- Không phải là tiểu tử, là tiểu thần y!
Trữ Bội cải chính:
- Y thuật của người ta rõ ràng như thế, không thể không tin đâu. Không cần nói đâu xa, dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh, chẳng lẽ anh không nên tôn kính người ta một chút sao.
- Làm sao mà tôn kính chứ, vị tiểu thần y kia thật sự tham lam, lập tức đòi mấy trăm vạn của chúng ta đâu!
Dương Chấn Thanh thở dài:
- Em nghĩ anh làm hiệu trưởng dễ lấy số tiền này lắm sao? Hiện tại cầm ít tiền dễ dàng, nhưng muốn lấy tiền trong tình huống “hợp pháp” thật khó khăn. Tiền mình cực khổ lấy tới, lập tức bị hắn lấy đi một phần ba, anh thật sự là luyến tiếc!
- Luyến tiếc cũng phải bỏ!
Trữ Bội nói:
- Em cảnh cáo anh, ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn, em xem học đệ kia quả thật không phải nhân vật tầm thường, nếu anh đắc tội hắn, chỉ sợ thân thể của anh phải phế đi!
- Em xem trọng hắn như vậy?
Dương Chấn Thanh có chút tò mò hỏi.
- Em hỏi anh, anh nói thật lòng xem, y thuật của hắn như thế nào?
Trữ Bội hỏi.
- Cao siêu tuyệt đỉnh, cuộc đời ít thấy!
Dương Chấn Thanh thở dài.
- Đúng vậy! Cho nên y thuật của người ta rành rành ở đó, không cho phép anh không tin, không cho phép anh không trả tiền.
Trữ Bội nói:
- Thậm chí có thể nói, anh gặp được thần y như vậy là phần số của anh!
- Ngô, nghe em vừa nói như thế, có lẽ đúng vậy.
Dương Chấn Thanh khẽ thở dài:
- Đông y quả nhiên uyên thâm. Trung Quốc quả nhiên là địa phương ngọa hổ tàng long. Xem ra ngày sau Đông đại phải gia tăng ủng hộ với chuyên nghiệp Đông y.
Theo sau, Dương Chấn Thanh lại nói:
- Nhưng em thật quá xem trọng tiểu tử đó. Hôm nay vì xuất đầu cho hắn, em lại đánh Lưu Trung Hải ngay trong phòng học, loại sự tình này lấy thân phận hiệu trưởng phu nhân của em, thật sự có chút khác người.
- Hừ, khác người có chỗ tốt khác người!
Trữ Bội đắc ý hừ một tiếng.
- Chỗ tốt gì?
- Em tát ra một cái, giúp anh giảm bớt một hai trăm vạn!
Trữ Bội nói.
- Có ý tứ gì?
Dương Chấn Thanh khó hiểu.
- Cũng bởi vì em tát Lưu Trung Hải một cái, hắn đã giảm chẩn kim từ một phần ba xuống một phần tư đó!
Trữ Bội đắc ý nói.
Dương Chấn Thanh thoáng kinh ngạc, theo sau thở dài:
- Em nói đúng vậy, vị tiểu thần y kia xem ra thật đúng là nhân vật! Chỉ bằng khí độ của hắn, cũng có thể thấy được đây là người làm đại sự, chỉ một hai trăm vạn xem ra hắn thật sự không để trong lòng!
- Đó là khẳng định. Ai bảo y thuật của người ta cao như vậy đâu!
Trữ Bội thở dài:
- Sớm biết bác sĩ kiếm tiền như vậy, em gả cho bác sĩ thật tốt!
- Vậy em đến bệnh viện mà tìm đi.
Dương Chấn Thanh nói:
- Đám lang băm kia, tiền lương một năm còn không bằng thu vào một tháng của anh!
- Được rồi, biết anh lợi hại.
Trữ Bội nói:
- Em cảm giác gặp được tiểu thần y đối với chúng ta cũng là một loại kỳ ngộ.
- Kỳ ngộ?
Dương Chấn Thanh tựa hồ gợi lên hứng thú:
- Em nói xem.
- Rất đơn giản, nghĩ biện pháp kéo quan hệ với hắn. Hắn ăn thịt, chúng ta ăn canh.
Trữ Bội nói.
- Vì cái gì chúng ta không thể ăn thịt?
Dương Chấn Thanh hỏi.
- Anh muốn ăn thịt, anh được không?
Trữ Bội nói:
- Anh cho rằng người ta xem hiệu trưởng như anh là thế nào? Hôm đó người ta biết được anh là hiệu trưởng, có biểu hiện chút vẻ lấy lòng hay xu nịnh sao? Cho nên nếu như anh thật muốn kiếm tiền, phải bày tốt vị trí của mình.
- Không thể tưởng được em quan sát cũng thật cẩn thận.
