Mà Nhãn Kính lại không đủ thực lực.
Rơi vào đường cùng, hai người quyết định cầu viện Tùy Qua, hi vọng hắn có thể nhúng tay chuyện này.
Sự tình đã diễn biến thành như vậy, Tùy Qua cũng không thể không nhúng tay xen vào.
Vì thế hắn đã ước định chiến kỳ cùng Độc Giao.
Sáng sớm thứ hai, theo an bài của Nhãn Kính cùng Đao tử, nhóm người Tùy Qua đúng hẹn đi tới bờ sông.
Trên mặt sông vốn được xem là địa bàn của Độc Giao bang.
Xâm nhập địa bàn của đối phương vốn không phải cử chỉ sáng suốt, nhưng bởi vì tin tưởng đối với Tùy Qua, cho nên Nhãn Kính không lo lắng, mang theo vài tiểu đệ cùng Tùy Qua đi lên du thuyền Độc Giao Hào.
Con thuyền này ở Đông Giang có chút danh tiếng, bởi vì nó là du thuyền lớn nhất cảng Đông Giang.
Tuy du thuyền thuộc về Độc Giao bang, nhưng sinh ý trên thuyền thật “sạch sẽ”. Trên du thuyền chỉ có giải trí chính quy, ăn uống hoặc chơi đùa, hoàn toàn không đề cập tới đánh bạc hay buôn lậu gì.
Cho nên thật nhiều nhân vật nổi tiếng trong kinh doanh hoặc quan chức đều thường xuyên lên con thuyền này. Dù mọi người đều biết chủ nhân du thuyền là đại lão hắc bang, nhưng không ảnh hưởng bọn họ đến đây giải trí.
Nhưng hôm nay trên du thuyền không có “người ngoài”.
Chỉ có người của Độc Giao bang cùng Cuồng Hùng bang.
Sau khi lên thuyền, Tùy Qua liền phát hiện Độc Giao bang cùng Cuồng Hùng bang, Thiên Cẩu bang rõ ràng có khác nhau.
Trong Độc Giao bang còn có nữ nhân.
Hơn nữa dáng người của nữ nhân không tệ lắm, đều mặc âu phục màu đen nữ sĩ, chỉ nhìn cách ăn mặc có chút giống nữ công chức văn phòng, lại mang theo một thân phỉ khí. Hơn nữa vẻ mặt kiêu căng, cả nhóm đều thật ngạo kiều, chứng kiến Tùy Qua đi qua cũng không hề để mắt tới.
Cuối cùng nhóm người đi tới trên boong.
Mỗi cách ba thước có một bang chúng Độc Giao bang đang đứng, bên trái là nam nhân, bên phải chính là nữ nhân.
Gần mũi tàu có ba nữ nhân đang đứng, ánh mắt Tùy Qua lập tức bị nữ nhân cầm đầu hấp dẫn.
Nữ nhân này ước chừng hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo da màu đen, chân mang giày đen, thân hình không cao, chỉ chừng 1m60, nhưng lả lướt nảy nở, chọc người mơ màng. Nữ nhân không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, có vẻ giỏi giang, ngạo kiều, ánh mắt lăng liệt sát khí.
Trọng yếu hơn chính là nữ nhân này nhìn thật quen mắt, Tùy Qua tuyệt đối từng gặp qua.
- Đao tử, đây là tiểu đệ mới thu sao! Không hiểu chút quy củ, có phải muốn bà cô đào mắt của hắn ra?
Nữ nhân lạnh lùng nói, ánh mắt như lưỡi đao thổi qua trên người Tùy Qua.
Không đợi Đao tử trả lời, Tùy Qua lại đi tới, nói:
- Ha! Từ khi nào cô đi nằm vùng làm lão đại hắc bang đây? Nhưng cô mặc thân quần áo này, có hương vị hơn lúc mặc một thân quân trang đâu.
Nguyên lai nữ nhân này chính là nữ trung úy ngạo kiều từng giúp Tùy Qua phá giải mật mã ở trong nhà Hứa Hành Sơn.
