Đao tử nói kháy:
- Hòa thượng kia cũng thật là, đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh bàn chuyện, hay là hắn muốn tìm đàn bà sao. Lão bản, có cần gọi vài cô bé cho anh không?
- Hắn không phải loại người như anh nghĩ.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Tôi cũng không như vậy.
Đao tử hắc một tiếng, cùng Nhãn Kính đi ra.
Sau một lát nữ phục vụ đã đưa Duyên Vân đi tới.
Tùy Qua đi ra cửa đón, trong lòng hắn vẫn có vài phần kính trọng Duyên Vân.
Ít nhất hành vi của tiểu hòa thượng này xem như còn quang minh chính đại.
- Cần tìm mấy cô bé tiếp khách không?
Sau khi vào phòng, Tùy Qua hỏi.
- Tìm đàn bà là tìm thú vui, nếu bình thường thì không sao, nhưng tình huống hôm nay không thích hợp.
Duyên Vân khẽ thở dài:
- Hôm nay tới tìm Tùy tiên sinh là có chuyện trọng yếu.
- Nếu Duyên Vân đại sư nhắc tới việc đánh cuộc giữa chúng ta, vậy thì anh thắng.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không qua vài ngày tôi sẽ đóng cửa công ty Hoa Sinh. Nhưng tôi sẽ không bán phối phương!
- Tôi thắng?
Duyên Vân cười có chút chua xót:
- Lúc mới ban đầu anh cũng không dự định thật sự so chiêu với tiểu tăng đi. Huống chi tình thế bây giờ không chỉ đơn giản là thắng bại. Anh nói cho tôi biết, có phải đã nhận được thư của Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua gật gật đầu.
Duyên Vân vội vàng nói:
- Nếu như anh đã thu được, thì dựa theo yêu cầu của họ trả tiền đi. Hoặc là đóng cửa công ty cho xong. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đi điều tra lai lịch của bọn hắn.
- Cảm ơn anh nhắc nhở. Nhưng mà, đã chậm.
Tùy Qua nói:
- Bọn hắn đã cho người đưa tới hai tay của một huynh đệ của tôi!
- Cái gì?
Duyên Vân cả kinh, sau đó nói:
- A Di Đà Phật! Không thể tưởng được tiểu tăng vẫn tới chậm một bước.
- Không sao, chuyện này là do tôi suy nghĩ không được chu đáo.
Tùy Qua nói, vốn hắn tưởng rằng Hoa Hạ y dược phường hội chỉ là một tổ chức bí ẩn mà thôi, cho nên mới để cho Sơn Hùng đi thăm dò lai lịch của bọn họ, ai biết lại là một người khổng lồ. Thậm chí còn là một ngọn núi cao nhìn không tới cuối.
Ở trước mặt ngọn núi cao này, cho dù là những cao thủ trẻ tuổi như Tùy Qua hay Duyên Vân cũng chỉ như con kiến mà thôi.
Vì tổ chức kia quá cường đại, đã chú định bi kịch của Sơn Hùng.
- Nhưng tôi tâm lĩnh ý tốt của anh.
Tùy Qua lại nói.
Với thân phận của Duyên Vân, có thể đặc biệt tới nơi này nhắc nhở Tùy Qua, đã thấy rõ hắn quang minh lỗi lạc.
- Nhưng vẫn còn chậm.
Duyên Vân thở dài:
- Tùy tiên sinh chớ trách tôi, gần đây tiểu tăng mới biết sự tồn tại của phường hội này. Thứ nhất là vì tiến hành cạnh tranh buôn bán với anh, tôi đã căn cứ theo sách thuốc chế tạo ra vài loại thuốc mới, thị trường phản ứng không tệ, trong lòng hơi có chút đắc ý. Kết quả không qua được vài ngày, tôi đã nhận được thư của Hoa Hạ y dược phường hội, muốn tôi mỗi năm đem một phần lợi nhuận vô điều kiện giao nộp cho bọn hắn. Tôi vốn không để ý tới, nhưng rất nhanh lại bị nguyên lão của Thiếu Lâm Tự gọi về, yêu cầu tôi phải làm theo điều kiện trong thư. Bởi tôi tận lực truy vấn, một vị tiền bối mới báo với tôi, Thiếu Lâm Tự cũng là một trong những thành viên của phường hội kia, cho nên phải tuân theo quy củ của phường hội. Hơn nữa Thiếu Lâm Tự còn đang cố gắng trở thành một trong những thành viên trung tâm của phường hội nọ.
Nói tới phần sau, thanh âm của Duyên Vân càng nhỏ, cơ hồ chỉ có Tùy Qua có thể nghe thấy.
Ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không phải là thành viên trung tâm?
Con mẹ nó đó là phường hội cái quỷ gì?
Trong lòng Tùy Qua sóng gió phập phồng, như mưa bão gió lớn.