Dương Chấn Thanh nói:
- Xem ra em nói rất đúng. Thật không nghĩ tới chỉ là một tiểu tử học sinh, lại giỏi như vậy, làm một hiệu trưởng như anh cũng phải chủ động nịnh bợ hắn!
- Chỉ cần lấy được tiền, nịnh bợ thôi lại tính cái gì.
Trữ Bội không cho là đúng nói:
- Không nói đâu xa, chỉ nói tới viên thuốc mà anh uống, nếu có thể sản xuất thật nhiều, anh cảm thấy một năm lợi nhuận bao nhiêu?
- Việc này…nếu dược hiệu linh nghiệm như vậy, hơn nữa còn biết tuyên truyền, chỉ sợ ít nhất phải hơn mấy tỷ thậm chí là trăm tỷ đô la đi.
Dương Chấn Thanh hoảng sợ:
- Công ty chế dược Huy Thụy chỉ bán Uy ca, một năm đã có doanh thu trên mười tỷ…em nói đúng, chúng ta hẳn nên nịnh bợ hắn. Chuyện này em giúp anh lưu ý một chút, dù sao anh cũng là một hiệu trưởng, có một số việc không tiện công khai ra mặt.
- Được rồi, em đã biết. Tóm lại sau này tận lực cho hắn phương tiện, để cho hắn đi ngang trong Đông đại thôi.
Trữ Bội nói.
- Nếu không làm trái với trường học, có thể cho hắn đi ngang.
Dương Chấn Thanh cải chính.
- Được rồi, mau ngủ đi, đem vật kia của anh dời xa một chút, hiện tại không dùng được nó. Ngủ!
Trữ Bội lật người ôm gối ngủ.
Dương Chấn Thanh thở dài một tiếng, nhìn trần nhà, một lúc sau mới đi ngủ.
Đối với chuyện hai vợ chồng Dương Chấn Thanh, Tùy Qua hoàn toàn không hay biết, cũng không biết hiện giờ hắn đã có đặc quyền “đi ngang” trong Đông đại. Lúc này hắn đang vội vàng dùng chân khí “nạp điện” cho linh ngọc ngàn năm. Nói thật ra, trong lòng Tùy Qua thật cảm kích Sử Vạn Hào, nếu không phải hắn đưa linh ngọc ngàn năm này vào trong tay Tùy Qua, Tùy Qua cũng không thể đào tạo ra Ngũ Hành Bổ Thiên Chi trong thời gian ngắn ngủi như thế.
Đương nhiên ngoại trừ Tùy Qua, những người khác cho dù biết tác dụng của linh ngọc ngàn năm cũng quả quyết không khả năng dùng chân khí mình vất vả tu luyện được đi “nuôi nấng” linh ngọc.
Nhưng bất kể nói như thế nào, dưới sự nỗ lực của Tùy Qua, Ngũ Hành Bổ Thiên Chi đã lớn lên.
Ngày mai, vào ngày mai Tùy Qua có thể chế ra Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch.
Có Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, Tùy Qua chẳng những có thể chữa khỏi bệnh của Đường Vũ Khê, hơn nữa trong phương diện vận dụng linh dược cũng sẽ đi ra một bước dài, chân chính đánh xuống căn cơ trong thị trường linh dược.
Đúng vậy, Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo là thứ tốt, phối chế ra Bồi Nguyên Cao cùng Cố Nguyên Hoàn cũng là thứ tốt. Nhưng bất kỳ một loại linh thảo nào cũng không phải vạn năng, đặc tính của Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo quyết định hai loại linh dược có thần hiệu trong việc trị liệu gân cốt, mà đối với ngũ tạng lục phủ, bệnh khí quan trong cơ thể con người chỉ có tác dụng có hạn mà thôi.
Ngũ Hành Bổ Thiên Chi chuyên môn dùng cường hóa ngũ tạng lục phủ của cơ thể người. Người thường dùng Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch thì sinh lực của ngũ tạng lục phủ đại tăng, nội tạng sẽ không còn phát sinh bệnh biến, nhưng còn có thể duyên niên ích thọ.
Tóm lại Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo có tác dụng cho gân cốt kinh mạch, mà Ngũ Hành Bổ Thiên Chi có tác dụng cho ngũ tạng của con người. Như vậy một trị trong một trị ngoài đều có linh dược điều trị, xem như đánh xuống căn cơ kiên cố ngày sau cho Tùy Qua.
Nếu người tu hành sử dụng, đạt chỗ tốt càng nhiều. Nội tạng cường đại sẽ khiến người tu hành thổ nạp càng thêm mạnh mẽ, tu vi chân khí càng tiến một bước, hơn nữa sinh mệnh lực càng cường đại, càng khó thể giết chết.
Nếu là người tu hành luyện khí hậu kỳ, sau khi dùng vào có cơ hội lớn tiến vào tiên thiên kỳ.