Nhưng Tùy Qua thật sự buồn bực, nữ nhân này nằm vùng ở hắc bang làm chi đây? Chẳng lẽ quân đội dự định nhúng tay vào hắc thế lực sao?
Tùy Qua nói như vậy, Đao tử cùng Nhãn Kính không khỏi lộ ra vẻ sùng bái.
Họ đều thầm nói lão bản thật sự lợi hại, ngay cả Mục Ngọc Giao cũng có thể trêu chọc. Phải biết rằng Mục Ngọc Giao chưa từng có sắc mặt tốt với bất kỳ nam nhân nào đâu.
- Tôi không phải người đàn bà mà anh nói!
Mục Ngọc Giao gằn từng chữ, trong mắt phụt ra sát khí, tựa hồ muốn lập tức giết Tùy Qua.
- Cô thật…thật không phải.
Tùy Qua thản nhiên không quản đến sát khí trong mắt Mục Ngọc Giao, nhìn chằm chằm nàng, rốt cục tin tưởng hắn đã nhìn lầm người.
Mục Ngọc Giao chỉ hận không thể lập tức đào ra đôi sắc nhãn của Tùy Qua, nói với Đao tử:
- Hãy bớt nói nhảm đi. Hiện giờ Sơn Hùng mất, Cuồng Hùng bàng muốn tiếp tục xưng bá trên đất liền đã không thực tế. Đao tử, rốt cục anh cùng Nhãn Kính do ai đến tỷ thí? Nếu các anh thua, bà cô yêu cầu không cao – chỉ cần một nửa địa bàn!
Một nửa địa bàn còn không tính cao?
- Nếu cô thua đây?
Tùy Qua thản nhiên hỏi.
Mục Ngọc Giao nhướng mày, hừ lạnh nói:
- Không lớn không nhỏ! Nơi này có chỗ cho anh nói chuyện sao!
Đao tử có chút xấu hổ nói:
- Độc Giao, vị này chính là lão bản Cuồng Hùng bang.
- Lão bản?
Mục Ngọc Giao thấy Đao tử không giống nói giỡn, cẩn thận đánh giá Tùy Qua, nhưng không nhìn ra được hắn có điểm nào giống kiêu hùng, rõ ràng chỉ là một tiểu tử háo sắc mà thôi!
Tùy Qua khẽ gật đầu, cười nói:
- Độc Giao tỷ muốn thừa dịp Hùng ca đi vắng chia cắt địa bàn Cuồng Hùng bang, chỉ sợ phải thất vọng rồi.
- Chỉ bằng anh?
Vẻ mặt Mục Ngọc Giao có chút khinh thường nói.
- Chỉ bằng tôi…
Ngữ khí của Tùy Qua chợt chuyển, chân khí vận chuyển toàn thân, khí thế đại thịnh, nhìn chằm chằm Mục Ngọc Giao nói:
- Tôi sẽ dùng nắm tay phá hủy ý tưởng khờ dại của cô!
Nghe Tùy Qua dùng từ “khờ dại” hình dung chính mình, Mục Ngọc Giao giận tím mặt quát:
- Vậy nhìn xem là ai khờ dại đi!
Nói xong nàng giậm chân, lưu lại một dấu chân trên boong thuyền cứng rắn.
Đao tử cùng Nhãn Kính không chút nhúc nhích.
Nhưng mà Mục Ngọc Giao không khỏi quá cố chấp. Nàng làm lão đại của Độc Giao bang, nên biết một ít lời đồn đãi trên giang hồ mới phải, vì sao còn chủ động trêu chọc Cuồng Hùng bang, chẳng lẽ nàng thật sự muốn thống nhất Đông Giang muốn điên rồi hay sao?
- Muốn chết!
Mục Ngọc Giao chưa từng bị người khinh thường như vậy, không khỏi giận tím mặt, trong tay áo trượt ra đôi phân thủy thứ, thân thể mềm mại khom xuống, thân hình bắn vọt ra, phân thủy thứ đâm thẳng hai mắt Tùy Qua.
- Nữ nhân thật độc ác!
Trong lòng Nhãn Kính cùng Đao tử kinh hô.
- Đúng là liệt nữ nhân!
Tùy Qua cũng cảm thán một câu.