Vốn trong miệng Trầm Quân Lăng biết được một ít tin tức về phường hội kia, hiện tại nghe Duyên Vân lại nói như thế.
Ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không đủ tư cách trở thành thành viên trung tâm, phường hội kia thật sự là đáng sợ.
- Duyên Vân đại sư, anh nói cho tôi biết bí mật trọng đại như vậy, thật sự làm cho tôi vô cùng cảm kích.
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Nếu trước kia có chỗ nào ngạo mạn, hi vọng anh bỏ qua cho.
Người kính mình một thước, mình kính người một trượng.
Duyên Vân có thể từ xa xôi ngàn dặm chạy tới báo bí mật này, hơn nữa còn nhắc nhở Tùy Qua cẩn thận, thật sự là một ân tình lớn.
Cho dù Sơn Hùng đã gặp bất trắc, nhưng phần nhân tình này Tùy Qua cũng đã thừa nhận.
- Không có gì.
Diễn cảm Duyên Vân chua xót, rót một ly rượu lên uống, sau đó mới tiếp tục nói:
- Từ sáu tuổi tôi bắt đầu học võ, học y ở Thiếu Lâm Tự, mười tổi ngạnh công đại thành, mười bốn tuổi luyện chân khí nội gia, ở trong Thiếu Lâm Tự xem như thiên tài hiếm thấy. Mười bảy tuổi tôi nhập Thiếu Lâm dược cục, được chọn làm truyền nhân Thiện Võ Y Thiếu Lâm, từ đó về sau danh dương thiên hạ. Tôi vốn tưởng rằng mình chính là thiếu niên anh hùng, đang lúc hăng hái. Sau gặp được Tùy tiên sinh, võ học tu vi cùng y thuật của anh đều là nhất lưu, làm cho tôi khâm phục, cho nên tôi xem anh là đối thủ duy nhất, cũng hi vọng có một ngày chúng ta trở thành bạn bè.
- Cây mơ nấu rượu, thiên hạ anh hùng, duy quân cùng dựa sao?
Tùy Qua cười nhẹ một tiếng.
Hòa thượng Duyên Vân lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, thở dài nói:
- Không sợ anh chê cười, lúc ấy ý tưởng của tôi cuồng vọng như thế. Nhưng gần đây mới hiểu được, ý nghĩ trước kia thật sự quá ngây thơ. Thiên hạ anh hùng không biết bao nhiêu, nhưng cao thủ thiên hạ quả nhiên nhiều như mây. Trước kia tôi luôn cho rằng công phu thiên hạ xuất Thiếu Lâm, cao thủ thiên hạ cũng chỉ có Thiếu Lâm nhiều nhất. Vài vị nguyên lão trong Thiếu Lâm Tự chính là một trong những cao thủ như vậy. Mà mười mấy năm sau có lẽ tôi sẽ tấn thăng trở thành cao thủ tuyệt đỉnh như thế. Nhưng hiện tại tôi mới hiểu được ý nghĩ này vô cùng buồn cười. Chỉ là một y dược phường hội, Thiếu Lâm Tự còn chưa có tư cách trở thành thành viên trung tâm. Như vậy có thể nghĩ trong phường hội kia, có bao nhiêu cao thủ chân chính? Thiếu Lâm Tự không chỉ là một chùa miểu, còn là một miệng giếng mà thôi ah. Mà tiểu tăng, chính là con ếch trong miệng giếng kia!
Ếch ngồi đáy giếng.
Kỳ thật không chỉ riêng Duyên Vân nghĩ như vậy.
Tùy Qua đồng học cũng có ý nghĩ như thế.
Nguyên bản Tùy Qua nghĩ niên đại hiện tại cao thủ tiên thiên kỳ cực ít. Ai biết đột nhiên xuất hiện một Hoa Hạ y dược phường hội, cao thủ tiên thiên bên trong tuy rằng không quá nhiều, nhưng khẳng định là không ít. Hơn nữa cường giả siêu việt tu vi tiên thiên kỳ tất nhiên cũng tồn tại.
Đối mặt với một tổ chức cường đại như thế, luyện khí hậu kỳ, cao thủ đánh thông hai mạch nhâm đốc làm sao còn tư cách tự xưng cao thủ.
Con kiến mà thôi!
Theo thiếu niên anh hùng biến thành con kiến, khó trách trong lòng Duyên Vân chua xót như thế.
- Bất kể như thế nào tôi cũng phải cảm tạ ý tốt của đại sư.
Tùy Qua thành khẩn nói:
- Công ty Hoa Sinh rất nhanh sẽ đóng cửa. Bọn hắn chặt đứt đôi tay của Sơn Hùng, dù hiện tại tôi không báo được thù, nhưng ít ra cũng sẽ không “cống nạp” cho bọn hắn.