Trữ Bội cải chính:
- Y thuật của người ta rõ ràng như thế, không thể không tin đâu. Không cần nói đâu xa, dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh, chẳng lẽ anh không nên tôn kính người ta một chút sao.
- Làm sao mà tôn kính chứ, vị tiểu thần y kia thật sự tham lam, lập tức đòi mấy trăm vạn của chúng ta đâu!
Dương Chấn Thanh thở dài:
- Em nghĩ anh làm hiệu trưởng dễ lấy số tiền này lắm sao? Hiện tại cầm ít tiền dễ dàng, nhưng muốn lấy tiền trong tình huống “hợp pháp” thật khó khăn. Tiền mình cực khổ lấy tới, lập tức bị hắn lấy đi một phần ba, anh thật sự là luyến tiếc!
- Luyến tiếc cũng phải bỏ!
Trữ Bội nói:
- Em cảnh cáo anh, ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn, em xem học đệ kia quả thật không phải nhân vật tầm thường, nếu anh đắc tội hắn, chỉ sợ thân thể của anh phải phế đi!
- Em xem trọng hắn như vậy?
Dương Chấn Thanh có chút tò mò hỏi.
- Em hỏi anh, anh nói thật lòng xem, y thuật của hắn như thế nào?
Trữ Bội hỏi.
- Cao siêu tuyệt đỉnh, cuộc đời ít thấy!
Dương Chấn Thanh thở dài.
- Đúng vậy! Cho nên y thuật của người ta rành rành ở đó, không cho phép anh không tin, không cho phép anh không trả tiền.
Trữ Bội nói:
- Thậm chí có thể nói, anh gặp được thần y như vậy là phần số của anh!
- Ngô, nghe em vừa nói như thế, có lẽ đúng vậy.
Dương Chấn Thanh khẽ thở dài:
- Đông y quả nhiên uyên thâm. Trung Quốc quả nhiên là địa phương ngọa hổ tàng long. Xem ra ngày sau Đông đại phải gia tăng ủng hộ với chuyên nghiệp Đông y.
Theo sau, Dương Chấn Thanh lại nói:
- Nhưng em thật quá xem trọng tiểu tử đó. Hôm nay vì xuất đầu cho hắn, em lại đánh Lưu Trung Hải ngay trong phòng học, loại sự tình này lấy thân phận hiệu trưởng phu nhân của em, thật sự có chút khác người.
- Hừ, khác người có chỗ tốt khác người!
Trữ Bội đắc ý hừ một tiếng.
- Chỗ tốt gì?
- Em tát ra một cái, giúp anh giảm bớt một hai trăm vạn!
Trữ Bội nói.
- Có ý tứ gì?
Dương Chấn Thanh khó hiểu.
- Cũng bởi vì em tát Lưu Trung Hải một cái, hắn đã giảm chẩn kim từ một phần ba xuống một phần tư đó!
Trữ Bội đắc ý nói.
Dương Chấn Thanh thoáng kinh ngạc, theo sau thở dài:
- Em nói đúng vậy, vị tiểu thần y kia xem ra thật đúng là nhân vật! Chỉ bằng khí độ của hắn, cũng có thể thấy được đây là người làm đại sự, chỉ một hai trăm vạn xem ra hắn thật sự không để trong lòng!
- Đó là khẳng định. Ai bảo y thuật của người ta cao như vậy đâu!
Trữ Bội thở dài:
- Sớm biết bác sĩ kiếm tiền như vậy, em gả cho bác sĩ thật tốt!
- Vậy em đến bệnh viện mà tìm đi.
Dương Chấn Thanh nói:
- Đám lang băm kia, tiền lương một năm còn không bằng thu vào một tháng của anh!
- Được rồi, biết anh lợi hại.
Trữ Bội nói:
- Em cảm giác gặp được tiểu thần y đối với chúng ta cũng là một loại kỳ ngộ.
- Kỳ ngộ?
Dương Chấn Thanh tựa hồ gợi lên hứng thú:
- Em nói xem.
- Rất đơn giản, nghĩ biện pháp kéo quan hệ với hắn. Hắn ăn thịt, chúng ta ăn canh.
Trữ Bội nói.
- Vì cái gì chúng ta không thể ăn thịt?
Dương Chấn Thanh hỏi.
- Anh muốn ăn thịt, anh được không?
Trữ Bội nói:
- Anh cho rằng người ta xem hiệu trưởng như anh là thế nào? Hôm đó người ta biết được anh là hiệu trưởng, có biểu hiện chút vẻ lấy lòng hay xu nịnh sao? Cho nên nếu như anh thật muốn kiếm tiền, phải bày tốt vị trí của mình.
- Không thể tưởng được em quan sát cũng thật cẩn thận.