Tùy Qua bắn ra ngón tay, điểm lên mũi phân thủy thứ khiến cánh tay Mục Ngọc Giao bị chấn ngược đến run lên, làm sao còn khả năng đâm vào hai mắt Tùy Qua.
Đây là chuyện không thể nào.
Mới vừa giao thủ, Mục Ngọc Giao liền rơi xuống hạ phong.
Mặc dù Mục Ngọc Giao là liệt nữ nhân, nhưng Tùy Qua không có tâm tư hạ độc thủ, cho nên chỉ dùng đầu ngón tay đánh văng phân thủy thứ, không thương tổn nàng, cũng không đánh rơi mặt mũi của nàng.
- Anh chỉ có một chút năng lực ấy sao!
Mục Ngọc Giao hừ lạnh một tiếng, còn tưởng rằng tu vi chân khí của Tùy Qua chỉ hơn mình một chút, phân thủy thứ vẽ ra một đóa kiếm hoa, lại đâm thẳng tới huyệt thái dương Tùy Qua.
Thật sự là khờ dại!
Tùy Qua vẫn không nhúc nhích, tay bắn ra, lại đánh trúng mũi phân thủy thứ.
Phân thủy thứ lại bị đẩy ra, Mục Ngọc Giao lại không thể công tới.
Nhưng nữ nhân này trời sinh mang theo tính tàn nhẫn quật cường, phân thủy thứ biến chiêu đâm thẳng dưới bụng Tùy Qua.
- Đây là ý gì!
Tùy Qua nhủ thầm, nữ nhân này dụng tâm hiểm độc, chẳng lẽ muốn cho hắn biến thành thái giám hay sao?
Nhưng lần này do Tùy Qua hiểu sai, Mục Ngọc Giao chẳng qua muốn đâm phá đan điền của hắn mà thôi. Nhưng một chiêu này cũng thật độc ác, đan điền bị phá, tu vi của người luyện võ xem như phế bỏ.
Tùy Qua xuất ra Thiên Biến Tróc Trùng Thủ hướng phân thủy thứ đánh tới.
Rơi vào đường cùng, hai người quyết định cầu viện Tùy Qua, hi vọng hắn có thể nhúng tay chuyện này.
Sự tình đã diễn biến thành như vậy, Tùy Qua cũng không thể không nhúng tay xen vào.
Vì thế hắn đã ước định chiến kỳ cùng Độc Giao.
Sáng sớm thứ hai, theo an bài của Nhãn Kính cùng Đao tử, nhóm người Tùy Qua đúng hẹn đi tới bờ sông.
Trên mặt sông vốn được xem là địa bàn của Độc Giao bang.
Xâm nhập địa bàn của đối phương vốn không phải cử chỉ sáng suốt, nhưng bởi vì tin tưởng đối với Tùy Qua, cho nên Nhãn Kính không lo lắng, mang theo vài tiểu đệ cùng Tùy Qua đi lên du thuyền Độc Giao Hào.
Con thuyền này ở Đông Giang có chút danh tiếng, bởi vì nó là du thuyền lớn nhất cảng Đông Giang.
Tuy du thuyền thuộc về Độc Giao bang, nhưng sinh ý trên thuyền thật “sạch sẽ”. Trên du thuyền chỉ có giải trí chính quy, ăn uống hoặc chơi đùa, hoàn toàn không đề cập tới đánh bạc hay buôn lậu gì.
Cho nên thật nhiều nhân vật nổi tiếng trong kinh doanh hoặc quan chức đều thường xuyên lên con thuyền này. Dù mọi người đều biết chủ nhân du thuyền là đại lão hắc bang, nhưng không ảnh hưởng bọn họ đến đây giải trí.
Nhưng hôm nay trên du thuyền không có “người ngoài”.
Chỉ có người của Độc Giao bang cùng Cuồng Hùng bang.
Sau khi lên thuyền, Tùy Qua liền phát hiện Độc Giao bang cùng Cuồng Hùng bang, Thiên Cẩu bang rõ ràng có khác nhau.
Trong Độc Giao bang còn có nữ nhân.