- Hòa thượng kia cũng thật là, đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh bàn chuyện, hay là hắn muốn tìm đàn bà sao. Lão bản, có cần gọi vài cô bé cho anh không?
- Hắn không phải loại người như anh nghĩ.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Tôi cũng không như vậy.
Đao tử hắc một tiếng, cùng Nhãn Kính đi ra.
Sau một lát nữ phục vụ đã đưa Duyên Vân đi tới.
Tùy Qua đi ra cửa đón, trong lòng hắn vẫn có vài phần kính trọng Duyên Vân.
Ít nhất hành vi của tiểu hòa thượng này xem như còn quang minh chính đại.
- Cần tìm mấy cô bé tiếp khách không?
Sau khi vào phòng, Tùy Qua hỏi.
- Tìm đàn bà là tìm thú vui, nếu bình thường thì không sao, nhưng tình huống hôm nay không thích hợp.
Duyên Vân khẽ thở dài:
- Hôm nay tới tìm Tùy tiên sinh là có chuyện trọng yếu.
- Nếu Duyên Vân đại sư nhắc tới việc đánh cuộc giữa chúng ta, vậy thì anh thắng.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không qua vài ngày tôi sẽ đóng cửa công ty Hoa Sinh. Nhưng tôi sẽ không bán phối phương!
- Tôi thắng?
Duyên Vân cười có chút chua xót:
- Lúc mới ban đầu anh cũng không dự định thật sự so chiêu với tiểu tăng đi. Huống chi tình thế bây giờ không chỉ đơn giản là thắng bại. Anh nói cho tôi biết, có phải đã nhận được thư của Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua gật gật đầu.
Duyên Vân vội vàng nói:
- Nếu như anh đã thu được, thì dựa theo yêu cầu của họ trả tiền đi. Hoặc là đóng cửa công ty cho xong. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đi điều tra lai lịch của bọn hắn.
- Cảm ơn anh nhắc nhở. Nhưng mà, đã chậm.
Tùy Qua nói:
- Bọn hắn đã cho người đưa tới hai tay của một huynh đệ của tôi!
- Cái gì?
Duyên Vân cả kinh, sau đó nói:
- A Di Đà Phật! Không thể tưởng được tiểu tăng vẫn tới chậm một bước.
- Không sao, chuyện này là do tôi suy nghĩ không được chu đáo.
Tùy Qua nói, vốn hắn tưởng rằng Hoa Hạ y dược phường hội chỉ là một tổ chức bí ẩn mà thôi, cho nên mới để cho Sơn Hùng đi thăm dò lai lịch của bọn họ, ai biết lại là một người khổng lồ. Thậm chí còn là một ngọn núi cao nhìn không tới cuối.
Ở trước mặt ngọn núi cao này, cho dù là những cao thủ trẻ tuổi như Tùy Qua hay Duyên Vân cũng chỉ như con kiến mà thôi.
Vì tổ chức kia quá cường đại, đã chú định bi kịch của Sơn Hùng.
- Nhưng tôi tâm lĩnh ý tốt của anh.
Tùy Qua lại nói.
Với thân phận của Duyên Vân, có thể đặc biệt tới nơi này nhắc nhở Tùy Qua, đã thấy rõ hắn quang minh lỗi lạc.
- Nhưng vẫn còn chậm.
Duyên Vân thở dài:
- Tùy tiên sinh chớ trách tôi, gần đây tiểu tăng mới biết sự tồn tại của phường hội này. Thứ nhất là vì tiến hành cạnh tranh buôn bán với anh, tôi đã căn cứ theo sách thuốc chế tạo ra vài loại thuốc mới, thị trường phản ứng không tệ, trong lòng hơi có chút đắc ý. Kết quả không qua được vài ngày, tôi đã nhận được thư của Hoa Hạ y dược phường hội, muốn tôi mỗi năm đem một phần lợi nhuận vô điều kiện giao nộp cho bọn hắn. Tôi vốn không để ý tới, nhưng rất nhanh lại bị nguyên lão của Thiếu Lâm Tự gọi về, yêu cầu tôi phải làm theo điều kiện trong thư. Bởi tôi tận lực truy vấn, một vị tiền bối mới báo với tôi, Thiếu Lâm Tự cũng là một trong những thành viên của phường hội kia, cho nên phải tuân theo quy củ của phường hội. Hơn nữa Thiếu Lâm Tự còn đang cố gắng trở thành một trong những thành viên trung tâm của phường hội nọ.
Nói tới phần sau, thanh âm của Duyên Vân càng nhỏ, cơ hồ chỉ có Tùy Qua có thể nghe thấy.
Ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không phải là thành viên trung tâm?
Con mẹ nó đó là phường hội cái quỷ gì?
Trong lòng Tùy Qua sóng gió phập phồng, như mưa bão gió lớn.