Dương Chấn Thanh nói:
- Xem ra em nói rất đúng. Thật không nghĩ tới chỉ là một tiểu tử học sinh, lại giỏi như vậy, làm một hiệu trưởng như anh cũng phải chủ động nịnh bợ hắn!
- Chỉ cần lấy được tiền, nịnh bợ thôi lại tính cái gì.
Trữ Bội không cho là đúng nói:
- Không nói đâu xa, chỉ nói tới viên thuốc mà anh uống, nếu có thể sản xuất thật nhiều, anh cảm thấy một năm lợi nhuận bao nhiêu?
- Việc này…nếu dược hiệu linh nghiệm như vậy, hơn nữa còn biết tuyên truyền, chỉ sợ ít nhất phải hơn mấy tỷ thậm chí là trăm tỷ đô la đi.
Dương Chấn Thanh hoảng sợ:
- Công ty chế dược Huy Thụy chỉ bán Uy ca, một năm đã có doanh thu trên mười tỷ…em nói đúng, chúng ta hẳn nên nịnh bợ hắn. Chuyện này em giúp anh lưu ý một chút, dù sao anh cũng là một hiệu trưởng, có một số việc không tiện công khai ra mặt.
- Được rồi, em đã biết. Tóm lại sau này tận lực cho hắn phương tiện, để cho hắn đi ngang trong Đông đại thôi.
Trữ Bội nói.
- Nếu không làm trái với trường học, có thể cho hắn đi ngang.
Dương Chấn Thanh cải chính.
- Được rồi, mau ngủ đi, đem vật kia của anh dời xa một chút, hiện tại không dùng được nó. Ngủ!
Trữ Bội lật người ôm gối ngủ.
Dương Chấn Thanh thở dài một tiếng, nhìn trần nhà, một lúc sau mới đi ngủ.
Đối với chuyện hai vợ chồng Dương Chấn Thanh, Tùy Qua hoàn toàn không hay biết, cũng không biết hiện giờ hắn đã có đặc quyền “đi ngang” trong Đông đại. Lúc này hắn đang vội vàng dùng chân khí “nạp điện” cho linh ngọc ngàn năm. Nói thật ra, trong lòng Tùy Qua thật cảm kích Sử Vạn Hào, nếu không phải hắn đưa linh ngọc ngàn năm này vào trong tay Tùy Qua, Tùy Qua cũng không thể đào tạo ra Ngũ Hành Bổ Thiên Chi trong thời gian ngắn ngủi như thế.
Đương nhiên ngoại trừ Tùy Qua, những người khác cho dù biết tác dụng của linh ngọc ngàn năm cũng quả quyết không khả năng dùng chân khí mình vất vả tu luyện được đi “nuôi nấng” linh ngọc.
Nhưng bất kể nói như thế nào, dưới sự nỗ lực của Tùy Qua, Ngũ Hành Bổ Thiên Chi đã lớn lên.
Ngày mai, vào ngày mai Tùy Qua có thể chế ra Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch.
Có Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, Tùy Qua chẳng những có thể chữa khỏi bệnh của Đường Vũ Khê, hơn nữa trong phương diện vận dụng linh dược cũng sẽ đi ra một bước dài, chân chính đánh xuống căn cơ trong thị trường linh dược.
Đúng vậy, Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo là thứ tốt, phối chế ra Bồi Nguyên Cao cùng Cố Nguyên Hoàn cũng là thứ tốt. Nhưng bất kỳ một loại linh thảo nào cũng không phải vạn năng, đặc tính của Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo quyết định hai loại linh dược có thần hiệu trong việc trị liệu gân cốt, mà đối với ngũ tạng lục phủ, bệnh khí quan trong cơ thể con người chỉ có tác dụng có hạn mà thôi.
Ngũ Hành Bổ Thiên Chi chuyên môn dùng cường hóa ngũ tạng lục phủ của cơ thể người. Người thường dùng Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch thì sinh lực của ngũ tạng lục phủ đại tăng, nội tạng sẽ không còn phát sinh bệnh biến, nhưng còn có thể duyên niên ích thọ.
Tóm lại Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo có tác dụng cho gân cốt kinh mạch, mà Ngũ Hành Bổ Thiên Chi có tác dụng cho ngũ tạng của con người. Như vậy một trị trong một trị ngoài đều có linh dược điều trị, xem như đánh xuống căn cơ kiên cố ngày sau cho Tùy Qua.
Nếu người tu hành sử dụng, đạt chỗ tốt càng nhiều. Nội tạng cường đại sẽ khiến người tu hành thổ nạp càng thêm mạnh mẽ, tu vi chân khí càng tiến một bước, hơn nữa sinh mệnh lực càng cường đại, càng khó thể giết chết.
Nếu là người tu hành luyện khí hậu kỳ, sau khi dùng vào có cơ hội lớn tiến vào tiên thiên kỳ.
/1780
|