Hơn nữa dáng người của nữ nhân không tệ lắm, đều mặc âu phục màu đen nữ sĩ, chỉ nhìn cách ăn mặc có chút giống nữ công chức văn phòng, lại mang theo một thân phỉ khí. Hơn nữa vẻ mặt kiêu căng, cả nhóm đều thật ngạo kiều, chứng kiến Tùy Qua đi qua cũng không hề để mắt tới.
Cuối cùng nhóm người đi tới trên boong.
Mỗi cách ba thước có một bang chúng Độc Giao bang đang đứng, bên trái là nam nhân, bên phải chính là nữ nhân.
Gần mũi tàu có ba nữ nhân đang đứng, ánh mắt Tùy Qua lập tức bị nữ nhân cầm đầu hấp dẫn.
Nữ nhân này ước chừng hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo da màu đen, chân mang giày đen, thân hình không cao, chỉ chừng 1m60, nhưng lả lướt nảy nở, chọc người mơ màng. Nữ nhân không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, có vẻ giỏi giang, ngạo kiều, ánh mắt lăng liệt sát khí.
Trọng yếu hơn chính là nữ nhân này nhìn thật quen mắt, Tùy Qua tuyệt đối từng gặp qua.
- Đao tử, đây là tiểu đệ mới thu sao! Không hiểu chút quy củ, có phải muốn bà cô đào mắt của hắn ra?
Nữ nhân lạnh lùng nói, ánh mắt như lưỡi đao thổi qua trên người Tùy Qua.
Không đợi Đao tử trả lời, Tùy Qua lại đi tới, nói:
- Ha! Từ khi nào cô đi nằm vùng làm lão đại hắc bang đây? Nhưng cô mặc thân quần áo này, có hương vị hơn lúc mặc một thân quân trang đâu.
Nguyên lai nữ nhân này chính là nữ trung úy ngạo kiều từng giúp Tùy Qua phá giải mật mã ở trong nhà Hứa Hành Sơn.
Nhưng Tùy Qua thật sự buồn bực, nữ nhân này nằm vùng ở hắc bang làm chi đây? Chẳng lẽ quân đội dự định nhúng tay vào hắc thế lực sao?
Tùy Qua nói như vậy, Đao tử cùng Nhãn Kính không khỏi lộ ra vẻ sùng bái.
Họ đều thầm nói lão bản thật sự lợi hại, ngay cả Mục Ngọc Giao cũng có thể trêu chọc. Phải biết rằng Mục Ngọc Giao chưa từng có sắc mặt tốt với bất kỳ nam nhân nào đâu.
- Tôi không phải người đàn bà mà anh nói!
Mục Ngọc Giao gằn từng chữ, trong mắt phụt ra sát khí, tựa hồ muốn lập tức giết Tùy Qua.
- Cô thật…thật không phải.
Tùy Qua thản nhiên không quản đến sát khí trong mắt Mục Ngọc Giao, nhìn chằm chằm nàng, rốt cục tin tưởng hắn đã nhìn lầm người.
Mục Ngọc Giao chỉ hận không thể lập tức đào ra đôi sắc nhãn của Tùy Qua, nói với Đao tử:
- Hãy bớt nói nhảm đi. Hiện giờ Sơn Hùng mất, Cuồng Hùng bàng muốn tiếp tục xưng bá trên đất liền đã không thực tế. Đao tử, rốt cục anh cùng Nhãn Kính do ai đến tỷ thí? Nếu các anh thua, bà cô yêu cầu không cao – chỉ cần một nửa địa bàn!
Một nửa địa bàn còn không tính cao?
- Nếu cô thua đây?
Tùy Qua thản nhiên hỏi.
Mục Ngọc Giao nhướng mày, hừ lạnh nói:
- Không lớn không nhỏ! Nơi này có chỗ cho anh nói chuyện sao!
Đao tử có chút xấu hổ nói:
- Độc Giao, vị này chính là lão bản Cuồng Hùng bang.
- Lão bản?
Mục Ngọc Giao thấy Đao tử không giống nói giỡn, cẩn thận đánh giá Tùy Qua, nhưng không nhìn ra được hắn có điểm nào giống kiêu hùng, rõ ràng chỉ là một tiểu tử háo sắc mà thôi!