Vốn trong miệng Trầm Quân Lăng biết được một ít tin tức về phường hội kia, hiện tại nghe Duyên Vân lại nói như thế.
Ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không đủ tư cách trở thành thành viên trung tâm, phường hội kia thật sự là đáng sợ.
- Duyên Vân đại sư, anh nói cho tôi biết bí mật trọng đại như vậy, thật sự làm cho tôi vô cùng cảm kích.
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Nếu trước kia có chỗ nào ngạo mạn, hi vọng anh bỏ qua cho.
Người kính mình một thước, mình kính người một trượng.
Duyên Vân có thể từ xa xôi ngàn dặm chạy tới báo bí mật này, hơn nữa còn nhắc nhở Tùy Qua cẩn thận, thật sự là một ân tình lớn.
Cho dù Sơn Hùng đã gặp bất trắc, nhưng phần nhân tình này Tùy Qua cũng đã thừa nhận.
- Không có gì.
Diễn cảm Duyên Vân chua xót, rót một ly rượu lên uống, sau đó mới tiếp tục nói:
- Từ sáu tuổi tôi bắt đầu học võ, học y ở Thiếu Lâm Tự, mười tổi ngạnh công đại thành, mười bốn tuổi luyện chân khí nội gia, ở trong Thiếu Lâm Tự xem như thiên tài hiếm thấy. Mười bảy tuổi tôi nhập Thiếu Lâm dược cục, được chọn làm truyền nhân Thiện Võ Y Thiếu Lâm, từ đó về sau danh dương thiên hạ. Tôi vốn tưởng rằng mình chính là thiếu niên anh hùng, đang lúc hăng hái. Sau gặp được Tùy tiên sinh, võ học tu vi cùng y thuật của anh đều là nhất lưu, làm cho tôi khâm phục, cho nên tôi xem anh là đối thủ duy nhất, cũng hi vọng có một ngày chúng ta trở thành bạn bè.
- Cây mơ nấu rượu, thiên hạ anh hùng, duy quân cùng dựa sao?
Tùy Qua cười nhẹ một tiếng.
Hòa thượng Duyên Vân lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, thở dài nói:
- Không sợ anh chê cười, lúc ấy ý tưởng của tôi cuồng vọng như thế. Nhưng gần đây mới hiểu được, ý nghĩ trước kia thật sự quá ngây thơ. Thiên hạ anh hùng không biết bao nhiêu, nhưng cao thủ thiên hạ quả nhiên nhiều như mây. Trước kia tôi luôn cho rằng công phu thiên hạ xuất Thiếu Lâm, cao thủ thiên hạ cũng chỉ có Thiếu Lâm nhiều nhất. Vài vị nguyên lão trong Thiếu Lâm Tự chính là một trong những cao thủ như vậy. Mà mười mấy năm sau có lẽ tôi sẽ tấn thăng trở thành cao thủ tuyệt đỉnh như thế. Nhưng hiện tại tôi mới hiểu được ý nghĩ này vô cùng buồn cười. Chỉ là một y dược phường hội, Thiếu Lâm Tự còn chưa có tư cách trở thành thành viên trung tâm. Như vậy có thể nghĩ trong phường hội kia, có bao nhiêu cao thủ chân chính? Thiếu Lâm Tự không chỉ là một chùa miểu, còn là một miệng giếng mà thôi ah. Mà tiểu tăng, chính là con ếch trong miệng giếng kia!
Ếch ngồi đáy giếng.
Kỳ thật không chỉ riêng Duyên Vân nghĩ như vậy.
Tùy Qua đồng học cũng có ý nghĩ như thế.
Nguyên bản Tùy Qua nghĩ niên đại hiện tại cao thủ tiên thiên kỳ cực ít. Ai biết đột nhiên xuất hiện một Hoa Hạ y dược phường hội, cao thủ tiên thiên bên trong tuy rằng không quá nhiều, nhưng khẳng định là không ít. Hơn nữa cường giả siêu việt tu vi tiên thiên kỳ tất nhiên cũng tồn tại.
Đối mặt với một tổ chức cường đại như thế, luyện khí hậu kỳ, cao thủ đánh thông hai mạch nhâm đốc làm sao còn tư cách tự xưng cao thủ.
Con kiến mà thôi!
Theo thiếu niên anh hùng biến thành con kiến, khó trách trong lòng Duyên Vân chua xót như thế.
- Bất kể như thế nào tôi cũng phải cảm tạ ý tốt của đại sư.
Tùy Qua thành khẩn nói:
- Công ty Hoa Sinh rất nhanh sẽ đóng cửa. Bọn hắn chặt đứt đôi tay của Sơn Hùng, dù hiện tại tôi không báo được thù, nhưng ít ra cũng sẽ không “cống nạp” cho bọn hắn.
/1780
|