khẳng định kết thù oán không ít, hiện tại mất hai tay, ngày sau nhất định sẽ bị người trả thù thậm chí đuổi giết, tình huống như thế nào có thể nghĩ.
- Tùy huynh đệ mau tới, theo giúp tôi cạn ly!
Sơn Hùng nhìn thấy Tùy Qua, nhìn hắn nói. Nhưng tư thế uống rượu của hắn có chút khó khăn, hắn chỉ có thể sử dụng miệng cắn ly mà uống, khiến toàn thân dính đầy rượu.
Lúc này Sơn Hùng đã say ngà ngà.
Tùy Qua ngồi xuống cùng ba người uống hai ly, Sơn Hùng nhìn Đao tử nói:
- Uống rượu chay thật không ý nghĩa! Đao tử, mau gọi mấy cô gái tới đây, dù không có tay lão tử vẫn có thể cùng các nàng đại chiến mấy trăm hiệp!
Đao tử đang định làm theo, lại bị Tùy Qua ngăn cản lại.
Tùy Qua nhìn Sơn Hùng, thành khẩn nói:
- Hùng ca, anh đang trách tôi sao?
- Tuyệt không có!
Sơn Hùng nói:
- Tôi đâu phải đàn bà, sao có thể lề mề như thế, oán trời trách đất! Hỗn trên đường, có một câu nói thật tốt, “đi ra hỗn sớm hay muộn phải trả về”. Tôi cũng không phải thiện nam tín nữ, trước kia từng làm một ít chuyện xấu, mẹ nó lần này chỉ là báo ứng mà thôi, tôi làm sao trách huynh đệ!
- Tốt.
Tùy Qua nói:
- Anh đã không lề mề, oán trời trách đất. Như vậy tôi sẽ nói cho anh biết hai chuyện: thứ nhất, tuy tay anh phế bỏ, nhưng tôi có biện pháp cho anh mọc lại một đôi…
- Thật sự?
Ánh mắt giống như cá chết của Sơn Hùng đột nhiên toát ra tinh quang nhìn chằm chằm Tùy Qua.
Nhãn Kính cùng Đao tử cũng buông ly rượu xuống, nhìn chăm chú vào Tùy Qua như đang chờ đợi lời tuyên án.
Nếu như là người khác nói ra lời này, chỉ sợ ba người đều cảm thấy đối phương thúi lắm, nhưng bổn sự của Tùy Qua ba người đều rất rõ ràng. Chỉ cần là Tùy Qua nói được lời này, như vậy ít nhất có năm thành nắm chắc!
- Thật sự! Nhưng mà…
Lời của Tùy Qua vừa chuyển:
- Nhưng tạm thời chỉ sợ không được.
- Có hi vọng thì đủ rồi.
Sơn Hùng nói:
- Tôi tin tưởng Tùy huynh đệ đã nói như vậy, tất nhiên sẽ có biện pháp.
Tùy Qua gật gật đầu.
Hai tay Sơn Hùng bị chém, muốn khôi phục thật có chút khó khăn. Loại linh thảo có thể “sinh ra xương thịt” không phải không có, nhưng hiện tại trong tay hắn chưa tìm được mà thôi. Chỉ cần tìm được loại linh thảo kia, Tùy Qua sẽ có biện pháp tạo ra đôi tay mới cho Sơn Hùng.
- Như vậy tôi nói chuyện thứ hai.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Mối thù này tôi nhất định sẽ giúp anh báo trở về!
Sơn Hùng, Nhãn Kính cùng Đao tử đều cảm kích.
Biết rõ thực lực của đối phương mạnh mẽ như thế, Tùy Qua còn nói ra lời như vậy, đích xác đủ nghĩa khí.
- Tốt!
Sơn Hùng quát một tiếng:
- Có được huynh đệ như Tùy huynh đệ, quả thật là vinh hạnh của tôi!
- Hãy bớt nói nhảm, uống rượu đi.
Tùy Qua nói, cùng Sơn Hùng cạn một ly.
Lúc này Sơn Hùng tựa hồ nhớ ra một việc, nói:
- Không xong! Tôi thế này làm sao về nhà gặp mẹ tôi đây?
Đích xác Quách lão thái chỉ có một đứa con trai, nếu nhìn thấy hình dạng này của hắn, sẽ thật thương tâm khó sống.
Đối với chuyện này Tùy Qua cũng bất lực, đành phải nói:
- Nhãn Kính là quân sư của anh, vấn đề này anh tìm hắn giải quyết đi.
- Lão bản, anh làm vậy không phải hại tôi sao.
Nhãn Kính khó xử nói:
- Tôi có biện pháp nào giải quyết.
Nhưng Sơn Hùng lại nói:
- Tùy huynh đệ nói rất đúng, cậu dù gì cũng là quân sư quạt mo của lão tử, nhanh chóng nghĩ biện pháp cho lão tử!
- Tôi có thể nghĩ biện pháp gì…để tôi nghĩ xem.
Nhãn Kính gãi đầu nói.
Nhãn Kính suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục trong đầu chợt lóe linh quang, nói:
- Có biện pháp. Tuy rằng biện pháp này vẫn có thể làm cho dì đau lòng, nhưng không đến nỗi làm cho dì khó chấp nhận.
- Nói nhanh!
Sơn Hùng có chút không kiên nhẫn nói.
- Lão nhân gia, hi vọng nhất là cái gì? Con cháu cả sảnh đường!
Nhãn Kính nói:
- Cho nên nhất định bắt tay trong chuyện này. Ân, cứ nói thế này, Hùng ca đi công tác ngồi xe lửa, kết quả xảy ra sự cố, gặp phải tai nạn. Lúc đó bên cạnh anh có một cô gái yếu đuối trong lúc nguy cấp anh ôm cô gái trong lòng, dùng thân thể anh bảo hộ nàng. Sau đó hai tay anh vì bảo hộ nàng mà phế. Tiếp tục sau đó cô gái có tài có đức nhân hậu kia bị lòng thiện lương dũng cảm của anh làm cảm động, vì thế quyết định lấy thân báo đáp, đồng ý gả cho anh…
- Nhân họa đắc phúc, chủ ý này hay nha!
Đao tử cười mắng:
- Nhãn Kính không hổ là quân sư, loại chủ ý này cũng nghĩ ra được.
/1780
|