Tùy Qua khẽ gật đầu, cười nói:
- Độc Giao tỷ muốn thừa dịp Hùng ca đi vắng chia cắt địa bàn Cuồng Hùng bang, chỉ sợ phải thất vọng rồi.
- Chỉ bằng anh?
Vẻ mặt Mục Ngọc Giao có chút khinh thường nói.
- Chỉ bằng tôi…
Ngữ khí của Tùy Qua chợt chuyển, chân khí vận chuyển toàn thân, khí thế đại thịnh, nhìn chằm chằm Mục Ngọc Giao nói:
- Tôi sẽ dùng nắm tay phá hủy ý tưởng khờ dại của cô!
Nghe Tùy Qua dùng từ “khờ dại” hình dung chính mình, Mục Ngọc Giao giận tím mặt quát:
- Vậy nhìn xem là ai khờ dại đi!
Nói xong nàng giậm chân, lưu lại một dấu chân trên boong thuyền cứng rắn.
Đao tử cùng Nhãn Kính không chút nhúc nhích.
Nhưng mà Mục Ngọc Giao không khỏi quá cố chấp. Nàng làm lão đại của Độc Giao bang, nên biết một ít lời đồn đãi trên giang hồ mới phải, vì sao còn chủ động trêu chọc Cuồng Hùng bang, chẳng lẽ nàng thật sự muốn thống nhất Đông Giang muốn điên rồi hay sao?
- Muốn chết!
Mục Ngọc Giao chưa từng bị người khinh thường như vậy, không khỏi giận tím mặt, trong tay áo trượt ra đôi phân thủy thứ, thân thể mềm mại khom xuống, thân hình bắn vọt ra, phân thủy thứ đâm thẳng hai mắt Tùy Qua.
- Nữ nhân thật độc ác!
Trong lòng Nhãn Kính cùng Đao tử kinh hô.
- Đúng là liệt nữ nhân!
Tùy Qua cũng cảm thán một câu.
Tùy Qua bắn ra ngón tay, điểm lên mũi phân thủy thứ khiến cánh tay Mục Ngọc Giao bị chấn ngược đến run lên, làm sao còn khả năng đâm vào hai mắt Tùy Qua.
Đây là chuyện không thể nào.
Mới vừa giao thủ, Mục Ngọc Giao liền rơi xuống hạ phong.
Mặc dù Mục Ngọc Giao là liệt nữ nhân, nhưng Tùy Qua không có tâm tư hạ độc thủ, cho nên chỉ dùng đầu ngón tay đánh văng phân thủy thứ, không thương tổn nàng, cũng không đánh rơi mặt mũi của nàng.
- Anh chỉ có một chút năng lực ấy sao!
Mục Ngọc Giao hừ lạnh một tiếng, còn tưởng rằng tu vi chân khí của Tùy Qua chỉ hơn mình một chút, phân thủy thứ vẽ ra một đóa kiếm hoa, lại đâm thẳng tới huyệt thái dương Tùy Qua.
Thật sự là khờ dại!
Tùy Qua vẫn không nhúc nhích, tay bắn ra, lại đánh trúng mũi phân thủy thứ.
Phân thủy thứ lại bị đẩy ra, Mục Ngọc Giao lại không thể công tới.
Nhưng nữ nhân này trời sinh mang theo tính tàn nhẫn quật cường, phân thủy thứ biến chiêu đâm thẳng dưới bụng Tùy Qua.
- Đây là ý gì!
Tùy Qua nhủ thầm, nữ nhân này dụng tâm hiểm độc, chẳng lẽ muốn cho hắn biến thành thái giám hay sao?
Nhưng lần này do Tùy Qua hiểu sai, Mục Ngọc Giao chẳng qua muốn đâm phá đan điền của hắn mà thôi. Nhưng một chiêu này cũng thật độc ác, đan điền bị phá, tu vi của người luyện võ xem như phế bỏ.
Tùy Qua xuất ra Thiên Biến Tróc Trùng Thủ hướng phân thủy thứ đánh tới.
/1780
|